#2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeonghan thức dậy với cái lưng đau và chân tay mệt mỏi. Hôm qua nửa đêm Shua còn kéo cậu vào một hiệp khác, cho rằng lỗ của Jeonghan là nơi chứa tinh. Cậu rên rỉ khi duỗi người, giơ tay lên quá đầu. Khi thả tay xuống bên phải giường, cậu mới nhận ra nó trống rỗng. Hiếm khi Shua rời xa cậu trước cả khi nói lời tạm biệt, và Jeonghan hy vọng lần này không giống như những lần ít ỏi đó.

Cậu nhanh chóng mặc quần áo và bước ra cửa để kiểm tra, một tiếng thở dài nhẹ nhõm thoát ra khỏi lồng ngực khi cậu nhìn thấy người bạn thân nhất của mình đang ở trong bếp, nấu bữa sáng hoặc bữa trưa. Cậu không biết tại sao lại cảm thấy hài lòng khi Shua không rời đi như thể cậu là tình một đêm, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng cậu lập tức gạt suy nghĩ đó đi rồi dựa vào khu vực làm bếp của họ. Sau một lúc Shua mới nhận ra điều đó.

"Tỉnh rồi sao," Shua nở một nụ cười ngọt ngào thoáng qua vai, như thể anh không phải là người đã tàn nhẫn hành hạ Jeonghan chỉ vài tiếng trước.

"Tất nhiên rồi, nhân tiện cảm ơn vì vết thương ở lưng nhé." Jeonghan mỉa mai đáp lại.

Shua tinh nghịch chế giễu, "Để tôi nhắc em nhé, Hannie, em là người đã cầu xin---" Anh bỏ dở câu nói vì bị Jeonghan nhét một quả táo vào miệng.

"Câm miệng!" Jeonghan nửa vời hét lên cùng lúc đang nhai quả táo buổi sáng của mình, bĩu môi. Shua chỉ cười khúc khích vì thấy cậu bạn thân thật dễ thương.

Sau khi cả hai ăn xong, Shua nhanh chóng thông báo rằng anh có việc phải làm rồi thay đồ và rời khỏi nhà. Jeonghan chỉ nhìn Shua đóng cửa lại trước khi hỏi anh đi đâu. Shua bối rối, nhưng anh chỉ nhún vai bảo rằng đó là chuyện gấp và sẽ giải thích với cậu sau. Trong khi đó, Jeonghan đã rửa bát đĩa và ngồi phịch xuống ghế, bật TV rồi say sưa xem "Friends" lần thứ một trăm, bởi vì nghiêm túc mà nói, ai còn cảm thấy mệt mỏi với những lời mỉa mai hài hước của Chandler?

(Chú thích: Friends là phim hài nổi tiếng của Mỹ thập niên 90; trong đó Chandler là một trong những nhân vật được yêu thích vì là biểu tượng của thói châm biếm, hài hước, sâu cay)

Khoảng một giờ sau thì cậu nhận được một tin nhắn. Cậu đã mong đợi rằng đó là từ Shua, xin lỗi vì đã rời đi mà không nói cho cậu biết lý do nhưng không phải vậy. Đó là tin nhắn từ nhóm chat với Seungkwan, Seokmin và Chan.

Seungkwan: Nói thật không muốn trở thành người nhiều chuyện đâu.....

Chan: Anh chắc chưa.....

Seokmin: Chan yên lặng mà hóng chuyện điiii

Seungkwan: Jeonghan hyung, không phải hôm qua anh vừa nói với chúng em rằng Shua đã chia tay bạn gái sao?

Jeonghan: Ừ đúng thế

Seokmin: VẬY TẠI SAO HÔM NAY EM VẪN THẤY ANH ẤY ĐI VỚI CÔ TA?!

Seungkwan: Ủa mắc gì cướp lời em??

Jeonghan: Gì cơ ?

Seungkwan: Hôm nay bọn em nhìn thấy Shua hyung và con nhỏ đó ở cùng nhau trong quán cà phê, nhìn như kiểu đang nói chuyện vậy

Seokmin: Nhưng cái quan trọng là...... Shua hyung đang MỈM CƯỜI!!?? Thậm chí còn cười rất lớn nữa??!! TẠI SAO CHỨ???

Chan: Oh my god bình tĩnh nào Seokmin hyung

Seokmin: KHÔNG BAO GIỜ NHÉ

Seungkwan: Jeonghan hyung?

Seokmin: Ảnh đi đâu rồi? Anh cá chắc ảnh có đọc tin nhắn rồi

Chan: Tại anh đấy Seokmin, mắc gì capslock loạn cả lên thế hả???? Anh dọa người anh yêu quý của em chạy mất rồi còn đâu

Seokmin: JEONGHAN HYUNG LÀ CỦA ANH CHỨ!!!

-

Jeonghan thật sự không biết phải nghĩ gì hay làm gì vào lúc này. Liệu cậu có nên thất vọng vì người bạn thân nhất của mình có lẽ vẫn còn yêu người cũ? Liệu cậu có nên ghen tị vì Shua là bạn thân nhất của mình? Hay là cậu nên mừng cho Shua, cậu thật sự không biết. Nhưng giữa tất cả những bối rối, thất vọng, ghen tị, hạnh phúc và tổn thương, lại xen lẫn cả sự tức giận. Một cơn giận âm ỉ nhẹ nhàng như bị ai chọc tức vậy. Tại sao Shua dám làm tình và đối xử với cậu như người yêu vào một ngày nào đó rồi vứt cậu sang một bên ngay ngày hôm sau? Tại sao anh có thể liên tục gieo cho cậu hy vọng hão huyền rằng một ngày nào đó họ có thể ở bên nhau để rồi giây tiếp theo lập tức dập tắt nó? Sao anh ta dám... sao anh ta dám làm tan nát trái tim mỏng manh của cậu như thể nó chẳng có giá trị gì?

Jeonghan đánh rơi điện thoại xuống chiếc ghế dài bên cạnh, và trước khi cậu kịp nhận ra, nước mắt đã bắt đầu trào ra trong mắt, lăn dài trên má và lần này, cậu để mình khóc. Bởi vì không có ai ở đây, không có ai chứng kiến người yêu thời đại học tan vỡ vì người bạn thân nhất của mình. Ký ức về đêm qua bỗng hiện về, khi Shua thì thầm những lời khen ngợi vào tai cậu, khi anh nói chuyện với Jeonghan như thể cậu là cả thế giới, khi anh ôm Jeonghan thật chặt suốt đêm. Phải chăng tất cả chỉ là ảo ảnh mà Jeonghan tự tạo ra khi bị che mắt bởi tình yêu? Những lời nói dối đẹp đẽ và những lời khen ngợi giả tạo, phải chăng cậu đã quá tham lam khi hi vọng tình cảm của mình sẽ được đáp lại ?

Ở đâu đó trong cậu, Jeonghan biết có thể cậu đã suy nghĩ quá nhiều, rằng Shua có thể chỉ muốn nói chuyện với cô ấy mà thôi. Nói chuyện ư? Nghe thật nực cười, anh vừa mới gặp cô ấy ngày hôm qua cơ mà.

Cảm thấy như bị đánh bại, cậu thất thểu bước vào phòng tắm, lặng lẽ ngâm mình trong làn nước ấm. Cậu lại chìm đắm trong suy nghĩ đến nỗi không nhận ra mình lại bắt đầu khóc, nước bắt đầu nóng lên đến mức có thể coi là an ủi. Nhưng cậu không quan tâm, có lẽ vết bỏng sẽ giúp quên đi những đụng chạm dịu dàng mà Shua để lại trên người cậu đêm qua, những vết hôn vẫn còn hằn trên cổ và xương quai xanh của cậu.

Nếu có một điều mà mọi người chưa biết về Jeonghan, đó là bên dưới những nụ cười ngây thơ ngọt ngào và những cử chỉ tử tế, cậu luôn phải vật lộn với chứng rối loạn lo âu. Jeonghan thường xuyên bị sự lo lắng tấn công nhưng cậu ấy cố gắng che giấu nó, và chỉ có một người biết điều này, không ai khác là người bạn thân nhất của cậu. Thế nhưng giờ anh ấy đang đi chơi với bạn gái cũ, và có lẽ suy nghĩ của anh ấy đang ngày càng tốt hơn.

Nhịp tim Jeonghan đột nhiên đập nhanh, nhanh đến mức cậu có thể cảm nhận được máu đang dồn lên não và cậu cảm thấy chóng mặt, choáng váng khi run rẩy dưới làn nước nóng bỏng rát. Cậu đang bị hoảng loạn, cậu biết điều đó. Nhưng cậu không thể làm gì khác ngoài việc cố gắng hết sức để điều hòa nhịp thở của mình, nhưng điều đó không có tác dụng. Cậu đang vô cùng hoảng loạn và choáng ngợp, không chắc về những gì đang diễn ra xung quanh nhưng vẫn có thể cảm nhận được. Cậu cảm thấy có cánh tay khỏe mạnh đang nắm chặt lấy đôi bàn tay đã từng điên cuồng gãi vào da cậu khi cậu vùng vẫy chống lại chúng. Nước sôi không còn chạm vào cậu nữa, và cậu đột nhiên cảm thấy hụt hơi.

"Thở đi bé con, thở đi," cậu nghe thấy một giọng nói quen thuộc đang nói với mình. "Có tôi ở đây rồi, không sao đâu"

Đôi mắt Jeonghan run rẩy khi cậu ngước mắt lên, một cảm giác thoải mái và ngạc nhiên đột ngột tràn qua trong cậu. Shua, người bạn thân nhất, đang đứng trước mặt cậu, ngâm mình trong làn nước nóng cháy nhưng anh không quan tâm. Thay vào đó, đôi mắt dịu dàng của anh hướng về Jeonghan, dịu dàng an ủi cậu bé đang sợ hãi khi anh vỗ nhẹ vào lưng cậu và vuốt những sợi tóc ướt ra khỏi mặt cậu.

Jeonghan để cho tấm thân yếu đuối của mình được Shua an ủi và phải mất một thời gian để hoàn toàn tỉnh táo trở lại. Lúc đó cậu cá là nước đã lạnh như băng rồi nhưng Shua không hề nao núng hay phàn nàn. Anh chỉ im lặng và để Jeonghan hồi phục.

Khi hơi thở của Jeonghan trở lại bình thường và bắt đầu nhận ra tình huống hiện tại của mình, cậu liền nhanh chóng kéo Shua ra khỏi phòng tắm. Không nói một lời, cậu cởi bỏ bộ quần áo ướt sũng của Shua và giúp anh lấy quần áo mới để thay trong khi cậu cũng tự mặc quần áo. Khi xong việc, họ lặng lẽ ngồi trên giường.

"Jeonghan-"

"Mình ổn mà, Shua." Không, nói thật là không ổn một chút nào.

"TÔI---"

"Lưng cậu ổn chứ? Nước khá nóng đấy," Jeonghan hỏi, luôn quan tâm đến Shua ngay cả khi anh không ở trong tình trạng đó.

"Không sao đâu, cậu có sao không?" Shua nói dối, nhưng anh biết chắc mình sẽ ngồi hàng giờ trong nước sôi nếu đó là vì Jeonghan.

"Mình không sao." Jeonghan cũng nói dối. "Mình-mình có hẹn với mấy đứa bạn....."

Đó là tất cả những gì cậu nói trước khi ra khỏi phòng, để lại Shua bối rối, giống như anh đã làm sáng nay.

Jeonghan gặp Seokmin, Minghao và Chan để ăn tối, vì cậu không nghĩ mình có thể ngồi ăn tối với Shua mà không nôn mửa giữa chừng. Seokmin ở đó để đánh lạc hướng cậu, Minghao ở đó để cho lời khuyên chính đáng, và Chan ở đó để an ủi. Seungkwan còn đang bận với Vernon và cậu cũng không buồn hỏi để làm gì, có lẽ là vài chuyện vớ vẩn.

Họ ngồi xuống một quầy hàng ven đường và gọi món teokbokki, ramen cùng với rượu soju, sau đó bắt đầu trò chuyện trong khi đợi đồ ăn được chuẩn bị. Rõ ràng, họ đã làm khá tốt việc đánh lạc hướng Jeonghan. Cậu biết rằng Chan đang tham gia các lớp học diễn xuất, cậu bé đã thể hiện một số cảnh khiến họ phải quỳ gối phì cười. Seokmin đã học hát sau khi đạt điểm cao bất ngờ trong một buổi hát karaoke với Seungkwan, còn Minghao thì đang rèn luyện kỹ năng võ thuật của mình với Junhui.

Cuối cùng, Jeonghan và Seokmin say khướt vì uống hết rượu soju và bắt đầu huyên thuyên về mấy điều trên trời dưới đất, và do đó điều không thể tránh khỏi đã được khơi dậy.

"Này Seokmin, c-chắc hẳn có chuyện gì đó đã xảy ra với hyung!" Jeonghan hét lên, một ngón tay thọc sâu vào ngực mình.

"Ý anh là sao?! Chẳng có chuyện gì xảy ra với anh cả!" Seokmin trả lời, có vẻ như bị suy sụp sau khi nghe những lời của Jeonghan.

Jeonghan tự tát mình để tỉnh táo hơn một chút.

"T-Tại sao.....anh lại cảm thấy bồn chồn khi cậu ấy ở bên anh.....kỳ lạ quá.... Cậu ấy nói với anh như thể anh là thế giới của cậu ấy, sau đó, sau đó cậu ấy lại hẹn hò với người khác......" Jeonghan nhìn quanh những người bạn của mình, những người mà giờ cậu nhận thấy đang nhìn cậu với ánh mắt thương hại. "C-cậu ấy có yêu anh không? Anh thì không nghĩ vậy. Liệu anh có phải....., anh chỉ là đồ chơi của cậu ấy khi cô đơn và buồn chán thôi sao...?" Jeonghan sụt sịt.

"KHÔNGGG!" Seokmin lao vào Jeonghan, tay cầm chai soju. "KHÔNG BAO GIỜ!" Seokmin định nói gì đó nữa thì bị Minghao kéo ra khỏi vòng tay của Jeonghan.

"Yên lặng đi, cậu ồn ào quá đấy." Minghao bình tĩnh mắng.

Minghao đặt Jeonghan ngồi xuống chiếc ghế cạnh và vỗ nhẹ vào đùi người anh. "Em đã nghe nói về Shua hyung", Hạo nói, " và em sẽ không vòng vo đâu, anh có thích Shua hyung không?"

Mặc dù ý nghĩ này đã lởn vởn trong tâm trí Jeonghan từ lâu, nhưng việc Minghao hỏi thẳng khiến cậu mất cảnh giác.

"Anh-anh....." cậu lắp bắp. Minghao kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời. Jeonghan hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh rồi nói, "Anh thích cậu ấy".

Minghao gật đầu như thể đã đoán trước được câu trả lời. "Thật tốt là anh đã không phủ nhận điều đó, mọi thứ dễ dàng hơn rồi." Hạo mỉm cười, "Anh cảm thấy như thế nào, khi đã thất bại hoàn toàn trước Shua?"

Jeonghan nghĩ, cậu đang cảm thấy... bị đánh bại. Cậu không biết phải làm gì nữa. Cậu biết Shua không có bất kỳ cái gọi là tình cảm lãng mạn nào với cậu cả, và điều đó khiến cậu tổn thương, nhưng cũng không muốn tình bạn của họ kết thúc, vì vậy cậu rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan và cũng chỉ nói điều đó với Minghao.

"Hmm, anh có nghĩ....anh và Shua cần nói chuyện không?" Minghao hỏi, cười khúc khích vì nhận ra Jeonghan chưa cân nhắc đến bất kỳ tình huống nào khác có thể xảy ra ngoài trường hợp xấu nhất.

"Nói chuyện ư? Để làm gì, có vẻ như cậu ấy sẽ không hiểu đâu..." Jeonghan thở dài.

"Không, anh cứ nói đi vì...mọi thứ đôi khi có vẻ không tàn khốc như thực tế đâu," Minghao nói mơ hồ, khiến Jeonghan nghiêng đầu và cau mày.

Minghao phớt lờ sự bối rối hiện rõ trên mặt Jeonghan và thay vào đó chuyển sang chủ đề vui vẻ hơn. Họ uống thêm chút nữa và chỉ trong một giờ, tất cả mọi người kể cả Minghao đều say. Thực sự rất say. Vì vậy, họ bắt đầu rời đi từng người một, tuyên bố rằng phải về nhà trước khi có điều gì đó đáng xấu hổ xảy ra với họ, chẳng hạn như hát to trên đường phố như Seokmin lúc này, còn cả Jeonghan đang đóng vai một trong những khán giả của thằng bé, đung đưa cánh tay trên đầu và hát theo.

Nửa tiếng sau, Seokmin cũng về nhà. Nhưng trước khi Jeonghan kịp than khóc về sự bỏ đi hết cả của mấy đứa em mình, một anh chàng đẹp trai đã xuất hiện trước mặt cậu. Có phải anh ấy đang nhìn mình không? Anh ấy trông giống như một con nai.....dễ thương. Anh chàng đẹp trai bắt đầu nói chuyện với cậu.

"Jeonghan à, chúng ta về nhà thôi." Giọng anh nhẹ nhàng như đang nói chuyện với một đứa nhóc vậy. Và....

"Sao anh biết tên tôi...?" Lời nói của cậu lắp bắp trong khi chớp mắt, cố gắng làm rõ tầm nhìn của mình.

"Đi về nào, được không?" Shua kéo Jeonghan đang bối rối và say xỉn về phía căn hộ của họ, Jeonghan liên tục nói những điều vô nghĩa.

Về đến nhà, Shua cởi giày của Jeonghan và bế anh lên giường. Khi anh chuẩn bị rời đi để cậu ngủ, Jeonghan kéo tay áo anh.

"Đ-đừng đi..." Jeonghan nói, nửa mơ nửa tỉnh. Shua mủi lòng và ngồi xuống mép giường, xoa đầu Jeonghan.

"Mình thực sự ghét cậu lắm, cậu biết không..." Jeonghan nói, giọng nhẹ đến mức Shua gần như không nghe thấy.

Một nụ cười trìu mến nở trên môi Shua. "Tại sao lại ghét?"

"Bởi vì...cậu không biết gì...cậu không biết...bất cứ điều gì...về mình cả...." Jeonghan lại lẩm bẩm, quá buồn ngủ để có thể diễn đạt chúng một cách chính xác.

"Mình không biết á?"

"Mhm," Jeonghan tựa đầu vào gối gật đầu. "Sao cậu có thể... làm thế với tôi cơ chứ...!" Jeonghan bỗng nhiên vung tay và chỉ ngón tay buộc tội vào Shua.

"Cả buổi tối cậu đã làm gì thế, bé yêu?" Shua cố gắng xoa dịu cậu ta.

"Thấy chưa! Cậu lại làm thế nữa rồi...! Làm tim tôi rung động thế này...." Jeonghan lẩm bẩm câu cuối, Shua gần như không thể nghe thấy.

"....Gì cơ?"

____________

Đầu Jeonghan nhức nhối. Cậu cau mày xoa xoa thái dương, nheo mắt khi ánh nắng chiếu vào qua cửa sổ. Ngồi dậy, cậu tìm thấy một cốc nước mát và đồ uống giải rượu đã để sẵn trên bàn cạnh giường ngủ. Đó là Shua. Cậu liền lấy đồ uống và uống cạn, rít lên khi một cơn đau khác ập đến. Cậu cố nhớ lại những gì đã xảy ra đêm hôm trước, nhưng tất cả những gì gặp phải chỉ là cơn đau đầu. Vì vậy, cậu rũ bỏ nó như thường lệ và đứng dậy.

Cậu nhìn thấy Shua đang nấu bữa trưa lần nữa và mỉm cười, "Thật thơm quá!"

Shua quay lại để bưng nồi súp giải rượu lên bàn và chỉ khi đó, Jeonghan mới nhớ ra. Cậu nhớ lại cái cảm giác căm ghét người bạn thân nhất của mình. Cậu đã nghiên cứu biểu cảm trên nét mặt Shua, tối qua cậu không nói gì sai đâu nhỉ ?

Jeonghan chậm rãi bước tới bàn, ngồi xuống một trong những chiếc ghế đẩu. "Shua-"

"Jeonghan à, ăn đi. Nói chuyện để sau nhé?" Shua nói, không chừa lại chút gì để thảo luận.

Jeonghan ngơ ngác gật đầu rồi bắt đầu ăn ngấu nghiến. Cậu không phủ nhận rằng đồ ăn của Shua vẫn ngon như mọi khi, nhưng tâm trí cứ quay về đêm qua, và cậu cố gắng hết sức đào sâu vào trí nhớ của mình để tìm thứ gì đó, bất cứ thứ gì, cho đến khi-

"Mình ghét cậu..."

"Sao cậu có thể..."

"Làm tim tôi rung động..."

Jeonghan bị sặc đồ ăn, ho ra hết cơm trong miệng. Shua nhanh chóng đưa cho anh một ít khăn giấy, giúp anh lau miệng một chút.

"MÌNH-"

Shua hơi chế giễu, "Thật ngạc nhiên phải không?"

"Mình- Shua- mình không có ý đó- không, không phải là mình không có ý đó nhưng-" Jeonghan lắp bắp trong lời nói của mình.

"Hannie, ăn đi." Shua nói, với ngữ điệu vô cùng dứt khoát.

Dù không muốn, nhưng Jeonghan vẫn nhanh chóng nhét thức ăn vào miệng, buộc mình phải nuốt nhanh hơn. Điều mà cậu không để ý là ánh mắt yêu thương của Shua dành cho cậu khi cậu đang cố nuốt hết đống đồ ăn trên bàn.

Một lúc sau (theo cảm nhận của Jeonghan), cuối cùng họ cũng ăn xong và dọn dẹp bát đĩa; còn  giờ thì đang im lặng ngồi trên ghế dài. Jeonghan lo lắng bồn chồn vuốt gấu áo sơ mi của mình. Cậu nên nói gì đây? Làm thế nào để có thể giải thích những lời mà bản thân khi say rượu đã nói?

Ôi chúa ơi, lẽ ra hôm qua cậu không nên uống rượu.

"Mình xin lỗi," Jeonghan buột miệng.

"Vì?" Shua hỏi với vẻ thích thú.

"V-vì đã nói những điều mà mình-mình chưa bao giờ định nói...?" Jeonghan thực lòng không biết mình đang nói gì.

"Và cậu không có ý định nói gì sao?" Shua nhướng mày.

Jeonghan nhìn Shua chằm chằm, cậu ước mình có thể đào một cái hố và vùi mình vào đó mãi mãi. "Ý mình là....mình......." Cậu vẫn không có đủ can đảm để thú nhận.

"Rằng cậu thích tôi?" Shua nghiêng người, giọng trầm hơn một quãng tám so với lúc trước.

Jeonghan hít một hơi thật mạnh. Vậy là Shua đã nghe thấy những lời tối qua. Cậu nhắm mắt lại và gật đầu nhẹ, sợ nhìn thấy phản ứng của Shua. Liệu cậu ấy có thất vọng không? Hay cảm thấy điên rồ? Hay là buồn bã?

Hai ngón tay bỗng nhiên đặt dưới cằm cậu rồi nâng chúng lên, và cậu bắt gặp ánh mắt của người bạn thân nhất của mình. Shua nghiêng người sát hơn nữa, mũi của họ gần như chạm nhau như không có khoảng cách. Jeonghan cảm thấy nóng bừng dưới ánh mắt mãnh liệt của Shua, cậu ấy bị điên rồi sao ?

"Mặc dù tôi rất muốn nuốt chửng cậu ngay tại đây và bây giờ," Shua ngả người ra sau, "tôi nghĩ tôi phải giải thích một số điều."

Jeonghan ghét việc ngay cả trong những khoảnh khắc như thế này, Shua vẫn không bao giờ thất bại trong việc khiến cậu ngượng ngùng như một cô gái tuổi teen. Cậu chớp mắt với Shua. Đợi đã, điều đó có nghĩa là gì-

"Ngày hôm đấy, khi tôi gặp lại bạn gái cũ, mọi chuyện không như cậu nghĩ đâu, Hannie." Lần này Shua nhìn xuống bàn tay đang siết chặt của mình. Jeonghan lắng nghe. "Tôi đến để xin lỗi."

Jeonghan bối rối. "Xin lỗi ư ? Vì điều gì...?"

"Tôi đã lừa dối cậu." Shua thú nhận. "Tôi không chia tay cô ấy vì cô ấy nói ước gì cậu không tồn tại. Cô ấy chưa bao giờ nói thế. Tôi chia tay cô ấy vì..." Shua hít một hơi thật sâu. "Bởi vì anh nghĩ đến em. Bởi vì bất cứ khi nào anh đeo chiếc vòng cổ vào cổ cô ấy, anh đều tưởng tượng đó là em. Bất cứ khi nào anh ôm cô ấy trong tay, anh lại muốn người đó là em, và khi anh hôn cô ấy...anh ước gì đó là môi của em....."

Jeonghan há hốc mồm trước phát hiện bất ngờ này.

"Ban đầu anh đã cố gắng phủ nhận điều đó vì anh không muốn mạo hiểm đánh mất tình bạn và tất cả những gì chúng ta có. Nhưng, tất cả những gì anh muốn là em, Jeonghan. Anh đã yêu em, từ rất lâu rồi, và anh xin lỗi vì là một kẻ hèn nhát và không bao giờ thừa nhận những tình cảm này mà anh dành cho em. Anh xin lỗi, Jeonghan à, vì những gì anh đã gây ra trong lúc tắm ngày hôm qua..."

"Mình ổn, Shuji. Cậu ở đó để bảo vệ mình phải không?" Jeonghan an ủi anh.

Shua cẩn thận gật đầu.

"Mhm, v-và... cậu thích mình ư?" Jeonghan cẩn thận hỏi, chỉ để chắc chắn.

"Ừ, Jeonghan, anh thích em." Với điều này, Shua nói với giọng điệu đầy tự tin.

Jeonghan bật khóc và lao vào vòng tay Shua, khóc nức nở và làm ướt áo Shua nhưng họ không để tâm nữa. Jeonghan đã quay lại, về với đôi vòng tay ấy, nơi cậu thuộc về.

"Em cũng thích anh, đồ ngốc." Cậu lẩm bẩm trên vai người bạn thân nhất của mình.

Shua cười khúc khích, "Anh biết điều đó mà."

Sau đó, anh thay đổi thái độ, "Còn phần nuốt chửng..." anh cười khúc khích khi Jeonghan vặn vẹo trong vòng tay anh.

"Bây giờ em là của anh rồi, em không trốn được nữa đâu em yêu". Anh nâng Jeonghan lên bằng một tay đặt dưới mông Jeonghan, tay kia vòng qua eo cậu.

"Này! Chúng ta vẫn còn việc chưa làm xong!" Jeonghan hét lên.

"Còn việc gì nữa cơ chứ?" Shua trêu chọc, mọi căng thẳng trước đó đều tan biến.

"Anh thích em, và em cũng thích anh! Vậy chúng ta là gì? Em phát ngán việc chỉ là bạn bè rồi, Shua." Jeonghan bĩu môi.

Shua thủ thỉ với cậu nhóc dễ thương trước khi hôn lên môi cậu, khiến Jeonghan cười khúc khích.

Shua ném Jeonghan lên giường khi đến phòng ngủ của họ, anh theo sau ngay sau đó khi anh ngồi hờ hững phía trên nhóc con đang cười khúc khích, dùng cánh tay đặt bên cạnh đầu Jeonghan để đỡ mình.

"Vậy thì làm người yêu nhé, Jeonghan?" Giọng nói trầm trầm ban nãy vang lên, khiến Jeonghan rùng mình.

Cậu mỉm cười, một cảm giác hưng phấn chảy trong huyết quản, "Tất nhiên rồi".

Đó là tất cả những gì cậu có thể nói trước khi Shua ép môi họ vào nhau, nụ hôn ban đầu nhẹ nhàng và dịu dàng, nhưng chỉ được một lúc, Shua nhanh chóng đưa lưỡi mình vào miệng Jeonghan, liếm láp và khám phá nó. Jeonghan rên rỉ trong nụ hôn khi Shua đẩy đầu gối lên háng cậu, Shua vui vẻ nuốt trọn dịch vị trong miệng hai người.

Jeonghan vội vàng cởi bỏ bộ quần áo đang ngăn cách cậu và Shua một cách bực bội, thở phào nhẹ nhõm khi chiếc áo sơ mi cuối cùng cũng được cởi bỏ. Cậu giúp Shua cởi chiếc quần jogger - cái mà Jeonghan đã tặng anh vào ngày sinh nhật năm ngoái - và ném chúng đâu đó trên sàn.

Shua ngả người ra sau và đưa mắt rà soát cơ thể xinh đẹp của Jeonghan, một số dấu hôn từ hai đêm trước dần mờ đi trong khi một số dấu hôn trên xương đòn của cậu vẫn còn màu tím đậm do Shua đã mút chúng quá mạnh. Sự chiếm hữu trong anh bỗng xuất hiện, cúi xuống liếm làn da của Jeonghan từ cổ đến tận đùi, mút một số bộ phận và đặc biệt chú ý đến cổ cậu, vì cuối cùng anh cũng có thể khẳng định Jeonghan là của mình và khoe với cả thế giới không phải với tư cách là bạn thân nhất của cậu ấy mà là bạn trai của cậu ấy.

Vô tình, một tiếng gầm gừ sâu thẳm thoát ra khỏi lồng ngực anh khi nghĩ đến việc Jeonghan là duy nhất của anh và chỉ có thể của anh. Bé con thút thít khi bị anh mút một dấu hôn khác vào đùi trong, và Shua nhếch mép cười vì anh biết Jeonghan nhạy cảm đến mức nào.

"S-Shua, nhanh lên..."

Shua cười khúc khích với cậu bạn trai thiếu kiên nhẫn của mình, hơi thở nóng hổi phả vào lỗ của Jeonghan, khiến cậu chàng càng rên rỉ nhiều hơn. Shua chỉ đơn giản đến gần hơn để liếm một vệt dài vào lỗ của Jeonghan, và cậu liền run lên trước khoái cảm bất ngờ, tay phải đưa ra nắm lấy một nắm tóc của Shua. Điều đó chỉ càng tiếp thêm năng lượng cho Shua bởi anh lại tiến sâu hơn, đẩy lưỡi vào sâu hơn nữa sau mỗi lần liếm và Jeonghan rên rỉ khi cảm nhận được lực đẩy ẩm ướt đang thúc vào mình. Shua húp hết thứ nước trái cây ngon lành ấy như thể bị chết đói, âm thanh mút mát của anh hòa quyện cùng tiếng rên quyến rũ của Jeonghan vang vọng khắp căn phòng.

Jeonghan kéo tóc anh mạnh hơn và bắt Shua hôn mình, cậu rên rỉ sung sướng khi nếm được hương vị của chính mình trên môi Shua.

"Em có vị ngon quá, em yêu." Shua thì thầm trên môi cậu.

"Tất nhiên là em biết rồi, còn giờ anh làm ơn đụ em ngay được không?" Jeonghan nói trong khi đút hai ngón tay vào trong cơ thể để chứng minh thêm quan điểm của mình, "Em đã sẵn sàng đón nhận 'cậu bé' của daddy rồi," Cậu nghiêng đầu thách thức.

Shua sẵn sàng cắn câu. Anh đẩy chiếc quần đùi của mình xuống và ném chúng đi với tốc độ cực nhanh, và điều tiếp theo Jeonghan biết, cậu thì đang quỳ gối còn Shua với chiều dài khổng lồ của mình xếp thẳng vào cái lỗ lấp lánh của cậu.

"Rất sẵn lòng." Bằng một động tác nhanh chóng, Shua thọc toàn bộ cái to lớn của mình vào lỗ của Jeonghan, khiến Jeonghan thở hổn hển trong sự ngạc nhiên, lưng cậu cong ra khỏi giường khi bị anh làm như vậy.

"Chơi thật dữ dội không em yêu ?" Shua hỏi khi anh đã yên vị bên trong Jeonghan.

"Tới ngay đi, daddy, muốn daddy đảm bảo rằng em sẽ không thể đi lại trong nhiều ngày." Jeonghan cầu xin.

"Em thật là một con đĩ sắp phát điên với 'cậu bé' của daddy đấy, phải không em yêu?" Shua nửa thủ thỉ nửa trêu chọc.

Jeonghan gật đầu điên cuồng.

"Nói thành lời, em yêu."

"Đúng vậy, daddy!! Em chính là một con đĩ rất cần cái đó của daddy!!"

Shua rút ra cho đến khi chỉ còn lại cái đầu nấm trước khi anh ấy lao về phía trước một cách không thương tiếc, tận hưởng tiếng hét the thé mà Jeonghan phát ra. Anh nhào vào Jeonghan, tiếng da thịt va vào nhau rất lớn, cộng thêm tiếng rên rỉ khó thở của Jeonghan, mặt cậu áp vào gối và cậu cá rằng chiếc gối đã ướt đẫm nước mắt. Jeonghan nắm chặt tấm ga trải giường đến nỗi các đốt ngón tay của cậu trắng bệch, trong khi cậu liên tục cầu xin, vì điều gì, cậu cũng không biết.

"D-daddy ~ xem cái gậy dài của daddy đang hưởng thụ trong lỗ của em kìa ~"

Shua nhếch mép cười. "Ừ? Em không thích ngậm nó trong cái lỗ nhỏ nhắn chật hẹp của mình sao? Hmmm? Em đúng là một con đĩ quyến rũ đó".

Phản ứng của Jeonghan sau đó là vô giá. "Đúng, đúng! Em là con đĩ của daddy!" Cậu vừa khóc vừa đẩy mình vào dương vật của Shua. Shua nhận ra, và cuối cùng thì dừng lại, cười khúc khích với nhóc con đang tuyệt vọng.

"D-daddy? T-tại sao anh lại dừng lại..." Jeonghan thút thít, ấn vào nhiều hơn để thu hút sự chú ý của Shua.

"Vì con điếm nhỏ của anh có vẻ rất tham lam cậu bé của daddy, tại sao em không tự làm tình với nó đi, hửm? Em sẽ nhận được phần thưởng nếu làm tốt công việc của mình."

Shua đề nghị nhưng Jeonghan biết đó là mệnh lệnh mà cậu không thể bất tuân. Vì vậy, cậu đành phải làm điều đó.

Jeonghan từ từ đẩy mình về phía trước và gần như trượt hoàn toàn khỏi Shua trước khi đẩy vào lần nữa, rên rỉ vì cảm giác được lấp đầy. Cậu lặp lại hành động này, mỗi lần lại nhanh hơn và cậu thích cái kích thước to lớn của Shua trong lỗ của mình; nhưng cậu chắc chắn sẽ cảm thấy mệt mỏi sau vài phút nữa và còn nghe thấy tiếng Shua cười khúc khích một cách trịch thượng.

"Bé con của anh có mệt không?" Anh trêu chọc.

"Xin lỗi d-daddy...Em-em đã cố gắng hết sức..." Jeonghan nức nở.

Không nói một lời, Shua dễ dàng lật Jeonghan lại để cậu nằm ngửa, và Jeonghan tự động dang rộng hai chân ra để đón nhận dương vật của Shua. Mỉm cười, Shua dễ dàng đẩy vào.

"Em đã làm rất tốt, em yêu. Bây giờ em sẽ nhận được phần thưởng của mình."

Shua hôn Jeonghan một cách thô bạo khi anh lại bắt đầu lao vào hơi ấm chặt cứng của Jeonghan, cậu chàng phá vỡ nụ hôn để rên rỉ.

Shua ngồi dậy và vòng một tay quanh cổ Jeonghan, chặn gần hết đường thở của cậu khi anh đút vào. Jeonghan thở hổn hển, móng tay cậu cắm sâu vào ngực Shua với cảm giác sung sướng tột độ. Một lần nữa, chỉ có Shua biết sở thích tình thú này của cậu. Anh thích cái cách cậu hoàn toàn phụ thuộc vào mình, biết rằng anh có thể nghiền nát cậu đủ lâu khiến cậu không thể thở nổi. Và điều này cho thấy mức độ tin tưởng của cậu dành cho anh, cho nên cậu đã há miệng hết cỡ ra để phục tùng, người yêu của cậu nhận thấy điều này và cúi xuống mút từ cổ cho đến hàm, thả lỏng cái nắm tay chặt cứng.

Jeonghan thầm yêu cái cách Shua chiếm hữu. Anh ấy vẫn như vậy ngay cả khi họ chỉ là bạn bè, khi Shua vòng tay bảo vệ cậu ở trường khi những chàng trai khác đến quá gần, hoặc khi Shua ném đi những bức thư tình mà anh ấy tìm thấy trong tủ đồ của cậu vào Ngày lễ tình nhân, tuyên bố rằng chúng chỉ đơn thuần là rác rưởi trong khi Jeonghan giả vờ tin anh và cố gắng che giấu đi nụ cười khúc khích.

Còn mức độ chiếm hữu mới này? Jeonghan thích nó. Cậu đang rất nóng lòng muốn được đi dạo quanh khuôn viên trường và khoe những dấu hôn do người duy nhất là Shua tạo ra. Rồi cậu mỉm cười với ý nghĩ kì quặc đó.

"Em đang nghĩ gì thế, em yêu?" Shua hỏi, trên môi cũng nở một nụ cười trìu mến.

"Không có gì, chỉ là, em yêu anh quá." Jeonghan thành thật trả lời.

Tốc độ của Shua hơi chùn lại một chút, thế nhưng anh đã tự mình bắt kịp được. "Anh cũng yêu em, Hanie."

Tiếng cười khúc khích của Jeonghan bị cắt ngang bởi tiếng rên rỉ ngắt quãng của chính cậu.

"Có lẽ anh đã quá dễ dãi với em rồi, em yêu." Shua gầm gừ, sự thay đổi thái độ đột ngột của anh khiến Jeonghan phấn khích.

"Haa...ack...! D-daddy~ Chính chỗ đó!" Cậu hét lên khi đầu nhỏ của Shua chạm vào bó dây thần kinh nhạy cảm sâu trong cậu.

"Xuất cho anh sao, em yêu?" Shua vừa nói vừa liếm một bên núm vú của Jeonghan.

"Ahh! V-vâng! Em sắp x-xuất rồi...!" Jeonghan trả lời, đầu óc mơ hồ không thể nghĩ ra điều gì khác.

"Em khóc trông thật xinh đẹp, Hanie. Ước gì em có thể nhìn thấy chính mình quyến rũ như thế nào." Shua vẫn tôn thờ cơ thể của Jeonghan như mọi khi.

"D-daddy, cần...anh...."

"Ừm? Cần gì cơ, em yêu?" Lúc này, dựa trên số lần họ làm tình, Shua đã biết Jeonghan muốn gì. Anh chỉ muốn nghe chính miệng cậu nói điều đó.

"C-cần daddy xuất tinh vào.....bên trong.....làm ơn..." Jeonghan xinh đẹp cầu xin.

"Giỏi lắm ngoan xinh yêu," Shua khen ngợi, còn Jeonghan thì nhún vai trước lời khen đó.

Shua cảm thấy mình đã đạt đến cao trào và anh đút vào lỗ của Jeonghan thậm chí còn nhanh và mạnh hơn trước. Jeonghan cũng cảm nhận được điều đó và siết chặt lấy Shua, khiến Shua càu nhàu.

"Mẹ kiếp, bé con, em không thể- làm thế được, anh gần như đã đến ngay lập tức, em yêu." Shua rên rỉ, nhíu mày tập trung khi anh cố gắng không xuất tinh ngay lập tức khi lỗ của Jeonghan đang kẹp chặt vào anh.

Jeonghan cố gắng cười khúc khích, nhưng nó biến mất ngay khi điều ấy xuất hiện, khi cậu bật ra một tiếng hét khác ngay khi đầu gậy của Shua chạm vào tuyến tiền liệt của cậu.

"Daddy- Em sắp....ha..ahh...~"

"Anh cũng vậy, em yêu. Cùng nhau xuất nhé?"

Jeonghan gật đầu đồng ý. Shua nắm lấy bạn nhỏ của Jeonghan thật chặt quanh cơ thể, ngăn không cho cậu xuất tinh. Jeonghan rên rỉ đứt quãng và cố gắng hết sức để giữ được cực khoái trong khi Shua tiếp tục đâm vào cậu như con búp bê được lập trình sẵn. Một vài lực đẩy nữa sau đó, sự kìm kẹp của Shua biến mất và Jeonghan xuất tinh với những sợi dây dài màu trắng vào bụng anh và Shua sau khi nhận được cho phép. Shua cũng xuất tinh, lấp đầy lỗ nhỏ của Jeonghan, còn cậu thì thở dài mãn nguyện khi tinh dịch ấm áp của anh xâm chiếm chiếc lỗ giờ đây đã được ăn no của cậu.

Shua khuỵu xuống bằng khuỷu tay và giữ mình đứng dậy mặc dù cơ bắp của anh sắp không còn sức lực nữa. Jeonghan vòng tay qua cổ anh, cố gắng kéo anh xuống.

"Em yêu, anh đang cố gắng không đè bẹp em." Anh cảnh báo, một nụ cười dịu dàng hiện lên khuôn mặt mệt mỏi của anh.

"Em sẽ ổn thôi." Jeonghan kéo anh xuống và lần này Shua để yên cho cậu làm, ngực họ chạm vào nhau và cả hai đều có thể cảm nhận được nhịp tim đập dồn dập của mình.

Vài phút sau, Shua định rời đi lấy khăn tắm để lau sạch, cả hai đều đã quá mệt để có thể tắm. Nhưng khi anh tuột ra khỏi Jeonghan, cậu chàng rên rỉ thất vọng khi cố gắng điên cuồng giữ tinh dịch của Shua trong lỗ của mình, thở dốc khi một ít tinh dịch vẫn chảy xuống đùi. Shua cười khúc khích với người yêu trước khi lấy một cái nút trên bàn cạnh giường ngủ của họ và đẩy nó vào lỗ của Jeonghan, giữ cho tinh dịch được an toàn bên trong.

Jeonghan ậm ừ hài lòng rồi ngả người vào gối, để Shua lau người cho khi anh quay lại với khăn tắm và nước ấm.

Đêm đó khi họ đi ngủ, Jeonghan không còn phải lo lắng khi thức dậy trên chiếc giường trống nữa, vì cuối cùng, Shua đã là của cậu, và cậu là của Shua. Họ đã là bạn bè rất nhiều năm, hơn một nửa cuộc đời và Jeonghan không thể hạnh phúc hơn khi cuối cùng họ có kết quả như vậy. Có Shua ở bên cạnh, cậu không sợ bất cứ điều gì. Thật kỳ lạ, Shua không sở hữu sức mạnh to lớn hay bất cứ thứ gì tương tự, nhưng miễn là Shua ở bên, cậu biết mình sẽ ổn thôi. Có lẽ đó là một điều hài hước về tình yêu. Không có gì thực sự có ý nghĩa, nhưng tất cả đều làm cùng một lúc. Jeonghan không cố hiểu, bởi vì, tình yêu đâu cần lý do phải không? Cậu chỉ yêu Shua vì anh ấy là Shua. Và cậu mỉm cười trong hạnh phúc.

Cánh tay vòng qua người cậu siết chặt hơn và cậu biết Shua vẫn còn thức. Cậu quay lại đối mặt với bạn trai của mình.

"Đang nghĩ gì thế, em yêu?" Giọng nói êm dịu của anh hỏi.

"Em thực sự yêu anh rất nhiều, Shuji. Nhiều hơn những gì anh từng biết." Cậu ôm lấy má Shua và vuốt ve nốt ruồi của anh ở đó.

Shua cười khúc khích như thiên thần, không giống như anh ấy một giờ trước đây. "Và anh cũng yêu em rất nhiều, Hanie. Nhiều hơn những gì em có thể nhận ra đấy ♡."
_______________________________

Lần đầu mình trans fic và cũng là lần đầu trans thể loại này, có gì sai sót thì mọi người đừng ngần ngại góp ý nhé. Hẹn gặp lại trong các fic tiếp theo 😘❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro