•tình yêu tuổi mười sáu•

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


--"SinB dậy đi thôi, có nghỉ hè cũng không nên dậy muộn như thế!"

Hoseok khẽ lay nhẹ vai nhóc em bướng bỉnh ngủ đến hơn 7 giờ mà chưa chịu dậy, chất giọng đầy quan tâm. SinB mặt nhăn nhó, mắt vẫn nhắm nghiền, khổ sở hỏi:

-Sao anh vào được phòng em?

Ừ, sao anh vào được phòng nó nhỉ? Nó nhớ rất rõ là hôm qua trước khi đi ngủ đã khóa cử phòng lại rồi mà. Không lẽ anh đạp bay cửa nó?

Như hiểu đứa em gái đang nghĩ gì, Hoseok phì cười:

-Hôm bữa em tự đưa chìa khóa cho anh, không nhớ à?

Tự đưa? SinB vùng ngồi dậy, bàn tay khẽ dụi đôi mắt ngái ngủ rồi ngồi thừ ra. Nó tự đưa cho anh hồi nào thế nhỉ? Lạ thật, nó có ngu đâu mà đưa anh giữ chứ. Nhưng thôi, bỏ đi, SinB uể oải bò ra khỏi giường, mặc dù nó cá đến 8 phần là anh nói xạo.

Trẻ con không nên chấp người lớn làm gì cho mệt, anh lại càng không...

Vì sao à? Thứ nhất, cãi lời anh chỉ có...chết, thứ hai, đen đủi hơn, bố mẹ đi công tác hết rồi, đương nhiên anh sẽ lãnh phần quản lí nó, làm trái lệnh anh thì nó cứ xác định sẽ tiêu đời là vừa.

Hoseok đưa cho nó hai lát bánh mì và một cốc sữa, giục nó uống. SinB lắc đầu nguầy nguậy, nó đẩy những thứ anh đưa ra xa, giọng hờn dỗi:

-Em không thích. Em muốn uống cappuchino cơ!

Anh thừa biết nó thích uống cappuchino buổi sáng mà, nó dám cá đấy, nhưng sắc mặt anh nhanh chóng thay đổi làm nó đột nhiên thấy sợ:

-Cho nói lại, bây giờ em muốn cái gì?

Không uy hiếp nhưng rõ ràng là anh đang ép nó phải nghe theo lời anh còn gì. Nó không phục. Muốn ăn uống gì là việc của nó chứ, miễn nó không lăn ra ngất xỉu là được rồi.

-Tại sao em không được uống cappuchino?

SinB phùng má hỏi, nhưng cử chỉ ấy cũng chẳng làm cho sắc mặt anh thay đổi:

-Uống cappuchino thôi không đủ chất, anh đã hứa với bố mẹ sẽ chăm sóc em cẩn thận nên anh phải làm.

SinB giật giọng:

-Nghĩa là không hứa thì anh không cần làm nữa. Em tự lo cho mình được.

Nói rồi nó chạy ào ra khỏi nhà, và nó biết anh đang rất giận nó.

Nó cũng thấy hối hận, nhưng nó đã lỡ nói rồi. Lời đã nói làm sao mà rút lại được. SinB nghĩ thế, và chạy đến tiệm cafe mà Yuju làm thêm.

SinB vẫn chọn ngồi bàn phía cửa sổ, Yuju nhìn thoáng qua rồi theo thói quen, đem cho nó một cốc cappuchino, tranh thủ ngồi nói chuyện với nó một chút, vì nhỏ thấy, sắc mặt nó không được vui:

-Sao vậy?

SinB đón lấy cốc cappuchino từ tay Yuju, nhấp nhanh một ngụm rồi chán nản kể cho nhỏ nghe chuyện xảy ra hồi nãy.

Nhỏ chăm chú nghe một hồi rồi lên giọng chị cả khuyên can nó:

-Cậu làm vậy sai rồi, anh ấy chỉ quan tâm cậu là chuyện thường thôi mà.

Vừa lúc ấy, chủ quán gọi Yuju vào phụ thêm mấy việc, và nhỏ đi, để lại nó một mình nhìn ra quang cảnh đường phố mà thấy thật cô đơn, lòng nó chợt se lại, đôi mắt trong veo khẽ u buồn.

Không biết anh ấy sao rồi, đang làm gì, có còn giận nó nữa không..

Do dự một chút, nó quyết định về nhà xin lỗi anh, là nó sai rồi.

-Khoan đã, trời sắp mưa, ở lại một chút đi.

Yuju kéo áo nó ngăn lại khi thấy trên trời kéo đến đầy mây đen vần vũ. Nếu là mọi hôm thì nó sẽ ở lại, nhưng hôm nay thì khác, nó thật sự cần về gấp. Ít ra nó cũng hiểu, dù có giận thì anh vẫn lo cho nó lắm.

-Không cần-SinB cố cười trấn an con bạn-Tớ chạy vèo cái là về đến nhà thôi, cậu khỏi cần lo.

Không để Yuju kịp nói gì nữa, SinB lách qua đám người trên đường đang vội vàng tìm chỗ tránh mưa rồi mất hút. Nhỏ không thấy yên tâm lắm, vì chỉ một lúc sau khi nó đi, trời đổ cơn mưa xối xả.

Hết giờ làm, Yuju vội vàng tìm đến nhà SinB, trong lòng nhỏ có chút gì bất an.

--------------

SinB hơi mơ màng, đôi mắt mở ra đầy khó nhọc. Nó gượng dậy, đau đầu thật. Khẽ xoa xoa hai bên thái dương, SinB tròn mắt nhìn xung quanh. Đây là...phòng nó à? Nó nhớ là chưa có lên được phòng mà. Hay là nó...nhớ nhầm?

-Tỉnh rồi thì uống nước đi.

Giọng nói quen thuộc vọng vào tai SinB khiến nó ngẩng vội lên và cũng nhanh chóng cụp mắt xuống, ngồi im re. Hoseok khẽ nén tiếng thở dài ngồi xuống bên cạnh cô em gái cứng đầu, đặt cốc nước vào hẳn lòng bàn tay nó rồi đứng dậy, toan đi. SinB chợt níu tay anh lại, nó nói một cách ngập ngừng:

-Anh Hoseok, em...em...

Hoseok hơi nghiêng đầu, đôi mắt khẽ nheo lại. SinB bỗng chốc trở nên lúng túng. Chỉ là nói lời xin lỗi với anh thôi mà, sao lại khó khăn đến vậy nhỉ?

-Có gì nói sau, giờ em nghỉ đi. Lần sau nhớ là không được đi dưới mưa đâu đấy, sẽ bị cảm.

Nói rồi, anh quay lưng bước ra khỏi phòng nó, lúc đó, nó mới nói lí nhí nhưng anh nghe thấy hết:

-Xin lỗi vì làm anh buồn và cảm ơn đã chăm sóc em.

Khẽ mỉm cười, anh không quay người lại, chỉ nhẹ nhàng bảo với nó:

-Không cần, chỉ cần nghe lời anh là được rồi.

SinB cười tươi đáp lại:

-Vâng, em sẽ nghe mà, anh trai!

Anh ngay trước mắt mà sao nó thấy xa vời quá vậy nhỉ?...

----------------

-SinB có sao không hả anh?

Yuju lo lắng hỏi. Anh đáp lại nhỏ bằng chất giọng cố hữu trầm ấm:

-Nó không sao rồi, chỉ sốt gần 39 độ thôi. Uống thuốc vào là sẽ khỏi.

Nhỏ vẫn thấy chưa an tâm lắm thì anh đã tiếp lời:

-Em không cần quá lo lắng đâu. Mà có phải nó hay đến chỗ em không? Xin lỗi em nhé, anh sẽ bảo nó không đến làm phiền em nữa.

Yuju nở nụ cười tươi tắn:

-Không có gì đâu ạ, SinB đến làm em vui hơn nhiều, ở đó có một mình cũng chán lắm.

Nhỏ nói vô tư mà không biết vừa làm cho tim ai đó lỡ mất một nhịp...

-Để anh đưa em về.

Hoseok quả quyết đứng dậy. Nhỏ vội xua tay, cười trấn an:

-Dạ thôi khỏi. Nhà em ở gần đây thôi, em tự về được ạ.

Dõi theo bóng hình người con gái ấy, trong lòng anh bỗng trào dâng những cảm xúc khó tả...

---------------

-SinB ngoan, nghe mẹ đi, điều đó rất có lợi cho con mà.

SinB cứng đầu giữ quan điểm của mình, cố nghiêm giọng dù giọng nó vẫn còn khàn khan:

-Con không đi đâu hết. Du học ở Mỹ hay Pháp gì thì con mặc kệ, con không muốn anh Hoseok phải ở nhà một mình.

-Dù gì học nốt một năm nữa anh con cũng lên Đại học rồi, con còn lo cái gì nữa.-Mẹ nó cố sức năn nỉ

-Một năm nữa ảnh học Đại học thì con đi, một năm là rất lâu đó mẹ. Thôi, không bàn chuyện này nữa, con cúp máy đây, chào mẹ.

Không để người bên kia kịp nói thêm gì, SinB dập máy và khóa trái điện thoại. Nó đau đầu lắm rồi. Sao mẹ nó, đã nói rồi mà lúc nào cũng một điều du học, hai điều du học, nó không muốn đi du học, nó mới 16 thôi mà, thêm một năm nữa nó xem xét lại rôi đồng ý đi cũng đâu có sao.

Nó không dám nói anh biết, nó sợ anh sẽ bắt nó đi, đi rồi, không được anh quan tâm nữa.

Ừ thì nó cũng nói rồi đấy, nó chẳng muốn xa anh đâu...

---------------

Sau đợt ốm ấy, nó thấy anh thay đổi khác hẳn. Anh không những không cấm mà còn đều đặn hàng ngày đưa nó đến tiêm cafe nhỏ làm thêm chỉ để uống cappuchino và nhìn nó với nhỏ nói chuyện vui vẻ đủ chuyện trên trời dưới đất. Vui thì có vui nhưng SinB cứ thấy anh lạ lạ làm sao ấy. Cả những buổi chiều anh ra khỏi nhà đều đặn lúc 4h chiều và trở về sớm thì cũng 5h 15' thực sự khiến nó băn khoăn. Cho đến một ngày...

-------------------

- SinB , ở nhà nhé, đừng đi đâu đấy!

Hoseok dặn dò rồi vội vàng ra khỏi nhà. SinB gọi với theo:

-Anh đi đâu vậy?

Nhưng nó không nhận được câu trả lời, anh đi mất rồi...

SinB tự hỏi anh bận việc gì mà gấp gáp đến vậy, mới có 4h 10' thôi mà. Không ngăn nổi tò mò, nó khóa vội cổng rồi lén chạy theo anh. Thấy anh rồi. Phải anh không? Anh đang đi cùng...Yuju sao?

Hóa ra mỗi chiều anh đều đến tiệm cafe đưa Yuju về mà nó không hề hay biết?

Nhìn cách anh và nhỏ cười nói vui vẻ, tim nó như hẫng một nhịp. Không chần chừ, SinB chạy ào một mạch về nhà, leo lên phòng rồi khóa cửa, không quên mò mẫn lấy lại cái chìa khóa anh đương giữ.

Nó không khóc nhưng cái cảm giác này...là sao? Hụt hẫng? Haha, nói hay thật, anh với nó là anh em ruột mà nó cũng có cảm giác này sao? Thật loạn luân. Và nó...không-thích-loạn-luân. Không thích một chút nào cả.

Nhưng dường như nó bắt đầu hiểu cảm giác bị bỏ rơi...

Nó có quá ích kỉ không, khi đố kị với nhỏ bạn thân được anh quan tâm ngày càng nhiều? Chắc chắn là vậy rồi, chưa có đứa bạn nào ích kỉ như nó cả. Đến anh mà nó cũng phải tranh giành ư?

Anh là anh nó, với nó anh mãi là cương vị một anh trai...

Sự thật khiến lí trí nó suy sụp. Nó không chắc...

Nó luôn hiện hữu trên gương mặt vẻ ngây ngô và hồn nhiên, nụ cười vốn có cũng đượm đầy vẻ giả tạo. Nó giả tạo là vì ai? Không chỉ vì anh, mà còn vì nhiều người khác nữa.

Yuju cũng không ngoại lệ.

Khi mà nó sống giả với bộ mặt ngây thơ, thì dù gặp phải chuyện gì ai cũng nghĩ nó sẽ suy nghĩ như một đứa trẻ...

Anh có nghĩ nó như vậy không?

Nếu anh cũng giống như bao người khác, hãy cứ để đó là sự thật đi, nó sẽ chấp nhận, chấp nhận hết...

SinB nhìn đồng hồ, 5h rồi. Không do dự nó bấm số gọi cho nhỏ. Chất giọng quen thuộc vang lên dường như có thêm niềm vui tràn ngập:

-Alo, SinB hả? Làm gì đấy?

-Tớ hỏi một câu, trả lời thật nhé!

-Sao nói lạ quá, có gì hỏi đi.

-Thấy anh tớ thế nào?

-Anh Hoseok á? Ờ thì anh ấy tốt, l...lại chu đáo... nữa. Hỏi gì kì vậy?

Vẻ ngượng ngùng của nhỏ đã nói lên tất cả. Nó khẽ nhắm mắt lại, lời nói nhẹ tênh như mây lướt ngang qua đỉnh núi:

-Vậy...nhường cậu...

Không để Yuju kịp nói hay hỏi thêm gì, nó dập máy, chuyển sang số máy khác: mẹ.

-Có chuyện gì vậy con?

-Mẹ sắp xếp cho con đi, con muốn đi sớm.

Nó cố để giọng mình thật bình thản, nhưng để nói câu đó, nó đã nghĩ rất nhiều, cả do dự, phân vân để kết luận.

-Vậy là con đồng ý rồi?

-Vâng ạ.

-Con muốn đi chuyến nào?

-Tầm 5h sáng trở lại, tùy mẹ chọn.

-Được rồi, 4 rưỡi nhé. Chuẩn bị hết mọi thứ đi.

-Con nhớ rồi.

Lúc nó cúp điện thoại cũng là lúc Hoseok bvề. Nó giữ nguyên bộ mặt thường ngày, tuyệt nhiên không làm gì bất thường. Anh đương nhiên không nghi ngờ gì cả.

SinB nhìn theo anh bằng đôi mắt đượm buồn.

-----------------

Nếu không thể nhìn thấy anh mỗi ngày nữa, hãy để hôm nay em là một cô em gái ngoan của anh.

4h.

Cảm ơn anh vì đã che chở và bảo vệ em. Hứa với em chăm sóc tốt bản thân và Yuju, đừng quên em nữa nhé!

Hwang SinB

Nó không biết viết gì hơn, nhẹ nhàng đặt tờ giấy nhỏ lên bàn học của anh, nhìn anh một lần nữa, thật lâu, nói khẽ:

-Tạm biệt anh, Jung Hoseok!

-------------

Tình yêu trong sáng, đẹp đẽ như pha lê và cũng thật dễ vỡ...
--------------

''Chuyến bay đến New York sẽ khởi hành trong 10' nữa, xin nhắc lại...''

SinB mạnh dạn bước lên phía trước, nó đã quyết định rồi.

Mấy sợi tóc mai lòa xòa trong gió, đem theo câu nói vương nhẹ vào từng luồng không khí:

-Tạm biệt, ở lại nhé tuổi 16 biết yêu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro