Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chung Thần Lạc ngơ ngẩn, không kịp phản ứng thì video call đã kết thúc rồi, Phác Chí Thành chỉ cười để lại một câu "Chờ tôi về" rồi tắt video, Chung Thần Lạc cũng không gọi lại.

Không hề để ý chữ "gái" kia, Chung Thần Lạc cảm thấy chỉ là hắn đang sỉ nhục mình thôi, giờ điều cậu hoang mang chính là... cậu có cảm giác mình bị rơi vào bẫy.

Đáng lẽ phải để ý sự khác thường ngay từ đầu chứ. Chung Thần Lạc hối hận ôm đầu mình, nào có ai lại đi khích người hack nick tự bán trang bị mình đi chứ? Cậu cứ tưởng là hắn đang thách thức cậu thôi, thách thức cậu không có gan, kết quả cậu nóng máu thực sự cho trang bị lên sàn.

Có điều cậu cũng đem được vàng về rồi. Chung Thần Lạc xoa mặt, cố gắng bắt mình tỉnh táo lại, cậu ngồi xuống trước máy tính, xem lại mail của bên giao dịch gửi, tuy đề giá là 99 vạn nhưng hệ thống đã khấu trừ 10% thuế, vì thế chỉ có 900 nghìn vàng vào tay.

Tiền này hoàn toàn đủ để đem đi trả Phác Chí Thành. Chung Thần Lạc hơi an tâm mấy phần, sau đó bình tĩnh ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn để đồ trộm được ở chỗ mình, cậu cũng không tin Phác Chí Thành thực sự không xót tài khoản hắn chút nào.

Không thể để đối phương nắm mũi dắt đi nữa. Ánh mắt Chung Thần Lạc lạnh ngắt, sau đó cậu mở cam điện thoại ra, chụp một bức ngón giữa rồi gửi sang, coi như thách thức.

Rất nhanh, Phác Chí Thành trả lời:

Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Tay đẹp, liếm một cái bày tỏ lòng ngưỡng mộ.

Chung Thần Lạc đỏ mặt, vừa giận vừa xấu hổ, cảm thấy câu này của hắn ngập tràn mùi giễu cợt, vốn định chửi một câu nhưng nghĩ lại, cảm thấy mình càng tức thì hắn càng vui, thế là nghĩ một hồi, bình tĩnh lại.

Hàn Lạc Nhi: Được thôi, chờ cậu về sẽ cho cậu liếm đủ.

Hàn Lạc Nhi: Không liếm là con bố.

Xem ai buồn nôn hơn ai! Chung Thần Lạc cảm thấy mình đã tìm được cách ứng phó chính xác với đối phương rồi, Phác Chí Thành rõ ràng đang sỉ nhục cậu, chắc là nắm chắc mình sẽ bị hắn chọc giận, cũng chắc chắn sẽ không để hắn liếm ngón tay, và cậu nhất quyết làm ngược lại suy nghĩ của hắn, để xem ai bình tĩnh hơn.

Đằng nào cậu cũng chỉ thò ra một ngón tay, cho dù bị liếm thật thì đã sao? Cùng lắm thì lấy xà phòng rửa tay ba lần, còn Phác Chí Thành là người liếm chắc chắn thiệt hơn cậu nhiều.

Chung Thần Lạc nghĩ vậy, lập tức thoải mái hẳn, cảm thấy mình gỡ hòa được một ván rồi, sau đó liền nhận được trả lời của Phác Chí Thành:

Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Chờ mong.

Chung Thần Lạc nheo mắt, có lẽ do giọng đối phương quá bình thản khiến lòng cậu không khỏi bực bội, thế là vội vàng hít sâu vài hơi rồi mới bình ổn lại được.

Thu dọn máy tính về phòng, Chung Thần Lạc bắt đầu học hành, giờ đã vào cuối kỳ rồi, cậu phải chăm chỉ ôn tập.

Nhưng có chút học không vào, trong đầu toàn nghĩ chuyện Phác Chí Thành, không tĩnh tâm được, cứ thế mà qua bốn ngày nữa trong sự bứt rứt, Phác Chí Thành luôn im lặng cuối cùng cũng nhắn tin cho cậu.

Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Ra cổng tây đi.

Chung Thần Lạc đang trong thư viện sững ra, sau đó sắc mặt bắt đầu lạnh ngắt.

Hàn Lạc Nhi: Cậu về rồi.

Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Để liếm ngón tay anh, cho dù máy bay rơi xuống biển tôi cũng phải bơi về tìm anh.

Chung Thần Lạc hơi đỏ mặt.

Hàn Lạc Nhi: Nói phét không biết ngượng, lát nữa không dám liếm ngón tay thì quỳ xuống xin lỗi nhé?

Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Không thành vấn đề.

Chung Thần Lạc bèn gập sách lại, choàng khăn lên rồi ra khỏi tầng bốn thư viện khoa học thông tin, đang định đi xuống thì nghĩ nghĩ, xoay người đi vào nhà vệ sinh chăm chú rửa sạch tay rồi mới ôm tâm trạng vừa thấp thỏm vừa phức tạp rời khỏi thư viện.

Bên ngoài rất lạnh, cũng may không có gió, Chung Thần Lạc kéo khăn che lên trên, gần như vùi cả nửa mặt vào trong khăn, sau đó chầm chậm đi về phía cổng tây của trường.

Thư viện cách cổng tây một đoạn, đi đến nơi cũng mất chừng mười phút, Chung Thần Lạc đi được nửa thì phát hiện có gì đó bay xuống, bèn ngẩng đầu lên nhìn, là tuyết rơi.

Trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay.

Dừng lại ngẩng đầu nhìn tận mấy chục giây xong Chung Thần Lạc mới tiếp tục đi về cổng tây, quãng đường mười phút đã bị cậu kéo thành 15 phút, đến cổng tây đã có mùi xưa cũ, Chung Thần Lạc liếc cái liền trông thấy Phác Chí Thành.

Hắn rất cao, dáng lại đẹp, mặc áo khoác cực tôn dáng, mái tóc đen hơi dài gợn xoăn vẫn được chải chuốt như trước, khuôn mặt đẹp ngũ quan sắc nét lộ ra ngoài trời lạnh trông còn trắng hơn bình thường mấy phần, không chỉ giống người mẫu nam, còn mơ hồ có mấy phần... ờ... giống ma cà rồng trong truyện.

Chung Thần Lạc nhớ lại một bộ phim mà cậu từng xem, Phỏng vấn ma cà rồng, trong đó có một mớ trai xinh gái đẹp, Phác Chí Thành hoàn toàn có thể trà trộn vào trong đó.

Phác Chí Thành lúc này cũng nhìn thấy Chung Thần Lạc, so với sự rực rỡ chói mắt của hắn, Chung Thần Lạc lại rất giản dị, người mặc áo bông màu xám đã cũ, dưới mặc quần bò, trên cổ choàng khăn ca rô, che mất nửa khuôn mặt, liếc qua chẳng khác gì người qua đường, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ lập tức bị vẻ đẹp của đôi mắt cậu làm kinh ngạc, rồi từ đó lòng cứ ngứa ngáy muốn kéo khăn choàng của cậu xuống để tìm kiếm dáng vẻ thực sự.

Phác Chí Thành cũng nhìn rất lâu mới tìm được cậu trong số người qua đường, sau đó mắt sáng lên, đứng thẳng người từ chiếc xe hơi đang dựa.

Chung Thần Lạc dưới sự chú mục của hắn, gồng mình đi đến bên cạnh hắn, vì Phác Chí Thành quá chói lọi nên không ít người nhìn về phía hai người, Phác Chí Thành bèn chủ động mở cửa xe, ra hiệu cho Chung Thần Lạc ngồi vào.

Chung Thần Lạc hơi do dự, Phác Chí Thành bèn cười nói: "Sao, sợ tôi ăn thịt anh à?"

"Ai sợ chứ?" Chung Thần Lạc không vui nói, sải chân chui vào trong xe.

Phác Chí Thành đóng cửa cho cậu, sau đó vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái, Chung Thần Lạc đã để ý thấy trên xe chỉ có hai người họ, bèn nghi ngờ nhìn về phía Phác Chí Thành: "Cậu biết lái xe à?"

"...Anh xem thường tôi quá rồi đấy." Phác Chí Thành cạn lời, "Tôi trông giống tên ngốc không biết lái xe à?"

"Cậu không phải mới mười tám tuổi thôi à?" Chung Thần Lạc vẫn tỏ ra nghi ngờ, huống hồ cậu chưa từng thấy Phác Chí Thành sang trường dạy lái xe bao giờ.

"Sang năm mới là mười chín rồi." Phác Chí Thành nhắc cậu, tỏ vẻ mình đã là người trưởng thành rồi, thấy Chung Thần Lạc vẫn tỏ ra bất an bèn nói: "Yên tâm đi, tôi mười ba tuổi đã biết lái xe rồi, ở Mỹ học với bố tôi đấy."

Người nước ngoài hình như học lái xe từ rất sớm thật, Chung Thần Lạc xem phim Mỹ hay thấy học sinh cấp ba tự lái xe đến trường, giờ mới an tâm hơn mấy phần.

Không có ý khởi động xe đi ngay, Phác Chí Thành tươi cười ngồi trên ghế lái nhìn Chung Thần Lạc, khiến Chung Thần Lạc bị nhìn mà phát sợ, tay căng thẳng để trong túi, sau đó nhìn thấy Phác Chí Thành vươn tay về phía cậu.

Chung Thần Lạc lập tức muốn trốn sang bên, nhưng lại không muốn để mình trông có vẻ nhát gan, thế là cứ cứng đờ người giả vờ bình thản bất động, chỉ thấy Phác Chí Thành sờ đầu cậu, hóa ra là phủi vụn tuyết trên tóc cậu.

Chung Thần Lạc yên lòng rồi, bởi vì cảm thấy không tự nhiên nên khi cậu đang định đẩy tay Phác Chí Thành, liền trông thấy tay người này vén tóc mai cậu một cái, sau đó đột nhiên biến ra một bông hồng đỏ rực.

"Tặng bà xã đại nhân." Đầu ngón tay Phác Chí Thành cầm bông hồng đỏ không biết hắn moi từ đâu ra kia, khóe miệng ngậm cười, tình cảm nồng nàn tặng cho Chung Thần Lạc.

Cả người Chung Thần Lạc đều không yên, đầu óc bỗng chốc rỗng tuếch, đôi mắt trong trẻo nhìn chằm chằm vào bông hồng trước mắt hồi lâu rồi mới lạnh mặt đưa tay gạt ra.

"Em gái tôi ở thành phố Y." Chung Thần Lạc bình thản nói: "Chi bằng cậu gửi máy bay cho nó đi?"

"..." Phác Chí Thành không nói gì mà thu bông hồng lại, tiện tay để lên thành xe trước mặt Chung Thần Lạc, giọng hơi nhướng lên mà nói: "Chỉ đùa thôi mà, anh cũng không thèm phối hợp tôi một tí."

Quả nhiên người này đánh chết cũng không thừa nhận mình chính là Hàn Lạc Nhi. Phác Chí Thành đã dự đoán được kết quả này từ lâu, hắn cũng không dám vạch trần cậu tùy tiện, sợ Chung Thần Lạc thẹn quá hóa giận lại tránh né hắn, tâm lý cũng vì thế mà thành áp lực cực lớn.

Nói đến tâm tư nhạy cảm, Chung Thần Lạc là người lợi hại nhất trong tất cả những người Phác Chí Thành quen.

Giờ đang trong ba ngày nghỉ tết dương, Phác Chí Thành có thể tự do sắp xếp thời gian của hắn và Chung Thần Lạc, thế là cài dây an toàn xong, khởi động xe, nhưng mới đi được mấy mét thì nhớ ra gì đó bèn dừng lại, vươn người sang cài dây an toàn cho Chung Thần Lạc.

Chung Thần Lạc nhìn Phác Chí Thành lần mò trước mắt mình ở khoảng cách gần, hơi thở không khỏi ngừng lại, sau khi Phác Chí Thành cài dây an toàn cho cậu xong, cậu mới thở ra một hơi, không vui nói: "Cậu nhắc tôi một tiếng không tốt hơn à?"

"Cài hộ anh không được sao?" Phác Chí Thành cong môi, ban nãy suýt nữa thì không nhịn được mà ôm lấy cậu rồi.

Chung Thần Lạc nghĩ nghĩ, có vẻ cũng không có gì đáng để bụng, thế là lại im.

Một lần nữa khởi động xe, Phác Chí Thành đưa Chung Thần Lạc lên đường lớn rộng rãi, Chung Thần Lạc nhìn hắn lái xe một hồi rồi mới bất an nói: "Cậu muốn đưa tôi đi đâu?"

"Nhà tôi." Phác Chí Thành nói: "Có thể nói chuyện thỏa thích."

"Có thể đi kiếm mấy kiểu như quán cà phê mà." Chung Thần Lạc hơi cau mày, vừa không muốn đối đầu với hắn trong phòng ký túc, vừa không muốn đến nhà hắn.

"Không được." Phác Chí Thành quay lại liếc nhìn cậu, như cười như không: "Hay là anh muốn bị tôi liếm ngón tay trước mặt mọi người?"

Chung Thần Lạc đột ngột đỏ bừng mặt, tay đang để trong túi cũng siết lại thành nắm, cũng may là cậu nhanh chóng bình tĩnh lại, đồng thời tỏ ra không vấn đề gì: "Vậy thì đến nhà cậu đi."

Không được hoảng, không được để hắn dọa sợ. Chung Thần Lạc thầm dặn chính mình.

Nhà Phác Chí Thành cách trường rất xa, xe lên cầu vượt đi rõ lâu mới đến một khu biệt thự cao cấp, lưng dựa công viên, trước là sông hộ thành, xung quanh có tàu điện ngầm có trung tâm thương mại, tuy thuộc khu vực vành đai bốn của thành phố X nhưng giá nhà đất chắc cũng phải ngang vành đai một.

Lái xe vào khu biệt thự rồi, Chung Thần Lạc lại bắt đầu căng thẳng, nghĩ nghĩ rồi nói với Phác Chí Thành: "Cậu đưa tôi sang siêu thị gần đây đi, tôi mua một thùng sữa cho mẹ cậu."

Mẹ Phác Chí Thành đang mang thai, Chung Thần Lạc dù không có tiền nhưng vẫn mua được một thùng sữa, không thì tay không đến nhà người khác ngại lắm.

Nói ra cũng xấu hổ, đây là lần đầu tiên cậu đến nhà bạn học.

"Mẹ tôi chuyển đi từ lâu rồi." Phác Chí Thành nhìn ra cậu đang mất tự nhiên, bèn giải thích: "Mẹ tôi kết hôn xong là chuyển sang ở với chú An rồi, phụ nữ mang thai ở chung cư có thang máy thì vẫn thoải mái hơn, biệt thự này rộng quá, lại là ba tầng, đi lại không tiện."

Chung Thần Lạc hiểu ra, lập tức thả lỏng không ít: "Tức là giờ trong nhà chỉ có một mình cậu?"

"Không." Phác Chí Thành phủ nhận, thế là Chung Thần Lạc nghĩ chắc vẫn còn giúp việc, nào ngờ Phác Chí Thành nói: "Còn có anh."

"???" Chung Thần Lạc cảm thấy câu này của hắn hơi là lạ, đang nghi hoặc thì xe tiến vào một tòa biệt thự tường trắng mái xanh, Phác Chí Thành chẳng biết ấn vào đâu mà cửa gara tự mở ra.

Chung Thần Lạc nhìn nhìn, oách chưa, lại còn là gara hai tầng, có thể để được bốn cái xe.

Cái nghèo đã hạn chế trí tưởng tượng của cậu, Chung Thần Lạc vừa hiếu kỳ nhìn vừa cởi dây an toàn, muốn xem xem xe làm thế nào để lên trên được, sau đó trước mắt liền mọc ra Phác Chí Thành.

Phác Chí Thành giúp cậu tháo dây an toàn xong cũng không dời người ra ngay, mà rướn sát lại Chung Thần Lạc nhìn cậu từ khoảng cách gần, rất có mùi ép nhau vào tường.

Chung Thần Lạc nín thở, sau đó nheo mắt, tiện đà giơ một ngón tay lên cảnh cáo bằng giọng không hề thân thiện: "Cậu còn khiêu khích tôi nữa là tôi đánh đấy!"

"..." Phác Chí Thành cạn lời, rõ ràng là chòng ghẹo lại bị coi thành khiêu khích, cũng không biết người này quá thẳng hay là cậu cố ý hiểu lệch đi, đầu không khỏi nhức nhối, tưởng tượng lại cậu trong game tán tỉnh "chơm chơm" với chả "moa moa" với hắn, lại không dám tùy tiện vạch trần cậu.

Vừa vặn trước mắt có ngón tay, Phác Chí Thành cười, há miệng định cắn, Chung Thần Lạc nhanh tay lẹ mắt vội vàng rụt tay lại, sau đó hai người nhìn nhau trong khoang xe nhỏ hẹp.

Lại sợ rồi? Phác Chí Thành nhướng mày, dùng ánh mắt thách thức Chung Thần Lạc.

Ha ha, ai sợ chứ? Chung Thần Lạc cười lạnh, đôi mắt dưới hàng mi dài mảnh nhìn chằm chằm vào môi Phác Chí Thành, chắc vì da hắn trắng quá nên môi trông rất đỏ, so với miệng những người con trai khác thì thuận mắt hơn nhiều, thế là bài xích trong lòng nhẹ đi mấy phần, giờ mới duỗi ngón tay vừa rụt lại ra, cũng không đâm thẳng vào mà dừng lại trước môi hắn 2cm.

Lòng chợt nhớ ra một chuyện, Chung Thần Lạc hỏi hắn: "Lần trước lúc cậu mơ ác mộng gọi tôi dậy, có phải là lấy tay chạm vào miệng tôi không?"

Lúc đó đang đêm khuya, quay đầu đi cái là quên luôn chuyện đó, giờ tự nhiên lại nhớ ra.

"...Tối quá, tiện tay quờ lên giường anh thì chạm phải." Phác Chí Thành bình thản nói phét, cũng không dám nói với cậu là hắn máu nóng sôi trào muốn chọc một cái xem thế nào.

Chung Thần Lạc còn đang định nói gì đó thì nhìn thấy Phác Chí Thành hạ mắt, đôi mắt nâu sẫm nhìn vào ngón tay cậu, thế là cả người căng thẳng.

Hắn không phải định liếm thật chứ? Chung Thần Lạc nuốt nước bọt, tim bắt đầu tăng tốc độ, sau đó liền trông thấy Phác Chí Thành nhẹ rướn về phía trước, môi hôn lên lòng bàn tay cậu, cảm giác mềm mại và trơn nhẵn khiến Chung Thần Lạc như bị sét đánh, nhất thời cứng người lại, sau đó là cảm giác tê dại mãnh liệt khiến cậu muốn co giật.

Đầu óc trống rỗng chỉ còn lại hai chữ:

Mẹ kiếp.

Phác Chí Thành có vẻ cảm thấy khá được, môi dán vào bụng ngón tay trỏ của Chung Thần Lạc, khóe miệng nhếch lên thành một độ cong, sau đó trước ánh mắt kinh ngạc của Chung Thần Lạc, hé miệng vươn lưỡi liếm lên đầu ngón tay cậu, sau đó mới ngậm lấy cả ngón.

Chung Thần Lạc sững sờ nhìn hắn, không chỉ cảm nhận được đôi môi mềm mại của đối phương, mà còn cảm nhận được hàm răng cứng của hắn đang nhè nhẹ cắn mình, sau đó dùng đầu lưỡi tỉ mẩn liếm.

Mềm mềm, ấm ấm...

Không ổn... thấy hơi thích. Mặt Chung Thần Lạc đã đỏ ửng, không chỉ có cơ thể từ từ mềm ra, đến mắt cũng híp lại.

Phác Chí Thành ngậm ngón tay cậu ngước mắt lên nhìn cậu, vốn định xem thử xem cậu có phản ứng thế nào, không ngờ tầm mắt hắn lướt đến khiến Chung Thần Lạc đột ngột định thần lại, thế là tim thì đập mặt thì sầm sì, ngón tay chọc thẳng vào sâu trong cổ họng Phác Chí Thành, khiến Phác Chí Thành không thể không buông cậu ra.

Lờ mờ muốn nôn, nhưng Phác Chí Thành nhịn xuống, sau đó lại nhìn sắc mặt Chung Thần Lạc, phát hiện người kia đã ngồi nghiêm chỉnh, còn rút một tờ giấy trong hộp khăn giấy để trên đầu xe, đang cẩn thận lau ngón tay, trừ hai má còn hơi hồng hồng ra thì chẳng còn chỗ nào khác thường.

Phác Chí Thành liếm môi vẻ chưa đã, giờ mới cười nhẹ hỏi cậu: "Cảm thấy thế nào?"

Chung Thần Lạc bình thản liếc hắn một cái, bình tĩnh trả lời: "Buồn nôn."

Phác Chí Thành nghe xong cũng chẳng để tâm, đã thế còn vừa cười vừa nói: "Tôi tưởng anh sẽ thích cơ."

"Hờ hờ." Chung Thần Lạc cười hai tiếng, hơi chột dạ, "Cậu giữ mặt mũi chút đi."

Nói xong bèn mở cửa đi ra ngoài, có mùi như đang trốn tránh.

Trong xe ấm áp, bên ngoài thì lạnh vô cùng, Chung Thần Lạc bị đông cứng một hồi, lập tức tỉnh táo lại hẳn, nhớ lại cảnh vừa nãy, lông mày liền cau lại.

Hắn đang trêu mình sao? Chung Thần Lạc không hiểu, Phác Chí Thành là người rất thạo chơi, có lẽ đối với hắn mà nói thì liếm tay một người con trai cũng chẳng có gì.

Nếu là như vậy, cậu bị hắn trêu đến mặt đỏ tim đập đúng là chẳng khác gì thằng ngốc. Chung Thần Lạc hít một hơi thật sâu, sắc mặt lạnh đi mấy phần, quay đầu nhìn về phía Phác Chí Thành đang ra khỏi xe, cậu quyết định đổi bị động thành chủ động.

"Chúng ta đến để đàm phán nhỉ?" Chung Thần Lạc nghiêm nghị nhìn hắn: "Vậy thì làm ơn nhanh một chút, tôi còn phải về học."

Phác Chí Thành thấy cậu có vẻ mất kiên nhẫn, cứ như chuyện ban nãy trong xe không hề tồn tại, thế là cười vừa bất đắc dĩ vừa chua chát, "Biết rồi."

Sau đó dẫn Chung Thần Lạc đi về phía biệt thự, khi hai người ra khỏi hầm để xe hai tầng hào nhoáng, cửa hầm tự động đóng lại, Chung Thần Lạc còn kinh ngạc quay lại nhìn rồi mới tiếp tục đi theo sau Phác Chí Thành.

Vào biệt thự rồi, bên trong vừa rộng lớn vừa yên tĩnh, bảo trống thì cũng không trống lắm, các thứ đồ gia dụng để ở các nơi vừa hợp lý vừa có thứ tự, hơn nữa còn có không ít đồ trang trí, vì thế trông rất có hơi người.

Phác Chí Thành giơ cổ tay nhìn đồng hồ rồi nói với Chung Thần Lạc: "Chúng ta nấu cơm ăn trước đã nhé."

Chung Thần Lạc không vui nói: "Nấu nướng gì chứ? Đàm phán đi!"

Đúng là kỳ cục, người bị hack nick thì nhàn nhã khác thường, cậu là thằng đi hack thì sốt ruột không chịu được.

"Đói bụng không có tâm trạng đàm phán." Phác Chí Thành không nghe, cứ dẫn Chung Thần Lạc đi về phía nhà bếp, giọng nói mang vẻ chờ mong: "Nhanh nào, nấu cơm cho tôi ăn đi!"

"Tôi đâu có biết nấu cơm." Chung Thần Lạc liếc xéo hắn, không biết hắn đang mong chờ cái gì.

Phác Chí Thành sửng sốt: "Anh không biết nấu cơm?"

"Tôi nói tôi biết nấu cơm lúc nào?"

"Không phải anh ở nông thôn à?" Phác Chí Thành khó tin nhìn cậu, "Sao anh lại không biết nấu cơm?"

Trán Chung Thần Lạc nổi gân xanh: "Cậu có hiểu lầm gì với dân nông thôn thì phải?"

Cậu từ nhỏ đến lớn chỉ biết học hành, nào có thời gian học nấu cơm, huống hồ cũng chẳng đến phiên cậu, trong nhà trừ mẹ ra còn có ba bà chị nữa cơ mà.

Phác Chí Thành thấy Chung Thần Lạc quả thực không biết nấu cơm, đành phải bất đắc dĩ cởi áo khoác mình ra, xắn tay áo lên: "Thế thì anh ra sofa ngồi đi, chờ tôi mười phút."

Chung Thần Lạc sửng sốt, dùng ánh mắt như Phác Chí Thành ban nãy, khó tin nhìn Phác Chí Thành: "Cậu mà biết nấu cơm?"

Phác Chí Thành cau mày: "Sao, không giống à?"

"Không phải cậu là phú nhị đại à?"

"...Xem ra anh cũng có hiểu lầm gì với phú nhị đại rồi."

Hai người nhất thời mắt to trừng mắt nhỏ, sau đó một người đi vào bếp, một người ngoan ngoãn ra sofa ngồi đợi, Chung Thần Lạc cũng không có ý sang giúp đỡ gì hắn, cậu lấy cuốn sổ từ trong ba lô ra, bắt đầu chuẩn bị cho cuộc đàm phán.

Kết quả tốt đương nhiên là bắt Phác Chí Thành xin lỗi cậu, sau đó cậu trả trang bị lấy được về cho hắn, kết quả xấu là đàm phán thất bại, đối phương thẹn quá hóa giận chưa biết chừng còn báo cảnh sát.

Thực ra mấy ngày nay Chung Thần Lạc luôn suy nghĩ việc này, vì thế đàm phán thế nào đã nghĩ xong từ lâu rồi, chuyến này chỉ cần thuận lợi thôi, mà thuận lợi xong rồi lại không kìm được mà nhớ đến chuyện trên xe, Chung Thần Lạc lúc đó ngơ ngác, chỉ tưởng hắn đang trêu mình thôi, giờ nghĩ lại thì cứ thấy hành động của hắn có gì đó sai sai.

Hôm ngả bài, đối phương lúc nhìn thấy cậu đúng là có tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng sau đó lại trở nên khá là bình tĩnh, thậm chí còn chẳng hiểu sao lại cổ vũ mình bán trang bị của hắn, điều kỳ lạ nhất là... hắn nói chữ "gái", đùa? Hay là cố ý sỉ nhục? Lúc đó cậu đã nghĩ như vậy, nhưng giờ nghĩ lại, một thằng con trai bình thường thực sự sẽ nói như vậy với một thằng con trai khác sao?

Rồi đến hôm nay, cậu vừa lên xe hắn đã làm ảo thuật, tặng cậu một bông hoa hồng, sau đó giúp cậu cài dây an toàn, nếu như lần đầu chỉ là tiện tay giúp thì vì sao đến tháo dây an toàn cũng phải giúp cậu? Thế nên không khó để đoán ra rằng hắn cố ý làm thế, rồi sau đó nữa... chính là liếm ngón tay.

Chung Thần Lạc giơ ngón trỏ mình lên, cau mày, cậu không phải người ngốc, cho dù cậu chưa từng yêu ai nhưng cậu đã phát hiện ra điểm không đúng.

Một ý nghĩ dần dần thành hình, Chung Thần Lạc bắt đầu hoảng, bèn lấy bình giữ nhiệt trong ba lô ra uống một ngụm, vừa uống vừa tiếp tục nghĩ, sau đó dần dần bình tĩnh lại.

Nếu như suy đoán của cậu thực sự chính xác... Chung Thần Lạc để bình giữ nhiệt trong tay xuống, đứng dậy khỏi sofa mềm mại, cậu chầm chậm đi về phía nhà bếp, bước chân đặt rất khẽ.

Phác Chí Thành đang cầm muôi quay lưng về phía cậu, nghe âm thanh phát ra từ trong chảo thì chắc là đang rán gì đó, Chung Thần Lạc lười biếng tựa vào khung cửa, há miệng gọi hắn.

"Phác Chí Thành."

Phác Chí Thành quay đầu lại thấy Chung Thần Lạc đứng dựa ở đó, tuy ăn mặc đơn giản nhưng vẫn không thể che giấu được khí thế cao quý của cậu, đây cũng là một điểm kỳ quặc ở cậu, cậu ăn mặc tiết kiệm, cậu cò kè mặc cả, cậu giản dị nhẹ nhàng, nhưng trên người luôn có cảm giác cao cao tại thượng.

Có lẽ chính là kiểu ngạo khí văn nhân không khom lưng vì năm đấu gạo như Đào Uyên Minh?

Cho dù là gì, nói chung là, Phác Chí Thành thích lắm, có lẽ từ lúc nhập học hắn đã bị Chung Thần Lạc như vậy thu hút chưa biết chừng.

"Đói rồi à?" Phác Chí Thành cười với cậu, nụ cười mang chút ngọt ngào: "Đợi tôi thêm mấy phút."

Người tình bé nhỏ của hắn đang chờ hắn cho ăn kìa~

"Không vội, cậu cứ nấu từ từ." Chung Thần Lạc nói, thấy Phác Chí Thành cầm muôi trông rất vui vẻ, không khỏi nhìn hắn bằng ánh mắt khác xưa, không nhìn ra vị này lại là người thích nấu ăn.

Phác Chí Thành bèn quay lại tiếp tục rán thứ trong chảo, Chung Thần Lạc lại nhìn chằm chằm vào lưng hắn một hồi rồi mới mở miệng: "Cậu thật lòng với em gái tôi à?"

Phác Chí Thành dừng lại, sau đó bình thản tiếp tục: "Tôi đã gặp em gái anh, tôi nghĩ anh cũng biết từ chỗ cô ấy rồi, thực ra tôi đối với bản thân cô ấy cũng bình thường thôi, người khiến tôi động lòng chính là người trong video kia."

Phác Chí Thành nói rất khéo, nói với Chung Thần Lạc rằng người hắn thực sự thích thực ra là người ấy.

Chung Thần Lạc nghe ra hàm ý trong lời hắn, mặt không khỏi đỏ lên, nhưng mau chóng trở lại vẻ hờ hững.

"Nếu đã yêu người trong video, cậu chẳng lẽ lại không buồn vì sau này sẽ không được gặp người đó nữa?" Chung Thần Lạc chậm rãi hỏi, giọng nói đã trở nên bén nhọn: "Tôi dựng kế hoạch trêu chọc cậu, nhưng cậu... hình như chẳng hề giận dữ chút nào."

Phác Chí Thành im lặng, bình thản trả lời: "Tính tôi luôn rất tốt, với cả anh với tôi ở chung một phòng, tôi cũng không sợ anh chạy mất, chẳng có gì mà phải giận cả."

Phác Chí Thành nói xong bèn quay lại nhìn Chung Thần Lạc, cong môi cười: "Tôi là Phác Chí Thành, chuyện người khác chịu được, tôi có thể chịu được, chuyện người khác không chịu được, tôi cũng có thể chịu được, ngay cả anh Chung Thần Lạc, tôi cũng có thể mở rộng vòng tay mà 'yêu' đấy."

Phác Chí Thành cố ý nhấn mạnh chữ "yêu", sau đó cười, quay lại tiếp tục nấu nướng, dáng vẻ khiêm tốn độ lượng.

Mà Chung Thần Lạc đến để khiêu khích lại nhất thời không nói được gì, không chỉ bị khí thế hờ hững như vương giả của hắn trấn áp, thậm chí còn có một chút nhỏ...

Động lòng.

Nam tính đấy. Chung Thần Lạc cúi đầu, cảm thấy má mình nóng bừng lên, bèn vội vàng thở mấy hơi, chờ lòng bình ổn một chút rồi mới ngẩng đầu lên.

"Vậy sau này không được gặp em gái tôi nữa cũng không sao?" Chung Thần Lạc hỏi hắn, tiếp tục thăm dò, dù đáp án đã rõ rành rành.

"Ừm hứm." Phác Chí Thành không trả lời thẳng, không ý kiến gì.

"Cũng không muốn chơi game cùng người đó nữa?"

"Cái này thì muốn." Phác Chí Thành nghĩ nghĩ rồi nảy ra một ý: "Có điều anh có thể dùng tài khoản của người đó rồi chơi với tôi."

Cảm thấy Chung Thần Lạc sẽ không đồng ý, Phác Chí Thành bèn quay lại: "Anh không đồng ý thì tôi báo cảnh sát."

"..." Chung Thần Lạc câm nín, nghĩ mình cũng tiếc tài khoản ấy, thế là ngầm chấp nhận sự uy hiếp của Phác Chí Thành.

Thăm dò nhiều như vậy, đã có thể khẳng định người Phác Chí Thành chấp nhất là cậu chứ không phải em gái cậu, vì thế Chung Thần Lạc cúi đầu xuống, đáy mắt đầy phức tạp.

Hắn không hề có ý vạch trần mình.

Hắn biết mình là Hàn Lạc Nhi... biết từ lúc nào? Từ lần chạy đi gặp em gái mình? Hay là lần trước lúc tập bài thể dục theo đài mình làm rơi ngực? Chung Thần Lạc không biết, nhưng cũng không muốn hỏi, việc đã đến nước này, cậu vẫn không muốn ngã ngựa, cho dù bí mật đã lộ hết cả.

Xấu hổ chết được.

Có điều cuối cùng cũng hiểu ra, bông hồng kia đúng là tặng mình.

Tất cả đều đã rõ ràng, Chung Thần Lạc ngơ ngác và bối rối, nhưng cậu không muốn đứng đây bối rối một mình, thế nên cậu quyết định kéo Phác Chí Thành xuống nước.

"Phác Chí Thành, cái tên gay này!" Chung Thần Lạc hét to một tiếng về phía Phác Chí Thành, thỏa mãn nhìn hắn cứng đờ người.

Phác Chí Thành tắt bếp, xoay người lại, hắn đối diện với Chung Thần Lạc đang đứng ở cửa bếp, sau đó mỉm cười.

"Gay thích người thông minh."

Quăng luôn cái muôi, Phác Chí Thành đột ngột lao về phía Chung Thần Lạc, Chung Thần Lạc sững ra rồi xoay người bỏ chạy.

======

Phác Chí Thành lập tức đuổi theo, túm cổ áo Chung Thần Lạc kéo lên sofa, đè xuống, hai người gần như dán sát vào nhau. Phác Chí Thành tóm hai cổ tay Chung Thần Lạc đè lên đỉnh đầu, cúi đầu nói bên tai Chung Thần Lạc "Còn chạy nữa không, hửm?". Hơi nóng phun ra làm tai Chung Thần Lạc đỏ rực, "Ai? Ai chạy chứ, cậu buông tôi ra mau", vừa nói vừa giãy giụa... "Ưm... ư..." "Cậu... cậu cầm thú!" Chung Thần Lạc đột nhiên cứng người, mặt đỏ nhừ... Phác Chí Thành khẽ cong môi, đè xuống, khiến Chung Thần Lạc cảm nhận hơi nóng cơ thể hắn càng thêm rõ ràng, "Cậu..!" Lại là một trận giằng co kịch liệt. Phác Chí Thành cúi đầu xuống, nhìn chăm chăm vào đôi môi ướt át của Chung Thần Lạc, Chung Thần Lạc vội vàng ngoảnh đầu sang bên, Phác Chí Thành thừa thế nói khẽ bên tai cậu, "Em còn động đậy nữa là thực sự phải giải quyết ngọn lửa em châm lên đấy..." nói xong bèn liếm một cái lên vành tai đã đỏ đến sắp nhỏ máu của Chung Thần Lạc... Chung Thần Lạc bị cảm giác đột ngột ập đến này kích thích đến mềm cả người, không kìm được mà rên khẽ một tiếng, liền trông thấy màu đen trong mắt Phác Chí Thành lại thẫm hơn mấy phần. "Em đang cố ý quyến rũ tôi đúng không? Hửm?" Hắn vùi đầu vào cổ Chung Thần Lạc, nhẹ hít một hơi "Thơm quá". Chung Thần Lạc sững người, "Cậu... cậu đi ra đi". "Không... chờ cục cưng của em tự mình xuống đã rồi anh sẽ xuống sau." "Ai? Cục cưng của ai cơ? Cậu đi ra đi!" Chung Thần Lạc có chút thẹn quá hóa giận, "Cầm thú!" "Tôi còn chưa làm gì mà em đã gọi tôi là cầm thú, xem ra tôi không làm gì thì phụ sự kỳ vọng của em rồi?" Thừa thế mà hôn lên cổ Chung Thần Lạc. "Ưm... ư... ưm"...

==không có trong nội dung truyện==

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro