A Sad Love Story

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Author : MFO!

Category : Sad Ending

Rating : PG-13

Note : Mọi quyền sỡ hữu đều là của MFO! muốn đem đi, chuyển ver,... cũng phải có sự đồng ý của tác giả. Đừng tự ý lấy rồi bảo là của mình nhé OwO Yêu thương. 

———————-

"Tình yêu... Nó là thứ quỷ quái gì cơ chứ... Nhân gian này sinh ra thứ gọi là tình yêu làm gì cơ chứ... Tại sao... Tại sao cơ chứ... Vì sao anh xuất hiện trước tôi rồi làm tôi đau khổ thế này cơ chứ.... Yêu anh là điều sai trái hay sao... " - Jihoon năm trên giường bệnh vừa kêu gào, vừa khóc nấc cả lên... Tứng tiếng thét như xé nát khoảng không gian u tối, lạnh lẽo của Paris. Nước mắt của cậu cứ tuôn ra không ngừng, thêm tiếng thét như oán hận....

Cậu không tin vào những gì diễn ra trước mắt mình mấy ngày nay... Hạn phúc của cậu vừa chớm nở thì đã bị chính anh vùi dập không thương tiếc... Cậu oán hận anh... Cậu oán hận thứ gọi là tình yêu trên thế giới này... Cậu mất niềm tin vào mọi thứ... Cậu tuyệt vọng...

Năm đó, cậu gặp anh tại giảng đường, anh là tiền bối của cậu, một tiền bối khá đặc biệt đối với cậu - Seungcheol. Anh năm đó là một người con trai mang dáng vẻ thư sinh, trầm tính, khá nổi tiếng, thành tích xuất sắc, nhân cách không có gì phải bàn cãi cả. Cậu năm đó là một sinh viên hoàn toàn lu mờ, lại mang tiếng khó ở, bạo lực, tính cách không mấy hiền dịu dù tất cả là do những người ghét cậu thêu dệt nên....

So với anh, cậu chỉ là chấm đen giữa đại dương xanh biếc. Vậy mà cái chấm đen ấy lại để ý anh....Anh chính là hình mẫu của cậu, là người cậu ngưỡng mộ từ khi vào trường.... là người cậu thầm thương...

Cơ may nào đó ông trời mang đến cho cậu, cậu và anh chung một nhóm chuẩn bị cho lễ hội văn hóa của trường. Cậu và anh từ khi đó bắt đầu làm thân với nhau. Từ mối quan hệ bạn bè tiến tới bạn thân. Anh và cậu thân nhau lắm, đi đâu cũng có nhau, làm gì cũng cừng nhau, nhiều khi chỉ nhìn nhau thôi cũng hiểu người kia muốn nói muốn làm gì, đến cả kiểu cười còn giống nhau nữa,.... Đến mức có vài cô em khóa dưới còn có thể nghi ngờ giới tính hai người nữa. Điều đấy không hề sai đối với cậu nhưng đối với anh thì hoàn toàn sai, rất sai là đằng khác - anh là trai thẳng, không cong.

Anh xem cậu là bạn thân, người hiểu anh nhất.... Anh không hề biết rằng để hiểu được anh cậu đã phải thương anh đến mức nào mới có thể được con người khó nắm bắt như anh... Đã có lần cậu hỏi anh:

"Seungcheol này, đối với cậu tớ là gì?"

"Cậu là người hiểu tớ nhất, là cậu trai nhỏ nhắn tớ quý nhất, là người bạn thân đáng trân trọng nhất, là chàng trai tớ thương, là chàng trai tớ trân quý..."

Thứ mà nghĩ xem đối với cậu - người thương anh khi nghe câu trả lời đó đã vui sướng đến mức nào... Cậu vì vui sướng mà hóa ngốc đến làm mấy hành động ngốc nghếch không tưởng... Vì câu nói ấy của anh mà thức trắng mấy hôm vì vui thôi... Tình yêu của cậu dành cho anh luôn ngốc nghếch như thế. Chỉ một vài điều nhỏ xíu anh làm cho cậu cũng đủ khiến cậu thức trắng vài hôm. Nghe thì có vẻ ngốc nhỉ? Mà chắc chắn cậu phải thương anh nhiều lắm mới ngốc nghếch như vậy chứ...

Tình yêu của cậu dần lớn lên khi tần suất cậu và anh ở với nhau lại càng nhiều. Nếu có ai đó nới với cậu rằng anh có bạn gái thì chắc chắn 100% cậu sẽ không tin. Bởi vì anh với cậu 1 tuần 7 ngày hết 6 ngày hơn hai người đi với nhau, bên nhau, thời gian đâu anh có thể ở với bạn gái anh cơ chứ. Người ngoài khi nhìn vào anh và cậu là một bầu trời bình yên, hạnh phúc đến lạ lùng, có thể khiến người ta ghen tị đến chết mất. Nhưng ai nào biết giữa anh và cậu tâm tư tình cảm khác nhau hoàn toàn, khác nhau đến mức chỉ cần nói ra đủ khiến người ta đau lòng đến mức chết đi.

Cậu biết điều đó chứ... Cậu biết đối với anh cậu là người bạn thân trân quý của anh thôi, không hơn không kém, có hơn cũng chỉ là xem nhau như mức người thân... Cậu tất nhiên vẫn là người thừa biết điều đó hơn ai hết... Nhưng vẫn cứ cố chấp yêu anh, yêu anh đến mức tự làm bản thân tổn thương. Càng tiền gần hơn với anh, trái tim cậu lại càng sợ hãi, càng đau đớn, nỗi đau xét nát tâm can của cậu...

Cậu sợ anh biết.. cậu sợ đánh mất anh... Anh đối với cậu là một người thật sự quý giá mà cậu không muốn đánh mất dù chỉ xem nhau như bạn cũng được... Cậu cố chấp chấp nhận điều đó dù biết bản thân chắc chắn sẽ đau lòng hơn ai hết. Nhiều khi cậu chỉ muốn hét toáng lên

"Choi Seungcheol, dù anh có là trai thẳng thì vẫn yêu anh"

Nhưng éo le thay mỗi lần cậu muốn hét lên như thế thì mọi suy nghĩ bị rũ bỏ, từ mặt, suy nghĩ u tối không ánh sáng chặn đứt... Mặc dù cậu cũng chẳng cần nói cho anh biết đâu, chỉ những lời đồn thổi xunh quanh anh và cậu đủ khiến anh nghi ngờ thế nào rồi. Nhưng mỗi lần nghe những người xunh quanh đồn thổi chuyện anh và cậu, cậu luôn lên tiếng phủ nhận. Bởi vì cậu không muốn anh biết, càng không muốn anh tin. Tình yêu này liệu rằng cậu có thể tiếp tục cùng nó hay không? Cậu chắc cũng mệt rồi nhỉ?

Ngày hôm ấy, năm đó, anh rủ cậu về nhà anh nhậu một bữa mừng anh thoát khỏi kì thi cuối khóa. Anh mua khá nhiều bia. Tửu lượng của cậu không muốn nói là quá tệ thì cũng phải nói là không ổn lắm nhưng mà ngồi tại phòng anh không uống cũng có chút ngại. Anh nới cậu nói khá nhiều chuyện, từ chuyện đời đến chuyện tương lai,... nhiều lắm. Vì nói khá nhiều nên cậu vô thức uống quá nửa 5, 6 lon rồi... Cậu mất đi ý thức nên vô tình buông lời cậu bấy lâu nay phải giấu, giấu muốn đau lòng...

"Seungcheol à, em yêu anh... yêu anh rất nhiều... yêu anh muốn chết đi sống lại rồi yêu anh tiếp... Sai trái quá như này em biết phải làm sao... Seungcheol à"

"Jihoon à cậu say quá rồi đó... Tớ xin lỗi để cậu uống nhiều như vậy rồi nói linh tinh rồi" - Seungcheol nhẹ nhàng dịu cậu vào trong phòng mình

"Em không có nói.. linh tinh.. là em yêu... anh.. thật mà..." - Jihoon vô thức đáp lại lời anh nói mà không hề biết chính câu nói này khiến cậu hối hận cả đời...

Sáng hôm sau, khi cậu tỉnh giấc, cậu dần ý thức được mọi chuyện tối ngày hôm qua, cậu tự dằn vặt chính bản thân tại sao lại ngu ngốc đến như thế. Cậu luôn miệng ước anh đừng nhớ gì cả, anh đưng tin gì cả, hãy xem như là một điều không thực, cậu ước nếu cậu không uống quá nhiều như thế thì không xảy ra chuyện như bây giờ... Cậu chỉ muốn chết đi cho đỡ nhục mà hơn hết cậu sợ mất anh.... Điều cậu không bao giờ mong muốn.

Anh, tối hôm đó, bàng hoàng bao nhiều kể cho hết, anh cũng chẳng dám tin điều Jihoon nói. Thật ra là không muốn tin. Đối với anh Jihoon thật sự rất quan trọng. Cậu chính là nơi để anh tìm đến dù buồn dù vui dù bức tức dù sung sướng như nào đi chăng nữa... Bất chấp những lúc anh bực tức thế nào Jihoon vẫn ở đó cười ngu với anh, để yên cho anh xả tức mà không càm ràm câu nào... Thật sự mà nói nếu nói anh một tí tình cảm cũng không có với Jihoon là dối trá nhưng để chấp nhận tình yêu của Jihoon dành cho anh là không thể... Anh cũng không muốn từ chối cậu cũng không muốn đồng ý... Anh không muốn cậu bị tổn thương...

Tâm tình của cả anh và cậu ai cũng rối bời... nó như cuộn lên rối tung nhưng không tìm ra cách để gỡ rồi.... Cứ thế cả hai chìm vào mớ rối rắm của bản thân mà không có lối thoát...

Anh và cậu cũng không liên lạc với nhau mấy tuần nay... Câu chuyện càng ngày càng rối tung rối mù... Cậu không muốn để mọi chuyện như thế này mãi, cậu gửi tin nhắn Kakao cho anh...

"Seungcheol, em muốn gặp anh nói chuyện được không? Anh không bận chứ?"

"À ừ, anh không bận gì... gặp nhau tối nay cũng được nhỉ... Adieux nhé..."

"Vâng. Hẹn gặp anh tối nay. Có nhiều điều em muốn nói lắm..."

"Ừ..."

Chỉ vài dòng tin nhắn ngượng ngùng giữa anh và cậu đủ khiến cậu rơi lệ. Cậu vẫn tự oán trách bản thân vì sao lại ngu ngốc đến như thế để rồi đánh mất thứ mình không nên đánh mất.

Tối hôm đó, cậu dến Adieux sớm, ở nhà cậu cũng không làm gì, thà đến sớm còn hơn. Anh đã ngồi sẵn ở đó. Cậu vẫn tưởng anh đến trễ hơn cậu. Hóa ra lại là sớm hơn.

"Jihoon, ngồi đi..." - Anh vẫn chu đáo lắm dù biểu cảm của anh rất gượng gạo

"Chuyện tối hôm đó, anh quên đi được không..." - Jihoon cuối gầm mặt xuống

"Là thật sao..."

"Là thật.. anh quên đi được không..." - Đôi mặt nhỏ xinh của cậu bất đầu đỏ hoe, từng giọt lệ bắt đầu tuôn trào...

"Jihoon... kí ức vẫn còn đó làm sao mà quên được chứ... Dù gì thì anh vẫn phải trả lời em..."

"Anh đừng nói được không.. em không muốn nghe... ngàn lần không muốn nghe..." - Jihoon vô thức bịt tai lại khiến cho bầu không khí xung quanh trĩu nặng xuống...

"Nghe anh lần ngàn lẻ một đi... anh không muốn vì chuyện này hai đứa tự dằn vặt nhau rồi tự tổn thương bản thân... anh không muốn nói ra vì anh sợ nếu nói em sẽ tổn thương... nhưng nếu không nói hai đứa liệu có tiếp tực làm bạn được hay không... Anh xin lỗi, ngàn lần xin lỗi em, tình cảm của em anh xin nhận nhưng có lẽ chẳng thể đáp lại đừng rồi... Anh xin lỗi Jihoon anh xin lỗi... Tha thứ cho anh.." - Seungcheol năm chặt lấy tay Jihoon kéo xuống để cậu có thể nghe từ lời anh nói

Nước mặt cậu không ngừng tuôn rơi. Cậu muốn hét lên cho cả anh biết cậu yêu anh đến nhường nào nhưng lại chẳng đủ can đảm cả có hét lên như thế cũng đâu thay đổi được việc anh không hề yêu cậu... Cậu mất tất cả... Cậu mất hết chỉ vì lời nói hôm ấy...

"Tiền ăn em cứ để anh trả... Anh phải về với Ji Eun... cô ấy đang đợi anh.. Adieux, Jihoon..."

Dáng người ấy bước vội khỏi bàn ăn... Cậu không tin anh có bạn gái, cậu không hề tin. Chắc chắn không phải, câu không muốn tin....

"Seungcheol.. Choi Seungcheol... Choi Seungcheol.... Anh bỏ em lại thật sao... là em tự ảo tượng bấy lâu nay sao... Choi Seungcheol.... Em không tin.. Em không tin... Em nhất định không tin.. Vạn lần không tin.. Đừng bỏ em... Seungcheol..." - Jihoon cố hết thật to để anh có thẻ ngoảnh đầu lại nhìn về phía cậu lần cuối... Dù cho cậu hét to tên anh như thế anh vẫn không nghe thấy sao.... Đôi mắt bé nhỏ ấy cứ hướng về phía anh nới bóng dáng cao lớn của anh.

"Anh thật lòng xin lỗi... Anh không đủ mạnh mẽ để đối mặt với em đâu... Anh hèn nhác quá Jihoon nhỉ.... Tại sao em lại đem lòng yêu anh cơ chứ..." - Seungcheol thì thầm bước đi thật nhanh dù trong lòng anh vẫn muốn quay lại... là rất muốn.

Từ ngày hôm đó trở đi. Anh và cậu dường như đã sắp chấm dứt rồi. Chạm mặt nhau cũng không chào hỏi nhau. Dường như không quen biết. Châm dứt thật rồi ư? Cậu không muốn nhưng làm cách nào để quay lại khi hàng ngày cậu vẫn bắt gặp anh cùng cô gái ấy tay trong tay với nhau... Cậu đâu đủ mạnh mẽ để đối mặt với anh...

Cậu chẳng còn lựa chọn nào khác. Rời xa anh. Lúc đó cậu có thể quên anh để rồi bản thân sẽ không còn đau lòng như vậy nữa. Một khi đã ra đi thì sẽ không trở lại... Chừng đó thời gian bên anh với cậu đã quá đủ rồi...

Tháng 7, năm đó, cậu rời Hàn Quốc đến Pháp cách xa nơi anh. Bằng lòng bỏ mọi thứ lại đó để quên anh. Cậu đi, anh không biết. Thật ra là đã bao nhiêu lần cậu viết tin nhắn gửi cho anh nhưng cứ viết lại xóa, viết rồi lại xóa....

"Seungcheol, Jihoon rời Hàn Quốc rồi tớ hết nhiệm vụ rồi phải không?" - Ji Eun chìa tay đưa cho Seungcheol đơn nghỉ học của Jihoon.

"Em ấy đi khi nào...?" - Anh hỏi nhưng cảm giác như có gì đó nghẹn lại ở cổ anh... cảm giác nuối tiếc...

"21/7, cách đây 4 ngày. Chắc là tớ với cậu chấm dứt màn kịch này đi nhé. Jihoon đi rồi tớ chẳng có lí do nào tiếp tục làm bạn gái của cậu đâu." - Ji Eun tháo sợ dây chuyền với mặt chữ dây là chữ J - "Tìm Jihoon đi rồi đưa nó lại cho chủ nhân của nó. Tớ đeo vào thấy tội lỗi với chủ nhân của nó lắm đấy nhé."

Chữ J trên mặt dây chuyền tất nhiên không phải là Ji Eun mà là Jihoon...

"Ừ nhưng tớ không đủ can đảm đâu ha... chắc lại phải chôn vùi thứ tình cảm này xuống hố sâu rồi..."

Ở Pháp năm đó, có một người luôn luôn đợi anh, nhớ anh đến mức quên đi bản thân đến Pháp chỉ để quên anh. Ngày nào cậu cũng chỉ ước gì anh đến Pháp tìm cậu... cứ mỗi ngày như thế Jihoon bắt đầu tuyệt vọng, stress... Cậu quá mệt mỏi đến mức sinh bệnh... Cậu cũng chẳng đủ mạnh khỏe để chờ anh nữa rồi... Những tách cà phê hằng đêm, những viên thuốc ngủ mỗi tối rút đi sức lực của cậu rất nhiều đến mức phát bệnh phải nằm viện....

Bệnh tình của cậu bắt đầu nặng... Cậu hôn mê sâu... Cậu biết rằng dù gì cuối cùng anh cũng không đến tìm cậu, nơi đây cũng sẽ chỉ có mình cậu tuyệt vọng trong nỗi cô đơn. Thà rời xa thế giới này để khỏi đau lòng như thế còn hơn...

Cậu không đủ sức để tỉnh lại... cậu cũng chẳng muốn... Đêm hôm ấy, buồi tối đầy sao với ánh trăng sáng trong veo, cậu rời bỏ nơi đây.....

"Seungcheol ya... Seungcheol Seungcheol Choi Seungcheol..." - Ji Eun chạy thẳng vào phòng anh hét toáng cả lên

"Chuyện gì vậy? Tớ đang làm đồ án cơ mà. Đừng có phá tớ chứ" - Seungcheol khó chịu

"Đồ chó điên này... tớ chẳng thèm phá cậu đâu... Jihoon của cậu... cậu ấy..." - Ji Eun nghẹn lời

"Jihoon làm sao..." - Seungcheol đứng phắt dậy

"Cậu ấy mất rồi... Chấn thương tâm lí.... Sử dụng thuốc ngủ và caffein quá nhiều... hôn mê sâu 6 tháng... 5 ngày trước cậu ấy mất rồi... không cứu được... bây giờ tớ mới nghe tin...." - Ji Eun nghẹn lời

Seungcheol khuỵu người, chết lặng, nước mắt tự tuôn ra không kìm chế được... Anh chạy khỏi nhà , phóng xe đến nhà cậu. Một màu u tối, một màu trắng toát pha lẫn màu đen, bóng tối bao trùm căn nhà của Jihoon. Anh bước nhanh vào nhà cậu. Có ba và mẹ cậu ấy ở đó.. cậu quỳ gối xuống...

"Cậu là Seungcheol phải không?" - Bác gái mở lời, giọng nghẹn lại

"Dạ vâng, là cháu..." - Seungcheol cuối đầu

Bác gái bước vào trong phòng Jihoon lấy ra một lá thư màu hồng - màu anh thích.

"Cháu mở ra đọc đi... Jihoon trước khi đi nó đã viết cái này gửi cháu lá thư này.. hai bác chưa đọc đâu...." - Bác gái dúi vào tay anh - "Cháu có thể vào phòng nó đọc cũng được không... nhất thiết ngồi đây... đọc đâu.. đừng ngại vào phòng nó đi...."

Anh bước vội vào phòng cậu, nơi anh từng đến không biết bao nhiêu lần khi hai bác không có nhà...

"Gửi Seungcheol,
Lúc anh nhận được bức thư này có lẽ em đã rời xa nơi này rồi. Anh có còn nhớ đến em chứ? Những suy nghĩ về em vẫn còn trong tâm trí anh chứ? Em nhớ anh lắm, Seungcheol à. Em yếu đuối quá phải không anh. Đến cuối cùng chỉ có em, nỗi cô đơn, tuyệt vọng và nước mắt. Nhưng em vẫn chờ đợi ngày anh tìm đến em, cứ như thằng ngốc anh nhỉ? Mà bởi vì đó là anh nên em chờ đợi trong ngu ngốc cũng được. Cũng đáng mà phải không anh. Biết bao lần em ước anh đến bên em lúc này đi... Em vẫn cứ chờ đợi anh trong vô vọng như thế.! Sao anh không tìm em... À em quên anh có Ji Eun của anh mà em có là gì đâu... Diều ước cuối cùng của em - chỉ mong anh là của em, được không Choi Seungcheol. Chắc em đối với anh chỉ là chàng trai lướt qua đời anh thôi nhỉ? Kaka nhưng vì đó là anh nên em sẽ cố chấp nhận sự thật khốn khiếp này để tiếp tục yêu anh trong vô vọng... Tấm chân tình của em, làm sao để anh hiểu hết được đây? Tình yêu của em dành cho anh quá nhiều rồi... Mỗi phút mỗi giây nghĩ về anh em lại đau đớn biết nhường nào... Nỗi đau như xé nát tim em... Dù cho em có nhắm chặt mắt lại khoogn muốn thức dậy thì hình bóng anh vẫn còn tồn tại tại đó. Làm sao để quên anh... Hình bóng của anh xuất hiện trong cả giấc mơ của em... Seungcheol em phải làm sao đây...
Em mệt quá Seungcheol ơi, chắc em viết tiếp được đến đây thôi...
Adieux, Seungcheol. Je t'aime."

Nước mắt anh cứ thế mà tuôn rơi khi từng dòng chữ Jihoon viết cho anh hiện lên, anh hối hận vì cuối cùng vẫn không thể gặp cậu lần cuối cùng... Anh trốn tránh sự thật, anh nhút nhát sợ cái sự thật cay đắng này - anh yêu Jihoon...

Anh cầm chặt bức thư chào, hỏi thăm hai bác vài câu rồi chạy xe đến ngọn đồi năm ấy, anh và cậu cùng đi dã ngoại ở đây.. Cậu đàn ghita còn anh hát cậu nghe 'One Love' giờ đây nơi này đã đầy mùi đau thương nhưng kĩ niệm vẫn còn đó...

Tiếng ghita vang lên xót xa lòng người... tiếng ghita ấy xé nát lòng người một cách nhẹ nhàng... tiếng ghita ấy đầy sự hối hận của chàng trai năm ấy vì quá sợ hãi mà khiến người mình yêu thương từ giã nơi đạp đẽ này...

"Sự tồn tại tại của em thật đáng quý
Em như cơn mưa giữa vùng đất khô cằn
Em là ánh sáng giữa đêm đen
Em nở nụ cười với anh khi mệt mỏi
Tình yêu của anh đang lớn dần ở nơi em
Anh nhắm mắt lại và chỉ nghĩ về em
Em sẽ mãi là của anh..."

Giọng hát ngọt ngào đầy đau thương của anh vang lên giữa ngọn đồi xinh đẹp nhưng ngập tràn đau xót nơi đây... Tiếng hát của anh trong trẻo đến lạ thường chứa đựng bao nhiêu tình cảm của anh ở trong đấy...

"Jihoon à, có muộn quá không khi anh nói anh yêu em rất nhiều..." - Seungcheol không kiếm chế được những giọt nước mắt của mình, anh khuỵu người xuống bên ngôi mộ nhỏ bé của Jihoon, ôm chầm lấy nó như đang ôm cả người cậu vào lòng......

Nếu đã yêu nhau thì cứ nói ra đừng giấu mãi trong lòng rồi tự biến mình thành kẻ nhút nhát và đánh mất đi những thú đáng ra mình phải yêu thương nó rất nhiều như thế....

--------------
The End!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro