Chap 7:Từ bỏ hay bước tiếp?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đưa Yahi về phòng, thật không may mắn, Jiyeon cũng đang ở đó cùng IU. Cũng phải, lúc trước không biết vì nguyên do gì Yahi đột ngột dọn về đây, nói là tiện đi đá bóng, nhưng thực tế không phải vậy, nơi đây cũng là phòng trọ của IU. Họ sống sát vách nhau, Yahi lại thích IU như vậy, một người phàm thông thường có hỉ nộ ái ố, đương nhiên sẽ xiêu lòng. Tôi tự nhiên thấy khó chịu trog lòng, cảm giác không thể nói rõ là gì cứ cuồn cuộn chảy.
Jiyeon nhìn thấy tôi chật vật liền định chạy đến, nhưng người nhanh chân hơn vẫn là IU. Jiyeon đứng đó lẳng lặng không nói gì, vành mắt có chút căng mọng, đỏ hoe. Nếu tôi là một tên con trai, thời khắc lúc đó nhất định sẽ chạy đến bên em, mặc kệ em có cần tôi hay không, mặc kệ sau này như thế nào, sẽ ôm em vào lòng và trân trọng như một bảo vật. Nhưng tôi là Eunjung, tôi không phải chàng hoàng tử trong tưởng tượng của em, càng không phải người mà em mong muốn. Tôi buông Yahi cho IU chỉ lặng lẽ đứng sau lưng quan sát.
Yahi không nặng, IU có thể dễ dàng dìu em ấy vào phòng, dùng khăn ấm lau trán, đắp chăn cho em ấy. Tôi biết ý nên cáo từ.
- Em lo cho em ấy nhé IU, chị có chuyện muốn nhờ Jiyeon, bọn chị đi trước.
IU gật đầu, không nhìn Jiyeon tiếp tục chăm chú lau mặt cho người đó.
Tôi lôi Jiyeon đi, có chút vội vã.
- Chị buông em ra Eunjung, sao chị lại đi nhanh như vậy? Trốn nợ sao?
- Em....?
- Chị nghĩ là em ghen sao? Đồ ngốc.
Em ấy bình thản, tưa như mặt hồ không gơn chút sóng.
- Họ là bạn với nhau từ trước, lo lắng như vậy chẳng có gì sai cả. Chị vừa chia tay người yêu, liền rảnh rỗi chạy theo em lo chuyện bao đồng.
Nếu như Jiyeon đã nói như vậy, tôi cũng không còn gì để lo lắng.
- Được, vậy chị về đây.
Bước chân của tôi nhanh đến nỗi tôi cũg không nhận ra. Jiyeon vẫn chưa kịp phản ứng, đến 1 lúc sao lại nghe tiếng gọi với theo.
- Hôm nay chị lại điên cái gì đấy?
Lại điên?
Em nghĩ mình bình thường chắc? Nếu tôi điên 1 thì  em chính là điên mười. Tôi hậm hực trong lòng, thầm dặn lòng sẽ không thèm để ý đến em một tháng!
...
Khoảng thời gian đó, tôi không biết mình đã từng chút, từng chút một đem Jiyeon khảm vào tâm trí, khắc sâu.
Chắc chắn tôi sẽ không  xoá em ra khỏi cuộc đời tôi, nhưng vậy thì bộ não vốn đã ngốc ngếch này lại không còn một nếp nhăn nào mất! Thôi thì cứ để vậy, cho em ấy trú ngụ 1 thời gian.

Tiệc đưa tiễn này nọ cũng đã xong, đương nhiên nhìn cái túi rỗng tuếch tôi thật sự khóc không ra nước mắt, chia tay đúng là đau lòng a.
Chuyến xe về Busan khởi hành lúc 9 giờ tối. Hyomin loay hoay giúp tôi chuẩn bị đồ đạc.
- Xin lỗi cậu, thời gian qua là tớ không đúng.
Hyomin mĩm cười,
- Nói thế nào nhỉ? Cậu không có lỗi,...Eunjung, tớ nhận ra rằng...có lẽ tớ cũng chưa từng yêu cậu.
Ngừng trong giây lát, Hyomin tiến đên trước mặt tôi.
- Khi chúng ta chia tay, tớ đã suy nghĩ rất nhiều...chúng ta lúc đó đều quá trẻ, quá bồng bột, cũng quá tò mò, cho nên...có thể tớ đã lầm lẫn giữa tình bạn và tình yêu.

Cậu ấy chính là vì sợ tôi tội lỗi nên mới nói như vậy có phải không? Tôi ôn nhu nhìn Hyomin khẽ xoa đầu cậu ấy.

-Nếu như vậy thì tốt, ít ra tớ cũng không cần biến thành một tên người yêu tồi tệ.

Nhưng nếu những lời Hyomin nói là thật, thì Eunjung này có chút đáng thương rồi. Thở dài một cái, người yêu cũ  bảo rằng chưa từng yêu, chẳng qua là giây phút nông nỗi của tuổi mới lớn, còn người mình thích  hiện tại tay trong tay hạnh phúc bên người khác. Ai nha, kiếp trước tôi đắc tội với vị thần tiên nào sao?

Jiyeon không biết hôm nay tôi sẽ về Busan, tôi bảo Hyomin đừng nói. Việc chuyển trường khi đang học đại học ở Hàn Quốc là không thể, Jiyeon ngốc nghếch bị tôi lừa mất rồi, thật tốt, như vậy tôi sẽ không phải tìm cớ để tránh mặt em. Hãy để em ấy nghĩ rằng Seoul này không có tôi tồn tại.

Bến xe hôm nay chắc là vắng, tôi ngồi mệt mõitrên xe buýt .

Reng...

Dãy số quen thuộc hiện lên trên màn hình điện thoại. Tô do dự, bắt máy hay không đây? Cuối cùng vẫn không chịu được.

- Chị đây.

- Eunjung...

Giọng em run run như cố đè nén điều gì đó.

- Đi dạo với em nha, em ở bờ sông Hàn chờ chị.

Bụp.

Đầu bên kia chỉ có tiếng tút dài. Tôi còn chưa kịp phản ứng,

- Thuê bao quý khách....

Cái quái gì đang diễn ra đây. Xuống xe trạm gần nhất, lại bắt Taxi chạy ra sông Hàn, trên trán tôi đã bắt đầu có vài giọt mồ hôi. Jiyeon, em đang có chuyện gì sao?

Taxi ngừng, vừa mở cửa đã nghe tiếng sóng mạnh mẽ vỗ vào bờ, như một tên cuồng dã đập nát những thứ nó chạm tới, thô bạo cuống vào lòng sông rồi vùi dập. Tôi chợt hoảng hốt. Một tay bấm dãy số của em, cố gắng liên lạc, còn lại trên cơ thể đều là ba lô lớn nhỏ, nhìn chật vật như 1 đứa tị nạn.

Xa xa, dáng người cao gầy đứng cô đơn trên chiếc cầu nhỏ, nhìn xa xăm ra mặt sông, trông thật mong manh.

- Jiyeon? Em đến lâu chưa? Ăn với chả mặc.

Tôi cởi áo ngoài khoát lên vai em.

- Unnie, Sao chị mang nhiều đồ đạc vây? Hôm nay chị về Busan?

- Ừm, giờ này chắc là xe khởi hành rồi. Unnie cũng đã trả phòng, tối nay em phải có trách nhiệm với chị!

Jiyeon cười, khóe mắt vươn một chút ướt át.

- Chỉ có mình Unnie là tốt với em. Được, hôm nay em sẽ bao chị. Đến nhà em thôi.

- Em bao nổi chị sao! Jiyeon, vậy cuối cùng lí do em gọi chị ra bờ sông Hàn chỉ để chị chứng kiến khoảnh khắc em đứng đó giống phim ngôn tình rồi thôi?

Lần này Jiyeon cười nắc nẻ. Nét tinh nghich đáng yêu của em lại hiện về, tôi nhìn ngơ ngẫn, kiểu như một kẻ ngốc say sưa trước bức vẽ của tạo hóa, mặc dù không hiểu nhưng vẫn bị cuốn hút.

- Chị biết không unnie, dáng vẻ ngốc ngếch của chị khiến người ta dù có một bụng tâm sự cũng tâm sự không nổi. Đi nào.

Jiyeon giúp tôi đem tất cả hành lí lên Taxi, và lúc nãy đến giờ em chưa hề nhắc đến IU, họ đang có vấn đề. Tôi suy nghĩ có nên gọi cho IU và Yahi cùng đến không. Chưa quyết định đã thấy họ đứng trước cửa nhà Jiyeon, trông rất tình tứ. Tôi lại thấy đáng thương, Jiyeon đang muốn chiến tranh với 2 người bọn họ nên cần tôi sao?

Cả 4 người vào nhà, mỗi đứa lại có 1 suy nghĩ riêng. Chúng tôi đã từng là đồng đội, là bạn thân...nhưng bây giờ không phải. Có chăng chỉ là một mớ hỗn độn kết nối trong mối quan hệ ngoằn ngèo, mập mờ khó dứt.

Không có gì bất ngờ cả, dường như Jiyeon đã biết chắc họ sẽ đến, hay nói đúng hơn là em ấy đã hẹn họ.

Nhà Jiyeon có mọi thứ, chúng tôi thống nhất chọn 1 chai Vokca nhập khẩu. Bữa tiệc đã sẵn sàng nhưng chẳng có ai đứng ra giải thích với tôi... Tình huống này là sao a?

Là Yahi lên tiếng trước;

- Hình như Eunjung unnie đang định đi đâu đó sao? Em thấy chị mang theo rất nhiều đồ.

Tôi chưa kịp gật đầu, Jiyeon đã nhanh chóng đáp thay.

- Chị ấy dọn qua ở cùng với tớ., để tiện chăm sóc lẫn nhau, dù sao sắp tới Jungie cũng đang trong thời gian nghĩ hè.

- Ồ...trông hai người thân như vậy, không phải là....

Tôi biết Yahi cố tình. chậm rãi đưa ly rượu lên môi, như nhấm nháp một thứ gì thật ngon miệng, 

- Yahi à, trên đời này thật ra có rất nhiều loại tình cảm, giống như chị và Jiyeon, đó gọi là tri kỷ.  Em không hiểu được từ "bạn thân", thì không hiểu được chị và Jiyeon cũng phải.

Có một cô nhóc đang hả hê ở bên cạnh, tôi biết chắc như vậy. Nhưng tôi cũng biết rằng người tổn thương nhất là em. Mặc dù khó chịu nhưng em vẫn muốn kết thúc trong hòa bình, bởi vì em tôn trọng họ, và tôn trọng đoạn tình cảm với họ. Nhưng họ không hiểu, ngược lại còn đâm em một nhát chí mạng.

Tội nhân vẫn ngồi dửng dưng ở đấy, im lặng không nói, sau khi nhìn Jiyeon thật lâu, cuối cùng cũng lên tiếng.

- Cậu uống ít thôi, uống nhiều sẽ hại cơ thể.

Jiyeon phớt lờ, vẫn cứ nâng ly cạn cùng tôi, cái em cần lúc này không phải là ngăn cản, mà chính là bao dung, cho phép em làm những điều em muốn. Cân nhắc 1 lúc tôi cũng cạn với em.

Một lúc sau thì Yahi gục xuống bàn. Đây là tình huống gì nữa a, rõ ràng là tranh chấp tình cảm, cuối cùng lại là cùng nhau đại chiến tửu lượng.

 IU cõng Yahi về, tôi tiễn 2 người họ rồi đóng cửa. Jiyeon còn ngồi ở đấy, xoay xoay ly rượu. Dưới ánh đèn mờ mờ, một cô gái như Jiyeon trở nên huyền ảo và xa vời.

- Chị còn ngẩn ngơ ở đó làm gì? Có phải em rất đẹp hay không?

- Tự tin thái quá rồi. 

Jiyeon nốc cạn ly rượu.

- Đúng vậy,  là do em quá tự tin. ... cứ nghĩ mình là cái rốn của vũ trụ, mọi thứ đều xoay quanh em, nhưng mà em sai rồi unnie. Em chỉ là một vì sao nhỏ.

Tôi bước đến chỗ em, nhẹ nhàng ngồi xuống, tay chạm phải tay em, nóng rực.

- Đối với người khác em là sao, đối với chị em là trăng. Tùy theo vị trí của em trong lòng họ, em cần gì cố chấp? Tình cảm của unnie chưa bao giờ thay đổi, em không cảm nhận được sao?

Trong không gian có vài phần nóng lên, tôi đặt tay tôi lên má em, một dòng nước ấm thấm ướt làn da mịn màng. Em vì người khác mà khóc, một cô gái kiên cường như vậy, hôm nay lại trở nên yếu đuối trước mặt tôi.

Jiyeon...

Em ngốc lắm có biết không?

Hãy cứ như vậy, cứ cho unnie ở bên cạnh em nhứng lúc em mệt mõi và yếu đuối nhất. 

Vì...unnie yêu em.

Chúng tôi nhìn nhau, trong đôi mắt sâu thẳm đó tràn ngập hình ảnh của tôi, hơi thở của cô gái tôi yêu nhất hòa cùng mùi rượu nồng nàn như một thứ độc dược, không ngừng kêu gào tôi, thúc giục tim tôi đập loạn xạ.

Cuối cùng, tôi nhắm mắt lại, cả thế giới chìm ngập trong bóng tối, nhưng những mật ngọt của thế gian này, đang đọng lại, thành một giọng nước ấm chảy vào tim, nở ra những bông hoa rực rỡ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro