27-28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

27

Ngay ngày hôm sau Triệu Lễ Kiệt đã bị Điền Dã tìm tới cửa.

Đầu tóc tiểu đội trưởng EDG còn có phần rối bời, giống như là vừa bị người khác lôi kéo ra khỏi chăn, mà cũng giống do anh tự vò rối, anh đứng ở cửa phòng Triệu Lễ Kiệt, có chút bứt rứt cùng xấu hổ, cuối cùng anh xoa mũi, đem cốc trà sữa trong tay đưa cho Triệu Lễ Kiệt.

Triệu Lễ Kiệt nhìn anh: "Đầu năm mùng một, cũng không nên chúc tết bằng cách đưa em cái này chứ, có chuyện gì?"

Điền Dã: "Anh muốn vào rồi nói."

Triệu Lễ Kiệt tránh ra, Điền Dã lập tức lách người đi vào, sau đó trở tay đóng cửa lại

"Anh," Điền Dã suy nghĩ nên nói như thế nào, cuối cùng vẫn thở dài một hơi, "Anh có việc muốn nói với cậu."

Triệu Lễ Kiệt đem trà sữa để lên bàn: "Nói thôi, nhưng Điền đội anh cũng đã đến rồi, có phải nên gửi một bao lì xì hay không?"

Điền Dã không quan tâm tới lời nói đùa, anh đứng yên tại chỗ, đi sang trái thông thả hai bước, lại đi sang phải thong thả ba bước, dùng hai tay gãi đầu một cái, cuối cùng hít sâu rồi thở ra một hơi, vẫn mở miệng: "Cậu, cậu đang nghĩ như thế nào?"

"A?" Triệu Lễ Kiệt giả ngu với anh, "Cái gì?"

"Cậu bớt giả vờ đi!" Điền Dã có chút khó thở, "Cậu, cậu, anh hỏi cậu, cậu rốt cuộc có suy nghĩ như thế nào với Lý Nhuế Xán?"

"Nghĩ như thế nào cái gì," Triệu Lễ Kiệt vẫn giả ngu, "Em thế nào?"

Điền Dã quả nhiên bị hắn lừa, mọi lời vừa nói ra đều run lên: "Cậu đừng giả vờ, tối hôm qua cậu cậu cậu, cậu rốt cuộc đã nói cái gì?"

Triệu Lễ Kiệt nghiêng đầu, dùng một loại nghi hoặc cùng ánh mắt khó hiểu nhìn anh.

Điền Dã ôm đầu: "Anh, anh không phải trách cứ cậu, anh cũng không phải nói về cậu, chỉ là anh hôm qua về căn cứ.....Triệu Chí Minh gọi cho anh rất lâu, nói với anh rất nhiều chuyện, anh, anh phải chứng thực với cậu một chút..."

Anh ngẩng đầu, dùng ngữ khí có chút yếu ớt hỏi: "Cậu đối với Lý Nhuế Xán, rốt cuộc là suy nghĩ như thế nào?"

Triệu Lễ Kiệt suy nghĩ: "Em biết anh muốn từ em nghe được đáp án gì, anh muốn em nói: Tối hôm qua em chỉ nói đùa, chỉ là trêu chọc bọn họ, em không có bất kì suy nghĩ gì với Lý Nhuế Xán."

Điền Dã hít sâu một hơi: "Nhưng cậu đã nói như vậy rồi...."

"Đúng, em đã nói như vậy," Triệu Lễ Kiệt nói, "Vậy tất nhiên là em đã sớm có ý nghĩ với anh ấy, em không có cách nào nói cho anh tối hôm qua chỉ là một trò đùa của em."

Hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Điền Dã, không một chút né tránh.

Dáng vẻ nghiêm túc và cường thế hiếm thấy này khiến Điền Dã nhất thời không nói nên lời.

Một lát sau, tiểu đội trưởng EDG mới chậm rãi nói: "Không phải, cậu từ lúc nào..."

"Cái này không quan trọng, "Triệu Lễ Kiệt nói, "Điều này rất quan trọng sao?"

Điền Dã nghẹn họng, anh suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nói: "Cậu biết chuyện của Triệu Chí Minh sao?"

"Em không biết," Triệu Lễ Kiệt tiếp tục thản nhiên nói dối, "Em chỉ biết anh ta thích Lý Nhuế Xán."

Điền Dã chậm rãi thở dài: "Cậu ấy, cậu ấy thích Lý Nhuế Xán, sau đó, chính là, anh không biết nên nói như thế nào cho cậu, cậu ấy có chút ỷ lại Lý Nhuế Xán, chính là loại kia, ỷ lại có phần không đúng lắm, loại kia xem như.....là một loại bệnh tâm lý về tin tức tố đi, nhưng cậu ấy cũng không có cách nào..."

Triệu Lễ Kiệt không nói chuyện, hắn không nói năng gì, nhưng lại nhớ tới hộp thuốc kia, hộp thuốc mà được dùng để trị liệu chứng lệ thuộc tin tức tố.

"Cho nên anh..anh không biết có nên khuyên cậu hay không," Điền Dã thở hắt ra, "Anh chỉ là hi vọng cậu, cậu đừng có đùa giỡn, sau đó..."

"Em không có," Triệu Lễ Kiệt lại phản bác anh ở vấn đề này, "Em nghiêm túc."

Sắc mặt Điền Dã càng thêm phức tạp.

"Triệu Chí Minh thích Lý Nhuế Xán, em cũng thích Lý Nhuế Xán," Triệu Lễ Kiệt nói, "Đều là thích, em cảm thấy em không nên sợ hãi."

"Thế nhưng Triệu Chí Minh..."Điền Dã do dự một chút, "Cậu ấy....cùng Lý Nhuế Xán thật sự đã bên nhau rất lâu rồi, tất cả chúng tôi đều nghĩ rằng, bọn họ sẽ ở bên nhau..."

"Thế nhưng bọn họ hiện tại cũng không ở bên nhau," Ngữ khí Triệu Lễ Kiệt rất nhẹ nhàng, "Vậy những việc này, cũng chỉ có thể coi như là yêu đơn phương mà thôi."

Điền Dã há hốc mồm, cũng không biết nên nói cái gì.

Trước khi đến, anh thực sự đã nghĩ ra rất nhiều từ ngữ cùng lời nói, dùng để đối phó những câu trả lời mà anh nghĩ ra, trong nhận thức của anh về Triệu Lễ Kiệt, người kia vĩnh viễn luôn vô cùng cẩn thận, nói chuyện cũng sẽ không lớn tiếng, có một số việc, khuyên nhủ cũng sẽ ổn.

Nhưng hôm nay, hắn lại mạnh mẽ nói ra tâm tư của hắn đối với Lý Nhuế Xán, cũng vạch trần mối quan hệ giữa Triệu Chí Minh và Lý Nhuế Xán mà trước giờ người bên ngoài không dám nói nhiều.

Nhất thời, Điền Dã không biết mình nên trách ai, anh suy đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn là nên trách bản thân Lý Nhuế Xán toàn trêu chọc tạo ra nợ hoa đào*.

(Ý là kiểu nợ duyên phận)

"Cậu..." Điền Dã hít sâu một hơi, "Quên đi quên đi, anh cũng không phải tới nói cậu, cậu, cậu muốn làm gì thì làm, tôi mặc kệ."

Nhưng vẫn không nhịn được nói: "Đúng rồi, Triệu Chí Minh thực ra, cũng có những khó khăn của cậu ấy, nhưng mà Lý Nhuế Xán.... Quên đi quên đi, anh không nói nữa, các cậu đều là bạn bè của anh, anh nói cái gì cũng không đúng, tự các người đi mà giải quyết."

Triệu Lễ Kiệt cầm lấy ly trà sữa ở đầu giường, đem ống hút đâm vào, động tác của hắn rất chậm, nhưng lại kêu bộp một tiếng, dứt khoát, tàn nhẫn.

"Đây là lần đầu tiên em thích một người," Triệu Lễ Kiệt chậm rãi nói, "Em thực sự rất thích anh ấy."

Hắn cắn ống hút, cả người thoạt nhìn như chưa bao giờ khoan khoái đến vậy.

"Cạnh tranh công bằng là điều kiện kiên quyết, tại sao lại muốn phân người tới trước tới sau," Hắn cười với Điền Dã, "Em chỉ là rất nghiêm túc thích Lý Nhuế Xán thôi."

28

Sau ngày hôm đó, cũng không biết Điền Dã trở về đã nói như thế nào, tóm lại mấy ngày sau đó, cũng không có người đến tìm Triệu Lễ Kiệt, tất cả mọi thứ dường như cũng biến thành trời yên biển lặng.

Lý Nhuế Xán giống như đang tận lực né tránh cái gì đó, mấy ngày này anh hiếm khi xuất hiện ở phòng huấn luyện, chỉ là thỉnh thoảng đánh mấy ván duy trì xúc cảm, anh né tránh tất cả mọi tiếp xúc với Triệu Lễ Kiệt, ngẫu nhiên gặp nhau, nhưng cũng không tiếp tục ngước mắt nhìn.

Tương tự, Triệu Chí Minh trong mấy ngày này cũng biến mất không thấy người, anh ta chưa từng xuất hiện tại căn cứ của EDG, cũng không giống trước kia gọi video cho Lý Nhuế Xán, Triệu Lễ Kiệt thỉnh thoảng mở ứng dụng trên điện thoại, dùng số điện thoại tạo tài khoản nhỏ tiến vào phòng phát sóng trực tiếp của Triệu Chí Minh, có thể nhìn thấy anh ta đang ở live một mình trong căn hộ ở Thượng Hải, chơi trò chơi, cùng fan hâm mộ nói gì đó, trạng thái cảm xúc cũng không quá vui.

Triệu Lễ Kiệt tiện tay nhấn theo dõi, nhưng trong lòng cũng không có chút cảm xúc dư thừa nào.

Điều hắn muốn làm hắn đã làm, hắn muốn nói cũng đã nói với Điền Dã, hắn xé toang bộ mặt vui vẻ giả dối này,đem vòng xoáy tình cảm bộc lộ ra bên ngoài.

Những gì sau này hắn muốn làm, chỉ là tiếp tục tự mình thích anh, chỉ thế thôi.

Năm nay mùng ba Tết, chính là ngày 14 tháng 2, lễ tình nhân.

Hôm đấy Triệu Lễ Kiệt ngủ đến trưa mới tỉnh, hắn nhìn thoáng qua điện thoại, chỉ thấy hiện lên một đống thông báo các loại, mở vòng bạn bè ra, quả nhiên có người từ đêm hôm qua đã bắt đầu tỏ ân ái, đủ loại, muốn gì có nấy.

Hắn có phần ngơ ngác ngồi dậy, ngón tay theo bản năng mở khung chat của Lý Nhuế Xán, nhưng lại do dự không biết nên nhắn cái gì.

Ra khỏi phòng, Triệu Lễ Kiệt liền thấy Phác Đáo Hiền, người kia mặc một chiếc áo lông vũ, mang theo khẩu trang cùng mũ, bộ dạng khác hẳn với ngày thường, nhìn thấy Triệu Lễ Kiệt, Phác Đáo Hiền vẫy tay, nói: "Anh ra ngoài."

"Đi đâu vậy," Triệu Lễ Kiệt còn không kịp phản ứng, "Sao lại ăn mặc kín đáo như vậy?"

Phác Đáo Hiền không nói lời nào, cười với hắn.

Triệu Lễ Kiệt lập tức phản ứng kịp: "Anh ấy đến Thượng Hải rồi?"

"Đừng nói cho người khác," Phác Đáo Hiền nhỏ giọng nói, "Anh đi đây."

Anh phất tay, đi tới cửa, rồi lại nói với Triệu Lễ Kiệt: "Hôm nay lễ tình nhân, Jiejie với anh Nhuế Xán, không có gì sao?"

Tay Triệu Lễ Kiệt theo bản năng chạm vào điện thoại, lại nhớ tới hắn còn chưa nhắn cái gì cho Lý Nhuế Xán.

Phác Đáo Hiền dường như hiểu được vẻ mặt của hắn, nháy mắt với hắn: "Phải cố gắng lên."

Sau đó anh nhẹ nhàng rời đi, để lại một mình Triệu Lễ Kiệt sững sờ trong căn cứ trống rỗng.

Triệu Lễ Kiệt đi vào phòng bếp, lơ đãng tìm ít đồ ăn, hắn đứng trong phòng bếp, rót một cốc sữa bò uống, lại vô tình nhìn thấy chất đống mấy gói mì Shin, Triệu Lễ Kiệt mơ màng nhớ tới Lý Nhuế Xán nấu cho hắn một bát mì trường thọ.

Hắn ngồi xổm xuống, nhìn đống mì Shin kia thật lâu.

Sau đó hắn đứng dậy, gần như là chạy tới phòng Lý Nhuế Xán.

Con người nên bốc đồng.

Hắn ở tuổi hai mươi, có người mình yêu thích sâu sắc, hôm nay lại là lễ tình nhân.

Hắn dựa vào cái gì mà không bốc đồng, hắn nên bốc đồng.

Nghĩ tới đây, Triệu Lễ Kiệt đã chạy đến cửa phòng Lý Nhuế Xán, tiếng gõ cửa của hắn rất gấp, đến mức thời điểm Lý Nhuế Xán ra mở cửa cũng có chút mơ màng, sau khi nhìn thấy rõ hắn, Lý Nhuế Xán càng kinh ngạc: "Cậu làm sao...."

Tay Triệu Lễ Kiệt chống ở cửa, gần như là hung hăng chen lấn tiến vào, Phác Đáo Hiền không ở đây, trong phòng cũng không có người bên ngoài, Lý Nhuế Xán hình như là vừa mới tắm xong, đang cầm điện thoại xem cái gì đó, đầu được sấy khô tám phần khiến lọn tóc anh còn có chút ẩm ướt, kết hợp với một chút hơi nước nhiệt độ cơ thể của anh.

"Anh trai," Triệu Lễ Kiệt trở tay đóng cửa lại, "Hôm nay là lễ tình nhân."

Lý Nhuế Xán nhẹ giọng nói: "Tôi biết..."

Triệu Lễ Kiệt tới gần hơn một bước: "Anh trai, tắm rửa sạch sẽ như vậy là muốn đi đâu, hôm nay có hẹn sao?"

"Không có," Lý Nhuế Xán nói, "Cậu làm loạn cái gì."

Triệu Lễ Kiệt nắm chặt cổ tay anh, nhìn thấy màn hình điện thoại di động còn chưa khóa lại, quả nhiên có tin nhắn Wechat đến từ Triệu Chí Minh.

Zzm: Hôm nay tôi không muốn live nữa, nhưng fan không đồng ý.

Zzm: Hay là chúng ta cùng nhau live đi ăn Haidilao cho bọn họ?

Lý Nhuế Xán vội vàng khóa màn hình điện thoại lại: "Đừng nhìn lung tung!"

Triệu Lễ Kiệt lại siết chặt cổ tay anh: "Vậy anh muốn đi sao?"

Sắc mặt của Lý Nhuế Xán có phần tức giận đỏ lên, mắng hắn: "Không liên quan gì đến cậu."

"Vậy không được," Triệu Lễ Kiệt nói," Chuyện của anh đều có liên quan tới em."

Lý Nhuế Xán còn muốn giãy dụa, lại bị thanh niên trước mặt một lần nữa đặt lên tường,Triệu Lễ Kiệt hôn xuống kèm theo sự áp bách của tin tức tố hương táo xanh.

Nụ hôn này so với lần trước trong nhà vệ sinh ở nhà hàng còn muốn nóng rực và tàn nhẫn hơn, răng nanh bén nhọn của thanh niên mang theo tính công kích nồng đậm cắn lấy bờ môi anh, giống như cắn xé, càng giống như là một trận đồng quy vô tận đến điên cuồng hơn.

Trong cơn mơ màng, Lý Nhuế Xán cảm thấy tay Triệu Lễ Kiệt mò đến mu bàn tay của mình, sau đó rút điện thoại di động trong lòng bàn tay anh, ném xuống giường bên cạnh.

"Cậu..." Lý Nhuế Xán sửng sốt một chút, theo bản năng bắt lấy điện thoại, lại bị Triệu Lễ Kiệt trực tiếp ấn lên tường, không thể nhúc nhích được chút nào.

"Không được trả lời anh ấy," Giọng Triệu Lễ Kiệt rất trầm, mang theo chút khàn khàn rất nhỏ, "Em sẽ tức giận."

"Làm sao cũng phải cho tôi...." Lý Nhuế Xán ngẩng đầu lên, nỗ lực cuối cùng giãy giụa một chút, "Nói cho cậu ấy biết đừng chờ tôi, tự tôi sắp xếp...."

Triệu Lễ Kiệt nắm chặt cằm anh, cắn một cái lên cổ, răng môi gián tiếp mài ép, thực sự đã tạo ra một dấu ấn màu đỏ tím.

"Không được," Hắn nói với Lý Nhuế Xán, "Thời gian còn lại, đều là của em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro