chúng ta còn bên nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


--mayday «nếu chúng ta chưa bao giờ gặp nhau»

00

[ tôi tên park jisung, năm nay tôi hai mươi tuổi.

dù đã sống hai mươi năm trên cuộc đời, nhưng những kỉ niệm mà tôi có thể nhớ chỉ vỏn vẹn trong hai năm ngắn ngủi.

tôi chỉ biết mình lỡ va vào đầu sau một vụ tai nạn và mất trí nhớ từ đó.

tôi nên cảm thấy biết ơn khi vẫn còn sống, nhưng tôi không hiểu tại sao mỗi ngày trôi qua trong hai năm vừa qua dường như tôi đang sống một cuộc đời không phải của mình. tôi không biết các bạn có cảm thấy như vậy không, mỗi ngày sau tuổi mười tám, nó giống như đã bị người nào đó đánh cắp ]

01. bạn cũ

seoul đã bước vào mùa mưa hè, mưa dầm mấy ngày liền khiến hoa trên ban công của park jisung bị quật cho tan tành. những cánh hoa rơi rải rác nằm ở trên mặt đất.

sữa ở trong tủ lạnh cũng đã hết, mang theo một túi rác chứa đầy những cánh hoa, park jisung lười biếng xỏ giày bước ra khỏi nhà.

cậu vẫn nhớ sự khác biệt trong ánh mắt của bố mẹ khi cậu chuẩn bị uống sữa sau mỗi buổi sáng thức dậy, như thể nó là một điều gì đó rất hiếm gặp

trên kệ có một đống đồ uống nhập khẩu mới, park jisung nhìn chằm chằm vào một chai bao bì màu vàng rất lâu, luôn cảm thấy nó rất quen thuộc.

"... hồng trà?"

cậu không nhớ mình đã nhìn thấy hai chữ hán này ở đâu, nhưng người thậm chí không thèm học tiếng hán như cậu lại có thể đọc được chữ hán thông thạo một cách kỳ lạ. park jisung thôi suy nghĩ, cầm một cái chai ném vào giỏ.

là một người thu ngân mới, trông trạc tuổi cậu, đang cắm đầu vào trò chơi trên điện thoại, và cậu tình cờ nhìn thấy ba chữ mvp trên màn hình của người thu ngân khi anh ta trao lại đồ cho cậu.

anh ta cầm lấy đồ mà không ngẩng đầu lên mà chỉ liên tục quét mã, sau đó chỉ nói ra một chuỗi số "39.000 won"

park jisung đưa cho người thu ngân tờ 50.000 won, khi người thu ngân đưa cho cậu tiền lẻ, anh ta mới miễn cưỡng ngẩng đầu lên, "tiền lẻ cho cậu - cậu ... park jisung?"

so với sự ngạc nhiên của người trước mặt, park jisung cảm thấy khó hiểu liền hỏi lại "cậu biết tôi sao?".

"yah, cậu có ngốc không? tôi là lee donghyuck!" lee donghyuck giơ tay thành nắm đấm lên giả vờ tức giận "dù sao cũng là bạn học một năm, tại sao lại vô tâm như thế này."

là một người bạn cùng lớp.

park jisung xấu hổ chỉ vào đầu của mình "thực sự xin lỗi, hai năm trước tôi bị mất trí nhớ, không nhớ được chuyện gì đã xảy ra trước đó."


sắc mặt của lee donghyuck bỗng nhiên trở nên hơi xấu khi nghe thấy lời này, anh cau mày hỏi cậu "chenle, cậu đã liên lạc với chenle chưa?".

"chenle?" park jisung lắc đầu "ai vậy?"

lee donghyuck mở to mắt nhìn cậu, lắc đầu một cái không nói gì.

những lời nói của lee donghyuck vào trưa nay khiến park jisung thực sư không tài nào ngừng suy nghĩ về nó, trong đầu cậu lặp đi lặp lại cái tên "chenle", nhưng cậu không thể nhớ lại bất kỳ ký ức nào về người này.

"chenle ..." rốt cuộc người đó là ai? có phải là một người bạn tốt của cậu không, đó là lý do tại sao lee donghyuck lại hỏi như vậy?

một lúc sau, cậu quyết định lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho lee donghyuck.

[ chenle rốt cuộc là ai? ]

lee donghyuck có lẽ là thức khuya nghịch điện thoại, liền nhanh chóng gửi lại một tin nhắn.

[ tôi không tiện nói một số chuyện cụ thể. tôi cũng không quen biết chenle lắm. nếu cậu muốn biết cậu ấy, tôi có thể gửi cho cậu số của một người bạn trung quốc của chenle ].

rõ ràng là thái độ trốn tránh, nên park jisung cũng không quá vui mừng và chỉ có thể thêm tài khoản của người đó theo những gì anh ta nói. khi đã tìm thấy tài khoản, cậu mới nhớ ra lời lee donghyuck vừa rồi.

[ là người trung quốc sao? ]

[ đúng thế, cả cậu ấy và huang renjun đều là người trung quốc ]

park jisung bỗng nhiên nghĩ đến chai hồng trà trong tủ lạnh.

02. chuộc lỗi

lúc chuông cửa vang lên, park jisung vẫn còn đang mê man, lần đầu tiên gặp một người lạ theo cách thế này có chút không quen.

"mời vào!"

người mở cửa là một chàng trai có ngoại hình rất ưa nhìn, nói một cách khác là rất đẹp trai, nhưng trông nét mặt của anh ta vô cảm và không có vẻ gì là thân thiện cho lắm.

park jisung thay giày rồi bước theo anh ta vào nhà.

căn nhà có đến ba phòng ngủ, có chút trống trải đối với một người "anh sống một mình sao?".

huang renjun lắc đầu và ra hiệu cho cậu ngồi xuống, "chenle đã từng ở đây cùng tôi" anh ta quay lại và chỉ vào phòng trong cùng "đó là phòng của em ấy, mỗi lần cãi nhau với gia đình, em ấy đều đến chỗ tôi để trốn".

"chenle, cậu ấy có thường xuyên cãi nhau với gia đình không?".

"nhóc con đó đúng là có vấn đề, nếu không cậu sẽ không gặp phải" huang renjun rót cho cậu một ly sữa ấm "thử đi, đây là loại yêu thích của chenle"

"cậu ấy cũng thích uống sữa?"

".... chà, có lẽ là giống cậu"

park jisung đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cậu hỏi "chenle, cậu ấy có thích uống trà không?".

"trà? em ấy không thường xuyên uống trà".

nghe vậy, park jisung cúi đầu thất vọng.

"nhưng em ấy thường uống hồng trà, cậu biết đấy, loại-".

"loại bao bì màu vàng!".

huang renjun bị câu trả lời đột ngột của cậu làm cho có chút ngạc nhiên "đúng vậy, chính là loại đó".

park jisung rất vui vì phát hiện nhỏ này, nó giống như đưa cậu đến gần hơn với một người mà mình "chưa từng thấy".

"chenle và anh đến hàn quốc cùng nhau sao?".

huang renjun lắc đầu "tôi đến đây là để du học, và chenle đến muộn hơn tôi một năm. cha mẹ em ấy chuyển đến seoul vì chuyện công việc. lúc đó, chenle không nói được một câu tiếng hàn nào và trực tiếp được chuyển vào trường, các bạn trong lớp cũng không nói chuyện với em ấy vì thế nên ngày nào em ấy cũng chỉ có thể trò chuyện với tôi, sau này vì phải ôn thi nên tôi không có thời gian với em ấy nữa, từ đó trở đi em ấy trở nên hơi nổi loạn ".

"nổi loạn?"

"em ấy trốn học cả tuần, suốt ngày chỉ quay quẩn ở quán cà phê hoặc là tiệm net, khi em ấy bị bố phát hiện thì đã bị đánh đập rất nặng, sau khi quay trở lại trường học cũng chỉ nằm dài trên bàn mà không nghe giảng gì. buổi tối thì lẻn ra ngoài đến tận khuya mới về. bố mẹ của em ấy không biết phải làm gì, sau khi nghe ý kiến ​​một người bạn và quyết định gửi em ấy đến một trường nội trú" huang renjun nhìn chằm chằm vào ánh mắt bối rối của park jisung "chính tại nơi đó, chenle đã gặp cậu".

"...tôi?"

"đúng, là cậu. trường đó mỗi tháng đều có cơ hội gặp bố mẹ một lần. mà chenle thì không muốn gặp bố mẹ của mình nên tôi thường sẽ là người đến đó. em ấy ở đó nửa năm, và mỗi lần tôi gặp em ấy thì sẽ thấy bộ mặt luôn ủ rũ, cho đến ngày hôm đó, khi em ấy vui vẻ nói với tôi rằng mình đã gặp một người tên là park jisung".

"nhưng mà tại sao tôi lại ở đó? bố mẹ tôi không bao giờ nói cho tôi biết tôi đã học trường nội trú nào cả".

huang renjun chế nhạo nhìn cậu "cũng đúng thôi, làm sao mà họ có thể nói với cậu chứ. họ đã làm cho cậu trông giống như bây giờ, làm sao họ không hổ thẹn khi nói ra điều đó".

park jisung bị câu nói của huang renjun làm cho khó hiểu, cau mày hỏi anh là có ý gì.

"park jisung, nếu cậu mất trí nhớ, cậu vẫn sẽ không quên xu hướng tính dục của chính mình đúng không? bố mẹ cậu không thể chịu đựng nổi cậu con trai của mình là đồng tính, không thể chấp nhận việc con trai của mình yêu đàn ông, và đột nhiên họ tìm thấy một trường học tuyên bố có thể chỉnh sửa khuynh hướng tình dục của mọi người, tất nhiên khi nghe được điều này, họ muốn gửi cậu đến đó". anh nói một cách thô lỗ, mặc dù anh biết những việc này không liên quan đến park jisung, nhưng anh ghét, ghét những con người kia, và ghét luôn cả park jisung, người đã không nhớ bất cứ điều gì và hiện tại đang có cuộc sống tốt như thế này.

"đứa em trai ngốc nghếch của tôi, người đã mơ ước trở thành một nghệ sĩ dương cầm từ khi còn nhỏ, và vì cậu, em ấy đã từ bỏ ước mơ của mình. park jisung, tôi đã rất căm ghét cậu trong suốt hai năm, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ đích thân tới cửa như thế này. cậu nói rằng mình không nhớ bất cứ điều gì, nhưng tôi không thể giả vờ như không có gì xảy ra. một số việc xảy ra là do cậu, và cậu phải chịu trách nhiệm cho chúng. đã đến lúc cậu phải chuộc lỗi cho những việc mà cậu gây ra"

bị nói cho một vố như thế, ngay cả người có khí chất tốt đến mấy cũng không khỏi tức giận. những lời ác ý mà huang renjun nói khiến cậu cảm thấy bị xúc phạm, nhưng cậu cũng không có nơi nào để trút bỏ. cậu không thể nhớ gì, và cậu cũng không biết những điều mà anh ta nói là đúng hay sai.

chuộc lỗi...

một người sống như cậu, có tội gì phải lập công chuộc lỗi chứ.

cuốn nhật ký màu đỏ được để ở trên đầu giường là thứ mà huang renjun đưa lại cho cậu trước khi cậu đi. anh nói cậu hãy đọc nó nếu muốn biết tất cả mọi chuyện.

cậu có linh cảm rằng một khi mà mình mở cuốn sách đó ra, thế giới của cậu sẽ sụp đổ.

khát vọng về sự thật và nỗi sợ hãi về quá khứ đã khiến chàng thanh niên 20 tuổi này có chút chần chừ.

03. nhật ký

"yah, park jisung, tại sao cậu lại ở đây?".

"tớ? đánh nhau và không tuân theo kỷ luật".

"ồ, tớ cũng nghĩ vậy, đó đều là lý do mà mọi người bị nhốt ở đây" chenle nằm ở trên giường lắc đầu nói với cậu "sau này cậu đừng có ngốc như vậy nữa, đừng đối đầu với những người quản lý, nếu không sẽ gặp rắc rối đấy".

"tớ không sợ".

"nhưng tớ sợ, cậu có biết bạn cùng phòng phải luôn ở chung với nhau không?".

"tại sao?".

cậu muốn hỏi tại sao lại luôn ở cùng nhau, nhưng hình như chenle đã hiểu nhầm ý của cậu. "vì tớ sợ đau".

cho nên từ đó cậu đã biết, đứa nhỏ tên chenle này rất sợ đau.

"được, tớ sẽ không làm cho cậu đau, đừng sợ".

"đừng sợ, chenle...".

park jisung giật mình tỉnh dậy.

khi tỉnh lại, cậu nghe thấy lời nói ra khỏi miệng của mình, cậu đưa tay gạt nước mắt, chạm vào những giọt nước mắt trên mu bàn tay của mình.

cậu bé ở trong mơ cũng không thấy rõ mặt, lời thoại vô cùng quen thuộc, cứ như... mọi thứ đã xảy ra trong thực tế.

không, có lẽ đó là sự thật.

cậu nhặt cuốn nhật ký ở cạnh giường lên, cảm thấy mình cần biết thêm về đứa trẻ trong giấc mơ.

park jisung cẩn thận lật trang đầu tiên.

[ nay là ngày thứ nhất viết nhật ký, cũng không có gì để nói, tôi đã bị người hướng dẫn đánh một trận ]

[ ngày hôm sau. ở ký túc xá của tôi có một người anh tên lee jeno, anh ấy bảo tôi phải ngoan để không bị đánh, anh renjun nói rằng tôi là đứa trẻ ngoan nhất trên đời, làm sao tôi có thể là đứa trẻ hư được chứ. nhưng nếu tôi thực sự như thế, chẳng phải tôi đã không bị gửi đến đây sao? ]

[ ba. hôm nay, người hướng dẫn đã đánh một học sinh bằng roi mây, tôi rất sợ và thật sự muốn về nhà ]

... ...

... ...

[ sáu mươi. tôi không thể nhờ anh renjun giúp đỡ. lần nào cũng có người theo dõi tôi mỗi khi tôi gặp anh ấy ]

[ không muốn đếm ngày. tôi bây giờ không muốn nghĩ đến chuyện ra ngoài nữa, hiện tại tôi chỉ muốn sống thật tốt ]

... ...

... ...

[ anh jeno nói anh ấy có thể ra ngoài sớm hơn dự kiến, và tôi rất mừng cho anh ấy. nhưng anh ấy dường như không nghĩ vậy. anh ấy nói rằng anh ấy không biết mình có thể đi đâu sau khi anh ấy ra ngoài, anh ấy không muốn về nhà, và sẽ không bao giờ về nơi đó ]

[ hôm nay có một người bạn cùng phòng mới. cũng giống như tôi, cậu ấy đã bị đánh vào lòng bàn tay vào ngày đầu tiên bước vào. cậu ấy tên là park jisung và nhìn cậu ấy trông giống như một chú gà nhỏ ]

[ park jisung nói rằng cậu ấy bị đưa vào đây vì đánh nhau, tôi không nghĩ vậy. bởi vì cậu ấy luôn sẽ hét lên với một khuôn mặt sợ hãi khi nhìn thấy lũ bọ trong ký túc xá, mặc dù tôi cũng sợ, nhưng lại kìm lòng trước bạn cùng phòng mới ]

... ...

... ...

[ park jisung đối với tôi rất tốt, bởi vì tôi nói tôi sợ đau nên cậu ấy không bao giờ phạm lỗi nữa. bỗng nhiên hôm nay cậu ấy hỏi tôi có ước muốn gì không, thật sự là rất kỳ quái, tôi đến đây hơn nửa năm, park jisung là người đầu tiên hỏi tôi thế này. tôi nói với cậu ấy rằng tôi sẽ trở thành một nghệ sĩ dương cầm và cậu ấy nói tuyệt, đến lúc đó cậu ấy sẽ là khán giả đầu tiên của tôi trong tương lai ]

[ park jisung không chỉ là niềm vui của tôi, cậu ấy còn là hy vọng của tôi ]

[ chú gà ngốc jisung đã tỏ tình với tôi và tôi đã đồng ý haha. tôi thực sự muốn nói với anh renjun rằng tôi đã ra khỏi danh sách sớm hơn anh ấy ]

[ park jisung nói cậu ấy sẽ đưa tôi đi chơi, tôi tin cậu ấy ]

[ park jisung ngốc nghếch, đã vô tình nhìn thấy nhật ký của tôi hahahahahaha. thật tiếc cho cậu ấy vì cuốn nhật ký của tôi được viết bằng cả tiếng trung và tiếng hàn. một đứa trẻ không hiểu tiếng trung có thể làm gì? tôi quyết định dùng thời gian rảnh rỗi của mình để dạy đứa trẻ này học tiếng trung... hãy bắt đầu với món hồng trà yêu thích của tôi ]

... ...

... ...

[ bố mẹ của park jisung đang ở đây, và tôi luôn có một linh cảm xấu ]

[ ai đó đã nói với cha mẹ của jisung về chuyện của chúng tôi. linh cảm của tôi đã trở thành sự thật ]

[ để đề phòng, tốt hơn hết tôi nên viết một cái gì đó trước khi ra ngoài. park jisung, nếu cậu nhìn thấy những câu này, cậu nhất định phải tới cứu tớ, tớ vẫn đang đợi cậu đưa tớ ra ngoài. tớ sợ đau, nên cậu phải nhớ đến sớm nhé. quên đi quên đi, không tới cũng không sao, nhất định phải đi ra ngoài thật tốt, sau đó nhờ anh renjun tới cứu tớ ]

... ...

... ...

04. hồi tưởng

park jisung vui mừng khôn xiết khi bất ngờ nhận được tin bố mẹ sẽ đưa cậu về nhà, tưởng rằng cuối cùng cậu cũng có thể ra ngoài, khi ra ngoài, cậu sẽ đến gặp người đàn ông tên huang renjun và nhờ anh ta đến đón chenle. nhưng khi quay lại ký túc xá, cậu không nhìn thấy zhong chenle. vài dòng chữ hán viết nguệch ngoạc trên cuốn nhật ký trải trên giường khiến tâm trạng chùng xuống.

cậu sẵn sàng đánh đổi mọi thứ của mình để zhong chenle được bình an vô sự.

nhưng khi cậu đến nơi, cây gậy sắp hạ xuống đầu của zhong chenle. người con trai mà cậu đặt trên đỉnh của trái tim đang nằm trên mặt đất với khuôn mặt đầy những vết bầm tím, bùn và máu trộn lẫn vào nhau và nhuộm màu da thành một hỗn hợp đen. cậu thấy zhong chenle mở miệng gọi tên cậu, nhưng miệng cậu cứ như bị ai bóp chặt, không thể phát ra âm thanh. cơn đau truyền từ tim đến ngón tay và không còn suy nghĩ nào khác trong đầu cậu, nó cứ thế mà vụt qua.

tại sao cả thế giới không thể chấp nhận cho chúng tôi, tại sao lại hành hạ chúng tôi đến mức như thế này? là người đồng tính thì có gì sai sao? là cậu sai sao?

cậu không có thời gian để nhận câu trả lời của bất kỳ ai ngay lúc này. cứ như vậy, park jisung bất tỉnh...

khi tỉnh dậy, cậu trông như thế nào?.

park jisung cuối cùng cũng hiểu tại sao cậu đột nhiên thích sữa. tại sao cậu có thể biết chữ hán một cách khó hiểu, và tại sao cậu luôn cảm thấy rằng cậu đang sống một cuộc đời không phải của mình.

huang renjun nói đúng, cậu nghĩ mình cần phải chuộc lỗi.

nếu không có cậu và nếu như không có bố mẹ cậu, zhong chenle đã không phải sống như thế này. bây giờ, cậu thậm chí còn không biết người mình yêu đang ở đâu hay người ấy bây giờ trông như thế nào.

05. ngày hôm qua giống như dòng nước chảy

"leng keng !!"

ánh sáng mặt trời phản chiếu qua rèm cửa hơi chói mắt, khi chàng trai cao lớn bước vào, cậu ta vô tình đụng phải chiếc chuông gió treo trên cửa và tiếng chuông ấy đã phá vỡ buổi chiều tĩnh lặng.

zhong chenle cảm thấy có chút xa lạ khi nhìn chàng trai kia bước tới trước mặt mình. đôi mắt anh mở to ngạc nhiên trong giây tiếp theo.

"chenle à, tớ tìm thấy cậu rồi!".



end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro