6-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

P/s: Nghe nhạc trong lúc đọc để tăng thêm cảm xúc nha

6

Sau khi cơm nước xong xuôi, Lý Nhuế Xán cho chúng tôi ở lại phòng dành cho khách của biệt thự nghỉ ngơi.

Nhưng bây giờ phòng dành cho khách chỉ còn lại một phòng, các phòng trống còn lại đều đã có những mục đích sử dụng khác, phòng chơi game, phòng làm việc, phòng giải trí, phòng tập thể thao, còn có phòng trưng bày.

Cũng may chiếc giường trong phòng dành cho khách cũng đủ lớn, tôi cùng đồng chí đi rừng mỗi người nằm một bên, cũng rất thoải mái.

Hai chúng tôi nằm trên giường, có chút nhàm chám, liếc nhau, đều muốn mượn phòng chơi game trong nhà Lý Nhuế Xán.

Lý Nhuế Xán giúp hai chúng tôi mở máy chủ, nhìn ra được anh ấy cũng có phần nhàm chán, ôm cánh tay đứng sau lưng chúng tôi quan sát.

Người đi rừng xoay cổ một chút: "Solo?"

"Được," Tôi nói, "Chơi như thế nào?"

"Solo cùng một tướng, một đầu một tháp," Cậu ấy nhìn tôi, "Chọn cái gì là quyền của cậu."

Tôi rít lên: "Khẩu khí của cậu cũng lớn đấy."

Cậu ấy cười: "Chọn đi."

Tôi nhìn trái nhìn phải: "Lee Sin."

"OK"

Chúng tôi chọn Lee Sin, vui vẻ bước vào solo, không thể không nói, với tư cách là người đi rừng của SKT, sức lực của cậu ấy cũng quá mạnh đi, nhưng tôi là người đi đường giữa của EDG, đương nhiên không thể làm mất mặt quốc điện, một đi hai về, mỗi lần đều giằng co đến cực hạn, cho đến thời điểm chúng tôi đều lên level 6, cả hai đều cậu đá tôi trả một lúc, Lý Nhuế Xán ở đằng sau cũng xích lại gần hơn, im lặng tập trung quan sát.

"Ắc," Đồng chí đi rừng cuối cùng chiến lược kém hơn một chút, bị tôi bắt lấy đầu người, "Một chút nữa thôi!"

Tôi nhìn mình còn 5 giọt máu, tranh thủ thời gian W khóa lại, sau đó cười hì hì: "Tôi thắng."

Cậu ta lắc đầu: "Chỉ kém một chút."

"Kém một chút cũng là chênh lệch," Tôi nói, "Gọi anh."

Cậu ta rít lên một tiếng: "Lợi dụng người khác."

"Gọi một tiếng anh trai có sao đâu," Tôi nói, "Tôi vốn là lớn tuổi hơn cậu."

Cậu ta bĩu môi, ấn mở giao diện: "Đánh rank đi, tôi kéo cậu lên rank."

"Hơ," Tôi trừng mắt với cậu ta, "Tôi ở rank Hàn đạt thách đấu còn cần cậu kéo."

Cậu ta cười lên: " Cấp bậc Lee Sin của tôi rất lợi hại."

"Vậy mà cậu cũng thua." Tôi mắng cậu ta, nhưng tự mình phân cao thấp thì điểm của tôi vẫn thấp hơn so với cậu ta một chút

"Mạnh thật đó," Cậu ta cười rộ lên, cũng tự mình tới phân cao thấp, "Đến đây, Lee Sin mạnh như thế này mới xứng với cậu."

Trong nháy mắt đó tôi dường như có chút ảo giác, Lý Nhuế Xán ở sau lưng chúng tôi hình như đã giật mình.

Tôi quay đầu nhìn anh ấy.

Nhưng Lý Nhuế Xán cũng đã xoay người rời khỏi phòng chơi game, thân hình của anh nhỏ gầy khỏe đẹp và cân đối, im lặng lãnh đạm, tôi nhìn anh ấy, trong phút chốc tôi thấy được một chút cô đơn từ bóng lưng đó, loại cô đơn này giống với Triệu Lễ Kiệt, cũng không biết có phải là ảo giác của tôi hay không.

Tôi cùng đồng chí đi rừng chơi liên tục đến tận rạng sáng, mới cùng nhau trở về phòng.

Lý Nhuế Xán dường như đã nghỉ ngơi, trong hành lang im ắng.

Tôi vừa đẩy cửa ra, đồng chí đi rừng đã kéo tôi lại, thở dài một tiếng, sau đó đưa tôi đi lên phía trước.

Hai chúng tôi cứ như vậy lần mò tiến vào cánh cửa phía trước.

"Làm cái gì vậy," Mặc dù không hiểu, nhưng tôi cũng hạ giọng xuống, vô cùng phối hợp, "Cậu là muốn tới trộm cúp?"

Cậu ta im lặng liếc mắt, kéo tôi ra, mở điện thoại để chiếu sáng.

Tôi liền nhìn thấy tủ trưng bày của Lý Nhuế Xán.

Nơi đó đặt tất cả những vẻ vang của anh, anh ở LPL bảy năm, về LCK mấy năm, bao gồm cả cúp FMVP của S11 kia, bọn chúng đoan đoan chính chính đặt ở chỗ đó, giống như chủ nhân của chúng, nghiêm túc yên tĩnh, lạnh lùng không nói lời nào.

Bên cạnh còn có một cái tủ nhỏ, hai chúng tôi rón rén đi qua, thật sự giống như kẻ trộm, mở cửa tủ ra, nhìn vào bên trong.

Bên trong có một chiếc áo đồng phục đội được gấp lại.

Khi tôi nhìn rõ thấy nó, liền mở to cả hai mắt ra để nhìn.

Đó là một cái áo đồng phục cũ của EDG, phiên bản giống như là đã từ rất nhiều rất nhiều năm về trước, cổ áo vẫn là màu đỏ hình chữ V, cực kì giống cái áo bọn họ mặc lúc đoạt giải quán quân.

Mà đồng chí đi rừng đúng lúc này vươn tay, nhẹ nhàng lật mặt sau của nó.

Tôi sợ đến mức ngây người.

Cái áo đó mặt sau có ID tuyển thủ, nhưng không phải là ID Scout, mà là ID của huấn luyện viên tôi năm đó.

-----Jiejie.

Tôi trầm mặc, nhìn lại một chút, trong tủ trống rỗng, chỉ có một bộ đồng phục đội được trưng bày.

Đồng phục của EDG Jiejie.

Tôi và cậu ấy nhìn nhau một chút, chúng tôi đều nhìn thấy rất nhiều cảm xúc phức tạp trong mắt đối phương.

7

Nằm trên giường, tôi cùng đồng chí đi rừng đều trầm mặc.

Qua rất lâu, cậu mới yếu ớt mở miệng: "Vẫn rất...Không thể tưởng tượng được."

Tôi quay đầu nhìn cậu: "Cậu nói cậu có chuyện muốn làm rõ, có phải là cái này không?"

Cậu cũng quay đầu, mỉm cười với tôi.

"Ở Hàn Quốc có rất nhiều người đi rừng giỏi, huấn luyện viên Lý xuất thân từ SKT, lại là FMVP của World, anh ấy gặp qua rất nhiều rất nhiều người ưu tú," Ngữ khí của cậu ấy rất bình thản, "Nhưng duy chỉ có vị trí đi rừng này, anh ấy xưa nay sẽ không đánh giá bất luận kẻ nào."

Tôi sửng sốt một chút, nhớ tới Triệu Lễ Kiệt lúc bị phỏng vấn cũng chỉ cười không nói, anh ấy xưa nay đối với vị trí đường giữa chưa từng đánh giá, nhưng chúng tôi đều biết đáp án của anh ấy là ai.

Có một số người chính là như vậy, bọn họ đã quyết định một việc, thì sẽ không bao giờ thay đổi.

"Trên thế giới này người giỏi nhiều như vậy, nhưng anh ấy giống như đã đem vị trí kia để lại cho một người khác, người mà anh ấy coi là đặc biệt," Giọng nói của cậu ấy có chút than thở, "Chắc cậu không biết, tôi là người đi rừng do một tay anh ấy tuyển chọn, khi đó tôi còn chưa có tiến hành huấn luyện, anh ấy cùng tôi chơi một ván, anh ấy chơi Zoe, cậu đoán xem tôi chơi cái gì?"

Tôi căn bản không hề suy nghĩ: "Viego."

"Đúng," Cậu có chút bất đắc dĩ, "Viego với skin vô địch."

Tôi bĩu môi: "Quái lạ."

"Trước khi đến, không phải tôi đã nói với cậu tôi muốn tìm đáp án sao," Cậu thở dài, "Bây giờ đã tìm được, rất rõ ràng, cũng không có gì."

Tôi lại có chút trầm mặc: "Rất nhiều người nói anh ấy, rất tuyệt tình."

Bao gồm cả tôi trước đó, cũng nghĩ như vậy, anh ấy hỏi thăm rất nhiều người, duy chỉ có Triệu Lễ Kiệt là không đề cập tới.

"Nhưng có vẻ như," Cậu ta mấp máy môi, "Ít nhất anh ấy không nên như những gì mọi người nói."

Tôi thở hắt ra: "Nhưng vì cái gì, không nói một lời, anh ấy rõ ràng có thể hỏi một câu, giống như bạn bè bình thường."

Cậu ấy nở nụ cười: "Cậu chưa từng yêu đương đúng không?"

Lỗ tai tôi nóng lên: "Liên quan gì tới cậu!"

"Có những người là như vậy," Cậu ta nhìn tôi đang nóng nảy, chầm chậm giải thích, "Anh ấy càng trốn tránh, càng nói rõ người này trong lòng anh ấy, không phải là bạn bè bình thường."

Lông mày tôi nhướn lên: "Cậu nói...."

Cậu ấy đắp chăn lên: "Ngủ đi, huấn luyện viên Lý nói, ngày mai đưa chúng ta đi Jinhae-gu."

"Jinhae-gu?"

"Ở đó đang có lễ hội hoa anh đào," Cậu ta nói, "Trông rất đẹp."

Tôi không còn lựa chọn nào khác đành chùm chăn, nhắm mắt lại.

Trong lòng vẫn còn nỗi nghi hoặc.

"Cậu tên gì? Tôi hỏi

"Tôi?" Cậu nói, "Kim Mẫn Lễ*."

(Đúng ra thì phải dịch ra thành tiếng Hàn cơ nhưng mà mình muốn để tất cả tên trong fic dịch ra hán việt luôn cho đồng bộ; chữ Lễ trong tên đồng âm với chữ Lý trong tên Lý Nhuế Xán, đều gọi là Li, cái này rất quan trọng)

"Được," Cơn buồn ngủ của tôi rất nhanh đã tới, từ trong tên cậu nhặt ra được một chữ, "Gọi cậu là tiểu Lễ...."

"Vậy cậu họ gì?"

Tôi mơ mơ màng màng: "Triệu...."

"Vậy tôi gọi cậu tiểu Triệu." Cậu ta ăn miếng trả miếng.

Tôi còn muốn phản bác một câu, ví dụ như cậu nên gọi tôi là anh trai các thứ các thứ, nhưng mấy ngày liền bôn ba khiến cho tôi quả thật có chút buồn ngủ, đầu khẽ dựa vào gối, tôi liền mơ thấy Chu Công.

8

Ngày hôm sau, Lý Nhuế Xán lái xe đưa bọn tôi đến Jinhae-gu.

Còn chưa đến nơi, dọc đường hoa anh đào đã bay tán loạn, Hàn Quốc có vĩ độ cao, khí hậu năm nay lạnh, mùa xuân tới muộn hơn bình thường, bây giờ hoa anh đào mới nở rộ.

Chúng tôi ngồi ở phía sau, có phần chột dạ cùng xấu hổ, ở trong xe yên lặng một lúc lâu.

Đến địa điểm, Lý Nhuế Xán dừng xe, cất kĩ chìa khóa xe, bên cạnh chìa khóa Mercedes của anh có treo một cái móc khóa rất nhỏ, thoạt nhìn trông như là một con hươu cao cổ.

Chúng tôi một nhóm ba người đi về phía trước, trên đường lớn hoa anh đào rực rỡ, dọc đường đều là các loại đồ ăn vặt, Kim Mẫn Lễ mua ba que kẹo bông, tôi một cái cậu ấy một cái, còn một cái còn lại đưa cho Lý Nhuế Xán, tôi có thể cảm nhận rõ ràng sự ghét bỏ của anh ấy sau đó.

Nhưng anh cũng không vứt đi, ngược lại còn dùng tay chọc chọc vào phần tai cáo trên kẹo bông.

Hôm đó chúng tôi chơi vô cùng vui vẻ, tôi đối với mọi chuyện đều hiếu kì, đồng chí Kim Mẫn Lễ phụ trách thanh toán và giải thích cho tôi, hai chúng tôi ở phía trước hoạt bát vui vẻ, Lý Nhuế Xán ở đằng sau đi theo, anh ấy không hề nói một lời nào, nhưng tôi có thể cảm nhận được anh ấy đang nhìn chúng tôi, giống như sợ chúng tôi sẽ bị lạc.

Sau khi chụp ảnh với đoàn tàu đầy màu sắc, một chiếc xe buýt tham quan chạy quanh địa điểm đến bên đường, Kim Mẫn Lễ mua vé, Lý Nhuế Xán liều mạng lắc đầu, kiên quyết không lên, cuối cùng hai chúng tôi đành phải lên tầng hai, đứng ở phía trước cửa xe buýt.

Tầm nhìn được mở ra, toàn bộ rừng hoa anh đào được thu hết vào tầm mắt, xa xa dàn nhạc đang biểu diễn ca khúc Kpop hot nhất khoảng thời gian gần đây, đám người náo nhiệt, tất cả người ngắm cảnh trên xe buýt cũng bắt đầu hét lên reo hò, đem những cánh hoa đào rải rác thu thập lại rồi ném lên không trung.

Cánh hoa màu hồng bay múa, chúng tôi ở trên tầng hai của chiếc xe buýt tham quan, đi theo đám người reo hò ở cùng một chỗ hò hét.

Tôi nhìn liếc qua về phía Lý Nhuế Xán, anh đứng ở phía dưới, thần sắc lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lại dịu dàng.

Tôi nhất thời không thể phân biệt được, anh ấy cuối cùng là đang nhìn chúng tôi, hay là mượn từ chúng tôi, trở về thời gian xa xôi, nhìn vào một số ký ức cũ mà anh ấy không thể quay về.

Tới tận buổi đêm, chúng tôi mới trở lại Masan.

Kim Mẫn Lễ cưỡi xe đạp ra ngoài mua kimbap cùng gà rán, trong biệt thự chỉ còn lại hai người là tôi và Lý Nhuế Xán.

Tôi ít nhiều cũng có chút xấu hổ, anh cũng không quan tâm, vẫy tay với tôi.

Tôi nhìn anh: "Sao vậy?"

Anh lời ít mà ý nhiều: "Chơi một ván đi."

Tôi hơi kinh ngạc.

Chúng tôi ngồi ở trong phòng chơi game, mở một ván đấu, tôi là đường giữa, nhưng anh lại chuyển qua đi rừng.

Ván đấu chỉ mới bắt đầu được cùng lắm vài phút, tôi liền phát hiện ra chiến thuật đi rừng của anh, bởi vì lối đi rừng này tôi đã nhìn thấy vô số lần khi luyện tập cùng với Triệu Lễ Kiệt.

Lúc nào ăn bùa đỏ, lúc nào đi lên đường trên, lúc nào cướp tài nguyên trong rừng, có thể thấy rõ ràng, tôi có đôi lúc còn hoài nghi, người ngồi bên cạnh tôi, rốt cuộc là Lý Nhuế Xán, hay là Triệu Lễ Kiệt.

Đấu một ván xong, anh đứng dậy, mang tới cho tôi một cốc nước ấm.

"Cậu không phải có chuyện tới tìm tôi sao," Anh nhìn tôi, ánh mắt lạnh nhạt, "Muốn hỏi cái gì, hỏi đi."

Tôi cầm cốc nước, muốn nói rất nhiều thứ, nhưng lại do dự.

"Em...." Cuối cùng tôi mấp máy môi, "Triệu Lễ Kiệt luôn nhắc về anh với em."

Anh không trả lời.

Tôi suy nghĩ thật lâu, sau đó chậm rãi nói: "Trước đó em cho rằng anh không quan tâm đến những điều này."

Lý Nhuế Xán nhíu mày.

Tôi nói tiếp: "Huấn luyện viên Lý, tại vì sao em lại đột ngột tới tìm anh, bởi vì huấn luyện viên Triệu Lễ Kiệt của em, anh ấy dường như luôn có rất nhiều tâm sự, em cảm thấy anh ấy... anh ấy thực sự rất nhớ anh."

Không đợi anh mở miệng, tôi lại tiếp tục nói: "Huấn luyện viên Lý, lúc đầu em cho rằng anh không quan tâm đến anh ấy, nhưng xem ra, cũng không phải như vậy, em không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng em không cảm thấy bộ dạng của hai người giống như những người không quan tâm đến nhau."

Lý Nhuế Xán vẫn im lặng như cũ.

Mà tôi cũng không biết nên nói cái gì. Tôi không thể xác định mình nói những lời này có mạo phạm hay không, hoặc có thể khiến khoảng cách của bọn họ ngày càng thêm xa, nhưng nếu không có người nói, mối quan hệ của bọn họ cũng sẽ không thể xích lại gần nhau hơn.

Thời gian cứ như vậy trôi qua, như thể đã qua thật lâu.

Tôi ngẩng đầu, nhìn về phía Lý Nhuế Xán.

Đôi mắt hẹp dài của anh ấy so với năm đó dường như không có thay đổi, vẫn luôn rực rỡ cùng với vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng tôi lại có thể nhìn thấy dòng sông thời gian chảy qua trong mắt của anh, rửa sạch những hồi ức cũ, cuối cùng lại như cũ không cách nào có thể chữa lành những nếp nhăn trên bãi biển không bằng phẳng.

Tôi biết anh đang nhớ nó.

"Có một số sự việc."

Anh ấy cuối cùng cũng nhìn về phía tôi.

"Không thể đi đến một bước kia."

Tôi sửng sốt.

Anh nhìn tôi, bỗng dưng mỉm cười, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ở trước mặt tôi cười, ý cười nhạt nhẽo, nhưng lại mang theo chút sầu não không thể nhìn thấu.

"Khi chúng ta còn trẻ, chúng ta cũng đã nghĩ đến việc sẽ thay đổi một cái gì đó," Ngữ khí của anh mang theo sự đơn độc đã được trải qua trong nhiều năm, "Nhưng đây là một thế giới đã được định sẵn, nó sẽ không nghe theo lệnh của tôi và cậu ấy."

"Thế nhưng các anh...."

Anh lắc đầu, cắt ngang lời tôi.

"Có quá nhiều thứ không thể thay đổi, gia đình, người thân, bạn bè, xã hội, những fan hâm mộ yêu cậu, những đám người ghét cậu," Lý Nhuế Xán nói, "Chúng ta đều sẽ bị thời gian đưa đẩy, đẩy thẳng về phía trước, cho nên cuối cùng chúng ta sẽ phát hiện ra, làm bạn bè thật ra là sự lựa chọn tốt nhất."

"Thế nhưng-----"

Thế nhưng như thế nào là bạn bè bình thường, anh ấy mỗi ngày đều đem anh treo ngoài miệng, anh cất kĩ đồng phục đạt giải quán quân của anh ấy, anh ấy chưa bao giờ ngừng gửi tương ớt mẹ anh ấy làm cho anh, mà bên cạnh những thứ xung quanh anh, ánh mắt của anh đều mang theo hồi ức của hai người.

Hai người rõ ràng không phải bạn bè, rõ ràng không phải.

Tôi ngoan cố không tiếp lời, cắn răng cùng anh giằng co.

Anh nhìn tôi, vươn tay vỗ nhẹ lên đầu tôi, động tác kia thuần thục như vậy, như thể anh đã từng làm khi anh còn ở EDG, cứ vỗ nhẹ như vậy vào đầu ai đó, nói cho người đó biết: Cậu rất tốt, thật sự rất tốt.

"Anh," Tôi vẫn kiên trì, "Không có gì muốn hỏi em sao?"

Trong mắt Lý Nhuế Xán lóe lên hàng nghìn từ ngữ.

"Triệu Lễ Kiệt cậu ấy," Anh cuối cùng vẫn hỏi, "Còn khỏe chứ?"

Trong nháy mắt, hốc mắt tôi trở nên chua xót.

"Không khỏe."

Tôi liền cùng anh đối chọi, tôi chính là muốn nói.

"Anh ta giống như kẻ ngu, có thể tốt mới là lạ."

Lý Nhuế Xán mấp máy môi.

"Cậu ấy sẽ tốt," Anh chậm rãi nói, "Cậu ấy cùng với tôi, đều sẽ trở nên tốt hơn."

Nói xong, anh nhẹ nhàng mỉm cười với tôi.

Trong cơn mơ màng, tôi nhớ tới lúc vừa mới đến căn cứ SKT, tôi bịa chuyện lấy cớ với Kim Mẫn Lễ.

Tôi nói: Năm đó Lý Nhuế Xán đã bỏ quên đồ ở EDG, tôi muốn đưa cho anh ấy.

Thì ra anh ấy thực sự đã quên mang theo một cái gì đó ở EDG.

Tình yêu chân thành một thời niên thiếu của anh, đã bị đánh rơi ở đó.

9

Ngày hôm sau, "kẻ ngu" tới đón tôi.

Bởi vì tôi chạy trốn, toàn đội EDG cũng xuất phát tới Hàn Quốc, chuẩn bị từ sớm cho MSI. Mà huấn luyện viện Triệu Lễ Kiệt ngồi KTX từ Seoul chạy tới, đem tôi trở về.

Anh đứng dưới gốc cây hoa anh đào ven đường, thân hình vẫn cao gầy như cũ, tháng tư cảnh xuân tươi đẹp, nhưng những sợi tóc trắng xen lẫn với mái tóc đen của anh lại đặc biệt rõ ràng.

Tôi cẩn thận từng bước, đi tới trước mặt anh.

Lão Triệu nhìn tôi, cũng không tức giận, chỉ nhíu mày, bất đắc dĩ mỉm cười: "Chơi đủ chưa?"

"Em không chơi," Tôi rất quật cường, "Em chỉ muốn nói cho anh ấy, anh----"

Triệu Lễ Kiệt mỉm cười lắc đầu với tôi.

"Đừng nói nữa," Anh nhìn tôi, "Nghe lời."

Tôi mím môi: "Hai người các anh rõ ràng -----"

Anh nhìn tôi, trong mắt viết đầy không tán thành.

Tôi nuốt những lời đằng sau xuống, nhưng lại kéo quần áo của anh.

"Anh ấy ở ngay trên tầng," Tôi nói với anh, "Triệu Lễ Kiệt, Lý Nhuế Xán ở đây."

Anh nhìn tôi, ánh mắt có chút mờ đục.

Tôi thấp giọng: "Anh không đi gặp anh ấy sao? Coi như là bạn bè ôn lại chuyện cũ, các anh..."

Anh lấy lại tinh thần, nhìn tôi, lắc đầu.

"Đi thôi," Anh vỗ người tôi, "Đi về"

Nhưng tôi vẫn liều mạng nghĩ ra một cái cớ: "Anh gặp anh ấy một chút đi, anh ấy chứa chấp em lâu như vậy, anh, anh anh là huấn luyện viên của em, tốt xấu gì anh vẫn nên ở trước mặt cảm ơn anh ấy------"

Anh nhìn tôi, bất đắc dĩ cười.

"Rất nhiều chuyện, không phải đơn giản như cậu nghĩ."

Ngữ khí nói chuyện của anh so với Lý Nhuế Xán dường như không có sự khác biệt.

"Đôi khi, làm bạn bè mới là mối quan hệ vĩnh cửu."

Tôi không nghe, tôi chính là không nghe, lôi kéo anh muốn quay lại.

Nhưng anh kéo tay tôi lại, nhìn thoáng qua biệt thự của Lý Nhuế Xán đằng sau tôi.

"Làm bạn bè, tôi mới có thể đi nhìn anh ấy, muốn nhìn bao lâu thì nhìn bấy lâu, tôi có thể dẫn anh ấy về nhà tôi, bố mẹ tôi sẽ nấu cơm chiêu đãi anh ấy, chúng tôi sẽ rất vui vẻ." Ánh mắt của anh có chút mơ màng, "Nhưng tôi không có cách nào để mở miệng nói cho bố mẹ tôi biết rằng, anh ấy là người tôi yêu, tương tự như vậy, anh ấy cũng không thể nói với anh trai và mẹ của anh ấy, chúng tôi cũng không có cách nào để nói với câu lạc bộ của mình, hoặc là nói với fan hâm mộ của mình.....giữa chúng tôi khoảng cách không phải hai người, mà là, người của hai thế giới."

"Chúng tôi đều muốn đi lên phía trước."

Giọng nói của anh dường như bị gió cuốn đi.

Giống như năm đó, hai thanh niên quay lưng lại với nhau, bóng lưng rời đi xa.

Đúng lúc này gió nổi lên, đống hoa rơi lăn trên mặt đất.

Trong những cánh hoa đào màu hồng, tôi dường như lại thấy được ánh mắt dịu dàng của Lý Nhuế Xán.

Mà trước mắt, hoa rơi xuống trên vai Triệu Lễ Kiệt, huấn luyện viên của tôi cùng "người bạn" Lý Nhuế Xán của anh ấy, nhưng không ai trong hai người chịu tiến tới gần hơn một bước.

Giữa bọn họ, khoảng cách dường như xa xăm ngàn dặm, nhưng cũng gần trong gang tấc.

"Đi thôi."

Huấn luyện viên của tôi cuối cùng đã nói như vậy.

Dứt lời, anh quay đầu lại, sau cùng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua biệt thự.

Trên cửa sổ tầng hai của biệt thự, Lý Nhuế Xán đang đứng ở đó, cũng đang lẳng lặng nhìn lại anh.

Thế nhưng không ai trong bọn họ tới gần hơn.

Thời gian xa xăm, nhiều năm trôi qua, tôi mơ hồ thấy được cái bóng của hai người ôm nhau trong bầu trời xanh lam của Iceland, khi đó bọn họ đều có khí phách của thiếu niên, đều có dũng khí ôm lấy tình yêu mà đối mặt với thế giới.

Bọn họ sẽ cãi nhau, sau đó cùng làm hòa; sẽ chiến tranh lạnh, qua một thời gian ngắn lại ngọt ngào; bọn họ cùng đi qua rất nhiều địa phương trên thế giới, leo lên rất nhiều sân khấu, gặp được rất nhiều khán giả cổ vũ, bọn họ một người đến từ Hàn Quốc một người đến từ Trung Quốc, nhưng lại trở thành cộng sự phù hợp nhất.

Bọn họ mỗi một lần nhìn nhau đều có phản hồi, mỗi một cái ôm đều có trọng lượng.

Hai người họ hẳn đã phải trải qua cái gì đó, chẳng hạn như khi đó thử thăm dò bố mẹ và người nhà đã gặp phải trắc trở, biến hóa trong vòng xã hội sau khi tách đội, sau khi ở chung tại một đất nước xa lạ không thể không có những khoảng cách, bọn họ vẫn muốn sửa đổi vẫn muốn lấp đầy, nhưng thế giới cũng không muốn dành dịu dàng cho họ.

Bọn họ đi về phía trước, đường vận mệnh không có kết thúc, họ đi tới miệng phân nhánh, rốt cuộc một người đi bên trái, một người đi bên phải.

Cuối cùng trở thành "bạn bè".

Bọn họ đã từng chạm tới linh hồn của nhau.

Nhưng lại phải buông tay nhau ra khi trở lại thế giới xác thịt.

Thiếu niên trở thành thanh niên, dũng khí cùng với sự thôi thúc mà bọn họ thuở niên thiếu dùng để đấu tranh lại sự bất công, cũng sẽ bị dòng sông thời gian mài giũa mà sụp đổ, cuối cùng các thiếu niên đành phải lui về vị trí cũ, trở thành sinh mệnh quan trọng nhất trong đời nhau nhưng lại là người không thể gần gũi nhất.

Nhưng rõ ràng là bọn họ yêu nhau.

Giống như lúc này họ nhìn vào mắt nhau, bọn họ chạm mắt đã nghìn năm*, cái gì cũng không nói, nhưng lại biết ngàn núi ngàn sông trong lòng nhau.

(一眼万年: kiểu dạng yêu từ cái nhìn đầu tiên, chỉ nhìn nhau một lần mà yêu nhau cả đời)

Gió ngừng thổi, hoa anh đào đúng lúc này rơi xuống đầy đất.

Tôi hung hăng dụi mắt.

Cửa biệt thự được mở ra, Kim Mẫn Lễ cầm một con rùa đen bằng bông nhỏ, chạy tới bên cạnh tôi.

"Huấn luyện viên Lý bảo tôi đưa cho cậu." Cậu nháy mắt mấy cái, "Cầm đi."

Tôi nhìn ánh mắt của cậu, dứt khoát mang con rùa đen bằng bông kia nhét vào người Triệu Lễ Kiệt bên cạnh: "Huấn luyện viên cầm giúp em đi."

Triệu Lễ Kiệt khẽ giật mình, còn chưa kịp nói điều gì, tôi đã nhảy sang bên cạnh, lôi kéo vali của mình, phất tay với người đi rừng SKT này: "Tôi đi đây, tiểu Lễ."

Cậu ấy nhìn tôi, không chút khách khí: "Gặp ở đấu trường, tiểu Triệu."

Tôi vén tay áo lên muốn giải quyết thằng nhóc không biết lớn nhỏ này.

Cậu ta cười khanh khách, bị tôi đuổi đánh khắp nơi, nhưng cũng không đánh trả.

Mà ở bên này, Triệu Lễ Kiệt nắm chặt con rùa đen kia trong tay, nhìn chúng tôi, ánh mắt giống như đã trải qua mấy đời.

Dường như rất nhiều năm trước kia, đã từng có người xưng hô tương tự như vậy.

Tiểu Triệu, tiểu Lý.

Bên tai vẫn còn lời tâm tình của tuổi trẻ ngây ngô mà ai đó đã từng nói-----

"Tiểu Triệu cùng tiểu Lý, vĩnh viễn ở bên nhau."

10

Mười ngày sau, MSI thi đấu tại Hàn Quốc, Seoul là nơi tổ chức khai mạc.

Sau mấy ngày quyết đấu, hai đội tiến vào trận chung kết cuối cùng đã được quyết định, chính là EDG đấu với SKT.

Trong sân vận động không còn chỗ ngồi, fan hâm mộ người địa phương Hàn Quốc, fan hâm mộ Trung Quốc băng qua đại dương, các fan hâm mộ khắp nơi trên thế giới cùng tụ lại chỗ này, cùng nhau chứng kiến sự kiện rất được mong đợi này.

Tôi đứng ở phía sau đài, nghe bình luận viên hai nước Trung Hàn ở hiện trường mở màn với khí thế cao vút.

EDG và SKT, từ năm 2015 bắt đầu nguồn gốc, hôm nay cuối cùng lại ở trong tay thế hệ chúng tôi.

Tôi mặc đồng phục người đi đường giữa của EDG, nhìn về phía màn che đối diện, Kim Mẫn Lễ mặc đồng phục người đi rừng của SKT, làm động tác cổ vũ tôi, cười cười.

Tôi gật đầu coi như đáp lại cậu, sau đó chúng tôi cùng nhau quay đầu, bước lên sân khấu.

Bên trong tiếng reo hò của khán đài, chúng tôi cúi đầu chào khán giả, sau đó ngồi xuống vị trí của mỗi người.

Dưới con mắt của vạn người hâm mộ, tôi cùng người đi rừng của tôi đã khóa vào Zoe + Lee Sin, mà đối diện thì chọn lựa Syndra + Viego.

Hiện trường bùng nổ.

---- Zoe cùng Viego, bộ đôi Nakano này là nhà vô địch S11, bây giờ thì mỗi người đều đứng trước đội ngũ của riêng mình, giơ cao chiếc cờ ở trong tay.

Trong trận đấu này, mỗi người trong chúng tôi đều là nền tảng của đội, là học trò đáng tự hào nhất của Lý Nhuế Xán cùng Triệu Lễ Kiệt. Chúng tôi là chúng tôi, cũng là nối tiếp của một câu chuyện xưa đã từng.

Trên màn hình vừa lúc đem hai tấm áp phích ghép lại với nhau.

----- Triệu Lễ Kiệt đứng ở sau lưng tôi, Lý Nhuế Xán đứng sau lưng Kim Mẫn Lễ, hai tấm áp phích va chạm, khuôn mặt bốn người, như là tia lửa, đốt cháy vũ trụ.

Mặt mày của bọn họ vẫn là khí phách năm đó, cứ như vậy trùng phùng trên màn ảnh, giống như năm xưa bọn họ làm chiến hữu sóng vai nhau mà đi.

BP kết thúc, trận đấu bắt đầu đếm ngược, huấn luyện viên hai bên đi đến chính giữa sân khấu.

Tôi không khỏi liếc mắt nhìn, nhìn bóng dáng Triệu Lễ Kiệt đang quay lưng về phía tôi, anh mặc âu phục, nhìn không khác biệt gì so với lúc huấn luyện viên bắt tay nhau trong những ngày đấu bình thường, nhưng hình như cũng hoàn toàn khác biệt, bước chân nhẹ nhàng, chậm rãi dịu dàng, như thể đang đi hẹn ước một cách dịu dàng nhất.

Mà sân khấu phía đối diện, Lý Nhuế Xán cũng như vậy, mặc âu phục đi đến, mặt mày của anh ấy lạnh nhạt, thần sắc lại phảng phất một tầng sương mù nhàn nhạt, đến để che lấp tâm tình không cách nào nói của anh.

Trên sân khấu ánh đèn rơi vào khuôn mặt trắng noãn của anh ấy, cũng rơi trên ngón tay thon dài vươn ra của Triệu Lễ Kiệt.

Lý Nhuế Xán nhìn anh chăm chú, cũng đưa tay ra, bọn họ cứ như vậy nắm lấy tay nhau.

Sau đó bọn họ cùng nhau cúi người, chân thành tha thiết mà thành kính, mơ hồ nhưng lại in sâu lòng người.

Tôi nhìn Triệu Lễ Kiệt, phát hiện ở bên eo của anh nơi mà người xem không thể nhìn thấy, ghim một con rùa đen nho nhỏ bằng bông, chính là con mà lúc ấy Lý Nhuế Xán nói là muốn tặng cho tôi.

Một khắc đó, yên tĩnh mà trầm mặc, nhưng lại là ngày rộng tháng dài oanh oanh liệt liệt.

Tôi hi vọng họ đừng buông tay, bọn họ còn chưa già đi, bọn họ vẫn có thể giống như thời niên thiếu mơ mộng về tương lai, yêu nhau say đắm.

Nhưng hai người họ vẫn là buông tay đối phương.

Sau đó mỗi người đều lui về sau nửa bước, lần nữa nhìn mặt của đối phương.

Ngay sau đó họ quay người, đưa lưng về phía nhau, đi theo con đường của riêng mình, hướng về phương hướng thuộc về riêng mình.

Lúc đầu cùng một con đường, cứ như vậy chia thành hai hàng.

Thuở niên thiếu không thể không bị nhiễm lấy tình yêu cõi trần, đủ để tràn đến cuộc đời của họ, chân thành tha thiết đến khó quên.

Nhưng trong cuộc đời mỗi người, cũng không thể chỉ có tình yêu.

Thời gian cùng vận mệnh chồng chéo lên quy tắc của thế giới, đẩy bọn họ đi tới vị trí hiện tại.

Thiếu niên từng ảo tưởng sẽ không thua thế giới này, nhưng bọn họ cuối cùng cũng chỉ có thể đi theo quy tắc của thế giới này, từng bước một quay lưng đi những phương hướng khác nhau.

Từ Triệu Lễ Kiệt và Lý Nhuế Xán yêu nhau.

Biến thành Triệu Lễ Kiệt, và bạn của anh Lý Nhuế Xán.

END

Lời cuối sách:

Đây là một cái kết là HE mà không phải là HE, BE mà không phải BE.

Câu chuyện xưa này dùng góc nhìn của nhật vật "Tôi", viết về sự khó chịu của nhân vật tôi với Lý Nhuế Xán lúc đầu, càng về sau khi biết được chân tướng thì tiếc hận cùng chua xót, từ đó mở ra câu chuyện cũ của Triệu và Lý năm đó yêu nhau nhưng lại phải chia tay --- người thiếu niên bị vận mệnh đẩy về phía trước, cuối cùng không có cách nào thoát khỏi vấn đề hiện thực, từ đó từ người yêu, người đồng đội chân thành nhất lui về thành người quan trọng nhất nhưng lại không có khả năng chỉ có thể ôm nhau một lần nữa với vị trí bạn bè.

Trong chuyện xưa, có năm đó "Tiểu Triệu Tiểu Lý", cũng có hiện tại "Tiểu Triệu Tiểu Lễ", Triệu Lễ Kiệt bản thân là đi rừng, đồ đệ lại là người đi đường giữa hàng đầu, mà Lý Nhuế Xán bản thân là đường giữa, lại có đồ đệ là đi rừng hàng đầu, vận mệnh vô tình, nhưng lại cho bọn họ dây leo kéo dài cuốn lấy nhau, chuyện xưa cuối cùng, cuộc hội ngộ của EDG và SKT, là nhân duyên e-sport tiếp diễn, cũng là tiếp diễn câu chuyện e-sport trong chuyện xưa của hai người JieDuo.

Thật sự tôi không biết đằng sau sẽ lại phát sinh thêm gì, chuyên xưa thực sự sẽ đi tới đâu, nhưng tôi hi vọng, tất cả chuyện xưa, đều sẽ tiếp diễn theo cách của riêng chúng.

Chúc mừng 520, cảm ơn mọi người đã đọc kĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro