Chap 2: Bảo lãnh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công ty Li'on.

- Tân Bác ah !! dạo này công việc của con vẫn ỗn chứ ?...

- Dạ thưa baba, con trai ba mà !!... baba bên đó vẫn khỏe chứ ?... – Xinbo cầm di động trên tay cười nói

- Uhm !! baba vẫn khỏe, con mau đem con dâu về đây đi mẹ con cũng mong có cháu bồng rồi đó !!...

- Ba ah !! con còn nhiều việc phải lo thời gian đâu mà lo mấy việc đó chứ ?

- Đừng có mà kiếm cớ với ba, chẳng phải lúc trước con có quen con bé Hyomin sao? Mọi chuyện thế nào rồi? sao không nói gì cho ba biết vậy?

- Mọi chuyện qua rồi baba, cô ấy cũng có gia đình của mình việc gì cần tới con nữa baba đừng có hỏi mấy chuyện này nữa đi !!!

- Thôi được rồi, nếu con ế tới vậy baba đành phải giúp con vậy, ta nghe mẹ con nói mới vừa tìm được một mối mới cho con, con bé dễ thương lắm tên là Xiaomin ( tiểu Minh), con lúc nào rảnh về xem mắt con bé cho mẹ con vui !!!...

- Haizzzzz !!!... con đã nói là ba mẹ đừng có như vậy nữa, con còn nhiều việc lắm....

- Con tính tức chết mẹ con sao? Con trai ?.... – Một giọng nữ chạc tuổi vang lên trong điện thoại

- Ách !!.... mẹ, con không có ý đó !!!...

- Vậy thì mau giải quyết công việc cuốn gói về đây cho mẹ mau, còn nán lại cái chỗ đó làm gì, dù gì người ta cũng có người khác cần gì con nữa? con bé mà con tìm còn không dễ thương bằng một góc của Xiaomin nữa !!!.... mau về nhà coi mắt rồi cưới lẹ cho ta, còn không thì chống mắt lên xem lão nương chết cho con vừa lòng !!!.... – Giọng nói đầy uy hiếp sang sảng vang bên điện thoại

- Dạ con biết rồi mẹ yên tâm, con sẽ sớm thu xếp về nhà !!!... chào mẹ... con cúp máy !!!....

- Phù !!!!!!!!!!..... mẹ thật sự đáng sợ quá !!.... – Fuxinbo ngồi trên ghế lòng thầm nghĩ, miệng không ngừng lầm bầm

Cộc !! cộc !!...

- Vào đi !...

- Giám đốc Tân Bác !!!.... – Một người đàn ông đeo kính mặc vest tiến vào

- Thư kí Tần, anh có chuyện gì sao ?... – Fuxinbo ngạc nhiên hỏi, trong khi tay cầm văn kiện xử lý

- Dạ bên công ty MY đã bị mua bởi tập đoàn PK và cổ phiếu của họ trên đà tuột dốc không phanh, chúng ta cũng có một ít trong đó, nên tôi muốn báo cho giám đốc biết để sớm rút lại cổ phiếu của mình về !!!..

- Công ty MY bị mua sao? Sao lại như vậy? Rõ ràng còn rất tốt mà !!... – Fuxinbo ngạc nhiên hỏi

- Vậy giám đốc xem thử cái này, rồi mau quyết định sớm trước khi vốn của chúng ta bị tổn thất lớn !!!... – Thư kí Tần lấy một cái Ipad và mở một đoạn thời sự lên cho Fuxinbo coi

- Trời ah !!!... vậy thì Hyomin em ấy vẫn còn trong đó sao ?... – Fuxinbo xem xong thì hốt hoảng hỏi, mà quên luôn công việc chính của mình

- Vâng !!... giám đốc xin cậu bình tĩnh, công ty của chúng ta vẫn quan trọng hơn, việc đó có thể lo sau !!... – Thư kí Tần bình tĩnh nhắc nhở

- Anh nói gì vậy? số cổ phiếu đó cũng không có phải là quan trọng lắm mất đi cũng không sao, nhưng Hyomin ở trong đó sẽ rất nguy hiểm !!!... – Fu Xinbo mất bình tĩnh ánh mắt bắt đầu khó chịu nhìn thự kí của mình

- Nhưng thưa giám đốc luật pháp của Hàn Quốc, chúng ta là người Ngoại Quốc làm sao mà can thiệp được, với lại bằng chứng bắt giam cô ấy cũng rất đầy đủ thì làm sao chúng ta còn làm được gì ?... tốt hơn giám đốc nên chỉnh đốn lại công ty trước sau đó hãy tính tiếp !!!...

- Thư kí Tần ba tôi quả nhiên nói không sai, anh đúng thật rất máu lạnh quả là một thư kí sắt thép của mẹ tôi !!... nếu vậy anh giúp tôi lo khoản cổ phiếu đó đi, dù gì anh cũng là người của công ty mẹ tôi điều sang đây mà, tôi bây giờ có việc rồi, tôi đi đây !!!... – Fu Xinbo không muốn cãi nhau thêm liền lấy áo vest khoác lên người và đi nhanh ra ngoài

- Giám đốc Tân Bác cậu đi đâu đó? Không về căn hộ sao ?...

- ... - Không trả lời chỉ là tiếng đóng cửa một cái rầm

Thư kí Tần đứng đó lắc đầu thở dài một cái, tiếp tục đi làm công việc của mình.

----------~~~.o.~~~----------

Sở cảnh sát Gangnam.

- Hyomin ah !!! em không sao chứ ?... – Fuxinbo khẩn cấp đi tới phòng tạm giam nhìn qua những song sắt hớt hải hỏi

- Em ổn !! sao oppa lại tới đây ?... – Hyomin mím môi lắc đầu nói, khi van64 đang còn trong phòng giam

- Tôi không tới đây giúp em thì còn biết tới đâu nữa? tại sao chỉ trong một đêm mà mọi chuyện lại thành ra như vậy chứ ?... em đã ăn gì chưa ?... – Fuxinbo vẫn vẻ mặt lo lắng hỏi

- ... - Hyomin cảm xúc dồn nén không nói gì

- Cô Park Hyo Min từ bây giờ cô sẽ được toại ngoại trong ba ngày, sau ba ngày cô phải trở lại đây để chuẩn bị lên tòa xử án !!!... – Một cảnh sát vừa nói, vừa mở khóa song sắt cho cô ra

- Gì chứ ? sao phải lên tòa nữa ?... – Fuxinbo kinh ngạc hỏi

- Có người khỏi kiện công ty của cô Park Hyo Min đây buôn lậu và tham nhũng nên chúng tôi buộc phải xử lý theo đơn kiện !!...

- Hyomin chẳng phải người nắm quyền công ty là Ji...

- ... - Hyomin lập tức nheo mắt nhắc nhở Xinbo bằng cái lắc đầu

- ... - Xinbo hiểu ý nên cũng im lặng

- Nhưng sao tôi lại được toại ngoại vậy ?... – Hyomin hỏi

- Là oppa đã nhờ một người bạn bảo lãnh cho em, chúng ta đi thôi, đi ăn chút gì đó, rồi tính tiếp, chắc em cũng đói rồi !!!.. – Xinbo vỗ vai an ủi đưa cô ra khỏi sở cảnh sát

- Cám ơn oppa đã giúp em !!.. – Hyomin nghẹn lời nói khi vừa ra khỏi sở cảnh sát

- Có gì đâu, là bạn bè em không cần phải khách sao, nhưng mà Jiyeon không tới bảo lãnh cho em sao ?... – Xinbo lịch thiệp mở cửa xe mời Hyomin lên

- Em cũng không rõ nữa, chỉ là bây giờ em mất tất cả rồi, appa cũng bỏ đi, em chỉ còn một mình tốt hơn hét không nên làm phiền người khác, hôm nay thật sự cám ơn oppa đã giúp em !... – Hyomin nói trong cay đắng

- Em đừng nói như vậy, em vẫn còn người bạn là tôi đây mà, nhất định tôi sẽ giúp em, đừng bi quan bác trai chắc hẳn sẽ không bỏ rơi em đâu, vì em là đứa con ông ấy thương nhất mà!... – FuXinbo đặt tay lên vai Hyomin an ủi cô

- Cám ơn oppa !!!....

Tiếp đó Fu Xinbo nổ máy lái xe rời khỏi đó, từ một góc khuất bên cạnh sở cảnh sát vẫn là ánh mắt đó đang dõi theo chiếc xe kia. Vốn dĩ nó cũng muốn tới đây mang chứt thức ăn cho cô, nhưng nhanh hơn một bước đã có người khác rồi, nó ngồi trong xe thở dài, tay cầm xấp tài liệu dày cộm ct vào hộc xe và nhanh chóng lái đi.

Bao nhiêu năm qua nó tự nhủ bản thân, phải thật tài giỏi, phải lấy được lòng tin của cả nhà Hyomin và cả gia đình cô, sau đó từ từ đạp đổ cái hạnh phúc ảo tưởng của gia đình cô phải khiến cho cái gia đình đó cũng phải có kết cục như lúc nó còn 8 tuổi chứng kiến cha mẹ tự tử bỏ rơi mình một quạnh quẽ trên cuộc đời, nó muốn tất cả phải chịu chung một cuộc sống như nó, nhưng lúc này đây nó lại cảm thấy không hề thoải mái chút nào, ngồi trong xe nhìn hình người nó yêu Sica được treo trên kính xe nó nghĩ tới cũng ao ước từng có một gia đình hạnh phúc với cô, nhưng vì lòng hận thù nó đã khiến cô phải chờ đợi, dương mắt nhìn nó lấy kẻ thù, chấp nhận làm người tình sau lưng nó, nó tự nhủ nhất định sẽ bù đắp cho cô sau khi kế hoạch của nó xong xuôi, nhưng lúc này nhìn lại nó cảm thấy những gì nó từng xếp sẵn trong đầu trước đây dường như không còn theo ý nó nữa, từ lúc ở bên cạnh Hyomin chứng kiến từng cử chỉ dịu dàng cô dành cho nó, khiến trái tim nó rối loạn, tình cảm của nó xém chút bị lung lay, có lẽ nó sợ phải yêu cô, nó đã cố né tránh cô mọi cách, cho đến nước cuối cùng là dồn cô vào đường cùng như lúc này... nó không còn cách nào khác để né tránh lòng mình nó phải ra tay với cô, khi mọi chuyện như ý muốn của nó rồi, nhưng dường như cảm giác tội lỗi đang bao trùm lấy nó, khiến nó rối bời... Nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô khuất mất trên xe người khác nó thấy ghen tị, thấy khó chịu nhưng nó lại không muốn như vậy nhưng trái tim của nó lại đi nghịch với suy nghĩ của nó...

Cho dù có hay không chính bản thân nó cũng thừa nhận một phần đã yêu cô mất rồi, những lúc ở cạnh Sica đều là hình ảnh của cô bất chợt xuất hiện trong đầu nó, có cố xóa cách mấy cũng không được, vĩnh viễn có lẽ là không, và nó đã quyết định chôn chặt ý nghĩ đó trong lòng, còn đoạn tình cảm với Sica lại khiến nó áy náy, nó cũng không rõ tại sao lại như vậy? tại sao Sica trong đầu nó lại càng mờ nhạt có cố nhớ mấy cũng không thể được... lúc này đây nó như thật sự muốn phát điên lên được...

----------   ~~~.o.~~~   ----------

Tại một quán ăn nhỏ.

- Hyomin ah ! để oppa đưa anh về nhà được không?... – Fuxinbo nhã nhặn đề nghị giúp cô

- Không cần đâu, bây giờ em sẽ đón taxi tới ở tạm nhà Boram unnie cũng được như vậy đã làm phiền oppa nhiều rồi !!... – Hyomin nhấp một chút nước bình tĩnh nói

- Sao lại như vậy được chứ? Em không tính về nhà của mình sao?

- Không, em không có nhà, từ lúc ba em mất tích tới giờ, mọi thứ cũng không còn là của em nữa, em cũng chẳng còn gì phải lo nữa, em biết appa em nhất định không phải là một người như vậy em tin ông ấy sẽ không.... – Hyomin nghẹn lời như muốn bật khóc

- Em đừng như vậy, oppa sẽ đưa em tới đó, chỉ còn ba ngày nữa em phải trở lại đó rồi, trong thời gian này tôi sẽ giúp em tìm một số bằng chứng minh oan, tin tôi chắc chắn em sẽ không sao đâu !!!

- Không cần đâu, bằng chứng kia là thật không phải giả, cũng chính tay em đã kí vào rồi cho dù có nói gì thì cũng sẽ như vậy mà thôi, oppa đừng phí sức nữa, đừng vì một người như em mà phải làm tốn thời gian của oppa, dù sao em cũng cám ơn oppa đã giúp em !!... – Hyomin lịch sự nói, hai mắt như đỏ tới nơi

- ...

Fuxinbo cũng không biết nói gì hơn là im lặng, Hyomin im cũng chỉ im lìm một hồi sau đó được Xinbo đưa tới nhà của Boram.

Boram là một người chị họ của Hyomin, khi cô biết được tin tức kia cũng đã chạy mọi nơi để giúp cho Hyomin nhưng vẫn không được, bởi vì cô không giàu có, không biết cách đút lót nên không thể giúp được gì cho Hyomin. Khi nghe Hyomin tới nhà mình cô đã rất vui ra chào đón, cô cũng xót xa khi nhìn thấy thân hình gầy gò của Hyomin điều đó càng khiến cô căm hận Jiyeon hơn...

********** -ooo_ooo- **********

x�+�x�+RTS/���

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro