trang viên năm ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong những năm tháng ấy, có một khoảng thời gian hạnh phúc nhất và khó quên nhất, đó chính là thời thơ ấu mà tôi sẽ luôn nhớ lại. Nghĩ về trang viên, mặt sân đầy hoa đẹp, và vị thiếu gia tuy yếu ớt nhưng dịu dàng đáng yêu.

Mặc dù tôi đã rời khỏi trang viên từ lâu và có một cuộc sống của riêng mình, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn nghĩ đến vị thiếu gia tội nghiệp và những ngày ở cùng với anh ở trang viên. Vì vậy, tôi sẽ giữ lời hứa của chúng tôi là viết câu chuyện của anh.

Mong các bạn thứ lỗi vì đây là lần đầu tiên tôi viết bài, có lẽ tôi không thể miêu tả câu chuyện như một tiểu thuyết gia, tôi không thể viết được nhiều từ tuyệt vời như vậy, nhưng tôi cũng muốn cố gắng hết sức để làm cho anh được biết đến để anh không đơn độc hoặc bị lãng quên và sẽ sống mãi trong câu chuyện này.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh là lúc tôi mười tuổi, khi mẹ tôi vừa qua đời và bố tôi đã thay mẹ chăm sóc cuộc sống của tôi. Tôi chỉ biết anh là thiếu gia của nhà họ Zhong, còn lại tôi không biết gì về anh. Nhưng sau khi mẹ tôi qua đời, tôi đến sống cùng anh, có lẽ vì tôi chỉ có một mình nên tôi được đưa về sống với bố ở nhà họ Zhong.

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy một ngôi nhà lớn như vậy, nó thực sự giống như một tòa lâu đài được miêu tả trong một cuốn truyện, khi bước đến cửa, tôi có thể nhìn thấy một cánh cổng và khu vườn xinh đẹp, có một bức tượng màu trắng xám phun nước ở phía trước ngôi nhà. Tôi chỉ biết rằng thứ đó được gọi là đài phun nước. Đài phun nước thật là đẹp, hóa ra ngôi nhà của những người giàu có còn sáng hơn cả mặt nước dưới ánh mặt trời.

Có rất nhiều người phụ nữ xinh đẹp đang làm việc trong vườn, cắt tỉa bồn hoa, quét lá, lau băng ghế. Tất cả họ đều mặc những bộ váy giống nhau. Tôi đã từng nghĩ rằng một người sẽ làm nhiều công việc, nhưng sau này tôi phát hiện ra rằng có rất nhiều người như vậy trong gia đình này. Mặc dù được gọi chung là người giúp việc nhưng mỗi người đều có tên riêng. Một người trong số họ-mọi người gọi bà ấy là bà Verity, bà ấy rất dữ tợn, ngày nào cũng la mắng người giúp việc và thỉnh thoảng người chịu mắng sẽ là tôi. Tôi không thích bà ấy, nhưng ngược lại tôi rất yêu quý Zhong phu nhân, bà ấy rất dịu dàng và được mọi người rất yêu mến.

Zhong phu nhân rất hòa nhã dễ gần, lần đầu tiên bà nhìn thấy tôi, bà đã đưa cho tôi một cái bánh quy, bà nói với một giọng rất nhẹ nhàng và thậm chí còn chạm vào đầu tôi. Mỗi khi bà chạm vào đầu tôi, tôi luôn nhớ tới mẹ của mình, mẹ tôi thường chạm vào đầu tôi sau khi tôi giúp mẹ làm việc nhà và khen tôi làm rất tốt. Có lẽ tất cả các bà mẹ trên thế giới này đều thích sờ đầu con mình.

Zhong phu nhân nói rằng tôi trạc tuổi con trai bà, vì vậy bà muốn tôi dành nhiều thời gian hơn cho con trai bà trong trang viên, nhưng tuyệt đối không được đưa nó ra khỏi cổng của trang viên. Có vẻ như vì thiếu gia họ Zhong sức khỏe không tốt nên tôi sẽ là người chịu trách nhiệm làm bạn chơi cùng thiếu gia, trừ lúc anh ốm trên giường, tôi chỉ có thể nói chuyện với anh cho bớt buồn chán và chơi vài trò chơi đơn giản.

Việc này đối với tôi không khó, tôi thích nhất là chơi trò chơi, nhưng không biết thiếu gia như thế nào, liệu anh có hung dữ không? Tôi muốn gặp anh càng sớm càng tốt, nhưng trước khi gặp anh, tôi đã bị bà Verity gọi đến và học rất nhiều quy tắc, chẳng hạn như không để thiếu gia ăn quá nhiều đồ ăn vặt, không để thiếu gia chơi quá lâu, khi không cần thiết, thiếu gia không được phép ra khỏi phòng, và những thứ bẩn thỉu từ trong vườn không được mang vào phòng của thiếu gia....

Tôi cảm thấy đầu mình hơi choáng váng khi nghe những quy tắc này. Làm con nhà giàu thực sự không dễ chút nào. Điều này không tốt và điều đó không tốt. Tôi không thể làm bạn tốt với vị thiếu gia trẻ tuổi này, mặc dù anh cũng không cần tôi làm bạn, anh nên có nhiều đứa con nhà giàu như anh làm bạn, tôi chỉ là bạn chơi cùng với anh, ừm ... chỉ là chơi cùng thôi.

Khi bà Verity đưa tôi vào phòng của thiếu gia nhỏ, anh vẫn đang ngủ, bà Verity bảo tôi ngồi bên cạnh yên lặng chờ đến khi anh tỉnh dậy, tôi ngoan ngoãn dời một chiếc ghế sang bên giường và ngồi xuống.

Anh có làn da trắng, tóc đen óng ả, có phải là con gái không, sao có thể giống bạch tuyết theo lời mẹ tôi thường nói thế này...?

Anh giật mình khi nhìn thấy tôi, cầm lấy chăn bông ngồi dậy, tôi cũng giật mình vì phản ứng của anh, ngẩn người ngồi đó, không nói được lời nào. Sau khi tình huống này tiếp tục diễn ra trong vài phút, anh là người đầu tiên lên tiếng:

"Cậu là ai? Tại sao cậu lại ở trong phòng của tôi?"

"À em, em tên là Park Ji...em..." Tôi bắt đầu lắp bắp vì quá lo lắng, không biết giải thích như thế nào.

"Park? Em là con của quản gia Park sao?"

"Vâng, vâng, em vừa đến đây, bà Verity nói rằng em sẽ chơi với anh trong tương lai."

"Ra là như vậy. Cảm ơn em đã đến chơi với anh nhé. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một đứa trẻ trạc tuổi mình." Vị thiếu gia rời đi ra khỏi giường và ngồi bên cạnh tôi, anh nhẹ nhàng nói và mỉm cười với tôi.

"Lần đầu tiên? Tại sao lại là lần đầu tiên?"

"Anh luôn bị ốm và sức khỏe không tốt nên anh không thể đi ra ngoài, tất nhiên anh cũng chưa gặp ai khác ngoại trừ bố mẹ của mình, những người hầu và quản gia ở nhà, anh chưa gặp ai cả."

Anh nói rất nhẹ nhàng, như thể cuộc sống mà anh đang miêu tả đã được định sẵn từ trước. Điều này thật là nhàm chán, tôi không thể tưởng tượng được lớn lên mà không bao giờ bước ra khỏi nhà hoặc gặp người lạ.

"Jisung, em đến từ bên ngoài phải không?"

"Vâng, cậu chủ nhỏ."

"Vậy thì từ hôm nay trở đi em sẽ ở bên cạnh anh đúng không?"

"Vâng, cậu chủ nhỏ."

"Em là người máy sao? Tại sao chỉ lặp lại câu nói này mãi thế?"

"Vâng... Không, em là người thật, không phải người máy."

Anh cảm thấy thích thú với lời nói của tôi, liền mỉm cười rất dễ thương, không hiểu sao khi nhìn thấy nụ cười của anh tôi lại nghĩ đến một một chú mèo con. Tôi rất thích mèo, tôi từng có một con mèo con khi ở với mẹ, nhưng nó không sống được qua mùa đông lạnh giá năm đó, tôi đã khóc rất nhiều vì cái chết của nó. Mẹ an ủi tôi rằng mèo con sẽ biến thành những vì sao để đi cùng tôi, Vì vậy, tôi luôn tìm kiếm chú mèo con của mình vào ban đêm khi tôi nhìn thấy các vì sao.

"Có thể gọi thẳng tên anh là Chenle. Từ giờ chúng ta sẽ là bạn của nhau. Gọi là cậu chủ thì xa lạ lắm."

Tôi hơi rùng mình khi nghe đến từ "bạn", anh thực sự muốn làm bạn với tôi, anh không biết bạn bè quan trọng như thế nào hay sao? Tôi chỉ là một người dân bình thường, một nắm tóc nhìn đâu cũng thấy. Thế mà anh có thể xem tôi như một sự tồn tại quan trọng.

Nhưng thật ra, anh cũng là người bạn đầu tiên của tôi. Tôi chưa bao giờ nói với anh điều này, và tôi cũng chưa bao giờ nói rằng tôi thích anh ấy và tôi cũng quý trọng anh ấy đến mức nào. Tôi thực sự hối hận, tại sao tôi không bao giờ thể hiện cảm xúc của mình cho anh biết, tôi ước anh có thể biết rằng tôi yêu anh, giá mà anh có thể biết.

"Jisung, thế giới bên ngoài có thú vị không? Anh chưa bao giờ biết thế giới bên ngoài là như thế nào."

"Em có nhìn thấy bức tường đó không? Nó quá cao, cao đến mức chắn hết đường đi của anh, và ngay cả khi anh mọc cánh, anh cũng không thể bay qua đó."

Chenle nhìn ra ngoài cửa sổ, từ góc độ của anh chỉ có thể nhìn thấy sân nhỏ và bức tường cao. Cảm giác cô đơn và buồn bã biết bao khi luôn nhìn khung cảnh như thế này, chỉ có bản thân Chenle mới biết mình chỉ có thể nhìn thấy bức tường này trong vô số khoảnh khắc khi nhìn ra cửa sổ. Như để biết rõ được điều gì đang kìm hãm mình.

"Thế giới bên ngoài chỉ có thể nói là một thế giới rất tự do, nhưng nó không hoàn toàn tự do, chúng ta có rất nhiều thứ bị cấm. Mọi người ở thế giới bên ngoài cũng có thể bị ốm, chết đi, và không còn tồn tại sau khi bị lãng quên. "

"Lãng quên? Con người thật sự có thể hoàn toàn bị lãng quên sao?"

"Đúng, đúng ... Nhưng một số người sẽ không bao giờ bị lãng quên, điều đó rất không công bằng. Một số người có thể sống mãi mãi bằng cách dựa vào ký ức của người khác, nhưng một số người sẽ không bao giờ được nhớ đến một khi họ đã ra đi."

"Thế giới bên ngoài là một thế giới rất không công bằng, anh hiểu được không?"

Chenle nhìn tôi, vẻ mặt ngây thơ của anh nói với tôi rằng anh không hiểu tầm quan trọng của sự công bằng và bất công. Anh chỉ là một bông hoa bị nhốt trong bức tường cao, không có thế giới, chỉ là cuộc sống, không có gì khác.

Thật tốt khi ngay cả như vậy, anh đã sống một cuộc sống mà hầu hết mọi người không bao giờ có được trong suốt cuộc đời của họ.

"Chenle, anh không muốn ra ngoài sao? "

"Tất nhiên là có, anh muốn một ngày nào đó thoát khỏi nơi này, anh muốn ra ngoài, muốn tìm tự do, và muốn sống như một người bình thường." Zhong Chenle, người đang nói về chủ đề này, đột nhiên trở nên thích thú, nắm lấy tay tôi và nói một cách hào hứng.

"Cho dù chết cũng muốn ở bên ngoài, nhất định không muốn chết ở đây. Không ai trên thế giới này còn biết đến sự tồn tại của anh. Anh sẽ bị lãng quên, anh không muốn bị lãng quên, điều đó thật kinh khủng."

Tôi nghẹn ngào trước những lời anh nói. Tôi khẽ thở dài, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, sự cô đơn khiến thiếu gia họ Zhong này tiều tụy đến đáng thương, nhìn dáng vẻ của anh chẳng khác gì một tù nhân chứ không phải là thiếu gia nhà họ Zhong. Người họ Zhong, gia đình họ Zhong dường như không cần anh, anh tồn tại một cách âm thầm.

"Đừng sợ, em sẽ nhớ đến anh, em sẽ không quên anh, em sẽ rút lưỡi và nuốt một ngàn cây kim nếu mình nói dối". Nói xong, ta duỗi ra ngón út của cánh tay phải của ra để thề với anh.

Anh kinh ngạc nhìn tôi, lúng ta lúng túng không biết nói gì

"Anh cũng duỗi ra ngón út của mình ra đi, chúng ta đều gọi đây là một cái móc kéo, nó là một lời hứa, và lời hứa bằng cách kéo một cái móc không thể được rút lời."

Cậu chủ nhỏ theo gương tôi và kéo móc tay với tôi, anh nói rằng mình chưa từng thấy cái này bao giờ, nó rất thú vị. Tôi nhìn thấy vẻ mặt hào hứng của anh và nói rằng tôi có thể ban cho anh một điều ước khác, anh nhìn tôi với đôi mắt sáng ngời, suy nghĩ rất lâu và nói:

"Anh muốn Jisung đưa anh ra ngoài chơi."

Đây là nguyện vọng của anh, mong muốn này của anh làm tôi giật mình, tôi không nghĩ rằng điều anh muốn nhất chính là ra ngoài chơi, tôi có chút khó khăn mới có thể làm được. Theo quy định của bà Verity, tôi không thể đưa anh ra khỏi trang viên, nhưng chúng tôi đã móc tay rồi, tôi không muốn trở thành một con cún con nói dối và nuốt cả nghìn cây kim đâu.

"Em sẽ đưa anh ra ngoài chơi, nhưng không phải bây giờ, một ngày nào đó em sẽ đưa anh ra ngắm thế giới bên ngoài."

"Em sẽ làm cho anh mọc cánh, đến khi nào có thể mọc cánh thì bay ra ngoài, đi ra thế giới bên ngoài, hãy để thế giới nhớ đến anh, để anh không bị lãng quên, và cho mọi người biết rằng thiếu gia của gia tộc Zhong, Zhong Chenle, là một người đáng được sống muôn đời".

Kể từ ngày đó, nhiệm vụ "thoát khỏi trang viên" chỉ có hai chúng tôi biết chính thức bắt đầu.

Vào ngày đầu tiên, để làm quen với trang viên, tôi đã nhờ chị giúp việc dẫn tôi đi khắp trang viên. Trang viên rất lớn, có đủ mọi thứ, khi tôi bước qua bếp, tôi có thể ngửi thấy mùi bánh nướng thơm ngon. Có một người thợ làm bánh trong bếp đang nướng bánh mì và cô ấy đang đổ men sôcôla lên trên chiếc bánh mì đã nướng khi tôi đi vào. Nó trông thực sự hấp dẫn, và tôi nghĩ rằng Chenle sẽ rất vui nếu được ăn bánh mì sô cô la cho bữa sáng trước khi anh thức dậy.

"Xin chào, bánh mì cô nướng trông ngon quá, cho con hai cái, con sẽ mang đến cho cậu chủ Zhong". Tôi rón rén đi tới bàn nấu ăn một cách khó khăn, cô thợ làm bánh nghe thấy tiếng động và nhìn tôi, cô ấy hỏi tôi với vẻ mặt khó hiểu:

"Bạn nhỏ là ai? Tôi chưa từng gặp bạn bao giờ, bạn đến từ đâu?" Cô ấy nói khi mang cho tôi một ổ bánh mì mới làm.

"Con là bạn của cậu chủ vừa mới đến ngày hôm qua, con tên là Park Jisung." "Tôi cầm chiếc bánh mì và ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, nó còn ngon hơn cái bánh mì tôi thường mua ở thị trấn, tôi đã từng nghĩ rằng người thợ làm bánh trong tiệm bánh đó là thợ làm bánh vĩ đại nhất thế giới, bây giờ thì có vẻ như tôi đã thấy quá ít thứ. Tôi đã rất ngạc nhiên bởi mọi thứ ở đây từ hôm qua, đài phun nước, những cô hầu gái, cậu chủ nhỏ xinh, lâu đài như một ngôi nhà, những bông hoa trong vườn. Thị trấn nhỏ tôi từng sống chẳng là gì so với trang viên này.

"Vậy sau này cô gọi con là Jisung? Con thật là một tiểu đáng yêu, sau này muốn ăn hãy cứ đến đây, cô tên là Claire..."

"Cảm ơn cô rất nhiều, cô Claire." Sau đó tôi hỏi cô ấy một ổ bánh mì khác và nói rằng tôi sẽ mang nó cho cậu chủ để ăn sáng. Nụ cười trên khuôn mặt Claire biến mất ngay lập tức khi tôi nghe thấy điều này.

"Con không biết rằng bữa sáng của cậu chủ nhỏ là do bà Verity chuẩn bị sao, và cậu chủ nhỏ không thể ăn bất cứ thứ gì khác ngoài bữa sáng đặc biệt của bà Verity."

Khi nghe những lời này, tôi choáng váng cả người, lúc này chắc tôi há hốc mồm như một kẻ ngốc, phải một lúc sau tôi mới thốt lên được: "Con không biết có chuyện này, chỉ biết chăm sóc cậu chủ có rất nhiều quy tắc, nhưng nếu bữa sáng cũng bị kiểm soát thì khổ quá "

"Con còn phải học rất nhiều. Chăm sóc cậu chủ không phải là một việc dễ dàng. Cuộc sống của cậu chủ rất phức tạp. Đã từng có nhiều người lớn như tôi không thể đảm đương nổi, nhưng lần này người được gọi lại là một đứa trẻ ... "Claire thêm một lần nữa lắc đầu và thở dài, cô ấy có vẻ thương xót cho sự xuất hiện của tôi.

"Không sao cô Claire, con rất thích cậu chủ."

Sau một vài câu chuyện đơn giản, tôi lấy bánh mì ra khỏi khay bánh. Trước khi tôi rời đi, cô Claire không khỏi lo lắng dặn dò tôi đến nói chuyện với cô ấy nhiều hơn sau này.

Khi tôi quay lại phòng Chenle, bà Verity vừa đi ra khỏi phòng ông, bà đang bưng một cái khay lớn với rất nhiều bộ đồ ăn và cốc trên đó, có vẻ như Chenle vừa mới ăn xong "Bữa sáng đặc biệt của Verity".Tôi muốn kiễng chân lên để xem có gì trong bữa sáng, nhưng bà Verity trừng mắt nhìn tôi và vội vã bỏ đi.

"Jisung, em đang ở bên ngoài sao?" Giọng của Chenle từ trong phòng vang lên, tôi tò mò làm sao anh biết được, tôi cảm thấy mình không phát ra âm thanh gì, tôi năm lần bảy lượt xác nhận rằng cửa đã đóng. Làm thế quái nào mà anh biết tôi đang đứng bên ngoài?

"Sao anh biết em đang ở bên ngoài?" Tôi vừa đẩy cửa vào đã thấy anh ngồi bên giường, có chút giống ngày hôm qua, nhưng hôm nay anh ăn mặc chỉnh tề, rất ra dáng một thiếu gia.

"Anh đoán, chỉ là đột nhiên cảm thấy được em đứng ở bên ngoài nên mới kêu lên, không ngờ lại đoán đúng, cái này có thể gọi là thần giao cách cảm chăng?"

Chenle nói xong liền chuyển ghế qua đặt cạnh giường rồi ra hiệu cho tôi ngồi ở đó, tôi hơi ngượng. Rõ ràng tôi là người hầu nhỏ của anh, nhưng anh muốn chăm sóc tôi, tôi vội vàng cảm ơn và đưa cho anh chiếc bánh mì trong tay.

"Em đã bí mật mang cho anh một ổ bánh sô cô la và suýt bị bà Verity nhìn thấy, nhưng em đã khéo léo giấu nó sau lưng."

"Em đã đến chỗ cô Claire sao? Nó giống như một kiệt tác của cô ấy vậy." Anh ấy vẫn dán mắt vào chiếc bánh mì, nhưng anh ấy chỉ nhìn chứ không có ý muốn ăn nó. Có lẽ anh ấy cũng lo lắng về việc liệu mình có bị phát hiện ăn thứ mà mình không nên hay không.

"Anh sợ bị bà Verity phát hiện sao? Đừng lo lắng. Nếu bị phát hiện thì nói là em mang cho anh. Anh là thiếu gia nhà họ Zhong, bà Verity sẽ không làm anh khó xử."

"Còn em thì sao ? "

"Đừng lo lắng cho em, em ở thế giới bên ngoài tới đây mà, em đã từng giở trò với những người tuần tra đang tuần tra thị trấn, và sau khi họ phát hiện ra, em đã bị dạy cho một bài học, nhưng ta không quan tâm chút nào. Những lần sau, khi em gặp bọn họ, em vẫn muốn giở trò để chọc tức họ đấy thôi."

Tôi chợt nhớ lại cuộc sống của mình trước đây, tôi không giàu nhưng cũng không nghèo, gần như chỉ đủ sống, tuy không mua được đồ ăn vặt hay đồ chơi nhưng tôi vẫn có thể ăn đủ thức ăn qua ngày. Tôi không được đọc sách từ khi còn nhỏ, tất cả những gì tôi có thể làm hàng ngày là ra thị trấn chơi, về nhà khi tôi mệt mỏi, mẹ tôi luôn chuẩn bị bữa ăn và đợi tôi. Thỉnh thoảng tôi sẽ giả vờ đáng thương và xin một ít thức ăn. Khi tôi mang nó về nhà, mẹ đã dạy tôi không được lấy đồ của người khác một cách như thế.

Có lần tôi được ông chủ tiệm hoa trên thị trấn nhận vào học việc, Cụ thể, tôi sẽ làm một số công việc như cắt cành và bó hoa, và đôi khi tôi sẽ giới thiệu ngôn ngữ hoa của các loại hoa cho khách đến mua hoa. Chỉ cần nói điều gì đó tốt đẹp và ngọt ngào, họ sẽ rất vui khi trả tiền cho nó.Ông chủ trả lương cho tôi mỗi ngày, không nhiều nhưng đó cũng là thu nhập thêm cho gia đình, mẹ tôi rất vui vì điều này và bà khen tôi là một người con đảm đang.

"Chenle, anh có muốn nghe những chuyện trước đây của em không? Em có thể kể hết cho anh nghe." Ngay khi tôi ngước lên bắt gặp ánh mắt khao khát của anh, tôi biết anh rất tò mò và muốn biết bất cứ điều gì về thế giới bên ngoài.

"Gia đình em sống ở phía nam thị trấn, rất gần chợ nên ngày nào em cũng đến chợ chơi, quen biết với các chủ cửa hàng, mặt tiền nhiều cửa hàng. Em đã từng học cách làm bánh nướng kếp từ chủ cửa hàng bánh kếp. Ông chủ nói rằng bánh nướng kếp bán rất tốt, ông ấy còn nói sau này lớn lên tôi sẽ bán bánh nướng kếp cùng ông ấy. Thật tiếc khi anh ấy đã đến một nơi khác làm việc và không bao giờ quay lại."

"Thực sự là đáng tiếc, nhưng em biết cách trải bánh nướng kếp sao, nó quá mỏng."

Tôi dường như đang bị tra hỏi, và khi tôi định trả lời anh thì tôi nhớ ra căn bếp mà tôi vừa vào và cô Claire mà tôi đã nói chuyện. Một ý tưởng nhỏ nảy ra, nhưng tôi không chắc đó có phải là một ý kiến ​​hay không, và nếu tôi bị bắt, tôi có thể bị đuổi ra khỏi nơi đây

"Chenle, anh có muốn vào bếp cùng em làm bánh kếp không?"

Sau đó, tôi nói với Chenle về kế hoạch của mình: Chúng tôi sẽ lẻn vào bếp, khi tôi vừa quay lại thì phát hiện ra có một lối đi nhỏ dẫn từ phòng Chenle đến nhà bếp mà người hầu sẽ không tìm thấy, nếu đi nhanh hơn một chút là có thể đến bếp trong vòng hai phút. Cô Claire có lẽ vẫn chưa rời khỏi nhà bếp, và nếu cô ấy vẫn ở đó, hai người có thể nhờ cô ấy giúp chúng tôi che chắn khỏi bà Verity cho đến khi chúng tôi đã chuẩn bị xong bánh nướng kếp và quay trở lại một cách lặng lẽ. Bằng cách đó, không ai ngoài chúng tôi và cô Claire sẽ biết về nó, và nếu mọi việc suôn sẻ, kế hoạch sẽ hoàn hảo.

Sau khi nghe kế hoạch của tôi, Chenle kinh ngạc một hồi, rồi bắt đầu do dự.Tôi có thể hiểu sự do dự của anh. Anh chưa bao giờ chống lại ngôi nhà của chiếc đồng hồ đã giam cầm anh ta trong trang viên này. Anh đã chịu kìm ép trong mười một năm nay, anh vẫn chưa có can đảm thoát khỏi nơi đây. Nhưng đó là những gì tôi sẽ làm, đưa anh đi, cho anh ta đôi cánh để bay, và giải phóng anh.

"Tin em đi, không phải chúng ta đã móc tay rồi sao, em sẽ đưa anh ra ngoài chơi."

"Được, nếu Jisung ở đây, anh sẽ không sợ."

Tôi là người đầu tiên ra ngoài thăm dò đường đi, mặc dù đã đề xuất kế hoạch này, nhưng tôi vẫn có chút sợ hãi, nếu bà Verity phát hiện ra tôi có thể sẽ bị đuổi ra ngoài. Tôi đã cố gắng hết sức để kiềm chế sự hoảng loạn của mình và cố làm cho cả người của tôi trông đủ nghiêm túc để tránh không bị nghi ngờ. Tôi lại đi kiểm tra con đường đó một lần nữa, đó thật sự là nơi không ai phát hiện ra, chỉ cần cô có thể đi qua đây là có thể vào bếp ngay lập tức, tôi bước đến cửa phòng bếp, cô Claire vẫn đang bận rộn trong nhà bếp .

Tôi rón rén trở về phòng, làm động tác "Ok" với Chenle đang hồi hộp chờ đợi trong phòng, đây là điều tôi đã nói trước với anh ấy, khi về nếu mọi thứ vẫn bình thường thì để anh xem động tác rồi đi theo tôi. Anh hiểu ngay, tiến đến núp sau lưng tôi, bước từng bước theo bước chân tôi, hệt như một chú mèo con. Anh đang nắm lấy quần áo của tôi và tôi có thể cảm thấy nó đang rung lên và tôi đưa tay ra sau nắm lấy cổ tay anh ấy để trấn an. Chúng tôi nhanh chóng băng qua lối đi nhỏ, nhà bếp rất gần trong tầm tay, tôi đẩy cửa bếp nhanh chóng khi nhìn thấy ánh bình minh, cô Claire giật mình, và nhẹ nhõm khi thấy đó là tôi.

"Con làm cô giật mình đấy." Cô Claire chưa kịp nói xong thì Chenle đã thò đầu ra từ phía sau tôi. Anh thấp hơn tôi một chút, và vì yếu đuối nên anh ta rất gầy nên đã nấp sau lưng tôi. Cả người rất gầy, đến mức ẩn mình sau tôi cũng không ai phát hiện ra.

"......" Cô Claire sững người tại chỗ trong giây lát, nhìn nó một lúc lâu rồi mới chậm rãi mở miệng.

"Cậu chủ Zhong Zhong?" Cô ấy vô cùng ngạc nhiên, tôi vội vàng ngăn cô ấy lại, sau đó nói với cô ấy về kế hoạch lần này của chúng tôi.

"Anh bạn nhỏ con thật là can đảm, nơi này không dành cho cậu chủ, mau đưa cậu chủ về đi, Nếu bà Verity phát hiện ra con làm bẩn quần áo của cậu chủ, con sẽ bị trừng phạt rất nặng, và bà Verity sẽ không bao giờ cho phép cậu chủ tới đây."

"Nhưng ... nhưng con thực sự muốn nhìn thấy bánh kếp của Jisung, sẽ không bị phát hiện đâu, cô Claire." Chenle nắm tay cô Claire và làm nũng với cô ấy. Tôi thậm chí còn không biết rằng Chenle thực sự có một vũ khí lợi hại như vậy. Nó thật lợi hại. Cô Claire có thể đã hơi run, và không mất nhiều thời gian để cô ấy nói đồng ý và che giấu cho chúng tôi.

"Được rồi được rồi, nhưng hai người phải nhanh lên, bà Verity gần đây đến đây rất nhiều, cô không chắc khi nào bà ấy sẽ đến đây để kiểm tra. Cô sẽ cố gắng bảo vệ hai người, nhưng chỉ một lần thôi, biết không? Đó là một việc rất mạo hiểm. "

Chúng tôi đã nhiều lần đảm bảo với cô Claire rằng chúng tôi sẽ tiến hành một cách lặng lẽ và nhanh chóng, và tôi sẽ báo trước với cô ấy trước nếu tôi làm điều gì đó như thế này vào lần sau.

"Chenle, đứng bên cạnh em, cẩn thận không bị ngã." Bàn nấu ăn quá cao đối với chúng tôi khi còn nhỏ. May mắn thay, cô Claire đã mang cho chúng tôi một chiếc ghế dài, đầu tiên tôi đứng trên băng ghế và cảm thấy rằng chiều cao là đủ, và sau đó tôi kéo Chenle lên cùng tôi.

Đây là thời gian của đầu bếp Park Jisung.

"Được rồi, trước tiên hãy chuẩn bị ba quả trứng, một chút sữa và đường, cuối cùng là một ít bột mì. Nguyên liệu đơn giản có thể làm bánh kếp ngon, Chenle, anh có muốn tự mình thử không?" Tôi đẩy nguyên liệu đến trước mặt anh.

"À ... Nhưng anh không làm được, em dạy anh."

"Đập trứng trước đi, anh có biết đập trứng không?" Tôi hối hận sau khi hỏi tôi, đúng là một câu hỏi ngu ngốc, đứng bên cạnh tôi là vị thiếu gia bảo bối của nhà họ Zhong, nếu tôi không đưa anh đến đây thì cả đời này đừng bao giờ phải vào bếp chứ đừng nói đến việc đập một quả trứng. Vẫn là tôi làm thì hơn. Anh nhìn tôi và lắc đầu, ánh mắt đầy hoang mang.

"Không sao đâu, em sẽ làm, anh chỉ việc đặt các nguyên liệu vào sau."

Tôi khéo léo đập trứng ra bát, dùng máy đánh trứng đánh cho đến khi hỗn hợp trứng chuyển sang màu vàng nâu đồng nhất.

" Chenle, có thể thêm sữa và đường. "

Anh cầm sữa trước mặt và đổ vào bát từng chút một, mỗi lần đổ sữa anh đều dừng lại nhìn tôi, tôi liên tục ra hiệu cho anh tiếp tục rót.

"Được rồi, đủ rồi, tiếp theo cho một ít đường vào, khoảng ba muỗng canh là đủ. "

Sau khi được hướng dẫn cụ thể, hành động của Chenle trở nên tự nhiên hơn, anh lấy bát đường rắc đường trắng vào bát.

"Và sau đó là bột mì ... gần như là quan trọng nhất." Tôi đổ bột mì vào bát với cách chạm mà tôi đã học được từ ông chủ trước đó.

"Đảo đều lần cuối và bạn sẽ có bột bánh kếp khi hoàn thành. "

Tôi lấy một chiếc chảo và đặt lên bếp, sau đó đưa cho Chenle một chiếc thìa lớn hơn một chút.

"Anh múc một thìa bột vào chảo và em sẽ lật nó lại, được không? "

Anh không nói gì mà chỉ gật đầu, ngoan ngoãn múc bột đổ vào nồi cẩn thận, kỹ thuật cũng tốt, nó khá tròn, không giống như lần đầu tiên tôi làm, chiếc bánh kếp cong đến mức tôi không thể nhận ra đó là một chiếc bánh kếp.

Bột có mùi thơm ngay khi được cho vào chảo, đó là mùi tôi không được ngửi từ rất lâu. Tôi đã không làm bánh kếp kể từ khi đầu bếp rời thị trấn. Ba mươi giây sau, tôi lật chiếc bánh kếp lại, và sau 30 giây nữa, chiếc bánh kếp đầu tiên với Chenle và tôi đã ra khỏi chảo. Trông nó rất ngon và tôi không thể cưỡng lại, nhưng vẫn còn rất nhiều bột và chúng tôi sẽ làm thêm một số nữa.

Cô Claire chỉ quay lại khi chúng tôi đã làm xong, cô ấy bắt đầu khen ngợi chúng tôi ngay khi cô ấy bước vào bếp.

"Cái này thơm lắm, bạn nhỏ làm bánh kếp giỏi thật đấy, hãy để cô xem thành quả của hai người nhé."

Những chiếc bánh kếp thơm phức, thậm chí vẻ ngoài cũng độc đáo, Chenle nhanh chóng thành thạo kỹ năng phết bánh nướng xốp, đây có thể là trải nghiệm mà anh chưa từng có trước đây.

"Hai người muốn rưới mật ong hay siro phong?" Cô Claire không biết từ đâu làm ra hai chiếc lọ thủy tinh nhỏ. Chất lỏng đặc sệt bên trong lấp lánh ánh vàng, tôi chưa từng nghe nói đến siro phong, ở thị trấn tôi từng sống, ngay cả mật ong cũng là một món ngon hiếm có, tôi vẫn mơ hồ nhớ rằng mật ong ngọt ngào, có thể mang lại cho người ta hương vị của hạnh phúc và sức khỏe.

Cô Claire, thấy chúng tôi còn phân vân, liền lấy ra hai cái đĩa nhỏ, đổ cả hai thứ nước chấm vào chúng rồi đẩy những chiếc bánh nướng xốp ra thành từng miếng nhỏ rồi để trước mặt chúng tôi.

"Thưởng thức món ăn của riêng bạn đi"

Tôi nóng lòng muốn lấy một miếng bánh kếp nhỏ và nhúng vào đĩa mật ong, vị ngọt ngào lan tỏa trong miệng khi tôi cắn một miếng.

"Hừmm! Chenle, rất ngon, anh nên thử ngay!"

Chenle càng vui hơn khi nghe lời khen, anh cầm một chiếc bánh giống như tôi đã làm, nhưng anh không nhúng mật ong hay siro phong. Tôi nhìn anh đưa miếng bánh vào miệng với sự háo hức gần như tràn ra khỏi mắt.

Muốn nghe giọng điệu vui vẻ của anh, muốn nghe anh khen bánh nướng xốp của cậu ngon hơn bất cứ thứ gì anh từng ăn.

Trước sự ngạc nhiên của tôi, anh không hề tỏ ra vui vẻ và hào hứng sau khi đưa miếng bánh vào miệng.Thay vào đó là biểu cảm rất nhạt nhẽo

"Sao vậy Chenle? Nó không ngon sao?" Tôi thận trọng hỏi. Có phải vì bánh nướng xốp không hợp khẩu vị của Chenle? Hay anh nghĩ rằng bánh nướng xốp quá bình thường, bình thường đến mức anh không thể thốt nên lời khen ngợi.

"Ngon, rất ngon ..." Chenle nói với vẻ mặt như sắp khóc. Một lúc sau nước mắt mới rơi, từ uẩn ức đến nghẹn ngào. Anh vẫn ăn bánh nướng xốp, nhúng vào mật ong và siro phong, vừa ăn vừa khóc, nhưng miệng liên tục nói rất ngon.

"Đây là điều mà anh thậm chí không thể tưởng tượng được,anh chưa bao giờ tưởng tượng rằng một ngày nào đó có thể vào bếp và tự tay làm đồ ăn cho mình."

Nghe xong câu này, trong lòng có chút khó chịu, sống mũi cay xè. Đây rõ ràng chỉ là một điều rất bình thường có thể trải qua bằng cách tiêu một ít tiền ra đường bên ngoài, nhưng nó lại là điều xa xỉ đối với anh, lần đầu tiên trong đời, và có lẽ cũng là lần cuối cùng.

Tôi ngày càng hiểu rõ hơn những gì mình phải làm, tôi không chỉ tạo ra đôi cánh cho anh mà còn đưa anh ấy đi. Anh không là thiếu gia nhà họ Zhong cũng không sao, chỉ cần anh là Chenle, anh có thể sống vui vẻ, thoải mái và ở bên cạnh tôi mọi lúc.

Hạnh phúc ngắn ngủi này cũng đã kết thúc, đến lúc phải quay trở lại. Chúng tôi tạm biệt cô Claire, rón rén đưa Chenle về phòng lần nữa. Đường về còn căng thẳng hơn lúc đến đây, sợ mọi chuyện sơ suất xảy ra, tôi thầm cầu nguyện đừng bị bà Verity phát hiện.

May mắn thay, mọi việc diễn ra tốt đẹp, chúng tôi lặng lẽ trốn đi và lặng lẽ quay trở lại, một cuộc hành quân bí mật mà chỉ có ba người biết. Đây cũng là bước đầu tiên trong kế hoạch của chúng tôi.

Sau đó chúng tôi ngày càng làm nhiều chuyện hơn, thỉnh thoảng đưa anh đến gặp cô Claire, anh có vẻ thích ăn bánh mì do cô Claire làm, cô Claire cũng đã quen với việc vị thiếu gia của gia đình này thỉnh thoảng sẽ đến thăm nơi làm việc của mình. Trên thực tế, mọi thứ đều đang thay đổi, trở nên vui vẻ và tự do, đặc biệt là Chenle, cuộc sống của anh dường như không khác người bình thường, nhưng cơ thể vẫn có chút yếu ớt, chỉ có thể nằm trên giường khi bệnh nặng. Còn tôi chỉ có thể tạm thời từ bỏ ý định dắt anh ra vườn chơi mà cùng anh vào phòng kể chuyện.

"Chenle, hôm nay anh muốn nghe chuyện gì?"

"Muốn nghe chuyện của em ở ngoài đó, bất cứ điều gì."

Mặc dù tôi đã có thể lường trước câu trả lời như vậy, nhưng khi tôi nghe thấy nó, tôi hít một hơi thật sâu. Thực ra, cuộc sống bên ngoài của tôi không nhiều màu sắc như Chenle tưởng tượng, nhưng anh có vẻ rất mong chờ điều đó.

"Hmm...Để em nghĩ xem... em đã nói với anh về công việc bán thời gian của em tại một cửa hàng hoa chưa?"

"Chưa .... Em đã đến một cửa hàng hoa sao? Thật tuyệt. Thật ra, anh chưa bao giờ biết những bông hoa trong sân là gì, anh chỉ nghĩ rằng chúng luôn nở và rất đẹp, như thể chúng sẽ không bao giờ khô héo, quanh năm nở hoa. "Anh chỉ vào sân dưới cửa sổ của cô, đó là một khu vườn đẹp, anh dường như được phép vào sân, nhưng không phải bây giờ, anh vẫn còn ốm.

"Em sẽ đưa anh xuống chơi khi anh khỏi bệnh, được không?"

"Vậy thì hãy kể cho anh nghe câu chuyện của bạn ở cửa hàng hoa trước. Mỗi ngày em có thấy nhiều bông hoa đẹp không?"

"Có thể thấy, nhưng công việc ở cửa hàng hoa vẫn rất tẻ nhạt, phải học thuộc ngôn ngữ hoa của nhiều loài hoa để có thể giới thiệu loài hoa này với khách khi họ đến. Đôi lúc em cũng mắc sai lầm và khi nhớ ra thì đã quá muộn, sau đó, người chủ cửa hàng hoa yêu cầu em gói bó hoa lại, cắt bỏ phần thân rễ và buộc chúng thành một bó bằng giấy gói."

"Ngôn ngữ hoa? Đó là cái gì?"

"Mỗi loài hoa đều có ngôn ngữ riêng của chúng, một số loài bày tỏ sự hạnh phúc, có loài bày tỏ tiếc nuối, tóm lại là có rất nhiều. Hoa có thể thể hiện cảm xúc và đại diện cho mong muốn của con người. "

Anh nhìn tôi suy nghĩ một hồi rồi nhìn những bông hoa ngoài sân. Thật sự tôi không biết trong sân là loại hoa gì, đó là loài hoa mà tôi chưa từng thấy ở cửa hàng hoa.

"Vậy thì Jisung nghĩ, anh sẽ là loài hoa gì?"

Tôi không ngờ anh hỏi câu này, tôi nghĩ anh sẽ hỏi về những bông hoa trong sân nhà. Nhưng khoảnh khắc anh ấy hỏi câu này, tôi đang nghĩ về hoa hồng tím, và ngôn ngữ hoa của hoa hồng tím là tình yêu bị giam cầm, giống như Chenle. Nhưng tôi không thể nói nhu thế, anh không phải là một tù nhân, hoàn toàn không phải.

"Em hy vọng anh là hoa thiên điểu."

Bởi vì ngôn ngữ hoa của hoa thiên điểu là tự do.

Anh thấp giọng nhẩm vài lần, cười nói: "Thực ra anh không muốn trở thành một bông hoa."

"Vậy anh muốn trở thành gì?"

"Anh muốn là chiếc lá, là mây, hay là những con sóng ôm sỏi đá bên biển, từng giọt mưa rơi." Giọng anh trầm hơn, suy nghĩ của anh như bay xa, vì lý do nào đó, tôi dường như nhìn thấy anh biến thành lá, mây, sóng và hạt mưa trước mắt tôi, nhưng tôi không biết đó là gì.

"Em không hiểu lắm, nói một cách đơn giản thì sao?"

"Tự do, anh muốn tự do."

Anh rất mong muốn một ngày tự do, nhưng tự do là gì, tôi càng ngày càng không hiểu Chenle muốn tự do là gì. Đôi khi tôi tự hỏi khi tôi nghĩ về anh, không biết anh có biết anh là một cậu bé không bao giờ có thể tự do trong đời mà chỉ đóng phim với tôi sau khi tôi xuất hiện trong vở kịch mà tôi cho là "anh hùng cứu mỹ nhân". Anh biết rằng tôi không thể giữ lời hứa ban đầu của chúng tôi, vì vậy cuối cùng anh ấy đã yêu cầu ghi lại thời gian của chúng tôi, tiếc là tôi còn quá nhỏ để hiểu nhiều điều, nhưng tôi không thể từ chối yêu cầu của anh ấy và đồng ý.

Sau một thời gian, sức khỏe của anh đã tốt hơn, khi tôi đề nghị bà Verity có thể đưa anh ra sân để hít thở không khí trong lành hay không, yêu cầu của tôi bất ngờ được chấp thuận, thực tế là tôi đã sẵn sàng bị từ chối. Vì dù bị từ chối cũng không thành vấn đề, tôi đã tìm thấy một lối đi bí mật khác, đó là cửa phụ của khu vườn. Có một phòng tiện ích gần phòng của Chenle. Cửa phụ của tầng hầm của phòng tiện ích có thể dẫn đến đến một sân nhỏ. Tôi tình cờ bắt gặp điều này khi bà Verity bảo tôi thu dọn đồ đạc lộn xộn, và tôi đang bị trừng phạt vì hành vi sai trái của mình, nhưng việc tìm thấy cửa hông là một điều may mắn khi ngụy trang.

"Chenle, đi thôi, bà Verity đã đồng ý, nhanh lên, sợ một lúc sau bà ấy sẽ quay lại mất."

Chenle vui vẻ mặc quần áo đẹp rồi vênh váo đi theo tôi ra cửa trước, ngẩng cao đầu trông như một ông lớn đang kiểm tra dân chúng, Nhưng ai mà biết được rằng anh có thể hạnh phúc như vậy khi chỉ đi xuống cầu thang và chơi trong sân.

Thời tiết ngày càng lạnh, dường như mùa đông sắp đến. Theo cách này, đã một năm kể từ khi tôi đến Chenle, tôi nhớ rằng thời tiết khi tôi đến đây rất lạnh, nhưng năm nay gió thổi rất khác thường, như thể sẽ có tuyết sớm. Chenle cũng ngày càng đau ốm nhiều hơn, những hôm không thể ra khỏi giường để đi lại, ngoại trừ tôi và bà Verity thì rất ít người đến thăm đứa trẻ ốm yếu này. Anh dường như bị mọi người quên mất, không ai nhớ rằng trong trang viên này có một người như vậy.

"Jisung? Em đang nghĩ gì vậy?" Chenle nhảy cẫng lên trước mặt tôi, anh vẫn gầy như vậy, có lẽ là vì anh vừa mới khỏi bệnh, anh đã rất gầy, bây giờ lại càng gầy hơn. Anh trông giống như một đứa trẻ không bao giờ lớn, chúng tôi có cùng chiều cao khi tôi mới đến, nhưng bây giờ tôi cao hơn anh ấy một cái đầu.

"Không có gì, em chỉ cảm thấy rằng những bông hoa vẫn còn nở cách đây vài tháng, và em muốn cảm ơn chúng"

"Đó là vì mùa đông đang đến gần, em có nghĩ rằng mùa đông này sẽ có tuyết không? Hãy chơi ném tuyết trong sân sau khi tuyết rơi. Anh chưa chơi ném tuyết lần nào, nghe nói rằng mọi người đều làm người tuyết, anh cũng vậy, anh cũng muốn làm người tuyết. " Chenle mỉm cười nhìn lên bầu trời, như thể hiện tại cô đang mong đợi tuyết sẽ rơi.

"Hãy cùng nhau chơi trên tuyết khi tuyết đầu mùa rơi. Hãy cùng nhau xây một người tuyết lớn."

Quả nhiên, tuyết rơi trong vòng một tháng tới, nhưng Chenle lại đổ bệnh.

"Chenle Chenle, ngoài trời đang có tuyết rơi." Tôi đẩy cửa bước vào và thấy anh đang ngồi trên giường với vẻ mặt không vui. Anh mở miệng nhưng không phát ra âm thanh nào, nhìn anh ấy như thế này, tôi bỗng cảm thấy anh trở nên trắng hơn trước, có phải môi anh không còn vết máu không?

"Tuyết rơi .... tuyết rơi rồi." Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, trong miệng lặp lại ba chữ này, thở một hơi nặng nhọc rồi nhắm mắt lại như đang suy nghĩ điều gì đó.

Bên ngoài tuyết càng ngày càng dày, chẳng mấy chốc trong vườn đã đọng lại một lớp tuyết mỏng, cửa sổ phủ một màu trắng xóa.

"Jisung, anh muốn ra ngoài chơi, em có muốn ra ngoài chơi với anh không. "

"Nhưng ngoài trời lạnh lắm, anh vẫn chưa khỏi bệnh? "

"Làm ơn, không có thời gian ... không có thời gian, tuyết sẽ ngừng rơi mất."

Tôi không nghĩ tới câu "không có thời gian" này là có ý gì, anh nhìn tôi ,ánh mắt hiện ra đầy tha thiết, anh biết tôi sẽ không chịu nổi bộ dáng đáng thương của anh cho nên cố ý cho tôi thấy bộ dáng đó, đương nhiên là tôi mềm lòng.

Tôi lấy quần áo của anh từ trong tủ ra và mặc từng lớp, hôm nay anh còn yếu hơn, anh ấy cứ ho, nhưng anh luôn cố kìm lại, như thể sợ rằng tôi sẽ không đưa anh ra ngoài, anh đã nhìn chằm chằm vào tôi một cách cẩn thận.

Lần này tôi đưa anh ra qua cửa hông, có một cái hộp gỗ lớn nằm chắn ngang sân, tôi dừng lại khi nhìn chiếc hộp, rõ ràng là không có thứ gì ở nơi này ngày hôm qua.

"Jisung, tại sao em không đi tiếp?" Giọng nói của Chenle vang lên sau lưng tôi, nhẹ nhàng và yếu ớt.

"Nhìn xem,có một cái hộp rất lớn ở đó. Anh có biết đó là gì không? Thật là kỳ lạ, em không nhìn thấy nó khi em đến đây vào sáng hôm qua, nó vừa được đưa vào hôm nay sao?"

Chenle không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ liên tục thúc giục tôi nhanh đưa anh ra vườn.

Khi ra ngoài, anh chạy trong vườn như đột nhiên sống lại, thỉnh thoảng ngồi xổm xuống sờ tuyết trên mặt đất, nắm trong lòng bàn tay một nắm. Mãi đến khi nhiệt độ trong lòng bàn tay làm tuyết tan chảy mới đưa tay giũ tuyết.. Sau đó, anh dường như đang xây một người tuyết, nhưng anh không đủ sức để lăn quả cầu tuyết nên kiệt tác cuối cùng chỉ là một tảng tuyết lớn hơn.

Anh đứng dậy cười với tôi, anh cười rất đẹp, anh trắng đến nỗi anh đứng trong tuyết như một người làm từ tuyết.

Nhưng giây tiếp theo, anh rơi xuống hố tuyết và không bao giờ tỉnh dậy.

Anh được đặt vào trong chiếc hộp gỗ lớn đó, cậu bé nhỏ nằm trong chiếc hộp nhắm chặt mắt, không mở ra lần nữa cho đến khi nó được bao phủ bởi những tấm ván.

Anh đã được chôn trong sân đó, và đó là nơi thuộc về anh. Đến cuối cùng, anh cũng chỉ có thể sống mãi trong căn phòng này, sân vườn này, và ở trang viên này mãi mãi.

Và tôi, người đã hứa sẽ đưa anh ra ngoài, tôi đã thất hứa, tôi là một con chó cún con, kẻ sắp nuốt một ngàn cây kim vào bụng.

Ngày tang lễ, có nhiều người lớn chưa từng gặp đã rơi nước mắt với Chenle, thật quá giả tạo, không hiểu sao họ lại rơi nước mắt trước một đứa trẻ bị họ nhốt. Họ có biết ai đang nằm đây hay không, họ có đến thăm anh khi anh ốm đau, có gặp anh một lần không, có gọi tên anh một lần không?

Sau khi người lớn đi hết, tôi vẫn ngồi cạnh gò đất nhỏ, tôi chỉ ngồi đó và chăm chú lắng nghe, nghĩ rằng một lúc sau giọng nói của Chenle sẽ từ dưới đất vang lên và gọi tôi kéo nó lên.

Nhưng không có gì.

Bố đến gặp tôi khi trời sắp tối và hỏi tại sao tôi vẫn ở đây. Tôi không cầm được nước mắt nữa, tôi nắm lấy tay bố tôi và khóc thật to, bố tôi chỉ chạm vào đầu tôi và an ủi tôi rằng Chenle đã đi đến một nơi tốt.

Tôi nhìn gò đất nhỏ mà Chenle đã biến thành, trong đầu tôi tràn ngập hình ảnh anh trông như thế nào khi anh nói chuyện với tôi, tôi không ngừng nói về việc anh muốn đi chơi như thế nào, tôi muốn nghe lại giọng nói của anh đến mức nào.

Anh có thể đi đến nơi nào tốt? Không đi đâu cả, anh vẫn ở trong trang viên nơi mà anh ghét nhất.

Anh vẫn không thể trở thành một người tự do.

"Trong này tối như vậy, Chenle có sợ trong đó không? Anh ấy không thích ở một mình. "





Trong những năm tháng của ấy, có một khoảng thời gian hạnh phúc nhất và khó quên nhất, đó chính là thời thơ ấu mà tôi sẽ luôn nhớ lại. Tôi luôn nhớ đến hoa thiên điểu, loài hoa đẹp nhất nhưng lại bị tuyết vùi lấp, cậu thiếu gia ghét sự cô đơn, luôn khao khát sự tự do. Nhưng cuối cùng, anh bị nhốt trong một chiếc hộp gỗ chật chội, một mình đối mặt với vô số ngày đêm tăm tối...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro