1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

London mặc dù rất lớn, sinh viên quốc tế từ các nước khác trên thế giới cũng không ít. Đương nhiên, trong đó còn căn cứ vào cấp bậc phân chia ra rất nhiều đoàn thể, nhưng khi cùng là người Trung Quốc vẫn sẽ được cư xử tử tế hơn, ít nhất Chung Thần Lạc cảm thấy như vậy.

Công việc đầu tiên của cậu là được bạn cùng khoa giới thiệu, nội dung công việc là chơi đàn dương cầm tại một nhà hàng Pháp cao cấp, bởi vì khách đến nhà hàng không phải giàu có thì cũng là phú quý, đối với ngoại hình, giọng nói của nhân viên bán thời gian cùng trình độ piano có yêu cầu rất cao, may mắn cậu đáp ứng đủ các điều kiện, có thể được tuyển dụng. Lúc này chỉ cần một tuần cậu làm hơn mười tiếng là có thể nhận được một khoản lương không ít, đủ để trang trải chi phí sinh hoạt bình thường, thậm chí đôi khi còn có thể nhận được tiền tip của khách.

Đối với người mới ở Anh một thời gian ngắn như cậu, đây xem như là một công việc lương cao hiếm có, ít nhất là so với đại đa số du học sinh có gia cảnh không quá giàu có, lúc này còn đang làm công việc rửa bát với tiền lương ít ỏi ở nhà hàng Trung Quốc.

Ở đây nếu muốn nói về một hiện tượng, rất nhiều người trẻ xuất thân từ một gia đình bình thường, ngay cả khi đạt điểm IELTS cao, đến các nước có ngôn ngữ mẹ đẻ là tiếng anh cũng không thể ngay lập tức áp dụng những gì họ đã được học vào cuộc sống. Và khi họ thấy giá cả địa phương cao hơn nhiều so với họ nghĩ, dưới áp lực tài chính, hầu hết mọi người đều đi làm thêm để kiếm chi phí sinh hoạt.

Tuy nhiên, ở Châu Âu, đặc biệt là Vương quốc Anh, một quốc gia lớn như vậy, trên thực tế có những quy tắc rất nghiêm ngặt đối với những du học sinh đi làm thêm. Không chỉ giới hạn công việc, giới hạn thời gian, mà còn giới hạn địa điểm. Chỉ cần một chút không đúng với quy định là có thể bị cục quản lý xuất nhập cảnh theo dõi, trường hợp nghiêm trọng thậm chí có thể bị trục xuất về nước. Vì vậy, ngay cả khi có nhiều lúc bị ông chủ có tâm không tốt chèn ép, họ sẽ chọn chịu đựng, tất cả mọi người rất trân trọng cơ hội được đi làm, để giảm bớt gánh nặng cho gia đình.

Ban đầu Chung Thần Lạc cũng không dám phạm sai, dần dần thích ứng với nhịp sống sinh hoạt ở London, cậu không còn đem quy định nhập cư tôn sùng làm tiêu chuẩn nữa.

Chẳng bao lâu, cậu đã tìm được công việc thứ hai, vào mỗi cuối tuần sẽ đến khu phố Tàu dạy piano cho đứa con của chủ nhà hàng Trung Quốc. Dựa vào bảng hiệu vàng RCM của mình, cùng với kỳ vọng của đại đa số bậc phụ huynh Trung Quốc mong muốn con cái có thành tựu, cậu được nhận mức lương hậu hĩnh 50 bảng Anh một giờ, còn là thanh toán bằng tiền mặt ngay trong ngày, trừ phi ông chủ tự đứng ra tố cáo nếu không sẽ không có ai phát hiện, tiền này kiếm được vô cùng an toàn.

Bản thân cậu cũng không thích tham gia tụ hội hay hoạt động giải trí, thời gian rảnh nếu không phải luyện đàn thì đi làm thêm, vậy nên cậu đã tiết kiệm được một khoản không ít, đủ để chống đỡ chi tiêu của bản thân, không cần chìa tay xin tiền trong nhà nữa.

Chung Thần Lạc lâu ngày không tham gia vào các bữa tiệc tụ họp, lao đầu vào công việc làm thêm, ở trong mắt người ngoài có lẽ là do hoàn cảnh gia đình khó khăn, nhưng trên thực tế Chung Thần Lạc xuất thân từ nhà họ Chung ở Thượng Hải, gia nghiệp rất lớn không cần lo một chút tiền này. Khi gia đình đưa cậu đến đây, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng.

Chưa nói đến học phí của học viện nghệ thuật hạng nhất đắt đến mức nào, cậu còn có một tấm thẻ phụ hạn mức 10.000 bảng mỗi tháng, thậm chí gia đình còn trang bị cho cậu một toà ký túc xá ở một mình tại vị trí đắc địa gần học viện, ở south kensington, nơi tấc đất tấc vàng.

Theo lý thuyết, có điều kiện vật chất tốt như vậy, Chung Thần Lạc với tư cách là công tử nhà giàu, chỉ cần không tiêu xài nhậu nhẹt quá mức cũng có thể sống thoải mái nhàn nhã. Nhưng trên thực tế, cuộc sống của cậu thập phần khô khan vô vị, giống như bóng ma trôi nổi ở lục địa Châu Âu này, chưa bao giờ thực sự dừng lại hưởng thụ một ngày đang sống.

Bởi vì cậu có tội, cậu là một người bị cha mình lưu đày.

Một năm trước, đứa con trai út không nghe lời của Chung gia, ở buổi lễ đính hôn với con gái nhà họ Phác là Phác Hướng Nguyệt, chạy trốn. Tin tức vừa truyền ra, chấn động toàn bộ giới thượng lưu Thượng Hải, Phác gia tức giận không nguôi, kết thân biến thành kết thù, thông gia thành cừu gia.

Người nhà họ Phác vì thương đứa con gái yêu quý của mình trong cơn tức giận triển khai bắn tỉa, giá cổ phiếu Chung thị liên tiếp giảm mạnh, cha cậu vì một lời giải thích cho Phác gia, tức tốc đưa cậu ra nước ngoài, cũng tuyên bố tước quyền thừa kế của cậu trước mặt mọi người, thông báo rằng chỉ cần Phác gia một ngày chưa nguôi giận, một ngày cậu cũng không thể bước chân về nước nửa bước, chân chính trở thành đứa con trai bị gia tộc vứt bỏ, có gia đình nhưng không thể trở về.

Một năm nay Chung Thần Lạc chưa từng liên lạc với người nhà, trong nhà cũng không liên lạc với cậu, ngoại trừ việc xuất tiền một chiều ra, gia đình này mỗi người đều lãnh khốc, bất quá cậu vẫn luôn không được người trong nhà thích, cậu không sao cả.

Cậu đúng là có lỗi với Phác đại tiểu thư, một thiên chi kiêu nữ như vậy, không nhịn được cho cậu một cái tát. Cái tát này khiến cậu bừng tỉnh, để cho cậu biết cậu nên nhìn rõ bản thân sớm hơn, không nên chấp mê bất ngộ với Lý Đế Nỗ, kết quả là làm cho mọi người đều khó xử.

Cho nên cậu muốn kiếm tiền, tự lập càng sớm càng tốt, như vậy mới có thể chặt đứt liên hệ duy nhất với nhà họ Chung. Không còn liên quan gì đến nhà họ Chung nữa.

Nhưng khi cậu vừa bắt đầu công việc làm thêm, Lý Đế Nỗ liền gọi điện cho cậu, cuộc điện thoại này đánh tan lớp mặt nạ bình tĩnh hơn một năm qua của cậu, để lộ sự mệt mỏi và cuồng loạn vốn có của cậu.

Lúc cuộc gọi kia tới, cậu đang ra ngoài định nhân ngày Black Friday đi trung tâm thương mại mua một cái máy hút ẩm. Những người chưa từng sống ở London không thể hiểu được sự ẩm ướt của môi trường này. Bầu trời luôn âm u, hơn nửa năm là mưa và sương mù bao phủ, rất ít khi có nắng, điều này khiến độ ẩm trong nhà vượt quá tiêu chuẩn, máy hút ẩm trở thành nhu cầu thiết yếu.

Kết quả vừa ra khỏi cửa đã gặp tuyết rơi, London rất ít khi có tuyết rơi, nhưng so với Thượng Hải vẫn nhiều hơn, trong trí nhớ của cậu, Thượng Hải rất hiếm khi có tuyết, mà thời tiết quái quỷ ở London, cho dù trên người đủ áo khoác và khăn choàng, làn da vẫn có thể cảm nhận được sự ẩm ướt và lạnh lẽo qua lớp áo len.

Chung Thần Lạc trong lòng bất an, chỉ cần gặp phải tuyết rơi, luôn có chuyện không tốt xảy ra. Cậu tăng tốc bước nhanh trên đường, vừa đến cửa tàu điện ngầm, liền nhận được cuộc gọi của Lý Đế Nỗ.

Hệ thống sưởi ấm bay ra từ ga tàu điện ngầm cùng gió lạnh thổi trên đường phố khiến người mê man, cậu cầm điện thoại đứng tại chỗ do dự hồi lâu, mặc cho tiếng chuông điện thoại nhắc nhở thu hút ánh mắt của người qua đường, cậu luôn không thích bị người khác nhìn chăm chú, trong lúc bối rối ấn vào nút nghe.

Nhịn không được cười nhạo bản thân, còn chưa mở miệng đã thua hoàn toàn.

Đầu dây bên kia kết nối nhưng không nói lời nào, cậu đành phải yên lặng chờ đợi.

"Lạc Lạc, sao không nói lời nào, em khoẻ không?" Rốt cục Lý Đế Nỗ lên tiếng, thanh âm kiên định tự kiềm chế, giống như bản thân anh ta, từ nhỏ đã trưởng thành trước tuổi, luôn được người khác tin tưởng.

"Tôi rất tốt, gọi điện thoại có việc gì không?" Hai mắt trong nháy mắt đỏ lên, tận lực đè nén run rẩy trong cổ họng, cố gắng sắm vai một người trưởng thành tâm tình ổn định.

"Tại sao tuần này trong thẻ không có lịch sử chi tiêu?" Cảm nhận được thái độ ôn hoà của cậu, người ở đầu dây bên kia cũng lộ ra một ít dịu dàng.

"Gần đây tôi tìm được một công việc..."

Chung Thần Lạc đang định nói về việc làm thêm của mình, lại mơ hồ nghe được trong điện thoại có tiếng người gọi anh ta.

"Lạc Lạc, em chờ một chút."

Lý Đế Nỗ buông điện thoại xuống, đợi đến khi anh ta cầm lại điện thoại lên, Chung Thần Lạc lập tức tắt máy.

Đối phương gọi lại lần nữa, Chung Thần Lạc trực tiếp chặn số, không chút do dự đi vào ga tàu điện ngầm không có tín hiệu, gió lạnh thấu xương quét qua sau lưng, ngay cả độ ẩm cũng lùi sang một bên không địch lại.

Cậu nghe thấy trong điện thoại, một người khác gọi anh ta là Lý tổng.

Lý tổng, Lý Đế Nỗ, thật sự chúc mừng anh, không có đứa con riêng chướng mắt là cậu cản đường, con nuôi Khương Nhữ Tình bồi dưỡng nhiều năm cuối cùng cũng thành công lên ngôi.

Sau khi từ trong ga tàu điện ngầm đi ra tín hiệu di động được khôi phục lại, nhận được vài thông báo có cuộc gọi đến từ số không xác định, vừa định bỏ điện thoại xuống, lại có một dãy số lạ gọi đến, trong lòng cậu biết là ai, muốn tắt điện thoại, nhưng bị ngọn lửa nhỏ trong lòng xúi giục, lại nghe máy.

"Lạc Lạc."

"Anh nói đi."

"Anh đã tăng hạn mức thẻ của em thêm 5000 bảng, sau này chi phí sinh hoạt không đủ dùng em có thể liên lạc riêng với anh, anh sẽ chuyển thêm cho em, không cho cha biết."

"Tôi đã tìm được việc làm, sau này không dùng thẻ đó nữa, anh cũng không cần chuyển tiền cho tôi."

"Làm thêm ảnh hưởng đến việc học của em, em là con trai nhà họ Chung, đừng làm chuyện vô nghĩa nữa."

"Nói xong chưa? Nói xong rồi tôi cúp máy."

"Lạc Lạc, đừng tuỳ hứng, anh là vì tốt cho em, cha và anh đều hy vọng em học thật tốt, thuận lợi tốt nghiệp."

Đừng tuỳ hứng, ba chữ này mạnh mẽ kích thích Chung Thần Lạc.

"Tốt cho tôi! Tôi không cần anh tốt cho tôi, tại sao anh không tự mình đến hỏi tôi có ổn không!", cậu sụp đổ hét lên, không quan tâm đến việc đang ở ngoài đường.

Đầu dây bên kia im lặng thật lâu mới mở miệng: "Anh xin lỗi."

"Anh không cần xin lỗi, anh không có lỗi với tôi, anh có lỗi với chính bản thân anh."

Sau khi cúp điện thoại, cậu nắm chặt di động trong tay, nỗi buồn trong lòng không tìm được nơi phát tiết.

Cậu mới hai mươi tuổi, nếu có thể sống lâu, đời này mới đi xong một phần tư, hơn phân nửa thời gian này, cậu đều sống trái với ý nguyện của mình.

Vâng lời, ngoan ngoãn sống.

Lần duy nhất trong cuộc đời bất chấp mà tuỳ hứng, chính là ước định cùng người yêu chạy trốn, kết quả là có kết cục thê thảm.

Cậu bị người yêu bỏ rơi, cậu luôn bị bỏ rơi.

Người cùng máu mủ, người cậu yêu thật lòng đều vứt bỏ cậu mà đi, dường như trong sinh mệnh người khác Chung Thần Lạc luôn không quan trọng, cậu là gánh nặng có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào, là kẹo cao su nhai không còn mùi vị, là bông tuyết dính đầy bụi bặm không còn trong suốt, duy nhất chỉ có cậu không còn trân quý.

Người không trân quý, làm sao có tư cách tuỳ hứng?

Hiện giờ Lý Đế Nỗ chỉ trích cậu đừng tuỳ hứng, cậu chỉ cảm thấy buồn cười.

Có lẽ trời sinh cậu bát tự không tốt, vận mệnh thiếu thốn.

Cậu nghĩ, nếu cậu tìm được bậc thầy linh nghiệm nhất trên thế giới bói cho cậu một quẻ, quẻ bói nhất định là: Không được sống tốt.

Cũng không phải cậu cố ý bi quan, cẩn thận ngẫm lại, cầu không được, yêu biệt ly, sống cùng chết có gì khác nhau, làm sao có thể nói cậu phóng đại?

Rõ ràng ban đầu cậu cũng có thể là một hạt tuyết nhẹ nhàng trên đời này, vui vẻ đáp xuống, không lưu lại tiếc nuối mà tan chảy. Nhưng từ khi đến nhân gian này, hết lần này đến lần khác bị thống hận cùng thất vọng lạnh như băng bao trùm, một hạt tuyết nhỏ, ngưng tụ thành tảng băng, ngàn năm không tan, vạn năm không biến.

Trời lạnh đến nỗi cậu muốn tan ra, biến thành một vũng nước, chảy xuôi về mùa xuân.

Chung Thần Lạc ngơ ngẩn đứng ở đầu đường nhộn nhịp, giơ tay chạm vào bông tuyết.

Đường phố ngày Black Friday, dòng người vội vàng chỉ muốn lao vào trung tâm thương mại mua hàng giá rẻ, không ai để ý một thanh niên Châu Á rơi lệ bên đường, tựa như không ai để ý tuyết rơi trên bầu trời.

Nếu như lúc trước không ở lại nhà họ Chung, có phải mọi chuyện đã khác? Cậu đã hy vọng xa vời như vậy.

Đáng tiếc trên đời này không có nếu như, chuyện nên xảy ra đều sẽ xảy ra, tất cả mọi người trong câu chuyện này đều phải hoàn thành vai diễn của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro