Tết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay, đường phố như ngập tràn trong không khí vui tươi của lễ hội, dọc dãy phố hay thậm chí là ven bờ sông dài thơ mộng đều được trang trí lấp lánh bởi những ánh sáng dịu nhẹ từ các đèn lồng cổ điển. Dòng người mặc kimono nối tiếp nhau đi đi lại lại. Những sắc hồng dịu nhẹ xen lẫn xanh biển mát mẻ như trải đầy cả con đường. Các cặp tình nhân tay trong tay đến xin xăm, cầu chúc cho một năm mới bình an, thuận lợi.

9h tối không khí vẫn vô cùng náo nhiệt, còn 30 phút nữa trước thời điểm pháo hoa bắt đầu được đốt lên. Ở hội quán FT, mọi người cũng đã rủ nhau đi chơi hết, chỉ còn lại Mira, Jellal và Erza đang dọn dẹp mớ đồ cùng Wendy, hai người họ cũng đã có kế hoạch đi chơi lễ cùng nhóm Natsu nhưng vì kẹt một số công việc nhỏ nên phải cố gắng làm cho xong rồi đi.

Tại bàn ăn bên trái, nơi có cửa sổ nhìn rõ ra cảnh vật bên ngoài. Erza một tay chống cằm, một tay đặt lên mặt bàn, hướng đôi mắt nâu về phía dòng người kéo nhau đi đến nơi có ánh sáng rực rỡ kia. Cô đang tự hỏi trong lòng "Năm nay có gì khác mọi năm hay không?" Nhưng những con người với nụ cười tươi rói trên môi cũng khiến cô không khỏi có ý muốn được hoà mình vào bầu không khí vui tươi ở ngoài. Jellal vẫn giữ y khuôn mặt lạnh như băng của mình. Anh cầm ly rượu lên uống một ngụm, đôi mắt chưa bao giờ rời khỏi gương mặt nghiêng thanh tú của Erza.

Mira cuối cùng cũng đã dọn dẹp xong xuôi mọi thứ, cô phủi tay thở phào nhẹ nhõm. Phản chiếu trong hai đồng tử xanh nước trong vắt của cô là hình ảnh cặp vợ chồng buồn tẻ, lạnh nhạt.

- Hai người đã dự tính đi đâu chơi Tết chưa?

Giọng nói thanh thót, dịu dàng của Mira làm Erza thức tỉnh từ cõi mơ hồ mà quay về với hiện tại. Cô mỉm cười nhìn cô gái tóc trắng đối diện mình.

- Vẫn chưa.

Jellal phớt lờ cuộc trò chuyện của hai cô gái trước mặt. " Đi về! Xong hết rồi " Erza vốn đã đoán trước được điều này nên cũng chỉ buồn đôi chút. Cô đứng dậy đi theo anh.

Mira nhìn họ, cất giọng hỏi như trách móc.

- Bisca và Alzack đã tới quảng trường tình yêu cùng Asuna rồi đó, nghe nói hôm nay ở đó có bán nhiều đồ đôi đẹp lắm. Có cả những món ăn mới lạ mà ngon nữa. Cậu không tính dẫn Erza và Jerza đi à?

Anh ta dừng lại nhưng thái độ vẫn thản nhiên như không, giọng nói trầm thấp, không quay lại nhìn mặt cô.

- Tết thì cũng như mọi ngày thôi, đồ ăn ngon hay quần áo đẹp muốn khi nào chẳng được, cái quan trọng là tiền bạc.

-...

Mira nhếch môi một cái, đảo mắt xung quanh gian phòng

- Tiền của anh mua được không khí lễ hội như bây giờ hay không?

- Tôi không cần nên sẽ không mua!

Một màn đấu khẩu chứa đầy lửa chiến.

Nói cái gì anh ta vẫn cố cãi lại cho bằng được. Mira bỏ qua không đôi co vô ích nữa. Cô nhanh chóng đi tới chỗ của Erza, ngay trước mặt anh.

- Được thôi tôi không bận tâm đến cậu nữa! Nhưng Erza sẽ đi với tôi OK chứ?

Nụ cười trên môi Jellal ngay lập tức tắt hẳn mà thay vài đó là cái nhìn lạnh tanh về phía cô. Anh ta nắm chặt tay Erza như một lời khẳng định quyền sở hữu.

- Không được! Erza còn nhiều chuyện khác phải làm lắm. Cô ấy không có rảnh đi chơi với cô đâu.

Hai gương mặt với hai sắc thái đối diện nhau, lãnh đạm và khó chịu. Sức nóng hừng hực trong cơ thể Mira truyền đến nắm tay cô, hay là bất chấp hết mà "cướp" Erza đi.

Jellal vẫn im lặng ở đó, chờ xem phản ứng của cô. Gương mặt vẫn cao ngạo như thể " Tôi thách cô đó ". Còn Erza không biết nên xử lí ra sao, cô muốn đi cùng Mira nhưng tên này nhất định sẽ không chịu.

- Chị Mira à em thay đồ xong rồi, mình mau đi thôi!

Vừa lúc đó thì một cô bé đáng yêu với mái tóc màu xanh dương đậm bước xuống từ tầng hai. Đôi mắt to tròn ánh lên sự háo hức trong bộ Kimono vàng nhẹ.

- Dễ thương quá đi!

Mira tắm tắc khen ngợi, Erza cũng không khỏi thích thú trước bộ đồ truyền thống của dịp lễ tết. Cô đã từng có dự định năm nay sẽ dẫn Jerza đi chơi tết vì 2 năm trước nó còn nhỏ quá nên chẳng nhớ được gì cả. Nhưng mà bây giờ thì chỉ còn lại mình cô.

4 năm qua cô và nó sống nương tựa vào nhau dù thiếu thốn tình thương của ba nhưng nó không bao giờ hận cô. Từ khi gặp anh, nó lại thay đổi hoàn toàn, nó biết được cảm giác có ba sẽ sung sướng và hạnh phúc như thế nào nên một mực đòi cô quay lại với anh. Đã có lúc cô động lòng chấp nhận nhưng Jellal lại thay đổi một cách kinh khủng. Đến tận bây giờ cô thực sự vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Được rồi em đợi chị một lát.

Mira quay sang lớn tiếng với Jellal.

- Để Erza đi cùng bọn tôi, anh biết cô ấy thích nhất là lễ Tết mà!

Cô nắm tay Erza kéo về phía mình

Jellal lại hỏi như đe doạ cô gái đối diện mình.

- Có phải vậy không Erza?

Erza cắn môi, lại một lần nữa cô bị anh thao túng. Đôi mắt đó trông vô cảm đến đáng sợ, càng nhìn càng thấy mình bất lực.

- Hai người thôi đi! Tết rồi cũng ráng gây nhau một trận mới vừa?

Rồi cô thả tay Mira ra, cười nhẹ.

- Mira này! Cậu và Wendy cứ đi chơi đi. Lát nữa tớ còn có chút chuyện phải làm.

Nhì vago thái độ không thành thật, cô biết Erza đang giấu mình chuyện gì đó, nhất định là do Jellal ép buộc, trong lòng không khỏi lo lắng.

- Được không đó?

- Ừm! Chắc chắn không sao. Cậu cứ đi đi. Năm mới vui vẻ.

***

Bóng dáng họ dần khuất xa tầm mắt của Erza. Cô chỉ im lặng, khoá cửa lại rồi rảo bước về nhà theo người đàn ông cao lớn trước mặt. Họ đi với nhau cả một quãng đường dài mà không có lấy một câu trò chuyện nào. Jellal thi thoảng đảo mắt nhìn cô, gương mặt trầm tĩnh và ánh mắt đượm buồn khiến anh không khỏi day dứt trong lòng.

- Cô có biết lát nữa về nhà mình phải làm những gì không?

Màu tối thẳm của nền trời cũng như tâm trạng của Erza lúc này, mệt
mỏi và chán nản. Bước chân cô trở nên nặng trĩu, ngày nào cũng như ngày nào cả thôi, anh ta có bao giờ nghĩ cho cô.

- Dọn cơm, lau nhà, giặt đồ, pha nước tắm cho anh, xếp hành lí mai đi làm.

- Tốt! Quả nhiên không uổng công tôi đào tạo cô.

Hai từ đào tạo, Erza nghe cứ như là một cô hầu gái không hơn gì của anh cả. Nhất định phải có cách thay đổi cuộc chơi này.

- Mà tối nay tôi muốn "khai pháo mừng năm mới" cô chịu không?

- Tuỳ anh. Tôi chẳng có quyền gì mà lên tiếng phản đối.

Tiếng bước chân nhẹ dần đến khi không còn nữa. Jellal đứng yên lại khiến Erza ngạc nhiên, ngước mặt lên nhìn thẳng vào anh.

Ánh mắt sắc sảo của anh một lần nữa khiến cô thấy khó chịu. Gió ngoài trời bây giờ rất lạnh nhưng cũng không bằng cái nhiệt độ trong hai đồng tử đen dài của anh.

Erza đoán có chuyện không tốt đẹp gì nên liền lên tiếng.

- Gì nữa đây?

Jellal không nói gì mà chỉ cuối xuống, nắm chặt tay cô rồi kéo đi một mạch. Động tác dút khoát và nhanh nhạy.

- Nè. Anh tính đưa tôi đi đâu nữa?

Sức lực từ cổ tay anh rất mạnh, cô có cảm giác như mình chẳng là 1 kg nào đối với anh.

- Em chỉ cần đi theo tôi!

Trước mắt cô bây giờ là bóng lưng cao lớn của anh, mái tóc xanh biển mát mẻ được thổi bay bởi cơn gió xuân lạnh. Mùi hương bạc hà quen thuộc cũng phảng phất nơi khướu giác.

Qua một khúc quanh vắng lặng, thì họ tới được quãng trường tình yêu.

- ...

Erza nhìn ra xung quanh, cô nhận thức được rằng mình đang ở cái nơi mà các cặp nam nữ tập trung đông đúc để đón năm mới cùng nhau. Nhưng sao Jellal lại dắt cô ra đây? Anh ta muốn giở trò gì nữa đây?

Đi dạo một vòng, anh mua cho cô một vài món đồ cặp rồi họ lại đi ăn. Cô không rõ rốt cuộc hôm nay vì sao anh lại đối tốt với cô như vậy. Liệu sẽ có những yêu cầu điên rồ nào nữa chăng?

- Tôi biết em vốn dĩ rất ghét việc tôi suốt ngày cấm đoán em làm mọi thứ, nhưng chuyện gì cũng có nguyên do của nó.

Erza hất tay anh ra. Cuối cùng anh cũng chịu nói lí lẽ với cô.

- Vậy anh nói tôi nghe! Chỉ vì tôi đã có người khác mà anh trở nên như vậy sao?

- Em đã phụ lòng tin của tôi.

Erza nghĩ vẩn vơ trong đầu, cổ họng nghẹn ngào không thể nói thành lời.

" Jellal anh thật quá đáng, tôi không yêu anh, sao tôi lại sinh ra Jerza? Tôi vì ai mà chẳng đi thêm bước nữa? Rồi vì ai mà phải khóc lóc dằn vặt bản thân ngày hôm đó chấp nhận ly hôn? "

- ... Anh tin tôi?

- Ừ nhưng đó là trước đây thôi. Giờ hết rồi

Khoé môi cô nhếch lên, một nụ cười cay đắng. Vậy mà cô còn tưởng anh đã thay đổi.

- Vậy anh đang muốn trả thù tôi?

- Không! Tất cả những việc anh làm là để trừng phạt em.

Họ đứng ở chỗ vắng hơn nên màn cãi vã chỉ được một số ít chú ý.

Nhưng càng cãi cô càng thấy Jellal vô lí, càng thấy anh không có cảm xúc của một con người. Nước mắt trong hai đồng tử của cô sáng lên, trong veo như ngọc. Cô lấy tay gạt sang một bên. Giọng nói nhẹ hơn nhưng lại giàu cảm xúc và kiềm nén hơn.

- Anh nghĩ cảm giác của tôi thế nào?

- Hận anh!

- Đúng. Hoàn toàn chính xác.

Họ lại im lặng nhìn nhau. Rồi đôi môi mỏng của Jellal như muốn nói gì đó thì lại bị lấn át bởi dòng người tấp nập.

- Nhanh lên pháo hoa sắp được bắn rồi kìa. - Tiếng mọi người réo nhau về phía bờ sông.

Trong đám hỗn độn, Erza hoàn toàn lạc mất anh nhưng bàn tay cô cũng nhanh chóng bị kéo mạnh ra khỏi chỗ ồn ào đó. Trái tim cô đập mạnh một nhịp. Jellal dẫn cô đến một nơi có tầm nhìn đẹp để xem pháo hoa.

Anh không nói gì thêm, chỉ ngồi xuống bên bờ sông.

- 3...2...1 Khai pháo

Trong phút chốc, từng vệt sáng bay lên toả ra nền trời tối những màu sắc rực rỡ.

- Erza!

Jellal bỗng cất giọng trầm.

Cô quay sang anh, anh liền tiến tới hôn vào môi cô không dứt. Nụ hôn vừa mông lung vừa ngọt ngào. Đây là lần đầu tiên Jellal hôn cô kể từ khi anh trở về. Nó quen thuộc nhưng cũng rất mới lạ. Khi mà Jellal cứ thế đè cô nghiêng về một phía. Khiến cả cơ thể cô bị dồn đến mức gần như phải nằm xuống.

Erza sợ cái thú tính của anh lại nổi lên vào lúc này. Giữa chốn thanh thiên bạch nhật. Cô đẩy anh ra, chấm dứt nụ hôn.

- Đủ rồi!

Jellal ngồi thẳng dậy, tiếp tục ngắm pháo hoa.

- Em sẽ hôn Erik lâu hơn tôi?

- Anh có thể đừng nhắc về Erik nữa được không?

- Bạn trai của em. Năm mới lại ở đâu? Không dắt em đi chơi à?

- Anh ấy đã đến nhưng vì anh nên tôi đã từ chối

- Em vì tôi?

- Vì tôi ... không muốn anh làm hại thêm bất kì ai khác nữa.

Cô lại nghĩ cho Erik thay vì anh, Jellal ghét cay ghét đắng cái gã tình nhân đó. Lúc nào hắn cũng được mọi người trong FT khen ngợi, dù rõ ràng anh hoàn toàn áp đảo hắn về mọi mặt. Nhìn sơ qua cũng đủ biết tất cả bọn họ vẫn còn ác cảm với anh, Erik mới là người họ muốn Erza bên cạnh, nghĩ đi nghĩ lại thì cô cũng từng ăn nằm với hắn ta nên thái độ của Jellal trở nên cáu gắt vô cùng.

- Được. Tối nay tôi sẽ "khai pháo" thật mạnh. Đừng có khóc lóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro