Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khuôn mặt tuấn tú của Phác Chí Thành lập tức vặn vẹo, hắn đau đến co rúm cả người, dùng cả hai tay ôm chặt lấy chỗ vừa bị đối phương dùng đầu húc mạnh.

Hai người bên cạnh cũng không ngờ Chung Thần Lạc lại ra một chiêu nham hiểm như thế, dù biết là không nên cười nhưng vẫn không tài nào nhịn được, nhìn Phác Chí Thành cao lớn đứng đó hít khí vù vù, cười đến muốn lăn bò ra.

"Đcm..." Phác Chí Thành chửi thề, cho dù đang rất là đau nhưng vẫn vươn tay ra muốn bắt Chung Thần Lạc.

Chung Thần Lạc lần này né tránh rất nhanh, nhưng nào dám ở lại trong phòng nữa, chắc chắn sẽ bị nhừ đòn, thế là cậu đã đánh lén thành công bỏ chạy ra cửa nhanh như thỏ.

"Đm thằng kia! Có giỏi thì đừng có chạy!" Phác Chí Thành chửi theo lưng cậu.

Chung Thần Lạc không chịu yếu thế quay đầu chửi lại: "Tiên sư mày!"

Cửa phòng mở ra rồi đóng đánh rầm một tiếng, sinh viên tốt Chung Thần Lạc ngay cả chạy trốn vẫn không quên thói quen tốt tiện tay đóng cửa lại.

Phác Chí Thành thấy cậu chạy rồi chỉ có thể nuốt giận, ngồi trên giường nghỉ một lúc mới dịu xuống được, còn hai người xem kịch cũng không cười nữa, rồi nghe thấy Lý Đế Nỗ lên tiếng nói trước: "Cậu giận quá rồi, Chung Thần Lạc tính tình thế nào cậu cũng không phải giờ mới biết, sao bảo đánh nhau cái là đánh ngay được vậy?"

"...Hơi cáu quá... tôi cũng không ngờ anh ta nhẹ vậy, kéo một cái đã xuống ngay rồi." Phác Chí Thành giờ đã bình tĩnh lại, dù trong bụng vẫn đầy lửa giận.

Ở cùng phòng một năm, Phác Chí Thành tự thấy mình đối xử với Chung Thần Lạc không tồi, nhưng cậu không nghĩ đến tình nghĩa anh em không cho vay tiền thì thôi đi, còn dùng thái độ và giọng điệu như vậy để nói chuyện với hắn, làm hắn nổi sùng lên luôn.

Lại còn người như cậu, Phác Chí Thành hắn là người thế nào, Chung Thần Lạc còn không biết hay sao?

Nghĩ một hồi, Phác Chí Thành nghĩ có khả năng cậu không biết thật, nhưng hắn biết đối phương là người thế nào rồi, là một con rắn không có lương tâm lại còn lạnh lùng.

Cậu béo khá chướng Chung Thần Lạc, thấy Lý Đế Nỗ lại bảo Phác Chí Thành không đúng bèn nói đỡ cho Phác Chí Thành: "Lớp trưởng không sai, Chung Thần Lạc này nên sớm bị dạy dỗ một trận, chưa từng thấy ai tự tung tự tác như thế, lúc nó ngủ chúng ta không được làm ồn đến nó, cả ký túc này có phòng nào tắt đèn từ mười rưỡi? Ba chúng ta vì một mình nó mà đứa nào đứa nấy tự lấy đèn bàn của mình ra, dựa vào cái gì chứ? Lại còn lúc nào cũng sầm sì, nghĩ lỗi đều là của người khác, sao không nghĩ thử xem bản thân nó thì tính tình thế nào!"

Lý Đế Nỗ không nói gì nữa, không thể không nói Chung Thần Lạc đúng là một người rất khó ở chung, cậu chàng cũng vì vụ hút thuốc mà bị Chung Thần Lạc hết sức coi thường.

Nghĩ đến Chung Thần Lạc chuồn nhanh như bay, trông bộ dạng có vẻ không có vấn đề gì, Lý Đế Nỗ cũng không nói nữa, quay lại tiếp tục thu dọn đồ đạc, chuẩn bị cho chuyến tàu tối nay.

Cậu béo mai mới đi, nhà Phác Chí Thành thì ngay thành phố này, muốn đi lúc nào thì đi, còn Chung Thần Lạc thì xin ở lại trường, việc làm thêm hè cũng đã tìm xong rồi.

Phác Chí Thành trở lại ngồi trước máy tính, xem thông tin trên trang web, quả nhiên đôi ủng phong thần kia đã bị người ta mua mất rồi, hắn xem thử người mua, lại là địch thủ một mất một còn với hắn trong game.

Lần này nguy rồi, bị tên kia cướp mất ủng rồi, đánh nhau sợ đánh không lại nữa... Phác Chí Thành cảm thấy đau đầu, lòng lại bực Chung Thần Lạc, nếu không phải cậu ngoan cố không chịu thì đôi ủng này đã là của hắn rồi.

Cơ mà nghĩ lại lúc cậu bị hắn đạp cho cái, lòng Phác Chí Thành lại thoải mái ngay.

Quăng ngã cậu ta thực sự không phải cố ý, nhưng phát đạp kia thì sướng vô cùng. Phác Chí Thành nhớ lại dáng vẻ Chung Thần Lạc đỏ hoe mắt khuất phục dưới chân hắn, tự nhiên cảm thấy hưng phấn, lòng cứ như bị móng mèo cào, ngứa mãi không thôi, rõ ràng hồi trước hắn đánh thắng người khác cũng không có cảm giác thế này.

Có lẽ là vì... Chung Thần Lạc là người đẹp.

Mà lúc này người đẹp nào đó đang đứng giậm chân trong thư viện, oán khí tỏa ra từ cơ thể khiến thủ thư để ý.

Đồ khốn kiếp, tiểu tiện nhân, thứ khốn nạn, đồ con rùa! Chung Thần Lạc vừa giậm chân vừa chửi thầm, thân là bé trai đẻ rốn mãi mới được, cậu chưa bao giờ bị ăn đòn, đến cụ nội ngang như cua cũng chưa từng động tay vào cậu bao giờ, thế nên lòng vẫn khá là ấm ức.

Ngực vẫn còn đau âm ỉ, Chung Thần Lạc cúi đầu nhìn, giờ mới nhận ra trên áo phông của mình vẫn còn dấu chân đối phương, lòng lại càng giận, sau đó cậu vừa mới trốn ra được càng nghĩ càng tức, cuối cùng đánh bạo quay lại ký túc.

Trên đường đi đụng phải Lý Đế Nỗ đang xách hành lý, Chung Thần Lạc mặc kệ cậu chàng, cậu thanh niên cao gầy kia lại túm lấy tay cậu.

Chung Thần Lạc bực mình quay lại, Lý Đế Nỗ khuyên cậu một câu: "Mọi người còn phải ở với nhau ba năm nữa, cậu đừng gây sự với lớp trưởng, cậu ta cũng không giận cậu không cho cậu ta vay tiền thật đâu, cậu cũng biết mà, cậu ta không thiếu chút tiền đó, cậu ta giận cậu là vì cậu không nể tình nghĩa."

Chung Thần Lạc lạnh lùng hất tay cậu ta ra: "Tôi với cậu ta thì có tình nghĩa gì? Sao tôi lại không biết?"

Lý Đế Nỗ liền cười: "Mới nhập học là ai dẫn cậu đi mua đồ? Ai cho cậu ngủ ké giường? Nhập học rồi cậu không có tiền mua phần mềm, chẳng phải cậu ta tặng cậu một bộ à? Lớp đi du lịch chẳng phải cậu ta ở lại sau cùng để đi cùng cậu à? Rồi cậu ta muốn có một thứ, thiếu ít tiền, cậu lại sống chết không cho vay, phải tôi thì tôi cũng giận."

Chung Thần Lạc nghe Lý Đế Nỗ nói mà ngẩn ra, sau đó nổi cáu: "Tôi cũng đâu bắt cậu ta tốt với tôi! Với cả tiền mua phần mềm không phải sau đấy tôi cũng trả lại cho cậu ta rồi à? Chỉ bởi vì những chuyện đó mà tôi nhất định phải cho cậu ta vay tiền chơi game?"

"Không phải vấn đề game." Lý Đế Nỗ nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp: "Cậu vẫn không hiểu vì sao cậu ta giận cậu như vậy."

"Vậy cậu ta động tay động chân quăng ngã tôi thì đúng à?!" Chung Thần Lạc không nghe Lý Đế Nỗ nói nhảm nữa, tiếp tục đùng đùng đi lên tầng, Lý Đế Nỗ bất lực nhìn theo bóng lưng cậu, lại cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó xách vali hành lý nặng trịch đi xuống lầu.

Chung Thần Lạc lên tầng bảy rồi cũng không dám vào phòng ngay mà loanh quanh ở ngoài một lúc lâu, sau đó đi vào phòng vệ sinh cầm cái chổi nhựa cán gỗ hoa văn năm đốm ra, rồi mới đá tung cửa phòng ký túc.

Cậu béo vẫn ngồi một chỗ chơi game, Phác Chí Thành thì đang nói chuyện điện thoại ngoài ban công, hình như là mẹ hắn gọi đến, thấy Chung Thần Lạc cầm chổi đi vào, hắn cau mày nhưng vẫn tiếp tục nói chuyện.

Chung Thần Lạc vốn định vào phòng cái là đánh người ngay, nhưng thấy hắn đang nói chuyện điện thoại bèn ngoan ngoãn ôm chổi ngồi xuống ghế chờ, chờ Phác Chí Thành cúp máy với mẹ hắn xong, cậu mới hung dữ đứng dậy.

Cậu béo đang cày phụ bản nhưng vẫn để ý tình hình trong phòng, lúc quay lại lúc nhìn màn hình, hận không thể mọc thêm đôi mắt nữa.

Phác Chí Thành đi đến, Chung Thần Lạc lập tức giơ cái chổi lên nhắm thẳng vào hắn, không cho hắn lại gần mình.

Giờ Phác Chí Thành mới nhận ra đó là cái chổi cọ phòng vệ sinh, lập tức ghét bỏ lùi lại vài bước, cách chừng nửa mét rồi mới hỏi cậu: "Anh muốn làm gì?"

Chung Thần Lạc vốn định nói là đánh mày, bị tên này đạp cho cái, cậu tức đầy một bụng, phổi như muốn nổ tung, nhưng nhìn chiều cao mét chín của Phác Chí Thành thì hơi sợ, bèn giơ chổi ngẫm nghĩ một hồi rồi mới nghiêm mặt nói: "Xin lỗi tôi!"

Phác Chí Thành không chịu, xin lỗi cái gì chứ? Hắn cả năm nay giúp Chung Thần Lạc không ít, nhưng không được lấy một câu "cảm ơn" của cậu ta, đã thế ngày nào cũng bị đối xử lạnh nhạt, thế là bực mình nói: "Tôi cứ đẩy ngã anh thì làm sao?"

Chung Thần Lạc không ngờ hắn lại ngang ngược như thế, tức đến không nói nên lời nữa, "Tôi... tôi chưa bao giờ bị ai đánh hết!"

"Anh đáng bị đánh, tự tung tự tác cả năm rồi, mọi người đều nhường anh đấy anh không biết à? Lại còn coi mình là đại tiên? Tật xấu ai chiều ra vậy." Phác Chí Thành lại xắn tay áo lên: "Đều là đàn ông hết, không phục thì đánh một trận, không phải anh khó chịu với tôi sao? Vừa hay, giờ tôi cũng rất khó chịu với anh, đến đi."

Phác Chí Thành ngoắc ngón tay về phía Chung Thần Lạc: "Đến đi."

Chung Thần Lạc muốn đánh một trận với Phác Chí Thành thật, nhưng người ta đứng ngay đó, cậu đi tay không đến lại sợ bị một đấm KO luôn, nhưng lửa giận trong lòng càng cháy càng vượng, thế là vung cây chổi trong tay về phía Phác Chí Thành, không chịu thua về khí thế: "Đến thì đến!"

Trên chổi vẫn còn dính nước, Chung Thần Lạc vung một cái, Phác Chí Thành lập tức lùi ra sau vài bước, cậu béo đang chơi game thì không thể tránh được, sau lưng dính đầy nước.

Cậu béo quay lại, nhìn chằm chằm vào cái chổi trong tay Chung Thần Lạc một hồi rồi hỏi: "Cái chổi này... trong phòng vệ sinh hả?"

Chung Thần Lạc không lên tiếng, Phác Chí Thành gật đầu, cậu béo hét lên một tiếng, phụ bản cũng không thèm đánh nữa, vừa chạy ra ngoài vừa kinh tởm cởi áo ra.

Điểm duy nhất ở cậu béo này khiến Chung Thần Lạc thích chính là rất chú trọng vệ sinh.

Chung Thần Lạc nhìn theo cậu béo đang lao ra ngoài vài giây, sau đó cúi đầu nhìn chăm chú vào cái chổi trong tay, cuối cùng ngẩng lên nhìn Phác Chí Thành, đột nhiên nhắm ngay cây chổi về phía giường Phác Chí Thành.

Phác Chí Thành hồi hộp, bước về phía trước một bước, Chung Thần Lạc vội vàng nhắm đầu chổi về phía hắn, sau đó thành công ép người kia lùi trở lại.

Chung Thần Lạc lập tức sáng lóe mắt, ánh mắt nhìn cây chổi hoàn toàn khác biệt.

"Thần khí" đây rồi!

"Bỏ cái chổi xuống." Phác Chí Thành nghĩ đến ông bác cọ nhà vệ sinh bình thường toàn cầm cái chổi này đi cọ bồn cầu bẩn thỉu, lại thấy buồn nôn: "Cầm chổi thì còn gì là hảo hán nữa?"

Chung Thần Lạc nào chịu bỏ "thần khí" xuống như thế, cậu thấy Phác Chí Thành né cái chổi này, một lần nữa áp sát cái chổi vào giường hắn: "Xin lỗi đi! Không thì việc này không xong đâu!"

Chung Thần Lạc quát xong lại ấm ức xách cái áo của mình: "Quăng ngã tôi rồi còn đạp tôi, vết chân to từng này này!"

Phác Chí Thành cãi: "Anh còn dùng đầu húc vào 'thằng em' tôi thây."

Dừng lại một hồi rồi bồi thêm một câu: "Đã thế anh còn tàn nhẫn hơn, tôi chỉ muốn quăng chết anh, anh lại muốn tôi làm thái giám, đúng là thâm độc, kiểu người như anh, chậc."

Chung Thần Lạc bị hắn nói vậy vừa tức vừa ngượng, lúc ấy điên lên, đầu nóng lên là húc sang luôn, giờ ngẫm lại rất là hối hận, thế là sờ sờ đầu: "Đầu tôi vẫn còn thấy tởm đây."

Phác Chí Thành không nhịn được mà cười: "Vậy anh đừng có húc chứ."

"Cậu ra tay trước!" Chung Thần Lạc không nuốt trôi được cơn giận này: "Mau xin lỗi đi!"

Phác Chí Thành hất đầu: "Không."

Chung Thần Lạc tức đến run cả người, cây chổi trong tay lại gần giường Phác Chí Thành thêm mấy phân: "Xin lỗi đi!"

Phác Chí Thành cũng căng thẳng, nếu cái chổi đã từng chạm vào phân này mà chạm vào giường hắn, đừng nói đến quăng ngã Chung Thần Lạc, hắn có thể ném người này từ tầng bảy xuống luôn.

Thế là buông lời hung dữ: "Anh dám chạm cái chổi này vào giường tôi thử xem? Tôi bẻ đầu anh ngay!"

Chung Thần Lạc run lên, hai tay lại càng siết chặt cái chổi, đứng đấu mắt với Phác Chí Thành.

Sau đó trước sự chú mục của Phác Chí Thành, người nào đó không tin nhẹ nhàng cẩn thận chạm một góc chổi vào góc giường.

"Chung! Thần ! Lạc!"

Chung Thần Lạc quăng chổi, quay đầu bỏ chạy.

Chung Thần Lạc chuồn nhanh nhưng Phác Chí Thành đuổi cũng nhanh, hơn nữa người cao chân dài, một bước đã bằng hai bước của Chung Thần Lạc, thế nên Chung Thần Lạc vừa chạy đến cầu thang thì bị hắn bắt lấy từ phía sau.

"Chạy à? Muốn chạy đi đâu?!" Phác Chí Thành ôm lấy Chung Thần Lạc từ phía sau, vừa lôi vừa kéo cậu vào trong phòng.

"Buông tôi ra!" Chung Thần Lạc liều mạng giãy giụa, hai cái chân thon dài lấp dưới ống quần bò chòi đạp nhưng vẫn không chống lại được cánh tay rắn chắc của Phác Chí Thành.

Hai người làm loạn lớn tiếng khiến những người ở phòng khác chưa về đều mở cửa ra xem kịch, hai người này đều là người nổi tiếng, Phác Chí Thành thì không nói rồi, tên tuổi "hoa trên non cao" của Chung Thần Lạc cũng đã truyền ra khắp học viện từ lâu, vì thế tuy không phải người cùng học viện cũng vẫn nhận ra hai người, còn có người hóng chuyện lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Chung Thần Lạc xấu hổ không thôi, càng kêu to hơn: "Tiên sư cha nhà cậu! Mau thả tôi xuống! Không thì đừng có trách!"

"Ai đừng có trách ai cơ?" Phác Chí Thành lôi cậu về phòng, sau đó dùng chân đá cửa lại trước ánh mắt hiếu kỳ của đám người hóng xem trò vui.

Cậu béo đã trở lại, trên cổ vẫn còn vắt cái khăn ướt lau người, thấy Phác Chí Thành sắp dạy dỗ Chung Thần Lạc bèn đứng bên cạnh cổ vũ: "Lớp trưởng! Đánh đi! Đánh mạnh vào!"

Phác Chí Thành liếc cậu ta: "Chơi game của anh đi."

Nói xong liền vứt người đang ôm trong lòng xuống giường mình.

Hả? Đánh người thì vứt lên giường làm gì? Phác Chí Thành thấy không đúng lắm, có điều hắn đang cáu nên cũng mặc kệ, nhào lên đè Chung Thần Lạc xuống, tay trái túm lấy cổ áo phông của cậu xách cậu lên, tay phải thì giơ nắm đấm.

Chung Thần Lạc theo bản năng dùng hai tay bảo vệ đầu, mặt trắng bệch, kết quả là chờ mấy giây vẫn chưa thấy Phác Chí Thành có hành động gì, thế là sợ sệt nhìn sang qua kẽ hở giữa hai cánh tay, thấy Phác Chí Thành nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp.

Phác Chí Thành giơ nắm đấm lên rồi mới phát hiện mình không ra tay được, nếu Chung Thần Lạc xấu như con lợn thì hắn đã tẩn người ta đến mẹ cũng không nhận ra rồi, nhưng người này lại khôi ngô tuấn tú, môi đỏ răng trắng, tuy cao những 179cm nhưng người lại mảnh dẻ muốn chết, khiến Phác Chí Thành có cảm giác mình mà đấm một cái, cậu ta có khi chết luôn.

Đánh vào mặt thì hơi tiếc, đánh vào người lại nghĩ có khi sẽ đánh gãy xương, đánh gãy chân? Hơi tàn nhẫn quá, vì thế Phác Chí Thành đè trên người Chung Thần Lạc nghĩ tới nghĩ lui, quét lên quét xuống người cậu mãi mới xác định được chỉ có một chỗ thích hợp để đánh.

Thế là xoay tay một cái, khi Chung Thần Lạc còn chưa phản ứng lại, hắn đã cầm cái dép lê dưới sàn lên đập mạnh một phát vào mông cậu.

"Bép!"

Chung Thần Lạc sững ra, nằm đần mặt trên giường Phác Chí Thành, chỉ thấy mông đau rát, sau đó mới đột nhiên đỏ nhừ mặt, tức muốn điên lên.

"Phác Chí Thành! Cậu muốn đánh thì đánh đi! Cậu đánh mông làm..."

Chung Thần Lạc còn chưa nói xong, Phác Chí Thành đã cầm cái dép lê to đùng của hắn lại đập một phát thật mạnh vào mông Chung Thần Lạc, tiếng vang phát ra cực lớn khiến cậu trai 18 tuổi rất hài lòng.

"Đ*t mẹ cậu..."

"Bép!"

Phác Chí Thành cầm dép lạnh lùng nhìn cậu: "Mẹ tôi làm sao? Muốn tôi cầm dép đánh vào miệng anh phải không?"

"Tổ sư cậu..."

"Bép!"

Phác Chí Thành lại một dép vào mông Chung Thần Lạc: "Vẫn còn chửi à? Sinh viên đại học rồi mà miệng không sạch sẽ được à?"

"Cậu..."

Phác Chí Thành lại giơ cái dép trong tay lên, Chung Thần Lạc sợ rồi, mông đã bị đánh bốn phát đau đến không chịu được, Phác Chí Thành thấy mông cậu nhiều thịt, không hề nương tay chút nào, đánh mạnh được chừng nào là đánh chừng ấy.

Phác Chí Thành thấy Chung Thần Lạc nằm đó không lên tiếng bèn cầm dép chờ một hồi, thấy cậu ngoan hẳn rồi mới vứt dép xuống đất, cả người khoan khoái.

Giờ mới phát hiện cậu béo đang cầm điện thoại quay, Phác Chí Thành cũng không thèm để ý, ra lệnh cho người đang nằm bò trên giường: "Giặt sạch chăn ga cho tôi."

Thực ra lúc Chung Thần Lạc cầm chổi cọ nhà vệ sinh chạm vào giường hắn, Phác Chí Thành cũng không định giữ lại đống chăn đệm này nữa, cho dù Chung Thần Lạc chỉ dùng một góc chổi chạm vào một góc cực nhỏ của chăn để khiêu khích thôi, nhưng Phác Chí Thành vẫn không tài nào chịu được.

Người nằm bò trên giường giờ mới quay người lại, Phác Chí Thành không khỏi sững ra, hóa ra trên mặt người đẹp kia toàn là nước mắt, lại còn là bị hắn đánh phát khóc.

Cũng không phải là bị đánh phát khóc, là vì Chung Thần Lạc không chịu nổi nhục nhã như vậy, cậu sống hai mươi năm trời, hiểu mình không hòa hợp được với người khác, nhưng cũng không thẹn với lương tâm là chưa từng gây hại cho ai, đơn giản là một mình đơn độc quạnh quẽ hơn thôi, nhưng thế mà cũng bị đánh sao?

"Tôi sẽ đi báo với thầy giáo." Chung Thần Lạc oán hận dùng cánh tay lau nước mắt trên mặt, cảm thấy việc này mình có lý, cậu không sai một chút nào hết, thầy quản lý chắc chắn sẽ đứng về phía cậu.

Phác Chí Thành định thần lại, ngượng ngùng sờ mũi, cũng không phải sợ Chung Thần Lạc đi báo với thầy giáo, mà là chột dạ vì nước mắt của cậu.

Đàn ông con trai, bị hắn đánh bốn cái, sao bảo khóc là khóc luôn rồi?

Chán ngắt.

Sự vui sướng trong lòng không còn, sau đó là sự hổ thẹn và phiền muộn bất ngờ, Phác Chí Thành lại nhìn Chung Thần Lạc viền mắt đỏ hoe, mũi sưng húp đỏ hồng, nghĩ một hồi rồi mới nói với cậu: "Chuyện này anh tìm thầy giáo cũng vô dụng thôi."

Phác Chí Thành là lớp trưởng, cũng là người trong hội sinh viên trường, biết phạm lỗi như thế nào mới bị ghi tên, còn chuyện hắn dạy dỗ Chung Thần Lạc vẫn chưa đến mức bị phạt.

Cũng không thể ghi lên thông báo là "Phác Chí Thành lớp ba khoa thiết kế phần mềm đánh mông bạn cùng lớp bốn phát, cảnh cáo lần một" chứ?

Chung Thần Lạc lại nghe ra sự càn quấy và bá đạo trong câu trả lời của Phác Chí Thành, nghĩ đến chuyện hắn có tiền có thế, còn thường xuyên đi ăn với thầy quản lý, quan hệ rất tốt, cậu đi báo cáo có tác dụng thật không?

Vô dụng thôi.

Chung Thần Lạc mím môi, sau đó...

Cúi đầu trước thế lực tà ác.

Cậu lại hận thù nhìn Phác Chí Thành, sau đó kiềm nén cái mông khó chịu xuống khỏi giường, trước sự chú mục của Phác Chí Thành và cậu béo, im lặng tháo ga trải giường của Phác Chí Thành.

Nếu Chung Thần Lạc không khóc, Phác Chí Thành sẽ bắt cậu giặt sạch ga trải giường cho hắn thật, nhưng cậu khóc rồi, Phác Chí Thành bèn đổi ý, đứng một bên bất lực nói: "Thôi vậy, không cần giặt, tôi không cần chỗ chăn đệm này nữa."

Chung Thần Lạc nghe vậy chỉ sầm sì liếc hắn một cái, vẫn không ngừng việc đang làm, sau đó trước ánh mắt chăm chú của hai người, lột vỏ chăn ra nhét vào xô của mình, cầm xà phòng và bàn chải đi ra ngoài.

Cậu béo vẫn đang giơ điện thoại, Phác Chí Thành không vui lắm, cướp lấy điện thoại cậu ta vứt lên giường cậu ta, sau đó đi theo Chung Thần Lạc ra ngoài.

Trong nhà vệ sinh không có ai, Chung Thần Lạc đã mở nước vào xô rồi, Phác Chí Thành thấy cậu định giặt vỏ chăn ga cho mình thật bèn đi lên cản: "Tôi đã nói là không cần rồi, anh có giặt sạch cho tôi thì tôi cũng không cần nữa."

Chung Thần Lạc gạt mạnh tay hắn ra, nhìn hắn bằng vẻ mặt không thể thuyết phục: "Có tiền là có thể lãng phí vậy à? Tôi giặt ba lần cho cậu được chưa?"

Chung Thần Lạc nhớ hồi mình còn bé, lúc em gái mới được đón về nhà mình ở, nhà tám miệng ăn đến điện cũng không dám dùng, buổi tối chỉ đốt đèn dầu hỏa chiếu sáng, sau đó có một lần rò dầu, rớt lên giường, vì đang là mùa đông chăn đệm không đủ nên không thay ngay được, cậu và em gái phải đắp ngủ suốt mấy đêm liền. Buổi tối lúc ngủ trong mũi toàn mùi dầu hỏa, cậu đã từng oán thán bố mẹ lần nào?

Chung Thần Lạc càng kiên định giặt vỏ chăn ga, Phác Chí Thành không cưỡng lại được, đành phải đứng một bên nhìn, lòng không khỏi buồn bực, không nhịn được mà móc hộp thuốc lá trong túi quần ra.

Đôi con ngươi đen thui của Chung Thần Lạc lập tức hung dữ trợn sang: "Muốn hút thuốc thì cút ra ngoài nhà vệ sinh!"

Phác Chí Thành lúc mới lên đại học không hề hút thuốc, nhưng hắn giao tiếp rộng, lâu dần cũng học hút, nhưng không giống Lý Đế Nỗ ngày nào không hút hết một gói thì sẽ bứt rứt khắp người, chỉ thỉnh thoảng hút mà thôi.

Nhưng bị Chung Thần Lạc lườm như thế, Phác Chí Thành đành lặng lẽ nhét hộp thuốc vào lại túi quần, chỉ trong chốc lát, nhà vệ sinh đã chìm trong yên lặng, chỉ còn tiếng bàn chải chà mạnh vào vải.

Thật lâu sau, Phác Chí Thành mới ủ rũ lên tiếng: "Chung Thần Lạc, rốt cuộc là anh chướng mắt tôi chỗ nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro