Sự đáng yêu thứ hai chín

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trận đấu kết thúc, người xem cũng dần tản ra, Chae Young và bạn ngồi tận bên trong, không thể nhanh chóng ra ngoài nên đành phải ngồi chờ. Người đi rồi đến lượt họ, thật ra cô muốn ngồi lại nhìn Jung Kook thêm chút nữa nhưng hắn cũng đã nhanh chóng ra về.

Mọi người hầu như đã về gần hết, Jennie muốn đưa Chae Young đi khám, vô tình đụng phải vai vậy là cô lại khóc lóc, "Jennie, cậu nhẹ tay một chút đi, đau chết đi được a a a a a a a a! Mẹ ơi đau quá a a a a a!" Tiếng hét thê lương của Chae Young vang vọng cả nơi thi đấu.

Đúng lúc Jung Kook quay lại lấy nước, nghe tiếng hết của Chae Young, thấp giọng cười, ban nãy còn bình thường, nhanh như vậy đã đau rồi sao.

Chae Young đi bệnh viện, băng bó bả vai, quay trở lại đại học Yonsei tìm Jung Kook nhưng lại không biết hắn đang ở đâu, đành ở sân bóng rổ chờ hắn, cuối cùng vẫn không thấy hắn.

Không còn cách nào khác đành quay về nhà, không ngờ lại gặp Jung Kook trên xe.

Chae Young lại một lần nữa theo Jung Kook xuống xe, đi sau hắn, Jung Kook đột nhiên quay lại, "Nói đi, chuyện gì?"

Chae Young không nghĩ hắn đột ngột quay lại, có chút lắp bắp nói, "Anh, có phải anh, có phải anh đã nhặt được thẻ học sinh của tôi không? Tại sao không trực tiếp đưa cho tôi? Tại sao lại phải đưa tới trường?" Cô có chút tức giận.

"Tôi không biết cô, cũng không có cách liên lạc, làm sao đưa cho cô được?"

"Được, tốt lắm! Vậy nhớ số điện thoại của tôi đi, có thể tôi sẽ còn rơi mất đồ, anh nhặt được thì trực tiếp liên lạc với tôi nhé!"

Jung Kook dở khóc dở cười, cái gì mà sẽ còn rơi mất đồ đạc. Sau đó cô nhanh như chớp đưa một dãy số rồi kín đáo cho Jung Kook, "Tốt lắm, đọc số điện thoại của anh đi, tôi ghi vào." Không biết từ lúc nào trên tay cô đã xuất hiện một quyển sổ nhỏ.

Jung Kook từ từ đọc số, đúng là kì lạ, vì sao phải đưa số điện thoại cho cô?

Hắn cứ nghĩ cho số điện thoại xong sẽ hết chuyện, ai ngờ cô lại tiếp tục đi theo sau hắn, lại quay lại hỏi, "Cô lại không biết đường về nhà?"

"Không phải, hôm nay đi xem anh đánh bóng, bị bóng đụng phải bả vai, rất đau, qua mấy ngày nữa anh đưa tôi đi khám có được không?"

Jung Kook nói, "Đó đâu phải do lỗi của tôi."

"Vì nhìn anh nên tôi mới không chú ý đến quả bóng, tất cả đều là tại anh." Chae Young nói lí lẽ.

Jung Kook lại không nghĩ cô thẳng thắn đến vậy.

"Cứ vậy đi, lúc đó tôi sẽ gọi cho anh, tạm biệt." Ở trước mặt Jung Kook, Chae Young luôn tỏ ra cao ngạo, lời cần nói cũng đã nói, đến lúc quay về ăn cơm rồi.

"Khoan đã, tôi cần lấy vài thứ, chờ một lát tôi đưa cô về." Jung Kook bỗng nghĩ đến bả vai cô, giờ này xe buýt chắc chắn rất đông người.

"Được." Trong lòng Chae Young vui sướng không thôi! Đưa mình về! Đưa mình về! Mẹ ơi! Anh chàng bóng rổ muốn đưa mình về! Jung Kook ơi!

"Tại sao... Cô không sợ tôi là người xấu sao?"

"Không sợ, bởi vì tôi cũng chẳng tốt lành gì." Chae Young mặt không đổi sắc, cố tình ra vẻ bình tĩnh.

"Nếu cô không phải người tốt lành gì thì vì sự an toàn của tôi, tốt nhất là không đưa cô về nữa."

"Anh, anh nói mà không biết giữ lời! Nói đưa về thì phải đưa về chứ!" Chae Young nóng nảy, vội đến nỗi dậm chân bình bịch.

Jung Kook cười trộm.

Cuối cùng, hắn cũng đưa cô về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro