2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jidwi POV

Tôi đứng đó nhìn khuôn mặt đang tức giận của Sun Woo.  Tôi không biết phải nói gì.  Tôi chỉ cảm thấy như ai đó cần phải đặt một mũi tên vào trái tim tôi và kết thúc cuộc sống của tôi.  Sự hận thù thuần túy trong mắt anh ấy không phải là điều tôi muốn trải qua.  Đúng rồi.  Anh ấy không phải lúc nào cũng tốt với tôi nhưng anh ấy coi tôi như một người bạn.  Điều mà cả đời tôi chưa bao giờ cảm nhận được.  Nhưng bây giờ tất cả những gì tôi thấy trong mắt anh ấy là sự căm ghét.

"Anh trai, bình tĩnh."  Ah-ro đến gần anh trai mình.  "Tránh ra! Ngươi biết! Ngươi chưa bao giờ nói với ta!"  Anh ta hét lên bắn dao găm với mắt về phía cô.  Cô ấy nao núng.  "Ta...chúng ta có thể giải thích."  Cô ấy thử lại với giọng nói nhẹ nhàng của mình.  "Ta đã nói tránh ra khỏi chuyện này!"  Anh lại hét lên.  Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi và đi nhanh về phía tôi và trong vài giây tay anh ta đã đi đến cổ áo sơ mi của tôi.  "Anh trai! Dừng lại! Bình tĩnh!"  Ah-ro lại nói.  Anh ta phớt lờ cô ta đấm thẳng vào mặt tôi.

Tôi loạng choạng ngã xuống sàn với cảm giác máu trào ra từ miệng.  Trước khi tôi có thể hiểu chuyện gì xảy ra, tôi đã bị giật lên một lần nữa.  "Ta sẽ giết ngươi!"  Anh ta lại đấm tôi.  Tôi có thể nghe thấy tiếng khóc của Ah-ro và cầu xin anh ấy dừng lại nhưng tôi không thể cử động cơ thể để làm bất cứ điều gì.  Tôi cảm thấy mình xứng đáng với điều này.  Anh ấy đúng.  Tôi là lý do khiến người bạn duy nhất của anh ấy chết.  Đột nhiên tôi cảm thấy mình không thở được.  Giống như phổi của tôi sắp vỡ ra.  "Jidwi!"  Tôi có thể nghe thấy ai đó nói điều gì đó nhưng tôi không thể hiểu được giọng của ai.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao anh ấy lại thở như vậy ?!"  Tôi đoán là Sun Woo đã hỏi.  Tôi có thể cảm thấy mình đang tỉnh táo và vô thức.  Tôi cảm thấy mình được nâng lên trong vòng tay của ai đó và được đặt trong một bệ đỡ thoải mái.  "Thở đi Jidwi! Thở đi. Ngươi không sao đâu."  Tầm nhìn của tôi mờ đi một chút khi thấy khuôn mặt hoảng sợ của Ah-ro trước mặt tôi.  "Theo nhịp thở của tôi."  Cô ấy nói.  Tôi cảm thấy như mình bị bóp nghẹt.  Tôi cố gắng thở nhưng cố gắng theo dõi Ah-ro.  "Tốt. Bình tĩnh."  Chẳng bao lâu thì nhịp thở của tôi trở nên đều đặn.

Tầm nhìn của tôi trở nên rõ ràng khi nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Ah-ro và Sun Woo đang nhìn chằm chằm vào tôi xen lẫn những cảm xúc lo lắng và không thể nhận ra.  "Cảm ơn ngươi."  Tôi run rẩy nhìn Ah-ro.  Cô gật đầu nhẹ nhõm.  "Đó là cái gì?"  Sun Woo lên tiếng.  "Đôi khi tôi bị hoảng loạn tấn công."  Tôi nói rằng không thể làm cho mình để nhìn vào anh ta.  "Đó không giống như một cuộc tấn công hoảng loạn bình thường."  Anh ta nói.  "Anh ấy có một căn bệnh."  Ah-ro giải thích.  Tôi nhìn Ah-ro và lắc đầu không cho cô ấy tiếp tục.  Nhưng tất nhiên là cô ấy phớt lờ tôi.

"Trái tim của anh ấy không khỏe như người bình thường. Anh ấy khó ngủ vào ban đêm. Anh ấy có thể dễ dàng bị hoảng loạn. Anh ấy thậm chí có thể ngất xỉu bất cứ nơi nào nếu anh ấy không chăm sóc bản thân."  Ah-ro kết thúc.  "Ta chưa bao giờ ngất xỉu và ta ổn. Đó chỉ là một cơn hoảng loạn. Mọi người đều có thể mắc phải".  Tôi đứng dậy khỏi vị trí nằm của mình.  "Hai người cần nói chuyện. Ta sẽ ở bên ngoài."  Ah-ro nhìn cả hai chúng tôi và rời đi mà không nghe thấy bất kỳ phản hồi nào của chúng tôi.

Tôi nhìn vào bất cứ nơi nào nhưng  không biết phải nói gì hoặc làm thế nào.  "Ta muốn giết ngươi."  Cuối cùng thì anh cũng lên tiếng.  Tôi nuốt nước bọt nhìn xuống bàn tay run rẩy.  "Nhưng bằng cách nào đó, ta không thể. Khi ta nghi ngờ rằng ngươi có thể là vua, ta không muốn tin vào điều đó. Ta tự nhủ mình thật lố bịch. Thế giới không tàn nhẫn như vậy."  Anh ta tiếp tục.  "Tôi xin lỗi."  Tôi đã nói thì thầm.  "Ngươi xin lỗi? Phải không?"  Anh cười khúc khích.  Tôi nhìn lên anh ta thấy nụ cười nhếch mép của anh ta.  "Ngươi nghĩ rằng ta muốn tất cả những điều này xảy ra?!"  Cuối cùng tôi đã tìm thấy giọng nói của mình để hét lên.

Nụ cười nhếch mép của anh biến mất.  "Ngươi nghĩ rằng ta muốn tất cả những người đó chết? Ngươi không nghĩ rằng ta đã sống cuộc sống của mình mà cảm thấy tội lỗi, cảm giác như ta thậm chí không nên sống. Ta không bao giờ muốn ai đó chết vì ta. Ta không bao giờ muốn ai đó bị tổn thương vì ta. Nhưng ta không có quyền lựa chọn! "  Tôi hét lên khi cảm thấy nước mắt giàn giụa.  "Vậy thì ngươi nên tiếp tục trốn đi! Ngươi không nên để bất cứ ai nhìn thấy khuôn mặt của mình! Ngươi chỉ nên giấu mình đi! Vậy thì có lẽ tất cả những người đó sẽ vẫn sống!"  Anh ta hét lại.

Tôi hơi vấp ngã.  "G ... cái gì?"  Tôi có thể cảm thấy nước mắt của mình đã rơi xuống má.  "Dù thế nào đi nữa vẫn là lỗi của ngươi! Và ta mong ngươi sống hàng ngày với cảm giác tội lỗi đang ăn thịt ngươi. Họ vẫn chết vì ngươi! Họ chết chỉ vì ngươi phải sống!"  Giọng anh ấy nói rõ ràng và đầy uy hiếp.  Tôi đẩy anh ta ra để đi ra khỏi căn phòng nhỏ.  "Jidwi."  Ah-ro nói nhẹ nhàng đến gần tôi nhưng tôi phớt lờ cô ấy tiếp tục bước đi của mình.  Bất cứ nơi nào nhưng ở đây.  Cuối cùng tôi cũng đến được cái ao nơi tôi có được sự thoải mái và bình yên và khuỵu xuống.  Tôi hét lên với thế giới và bật khóc nức nở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ghjn