16.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Jeon Jung kook không cùng Lalisa trở về khu chung cư Lee Jae mà một mình trở về The Prime.

Anh thường không về The Prime vào các ngày trong tuần, còn cha Jeon quanh năm cũng không có ở nhà, chỉ có một số nhân viên bảo vệ và dì giúp việc mà anh ấy thuê ở đây.

Thấy Jeon Jung Kook trở lại, dì Song, người phụ trách bếp, vui vẻ nói: "Jung Kook, sao hôm nay con trở về rồi? Hiếm hoi hôm nay cha con cũng có mặt ở nhà. Con có muốn ăn gì không? Dì sẽ làm cho con. "

Jeon Jung Kook đang thay giày ở cửa, nghe thấy lời này thì sững sờ một hồi, hơi ngẩng đầu lên nói: "Dì Song, dì xem rồi nấu gì cũng được ạ."

Sau đó, anh lên phòng trên tầng hai.

Dì Song khẽ lắc đầu từ phía sau, hai cha con này tính tình thật là giống nhau mà.

Tới giờ ăn tối, Jeon Jung Kook mới nhìn thấy cha Jeon đã nửa năm không gặp.

Khi cha Jeon nhìn thấy người con trai này, ông ta rõ ràng là sửng sốt, ngồi xuống hỏi: "Sao hôm nay con trở về The Prime rồi? Không phải lúc nào con cũng ở chung cư Lee Jae đó sao?"

Jeon Jung Kook im lặng một lúc, sau đó nói: "Có lẽ sau này con sẽ trở về đây sống."

Lee Jae là nơi mà trước đây Jeon Jung Kook và mẹ anh sống, vì vậy Jeon Jung Kook đã ở đó suốt những năm qua, anh ta luôn lạnh nhạt với cha Jeon. Nghe Jeon Jung Kook nói, cha Jeon kinh ngạc liếc nhìn đứa con trai trước giờ luôn cứ không hiểu chuyện, chỉ hơi nhíu mày rồi nói: "Vậy con cũng mang đồ của mẹ con về đi."

Jeon Jung Kook cười nhẹ: "Ở đó mẹ có thể cảm thấy thoải mái hơn, mà thôi quên đi."

"Con đang nói cái gì vậy? Lee Jae là nhà của bà ấy, còn ở đây không phải sao?" Nghe Jeon Jung Kook nói điều này, lông mày của ông Jeon nhíu chặt lại. "Jung Kook, con đã oán hận cha nhiều năm như vậy, mãi mãi không thể buông xuống được à?"

Dì Song ở bên cạnh trong lòng không ngừng thở dài khi nhìn thấy bộ dạng của hai cha con, bà không muốn dính líu tới, vội vàng bước đi.

Jeon Jung Kook nhìn những món ăn trên bàn, hơi ngẩng đầu lên, giọng nói xa cách: “Cha, cha nghĩ tình cảm là gì?”

Anh dừng lại, như đang cười nhạo chính mình: “Hình như con chưa bao giờ hiểu loại này. Có điều, năm đó cha mải mê nghiên cứu khoa học mà bỏ rơi mẹ con con hơn mười năm, sau này mẹ bị bệnh rồi mất rồi cha mới về bắt đầu kinh doanh trở lại, miệng thì luôn nói yêu thương mẹ con nhưng mọi chuyện đã quá muộn rồi. Con cảm thấy, chắc là cha chưa từng yêu con. Hồi đó trong lòng con luôn nghĩ là cha yêu mẹ nhất nhưng thật ra là cha yêu bản thân của mình nhất.”

Cho nên, từ khi còn nhỏ anh đã bắt đầu làm rất nhiều việc, vừa phải chăm sóc bản thân vừa phải chăm sóc cho người mẹ bị bệnh cùng với nỗi nhớ của bà với ông Jeon. Từ nhỏ đến lớn, có lẽ chỉ có nhà họ Manoban bên cạnh mới có thể cho anh an ủi phần nào. Mẹ của Lisa thì hiền lành, cha của Lisa thì tốt bụng, cuộc sống gia đình nhà Lisa, hơn mười năm nay Jeon Jung Kook đều rất ngưỡng mộ họ. Đó là loại cảm xúc gì?

Jeon Jung Kook ngày bé đã trưởng thành, trước giờ không thích nói nhiều, luôn ít nói và dè dặt, anh đã quen với việc sử dụng một quan niệm nhất định để lựa chọn hành động của mình.

Nhưng mà thế này có đúng không? Jeon Jung Kook cảm thấy mình nên suy nghĩ thật kỹ về vấn đề này.

Trước khi ông Jeon tức giận, Jeon Jung Kook đã đứng lên trước, anh nhìn thái dương đã xám xịt của ông Jeon, với đôi mắt trong veo, trầm giọng nói:

“Xin lỗi cha, hôm nay tâm trạng con không tốt, nhất thời lỡ lời. Cha ăn tiếp đi.” Anh đặt lại ghế rồi đi lên lầu.

Khi đi lên cầu thang thì nhận được tin nhắn WeChat từ Lisa,  Jung Kook mở nó ra xem.

※※※Lisa: Jung Kook, hôm nay cậu không về nhà à?※※※

Anh bước đến cửa, mở wechat lên và trả lời: “Sau này tôi sẽ trở về The Prime sống, không thể đi cùng cậu đến trường nữa. Giúp tôi nói với dì Manoban một tiếng, sau này không cần làm thêm một phần cơm cho tôi, từ trước tới giờ thật sự rất cảm ơn dì ấy. "

Jung Kook gõ từng chữ, sau một hồi, anh đột nhiên nghĩ đến những lời Park Chae Young nói hôm nay.

Anh lục tung các nhóm lớp và nhóm trường mà anh đã tham gia, cuối cùng tìm thấy WeChat của Park Chae Young.

Ảnh đại diện là Thủy Thủ Mặt Trăng.

Jeon Jung Kook không khỏi bật cười, anh nhấn thêm bạn, nhưng trong lòng anh biết rằng 99% khả năng yêu cầu kết bạn này sẽ không được chấp nhận.

Đêm tối, trong căn phòng lạnh lẽo, Jung Kook đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn, đúng lúc nhìn thấy tấm ảnh của mẹ anh trên bàn.

Anh lấy một viên kẹo từ trong túi ra, đựng trong một cái gói màu trắng kem, có vị dừa.

Anh đặt viên kẹo trước di ảnh của mẹ và nói nhỏ: "Xin lỗi".

- ----

Tôi trở về phòng sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, điện thoại trên giường sáng lên.

Tôi nhìn thấy một nick wechat để ảnh đại diện màu đen gửi yêu cầu kết bạn, nhấp vào xem thử, trên yêu cầu có viết một dòng chữ:

"Chae Chae, tôi là Jeon Jung Kook."

Chae, Chae... Chae?

Tôi: "?"

Không lẽ Jeon Jung Kook bị Kim Yu Gyeom nhập?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro