33-34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

33

Thời điểm Phác Đáo Hiền trở lại căn cứ, đã là 3 ngày sau.

Bởi vì là kì nghỉ, cho nên khi cậu trở lại căn cứ, cảm thấy căn cứ vô cùng yên tĩnh, chỉ là bên trong cái loại yên tĩnh này cũng lộ ra chút kì dị.

Cậu cố ý đi đến phòng huấn luyện nhìn một chút, chỉ có Dư Tuấn Gia ở đó, bọn họ không tính là quá thân, cho nên cũng chỉ gật đầu, coi như là đã chào hỏi qua.

Từ phòng huấn luyện đi ra, cậu liền đụng phải Điền Dã ở phía đối diện, dường như hỗ trợ của cậu đã trải qua mấy ngày nay có phần xốc xếch, tóc tai rối bù, trên khuôn mặt trắng noãn thậm chí còn có một chút xíu gốc râu cằm đáng yêu.

"Anh?" Phác Đáo Hiền chớp mắt mấy cái, "Làm sao vậy?"

Điền Dã nhìn thấy cậu, như là nhìn thấy trận đấu hạng của chính mình đang dần tan tành thì đột nhiên bên trong đội hình xuất hiện một vị thần cấp sáu Aphelios max lực, chộp ngay vào người cậu: "Cậu cuối cùng cũng trở về rồi!"

Phác Đáo Hiền còn chưa nói cái gì, Điền Dã đã lôi kéo cậu đi về phòng, vừa đi vừa nói: "Tôi giải quyết Triệu Chí Minh, cậu đi giải quyết Lý Nhuế Xán!"

Sau đó Điền đội trưởng rất bình tĩnh đẩy một cái, trực tiếp đẩy Phác Đáo Hiền vào trong phòng.

Phác Đáo Hiền thậm chí còn chưa kịp hỏi rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Điền Dã đã đóng sầm cánh cửa sau lưng cậu.

Phác Đáo Hiền nhìn một đống chăn mền trên giường một chút, sau đó có chút lưỡng lự dùng tiếng Hàn gọi một câu: "Anh Nhuế Xán?"

Đống chăn mền kia cử động, từ bên trong một cái đầu nhô ra: "Cậu trở về rồi?"

Phác Đáo Hiền nhìn đầu anh, cũng đã hoàn toàn rối tung, so với Điền Dã cũng chẳng tốt hơn tẹo nào.

"Em đã về," Cậu có chút bất đắc dĩ cười nhẹ, đem áo khoác treo lên tủ quần áo, "Anh Nhuế Xán làm sao vậy, bị bệnh à?"

Giọng Lý Nhuế Xán còn có chút khàn: "Có chút cảm cúm...."

Phác Đáo Hiền ngồi trên giường của mình: "A, là nhiễm lạnh sao?"

"Có khả năng," Lý Nhuế Xán nói, "Không quá thoải mái."

Thực ra anh đang nói dối Phác Đáo Hiền----không bị cảm cúm, anh hơi sốt, nhưng lại không phải cái loại phát sốt nóng kiểu kia, toàn thân trên dưới ngược lại cũng không khó chịu, so với bị bệnh thì càng giống loại cảm giác khi alpha lâm vào kì phát tình hơn, nhưng lại cảm thấy cũng không giống nhau lắm.

Cho nên càng có khả năng đây là phản ứng sau lần kia cùng Triệu Lễ Kiệt làm qua, một loại phản ứng kì quái.

Lời này anh không có cách nào nói với Phác Đáo Hiền, cũng như Điền Dã.

Kết quả của việc da mặt quá mỏng chính là, anh không nói với bất kì ai, chỉ trốn trong phòng nói mình bị cảm.

Đương nhiên, cũng là thuận tiện tránh đi anh em họ Triệu, Triệu Chí Minh và Triệu Lễ Kiệt này.

Phác Đáo Hiền vươn tay cầm lấy cái cốc trên chiếc bàn đầu giường, phát hiện trống rỗng, hỏi: "Muốn uống cà phê không?"

"Không uống," Lý Nhuế Xán nói, "Cái gì cũng không muốn uống."

"Đây không giống phong cách của anh Nhuế Xán," Phác Đáo Hiền nói như vậy, nhưng cũng không miễn cưỡng, cậu bỏ cái cốc xuống, giọng nói ôn hòa êm dịu, "Em cho rằng anh Nhuế Xán bất luận mình mắc bệnh gì, đều sẽ cố gắng uống thuốc, cho dù là ép buộc, cũng sẽ khiến chính mình nhanh chóng khỏe lại.

Cậu nhẹ nhàng cười: "Cho nên anh Nhuế Xán, lười biếng như vậy, là gặp phải chuyện gì khiến anh không vui sao?"

Lý Nhuế Xán dùng chăn che kín đầu: "Hiện tại đang là kì nghỉ, tôi không thể chỉ đơn giản là muốn lười biếng à...."

Phác Đáo Hiền nói: "Vậy em trực tiếp đến hỏi JieJie, chắc hẳn cậu ấy cũng có thể nói cho em biết."

Lý Nhuế Xán lập tức ngồi dậy: "Cậu đừng hỏi cậu ấy!"

Phác Đáo Hiền cười không nói.

Lý Nhuế Xán phát hiện mình bị câu cá* làm lộ, sắc mặt vốn có chút phiếm hồng trong nháy mặt lại càng thêm ửng hồng: "Cậu lại lôi kéo tôi nói! Cậu muốn ăn đòn rồi đấy!"

(*Ý là bị dẫn dắt, bị lừa kiểu vậy)

"Cho dù anh Nhuế Xán muốn đánh em, thân thể cũng phải khỏe," Phác Đáo Hiền rất tự giác giơ tay lên, làm ra tư thế nhượng bộ, "Hiện tại anh Nhuế Xán như thế này, sợ rằng là ai anh cũng đánh không lại."

Lý Nhuế Xán thở gấp, lại chùm chăn lên che đầu.

Phác Đáo Hiền vỗ anh: "Anh đang phiền lòng cái gì? Chuyện của JieJie?"

"Không phải," Lý Nhuế Xán nói, "Cậu ấy có cái gì để phiền lòng..."

Phác Đáo Hiền không phải bác, chỉ nói: "Thật ra anh Nhuế Xán, con người luôn phải lựa chọn, rất nhiều thứ không có cách nào để song toàn, nghề nghiệp là như vậy, tình cảm cũng như vậy, nếu như muốn đạt được, thì luôn phải có thứ mất đi."

Lý Nhuế Xán ủ rũ nói: "Tôi nghe không hiểu cậu đang nói cái gì..."

"Anh Nhuế Xán thật ra anh rất rõ ràng vấn đề anh đang phải đối mặt là gì," Phác Đáo Hiện lại cười mỉm, "Người anh thích và người thích anh, một người là đồng đội, một người là bạn bè."

Lý Nhuế Xán che kín đầu, không lên tiếng.

"Thế nhưng anh Nhuế Xán à," Giọng Phác Đáo Hiền lại có chút bình tĩnh cùng lạnh lùng, "Nếu như cả hai thứ đều không đành lòng dứt bỏ, đôi khi ngược lại sẽ càng dễ mất đi tất cả."

Lý Nhuế Xán sửng sốt một chút.

Anh vén chăn lên, nhìn Phác Đáo Hiền: "Cái gì?"

"Luôn có người sẽ lo được lo mất," Phác Đáo Hiền nhìn thẳng anh, "Thậm chí cả hai người sẽ đồng thời cùng lo được lo mất, anh Nhuế Xán, trong tình yêu không có chỗ cho người thứ ba."

Lý Nhuế Xán mấp máy môi: "Tôi....không bắt cá hai tay."

"Em biết," Phác Đáo Hiền nói, "Nhưng rất nhiều chuyện, anh cần phải quyết định là giữ hay bỏ."

Cậu cười nhẹ, cầm cái cốc không đi ra ngoài: "Em đi lấy cho anh một cốc cà phê nha."

34

Phác Đáo Hiền rời đi, Lý Nhuế Xán trở mình, rồi lại cảm thấy lo lắng bất an.

Anh tìm điện thoại, trong Wechat của anh có vô số tin nhắn chưa đọc, trong đó hơn phân nửa đều đến từ Triệu Chí Minh, anh chỉ nhắn lại vài câu, cũng không nói thêm gì, cũng không có ý nghĩ muốn cẩn thận trấn an nỗi lo lắng của Triệu Chí Minh.

Điền Dã cũng đã gọi điện thoại cho anh, hỏi anh rốt cuộc đã đi đâu, đã xảy ra chuyện gì, anh cũng chỉ trả lời qua loa, không muốn nói nhiều.

Mà Triệu Lễ Kiệt lại chỉ gửi cho anh hai tin nhắn.

----Anh trai, xuống đây đấu ARAM không

----Anh trai, anh không thoải mái sao

Anh cũng chưa trả lời.

Lúc này, đầu ngón tay Lý Nhuế Xán vuốt nhẹ tên Triệu Lễ Kiệt trên màn hình, nhiệt độ toàn thân không giảm, anh có chút mơ hồ cảm thấy dường như cái tên này lại đang thiêu sống anh.

"Luôn có người sẽ lo được lo mất," Giọng Phác Đáo hiền lại vang lên bên tai anh, "Thậm chí cả hai người sẽ đồng thời cùng lo được lo mất, anh Nhuế Xán, trong tình yêu không có chỗ cho người thứ ba."

Lý Nhuế Xán hít sâu một hơi.

Mất đi....

Anh chưa từng nghĩ tới cái từ này, từ này đột nhiên xuất hiện trong đầu não anh, như là một lời cảnh báo, khiến Lý Nhuế Xán đột nhiên nắm chặt lấy chăn.

Anh có thể cảm nhận được cảm giác thiếu an toàn của Triệu Chí Minh, cũng có thể cảm nhận được nỗi niềm lo được lo mất của Triệu Lễ Kiệt, mối quan hệ giữa bọn họ giống như một màn sương mù dày đặc, khiến anh không biết nên đi về hướng nào.

Anh biết rõ, anh đối với Triệu Chí Minh là tình bạn chân chính, anh nguyện ý buông thả cũng nguyện ý bao dung, cũng là bởi vì chứng phụ thuộc tin tức tố lâu năm của Triệu Chí Minh.

Nhưng anh đối với Triệu Lễ Kiệt...

Lý Nhuế Xán thực sự không thể giải thích.

Anh không thể giải thích loại phù hợp đến từ chính trên thân thể kia, anh cũng không thể giải thích việc anh vô duyên vô cớ bao dung với Triệu Lễ Kiệt, dường như anh đã chiều Triệu Lễ Kiệt đến hư, nhưng rồi tại thời điểm Triệu Lễ Kiệt làm trời làm đất*, anh lại lần nữa mở rộng vòng tay tiếp tục bao dung hắn.

(*chỉ việc gây rắc rối, làm loạn)

Rốt cuộc là cái gì, rốt cuộc vì cái gì.

Không biết qua bao lâu, đúng lúc này cánh cửa lần nữa bị mở ra.

Lý Nhuế Xán nhìn sang: "Cậu..."

Triệu Lễ Kiệt lại là người đi vào.

Lý Nhuế Xán sững sờ:"Cậu?"

Triệu Lễ Kiệt gãi đầu: "Cái kia, Đáo Hiền nói anh ấy pha cho anh ly cà phê, anh ấy bận gọi điện thoại cho Tarzan, bảo em mang tới cho anh."

Hắn đang đứng ở cửa, nhưng ngập ngừng: "Anh trai...em có thể vào không?"

Lý Nhuế Xán thở hắt ra: "Cậu đã đi vào rồi."

Triệu Lễ Kiệt trở tay đóng cửa lại, đưa ly cà phê trong tay cho Lý Nhuế Xán, nhưng lại giống như có phần không yên lòng: "Anh...anh thật sự muốn uống thứ lạnh như thế à? Anh không phải không thoải mái sao?"

Lý Nhuế Xán tiếp nhận: "Không có vấn đề gì."

Anh nhanh chóng nhận lấy, ngẩng đầu uống một ngụm, Phác Đáo Hiền không keo kiệt mà cho anh thêm đá viên, viên đá bên trong trực tiếp đập vào răng anh, phát ra hai tiếng lộp cộp.

Đắng, cà phê thật sự rất đắng, bột cà phê mà Phác Đáo Hiền xay có vẻ rất mịn, lại dùng nước nóng lọc ra hương vị của bột, cuối cùng lại cho thêm đá vào, cưỡng ép nhiệt độ cơ thể nó hạ xuống.

Cà phê rõ ràng là không thêm đường cho anh, có chút chua chát, sau đó chính là đắng đến vô tận, đắng đến mức Lý Nhuế Xán không nhịn được mà nghiến răng, muốn từ trong đầu lưỡi cảm nhận ra một chút ngọt, nhưng làm thế nào cũng không tìm ra được một chút mùi vị ngọt ngào nào.

Vì sao lại có người thích uống thứ này, Lý Nhuế Xán nghĩ, vì cái gì mà còn có người thích tự mình xay thứ này.

Triệu Lễ Kiệt đúng lúc này vươn tay, trong lòng bàn tay của hắn có để một viên kẹo, loại kẹo màu xanh lá kia dường như còn có nhân.

"Đắng à," Triệu Lễ Kiệt nói, "Em ở phòng bếp nhìn anh ấy xay nhịn không được nếm thử một miếng, suýt nữa em bị đắng tới chết, em liền mang cho anh một viên kẹo."

Lý Nhuế Xán mấp máy môi, nhận lấy viên kẹo đường kia, xé mở tiện tay bỏ vào trong miệng.

Hương vị táo xanh chua ngọt trong nháy mắt lan tỏa trong miệng, có chút giống tin tức tố của Triệu Lễ Kiệt, nhưng lại nồng đậm hơn gấp trăm ngàn lần, trong nháy mắt đè lên vị đắng của Americano.

Chỉ là viên kẹo này mang theo cảm giác đường hóa học, trong cảm nhận của Lý Nhuế Xán, kém xa so với tin tức tố ngọt thanh tự nhiên của Triệu Lễ Kiệt.

Lý Nhuế Xán ngậm cục kẹo, má phải phồng lên, mơ mơ hồ hồ hỏi: "Không sao chứ?"

"Em tới xem anh một chút," Triệu Lễ Kiệt nói, ngồi xổm xuống, khéo léo ngồi cạnh mép giường Lý Nhuế Xán, "Bọn họ nói anh bị bệnh, em nhắn tin cho anh, anh cũng không trả lời em, em cũng không dám tới thăm anh."

Đầu ngón tay Lý Nhuế Xán giật giật:"Tôi...quên trả lời, có chút không thoải mái."

Triệu Lễ Kiệt vươn tay sờ lên trán của anh: "Hơi nóng, nhưng mà hình như cũng không phải bị sốt?"

Khoảnh khắc tay hắn áp vào trán Lý Nhuế Xán, Lý Nhuế Xán đột nhiên cảm thấy có chút mát lạnh, cảm giác này rất dễ chịu, thời điểm tin tức tố táo xanh của Triệu Lễ Kiệt tiếp xúc với tin tức tố cỏ cây trên da anh, không chỉ không có sự bài xích giữa hai A mà ngược lại còn có một loại hòa hợp dễ chịu.

Lý Nhuế Xán hơi sửng sốt, Triệu Lễ Kiệt sờ trán của anh, nhẹ nói: "Ngủ thêm một chút đi, anh trai."

Lý Nhuế Xán mấp máy môi, cuối cùng vẫn nói câu: "Được."

Triệu Lễ Kiệt thu tay về, Lý Nhuế Xán đưa tay ra, nhưng vẫn khống chế được bản thân để không kéo tay Triệu Lễ Kiệt.

Mà Triệu Lễ Kiệt nhìn anh, chớp mắt mấy cái, hỏi: "Em, có thể ở đây cạnh anh hay không?"

Lý Nhuế Xán khẽ giật mình, Triệu Lễ Kiệt còn nói: "Không làm gì khác, chỉ ở cạnh anh."

Viên kẹo táo trong miệng đã tan hết, lỗ tai Lý Nhuế Xán cũng đã nóng đến mức muốn tan ra: "Cậu có bị bệnh không, cái gì khác!"

Nói xong quay người sang chỗ khác, Triệu Lễ Kiệt đứng dậy ngồi bên cạnh anh, đem ly Americano trong tay anh để lên mặt bàn, sau đó đắp kín chăn cho anh, cầm tay anh.

"Ngủ đi," Hắn nói với Lý Nhuế Xán, "Em ở đây."

Lý Nhuế Xán hơi nhắm mắt lại.

Không biết có phải là bởi vì tin tức tố hay không, hay là Triệu Lễ Kiệt ở bên cạnh khiến anh theo bản năng thả lỏng, anh chìm vào giấc ngủ rất nhanh, trong cơn mơ màng, anh ngửi thấy hương vị táo xanh, nhưng cũng không rõ rốt cuộc là tới từ viên kẹo, hay là từ Triệu Lễ Kiệt ở bên cạnh hắn.
__________

Cần xin ý kiến mọi người một chút.
Mọi người nghĩ mình nên dịch thẳng thành anh trai hay để là ca ca?
Mọi người đọc thì cho mình xin ý kiến xíu nhé, nếu ý kiến nào đông hơn thì từ chap sau mình sẽ áp dụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro