3-4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3.

Trưa ngày hôm sau, Triệu Lễ Kiệt vừa rời khỏi giường đã bị Cơ Tinh xách lên đá ra khỏi căn cứ, xe chuyên dụng của câu lạc bộ đã chờ sẵn ở ngoài, nhiệm vụ đưa hắn đến bệnh viện kiểm tra chỉ số phân hóa.

Có thể là do Điền Dã lo lắng cho hắn, nên đã nói với quản lý về việc hắn thức cả đêm.

Điền đội trưởng không biết những cơn sóng dữ cuồn cuộn trong lòng hắn, chỉ đơn giản cho rằng nếu đứa nhỏ này cứ tiếp tục chịu đựng như vậy sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Triệu Lễ Kiệt bị đưa tới bệnh viện, hắn đứng trước cửa mà không biết phải làm gì, lòng tốt của y tá đi ngang qua đã đưa hắn tới chiếc máy bên cạnh để đăng kí.

"Muốn tới kiểm tra chỉ số phân hoá?"

"Vâng, " Triệu Lễ Kiệt nói, "Cái này kiểm tra có chính xác không?"

"Đã nhiều năm như vậy, theo tôi được biết thì chưa từng có sai lệch, " Y tá nhìn hắn như thể đang nhìn đứa em ngu dốt của mình, "Làm sao, hỏi vậy là có ý gì?"

Triệu Lễ Kiệt ho khan một tiếng: "Muốn phân hóa thành A, nhưng lại không biết có được hay không..."

"À" Y tá hỏi, "Ý của cậu là cậu có người trong lòng rồi?"

Triệu Lễ Kiệt ngơ ngác một chút, ổn định lại tinh thần, nhanh chóng quét thẻ căn cước, lấy số thứ tự chờ kiểm tra.

Kiểm tra tin tức tố thật ra cũng không quá phức tạp, nhân viên lấy một chút máu của hắn, một lúc sau liền gọi hắn vào lấy kết quả.

"Chỉ số là 98,43 " Bác sĩ liếc mắt nhìn tờ giấy xét nghiệm của hắn nói, "Có vẻ là A."

Triệu Lễ Kiệt nhìn về phía ông: "Khả năng rất lớn sao?"

"Chỉ số của cậu đặc biệt cao," Bác sĩ trả lời, "Xác suất 99% là A."

Triệu Lễ Kiệt ồ một tiếng, không biết mình có nên vui mừng hay không.

"Giới tính này còn có khả năng thay đổi sao?"

Bác sĩ nhíu mày lại, vẫn rất chuyên nghiệp trả lời hắn: "Cũng có khả năng, chỉ là với cái chỉ số này của cậu, khả năng biến đổi quá nhỏ, trừ khi..."

"Trừ khi cái gì?"

"Được rồi, " bác sĩ nói, "Loại tình huống kia càng ít, ở đây chúng tôi chưa từng có tiền lệ nên tôi cũng sẽ không nhắc tới."

"Vậy nghĩa là có giới tính đặc biệt?"

"Xác suất cực thấp, " bác sĩ nói, "Yên tâm đi, bình thường sẽ không có việc gì, đúng rồi, nhớ kỹ nếu muốn uống thuốc trung hòa tin tức tố, tiệm thuốc có bán, cứ tùy ý chọn hương vị yêu thích, đều uống được."

"Tùy tiện loại nào cũng được sao?"

"Đúng, " bác sĩ nhìn tờ giấy kiểm tra, "Với tình huống hiện tại của cậu, bình thường là trong vòng ba tháng sẽ phân hoá, trong thời gian này không nên dừng uống thuốc trung hòa."

Triệu Lễ Kiệt gật đầu, xem như đã ghi nhớ.

Triệu Lễ Kiệt cầm tờ kiểm tra của mình rời khỏi bệnh viện, xe chuyên dụng của câu lạc bộ đưa hắn về.

Trong xe, Triệu Lễ Kiệt lấy tờ xét nghiệm chụp cho Cơ Tinh, người kia liền gửi tới một loạt voice chat với giọng điệu như người mẹ già, dặn dò hắn một vạn lần, hận không thể đem hắn vào phòng chăm sóc đặc biệt để phân hóa. Cuối cùng là nhắc nhở hắn, nếu còn muốn phân hóa thành A, nhất định phải nhớ uống thuốc trung hòa, phòng ngừa tin tức tố bùng nổ vào ngày phân hóa, đem mọi B trong căn cứ hun chết rồi sau đó chính mình cũng nổ tung.

Triệu Lễ Kiệt đồng ý với yêu cầu của Cơ Tinh nhưng ngay sau đó hắn nhớ tới việc mình còn chưa mua cái thứ được gọi là chất trung hòa.

Sau khi nói qua với tài xế, Triệu Lễ Kiệt xuống xe tại tiệm thuốc gần nhất, vào mua hai lọ thuốc trung hòa.

Hắn tiến vào quầy thuốc dành cho ABO, tìm khắp nơi xem rốt cục chất trung hòa là cái gì, lại không nghĩ rằng khi hắn vừa mới nghiêng đầu liền thấy được một người hắn hoàn toàn không nghĩ tới.

Triệu Chí Minh đang dùng tay che miệng, tìm kiếm một thứ gì đó trên quầy.

Triệu Lễ Kiệt do dự ba giây, sau đó nghiêng người hỏi: "Tại sao anh lại ở chỗ này?"

Triệu Chí Minh bị hắn dọa, giật nảy mình: "Oa, JieJie cậu dọa chết tôi rồi!"

Triệu Lễ Kiệt nhìn anh ta: "Anh không đeo khẩu trang."

"Do tôi vội chạy đến đây nên quên đeo" Triệu Chí Minh bịt chặt miệng, ra hiệu Triệu Lễ Kiệt nói nhỏ một chút, "Cậu cũng đừng nói cho Abu, hắn có thể mắng tôi tới chết."

(Abu=Cơ Tinh)

Triệu Lễ Kiệt cúi xuống cười, khóe mắt nhìn về phía tay anh: "Anh bệnh?"

Triệu Chí Minh theo phản xạ giấu tay cầm thuốc ra sau lưng, sau đó nói: "Không có gì không có vấn đề gì, sắp tới tôi sẽ ở nhờ căn cứ mấy ngày, thuận tiện mua hộ thuốc ức chế cho Lý Nhuế Xán, thuốc ức chế của cậu ấy sắp hết rồi."

Triệu Lễ Kiệt dời ánh mắt đi chỗ khác, vờ như cái gì cũng không phát hiện ra: "Hôm nay em đi đo chỉ số, hẳn cũng sẽ là A."

"Vậy thì tốt rồi!", Triệu Chí Minh có vẻ là thật lòng vui mừng cho hắn, "Alpha rất là mạnh đó."

Triệu Lễ Kiệt cười: "Abu bảo em trước khi về nhà thì mua một ít chất trung hòa, anh đi trước đi, em còn phải tìm."

Triệu Chí Minh gật đầu với hắn, sau đó liền tính tiền rồi rời đi.

Sau khi Triệu Chí Minh rời đi, Triệu Lễ Kiệt đi đến quầy thuốc anh ta vừa lấy, nhìn trên quầy thấy thiếu một hộp thuốc.

Đây không phải là thuốc ức chế mà Triệu Chí Minh nói, mà là thuốc ngăn chặn, dùng để điều trị chứng lệ thuộc tin tức tố.

....Triệu Chí Minh cần cái này để làm gì? Là cho Lý Nhuế Xán dùng, hay là cho chính anh ta dùng?

Triệu Lễ Kiệt không nói gì, không quên chụp lại hộp thuốc Triệu Chí Minh vừa cầm, sau đó tìm cho mình hai hộp thuốc trung hòa rồi tính tiền rời đi.

Bước ra khỏi tiệm thuốc, hắn liền thấy Triệu Chí Minh đi ngay đằng trước mình, ước chừng hơn chục mét, cũng đang đi tới căn cứ.

Ở cửa trụ sở, Lý Nhuế Xán đang đứng ở đó, nhìn Triệu Chí Minh, vẫy tay với anh ta.

Mà Triệu Chí Minh trong nháy mắt nhảy dựng lên, chạy như bay tới chỗ Lý Nhuế Xán.

Sau đó anh ta ôm chặt cánh tay của Lý Nhuế Xán, cả cơ thể như muốn nằm trọn trong lồng ngực anh.

Lý Nhuế Xán cùng Triệu Chí Minh đi vào trong trụ sở. Triệu Chí Minh đi bên cạnh cứ nói gì đó, tay chân khua khoắng, miệng nói không ngừng dù chỉ một giây.

Mà Lý Nhuế Xán thì chỉ lắng nghe, không có bất kì biểu hiện nào của việc mất kiên nhẫn.

Triệu Lễ Kiệt đứng ngoài trụ sở, nhìn bọn họ đi lên cầu thang, đi vào nơi khuất tầm mắt của hắn.

4.

Tối hôm đó thời tiết có chút lạnh.

Từ trong tủ quần áo, Triệu Lễ Kiệt lấy ra một chiếc áo khoác đắp lên người mình, mặc dù trong căn cứ đã bật điều hòa không khí, nhưng mùa đông đột ngột tới vẫn khiến cơ thể khó có thể thích ứng.

Sau khi chơi xong ba trận, Triệu Lễ Kiệt ngồi tại chỗ xoa mũi mấy lần, cuối cùng quyết định sẽ đi nấu cho mình một bát mì ăn liền.

Khi vào bếp, hắn nhìn thấy Lý Nhuế Xán đang đứng trước nồi, trông thấy hắn thì nhướn mày ngạc nhiên.

"Anh," Triệu Lễ Kiệt há hốc mồm, "Cũng đói bụng à?"

Lý Nhuế Xán lắc đầu: "Iceloli."

Mặc dù hiện tại Triệu Chí Minh đã có danh tiếng với tư cách là một bình luận viên nhưng Lý Nhuế Xán vẫn luôn gọi anh ta là Iceloli.

Triệu Lễ Kiệt nhìn nồi, trầm mặc hồi lâu.

Cho đến khi từ nồi nước lạnh thành nồi nước sôi, hắn mới hỏi: "Anh ấy không thoải mái sao?"

Đôi mắt hẹp và dài của Lý Nhuế Xán nhìn về phía hắn.

"Em hôm nay thấy anh ấy đi mua thuốc."

"Không có gì, " Lý Nhuế Xán rất bình thản trả lời, "Là mua thuốc cảm cho tôi."

Mắt Triệu Lễ Kiệt có chút híp lại.

-- Hai người nói không giống nhau.

Hắn cụp mắt xuống, không để cho Lý Nhuế Xán thấy rõ vẻ mặt của mình, một lúc sau hắn chầm chậm mở miệng đánh lạc hướng vấn đề: "Bên Hàn Quốc nấu mì đều thả trứng gà cuối cùng sao?"

Lý Nhuế Xán nói: "Đều có thể."

Anh rất thuần thục cho mì vào, dùng đũa khuấy đều, sau đó hỏi Triệu Lễ Kiệt: "Cậu muốn nấu mì?"

Triệu Lễ Kiệt gật đầu, từ phía sau lấy ra một túi mì bò cay.

Lý Nhuế Xán nhìn hắn, ánh mắt nhàn nhạt, như thể muốn xem xem hắn có thể tự nấu mì được hay không, một lúc sau anh cảm thấy cái kĩ năng này của Triệu Lễ Kiệt không tốt, cuối cùng vẫn là mở miệng nói: "Tôi giúp cậu."

Triệu Lễ Kiệt khẽ giật mình: "Có thể chứ?"

Lý Nhuế Xán không trả lời, chỉ lấy một cái nồi khác trong phòng bếp, đổ nước, sau đó lấy gói mì từ tay Triệu Lễ Kiệt, xé vỏ, đem gói gia vị đổ vào.

Ánh đèn phòng bếp ấm áp, lộ ra làn da trắng nõn của anh, anh mím môi, ôm cánh tay nhìn nồi mì tôm đang được nấu, biểu cảm vẫn luôn lạnh lùng.

Triệu Lễ Kiệt đứng bên cạnh anh, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói gì, muốn nhìn anh nhiều hơn nhưng lại không dám nhìn.

Những suy nghĩ bối rối của hắn cứ như vậy mà rơi vào bế tắc, dường như chính những suy nghĩ này của Triệu Lễ Kiệt là thứ duy nhất khiến lòng hắn cuồn cuộn nổi sóng, còn Lý Nhuế Xán đến một ánh mắt dư thừa cũng không thèm cho hắn, chỉ tập trung chờ mì nấu xong.

"Em..."

Triệu Lễ Kiệt vừa nói xong một chữ, Lý Nhuế Xán đã đưa tay ra.

Hắn sững sờ, lại nhìn thấy Lý Nhuế Xán mở tủ lạnh bên cạnh hắn, lấy ra hai quả trứng gà, sau đó liếc hắn một cái: "Hửm?"

"Em đã đến bệnh viện kiểm tra, " Triệu Lễ Kiệt nói, "Nhìn chỉ số thì hẳn là alpha."

Lý Nhuế Xán ồ một tiếng, lần lượt đập trứng vào hai nồi: "Nhớ uống thuốc."

Triệu Lễ Kiệt gật đầu: "Đã mua."

Lý Nhuế Xán không trả lời lại, mì đã nấu xong, anh lần lượt đem hai phần mì đổ vào trong bát, nói với Triệu Lễ Kiệt: "Ăn đi."

Triệu Lễ Kiệt nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn."

Lý Nhuế Xán đem bát mì dành cho Triệu Chí Minh rời đi.

Triệu Lệ Kiệt ngồi tại chiếc bàn nhỏ trong bếp, cầm một đôi đũa, gắp một ngụm mì, chậm rãi thổi một hơi rồi mới nhét vào miệng.

Hương vị mì thịt bò cay nồng đậm, nhưng ngay tại giây phút này trong miệng hắn lại không thể cảm nhận ra mùi vị gì.

Hắn đoán lúc này Lý Nhuế Xán hẳn đã đem bát mì kia đi vào phòng cho Triệu Chí Minh, anh sẽ đích thân đem bát mì đó đặt trước mặt Triệu Chí Minh, sau đó vui vẻ nhìn anh ta ăn xong, Triệu Chí Minh nói rất nhiều, một bên ăn một bên nói, anh cũng sẽ không phàn nàn, chỉ chống cằm lẳng lặng nhìn, cuối cùng cũng không nhịn được cau mày nói: Làm sao đang ăn còn vung vãi khắp nơi a.

Bọn họ đại khái sẽ ngọt ngào như mật, tính tình hợp nhau như vậy, đây hẳn là một đêm hạnh phúc.

Sau khi Triệu Lễ Kiệt ăn xong bát mì liền ngẩn người ngồi đó, nhất thời trong thoáng chốc hắn còn không thể nhớ nổi vừa rồi hắn vừa ăn cái gì.

Có lẽ con đường mà hắn chọn không thực sự thành công, trận đấu không rõ ràng, vị trí xuất phát không rõ ràng, ngay cả người đi đường giữa mà hắn vô cùng yêu thích cũng đang cùng người khác thân mật.

Dường như thời gian đã trôi qua rất lâu, Triệu Lễ Kiệt mới lấy lại tinh thần, hắn nhẹ nhàng thở hắt ra, tự cười nhạo chính mình, đang định đứng dậy lại nhìn thấy Lý Nhuế Xán đem bát mì còn lại đứng trước mặt hắn.

Triệu Lễ Kiệt gãi đầu: ".... Sao anh lại trở về rồi?"

Lý Nhuế Xán không đáp lại, đặt chiếc bát trong tay vào bồn rửa, sau đó rửa sạch tay.

Hắn rút hai tờ khăn giấy, từng chút từng chút đem giấy lau sạch sẽ những giọt nước đọng giữa kẽ tay, rồi mới trả lời vấn đề vừa rồi: "Iceloli ăn xong liền ngủ thiếp đi."

"Vậy anh.....không ngủ?"

Lý Nhuế Xán lắc đầu: "Chơi vài trận đấu hạng."

Triệu Lễ Kiệt ồ một tiếng, mũi có chút ngứa, hắt hơi một cái.

Lý Nhuế Xán nhìn hắn, đem khăn giấy vừa dùng qua ném vào thùng rác bên cạnh.

"Về phòng đi," Anh nói, "Khoảng thời gian sắp phân hóa này, cẩn thận sinh bệnh"

Triệu Lễ Kiệt trả lời: "Được", sau đó nhìn Lý Nhuế Xán rời khỏi phòng bếp, đi đến phòng huấn luyện.

Trong lòng hắn, đột nhiên dâng lên một luồng vui sướng kì lạ, không biết là vui vì Lý Nhuế Xán nấu cho hắn một tô mì, hay là vui vì Lý Nhuế Xán không ở cùng với Triệu Chí Minh.

Sâu thẳm trong lòng hắn dường như có một thứ tình cảm phức tạp đang được sinh sôi, giương nanh múa vuốt, không thể nói rõ thành lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro