Chương 30.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Lúc đám người Toàn Bảo Lam chạy đến nhà trọ của Phác Trí Nghiên, trời đang là buổi trưa, ánh mặt trời chói chang bên ngoài chiếu xuống mặt đất, trong phòng Phác Trí Nghiên một chút ánh sáng cũng không có, một mảnh đen kịt.

Toàn Bảo Lam "..." cảm giác nơi này thật âm u.

Trần Tử Hiên "... cái tên kia sẽ không chết đi?"

Toàn Bảo Lam sợ tới mức cầm lấy tay Trần Tử Hiên mà nói: "Cậu không cần làm tớ sợ!"

"Không chết!" Lý Trí Hiền nhìn thoáng qua căn phòng tối như mực này, nói: "Ở sô pha đằng trước."

Toàn Bảo Lam vội vã chạy vọt qua "Trí Nghiên?!!"

Phác Trí Nghiên cuộn mình trên sô pha không nhúc nhích, không biết chết sống. Toàn Bảo Lam vội vã tiến lên đẩy nàng: "Trí Nghiên? Trí Nghiên cậu thế nào? thật thúi! Cậu làm sao lại biến thành cái dạng này?"

Lý Trí Hiền chậm rì rì bước qua, nhìn thoáng qua người vẫn nằm bất động, lạnh lùng nói: "Tỏ tình thất bại thì không muốn sống sao? Cậu trưng ra cái bộ dạng này Hàm Ân Tĩnh sẽ chấp nhận cậu sao?"

Phác Trí Nghiên nằm trên mặt đất, dùng sức đem thân thể nâng lên, nói: " Tớ cũng không muốn thành bộ dạng này... các cậu đừng động tớ, chết một lần... chết một lần thì sẽ ổn thôi."

Lý Trí Hiênd một tay lôi Phác Trí Nghiên dưới đất lên.

Toàn Bảo Lam thấy thế vội vã hô "A Hiền! A Hiền cậu đừng vội như vậy! Trí Nghiên đã đủ khổ sở rồi."

"Tớ làm thế nào? Các cậu nghe xem cậu ấy đang nói cái gì? Đừng chạm cậu ấy, bộ dáng muốn chết này của cậu ấy chúng ta làm thế nào mà mặc kệ hả? Cậu đứng lên một chút cho tớ, cậu nhìn xem bộ dạng hiện tại bây giờ của mình đi, thực thúi muốn chết!"

Phác Trí Nghiên bị Lý Trí Hiền kéo lên, nàng cúi đầu, khóc "Tớ cũng không muốn như vậy... thế nhưng lần này thực sự... thực sự rất khổ sở... cậu ấy không nghe điện thoại của tớ, cũng không chịu mở cửa, truyện của tạp chí cũng không vẽ... tớ có thể làm gì bây giờ? Vì sao lại biến thành như vậy?" Phác Trí Nghiên nhìn ngực mình, khóc ròng nói: "Tớ thực sự khổ sở, quá khổ sở... thật sự muốn chết."

Lý Trí Hiền tức giận đến tay cũng run lên, nàng một đường kéo Phác Trí Nghiên vào nhà tắm, một tay ấn nàng vào trong bồn rửa mặt, mở vòi sen hướng vào người Phác Trí Nghiên mà phun.

"Chết sao? Cậu nghĩ chết dễ dàng như vậy sao? Cậu khổ sở, khổ sở sẽ chết sao? Tớ nói cho cậu biết, không có đơn giản như vậy! Mỗi ngày tớ điều khổ sở hơn cậu gấp trăm gấp ngàn lần, tớ chết sao? Tớ còn sống rất tốt, cậu như vậy thì chết? Quả thực đang nói chuyện cười!"

Lý Trí Hiền một bên xối nước lên người Phác Trí Nghiên một bên mắng "Thất bại một lần thì không động? Cậu chưa từng thất bại sao? A? cậu không có sao? Cậu không phải rất am hiểu tính toán sao? Cậu không phải rất trâu sao? Hiện tại lại làm cái gì? Cho rằng mình là diễn viên bên trong kịch Quỳnh Dao sao? Tiền đồ! Cậu chỉ có bấy nhiêu đó sao?", nàng thô lỗ xé nát quần áo Phác Trí Nghiên, thô lỗ giúp nàng gội đầu, một bên nghiến răng nghiến lợi, một bên nhịn không được phóng nhẹ động tác của mình.

"A Hiền" Toàn Bảo Lam vội vã vọt đến.

"Cút hết ra ngoài!" Lý Trí Hiền đột nhiên hướng Toàn Bảo Lam ngoài cửa mắng to "Toàn bộ đều cút ra ngoài cho tớ." Ánh mắt nàng hung ác độc địa, Toàn Bảo Lam sợ đến cả người rung lên, vội vàng lui lại ra ngoài, tiện thể đóng cửa phòng tắm lại.

Bên ngoài, Trần Tử Hiên đang thu dọn phòng, đem tất cả cửa sổ mở ra, đem toàn bộ bụi bặm chồng chất quét sạch, trong nháy mắt căn phòng tràn ngập ánh mặt trời, mùi vị khó ngửi cũng dần tiêu tán.

"Tớ tới giúp cậu đi" Toàn Bảo Lam thật sự là không có chuyện gì làm, quyết định ở bên cạnh giúp Trần Tử Hiên dọn phòng.

"Trí Nghiên không phải lần đầu tiên thất tình. Thế nhưng lần này...." tâm tình của Toàn Bảo Lam rất trầm trọng.

"Bởi vì lần này là thật tâm đi? Cho nên mới buông không được." Trần Tử Hiên một bên thu dọn một bên nói.

Toàn Bảo Lam nhịn không được thở dài một hơi, nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng là rất cao hứng cầm hoa quỳnh mà đi , thế nào lại biến thành cái dạng này? Hàm lão sư bên kia cũng không chịu tiếp điện thoại."

Trần Tử Hiên đứng thẳng thân thể, giả trang trầm ngâm "Chuyện tình cảm này, loại hài tử xấu xa như cậu thì làm sao có thể hiểu."

Toàn Bảo Lam "..." cậu nói rất có đạo lý, tớ dĩ nhiên là không còn gì chống đỡ "Cậu hiểu? Đại thúc? Xử nam!"

"Ngọa tào!" Trần Tử Hiên nhảy dựng lên "Tuyệt giao!"

Toàn Bảo Lam "... Chọc đến chỗ đau sao."

Trần Tử Hiên "Câm miệng!'

Một lát sau, Toàn Bảo Lam nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng la của Lý Trí Hiền "Đi lấy cho tên ngu ngốc này bộ quần áo!"

Toàn Bảo Lam vội vã "Nga nga nga" chạy đi lấy quần áo. Chỉ chốc lát sau, Lý Trí Hiền kéo Phác Trí Nghiên đi ra.

Lý Trí Hiền đặt Phác Trí Nghiên lên ghế sôpha, tiếp nhận ly nước Trần Tử Hiên đưa qua, buộc Phác Trí Nghiên uống. "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu hảo hảo nói với tớ một chút? Xảy ra chuyện xong hai bên đều không nói lời nào là thế nào? Cho đây là phim truyền hình lúc tám giờ sao?"

Phác Trí Nghiên hai tay chống trán, thống khổ nói: "Tớ không biết, tớ cũng muốn biết là chuyện gì xảy ra! Cậu ấy vẫn nói tớ là gạt cậu ấy, căn bản không cho tớ cơ hội giải thích.... dù tớ có nói với cậu ấy tớ không hề xem cậu ấy là kẻ thế thân, vì sao cậu ấy vẫn chính là không tin."

Phác Trí Nghiên nói gián đoạn, ba người khác gián đoạn nghe, nghe đến cuối cùng, Lý Trí Hiền nhịn không được mở miệng nói: "Cậu ấy cho rằng cậu xem cậu ấy là thế thân? Thế thân ai? Là Phác Hiếu Mẫn sao?"

Phác Trí Nghiên gật đầu.

"Cậu ấy vì sao lại cho rằng như vậy? Cậu có đi thăm dò một chút hay không? Hành vi nào của cậu làm cho cậu ấy hiểu lầm?"

Phác Trí Nghiên lắc đầu.

"Cho nên? Cậu đụng phải một chuyện tình ngay cả cậu cũng không biết, thì cậu ở chỗ này đòi sống đòi chết, căn bản là không hề đi điều tra?! Hàm Ân Tĩnh đều không phải là loại người phản ứng kịch liệt, khác thường tất có nguyên do! Cậu ấy lúc đó có phản ứng kịch liệt như vậy, khẳng định là lúc trước đã gặp phải chuyện gì. Cậu cứ như thế thì không đi tra? Não của cậu đâu rồi? Tay của cậu đâu? Bản lĩnh tính toán của cậu đâu? Tất cả đều bị chó ăn rồi sao?". Lý Trí Hiền tức giận, ngồi ở bên cạnh nhịn không được mắng to. Toàn Bảo Lam cùng Trần Tử Hiên bên cạnh không rên một tiếng.

Lý Trí Hiền mắng Phác Trí Nghiên đồng thời cũng mắng bản thân mình. Kỳ thực ai mà không ngu ngốc đây? Trước chuyện tình cảm, ai mà đủ tỉnh táo đây? Làm một ít chuyện ấu trĩ đến cả bản thân cũng đều khinh bỉ mình, cố tình gây sự, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Nếu như có người có thể bảo trì lãnh tĩnh, có đủ thản nhiên để đối mặt với ái tình, điều đó cũng chỉ có thể nói, người đó còn không thực sự yêu mà thôi.

Lý Trí Hiền, ngươi mắng Phác Trí Nghiên như vậy, còn chính ngươi thì sao? Ai sẽ tới mắng tỉnh ngươi?

Phác Trí Nghiên đột nhiên đứng lên. "Đúng! Tớ phải đi điều tra, khác thường tất có nguyên nhân! Cậu nói rất đúng, Ân Tĩnh không phải người như vậy, nhất định là lúc trước đã xảy ra chuyện gì, tớ muốn đi tra, tớ phải đi kiểm tra." Nàng mới vừa đứng lên, thì cảm thấy đầu mình sinh đau, cả người cũng vô lực.

"Quên đi quên đi" Lý Trí Hiền hổn hển nói: "Loại chuyện này cũng để chúng tớ làm đi. Cậu bây giờ cần làm là cút lên giường đi ngủ một chút, hảo hảo mà tỉnh rượu. Đem chỉ số thông minh của cậu mà tìm về! Tất cả chờ ngày mai rồi hẳn nói!"

Phác Trí Nghiên giãy dụa nói "Không được, tớ đợi không được!"

"Không được em cậu! Có thể đừng gây thêm phiền phức cho bọn này hay không? Cho rằng tớ đánh không lại cậu thì thực sự không dám đạp chết cậu sao!"

...

Tốc độ của Lý Trí Hiền rất nhanh, buổi trưa ngày thứ hai thì đã đem toàn bộ tư liệu tra được đưa đến trước mặt Phác Trí Nghiên. Phác Trí Nghiên ngồi ở trên giường, nhìn tư liệu trong tay, hai hàng lông mày nhíu càng ngày càng chặt, trong tư tưởng càng ngày càng khó chịu.

"Cái kia, Phác Trí Nghiêm.."

"Lớn lên rất giống cậu đi?" Lý Trí Hiền lúc này đang nhìn chằm chằm một bản vẽ treo trên tường Phác Trí Nghiên, đây là một bức tranh màu nước, người trên tranh tuy không nhìn rõ, nhưng quen thuộc một chút vẫn nhìn ra chính là Phác Trí Nghiên. "Không chỉ có tên gần giống nhau, cảm giác cũng rất giống, tuy rằng nhìn kỹ một chút sẽ phát hiện trên gương mặt không có bao nhiêu chỗ tương tự, thế nhưng nếu chỉ liếc mắt mà xem, có phải rất giống hay không?"

Phác Trí Nghiên ngẩng đầu lên nhìn Lý Trí Hiền, đang thấy Lý Trí Hiền tay chân táy máy động bức tranh trên tường. Phác Trí Nghiên gấp gáp hô to : "Cậu làm cái gì? Đừng chạm vào bức họa."

Lý Trí Hiền bị một tiếng này hù sợ đến run tay, "Binh" một tiếng, bức tranh đánh rơi trên mặt đất, nát.

"Lý Trí Hiền, cậu lại là thèm ăn đòn sao?" Phác Trí Nghiên vội vã từ trên giường nhảy xuống, nhìn bức họa kia!.

"Ngọa tào! Tớ chỉ mới chạm một chút, tại cậu là không có treo kỹ có được hay không?" Lý Trí Hiền vội vã đi nhặt bức họa.

Gọng kính nát, trên bức tranh đều là mảnh vỡ thủy tinh, Lý Trí Hiền cẩn thận đem bức tranh nhặt lên, tay cầm bức tranh run run "Nếu không phải cậu gọi như gọi hồn, tranh này cũng sẽ không rớt xuống!"

"Chờ!" Phác Trí Nghiên vội vã vọt đến, đang muốn giành lấy bản vẽ trong tay Lý Trí Hiền, nhưng vô tình thấy ở phía sau, có nhóm chữ nhỏ.

Một hàng chữ rất nhỏ rất nhỏ.

"Thế nào?" Lý Trí Hiền khó hiểu quay đầu.

Phác Trí Nghiên một tay đoạt lấy bản vẽ, đưa đến trước mắt, đem bức tranh quay qua nói: "Phía sau tranh có chữ!"

...

Phác Trí Nghiên, tớ thích cậu, tớ ở A thị chờ cậu.

Chữ viết xinh đẹp, là dùng bút máy để viết, tuy rằng bức họa này Phác Trí Nghiên vẫn bảo tồn rất tốt, thế nhưng chủ viết cũng chút phai nhạt.

Phác Trí Nghiên trừng mắt nhìn những chữ kia, thiếu chút nữa đem tròng mắt của mình trừng đi ra.

"Yêu! này vẫn là một bản thư tình đi? Ai đưa cho cậu? Hàm lão sư?" Lý Trí Hiền chồm qua nhìn những hàng chữ nhỏ nhỏ, nói: "Bất quá cũng kỳ lạ nha, nếu Hàm Ân Tĩnh đã cho cậu bức tĩnh vẽ, vì sao lại cự tuyệt cậu, lẽ nào...."

"Tớ không phát hiện!" Phác Trí Nghiên trừng mắt nhìn hàng chữ nhỏ, nói: "Tớ không phát hiện những chữ này! Tớ không biết... Tớ không biết... Tớ không biết cậu ấy thích tớ... Tớ cũng không biết cậu ấy đi A thị!'

....

"Hàm Ân Tĩnh, tốt nghiệp thì đi A thị đi! Ở A thị có một trường mỹ thuật nga. Tớ cũng đến học ở A thị, tớ ở bên kia chờ cậu, chúng ta sau này còn là bằng hữu sao?"

"..tớ, Tớ không biết có thi đậu không."

"Không có chuyện gì, Ân Tĩnh nhất định có thể. Ân Tĩnh thi đậu nhất định phải nói cho tớ biết nha!"

...

Phác Trí Nghiên cầm bức họa kia, lẩm bẩm nói: "Tớ không biết, tớ thực sự không biết a!'

"Một mảnh giấy như thế! Phác Trí Nghiên, cậu đều nhận vào tay, thế nhưng ngay cả một hàng chữ này lại không thấy, mắt cậu là mù sao?" Lý Trí Hiền thực sự là không thể tiếp thu lý do thoái thác này, chuyện này là chọc nàng sao?

"Tớ thực sự không có thấy!" Phác Trí Nghiên cầm bản vẽ hô lớn "Ân Tĩnh chỉ dùng bút máy viết, lại nhạt như thế! Hơn nữa lúc tớ nhận bức tranh này là lật lên trên. Tớ căn bản là không có nhìn kỹ phía dưới!'

"Ôi mẹ ơi, Phác Trí Nghiên cậu là thích nói giỡn sao?"

"Tớ thực sự không có thấy! Lúc đó trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện, tớ vừa tốt nghiệp cao trung thì vội vã xuất ngoại! Tớ không biết Ân Tĩnh đi A thị!" Phác Trí Nghiên trừng mắt nhìn bản vẽ kia, một lần lại một lần nói: "Tớ không có thấy, Ân Tĩnh, tớ không có thấy." Trên mặt cùng trong đầu đều hỗn độn một mảnh.

Ngày đó Hàm Ân Tĩnh đưa bức họa này cho mình rất ngượng ngùng, còn có lúc trước bản thân nói những lời này với Hàm Ân Tĩnh, chuyện tình Ân Tĩnh gặp phải ở A thị, nữ nhân Phác Trí Nghiêm kia, còn có ngày đó, Hàm Ân Tĩnh hầu như tuyệt vọng khóc nói.

"Cậu gạt người, cậu cho tới bây giờ cũng đều không thích tôi, cậu trước đây không thích tôi, vì sao bây giờ lại thích tôi? Tôi không tin! Tôi không tin! Tôi không tin! Tôi không tin! Tôi không tin! Tôi không tin!.

Tất cả mọi chuyện đều xoay chuyển trong đầu Phác Trí Nghiên, trước sau dũng mãnh chen ra, thiếu chút nữa đầu của nàng bị chen bể.

Nàng đột nhiên đẩy Lý Trí Nghiên ra, cầm bản vẽ liền xông ra ngoài!.

"Cậu muốn làm gì?"

"Tớ phải đi tìm cậu ấy! Tớ muốn tìm Hàm Ân Tĩnh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro