Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhạc bài thể dục theo đài vẫn đang mở, nhưng Chung Thần Lạc đã chẳng còn tâm trạng mà tranh đua với Phác Chí Thành nữa, cậu trắng bệch mặt nhìn ngực giả silicon rớt cạnh chân mình, đầu trống không, một lúc lâu sau mới đập cái điện thoại đánh bụp, cho Phác Chí Thành nhìn giường.

Sao lại rơi ra vậy?! Chung Thần Lạc đỏ nhừ mặt, xấu hổ không chịu nổi, cậu tin tưởng vị đại thần giả gái kia nên mới đi mua cái ngực giả này, nói cái gì mà siêu dính, chạy cũng không rớt, kết quả mình mới nhảy có mấy cái đã rơi ra rồi.

Biết thế đã mua loại hình bra. Chung Thần Lạc hối hận mãi không thôi, hận mình khi đó vì sao lại chê bra, giờ thì hay rồi, để Phác Chí Thành cười vào mặt rồi.

Nhặt hai miếng silicon dưới đất lên, Chung Thần Lạc đang do dự xem có nên nhét lại không, nhưng nhớ lại hình ảnh lúc rơi ra ban nãy, quá xấu hổ, thế là cáu lên lại ném cái đét xuống đất.

Tiếng miếng silicon rơi xuống đất rất lớn, thế nên Phác Chí Thành cũng nghe thấy, hiểu ra.

Chắc đang ném "ngực" ha? Trông cái tính dữ chưa kìa. Có điều cũng không phải không hiểu tâm trạng Chung Thần Lạc, hắn là người đứng xem thôi mà cũng xấu hổ chết được, thế là Phác Chí Thành ngẫm nghĩ rồi cẩn thận khống chế giọng điệu mình, nhẹ nhàng an ủi: "Bà xã, ngực nhỏ một chút cũng không sao đâu, thực ra anh là chân phái..."

"Câm miệng!" Chung Thần Lạc cảm thấy chắc là mình lộ rồi, thế nên hung dữ mắng hắn, tự ngồi hậm hực.

Phác Chí Thành nghe ra cậu đang xấu hổ, thế là cuống quít, anh đừng từ bỏ chứ! Tôi vẫn chưa xem đủ anh giả gái đâu! Tôi vẫn có thể tiếp tục giả vờ mà!

"Bà xã~ Anh thực sự không để tâm đâu, tuy em là... ừm... cup A..." Phác Chí Thành lại an ủi, giả ngu: "Anh chỉ thắc mắc sao ngực em lại to hơn lần trước gặp, hóa ra là độn thêm, thực ra em không cần phải làm vậy đâu, so với ngực to thì anh thích chân dài hơn, thật đấy."

Chung Thần Lạc dần bình tĩnh lại, nghe Phác Chí Thành nói vậy không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ mình vẫn chưa lộ?

Lòng không khỏi thêm hi vọng, Chung Thần Lạc thực sự không muốn đối mặt với khả năng mình đã bị lộ, thế nên nghĩ một chút rồi nói với Phác Chí Thành: "Anh tắt video đi, em muốn yên tĩnh."

"Anh chính là Yên Tĩnh đây, anh ở lại với em."

"Đừng lảm nhảm nữa... em đang bực."

Phác Chí Thành giờ mới nghe lời kết thúc cuộc gọi, Chung Thần Lạc nghe tiếng thông báo cuộc gọi kết thúc mới cầm điện thoại lên, sau đó vừa xoắn xuýt vừa luống cuống gọi điện cho em gái.

Vì là cuối tuần nên em gái nghe máy rất nhanh.

"A lô anh."

"Ừm... em à, hỏi em một chuyện nhé, có lẽ hơi đường đột chút, nhưng hi vọng em có thể trả lời thành thật..." Chung Thần Lạc ấp úng, "Em là cup A à?"

Đầu bên kia im lặng, sau đó là tiếng cười mắng khinh bỉ của em gái: "Ấy, anh, hóa ra anh biến thái thế à?"

"Không, không phải! Là..." Chung Thần Lạc do dự rồi kể lại từ đầu đến đuôi cho em gái nghe, em gái nghe xong bèn cười phá lên, cười không thở nổi, khiến Chung Thần Lạc mãi mới nguôi được lại đỏ bừng mặt.

"Đừng cười nữa." Chung Thần Lạc đỏ mặt cau mày: "Anh nghĩ mình sắp ngã ngựa rồi."

"Không ngã được." Em gái cũng nói thẳng, vì biết bí mật của Chung Thần Lạc rồi, sau khi thấy cậu mặc đồ nữ, trong lòng cũng không khỏi có chút coi cậu như chị gái, thế nên cũng không kiêng kị gì: "Em cup A."

Chung Thần Lạc nghe xong liền thở phào, sau đó lại ngậm tăm một chốc mới an ủi: "Tết về anh sẽ mang cho em một thùng sữa bò đu đủ."

"Anh cứ bóc quýt cho em đi." Em gái cười, mắng cậu một câu: "Anh là đồ ngốc, đồ ngốc đừng để ngã ngựa nữa!"

"Vẫn chưa ngã mà." Chung Thần Lạc lầm bầm, sau đó cúp máy.

May quá, em gái ngực phẳng, Phác Chí Thành hình như cũng hiểu nhầm rồi, vậy thì cậu có thể tiếp lời hắn mà lấp liếm không? Chung Thần Lạc ngồi trên giường ngẫm nghĩ, tay không tự chủ được mà sờ lên ngực mình mấy lần, phẳng lì, có thể so với tấm phản luôn.

Với cả cho dù là cup A nhưng vẫn phải to hơn tấm phản của mình chứ? Chung Thần Lạc cảm thấy không đúng lắm, Phác Chí Thành không dễ lừa như vậy mới phải, chẳng lẽ do nếp áo nên hắn nhìn ra thành cup A?

Nhưng nếu hắn thực sự đã nhận ra cậu rồi, sao lại chủ động nói đỡ cho cậu? Chuyện này có ích gì cho hắn chứ? Tại vui à?

Chung Thần Lạc nghĩ nghĩ, cảm thấy với cái tính quái thai của Phác Chí Thành thì rất có khả năng sẽ chơi trò kế trong kế với cậu thật, nhưng nghĩ thì lại phủ nhận ngay, bởi vì...

Hắn có phản ứng với cậu.

Đúng, nếu như hắn thực sự biết cậu chính là Hàn Lạc Nhi, là đàn ông, hắn không thể có phản ứng được. Chung Thần Lạc nhất thời yên tâm hẳn, tuy rất buồn nôn nhưng thực sự đây chính là minh chứng tốt cho việc cậu vẫn chưa ngã ngựa.

Thế là tâm trạng đã khá hơn, cậu cầm điện thoại lên, nhặt lại tạo hình em gái dễ thương rồi nhắn tin cho Phác Chí Thành:

Hàn Lạc Nhi: Huhuhu~ xấu hổ quá~ người ta không còn mặt mũi nào gặp sư phụ chơm chơm nữa~ o(╥﹏╥)o

Đối phương trả lời rất nhanh, xem ra vẫn đang ôm điện thoại chờ cậu liên lạc.

Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Xoa xoa, đừng khóc, bà xã có chân đã rất vô địch rồi! o(≧v≦)o

Chung Thần Lạc thấy hắn có vẻ không hề để tâm, sự xấu hổ cũng dịu đi một chút, sau đó trả lời hắn:

Hàn Lạc Nhi: Huhu~ sư phụ chơm chơm thực sự không ngại người ta là sân bay sao?

Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Anh là chân phái trung thành~

Chân phái? Tức là thích chân hơn thích ngực hả? Chung Thần Lạc bèn nghĩ nghĩ rồi thò một cái chân ra khỏi tà sườn xám, rất không có tiết tháo mà chụp ảnh chân gửi sang cho hắn.

Hàn Lạc Nhi: chân_dài_mảnh_trắng_nõn_vô_địch_siêu_quyến_rũ.jpg

Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Bà xã vạn tuế! Chân này anh có thể chơi cả một năm!

Chơi trứng mày ấy, có quỷ mới đưa chân cho mày chơi. Chung Thần Lạc cong môi, đã không còn khó chịu nữa, sau đó từ chối yêu cầu video call của Phác Chí Thành, bắt đầu thu xếp đồ đạc chuẩn bị đi về.

Lần trước tẩy trang xong không ở lại khách sạn tắm, kết quả vác cái xác toàn mùi mỹ phẩm về, để Phác Chí Thành phát hiện ra, lần này Chung Thần Lạc rút kinh nghiệm, mang cả đồ để thay, sau đó tắm sạch sẽ một trận rồi mới đeo cái ba lô căng phồng ra khỏi khách sạn.

Sườn xám và tóc giả đều để trong túi rác màu đen, Chung Thần Lạc vốn định vứt vào thùng rác vệ đường, nhưng nghĩ lại rồi vẫn cất vào trong ba lô, cảm thấy với cái tính chó vô sỉ của Phác Chí Thành thì chưa biết chừng sau này lại bắt cậu giả gái lần nữa, đến lúc đó mua lại thì đúng là phí tiền.

Giữ lại vậy, nhét vào đáy tủ khóa lại là được. Chung Thần Lạc nghĩ vậy, sau đó bắt taxi về trường.

Ăn cơm tối xong mới về ký túc, ba người kia đang ăn đồ đặt ngoài rồi, Phác Chí Thành ăn pizza và mỳ Ý, vừa ăn vừa xem phim, thấy Chung Thần Lạc về liền nhớ lại bộ sườn xám quyến rũ của cậu, vì thế mà mặt lại đỏ lên, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, hắn vừa cười vừa hỏi Chung Thần Lạc: "Ăn cơm chưa?"

Vẫn là thái độ đối xử như bạn bè.

"Rồi." Chung Thần Lạc bình thản đáp một tiếng, vì hắn đang ở đây nên không dám nhét luôn bộ đồ nữ vào trong tủ, bèn để ba lô lên giường, sau đó ra ngồi trước bàn học, cởi giày ra.

"Xem phim cùng không?" Phác Chí Thành mời cậu, còn cầm một miếng pizza đưa lên miệng Chung Thần Lạc: "Cho nè."

Chung Thần Lạc bình thường không dễ dàng ăn đồ người khác cho, nhưng không biết từ lúc nào đã hình thành một tật xấu, cảm thấy ăn đồ của Phác Chí Thành thì chẳng sao hết, đằng nào hắn cũng người ngốc tiền nhiều, thế là há miệng ngậm luôn miếng pizza trong tay Phác Chí Thành, không muốn dùng cái tay vừa cởi tất chạm vào.

Phác Chí Thành nhìn cậu hơi hạ mắt cắn lấy, khuôn mặt tuấn tú xuất trần vẫn lạnh lùng như trước, nhưng nhìn từ góc độ hắn thì không chỉ có thể nhìn thấy rõ ràng hàng mi dài của cậu, mà còn có thể nhìn thấy khuôn ngực mỏng manh và xương đòn gợi cảm...

Phác Chí Thành đột ngột đỏ mặt, thế là thô bạo nhét luôn miếng pizza vào miệng Chung Thần Lạc xong lập tức đứng dậy.

"Đi vệ sinh!" Phác Chí Thành nói giấu đầu hở đuôi, sau đó hoảng loạn rời khỏi phòng ký túc.

Chung Thần Lạc không nhận ra điểm khác thường ở hắn, vì cậu còn đang buồn bực vì miếng pizza này, Phác Chí Thành nhét mạnh quá, gần như nhét quá nửa miếng vào trong miệng cậu, thế nên Chung Thần Lạc banh hàm ra gần như sắp nghẹn, tay không chạm vào được nhưng cũng không nỡ nhổ ra, thế là ngậm miếng pizza thò tay rút một tờ giấy ướt trên bàn Phác Chí Thành lau tay, sau đó mới cầm miếng pizza ra.

Tên này muốn nghẹn chết cậu à? Chung Thần Lạc thầm mắng một câu, sau đó mới bắt đầu thong thả ăn.

Ngon~

Phác Chí Thành đang xem phim cảnh sát tội phạm, phim Âu Mỹ, lúc đi ra vẫn không ấn tạm dừng, Chung Thần Lạc bèn xem một hồi, chờ ăn xong pizza bèn bò lên giường trên.

Mở máy tính ra, vì Phác Chí Thành vẫn chưa lên game nên Chung Thần Lạc treo máy, sau đó đeo tai nghe lên nghe nhạc, đồng thời lấy sách ra bắt đầu đọc, hôm nay cậu ở lì trong khách sạn rồi, thế nên tối phải đọc sách một chút mới được.

Trong lúc Chung Thần Lạc đọc sách, Phác Chí Thành ngồi ngoài đầu cầu thang hút thuốc, muốn yên tĩnh.

Ban nãy là sao thế???

Phác Chí Thành đần thối ra, không ngờ hắn lại động lòng với Chung Thần Lạc trạng thái con trai! Dù cậu có đẹp đến mấy thì cũng là đàn ông mà! Đường nét khuôn mặt có mềm mại thì vẫn không thể che lấp được vẻ nam tính của cậu, quần áo mặc trên người là đồ nam vô cùng bình thường thậm chí còn hơi cũ, trong ngoài trên dưới đều tỏa ra một thứ mùi "tôi là đàn ông", mẹ kiếp thế mà hắn lại động lòng!!!

Chắc không phải mình cong thật chứ? Phác Chí Thành nghiêm túc lại, kế hoạch chơi cho vui vẫn còn cho đến lúc nãy đã lập tức tan thành mây khói, hắn ý thức được hình như chơi hơi quá rồi, cau mày ngậm điếu thuốc, tâm trạng rối bời.

Đèn cầu thang là đèn cảm ứng âm thanh, vì hắn không phát ra tiếng động nên đen sì sì, chỉ có ánh đỏ mờ mờ tỏa ra từ điếu thuốc, lúc sáng lúc tối, hệt như tâm trạng hắn.

Chung Thần Lạc giả gái rất đẹp, hắn vẫn muốn xem, cảm thấy người đẹp như vậy hắn có xem cả đời cũng không thấy đủ, vốn tưởng mình chỉ cố chấp cậu khi giả gái thôi, thậm chí còn vì muốn xem thêm mấy lần nữa mà tự lừa chính bản thân mình là chưa phát hiện thân phận thật của cậu, nhưng việc đến nước này... thực sự còn chơi tiếp được không?

Động lòng với Chung Thần Lạc trong lốt con gái thì thấy chẳng làm sao, bởi vì trông bề ngoài cậu vẫn là con gái, nhưng động lòng với cậu trong lốt con trai, thì hơi quá rồi.

Có lẽ chỉ là hậu di chứng sau khi xem cậu giả gái thôi, dù gì cũng là một người mà. Phác Chí Thành nghĩ vậy, sau đó lấy điện thoại trong túi quần ra search "gái đẹp", nhất thời nhảy ra một mớ hình ảnh sáng ngời đẹp đẽ, ừ, đẹp, muốn tán, đẹp, muốn tán, đẹp, muốn tán.

Lại search "trai đẹp", ừ, bình thường, không có cảm giác, bình thường, không có cảm giác, bình thường, không có cảm giác.

Phác Chí Thành hơi an tâm, cảm thấy chắc hẳn là hậu di chứng rồi, bèn ngậm điếu thuốc còn một xíu về phòng, sau đó vừa vào cửa liền trông thấy Chung Thần Lạc đang ngồi xếp bằng trên giường trên đọc sách, yên lặng, vì cúi đầu nên vài sợi tóc rủ xuống, che đi khuôn mặt cậu, nhưng phần lộ ra ngoài vẫn có thể nhìn ra là một người đẹp ngũ quan tinh xảo tuấn tú.

Muốn xoạc.

Phác Chí Thành bỗng đỏ bừng mặt, hoảng loạn lại kéo đến, bèn bước nhanh ra ghế rồi ngồi xuống, dập tàn thuốc đi rồi bắt đầu ngẩn ra.

Hắn có lẽ, thực sự, cong rồi.

Phác Chí Thành bỗng thấy hơi hối hận, nếu như mình không mang hứng thú chơi đùa mà chơi trò tình nhân với Chung Thần Lạc, hoặc là thoải mái thêm chút nữa, triệt để từ bỏ chấp niệm đối với "Hàn Lạc Nhi", hắn sẽ không lạc đến bước đường này.

Cũng không phải có ý kì thị gay, nhưng mà... chuyện này bỗng nhiên rơi xuống đầu mình, hắn không chấp nhận được.

Lúc này Lý Đế Nỗ ngồi sau lưng hắn quay lại, hỏi Phác Chí Thành: "Đánh phụ bản không?"

Phác Chí Thành định thần lại, quay lại nhìn Lý Đế Nỗ, vẻ mặt dần trở về bình thản.

Nhưng Lý Đế Nỗ vẫn nhìn ra hắn khác bình thường, thế là quan tâm hỏi: "Sao thế?"

"...Không có gì." Phác Chí Thành đương nhiên không thể nói với cậu ta là mình có lẽ đã cong rồi, bình thường người ở cùng ký túc rất khó chấp nhận chuyện thằng cùng phòng mình là gay nhỉ? Thế nên hắn cười hờ hững: "Được, tôi lên đây."

Thất giới cứ cách một thời gian là lại ra hoạt động, giống như hoạt động môn phái chiến đợt trước, chỉ cần người chơi có gia nhập môn phái là có thể tham dự hoạt động lấy thưởng, còn hoạt động ra lần này là nhiệm vụ khiêu chiến bình thường, người chơi hoàn thành năm nhiệm vụ khiêu chiến hàng ngày là có thể đến trang hoạt động điểm danh, đồng thời nhận phần thưởng khiêu chiến, nhiệm vụ khiêu chiến hàng ngày của mỗi người chơi level khác nhau đương nhiên là sẽ khác nhau.

Lý Đế Nỗ và cậu béo tuy cấp bậc trong game không sánh bằng Phác Chí Thành, thuộc vào tầng thứ hai của kim tự tháp, nhưng cũng là người chơi full cấp, thế nên nhiệm vụ khiêu chiến hàng ngày của họ như nhau, có thể làm chung, còn Chung Thần Lạc hiện tại mới có cấp 64, phải làm một mình.

Phác Chí Thành quay lại, vừa mở tab đăng nhập game vừa len lén quan sát giường trên mình, Chung Thần Lạc đang đeo tai nghe vừa nghe nhạc vừa đọc sách, vẻ mặt tập trung, không hề có phản ứng gì, rõ ràng không nghe thấy những gì họ vừa nói.

Nếu là bình thường thì Phác Chí Thành sẽ đặc biệt nhắn tin sang bảo cậu là mình lên game rồi, nhưng hôm nay...

Phác Chí Thành chọn lặng lẽ lên game.

Lên game rồi phát hiện Chung Thần Lạc đang onl, có điều rõ ràng là đang treo máy, Phác Chí Thành cũng không để ý đến cậu nữa, nhận lời mời tổ đội của Lý Đế Nỗ xong bèn cùng họ đi làm nhiệm vụ khiêu chiến hàng ngày.

Dồn suy nghĩ vào trong game rồi, lập tức không còn khó chịu như lúc nãy nữa, sau đó khi cả bọn làm nhiệm vụ khiêu chiến thứ hai, Mã Kỳ Kỳ xuất hiện.

Vị đại tiểu thư này hình như không đi làm, vì thế mỗi khi Phác Chí Thành lên game hầu như đều thấy mặt cô nàng, còn Mã Tuấn Phi thì chỉ xuất hiện vào buổi tối và cuối tuần.

Vì Chung Thần Lạc không ở đó nên Mã Kỳ Kỳ không hung hăng càn quấy như bình thường, cũng không chủ động đi tấn công Phác Chí Thành mà mặt dày mày dạn muốn đi cùng họ: "Làm khiêu chiến hàng ngày hả? Thêm tôi được không?"

Lý Đế Nỗ bèn chuyển quyền đội trưởng cho Phác Chí Thành, ý bảo hắn tự quyết định.

Phác Chí Thành nghĩ nghĩ rồi nảy ra một ý.

Hắn cảm thấy có lẽ hắn có thể ghìm cương trước vực, trở lại bình thường.

Quả nhiên so với làm một người đồng tính, hắn vẫn muốn làm một người đàn ông bình thường hơn, tuy rất có lỗi với Chung Thần Lạc... nhưng chắc cậu cũng không muốn bị một người đàn ông yêu đâu nhỉ?

Trong khách sạn, khi cậu phát hiện hắn có phản ứng, cậu đã xấu hổ cực kỳ.

Vì thế Phác Chí Thành gửi lời mời tổ đội cho Mã Kỳ Kỳ, lúc ấn chuột, hắn bỗng cảm thấy có chút buồn, có chút hổ thẹn, có chút bối rối, nhưng càng nhiều hơn là...

Kiên định.

Chung Thần Lạc định thần lại, mắt liếc đồng hồ trong máy tính, đã chín giờ tối rồi.

Phải lên làm nhiệm vụ mới được. Chung Thần Lạc nghĩ, cậu bây giờ cũng biết làm nhiệm vụ hoạt động rồi, đương nhiên là nhờ Phác Chí Thành dạy cho, không thì cậu căn bản lười chẳng thèm động, nhưng làm hoạt động mấy lần rồi phát hiện vẫn đáng để dành thời gian làm, không chỉ có kinh nghiệm nhiều hơn nhiệm vụ bình thường, mà còn tặng đạo cụ và điểm khóa trang bị.

Có điều cậu vẫn chỉ là một con gà mờ, một số nhiệm vụ phải nhờ Phác Chí Thành dẫn mới làm được.

Chung Thần Lạc bèn nhìn xuống phía dưới, Phác Chí Thành đang chơi tập trung, Chung Thần Lạc bèn đổi tab game xem, nhìn thông báo của hệ thống thì biết hắn đang trong phụ bản cấp 90.

Lý Đế Nỗ và cậu béo cũng đang onl, Chung Thần Lạc đã kết bạn với hai người rồi, xem ra ba tên này đang làm nhiệm vụ khiêu chiến.

Chung Thần Lạc bèn nhắn tin cho Phác Chí Thành:

Hàn Lạc Nhi: Sư phụ chơm chơm~ thêm em thêm em~

Tuy nhiệm vụ khiêu chiến của cậu khác bọn họ, nhưng thêm vào tổ đội đi kiếm kinh nghiệm thì vẫn được, vì thế bình thường Phác Chí Thành làm nhiệm vụ khiêu chiến đều sẽ dẫn cậu theo.

Phác Chí Thành ngồi phía dưới đương nhiên là nhận được tin nhắn của Chung Thần Lạc, nhưng hắn do dự vài giây rồi mới gửi lời mời tổ đội cho cậu.

Thay đổi thái độ ngay dễ khiến cậu nghi ngờ, hơn nữa Phác Chí Thành cũng không định để Chung Thần Lạc biết hắn đã biết thân phận thực của cậu, như vậy thì quan hệ mãi mới dịu xuống được của hai người sẽ lại sụp đổ ngay, ở chung với nhau dễ thành khó chịu.

Ở cùng một phòng ký túc, lại là giường trên giường dưới, vẫn duy trì trạng thái hiện giờ thì tốt hơn.

Hay là mình cho một tiết mục "di tình biệt luyến"? Phác Chí Thành ngẫm nghĩ, tuy giờ hắn không có ý định yêu đương gì với Mã Kỳ Kỳ, chỉ có mỗi tình bạn và quen biết trên mạng, nhưng giờ chỉ có thể lợi dụng cô nàng chút vậy.

(移情别恋, theo giải thích của baike là chuyển tình cảm vốn có của mình sang một người khác, bắt đầu một tình yêu mới)

Thế là Chung Thần Lạc vào tổ đội, kinh ngạc phát hiện ra mình xếp sau Mã Kỳ Kỳ, là thành viên thứ năm.

Cái quỷ gì vậy??? Chung Thần Lạc đần mặt, không biết chuyện gì đang xảy ra, sao Mã Kỳ Kỳ lại có trong tổ đội? Phác Chí Thành chưa từng cùng lúc tổ đội cả hai người, ít nhất là từ khi cậu bắt đầu chơi game này, chưa bao giờ.

Phụ bản bắt đầu đánh rồi thì không vào được nữa, Chung Thần Lạc xem thử tiến độ, đánh đến Boss thứ hai rồi, thế là đứng yên chờ, thuận tiện nghĩ xem Phác Chí Thành đang định làm gì.

Có lẽ là Mã Kỳ Kỳ dày mặt đòi cùng làm nhiệm vụ khiêu chiến với họ. Chung Thần Lạc cảm thấy chắc là vậy rồi, còn Phác Chí Thành lại là một thằng khốn nạn nhan cẩu, thái độ với gái đẹp luôn rất thân thiện, có lẽ không chịu nổi Mã Kỳ Kỳ nhõng nhẽo đòi hỏi thế là đồng ý.

Làm phản rồi, bố mày chiều nay mới video call với mày xong, tối đã bị gái khác câu mất rồi? Cho mày ba phút mau đạp con mẹ kia ra, không thì bố cho mày biết mặt. Chung Thần Lạc bắt đầu tính giờ, nhưng ba phút sau, Mã Kỳ Kỳ vẫn đứng trước cậu không hề xê dịch.

Chung Thần Lạc không ngồi yên được nữa, thế là lên tiếng ngay trong kênh đội ngũ: "Chị gái cũng ở đây sao? Xin lỗi nhé~ người ta giờ mới nhìn thấy chị~"

Ám chỉ trong mắt không có Mã Kỳ Kỳ.

Mã Kỳ Kỳ nào chịu được Chung Thần Lạc chế giễu cô nàng, thế là boss cũng không thèm đánh nữa, bực mình nói: "Cô mù à? Tôi đứng trước cô ba phút rồi mà vẫn không nhìn thấy?"

"Không nhìn thấy~" Chung Thần Lạc ngồi khoanh chân trên giường trên lặng lẽ cười lạnh, sau đó hai tay gõ bàn phím thật nhanh: "Huhuhu~ chị dữ quá~ ông xã chơm chơm~ làm chủ cho người ta đi~"

Giọng điệu nũng nịu giống y đúc nữ phụ ác độc trong phim cung đấu.

Trong ký túc, cậu béo cười, quay lại ca cẩm Phác Chí Thành: "Ôi chao, lớp trưởng, bà xã mày nói chuyện tao thực sự không chịu nổi."'

"Bà xã" tôi đang ở ngay trong ký túc đây này. Phác Chí Thành thầm nghĩ, hắn luôn muốn để Chung Thần Lạc và cậu béo hòa hợp lại, thế nên không để cậu béo nói tiếp lại chọc Chung Thần Lạc không vui, bèn bảo cậu béo: "Nghĩ lại mặt người ta đi."

Cậu béo nghĩ lại, trong đầu liền xuất hiện gương mặt của thiếu nữ xinh đẹp vô địch, lập tức quyết định không cáu nữa: "Được rồi, vẫn đáng yêu lắm."

Lý Đế Nỗ trước cuộc đối thoại của hai người chỉ cười nhẹ chứ không nói gì, sau đó chủ động kiến nghị Phác Chí Thành: "Lát nữa ra khỏi phụ bản, cậu chơi với Hàn Lạc Nhi đi, nếu Mã Kỳ Kỳ đồng ý thì có thể đánh với tôi và Béo tiếp."

Không thì cứ tiếp tục thế này, hai cô gái sợ sẽ đánh nhau luôn.

Phác Chí Thành còn đang định mượn Mã Kỳ Kỳ diễn một hồi di tình biệt luyến đây, nào chịu nghe kiến nghị của Lý Đế Nỗ? Nhưng mình tự nhiên tiếp cận Mã Kỳ Kỳ cũng phải có lý do chính đáng chút, thế là Phác Chí Thành nghĩ một hồi rồi giả vờ nói: "Thực ra tôi cũng hơi có ý định hẹn hò với Mã Kỳ Kỳ."

Ba người trong ký túc nghe vậy đều sững sờ, Chung Thần Lạc lại càng trợn to mắt, cậu béo và Lý Đế Nỗ liếc nhìn nhau, hiển nhiên là hai người đều không hiểu suy nghĩ của Phác Chí Thành.

"Sao tự nhiên lại muốn hẹn hò với cô ta vậy?" Lý Đế Nỗ hơi cau mày: "Cậu và Hàn Lạc Nhi không phải đang rất tốt sao?"

Chung Thần Lạc chăm chú nghe, vẻ mặt dần nghiêm túc lại, đôi mắt đen láy lạnh lùng nhìn xuống Phác Chí Thành phía dưới, chỉ thấy người kia tỏ ra ghét bỏ mà nói: "Cô ấy ngực lép, còn chẳng được cup A, đợt rồi tôi video call với cô ấy, ngực giả của cô ấy rơi thẳng xuống đất luôn, tình hình lúc đó... muốn ngượng bao nhiêu có bấy nhiêu, tôi cũng hết sạch hứng với cô ấy luôn."

Chung Thần Lạc đột ngột đỏ mặt, thẹn quá hóa giận.

Cậu béo nghe xong lại cười: "Không phải chứ? Cô ta không mặc đồ lót à? Cho dù có độn thêm vào cũng không đến nỗi rơi ra chứ?"

"Thì rơi rồi đó." Phác Chí Thành cũng không nói rõ, đằng nào cũng chỉ là cái cớ để chia tay Chung Thần Lạc thôi, không thì cứ tiếp tục chơi trò tình nhân thế này, hắn sợ mình cong thật mất.

"Chỉ vì cô ấy ngực lép thôi?" Lý Đế Nỗ cảm thấy Phác Chí Thành phản ứng hơi quá rồi: "Không đến mức đấy chứ?"

Phác Chí Thành nghĩ nghĩ rồi lại nói: "Cảm giác mới lạ cũng qua rồi, hơn nữa cô ta nói chuyện điệu quá."

"Nghe cậu nói vậy tức là đã chắc chắn sẽ chia tay cô ấy rồi?" Lý Đế Nỗ hỏi, đã nhận ra sự quyết tâm của Phác Chí Thành.

Phác Chí Thành trầm ngâm một lát rồi gật đầu, cảm thấy như vậy là kết cục tốt nhất rồi, tốt cho cả hắn và Chung Thần Lạc.

"Ôi, cậu thật là." Lý Đế Nỗ không quen hắn như vậy: "Tôi còn tưởng cậu thật lòng với cô ấy chứ, không ngờ vẫn chỉ là chơi thôi, tôi thấy cậu vẫn duy trì trạng thái độc thân còn hơn, đừng gieo họa cho Mã Kỳ Kỳ nữa."

"Chơi game thôi mà." Cậu béo không nghiêm túc như Lý Đế Nỗ: "Với cả có điều kiện như lớp trưởng thì hoàn toàn có thể ngàn khóm hoa qua tay, không vương một mảnh lá mà, tôi lại thấy lạ vì nó đến giờ vẫn không có bạn gái."

"Tìm bạn gái nào vui bằng chơi game." Phác Chí Thành cười nói, cũng không phải không muốn tìm, chỉ tội mãi chẳng gặp được ai khiến hắn động lòng, khó khăn lắm mới tìm được một người thì lại là con trai.

Lý Đế Nỗ thấy Phác Chí Thành đã quyết ý nên cũng không nhiều lời nữa, ba người lại quay vào trong game, Mã Kỳ Kỳ chờ đến phát hoảng.

"Mấy người các anh làm gì vậy?" Mã Kỳ Kỳ hỏi, ban nãy bốn người trong đội đều không có phản ứng, ba người kia bất động, còn Hàn Lạc Nhi cũng không nói năng gì, làm Mã Kỳ Kỳ còn tưởng mạng mình lag.

"Không có gì, quản lý đến kiểm tra phòng thôi." Phác Chí Thành nói dối, còn Mã Kỳ Kỳ cũng biết là ba người ở cùng phòng ký túc.

"Ừ." Mã Kỳ Kỳ cũng tin, thế là tiếp tục cùng ba người tiến sâu vào bên trong, lòng rất đắc ý, chỉ vì ban nãy Hàn Lạc Nhi làm nũng với Phác Chí Thành, kết quả là Phác Chí Thành không để ý đến cô ta.

Khi ba người tiếp tục đánh phụ bản, lòng Chung Thần Lạc đang sóng cuộn biển gầm, chỉ có một ý nghĩ:

Hay là tối nay lấy dao ra đâm chết Phác Chí Thành cho xong, đằng nào loại người này sống cũng chỉ tổ lãng phí tài nguyên trái đất.

Cái gì mà chân phái chứ, cái gì mà không chê cậu ngực nhỏ chứ, tính bịp cậu à? Đúng là trước một kiểu sau một kiểu, còn nói chuyện cậu rơi ngực với đám Lý Đế Nỗ chứ, đúng là đáng ghét!

Điều khiến Chung Thần Lạc không thể chấp nhận được nhất nhất nhất chính là, cậu lại không hack được nick rồi! Số mệnh vì sao trêu cậu mãi vậy? Năm lần bảy lượt cho cậu hi vọng rồi lại đánh cậu về điểm khởi đầu, Chung Thần Lạc cảm thấy mình thực sự sắp điên rồi.

Bình tĩnh! Lúc này lại càng phải bình tĩnh! Chung Thần Lạc thở ra một hơi, sau đó bắt đầu ngồi ngẫm nghĩ, sắp xếp lại tâm trạng bản thân, nghĩ xem có cách gì có thể xoay chuyển được cục diện hiện giờ hay không.

Làm nũng chắc tác dụng không lớn, Chung Thần Lạc cũng không muốn gắng sức đi lấy lòng tên chết giẫm này, nhưng không làm gì cũng không được, như thế sẽ rơi vào cục diện bị động mà mất đi phần thắng, thế nên Chung Thần Lạc nghĩ rồi lại nghĩ, cảm thấy chỉ còn mỗi cách hồi sinh từ chỗ chết mà thôi.

Mắt mở ra, ánh mắt sắc như có thể phát ra tia laser, Chung Thần Lạc như một vị tướng quân sắp ra trận giết địch, nghiêm túc và lạnh lùng.

Cúi đầu, mười ngón mảnh dẻ gõ phím, Chung Thần Lạc gõ bùm bùm bùm ra một tràng dài.

[Đội ngũ] Hàn Lạc Nhi: Ông xã chơm chơm vì sao không để ý đến người ta vậy ~~(っ╥╯﹏╰╥c)

[Đội ngũ] Hàn Lạc Nhi: Người ta bị bắt nạt mà anh chẳng thèm giúp em~ huhuhu~

[Đội ngũ] Hàn Lạc Nhi: Anh đừng tổ đội với cô ta được không anh? Người ta không thích~ buồn.jpg

Chung Thần Lạc cố ý giả vờ như không biết gì hết đến nhõng nhẽo, chỉ muốn xem hắn có dỗ mình không, nếu dỗ chứng tỏ vẫn còn khả năng chuyển biến tốt lên, nếu không... vậy thì cậu đành phải dùng đại chiêu thôi.

Phác Chí Thành lờ mờ đoán được suy nghĩ của Chung Thần Lạc, chỉ là không muốn chia tay với hắn mà thôi, dù gì thì vẫn chưa hack được tài khoản hắn, cậu làm sao mà cam tâm cho đặng?

Nhưng... biết đâu cậu thực sự không muốn chia tay mình? Ý nghĩ này khiến Phác Chí Thành lửa lòng cháy rực, bèn lặng lẽ ngước lên nhìn giường trên mình...

Chỉ thấy xung quanh Chung Thần Lạc tỏa ra âm khí mịt mù, khuôn mặt tuấn tú bạnh ra, đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào màn hình lộ ra toàn sát khí.

"..." Được rồi, hắn đoán sai rồi.

Phác Chí Thành bèn cúi đầu gõ phím.

[Đội ngũ] Coi thường sinh tử | Không phục thì đánh: Đừng nghịch, bọn anh đang đánh phụ bản mà, ra ngay đây.

Cũng không thể hiện vô tình quá, đằng nào thì những gì hắn nói, Chung Thần Lạc đều nghe thấy hết rồi, mình có ý gì cậu đều hiểu hết.

Chung Thần Lạc nheo mắt, ra tối hậu thư.

[Đội ngũ] Hàn Lạc Nhi: Huhuhu~ ông xã chơm chơm không giống bình thường~ có phải anh không yêu em nữa không?

[Đội ngũ] Hàn Lạc Nhi: Có cô ta không có em! Có em không có cô ta!

Lý Đế Nỗ quay lại nhìn Phác Chí Thành, còn Phác Chí Thành thì trầm ngâm một lát rồi chọn cách không để tâm.

Chung Thần Lạc hiểu ra, hai bàn tay đặt trên bàn phím siết lại thành nắm.

Được, là cậu ép tôi đấy.

[Đội ngũ] Hàn Lạc Nhi: Ông xã chơm chơm là đồ xấu xa~ là củ cà rốt lăng nhăng~ người ta không thèm để ý đến anh nữa!

[Đội ngũ] Hàn Lạc Nhi: tim_vỡ.jpg

Hệ thống: Người chơi "Hàn Lạc Nhi" đã xóa quan hệ tình duyên với bạn, bạn đã mất tên gọi "Tình duyên liếc mắt đưa tình của Hàn Lạc Nhi".

Phác Chí Thành nhìn thông báo của hệ thống, ánh mắt hơi tối đi, rõ ràng tất cả đều tiến hành theo suy nghĩ của hắn, nhưng hắn lại khó chịu thế này, có điều hắn có thể làm thế nào được nữa? Tiếp tục sao? Sau đó triệt để yêu luôn Chung Thần Lạc? Nhưng cho dù mình có tỉnh ngộ ra đi nữa thì cậu có chấp nhận mình không?

Không, từ đầu đến cuối Chung Thần Lạc chỉ muốn trả thù hắn mà thôi.

Thế nên cứ vậy mà kết thúc trò chơi này vậy. Phác Chí Thành lặng lẽ thở dài, chẳng còn lòng dạ nào mà đánh phụ bản nữa, nhưng vì giả vờ mà vẫn định cùng Mã Kỳ Kỳ đánh xong nhiệm vụ khiêu chiến.

Lúc này phía trên màn hình xuất hiện một cái loa hoa lệ:

[Thế giới] Hàn Lạc Nhi: Thất tình rồi~ huhuhu~ quảng trường chủ thành Tiên giới tìm tình duyên mới! Chia tay cắt cổ tay đến đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro