What I Couldn't Do

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Stephanie (Tiffany) Miyoung Hwang

Sinh ngày 1 tháng 8 năm 1989, tại San Francisco, trong cùng một bệnh viện với tôi.

Nhóm máu O

Sinh sống ở Diamond Bar, California

Đã từng học tại South Pointe Middle School, Diamond Bar High School

Đang học tại Korea Kent Foreign High School

Hiện sống tại địa chỉ 72 Soshi Place, Seoul, Hàn Quốc, 555-081-0789

Còn được gọi là Tiffany, Tiff (nickname tôi gọi ^^), Fany, Mushroom, DdilFany, Eye-Smile Queen

Có một chị gái (Michelle) và một anh trai (Leo)

Mẹ cậu ấy mất vì ung thư

Là người thừa kế của Tiffany and Co.

Không có người thân ở Hàn Quốc

Sống đơn độc trong một ngôi nhà với những người giúp việc, những người quản gia, và tương tự thế

Đã chuyển đến Hàn Quốc bởi vì...?

Chơi bóng rổ, bóng chuyền, chạy điền kinh, và môn lacrosse cho đội tuyển của trường

Có tài năng ca hát, nhảy múa (?)

Yêu thích lướt sóng, trượt ván, và trượt tuyết

Yêu thích màu hồng và Totoro

Tôi không phải là một kẻ theo đuôi lén lút. Chắc chắn là không.

Suy cho cùng, những kẻ theo đuôi thường là những gã lớn tuổi đáng sợ ló đầu ra từ phía sau những góc khuất để lén nhìn những cô gái trẻ thiếu phòng bị, đúng không nào? Tôi thì hoàn toàn ngược lại.

Thật đấy.

Nhưng Tiffany...

Tôi không thể xóa bỏ hình ảnh cậu ấy ra khỏi đầu tôi được. Cậu ấy đã chuyển đến sống ở đây gần như cùng lúc với tôi, nhưng cậu ấy thích nghi tốt hơn tôi rất nhiều. Cậu ấy khỏe khoắn, xinh đẹp, và nổi tiếng. Là tất cả mọi thứ mà tôi ước muốn. Còn tôi thay vào đó chỉ là một con mọt sách chỉ nổi tiếng vì giàu có và không được người khác ưa thích.

Nhưng cứ chờ xem. Tôi sẽ làm cho cậu ấy nhìn thấy tôi.

Tôi sẽ làm cho cậu ấy trở thành của tôi.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đó là những gì cậu ấy nghĩ. Nhưng tôi biết rõ cậu ấy hơn ai hết.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cậu có nhớ lần cậu thi đấu loại trực tiếp và chiến thắng không?

Tôi nhìn Jessica ngồi dựa lưng vào tường, quyển nhật ký và bút chì trong tay. Tôi không phải là kẻ hay để ý đến những tiểu tiết, nhưng tôi có thể nói rằng tâm trí cậu ấy đang lượn lờ đâu đó mà chẳng hề tập trung vào trang giấy trước mặt cậu ấy.

Và tôi khá chắc chắn rằng tôi biết cậu ấy đang nghĩ về điều gì. Hay nói đúng hơn là 

về ai

.

Một cô nàng tiểu thư Tiffany Hwang nào đó. "Thiên thần giáng thế", Jessi gọi cô ấy như thế.

Tôi không chắc là cô gái này làm thế nào mà có thể khiến Jessica phiền muộn đến thế, hạnh phúc đến thế, ám ảnh đến thế, lãnh đạm đến thế, đến THẾ NÀY. Trái lại, tôi vẫn chưa từng gặp mặt cô gái này bao giờ, vậy nên tôi nghĩ là mình không thể nói gì được cả.

Nhưng chuyện đó không ngăn được tôi ước muốn rằng tôi có thể giúp đỡ.

Jessi, hãy nghe tớ đây này! Nhìn tớ này! Tớ đang ở ngay đây! Và tớ đang nói với cậu rằng, tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu, dù có bất cứ chuyện gì đi nữa.

Đợi đã, Jessi! Cậu đi đâu thế?

Jessica không nghe những lời van nài thầm lặng của tôi và bỏ đi, ném quyển nhật ký của cậu ấy xuyên qua căn phòng. Thậm chí là liệu cậu ấy có thể nghe được tôi không chứ?

Tôi không biết hiện giờ cậu ấy đang nghĩ gì, nhưng nó trông không có vẻ gì là hay ho cả, dựa theo nét mặt cậu ấy.

Đầu óc của con người thật là khó, quá khó, để hiểu. Và dù thế, đó vẫn là thứ khiến tôi bị cuốn hút đến vậy. Nó đẹp đẽ nhưng không bao giờ có thể hiểu được.

Đó là cách để tôi lại một lần nữa bào chữa cho việc lợi dụng quyển nhật ký đang mở của Jessi.

Tôi không muốn, nhưng tôi phải thừa nhận rằng Tiffany rất xinh đẹp. Bởi vì đó là sự thật. Không. Không phải là nghĩ, mà là thế thật. Bây giờ tôi thực sự biết đó là sự thật. Cậu ấy rất đặc biệt. Không. Tuyệt vời. Cậu ấy là nhất. Và cậu ấy quá lãnh đạm đối với tôi. Chúng tôi là bạn bè, nhưng... Điều đó là không đủ! Tôi biết cái gì cũng phải có lần đầu tiên, nhưng đây không phải là một tình huống tốt để nó là lần đầu tiên! Và tôi đã tự khiến bản thân ngượng ngùng và xấu hổ trước mặt mọi người. Tôi không thể làm điều đó. Nhưng tôi phải làm.

Tôi thực sự ngưỡng mộ cậu ấy. Tôi, mặt khác... tôi không thể làm bất cứ điều gì. Tôi biết là tôi có một tài năng, ở đâu đó, nhưng... có không? Tôi quá xấu hổ. Tôi bị nhấn chìm bên trong bản thân mình, chỉ hoạt động khi bị hỏi, bị đe dọa bởi những người lớn, hoặc là ngắm nhìn Tiffany. Thực ra thì bỏ qua chuyện đó đi. Tôi chỉ sống khi ngắm nhìn Tiffany. Nhưng ngược lại, chẳng phải tôi vẫn luôn thơ thẩn như thế sao? Tôi nghĩ là mình vẫn ổn khi cậu ấy không có bên cạnh. Hoặc không. Argh. Tại sao tôi lại không thể cởi mở hơn được chứ?

Tiffany. Một cái tên thật đặc biệt. Nó có thể miêu tả chỉ một người duy nhất. Giống như Yuri. Yuri... Đã không một ai khác muốn làm bạn với tôi. Họ chưa bao giờ nhìn thấy con người thật sự trong tôi. Có không? Tôi đã rất gần với điều đó rồi, nhưng rồi tôi đã phá hỏng mọi thứ. Giúp với. Ai đó... làm ơn giúp với.

Đó là một đoạn văn rời rạc rất nhiều chữ và vô nghĩa.

Tôi thực sự không phải làm gì nhiều quá để thấu hiểu đầu óc cậu ấy. Nhưng tôi biết cậu ấy đang nén giữ. Tôi biết cậu ấy có thể chiến đấu.

Nhưng cậu ấy sẽ không làm thế. Bởi vì cậu ấy sợ những điều Tiffany sẽ nghĩ về cậu ấy chăng? Bởi vì cậu ấy không muốn làm tổn thương cô gái đó chăng?

Jessi... Chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy? Đây không phải là cậu! Chuyện gì đã xảy ra với con người tự tin của cậu vậy? Cậu đâu rồi? 

Tớ

 có thể giúp!

Nhưng quan trọng hơn nữa, chẳng lẽ cậu không biết là tớ cũng có cảm giác như thế với cậu sao?

~~~~~

Tối hôm đó, Jessi đã khóc.

Tôi không hiểu rõ là tại sao. Tôi không biết chuyện gì xảy ra hằng ngày. Ít nhất là, không còn biết nữa.

Tại sao cậu không kể cho tớ nghe mọi thứ như lúc trước nữa? Tớ vẫn ở đây cơ mà. Tớ không hề thay đổi. Tớ sẽ không kể cho bất cứ ai nghe những bí mật của cậu...

Nhưng cậu ấy sẽ không kể cho tôi nghe. Thay vào đó, cậu ấy chỉ ôm lấy thân hình đầy lông mịn của tôi, vùi mặt cậu ấy vào trong ngực tôi và khóc một mình cho đến lúc ngủ thiếp đi.

Và đó là quá đủ với tôi.

Nếu đây là điều mà cậu muốn làm Jessica ạ, thì tớ sẽ luôn ở đây vì cậu. Làm ơn đừng quên điều đó.

Tớ yêu cậu Jessi.

~~~~~

Cậu có nhớ lần chúng ta thua trong trận đấu bóng đá không, nhưng chẳng sao cả bởi vì chúng ta đã có nhau?

Ngồi một mình trong căn phòng vắng lạnh

Mọi thứ dường như đã chấm dứt

Câu chuyện của chúng ta giờ đã trở nên vô nghĩa

Mình không thể tin nó lại tan vỡ dễ dàng đến thế. *

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cậu có nhớ lần cậu ngã xuống mặt băng và rơi xuống sông không?

Bài tập môn tâm lý của Jessica, trùng hợp có tên là "Một cái nhìn khái quát về tình trạng phiền muộn", bay xuống sàn khi cậu ấy ùa chạy ra ngoài. Tôi đã hét lên, cố thông báo cho cậu ấy rằng tờ giấy của cậu ấy đã rơi xuống sàn rồi, nhưng tôi một lần nữa lại bị phớt lờ.

Tôi đã hợp lý hóa việc đọc nhật ký của Jessica. Nhưng tôi không thích cái mình đang đọc hiện giờ.

Thứ mà cậu ấy đặt vào trong đó đơn giản chính là những gì cậu ấy đã từng nói với tôi. Tôi không thích phải thừa nhận điều này, nhưng tôi ghen tị.

Ghen tị với Tiffany. Ghen tị với tất cả những người khác trong cuộc sống của Jessica. Khỉ thật, tôi thậm chí còn ghen tị với quyển nhật ký ngu ngốc đó nữa.

Và hiện giờ, tôi đang ghen tị với cái bài tập môn tâm lý ngớ ngẩn này đây. 

Thế giới của tôi đang rạn nứt. Nó bị vỡ ra từng mảnh khi chuyển động. Tôi ghét chuyển động, dù là tôi hay bất cứ ai khác. Vì vậy mà chính ý nghĩ đó đã khiến tôi kinh hãi. Chỉ mới một tuần sau ngày sinh nhật tôi thôi. Tôi ghét ngày sinh nhật của mình. Khỉ thật, lần cuối cùng tôi nhìn thấy cậu ấy chính là ngày sinh nhật tôi.

Thế giới của tôi đã bị dồn nén với Yuri, Krystal, mạng Internet, và sự ngang bướng. Nó bị đập tan bởi Tiffany mỗi khi tôi nghĩ về cậu ấy. Cậu ấy không dùng sức mạnh để phá vỡ chúng, chỉ là sự hiện diện của cậu ấy... Cuộc sống của tôi đã biến mất, và tôi biết tôi phải bắt đầu một cuộc sống mới mà nó có thể chịu đựng được Tiffany. Tuy nhiên, thế giới của tôi dựa trên quá nhiều những cảm xúc. Thế giới "quả cầu thủy tinh" của tôi thậm chí không thể đấu tranh trước một ý nghĩ. Nó tan vỡ chỉ với một cái nhìn. Và một sự đụng chạm? Thậm chí còn không để cho tôi được bắt đầu. Tôi bị bỏ lại với những mảnh vỡ và tàn tích của mình. Tôi chỉ ngắm nhìn cậu ấy. Tại sao lại là cậu ấy? Tại sao tôi lại chán nản đến thế khi cậu ấy không đi học và ngượng ngùng khi cậu ấy đi học chứ? Tôi phải luôn cố gắng để tạo ấn tượng với cậu ấy chăng?

Tôi biết: đã đến lúc bắt đầu lại một lần nữa. Xây dựng một bộ khung cho công trình kiến trúc có thể chống chọi lại Tiffany. Nhưng dù tôi có làm gì đi chăng nữa, sẽ luôn có một điểm yếu dành cho cậu ấy... ngay tử huyệt. Trong những lớp bê tông cứng chắc. Một điểm chứa đựng toàn bộ thế giới này. Một điểm lớn lên gấp ba lần mỗi ngày cho đến khi... thế giới của tôi lại biến mất lần nữa... khi không có Tiffany. Nếu cậu ấy biến mất? Mỗi một thứ trong những thế giới khác biệt của tôi sẽ sụp đổ cùng với Tiffany, và chúng sẽ lập tức bốc hơi khi không có cậu ấy. Cậu ấy đang giữ cho chúng được tồn tại trong khi từ từ phá tan và xé nát chúng... cho đến khi nó biến mất một lần nữa. Sau đó tôi sẽ phải bắt đầu lại một lần nữa... với một điểm yếu... cũng y như điểm yếu đã xé tan mọi thứ khác lúc trước. Nó sẽ bắt đầu... một lần nữa.

B-ra-vo. 

Thật là đần độn quá, Jessica. 

Thực ra tôi cũng khá mừng khi cậu ấy bỏ tờ giấy của cậu ấy ở đây, nhất là khi biết rằng giáo viên môn tâm lý của cậu ấy vốn đã không có ấn tượng tốt nhất về cậu ấy rồi.

Nhưng tôi biết cậu ấy đang nén giữ. Tôi biết cậu ấy có thể chiến đấu.

Nhưng cậu ấy sẽ không làm thế.

Cậu ấy thông minh. Cậu ấy biết mình đang làm gì.

Có phải không?

Tỉnh dậy đi, Jessi! Giá như cậu biết...

~~~~~

Tôi cuối cùng cũng có được cơ hội để gặp mặt cô nàng Tiffany Hwang vĩ đại đó.

Tôi không biết tại sao, nhưng đột nhiên Jessica nói là cậu ấy đã quyết định sẽ mang tôi theo vào lần tới khi cậu ấy gặp Tiffany.

Nếu cô gái đó không tuyệt vời gấp đôi những gì Jessica đã nghĩ cô ấy như thế, thì cô ấy sẽ biết tay. Nhưng tôi thực sự có thể làm được gì chứ? Tôi liệu có thực sự giúp được không?

Thôi nghĩ về chuyện đó đi! Tất nhiên là tôi có thể giúp! Tôi đã biết Jessi gần như suốt cả quãng đời cậu ấy! Ít nhất là cũng lâu hơn nhiều so với cô nàng Tiffany Hwang ngu ngốc này!

Nhưng tôi sẽ thật tử tế. Nếu Jessica thích cô ấy, thì tôi cũng sẽ thích cô ấy.

Đúng chứ?

~~~~~

Tôi nhận thấy bản thân mình đang ở trong căn nhà của cái người đã được gọi là "Tiffany Hwang ngu ngốc". Không có Jessica.

Jessica, cậu đâu rồi? Cậu đang làm gì với tớ thế này?

Nhưng quan trọng hơn cả là, ai sẽ ôm cậu khi cậu ngủ đây?

Ai sẽ xua đuổi những con quái vật vào đêm khuya đây?

Ai sẽ thì thầm những lời động viên với cậu đây?

Và ai sẽ lau khô những giọt nước mắt của cậu khi cậu khóc đây?

~~~~~

Jessica’s POV

Tôi đã trao cậu ấy cho Tiffany. Bởi vì cậu ấy thích 

những vật

 như thế, đúng không?

Nhưng tôi liệu có nhớ cậu ấy không? Tôi không biết.

Tất cả những gì tôi biết chính là điều này: tôi đã khóc. Và lần đầu tiên, không một ai ở bên tôi cả.

Nhưng điều này là vì Tiffany. Nếu là vì Tiffany thì nó ổn cả thôi. Nếu là vì Tiffany thì 

tôi

 sẽ ổn cả thôi.

Mọi thứ sẽ có tác dụng. Chúng luôn thế.

~~~~~

Cậu có nhớ lần chúng ta đi chơi sở thú không? Và cậu đã nói là cậu vẫn thích tớ nhất đấy?

Một điều sai lầm, đã là một điều hối tiếc

Chẳng có ai là hoàn hảo cả

Dù cho mình đã cố gắng nói ra và lắng nghe

Dù thế nào đi nữa thì vết thương lòng cũng không thể tự chữa lành được

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cậu có nhớ lần cậu dạy tớ trượt tuyết không?

Tiffany... là một cô gái kì lạ. 

Đúng vậy, tôi nghĩ là tôi đồng ý với Jessica. Cô ấy khá là thú vị. Và cô ấy trông cũng không tệ đến thế.

Nhưng đó không phải là những gì tôi đang muốn nói tới. Chính xác thì điều gì ở cô ấy đã thu hút Jessi chứ?

Cô ấy thực chất là đã có rất nhiều "tôi" khác rồi, và tất cả họ đều trông khá là hạnh phúc vì được ở cùng cô ấy. 

Và rõ ràng là, cô ấy nói chuyện với họ suốt. Giống như cách Jessi đã từng nói chuyện với tôi vậy...

Cuộc phân tích của tôi bị xen ngang khi một cô gái thấp bé bước vào phòng. Cô ấy xinh xắn, nhưng cô ấy không được như Tiffany của Jessi của tôi.

Đợi đã nào. Điều đó khiến Tiffany cũng là của tôi ư?

Ánh mắt của Tiffany bừng sáng và bắt đầu lung linh khi cô ấy nhìn cô gái kia. Tôi nghĩ là tôi đã bắt đầu không thích con người này rồi.

"Taeyeon!"

"Hey Fany! Tớ thấy cậu đã có thêm một con khác trong bộ sưu tập những con sóc-thỏ béo phệ của cậu rồi..."

Cô ta đối mặt nhìn tôi. Tôi biết là cô ta có lẽ chỉ nói đùa thôi, nhưng tôi chắc chắn là chẳng hề ấn tượng với tính hài hước của cô ta. 

Cô nàng mới gặp này giơ một ngón tay ra và chọc mạnh vào người tôi.

"Mấy anh chàng đó hẳn là đang trở nên rẻ tiền rồi, đúng không? Nhìn này! Con mới này trông thật là tồi tàn và bẩn thỉu!"

Cô ta phát ra một tràng cười.

Phải. Tôi biết là tôi không thích cô ta. Và tôi không có bẩn thỉu. Tôi nhận được đầy đủ tình yêu thương. Hay ít nhất thì tôi 

đã từng

 nhận được đầy đủ tình yêu thương.

"Hey! Đó không phải là một con thỏ mập phệ! Đó là một bé Totoro, và tên cậu ấy là Jessica!"

Có vẻ như tôi đã vừa có được một cái tên mới. Với Jessica thì đó là Tiffany, và giờ với Tiffany thì đó là Jessica? Yay. Hai cô nàng này... Họ không có chút đầu óc tưởng tượng nào sao vậy?

Taeyeon dừng lại và đảo mắt, vẫn đang nhe răng cười.

"Cậu nói sao cũng được. Có phải một trong những kẻ theo đuôi gây ám ảnh của cậu hay kẻ nào đó cũng được đã đưa nó cho cậu không?"

"Tớ không có nhận từ một anh chàng nào cả; tớ nhận được cậu ấy từ Jessi!"

Tôi tự cười nắc nẻ với bản thân mình khi Tiffany bắt đầu bênh vực tôi. Tôi sẽ phớt lờ cái sự thật rằng cô ấy đã sử dụng nickname

 của tôi 

dành cho Jessica.

Một khoảng lặng ngập ngừng trước khi có điều gì đó lóe lên qua đôi mắt Taeyeon.

"Đợi đã, ai chứ?"

"Je-ssi-ca! Và cậu ấy không có bẩn thỉu đâu nhé!"

Tôi rất muốn thè lưỡi ra trêu Taeyeon, nhưng dĩ nhiên là tôi không thể. Thực tế là, tôi thậm chí còn không thể khoe hàm răng của mình ra để cười một cách ớn lạnh giống như một số anh chị em họ hàng của tôi, bởi vì tôi không phải loại đó.

"Được rồi, vậy có thể nó chỉ hơi tồi tàn và cũ kỹ một chút thôi. Nhưng nó vẫn là một con Totoro!"

Ô, tôi có thể làm gì để nhìn thấy gương mặt Taeyeon đây. Ô đợi đã, tôi có thể. Nhưng đó không phải là gương mặt mà tôi đã tiên đoán...

Đợi đã, Tiffany vừa mới nói gì nhỉ? Không phải cô ấy lẽ ra nên nói là tôi chỉ đơn thuần nhận được đầy đủ tình yêu thương thôi sao?

Ô, tôi phải làm gì để có thể biện hộ cho chính mình hay ít nhất là 

cử động

 đây.

"Jessica? 

Jessi?

" Taeyeon khịt mũi.

Tôi ghét cái cách tên của Jessi thoát ra từ miệng cô ta. Và cái sự thật rằng cô ta đã gọi Jessi của tôi là "Jessi".

"Trả nó lại đi."

Đợi đã, gì chứ?

"Đợi đã, gì chứ?"

Không giống như tôi, vẻ mặt của Tiffany có vẻ miễn cưỡng khi cô ấy hỏi câu hỏi đó, không phải là vẻ mặt bối rối.

"Tớ nói là, TRẢ NÓ LẠI ĐI."

Hey, tôi cũng muốn quay lại đấy nhé, nhưng đừng có nghe cô ta Tiffany! Cậu phải bảo vệ chính kiến của mình chứ! Vì tôi! Và vì danh dự của toàn thể giống loài Totoro! 

Và vì Jessica...

"Tớ không thể..."

Phải mạnh mẽ thế chứ!

"Ý tớ là, tớ có thể, nhưng điều đó thật không hay với Jessica, đúng không?"

Gì cơ? Đầu tôi đang xoay mòng mòng.

CẬU ĐANG LÀM CÁI GÌ VẬY, TIFFANY!? Cậu không biết là cậu đang trên bờ thua cuộc ư? Hay là... có lẽ là cô ấy biết quá rõ rằng mình đang trên bờ thua cuộc. Rốt cuộc thì mối quan hệ giữa cô ấy với cô nàng mập lùn này là gì chứ?

"Vậy thì bỏ nó đi!"

"Tae..."

Taeyeon quay đi khỏi gương mặt nài nỉ của Tiffany. Có lẽ là để cho cô ta sẽ không bị xiêu lòng bởi đôi mắt cún con của Tiffany.

Khá là dễ hiểu. Tôi biết là tôi lẽ ra phải ghét cô nàng Taeyeon này, nhưng quan điểm của cô ta cũng có lý. Tôi có thể nói rằng Taeyeon đang bắt đầu lo sợ. Cô nàng tội nghiệp.

Đợi đã, không được. Taeyeon là kẻ thù. Và cô ta đang cố tống khứ tôi! Tôi nên ghét cô ta mới phải chứ, đúng không? Tôi ghét Taeyeon.

"Thôi mà Tae-Tae~ Tớ không thể chỉ---"

"Bỏ nó đi. 

Tớ

 là bạn gái của cậu, và tớ không thể chịu đựng được bất cứ 

cô gái

 nào khác tặng quà, đặc biệt là những thứ 

dở hơi

, cho Fany 

của tớ

!"

Dở hơi? Tại sao tôi phải---

Đợi đã, gì cơ? 

BẠN GÁI?

Bóng tối.

~~~~~

Cậu có nhớ lần chúng ta ở cùng nhau trong bệnh viện sau tai nạn trượt tuyết của cậu không? Tớ đã không bao giờ rời khỏi cậu, nhớ chứ?

Ngay lúc này đây, nếu mình có thể lái một cỗ máy thời gian và đến gặp cậu

Mình sẽ chẳng ước mong bất cứ điều gì khác nữa

Trước khi những ký ức trở nên xa dần và tan biến đi…

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cậu có nhớ lần cậu xem bộ phim kinh dị đó với tớ và cậu đã can đảm đến thế nào trong khi tớ đã gào thét lên không?

Jessica’s POV

Tôi vẫn đang hi vọng. Mọi việc sẽ có tác dụng. Tôi có lòng tin ở Tiffany. Tất cả những gì cậu ấy cần là thời gian.

Và dù sao thì tôi cũng tự hỏi cậu ấy thế nào rồi. Tôi hi vọng là Tiffany đang đối xử với Tiffany Totoro bằng bông bé nhỏ của tôi thật tốt.

Dựa trên tính cách của cậu ấy, tôi chắc là mọi thứ sẽ ổn thôi.

Hãy làm cho Tiffany hạnh phúc dùm tớ nhé, được chứ?

Hãy làm những gì mà tớ đã không thể làm được... Làm ơn.

~~~~~

Tôi tỉnh dậy và nhận thấy mình đang ở bên ngoài, trong tiết trời giá lạnh. Ở trên một đống rác.

Và chỉ phòng trường hợp các bạn đang thắc mắc, vâng, Totoro bằng bông chúng tôi cũng có thể bị ngất. Tôi biết là chúng tôi khác biệt và đặc biệt hơn rất nhiều so với những loài thú bông mềm mại khác, nhưng chúng tôi cũng là những sinh vật mà, đúng không?

Vì một vài lý do nào đó, có một vết rách ngang ngực trái của tôi, nơi mà lớp bông đang bắt đầu thoát ra.

Có lẽ là bởi vì tôi đã quá lớn tuổi đến mức lớp vải của tôi đang bị mục dần. Hoặc có lẽ là bởi vì có chuyện gì đó đã xảy ra giữa Taeyeon và Tiffany khi tôi bất tỉnh. Hoặc có lẽ là bởi vì...

Mặc kệ đi. Chuyện đó hiện giờ cũng chẳng quan trọng nữa.

Cơn gió khô lạnh thổi qua bộ lông ngắn cũn và cũ sờn của tôi một cách khá tàn nhẫn, nhưng nó lại giúp tẩy sạch đầu óc ngớ ngẩn của tôi.

Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra ở trong phòng của Tiffany?

Nhưng chuyện đó hiện giờ cũng chẳng quan trọng nữa.

Bạn gái. Bạn gái. Bạn gái.

Những từ đó đang vang vọng trong đầu tôi và xuyên suốt toàn bộ cơ thể tôi, giống như là một nhịp tim giả tạo.

Ô, Jessi. Chúng ta phải làm gì...

Các bạn nghĩ rằng cô gái ấy, dựa trên tất cả những vụ theo đuôi lén lút mà cậu ấy đã làm, sẽ để ý nhận thấy rằng Tiffany đã có BẠN GÁI, đúng không? 

Hoặc là có thể cậu ấy đã biết?

Không, không. Tôi sẽ nghĩ về chuyện đó sau.

Điều đang khiến tôi bận tâm hiện giờ chính là làm cách nào để thoát khỏi đống rác này. Tôi biết là xe chở rác sẽ đến vào ngày mai ở khu nhà của Jessica, nhưng còn khu nhà của Tiffany thì sao?

Tôi liếc nhìn quanh, hi vọng là sẽ phát hiện được một bóng dáng quen thuộc nào đó. Và tôi đã suýt ngất lần nữa. 

Tôi nhận thấy mình đang ở trong khu phố của Jessica. Trên con đường của Jessica. Gần nhà của Jessica.

Họ là hàng xóm của nhau. Cũng là hàng xóm sát cạnh nhau.

Ôi chao. Đây là kịch bản cho một bộ phim truyền hình xuất sắc, một cảnh tượng lý tưởng cho những hỗn độn xuất hiện trong những chương trình truyền hình điên rồ mà Jessica rất thích xem. Chỉ có bộ phim truyền hình này là đã trở nên tệ hại thôi. Giống như rất nhiều những bộ phim khác.

Ồ đúng rồi. Xe chở rác. Điều đó nghĩa là nó sẽ đến vào ngày mai?

Tôi bắt đầu hoang mang. Và có chút cảm giác bị bỏ rơi. Ôi, giá như tôi là Velveteen Rabbit... Khi đó, khi đó tôi đã có thể... tôi đã có thể gì chứ?

Nhưng mơ mộng thế đủ rồi. Tôi phải tự thoát khỏi đây trước khi xe chở rác đến.

~~~~~

Màn đêm buông xuống. Tôi hoảng sợ vì chỉ có một mình. Suy cho cùng, tôi không phải một con cú, một con thỏ, một con sóc, một con mèo, hay bất cứ con gì khác. Tôi là một Totoro.

Và những Totoro cần đến những Jessica của chúng.

Tớ sợ ở một mình quá, Jessica!

~~~~~

Cậu có nhớ lần chúng ta xem bộ phim kinh dị đó cùng nhau không? Chúng ta đã hét lên, gào lên, và khóc cùng nhau. Nhớ chứ?

Thời gian trôi qua thật chậm khi mình chỉ có một mình

Hình phạt dành cho sai lầm của mình thật quá nặng nề

Những lời nói cuối cùng mà cậu đã để lại

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cậu có nhớ lần đó khi chúng ta cười không?

Xe chở rác. Xe chở rác. Đang đến để chuyển rác đi.

Không tập trung. Tập trung vào! Nhưng tôi có thể làm gì chứ? Tôi không thể cử động được!

Tôi vật vã, cố gắng cử động hai cánh tay mập lùn nhỏ bé của mình, nhưng không có hiệu quả. Như thường lệ.

Đột nhiên, tôi nhìn thấy một sự di chuyển. Từ trong nhà

 của tôi

.

Jessica. Là Jessi.

Tôi đông cứng. Cứ như là tôi chưa từng cứng người vậy, nhưng vẫn đông cứng. Ý nghĩ đó vẫn được tính.

Tôi vô cùng muốn Jessica mang tôi về, nhưng tôi không thể để cậu ấy nhìn thấy tôi ở đây trong thùng rác được. Cậu ấy sẽ phản ứng thế nào đây? 

Tôi nín thở khi Jessica bắt đầu quay mặt về phía tôi, dù tôi biết là cậu ấy chỉ đang nhìn về phía nhà Tiffany thôi.

Lớp bông vẫn đang thoát ra của tôi bay phất phới trong gió. Tôi ước gì nó có thể đứng im lại.

May mắn thay, Jessica đã bỏ đi. Giờ là lúc phải ra khỏi đây thôi. Giá như thế. Không có bất cứ một con mèo nào, với hình thù một chiếc xe buýt hay hình thù như bình thường, lẩn quẩn ở đây để xé tôi ra thành nhiều mảnh hay mang tôi xuống. Lần đầu tiên trong đời, tôi bắt đầu đánh mất sự điềm tĩnh của mình.

Đó là một cảm giác kì lạ, giống như là---

Cuộc độc thoại thầm lặng vô vọng của tôi đã bị cắt ngang trước khi tôi thậm chí có thể bắt đầu.

"Hey, đó không phải là Totoro của Sica unnie sao?"

Đó không phải là một con vật mà là một cô em gái. Tạ ơn chúa vì những cô em gái.

"Nó đang làm gì ở đây vậy nhỉ? Trong thùng rác của Tiffany unnie ư?"

Chuyện đó thì sao nào? Giờ thì đưa tôi ra khỏi đây đi thôi!

Cô em gái của Jessi tiến đến và chọc vào người tôi. Sau cú chọc của Taeyeon, tôi đã tự nhủ với bản thân rằng tôi ghét bị chọc vào người. Nhưng bây giờ thì tôi yêu nó. Và tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi có thể yêu một cú chọc nhiều đến thế. Tôi nghĩ cái gì cũng phải có lần đầu cả. 

Krystal nhặt tôi lên và xem xét tôi.

"Yeah, đúng là của Sica unnie rồi."

Không, thật ư? Tôi đã ở bên cạnh Jessica lâu hơn là cô bé có thể nhớ đấy. Lâu hơn cả thời gian cô bé

 sống

 đấy. Tôi có thể nhận ra dáng vẻ của em. Em không thể ư? 

Nhưng phàn nàn thế là đủ rồi.

Tôi chưa bao giờ nghĩ là tôi sẽ yêu Krystal nhiều đến vậy cho đến khi cô bé cuối cùng cũng chấm dứt việc lảm nhảm của mình và mang tôi trở vào trong nhà.

"Eh? Cái gì đây?... Sao lại có một vết rách ở ngực của Totoro oppa nhỉ? Hay là Totoro unnie? Hmmm... Mày là một oppa, đúng không? Phải rồi. Chắc chắn là oppa rồi."

Tôi thế nào cũng được. Hãy đưa tôi trở vào trong phòng tôi đi!

Krystal nhíu mày khi cô bé chạm vào vết rách trên ngực tôi và lầm bầm.

"Jessica unnie, chị cần phải chăm sóc Totoro của chị cẩn thận hơn đấy!"

Krystal đặt tôi xuống trong phòng cô bé và lấy ra bộ dụng cụ may vá để chuẩn bị một cuộc phẫu thuật cho tôi. Giờ thì tôi yêu cô bé quá đi mất, tôi cảm giác như muốn khóc đến nơi rồi. Tôi không quan tâm liệu tôi có đột nhiên được phẫu thuật thay đổi giới tính hay không, hay là liệu cô bé có chọc vào mắt tôi bằng một cây kim hay không. Cứ cho là vậy, cô bé may vá thật là khủng khiếp, nhưng tôi nghĩ là tôi không nên quá kén chọn. 

Tôi gần như không muốn cô bé bỏ đi khi cô bé đặt tôi trở lại trên giường của Jessi, nhưng cô bé đã bỏ đi.

Cũng giống y như chị của cô bé, đúng không?

Nhà thân yêu, không đâu bằng ở nhà.

Tôi chưa bao giờ để ý đến những tiểu tiết, dù chúng có đầy tính miêu tả hay đầy cảm xúc hay không.

Nhưng nếu nhà là nơi con tim bạn cư ngụ, vậy thì đây không phải là nhà.

Jessi~ Quay về đi.

Tớ muốn nhìn thấy cậu~

~~~~~

Jessica’s POV

Tôi vẫn đang hi vọng mọi thứ sẽ có tác dụng.

Tôi thực sự nhớ cậu ấy nhiều hơn tôi nghĩ. Hơn rất nhiều. Hi vọng là cậu ấy thích chỗ ở mới của mình ở nhà Tiffany... 

Tôi bước vào phòng mình và thả túi xách xuống sàn nhà.

Cái g-?

Cậu ấy ở đó, đang nằm trên giường của tôi, cứ như là chưa có gì xảy ra cả.

Điều đó có nghĩa là Tiffany...

~~~~~

Cậu có nhớ lúc chúng ta khóc cùng nhau không?

Thậm chí ngay lúc này đây, mình không thể ngừng lặp lại những lời đó trong đầu

Tim mình vẫn đang đau nhói

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cậu có nhớ lần chúng ta đi biển không? Và ngắm mặt trời lặn?

Jessica bước vào phòng và quẳng túi xách của cậu ấy xuống sàn. Trông cậu ấy có vẻ mệt mỏi và căng thẳng. 

Rồi cậu ấy nhìn thấy tôi.

Tôi đã nín thở.

Cậu ấy sẽ làm gì đây? Cậu ấy sẽ nghĩ gì đây? Xét cho cùng, dù tôi có không tán thành đến bao nhiêu, thì cậu ấy cũng đã 

thực sự

 trao tôi cho Tiffany... Và nếu tôi trở về ở trên giường của cậu ấy...

Hơn cả sự ngạc nhiên của tôi, Jessica từ từ nở một nụ cười, một nụ cười xinh đẹp và mê đắm, nụ cười mà tôi đã không nhìn thấy từ lâu lắm rồi. Tôi gần như có thể cảm nhận được những ngọn lửa của sự quyết tâm bập bùng cháy lên trong đôi mắt cậu ấy.

"YESS!!~~" cậu ấy reo lên.

Aw, cảm ơn. Cậu ấy thực sự nhớ tôi nhiều đến thế ư?

"Điều đó có nghĩa là Tiffany...~!" Cậu ấy kết thúc câu nói chưa hoàn chỉnh của mình bằng một tiếng kêu ré lên.

Đợi đã, cái gì vậy? Tôi không thích diễn biến của việc này đâu...

Jessica nhảy cẫng lên loanh quanh trong phòng mình một lúc và rồi ôm lấy tôi. Cậu ấy không để ý rằng tôi đã được phẫu thuật. Cậu ấy không để ý rằng những mũi khâu đang bắt đầu đứt rời khỏi đường nối rồi. Dù sao thì cũng thật tốt vì tôi không có mùi rác bẩn. Thế là đã nhiều lắm rồi.

"Chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy? Cậu có mùi ngồ ngộ... Chắc là Krystal đã đụng vào cậu trước khi tớ trở về phải không?"

Này, cậu biết không, thực ra thì cậu nên cảm ơn cô em gái của cậu một lần đi. Cậu thấy đấy...

Nhưng Jessica đã bỏ đi, gần như là nhún nhảy ra khỏi căn phòng. Tôi nghĩ là có lẽ mình đang bỏ lỡ mất điều gì đó.

~~~~~

Tối hôm đó tôi thức trắng.

Jessica đang ở bên cạnh tôi, như thường lệ. Ngủ say như chết. Như thường lệ. Suy cho cùng thì cô nàng này rất dễ kiệt sức...

Đôi mắt tròn nhỏ bằng nhựa của tôi đáp xuống quyển nhật ký của cậu ấy. Nó đang mở, như thường lệ. Bạn nghĩ là Jessi đã học được cách giữ cho thứ đó khép lại, xét trên thực tế rằng cậu ấy là một người rất kín đáo, nhưng không phải... Chậc, vẫn tốt hơn đối với tôi.

Trang nhật ký đang mở được đề ngày 14 tháng 2. Cách đây 2 ngày. Là ngày mà cậu ấy trao tôi cho Tiffany?

Ngày: 14 tháng 2

Thời tiết: Đầy nắng~

Tôi vừa mới trở về sau cuộc gặp gỡ với Tiffany. Có chút khó khăn để tặng Tiffany Tororo cho cậu ấy, nhưng ít nhất thì điều đó có nghĩa là một phần của tôi sẽ luôn ở bên cậu ấy. Đôi mắt rực rỡ của Tiffany bừng sáng khi cậu ấy nhìn thấy Totoro. Tôi yêu ánh mắt đó của cậu ấy. Giá như chúng cũng bừng sáng như thế vì tôi.

Tôi tự hỏi không biết Tiffany Totoro cảm thấy thế nào khi cậu ấy nhìn thấy Tiffany. Ánh mắt cậu ấy cũng bừng sáng chăng?

Đúng như tôi nghĩ, Tiffany đã không đáp trả lời thổ lộ của tôi. Điều đó chẳng có gì phải ngạc nhiên. Suy cho cùng thì tôi đã biết là cậu ấy có bạn gái rồi. Taeyeon. Tại sao một cô gái tuyệt vời như Tiffany lại không có đôi có cặp chứ, đúng không?

Ít nhất thì Tiffany cũng đã nhận lấy cậu ấy. Tôi đã nói với Tiffany là nếu cậu ấy có đổi ý thì cậu ấy có thể trả Tiffany Totoro lại. Bởi vì điều đó nghĩa là cậu ấy không cần Tiffany Totoro của tôi nữa để mà luôn có tôi ở bên cạnh cậu ấy ^^ Nhưng tôi biết chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra, và cậu ấy cũng thế.

Tạm biệt Totoro. Tạm biệt Tiffany.

Tạm biệt, những Tiffany đáng yêu của tôi~

Bất chấp giọng điệu vui vẻ của Jessi, tôi có thể nói rằng cậu ấy đã viết những dòng này với rất nhiều khó khăn. Đó chỉ là cách mà cậu ấy đối mặt với nỗi đau mà thôi. Nhưng với sự trở về của tôi... Điều đó có nghĩa là tôi đã mang cho cậu ấy cơ hội chăng? Đó là một điều tốt hay xấu đây? Chỗ "những Tiffany" thật là khó hiểu. Cậu ấy đang muốn nói đến ai chứ? Tôi không hiểu.

Jessi~ Hãy để tớ giải thích~

~~~~~

Taeyeon’s POV

Tôi không thể tin được là... Jessica... đã dám cả gan tặng một con Totoro cho Tiffany. Bạn gái CỦA TÔI. Và Tiffany cũng đã dám cả gan đặt tên Jessica cho cái thứ chết tiệt đó.

Ô, tôi có thể hiểu được tại sao. Nhưng Tiffany là CỦA TÔI.

Tiffany ngước nhìn khi những cú click chuột và tiếng gõ bàn phím đầy bực dọc của tôi vẫn tiếp tục vang lên.

Tôi trao cho cậu ấy nụ cười giả tạo hoàn hảo nhất của mình.

Tôi không thể để cậu ấy biết những gì tôi đang làm. Tôi không thể để cậu ấy biết được là tôi đang theo dõi Jessica. Ừ thì, theo dõi cô ta là những gì tốt nhất mà tôi có thể làm được. Điều đó có nghĩa là truy cập vào thông tin hồ sơ của trường học. Những thứ ngu ngốc kiểu như công việc và trình độ học vấn của ba mẹ.

Nhưng tôi sẽ lấy được những gì tôi có thể.

Jessica.

Có vẻ như là cô ta giàu có. Không giàu có như Tiffany, nhưng vẫn là giàu có.

Và quyền thế. Cũng không quyền thế như Tiffany, nhưng vẫn là quyền thế.

Và chưa kể là dễ thương~ Một lần nữa, không dễ thương như Tiffany, nhưng sự thật chết tiệt là vẫn khá dễ thương. Thực sự dễ thương... Nhưng Tiffany là bạn gái của tôi.

Và nếu như cô gái này đang nhắm đến cô gái 

của tôi

... Cho dù là cô ta có dễ thương...

Tôi cau mày. Tôi không muốn làm điều này, nhưng tôi phải làm, đúng không?

Dù sao thì người như Jessica cũng không bao giờ tốt cho người giàu có như Tiffany. Tôi biết. Tôi biết bởi vì đó là những gì tôi đã làm với Tiffany.

Người như tôi, người như Jessica. Tất cả đều xấu xa.

Nhưng Tiffany sẽ không phải trải qua chuyện đó thêm một lần nào nữa cả. Tôi đã hứa, cho dù chỉ hứa với chính bản thân tôi. Cho bản thân tôi.

Tôi phải làm điều này. Tôi phải làm. 

Suy cho cùng, Tiffany là CỦA TÔI. 

Cậu ấy là của tôi và sẽ mãi mãi là của tôi.

~~~~~

Cậu có nhớ lần chúng ta nói chuyện trong phòng cậu suốt cả ngày không?

Chỉ một điều sai lầm, chỉ một điều ân hận

Ngay cả bây giờ đây, mình vẫn yêu cậu một cách ích kỷ

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cậu có nhớ khoảng thời gian cậu nói chuyện với tớ không?

Taeyeon’s POV

Cuối cùng thì tôi cũng đã quyết định làm điều này. Tớ xin lỗi, Tiffany.

Nhưng tớ làm điều này bởi vì tớ YÊU cậu. Và bởi vì tớ quá ích kỷ không thể để cho cậu tự chọn lựa.

Nhưng đó chính là tình yêu. Phải không?

Tớ sẽ không buông tay.

Nhưng tớ sẽ khiến cho một người khác phải buông tay.

Điều này là vì cậu, Tiffany.

Thật lòng đấy.

Bởi vì cậu là của tớ.

Đúng không?

Xin hãy hiểu. Xin hãy tha thứ cho tớ.

Và tớ yêu cậu.

~~~~~

To: Tiff~

From: Jessi

Chúng ta có thể gặp nhau sau giờ học trong phòng tập kịch không? Tớ có chuyện muốn nói! ^^

Jessica nhíu mày, và tôi có thể nói rằng cậu ấy đang tự hỏi là tin nhắn của cậu ấy có hơi quá... sao cũng được. Thực ra thì, tôi không biết.

"Tớ sẽ mang cậu theo cùng, được chứ? Tớ cảm thấy cậu giống như bùa may mắn của tớ vậy!"

Jessica tươi cười với tôi, nhưng có điều gì đó trong ánh mắt của cậu ấy đã tiết lộ một nỗi buồn thầm kín được che đậy. Bất chợt tôi cảm thấy mừng vì gương mặt tôi không thể cử động được.

Tôi cảm thấy mình giống như một người bạn rồng đỏ ích kỷ từ một bộ phim của Disney, là kẻ về cơ bản là nguyên nhân của tất cả mọi vấn đề và hiểu lầm.

Tôi ghét nhìn thấy Jessica như vậy. Tôi biết cậu ấy hạnh phúc, nhưng... Đó là một thứ hạnh phúc không có cơ sở. Một thứ hạnh phúc không có hi vọng.

Jessi! Đừng làm vậy. Đừng làm vậy với tớ. Đừng làm vậy với Tiffany. Khỉ thật, thậm chí là đừng làm vậy với Taeyeon.

Nhưng hơn hết là, đừng làm vậy với bản thân cậu.

~~~~~

Taeyeon’s POV

Tiffany vừa rời khỏi nhà để đến trường.

Tôi thở dài và nằm ườn ra trên chiếc trường kỷ với một lon Fanta trong bàn tay này, chiếc điều khiển tivi trong bàn tay còn lại. Chắc phải có cái gì đó hay ho trên TV...

Ánh mắt tôi đáp xuống mặt bàn, nơi điện thoại di động của Tiffany đang nằm đó, bị bỏ rơi.

Tôi mỉm cười, đảo mắt mình. Cô nàng ngốc nghếch. Cậu ấy lại quên nữa rồi. Tôi vừa định gọi cho quản gia của cậu ấy để thông báo với ông ấy về chiếc điện thoại bị bỏ quên của Tiffany thì đột nhiên nó rung lên.

Tin nhắn.

Tôi biết là nó không phải dành cho tôi, và tôi thề là tôi không hề cố ý nhìn.

Thật lòng đấy.

Nhưng tôi đã nhìn.

Là Jessica.

Tôi thề. Tôi thề là tôi đã dừng lại trong một giây. Không, một phút. Tôi thề là tôi rất tin tưởng Tiffany.

Thật đấy. Thật lòng đấy.

Nhưng sự tò mò đã kiểm soát tôi. Và sự tò mò đã giết chết con mèo.

Trừ khi con mèo đó không phải là tôi.

~~~~~

Cậu có nhớ những lúc chúng ta lắng nghe sự im lặng cùng nhau không?

Ngay lúc này đây, nếu mình có thể lái một cỗ máy thời gian và đến gặp cậu

Mình sẽ chẳng ước mong bất cứ điều gì khác nữa

Trước khi những ký ức trở nên xa dần và tan biến đi…

Mình cần một cỗ máy thời gian.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cậu có nhớ lúc chúng ta cùng nhau thực hiện đề án đó không?

Taeyeon’s POV

To: Tiffany

From: Jessi ^^

Chúng ta có thể gặp nhau sau giờ học trong phòng tập kịch không? Tớ có chuyện muốn nói! ^^

Tôi tiếp tục nhìn chằm chằm vào tin nhắn đó. Bàn tay đang run lên của tôi suýt nữa thì nghiền nát điện thoại của Fany rồi.

Đôi mắt chết tiệt đó. Jessi chết tiệt đó. Nhưng 

tôi

 phải làm gì đây?

Được rồi.

Những chuyện đầu tiên trước đã.

To: Jessi ^^

From: Tiffany

Tất nhiên được! Không ngại nếu Taeyeon cũng đến chứ? Cậu ấy nói là cậu ấy muốn gặp cậu~

Dù là tôi rất muốn gửi lại một tá những lời lẽ báng bổ khó nghe tới tên "Jessi ^^" này, tôi cũng đã tự kiềm chế bản thân lại.

Tôi giả vờ như đang nhắn tin cho mẹ mình. Không quá ác ý, nhưng cũng không quá đáng yêu.

Được rồi, hít thở sâu nào. Không cần phải phản ứng mạnh với chuyện này đâu.

Bây giờ là lúc trả điện thoại của Tiffany lại cho cậu ấy. Tôi gọi cho quản gia của cậu ấy và bảo Tiffany đến gặp tôi sau giờ học. Bây giờ là lúc mang theo 

vài người nào đó nữa

 đến với cuộc họp mặt nho nhỏ của chúng tôi...

Tôi gọi vào một số điện thoại mà tôi đã nhìn chăm chú rất nhiều lần suốt hai ngày qua, số điện thoại mà tôi trước giờ chưa bao giờ có thể gọi, và là số điện thoại mà tôi sẽ không bao giờ quên được.

~~~~~

Jessica nhíu mày khi cậu ấy nhận được tin nhắn từ Tiffany và sau đó nhét điện thoại lại vào trong túi.

Cậu ấy hít một hơi thật sâu và lầm bầm với chính mình.

"Ổn mà, Jessica. Bất cứ điều gì làm Tiff hạnh phúc cũng làm mày hạnh phúc. Tae là một người tốt. Mày không thể cướp đi hạnh phúc của Tiff, đặc biệt là nếu cậu ấy đang ở cùng với một người tốt. Đó là tình yêu thực sự, phải không?"

Taeyeon...

Tôi biết là bạn sẽ không có một cuộc tán gẫu thân thiết với người muốn thân mật với bạn gái của bạn. Bởi vì tôi cũng sẽ như vậy. Đầu óc của con người nên đi theo những khuôn mẫu lô-gic. Lô-gic là sự an toàn. Nhưng vào những lúc như thế này, họ lại không như thế. Họ không bao giờ như thế.

Taeyeon, cô đang có kế hoạch gì vậy?

~~~~~

Taeyeon’s POV

Việc tôi đang làm là sai. Việt tôi sắp sửa làm cũng là sai. Nhưng nếu đó là vì tình yêu, thì có điều gì là sai nào?

Tôi dẫn những gã đó đi vào nhà Jessica, cánh cửa được mở một cách thông thạo bởi chính tôi. Bạn còn trông đợi điều gì từ người đã bị trộm hết lần này đến lần khác trong suốt cả đời người đó? Nhưng lần này, tôi sẽ không phải là kẻ bị trộm.

Nhưng tôi không biết là mình đang đi đâu. Tôi không biết là mình đang làm gì. 

Tôi cho rằng phòng của Jessica chắc là ở trên lầu?

Căn phòng đầu tiên tôi thử vào không phải là của cô ta. Phòng của ba mẹ cô ta, tôi nghĩ thế. Còn lại ba phòng ngủ. Một thì rõ ràng là phòng dành cho khách. Thực ra còn lại hai. Giờ thì là ba.

Quỷ tha ma bắt những kẻ giàu có.

Nhưng nhà của Tiffany lớn hơn. Và cậu ấy giàu hơn. So sánh thì Jessica chỉ là một người bình dân.

Quỷ tha ma bắt những kẻ tương đối giàu có.

Phòng của Jessica ở chỗ quái nào chứ? Yeesh.

Tôi đá vào sàn nhà trong điên tiết.

Ô đợi đã. Còn tầng ba.

Tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc. Có lẽ thế thật.

Tẩng ba. Khu giải trí ở bên phải. Quỷ tha ma bắt những kẻ tương đối giàu có.

Còn hai căn phòng ở bên trái. Một trong hai có thể là phòng của cô ta. Cô ta có chị em à? Tôi lẽ ra phải điều tra về gia đình cô ta. Và có lẽ là một sơ đồ tòa nhà nữa. Khỉ thật.

Phòng đầu tiên.

Có một bộ dụng cụ may vá trên bàn. Jessica có thích may vá sao? Tôi không biết. Cô ta trông giống như một cô nàng theo kiểu suốt ngày ở nhà thích đọc sách và lên Ebay hay gì đó, nhưng tôi vẫn có thể nhầm.

A! Một khung hình. Jessica và em gái cô ta, tôi đoán vậy.

Nhưng đợi đã. Tôi thậm chí có biết Jessica thực sự trông ra sao không đã? Lỡ như tôi nhầm em gái cô ta với cô ta thì sao? Tôi có thể ghét Jessica đến tận xương tủy, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi nên trừng phạt em gái cô ta.

Tôi thử căn phòng còn lại. Và tôi thật may mắn. Khá may mắn.

Có một bức hình của Jessica và Tiffany cùng một con Totoro trên bàn học. Con Totoro 

đó

. Con Totoro ngu ngốc.

Tôi nghiến chặt răng. Nhưng ít nhất thì tôi cũng đã tìm được thứ tôi đang tìm kiếm.

Tôi chỉ vào bức hình.

"Đó. Mục tiêu. Vui lòng không thắc mắc."

Việc tôi đang làm là sai. Và việc tôi sắp sửa làm... tôi sẽ ân hận suốt cả quãng đời còn lại của mình.

~~~~~

Jessica bồn chồn không yên trong suốt giờ học.

Tôi ước gì tôi có thể trấn an cậu ấy và nói với cậu ấy rằng tất cả đều ổn cả. Trừ khi tất cả đều không ổn.

Nếu tôi có thể bồn chồn sốt ruột, thì tôi cũng đã bồn chồn sốt ruột rồi. Nếu tôi có đôi giày bốt, thì tôi đã rung chân bên trong đó rồi. Và những thứ khác nữa.

"Ổn thôi. Mày sẽ ổn thôi." Tôi có thể nghe thấy Jessica lại đang lầm bầm với chính mình một lần nữa. "Mày có thể làm được điều này. Mày là Jessica Jung mà!"

Chậc, tôi cảm thấy lo lắng.

~~~~~

Cậu có nhớ những lúc chúng ta thức khuya cùng nhau, thực hiện những đề án cho đến khi cả hai chúng ta kiệt sức trên bàn học của cậu không?

Ngay lúc này đây, nếu mình có thể lái một cỗ máy thời gian 

Và đến gặp cậu

Mình sẽ chẳng ước mong bất cứ điều gì khác nữa…

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cậu có nhớ ngày hôm đó không?

Jessica đến phòng tập kịch trước hết.

Cậu ấy khỏe hơn nhiều so với vẻ ngoài của cậu ấy, nhưng tôi chẳng hề ngạc nhiên... Và khỏe theo ý tôi tức là nhanh.

Nhưng đó có thể chỉ là trạng thái kích động mà thôi.

Tôi có thể nói rằng cậu ấy đang hồi hộp, bất chấp lời tuyên bố lúc nãy của cậu ấy. Bởi vì nó rõ ràng quá mà.

Cả hai chúng tôi giật mình nhảy lên khi cánh cửa mở ra.

Taeyeon.

~~~~~

Taeyeon’s POV

Tôi nhìn thấy một Jessica đầy lo lắng hồi hộp lao vào trong phòng tập kịch. Cô ta nghĩ là chuyện quái gì sẽ xảy ra thế?

Tôi quay trở lại với điện thoại của mình.

Gã mà tôi đang nói chuyện chắc phải là tên đần độn nhất trên đất nước này. Có thể là trong cả cái châu Á này nữa. Điều mà tôi đang bảo hắn làm... thậm chí là tôi có thể làm tốt hơn. Và tôi biết điều đó. Qua kinh nghiệm.

Nhưng đây là những gì sẽ xảy ra khi bạn nghèo túng. Hay ít nhất là không giàu có.

Bạn phải nhờ đến những kẻ đần độn.

Và bạn được gì?

Sự ngu đần.

"Cho chúng tôi năm phút. Sau đó thì hành động. Nhớ lấy: các người không biết tôi là ai. Các người không nghe bất cứ điều gì tôi nói sau năm phút này. Cứ việc hành động."

Nếu đây là một cú điện thoại với người bạn thân Sunny của tôi, thì tôi đã thêm vào "Nike" vào cuối câu, và cả hai chúng tôi sẽ cùng phá ra cười như những đứa ngớ ngẩn đúng với bản chất chúng tôi. Hay là giống với những đứa ngớ ngẩn mà chúng tôi đã từng như thế.

Đây là chuyện nghiêm túc. 

Đây là tình yêu.

Và thế là tôi bước vào chiến trường.

~~~~~

Jessica mỉm cười thật tươi với Taeyeon, nhưng tôi có thể thấy rằng nó là giả tạo. Taeyeon dường như không hề chú ý đến, và cô ta rất là chịu khó kéo hai môi mình xa nhau đủ để lộ hàm răng của mình.

Đó cũng là giả tạo nốt. Giả tạo hơn niềm tin cho rằng thế giới này sẽ tự nó chữa lành vết thương. Hay ít nhất là giả tạo hơn niềm tin vào tình huống này.

Đó là thời điểm Tiffany chọn lựa để xuất hiện. Đôi môi cô ấy cong lên. Đôi mắt của cô ấy cong xuống. Hàm răng trắng bóng hoàn mỹ xuất hiện ngay khi đôi mắt trong trẻo hoàn mỹ đó biến mất. Đó là một nụ cười tươi rói đánh rơi cả hàm, và đấy là thật. Lần này thì ánh mắt Jessica đã thực sự bừng sáng.

Ánh mắt Taeyeon cũng vậy. Gần như thế. Cô ta đang che đậy điều gì đó.

Tôi muốn nói với Jessica là hãy cẩn thận. Nhưng tôi không thể. Dù sao thì cũng đâu phải là cậu ấy đang chú ý đến tôi. Ánh mắt Jessica đang dán chặt vào Tiffany. Và Taeyeon.

Và cậu ấy hiểu cảm giác của họ dành cho nhau là như thế nào.

Tình yêu. Tình yêu? Mà rốt cuộc thì, tình yêu thực sự là gì nào?

Quỷ tha ma bắt Jessica và khả năng thấu hiểu của cậu ấy. 

Quỷ tha ma bắt Jessica và khả năng 

diễn xuất

 của cậu ấy.

~~~~~

Taeyeon’s POV

Tôi quay sang Jessica, hi vọng là sẽ bắt gặp một vẻ mặt đầy ghen tị. Bất cứ thứ gì đó. Tôi phải nhìn cô ta như một kẻ xấu xa, không thì tôi sẽ không bao giờ có thể sống với bản thân mình được.

Nhưng nét mặt của Jessica thật khó đoán. Rồi sau đó cô ta đã nở một nụ cười khoe răng khác.

"Tiffany!"

"J-Jessi?"

"Xem ra tớ đã gặp bạn gái cậu trước khi cậu có thể giới thiệu bọn tớ với nhau rồi!"

Đợi đã. Jessica biết tôi là ai sao?

Jessica nói tiếp. "Tớ phải đi ngay đây. Chút chuyện gia đình, cậu biết đấy. Nhưng tớ chỉ muốn gặp mặt để có thể chúc mừng hai cậu. Vậy nên, chúc mừng nhé! Và... bình an nhé!"

Cô gái tóc vàng đó thúc vào người tôi trong khi cô ta nháy mắt và cười. Tiffany đỏ mặt và ho húng hắng. Tôi biết là tôi có thể nói lời tạm biệt với hình ảnh Jessica như "một kẻ xấu xa" rồi.

Tôi không thể nói là liệu Jessica thực sự có ý đó hay là cô ta chỉ là nói cho có mà thôi. Cũng không biết là cô ta có thực sự chấp nhận chúng tôi hay là cô ta yêu Tiffany nữa. Yêu Tiffany. Nhưng tôi mới là người yêu Tiffany!

Nhưng nếu cô ta là người có thể nhường Tiffany lại, vậy thì ai yêu Tiffany hơn?

~~~~~

Gần như chỉ mới có bốn phút kể từ khi Taeyeon bước vào và buổi tiệc nhỏ của chúng tôi đã bắt đầu. Và nó cứ ngượng nghịu suốt lúc đó. Cái kiểu ngượng nghịu lúng túng cứ được xây đắp lên thêm. Năng khiếu giao tiếp xã hội của Jessi cũng chẳng giúp gì được cho tình huống này, tôi có thể thêm vào như thế. 

Jessi đứng lên để chuồn ra ngoài sau khi trao một lời tạm biệt nồng nhiệt nữa đến "cặp đôi hạnh phúc đó". Dù sao thì, tôi có một cảm giác, rằng Jessi sẽ không điềm tĩnh đến vậy khi chúng tôi về đến nhà đâu.

Đó là lúc ba gã đàn ông trong những bộ vest khá xấu xí bước vào. Cả ba cô gái ngước nhìn lên, bất ngờ.

Tôi không biết chuyện gì, nhưng tôi có thể nói rằng họ có vũ khí. Jessica cũng có thể thấy thế. Cậu ấy đông cứng cả người.

"Dừng lại! Đừng làm thế!" Giọng của Taeyeon vỡ ra ở từ cuối cùng, một hiệu ứng hài hước không hiểu vì sao lại khiến tình huống tệ hại này càng tệ hại hơn nữa. 

Tiffany co người lại phía sau Taeyeon, người trông có vẻ tuyệt vọng, nhưng không phải là quá ngạc nhiên. Đôi mắt cô ta đã ướt. Gần như thế khi cô ta đã cam chịu.

Làm cái gì chứ?

Nhưng những gã đó không nghe lời cô ta. Tại sao thế?

Một gã đứng ở ngưỡng cửa. Gã khác thì đi về phía Jessica. Gã cuối cùng thì đi về phía Tiffany.

~~~~~

Cậu có nhớ những ngày đó không?

Nếu mình có thể xuyên cả không gian và thời gian để gặp cậu

Dù là nó đang hướng tới

Cùng một kết quả,

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cậu có nhớ lần đầu tiên khi tớ nói với cậu về cảm giác của tớ không?

Taeyeon’s POV

"Dừng lại! Đừng làm thế!" Tôi hét lên.

Nhưng tôi biết là vô dụng thôi. Họ sẽ không nghe lời tôi. Tôi đã làm gì thế này?

Tiffany nấp ở phía sau tôi, và tôi cuống cuồng muốn che chắn cho cậu ấy khỏi những gì sắp sửa diễn ra. Nhưng rồi một trong số những gã đó quay sang hướng Tiffany.

"Đợi đã! Anh đang làm gì vậy? Đây là Tiffany!"

Và tôi đã nhớ ra.

Có một bức hình của Jessica và Tiffany cùng một con Totoro trên bàn học.

"Đó. Mục tiêu. Vui lòng không thắc mắc."

Bức hình đó. Bức hình đó.

Tôi thầm nguyền rủa bản thân mình.

"CHẠY ĐI, TIFFANY!"

~~~~~

Tiếng hét lớn bất chợt của Taeyeon vang xé lên và phát ra từ tận cùng hai lá phổi của cô ta, và tôi có thể nói rằng cô ta đang bắt đầu mất bình tĩnh. Tôi cũng thế.

Chạy đi, Jessica!

Nhưng tôi biết cậu ấy sẽ không làm thế.

Jessica đang nhìn chằm chằm vào Taeyeon, đôi mắt tăm tối của cậu ấy mở to khi những tế bào não bộ của cậu ấy bắt đầu bùng cháy. Đã nhận thức được, nhưng tôi không biết là cậu ấy đã đi đến kết luận gì.

May mắn thay, gã đang theo sau cậu ấy không có khẩu súng nào cả.

Nhưng gã đứng ở ngưỡng cửa thì có.

Sự chú ý của tôi chuyển sang Tiffany và Taeyeon khi Tiffany đang bị truy đuổi hét lên.

Những ý nghĩ về sự an toàn của Jessica và của chính tôi đã bay ra khỏi cửa sổ. Jessica yêu Tiffany. Tiffany yêu Taeyeon. Theo một cách nào đó, có nghĩa là, Jessica yêu Taeyeon. Yêu.

Nhưng còn tôi thì nằm ở đâu trong tình huống này? Là Tiffany-Totoro của Jessica, tôi yêu cậu ấy. Và là Jessica-Totoro của Tiffany, tôi cũng yêu cô ấy. Yêu. Vậy là tôi yêu tất cả họ ư?

Tôi phải ra tay giúp đỡ! Nhưng tôi không thể. Quỷ tha ma bắt cái thân thể bất động này. Tại sao tôi lại chỉ có thể an ủi? Tại sao tôi lại không thể che chở?

Và nó đã xảy ra. Tôi không biết bằng cách nào, nhưng nó đã xảy ra.

Có lẽ là vì Jessica đã không đặt tôi một cách vững vàng trên sân khấu. Hoặc có lẽ là Tiffany đã đá phải tôi khi cô ấy chạy qua. Hoặc có lẽ đó thực sự là sức mạnh ý chí của tôi. Hoặc là tình yêu.

Nhưng quan trọng không phải là bằng cách nào. Quan trọng hơn hết là chuyện gì.

Thân hình tôi rơi xuống khỏi sân khấu. Tôi đáp xuống ngay đằng sau cặp đôi TaeNy và ngay trước mặt những kẻ truy đuổi.

Kẻ đã vấp phải tôi và ngã đập mặt xuống đất trong khi vũ khí duy nhất của hắn, một con dao, rơi khỏi tay hắn và trượt dài một vài mét rồi dừng ngay trước mặt TaeNy đang há hốc mồm. Hắn đã gục. Thật đáng thương.

Tôi cố nhìn xung quanh.

Những mũi khâu mà Krystal vô cùng đáng yêu giúp tôi đã bung ra. Lớp bông của tôi bay khắp nơi, nhưng đây chắn chắn không phải là khu vui chơi giải trí mùa đông rồi.

Ít nhất thì gã mà Jessica đang đối mặt cũng đã gục rồi. 

Tôi đã nói với bạn là Jessica có thể chiến đấu, đúng không?

Mặc dù tôi không thể nhìn thấy bất cứ gì khác nữa. Bởi vì tôi đang nằm ụp mặt xuống đất.

Nhưng sau đó tôi nghe thấy một tiếng súng.

~~~~~

Taeyeon’s POV

Con Totoro chết tiệt đó thực sự đã cứu chúng tôi. Làm thế nào mà một con thú nhồi bông tầm thường lại có thể làm được nhiều hơn những gì tôi đã làm để cứu Tiffany chứ?

Nhưng điều tôi nhìn thấy sau đó, tôi không thể tin được.

Tôi có thể cảm giác được hai mắt mình gần như phóng vọt ra ngoài khi Jessica thanh toán rất nhanh gọn gã trước mặt cô ta. Với những đường quyền tương tự như của Bruce Lee. Cô ta biết đánh nhau ư?

Bất chấp tình huống này, Tiffany có vẻ khá là ấn tượng. Giống như tôi.

Có lẽ mọi chuyện sẽ không kết thúc tồi tệ như tôi đã nghĩ. Có lẽ tôi vẫn sẽ có một cơ hội để tự chuộc lỗi. Có lẽ...

"Đứng yên!"

Chết tiệt thật.

Gã cuối cùng ở ngưỡng cửa vẫn còn đó. Và hắn là kẻ có súng.

Jessica nhìn sang Tiffany và tôi. Chỉ trong một giây.

~~~~~

Jessica’s POV

Tôi liếc nhìn sang Taeyeon và Tiffany.

Cặp mắt họ trợn to. Giống như người ngoài hành tinh vậy. Rõ ràng đó không phải là hình ảnh đẹp đẽ nhất của họ, nhưng đó là hình ảnh mà tôi biết là tôi sẽ luôn luôn nhớ, luôn luôn trân trọng. Và nếu như tình huống này có khác đi, thì tôi chắc đã phá ra cười rồi.

Nhưng đây không phải là lúc.

Gã cuối cùng đó thật dễ hạ. Kỹ năng chiến đấu của tôi không tuyệt đến thế, và tôi thực sự đã không hề tập luyện kể từ khi 

cậu ấy

 bỏ đi lúc tôi khoảng... mấy nhỉ? bốn tuổi? Nhưng gã ngốc này rõ ràng là chẳng có kinh nghiệm gì cả.

Và gã đần kia thì lại bị đánh gục bởi... Tiffany Totoro?

Quỷ tha ma bắt chúng. Rốt cuộc thì bọn chúng muốn cái quái gì chứ?

Nhưng đây không phải là lúc để nghĩ về động cơ của chúng.

Tỉnh dậy đi, Jessica! Bây giờ thực sự không phải là lúc để mơ màng!

Tôi "nhập hồn" trở lại và nhận thấy mình đang đứng trước mặt gã thứ ba ở ngưỡng cửa.

Hắn rút khẩu súng của mình ra.

Tôi liếc nhìn nó. Đó là một trong những khẩu súng ngắn cũ kỹ, là thứ mà chỉ có một viên đạn. Đúng là những tay súng dở hơi.

"Tránh ra đi cô gái."

Hắn bồn chồn. Rõ ràng là hắn không có kinh nghiệm và không thoải mái. Có lẽ là sợ rằng tôi cũng sẽ tung đòn của Bruce Lee hay gì đó vào mông hắn. Thực lòng thì tôi không nghĩ là tôi biết cách làm. Nhưng hắn không cần phải biết điều đó.

Tôi tiến đến gần hơn một bước nữa, và buộc bản thân mình nặn ra một nụ cười đầy tự tin. Tôi nhếch miệng cười vào mặt hắn và tạo ấn tượng về vẻ mặt giang hồ hoàn hảo nhất của mình.

"Đứng yên tại chỗ!"

Ngu ngốc. Tôi đã ở ngay trước mặt hắn rồi.

"...Bằng không tao sẽ bắn... con nhỏ đó."

Hắn chĩa súng vào Tiffany. Và Taeyeon đã tránh đi.

Gương mặt tôi nhăn nhó khi tôi nhíu mày lần đầu tiên trong suốt cuộc chạm mặt này. Nếu tôi đã nhường Tiffany cho Taeyeon, thì cô gái đó tốt hơn là nên bước lên và bảo vệ bạn gái của mình chứ.

"Tránh ra."

Tôi sẽ đấm vào mặt Ngu ngốc nếu hắn không có súng. Nhưng giờ hắn đang hướng cái thứ quái quỷ đó vào Tiffany. Và điều đó khiến tôi phát điên lên.

Những quầng mây màu đỏ đang che mất tầm nhìn của tôi. Tôi không thể nhìn thấy Ngu ngốc. Tôi không thể nhìn thấy Taeyeon. Tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy chính là Tiffany từ khóe mắt tôi. Tất cả những gì tôi có thể thấy chính là khẩu súng đó.

"Tránh ra! Năm giây! Nếu không tao sẽ bắn!"

Nếu tôi có một cơ hội thứ hai, liệu tôi có làm giống như vậy không? Hay là liệu tôi có rút lui không? Tuyên bố Tiffany là của tôi và bỏ lại một Taeyeon dễ tổn thương chịu đựng số phận mà cô ta đáng được nhận chăng?

Tất cả những điều này thoáng hiện trong đầu tôi, nhưng tôi không chú ý đến nó.

"Tao cảnh cáo mày! Bốn!"

Tất cả những gì tôi có thể thấy là gã đàn ông không có não này, đang chĩa súng vào Tiffany.

"Ba!"

Tôi do dự.

Tôi biết là tôi sẽ không thể giật lấy khẩu súng của hắn bởi vì hắn có thể rất mạnh. Cho dù hắn có là một gã ngốc, một tay súng dở hơi đi chăng nữa.

"Hai!"

Rồi trong cơn bốc đồng, tôi đã nắm lấy thứ vũ khí chết tiệt đó, xoay nó hướng trở lại về phía tôi, vào ngực tôi.

"Mày đang làm---"

"Im miệng," Tôi nạt.

Ngu ngốc thẩn người nhìn tôi.

"

Đừng bao giờ

 chĩa thứ đó vào cậu ấy một lần nữa."

Bàn tay tôi vẫn còn nằm trên khẩu súng của hắn, và bàn tay còn lại đang nhắm tới khuôn mặt hắn. Tôi phải đảm bảo là họng súng đang được hướng ra khỏi Tiffany. Luôn luôn.

Gã đó giữ lấy mũi mình với bàn tay còn lại trong khi hắn nhăn mặt. Liệu hắn có đủ can đảm để làm thế không? Tôi không biết.

Cuối cùng thì Ngu ngốc cũng bắt đầu hành động giống như một tay súng thực thụ.

"Mày không nghĩ là tao sẽ bắn mày ư? Con nhãi ranh kiêu căng--"

Tôi đã không để hắn kết thúc. Bởi vì tôi không mạo hiểm với Tiffany. Và lần này tôi đã không do dự.

Tôi kéo cò súng.

~~~~~

Cậu có nhớ tất cả những lần tớ đã nói với cậu là tớ yêu cậu không?

Mình chắc chắn rằng

Sẽ chẳng còn bất kì điều gì để hối tiếc

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cậu có nhớ lần đầu tiên tớ nhìn thấy cậu không?

Tôi nhìn theo khi mà hết Totoro này đến Totoro kia được cầm lên. Chẳng mấy chốc, tôi là đứa cuối cùng còn trên kệ.

Tôi có vấn đề gì sao? Xét cho cùng thì Totoro chúng tôi có vẻ khá là nổi tiếng, nếu tôi phải tự nói ra điều đó. Tại sao không ai muốn có tôi hết vậy? Tôi nhìn vào chính mình. Tôi trông giống y hệt tất cả những Totoro khác, không phải sao? Thật không dễ để xác minh điều đó, khi mà chẳng còn lại Totoro nào nữa trên kệ để mà so sánh với chính tôi.

Hơn nữa, tôi cũng không thể di chuyển đầu mình ra thật xa để nhìn vào chính bản thân mình. Nhưng tôi nghĩ là tôi trông khá ổn.

Bất chợt cô bé trong góc đó đứng lên. Cô ấy đã lẩn quẩn ở đó vài tiếng đồng hồ mỗi ngày. Trong cả tuần qua. Chẳng làm gì ngoài việc nhìn Totoro chúng tôi. Chẳng làm gì ngoài việc nhìn tất cả những Totoro bị cầm lên và mua đi.

Tôi không biết là cô ấy muốn gì, nhưng cô ấy đã đi thẳng đến chỗ tôi và mỉm cười.

Đó là nụ cười rực rỡ nhất mà tôi từng nhìn thấy. Đặc biệt là khi cô ấy đã nhấc tôi lên và đi đến chỗ quầy tính tiền.

Tôi không biết tên cô ấy. Tôi không biết bất cứ gì về cô ấy cả.

Nhưng tôi biết điều này: tôi sẽ không bao giờ quên được nụ cười của cô ấy.

Nó nói với tôi rằng tôi được cần đến.

~~~~~

"Con yêu, con có chắc là muốn... cái này không?"

Đôi mắt bằng nhựa tròn nhỏ của tôi mở to. Tôi thì có vấn đề gì sao?

Cô bé đang ôm lấy tôi mỉm cười.

"Vâng. Con chắc chắn."

"Nhưng con yêu à--"

"Mẹ, con biết mình đang làm gì mà. Cậu ấy đã ở trên kệ cả tuần qua rồi. Có lẽ là hai tuần đấy! Cậu ấy biết cái cảm giác bị bỏ rơi là thế nào. Cậu ấy hiểu mà. Họ sẽ hiểu."

Gì cơ? Có vẻ như mẹ của cô bé này cũng không hiểu, nhưng bà ấy chỉ nhún vai khi cô con gái của mình tiếp tục ôm tôi.

"Cậu ấy 

rất hoàn hảo."

Hoàn hảo. Hoàn hảo. Những từ ngữ rất hoàn hảo đó cứ dính chặt trong đầu tôi.

Tôi vẫn còn đang nghĩ về những từ đó khi chúng tôi về đến nhà mới của tôi.

Cô bé đó đã ôm tôi và nói chuyện với tôi suốt, mặc dù sẽ là nói dối nếu tôi nói rằng mình hiểu được hết.

"Cậu có nghĩ Jessica là một cái tên đẹp không? Nó hoàn toàn phù hợp với cậu. Nhưng tớ biết rõ cậu ấy, có lẽ cậu ấy sẽ đặt cho cậu một cái tên ngu ngốc nào đó..."

Cậu ấy?

Bối rối, tôi chuyển sự chú ý của mình vào căn nhà. Đó là một nơi rất đẹp, nhưng mọi thứ vẫn còn được đóng thùng. Kì lạ thật.

Càng kì lạ hơn khi tôi cũng được đặt vào trong một chiếc thùng.

"Tạm biệt Totoro! Chúc vui vẻ!"

Im lặng. Sau đó là một lời thì thầm.

"Hãy làm những gì tớ đã không thể làm được, nhé?"

Sau đó là bóng tối.

Tôi không nghĩ là tôi có thể chịu đựng sự cô đơn, và tôi không thể.

Bóng tối liên tiếp không ngừng. Bối rối hơn nữa. Ngập tràn và ngột ngạt.

~~~~~

Tôi không biết là thời gian đã trôi qua bao lâu.

Nhưng tôi thầm cảm ơn khi cuối cùng tôi cũng đã có thể nhìn thấy được ánh sáng.

 cậu ấy 

đã ở đó.

Vẻ mặt tò mò của cậu ấy được bao bọc bởi ánh sáng, và nó khiến cậu ấy trông giống như một thiên thần giáng thế. Nhưng sau đó cậu ấy đã nhìn thấy tôi. Gương mặt cậu ấy nhăn nhó, và cậu ấy đã bật khóc.

Hỗn loạn. Trong một giây tôi đã ở trên thiên đường, và giờ thì tôi đang ở tận cùng của địa ngục.

Ba mẹ chạy vội đến bên cô bé và đưa cậu ấy lên phòng mình.

Đầu tôi cảm giác như sắp sửa nổ tung khi họ cuối cùng cũng quay trở xuống, không có cô bé ấy đi theo. Chuyện gì đã xảy ra với cô bé đã mua tôi? Và đã có chuyện gì với thiên thần này?

Tôi thật sự xấu xí đến thế sao? Tất cả những đứa trẻ khác đã mua Totoro đều có vẻ khá hạnh phúc. Nhưng tôi hoàn hảo mà! Không phải sao? Đó là những gì cô bé kia đã nói!

Tôi vẫn cảm thấy mọi rối ren giăng đầy trong đầu mình khi ba mẹ của thiên thần quay trở xuống. Người cha trở lại chỗ tôi và nhặt tôi lên trong khi thở dài.

"Anh biết là rất khó khăn cho Jessica khi mất một người bạn như vậy, nhưng đó chỉ là một phần của cuộc sống thôi, không phải sao? Anh biết rất nhiều bạn bè thời thơ ấu của mình đã chuyển đi, và anh chưa bao giờ phản ứng thế này..."

Jessica. Vậy ra tên của thiên thần là Jessica? Cái tên đó vang vọng trong đầu tôi. Tại sao nó lại quen đến thế nhỉ?

"Honey, Yuri đã là bạn thân nhất của Jessica. Con bé thậm chí còn dạy cho Jessica cách tự bảo vệ bản thân mà, đúng không? Rèn luyện Wing-Chun (Vịnh Xuân Quyền) và tất cả mọi thứ... em không nghĩ là còn có một ai khác giỏi như Jessica bây giờ..."

"Nhưng em không nghĩ là phản ứng của Jessica có hơi... quá sao? Nó gần như thể chúng còn thân hơn cả bạn bè!"

"Anh đang nói cái gì vậy? Jessica chỉ mới có bốn tuổi thôi, vì chúa! Một đứa trẻ bốn tuổi cực kỳ tiến bộ, nhưng dù sao nó cũng chỉ mới bốn tuổi thôi."

Những lời đùa cợt của ba mẹ vẫn tiếp tục, nhưng tôi đã không còn chú ý đến nữa.

Yuri? Tôi cho đó chính là cô bé đáng yêu đã mua tôi. Và rồi cô ấy đã tặng tôi cho Jessica ư? Cô ấy đã chuyển nhà? Nhưng còn chuyện hãy làm những gì cậu ấy đã không thể làm được là sao?

Đầu tôi xoay mòng mòng.

~~~~~

"Không! Con không cần nó! Con cần YURI!"

Thiên thần vẫn chưa chịu chạm vào tôi. Tôi không biết tôi có cảm giác gì về cậu ấy, nhưng những lời nói của Yuri vẫn đang vang lên trong đầu tôi.

Hãy làm những gì tớ đã không thể làm được, nhé?

Tôi vẫn không biết Yuri muốn nói về cái gì, nhưng tôi nghi ngờ rằng đó là hãy ghét Jessica.

Ba mẹ của Jessica một lần nữa đã mang tôi đến cho cô nàng đang buồn bã này.

"Jessica..."

"KHÔNG!"

Lần đầu tiên Jessica đưa tay ra về phía tôi. Và đã giật mất một con mắt của tôi ra.

Tôi đã nghĩ là tôi lẽ ra phải bực mình lắm. Tôi đã nghĩ là tôi lẽ ra phải không được vui. Và tôi đã nghĩ là tôi lẽ ra phải ghét cậu ấy. Nhưng có lẽ bản chất của tôi là thấu hiểu. Hay có lẽ tôi chỉ là một kẻ mềm yếu trước những giọt nước mắt.

Những lời của Yuri vang vọng.

Cậu ấy biết cái cảm giác bị bỏ rơi là thế nào. Cậu ấy hiểu mà.

Jessica nhìn xuống. Và một lần nữa chìm đắm trong một biển nước mắt khác khi cậu ấy nhìn thấy vật trong tay mình.

Đừng khóc Jessica. Đừng khóc... Jessi.

Lần này cậu ấy đã nắm lấy tôi cũng thô bạo y như vừa nãy, nhưng lại có vẻ tuyệt vọng hơn rất nhiều.

Đó là lần đầu tiên cậu ấy vùi mặt vào trong bộ lông của tôi mà khóc. 

Đó là lần đầu tiên tôi lau khô nước mắt của cậu ấy.

Đó là lần đầu tiên tôi tự nhủ với bản thân rằng tôi yêu Jessi.

Và đó là khi tôi cuối cùng cũng hiểu được những lời nói của Yuri.

~~~~~

Cậu có nhớ lúc chúng ta gặp nhau không?

Trước khi những ký ức trở nên xa dần và tan biến đi…

Đúng thế, trước khi những ký ức của chúng ta bị lãng quên…

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cậu có nhớ khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau không?

Khi tôi mở mắt ra, tôi biết rõ mình đang ở đâu. Xét cho cùng thì đây không phải là lần đầu tiên tôi ở trong bệnh viện. Với Jessica. Trong một khoảng thời gian dài hơn bình thường. Và cho dù là tôi ghét ở đây đến bao nhiêu, thì tôi cũng có chút hi vọng rằng tôi sẽ có thể đến đây một lần nữa trong hoàn cảnh tương tự. Nghĩa là cùng với Jessica.

Tôi biết nó khá là giễu cợt và có chút ác ý. Nhưng đến đây một lần nữa có nghĩa là Jessica sẽ phải 

ra khỏi đây

 để có được một cơ hội khác để vào đây một lần nữa, nếu bạn hiểu được điều đó.

Jessi đang ở đó, đang nằm trên giường. Không tỉnh dậy. Chưa?

Bất ngờ cánh cửa màu trắng của bệnh viện bật mở tung, đập vào tường. Tôi có thể nhìn thấy những cô y tá ở bên ngoài ngước nhìn lên trước sự ồn ào đó, nhưng điều đó không hề làm bận tâm người vừa xâm nhập vào đây. Một Taeyeon trông như đã phát cuồng bước vào, chạy đến bên Jessi.

Gương mặt cáu kỉnh của cô ấy, nhăn lại trong sự ân hận, những giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống. Thêm nữa những giọt nước mắt. Những giọt nước mắt mà tôi cảm giác rằng tôi cần phải lau khô đi, dù cho sự thật là chúng không phải của Jessi. Tôi di chuyển ánh mắt đi và cố không tập trung vào cô ta. Nếu không thì tôi cũng có thể sẽ bắt đầu không kiểm soát được mất.

Tôi cũng có thể nhìn thấy Tiffany ở bên ngoài. Cô ấy đang khóc nức nở. Tôi hạ thấp ánh mắt mình một lần nữa. Tôi không muốn nhìn thấy điều này. Tôi không muốn biết.

Tôi không thể nghe được tất cả những lời thổn thức giữa những giọt nước mắt của Taeyeon, nhưng tôi hiểu được ý chính của nó. Thật tốt là Jessi không biết.

Bởi vì khi đó cậu ấy sẽ phi người tung một cước vào mông Taeyeon. Không phải vì những gì cô ta đã làm, mà vì 

lý do tại sao

 cô ta lại làm thế. Suy cho cùng, đằng sau cái vẻ ngoài cứng cỏi và thậm chí đôi lúc là ủy mị của cậu ấy, thì Jessica là một cô gái ngọt ngào. Cậu ấy chỉ cần học cách để đôi lúc cũng ích kỉ hơn một chút.

Nhưng tôi biết Tiffany sẽ tha thứ cho Taeyeon. Tôi có thể không hiểu được suy nghĩ của cô ấy hay bất cứ ai khác ngoài Jessi, nhưng tôi biết là thế.

Bởi vì Tiffany là kiểu người như thế. Cô ấy yêu Taeyeon.

Quỷ tha ma bắt sự thấu hiểu.

Nhưng điều quan trọng nhất với tôi ngay lúc này chính là Jessica.

Tỉnh dậy đi, Jessi~ Là tớ đây. Tiffany. Tiffany 

của cậu

 đây.

Tớ muốn nhìn thấy đôi mắt cậu. Tớ muốn nhìn thấy cậu thả hồn thơ thẩn.

Tớ muốn nhìn thấy cậu khóc. Tớ muốn lau khô những giọt nước mắt của cậu.

Và tớ muốn nhìn thấy cậu cười.

~~~~~

Tiffany’s POV

Tôi nheo mắt lại để có thể đọc được những dòng nhắn gửi từ Jessica thông qua những giọt nước mắt của mình. Mắt tôi và tai tôi đang đau nhức vì khóc, và đầu tôi rung lên khi cơn đau đầu nhức nhối vẫn tiếp tục. Những câu chữ mờ nhạt đung đưa xung quanh trước khi cuối cùng nó cũng hợp lại và trở nên vừa đủ để đọc được.

Tại sao bạn thân của tôi lại tặng tôi con Totoro của cậu ấy như một món quà cuối cùng?

Tôi không muốn nghĩ đến, đặc biệt là giờ đây khi Jessica đã ra đi, nhưng tôi biết tôi phải làm thế. Nếu bây giờ tôi không nghĩ, thì tôi sẽ không bao giờ nghĩ đến nữa. Nhưng chẳng có gì xuất hiện trong tâm trí tôi cả. Khỉ thật, tôi thậm chí còn không thể tập trung suy nghĩ.

Tôi liếc nhìn xuống "Jessica" Totoro cũ sờn bên cạnh tôi. Cậu ấy bị mất một con mắt, và vết rách bên ngực cậu ấy vẫn còn chưa được vá lại.

Dòng nhắn gửi kèm theo cùng cậu ấy cũng không giúp gì được. Mảnh giấy nhắn đó đã cũ xưa và nhăn nhúm, và thật lòng mà nói thì nó trông còn nhiều tuổi hơn cả tôi. Những chữ viết tay trong đó phù hợp với nét chữ của một đứa trẻ mười tuổi. Tệ hơn cả là, Jessica thậm chí còn không phải là người viết những dòng đó. Một người nào đó mà tôi chưa bao giờ nghe nói đến, cô gái có tên Yuri nào đó, đã viết.

Tôi không hiểu.

Tôi đưa bàn tay xuống và nâng Jessica Totoro vô cùng yêu quý bên cạnh tôi lên, ôm lấy cậu ấy. Lớp lông cũ sờn nhưng vẫn mềm mại của cậu ấy thật dễ chịu. Tôi vẫn có thể ngửi được mùi hương của Jessica còn vương trên đó. Tôi thực sự chưa bao giờ đối xử với Jessica đúng theo cách mà cậu ấy đáng được nhận, nhưng Jessica vẫn ở đây bên tôi, ngay lúc này. Vì thế tôi sẽ đối xử với cậu ấy thật tốt.

Jessica... tớ nhớ cậu. Jessica, tớ yêu cậu.

~~~~~

Cậu ấy biết cái cảm giác bị bỏ rơi là thế nào. Cậu ấy hiểu mà.

Totoro, hãy làm những gì tớ đã không thể làm được, nhé?

--Yuri

~~~~~

Tôi không phải là một chuyên gia trong việc phát triển những tính cách của con người, tôi cũng không hiểu được đầu óc của con người.

Nhưng tôi thực sự hiểu được rằng có một điều đẹp đẽ nhưng đáng ghét làm chủ tất cả mọi thứ: tình yêu.

Tôi nghi ngờ rằng Jessica đã muốn tôi ghét Tiffany. Hoặc là Taeyeon. Họ không hiểu, nhưng họ sẽ hiểu. Họ sẽ học được. Giống như tôi.

Quỷ tha ma bắt sự thấu hiểu.

Tôi ghét sự thấu hiểu.

Nhưng tôi hiểu.

Vậy là tôi hiểu.

~~~~~

Cậu có nhớ khoảng thời gian chúng ta sống cùng nhau không?

Cậu có nhớ khoảnh khắc chúng ta chết cùng nhau không?

Hãy cho mình một cỗ máy thời gian, oh

Hãy cho mình một cỗ máy thời gian, oh

Hãy cho mình một cỗ máy thời gian.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jeti