5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Lễ Kiệt cuối cùng ở lại nhà Lý Nhuế Xán.

Mối quan hệ của họ, trước và sau lời tỏ tình của Lý Nhuế Xán, mọi thứ dường như đã thay đổi nhưng cũng dường như chẳng có gì đã khác đi. Mọi chuyện quay trở về lại như trước - Lý Nhuế Xán chưa bao giờ bỏ rơi quá khứ của mình.

Họ vẫn là bạn rất tốt nhưng lại không thể đạt được những gì Triệu Lễ Kiệt mong muốn.

Lý Nhuế Xán nói anh muốn đưa Triệu Lễ Kiệt đi khắp Seoul, nhưng cuối cùng anh lại mua một chiếc máy tính mới, anh và Triệu Lễ Kiệt mỗi ngày đều ở nhà chơi game. Trong nháy mắt, thời gian bị quay ngược về mấy năm, Triệu Lễ Kiệt trở thành thiếu niên 18 tuổi vừa mới gia nhập đội một, ngày đêm leo rank với Lý Nhuế Xán.

Triệu Lễ Kiệt vẫn không thể hiểu tại sao Lý Nhuế Xán lại muốn chăm sóc cho mình từng chút một dẫu anh chỉ lớn hơn cậu ba tuổi. Cho dù sau này Triệu Lễ Kiệt có muốn chiều chuộng Lý Nhuế Xán thì đến cuối cùng cậu vẫn là người được nuông chiều hơn.

Lý Nhuế Xán luôn có thể nắm bắt sâu sắc cảm xúc của Triệu Lễ Kiệt và đưa ra những lời động viên, khuyến khích vừa phải. Triệu Lễ Kiệt lớn lên dưới sự theo dõi cẩn thận của Lý Nhuế Xán, nhưng cậu lại chẳng có cơ hội che chắn cho Lý Nhuế Xán khỏi bất kỳ cơn bão nào.

Thời gian ở bên người mình yêu trôi qua rất nhanh, kỳ nghỉ một tuần của Triệu Lễ Kiệt dường như đã bị Nữ thần định mệnh đánh cắp, trôi qua trong nháy mắt. Đêm cuối cùng, Lý Nhuế Xán dựng thêm một cái giường gấp ở phòng ngủ, hào phóng giải cứu Triệu Lễ Kiệt khỏi ghế sofa.

Đầu giường có một ngọn đèn ngủ, Lý Nhuế Xán tắt đèn huỳnh quang, bật đèn ngủ lên, anh nằm nghiêng bên giường, cúi đầu nhìn Triệu Lễ Kiệt, hiển nhiên có chuyện muốn nói.

"Anh đã nói chuyện với Đáo Hiền vài lần," Anh nói, "Bọn anh không hiểu tại sao em lại đến LCK."

Triệu Lễ Kiệt ôm gối, nhìn vào mắt Lý Nhuế Xán và trả lời rất thẳng thắn.

"Vì anh đấy."

"..."

Nhìn thấy Lý Nhuế Xán cau mày, thấy có chuyện nghiêm trọng sắp xảy ra, Triệu Lễ Kiệt vội vàng nói.

"Đương nhiên là có nguyên nhân khác nữa."

Lý Nhuế Xán nâng cằm, trầm giọng nói.

"Là gì thế?"

"Em muốn làm người dẫn đường."

Triệu Lễ Kiệt nghiêm túc trả lời, rất ngang ngược nhưng cũng rất giống cậu.

"..."

"Không! Em nói nghiêm túc đấy." Triệu Lễ Kiệt ngồi dậy và nhìn thẳng vào mắt Lý Nhuế Xán, "Cũng giống như anh và Đáo Hiền, khi anh đến LPL để tìm kiếm sự thay đổi, ở đây cũng có rất nhiều đứa trẻ cần những cơ hội này nhưng lại sợ hãi những điều vô định. Em đi trước một chút, bước đi của em có thể khuyến khích chúng ở một mức độ nào đó. Trước đây, Khan cũng từng thay đổi đội tuyển khi gần cuối sự nghiệp để giành chức vô địch... Đối với em, đây chỉ là một sự thay đổi của môi trường, trình độ thì vẫn vậy thôi."

Lý Nhuế Xán vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, anh không ngờ Triệu Lễ Kiệt lại suy nghĩ nhiều như vậy. Không vì lý do gì, anh lại nghĩ đến Lee Sang Hyuk sau một thời gian dài. Việc cậu ta vẫn tiếp tục thi đấu sau Triple Crown, đồng thời nghĩ đến câu nói của cậu ấy.

"Điều duy nhất tôi quan tâm là mọi người có thể nhớ lại những màn trình diễn trong quá khứ của tôi một cách tận hưởng. Nếu có đứa trẻ nào muốn trở thành Faker tiếp theo trong tương lai, tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức."

Đối với họ, Liên Minh Huyền Thoại không đơn thuần chỉ là một tựa game.

Lý Nhuế Xán rất nhẹ nhõm và vui vẻ, có lẽ, Triệu Lễ Kiệt rất kết nối với tất cả những người và những điều cậu ấy thích.

Anh nhìn khuôn mặt không còn non nớt của Triệu Lễ Kiệt mà cảm thấy mềm lòng. Anh nghĩ rằng một ngày nào đó đứa trẻ kiêu ngạo này cũng sẽ trải qua nỗi đau âm ỉ mà anh từng trải qua, cho dù anh muốn đi đến những nơi cao hơn, cơ thể và hiện thực cũng sẽ nói với anh rằng đây chính là điểm dừng rồi.

Có thể sắp tới, thực tế đau đớn về việc "giải nghệ" sẽ làm gãy đôi cánh của người đi rừng trước mặt, nhưng điều đó không quan trọng, giống như lớp da mới sẽ mọc lên trên vết thương, chú đại bàng của anh sẽ lại sải cánh bay cao. Và trong quá trình trùng sinh đau đớn đó, Lý Nhuế Xán sẽ luôn đồng hành và hướng dẫn cậu, giống như anh vẫn luôn làm.

Trái tim anh dịu đi, và cả lời thốt ra cũng rất nhẹ nhàng.

"Nói đến chuyện này, anh còn chưa hỏi em sau khi nghỉ hưu muốn làm gì."

Lần này Triệu Lễ Kiệt không trả lời anh ngay lập tức.

Cậu suy nghĩ một chút, mạnh dạn tiến đến bên giường, nơi cậu có thể chạm vào tay Lý Nhuế Xán.

"Trước đây em đã nghĩ về nó, nhưng sau đó em không còn nghĩ về điều đó nữa," Triệu Lễ Kiệt nói, "Em chỉ muốn tìm thấy anh và sống cùng anh. Chúng ta làm gì không quan trọng."

Ánh sáng mờ mịt nhưng Triệu Lễ Kiệt vẫn nhìn thấy Lý Nhuế Xán đang đỏ mặt. Anh hơi co rúm lại, dùng chăn che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt xinh đẹp.

"Sau khi đoạt chức vô địch, cả đời em chỉ còn lại một lý tưởng," Triệu Lễ Kiệt nói rất nhỏ, như thể đó là một bí mật lớn, sợ mọi người ngoại trừ Lý Nhuế Xán nghe được, "Đó chính là anh, Lý Nhuế Xán."

Lý Nhuế Xán đã phát hiện từ lâu rằng Triệu Lễ Kiệt rất giỏi nói những thứ lãng mạn. Cho dù đó là câu "Nhà sư mù dũng mãnh như này đã xứng với anh chưa?" hay "Hiệp sĩ rùa, anh có muốn nhìn thấy cực quang không?" được viết trên bảng trắng, tất cả đều dường như đang nói với Lý Nhuế Xán rằng em sẽ cho anh sự lãng mạn không thể đổi dời đến tận cùng.

Lý Nhuế Xán nín thở, nhưng trái tim anh vẫn đập ngày càng nhanh hơn không thể kiểm soát.

Cuối cùng, anh không thể nhịn được nữa, đứng dậy hôn Triệu Lễ Kiệt.

Vốn dĩ đó chỉ là một nụ hôn mất kiểm soát và bất chợt, có thể kết thúc vỏn vẹn trong vài giây. Triệu Lễ Kiệt bị tấn công bất ngờ sững sờ trong chốc lát, cậu nhanh chóng phản ứng lại, hung hăng hôn đáp trả, say đắm như muốn ăn tươi nuốt sống anh.

Lý Nhuế Xán toàn thân mềm nhũn, xương cốt như bị rút hết, anh chỉ có thể tan vào vòng tay của Triệu Lễ Kiệt, mặc cho cậu làm theo ý mình. Cậu không chút do dự hay muốn nhượng bộ, đẩy Lý Nhuế Xán xuống giường mềm mại, đè lên người anh hôn. Hôn lên mắt, chóp mũi, khóe miệng và cả yết hầu của anh, hôn tất cả những nơi cậu được phép chạm vào.

Nụ hôn của họ kết thúc bằng việc Lý Nhuế Xán vô thức nuốt nước bọt. Triệu Lễ Kiệt gần như phát điên khi nghe thấy tiếng anh nuốt xuống.

"Bây giờ chúng ta là gì?" Triệu Lễ Kiệt hỏi bằng giọng đã khàn đi sau nụ hôn kia.

Lý Nhuế Xán lúc này đã ngại đỏ bừng mặt, nhưng anh vẫn muốn giả ngốc trêu cậu.

"Là gì là sao?"

"..."

"Quên đi, anh không trêu em nữa."

Nhìn vẻ mặt ủy khuất của cậu, Lý Nhuế Xán rốt cục cảm thấy áy náy, vòng vo nói rằng đây có lẽ là cái gọi là "định mệnh".

"Dù sao thì," Anh mím môi cười, "Các câu lạc bộ LCK không giống như EDG, không cấm tuyển thủ yêu đương đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jieduo