Jessica's Proud Stalker

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Part 1

"Không phải đi học sao hả, cô nhóc?"

"Dù cho em có muốn đi thì nhà trường cũng đâu có dạy vào chủ nhật."

"Vậy còn bài tập về nhà?"

"Em không phải kiểu người ở nhà và làm bài tập vào ngày chủ nhật."

"Phải có cái gì đó mà cô cần làm chứ. Cô không thể chỉ ngồi ở đây suốt, vào mỗi chủ nhật và làm phiền tôi trong khi tôi đang làm việc chứ!"

Cô nhóc chỉ nhe răng cười.

Vào tuần nọ, chính xác là bốn tuần gần đây nhất, Jessica lại một lần nữa trở nên vô cùng bực mình vì cô gái này, người mà cô đã không thèm quan tâm đến mức chẳng buồn hỏi tên. Trong mắt cô, cô nhóc này chỉ là một đứa trẻ, có thể là cô ấy xinh đẹp đấy, nhưng chỉ có thế thôi.Chỉ có thế thôi, ngoại trừ cái thực tế đáng ghét là đứa trẻ này đã xuất hiện vào mỗi ngày chủ nhật, ngày làm việc duy nhất của Jessica, như một người giám sát. Là một họa sĩ đường phố, Jessica đã dành hết mọi sự tập trung vào công việc của mình, chỉ cần một lỗi rất nhỏ thôi và cô sẽ làm hỏng tất cả. Nhưng ở nơi đâu cô có thể tìm được cái gọi là sự bình yên trong tâm hồn để mà tập trung đây khi mà mỗi lần cô làm cái gì đó, thì cô nhóc này lập tức cất lên những lời bình phẩm không cần thiết của mình. Để làm cho chuyện được hấp dẫn hơn một chút, thì đó không chỉ là một tuần, mà đã là 4 tuần liên tiếp rồi. Jessica gần như đã nghĩ rằng, nếu những kẻ phiền toái là một cấp bậc trong trường đại học, thì cô nhóc này chắc chắn đã có thể nhận được một phần học bổng. Những kẻ phiền toái thực thụ không phải là một cái gì đó mà người ta có thể làm được một cách dễ dàng và đơn giản. Cô nhóc này thì quá là xuất sắc rồi.

"Màu vàng ở chỗ đó trông sẽ hay hơn màu đỏ, chị không nghĩ vậy sao?"

"Chị thực sự có thể vẽ trong khi đeo kính mát như thế à? Ý em là khi ước chừng màu sắc thì sao, chị thực sự có thể làm thế khi đeo kính mát ư?"

"Em không có gì để nói về bức tranh của chị, nhưng em rất thích cái áo sơmi của chị hôm nay đấy. Mặc dù nhìn tổng thể thì chị trông như là sáng nay lúc thức dậy đã bị rớt khỏi giường vậy. Chị biết không, tuần trước chị thực sự rất cool khi mặc cái áo ba lỗ màu trắng, quần jeans với mái tóc quấn cao lên và một chiếc bút chì nhét ở sau vành tai chị."

"Bông hoa đó trông giống món trứng ốp la được khuấy trộn của bố em đấy. Em đã bảo chị là màu vàng sẽ hay hơn mà, nhưng chị lại chẳng thèm nghe."

"Hôm nay chị sẽ cho em biết tên chị chứ?"

Ôi chúa ơi. Giá như mà Jessica hạ thấp mắt kính của mình xuống, thì cô nàng đó chắc đã ướt sũng quần khi nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu đầy giận dữ của Jessica rồi, trong khi hai tròng mắt của cô thì không thể ngừng rung giật với cấp độ của một trận động đất. Cô thề là cô đã có thể khâu miệng cô nàng đó, trói cô ta lại và ném cô ta vào trong hồ nước gần đấy để thu hút khách du lịch rồi.

---

"Tại sao cô cứ đi theo tôi hoài vậy? Cô đã đi trên mọi con đường mà tôi đi đấy! Cô thậm chí còn không thèm nấp đi khi tôi nhìn lại nữa chứ!"

Cô nàng đó lắng nghe thật cẩn thận với đầu hơi nghiêng về một bên trước khi nắm lấy cổ tay Jessica. Cô kéo lê một Jessica giống như tảng đá tới ngay góc đường giao nhau và chỉ lên tấm bảng tên đường, "Thấy không? Đây là Đại lộ Sunset. Chẳng lẽ tên chị lại là Sunset sao? Em không nghĩ vậy đâu. Đây không phải đường của chị. Em có quyền bước đi trên con đường này và mọi con đường trước đó nữa."

"Được rồi. Được rồi." Jessica nói, quơ hai cánh tay giữa không khí vì quá bực tức. Trong đầu cô, cô đã nghĩ rằng hiện giờ trông cô hẳn phải lố bịch lắm, bởi vì cô nhóc ấy vẫn không ngừng nhe răng cười.

"Nếu tên chị không phải là Sunset, vậy thì là gì? Tên chị là gì vậy?" Đấy, lại câu hỏi đó nữa. Cô nàng này đã hỏi cô câu hỏi đó suốt bảy tuần qua, mỗi tuần khoảng một tá lần. Tính ra cũng khoảng một trăm lần rồi, nếu Jessica vẫn còn chút gì đó nhớ về toán học.

"Sunburn, được rồi chứ?"

"Nếu chị nói cho em biết tên chị, em sẽ ngừng đi theo chị."

"Haaa, vậy là bây giờ cô đã thừa nhận cô đang đi theo tôi rồi!" Jessica cảm thấy cần phải khắc ghi rằng cô sẽ nhảy cẫng lên trong mừng rỡ khi cô nàng đó mất hút khỏi tầm mắt cô, giống như cách mà cô đã nhảy lên mỗi khi cô thành công trong việc trét keo lên tóc cô em họ mình.

"Vâng, em đang đi theo chị. Em đã đến vài cửa hiệu và nhờ họ làm cho em một tấm bảng đề là "Em đang đeo bám chị" nhưng tất cả bọn họ lại nghĩ em bị điên và không chịu làm cho em."

Jessica đứng chết lặng tại chỗ. Đây là lần đầu tiên trong đời, cô gặp một người sẵn sàng thừa nhận rằng mình là một kẻ đeo bám đầy kiêu hãnh. Hai mắt cô đang sắp sửa đua nhau vụt ra khỏi ổ mắt rồi. Hai cánh tay cô vẫn còn giơ lên cao. Cô đã bỏ lỡ mất thời điểm thích hợp để rút chúng về lại bên người mình rồi. Đúng là phản ứng chậm mà.

"Nói cho em biết tên chị đi, làm ơn."

Ôi lạy chúa tôi ơi. Cô ta đã học ở đâu ra cái cách làm cho đôi mắt mình trông như thế nhỉ? Trước mặt Jessica bây giờ là một sinh vật phiền toái với đôi mắt nai-màu-nâu-sôcôla-to-tròn-sâu-thẳm-lung-linh-lấp-lánh-ngấn-nước-tha-thiết. Chúng là kiểu đôi mắt mà, nếu cô ta đi mua một ly Starbucks vào một buổi sáng bận rộn, và cô ta nói với bạn rằng cô ta bị trễ giờ, thì bạn sẽ còn hơn cả sẵn lòng để đánh gục tất cả mọi người đang xếp hàng phía trước, để cô ta có thể mua được ly cà phê của mình đầu tiên. Và rồi bạn vẫn sẽ mỉm cười khi bị bắt giữ vì đã ra tay đánh người.

"Okay, được rồi. Là Jessica." Jessica chỉ thở dài thườn thượt qua hai lỗ mũi mình, đang tự hỏi đã có bao nhiêu người bị cô nhóc này thôi miên giống như những gì cô ta đã làm với Jessica.

"Cuối cùng cũng chịu nói. Tên em là Tiffany. Tiffany Hwang." Cô nàng nói với nụ cười nở rộng hơn nữa qua từng giây. Jessica nhìn cô ấy với trái tim đang đập nhanh hơn nữa qua từng giây khi mà nụ cười đó vẫn hiện trên đôi môi duyên dáng của cô ấy. Điều này không tốt chút nào.

Jessica tối hôm đó đã đi lên những bậc thang dẫn đến căn hộ của mình một cách lơ đãng, đụng vào chỗ này chỗ kia dọc trên đường đi. Cô nhóc ấy, người hiện giờ đã được biết đến với cái tên Tiffany gì đó, vẫn còn đang đứng đấy và kiêu hãnh chụp lấy mỗi khi Jessica loạng choạng sắp ngã.

Điều này không tốt chút nào.

Part 2

"Jessica!"

"Ôi chúa ơi! Cô làm tôi sợ đấy! Tại sao cô lại ở đây nữa vậy? Không phải cô nói là sẽ ngừng đi theo tôi sao hả?"

"Em đâu có đi theo chị."

"Vậy thì cô đang làm gì ở trước cửa nhà tôi với cái nụ cười sởn gai ốc đó trên mặt cô hả?"

"Em đang đợi chị. Đây, xem cái này khi chị vào trong nhé."

Khi Jessica vẫn còn đang trong quá trình tạo thành câu nói 'đây là cái gì?' trong đầu mình để phản ứng lại, thì cô đã nhận thấy rằng những từ ngữ đó sẽ không bao giờ có được một cơ hội để thoát ra khỏi miệng cô bởi Tiffany đã bất ngờ kéo cô tới trước và bao bọc lấy cô trong một cái ôm thật chặt.

"Wow, ngực của chị thật là... mềm quá." Lại là những lời bình phẩm không cần thiết của cô ấy. Tiffany đã nhận xét mà không hề suy nghĩ khi cô ấy buông Jessica ra, ánh mắt cô ấy không hề rời khỏi cặp báu vật của Jessica.

"Giờ em phải chạy đi thôi. Chúc ngủ ngon, Jessica!"

Cô nàng ấy trao cho Jessica một nụ cười, một cái vẫy tay chào và một mảnh giấy, rồi phóng thẳng xuống phía dưới khu hành lang. Cầm mảnh giấy trong tay, Jessica điên tiết vò nó thành viên và nhét đại vào trong túi xách của mình, tự nhủ là sẽ vứt nó đi khi cô lên đến nhà. Tuy nhiên, sau đó hai tiếng đồng hồ, sau một vài cuộc tự vấn bản thân rằng tại sao cô lại không thể vứt mảnh giấy đó đi, cô nhận thấy mình đang ngồi trên giường, trong bộ đồ pijama của mình, đang cố vuốt mảnh giấy đã bị vò nát đó cho thẳng thớm lại.

Tên: Tiffany Hwang

Sinh nhật: 01.08.1989

Nhóm máu: O

Màu mắt: nâu đậm

Màu tóc: nâu

Thích màu trắng, đen và đỏ.

Hiện đang học về multimedia.

Điểm trung bình học kỳ: 4.3

Mắt cười không phải là cố ý. Sinh ra đã có. Cũng không hề tận dụng triệt để nó.

Đã từng một lần ngu ngốc cố dùng một chiếc ô để che cho bức vẽ của chị khỏi bị ướt mưa, mà không biết là nó đã khô rồi.

Trước đó đã từng thu một cuốn video chị ngủ gục sau khi hoàn thành một bức vẽ. Em nghĩ nó rất dễ thương. Bạn bè em đã nghĩ rằng em thật đáng sợ.

Nói về chị quá nhiều. Bạn cùng phòng của em hiện giờ luôn đánh vào đầu em rồi rời khỏi phòng mỗi khi cậu ấy nghe "Sunny cậu biết không, Je..."

Đã từng là một player nhưng giờ không phải nữa.

Giờ thì chị đã biết tên em rồi, hẹn hò với em nhé, làm ơn?

Jessica khẽ bật cười.

---

Ba tháng tiếp theo sau đó, Jessica đã hạnh phúc chứng kiến Tiffany làm tất cả mọi thứ để mời cô đi chơi. Tiffany đã kiên trì ngồi ở trước hiên nhà của Jessica với cây đàn ghita của mình vào mỗi buổi tối, hát bất cứ bài hát nào mà cô ấy biết từ 'I love you, you love me' của Barney cho đến 'Shorty, be mine' của Pretty Ricky. Xứ sở California với nhiều nền văn hóa thực sự đã có một ảnh hưởng vô cùng lớn đối với cô nhóc này, sở thích âm nhạc của cô ấy thực sự là quá kinh hãi đối với Jessica. Tiffany đã mua bánh pizza và mang đến nhà Jessica, với hi vọng là họ có thể có được một buổi party chuyện trò thân mật thâu đêm, để rồi lại bị Jessica lấy mất hộp bánh pizza của mình trong khi bản thân cô vẫn còn đứng bên ngoài. Cô đã nhờ đến bố cô, anh chị em họ của cô, chú của cô, bạn bè của cô, thực ra là tất cả mọi người mà cô quen biết để đi tới đó và mang về những bức chân dung của họ do Jessica vẽ, để cô có thể nhìn thấy Jessica mà không bị cô gái ấy phàn nàn về việc cô phiền phức và gây mất tập trung như thế nào. Cô đã mời Jessica ra ngoài hẹn hò cùng cô sau mỗi một cuộc trò chuyện mà họ có được. Bạn có thể gọi đó là những cuộc trò chuyện nếu xem nó như kiểu một bên thì nói chuyện và một bên thì trừng mắt đáp lại.

Giá như Tiffany biết được là Jessica đã tự mỉm cười với chính mình trước lúc ngủ, và cô đã cười rất lớn mỗi khi giọng của Tiffany bị vỡ lúc đang hát.

---

Và hôm nay, Jessica tự nhận thấy mình đang thoải mái ngồi đọc sách trên ghế sofa với đầu của Tiffany nằm trên đùi cô. Thỉnh thoảng, Tiffany lại vùi đầu mình vào trong bụng của Jessica hoặc là cô ấy sẽ giở chiếc áo mỏng manh của Jessica lên và thổi hơi nóng vào rốn của cô, thỉnh thoảng cô ấy thậm chí còn liếm nó, dùng lưỡi của mình để vẽ nên những hình thù khác nhau với tốc độ khác nhau lên vùng bụng của cô, khiến Jessica bị mất tập trung và đã từng một lần đánh rơi quyển sách đang đọc xuống đầu Tiffany, nhưng Tiffany vẫn không hề ngừng lại. Cô nhóc này vẫn phiền phức và gây mất tập trung như mọi khi, Jessica tự nghĩ thầm trong bụng.

"Em biết không Tiffany, tôi có viết tên mình bên dưới mỗi bức vẽ đấy. Nếu em quan sát cẩn thận thì em đã không lãng phí mất hai tháng chỉđể hỏi tên tôi rồi."

"Em chịu thua. Lúc đó em chưa bao giờ bỏ thời gian để nhìn vào những gì Jessi vẽ. Tất cả những gì em có thể thấy được là đôi mắt Jessi ánh lên sự hài lòng như thế nào mỗi khi pha đúng màu, mái tóc Jessi luôn có mùi màu acrylic mới như thế nào, hình xăm trên mu bàn tay kia của Jessi thay đổi hình dạng như thế nào khi Jessi vẽ. Hoặc là đôi môi của Jessi cong lên như thế nào mỗi khi nhìn thấy một cặp chân quyến rũ đi ngang qua."

Jessica mỉm cười một cách ngượng ngùng, hạnh phúc trước việc Tiffany đã bị mình cuốn hút đến mức nào ngay từ những giây phút đầu tiên, nhưng rồi cô chợt ngừng lại giống như một đĩa hát bị hỏng khi cô nghe được câu cuối cùng đó của Tiffany.

"Gì chứ? Tôi làm thế khi nào hả?"

"Bình tĩnh nào. Em chỉ đùa thôi mà! Jessi không biết là em đã trải qua những gì chỉ để có được Jessi đâu. Em luôn bị lạc đường sau khi đi lòng vòng theo Jessi. Em không giỏi nhớ đường và hàng xóm của Jessi thì quá là khó hiểu. Hầu như lần nào em cũng phải gọi cho bạn em và nhờ cậu ấy đến giúp em. Và còn có một gã hàng xóm biến thái nữa. Em đã đụng mặt khá nhiều kẻ biến thái thích phô bày cơ thể, đến mức mà em sẵn sàng phô bày đáp lại nếu bây giờ em nhìn thấy một gã nào như thế lần nữa."

"Nếu em phô bày đáp lại họ, tôi sẽ không phô bày cho em đâu, không bao giờ. Cho đáng đời em, kẻ đáng sợ."

"Và em đã gặp rắc rối với giáo viên của mình vì không làm bài tập về nhà. Rồi sau đó em đã phải nhập viện vì đau cổ họng sau tất cả những bài hát mà em đã hát. Bác sĩ đã không biết gì về chuyện đó nhưng ông ấy đã nói với bố em là không được để em đi hát karaoke nữa. Trước đó có một vài người hàng xóm của Jessi đã hét lên "im đi!" vào mặt em. Và bà chủ nhà của em đã tống cổ em ra ngoài bởi vì em luôn về nhà trễ lúc nửa đêm. Bạn của em, một lần nữa, đã năn nỉ bà ta cho em ở lại. Và tất cả mọi người mà em quen biết đều đã cố tránh mặt em bởi vì họ sợ em sẽ bảo họ đến để cho Jessi vẽ chân dung lần nữa. Và em..." Tiffany buộc phải dừng tràng huyên thuyên của mình lại khi Jessica đặt quyển sách của mình sang một bên và cúi xuống để khiến cô ấy im lặng bằng một nụ hôn trong sáng như thiên thần vào ngay mi mắt bên trái của cô ấy và sau đó là một nụ hôn thật kêu lên môi cô ấy.

"Moahhh!! I love you. Giờ em nguôi ngoai rồi chứ?"

"Hành động đó giải quyết được tất cả mọi thứ. Mọi lúc. Tại sao vậy?" Tiffany thì thầm vào bụng của Jessica rồi thở ra trong sự hài lòng. Jessica chỉ nhếch miệng cười đáp lại.

Làm như bạn không nghĩ ra được câu trả lời từ ngày đầu tiên bạn nhìn thấy cô ấy vậy, Tiffany.

"Nhưng thật lòng mà nói, Jessi sẽ không phô bày cho em thấy ư? Không bao giờ ư?"

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jeti