hồi 1 - xin được ruồng rẫy những đớn đau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


và ngay tại khoảnh khắc hoàng hôn rủ bóng
hồn hoang bỗng rú, khẩn cầu xót thương
một thuở máu đỏ chiến trường
nay xin ruồng rẫy những ngày đớn đau.

jeonghan oằn mình giữa cơn nghẹn ngào, thịt da em đau dẫu rằng máu chẳng hề đổ. và vẫn như thường lệ, joshua vỗ về tấm lưng em, cản ngăn em lại đằm mình trong vũng lầy đầy những tội - của một thuở cũ xưa - và chưa bao giờ jeonghan có thể thoát được.

- em này.... - joshua thủ thỉ, như thể cái gọi khẽ ấy có thể kéo em thoát khỏi ngọn lửa hung tàn. gã hôn lên vầng trán, hôn lên đôi môi em nhạt màu, hôn lên khóe mắt ngập ngụa những nỗi đau, và xin hôn lên cả những tháng ngày đã úa nhàu, rạn vỡ. 

em nhìn gã, rèm mi vẫn còn nặng trĩu nỗi sợ:

- ngài ơi sao ngọn lửa vẫn hoài mãi cháy trong mỗi cơn mơ?

gã lặng thinh, chỉ đành giam em vào ánh nhìn, để em lạc trong màu mắt gã - thay cho màu lửa đỏ chói.

- ta ước mình có thể thay em chống chọi với đớn đau. - joshua vân vê làn da em tinh khôi, gã căm hờn xiết chừng nào những mục ruỗng thủa cũ, cả những héo rũ vây kín giấc mơ em.

nhưng cái ngày loạn vết gươm chém vẫn còn đó, cái ngày trời nhuốm lửa đỏ vẫn còn chưa tan, cả tiếng khóc than cũng chưa một lần tàn - trong trí óc em, và trên tay gã.

ôi những ngày rệu rã,
ôi ngỗn ngang những thây ma,
ôi những ai oán gào la...
nay buộc tội - trả giá.

cho những ác nghiệt,
của một nhành hoa
cho những khủng khiếp
đốt đỏ mái nhà
cho những khinh miệt
nhạo báng tất-cả

nay xin ân xá
nào có thể tha?

---

còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro