Chương 6: Anh rễ của chúng ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước vào cổng biệt thự, em thấy chiếc ô tô lạ đậu ở sân lớn, đoán rằng không phải của anh Jimin. Em luôn nghĩ anh sẽ về, nữa năm hoặc một năm anh cũng sẽ về.. Nhưng sự chờ đợi của em quá lâu đã khiến em trở thành người ảo tưởng. Em nghĩ mình đủ quan trọng để anh nhớ đến rằng anh phải trở về để gặp người đó, cũng đem lại thất vọng cho chính mình.

Em bước vào phòng khách, bộ đồng phục học sinh cũng chiếc balo màu hồng đáng yêu, em luôn trong trạng thái mượn nhạc giải bầy, em luôn đeo tai nghe.. trừ lúc vào giờ học hoặc tai quá đau thì mới ngưng đeo tai nghe. Đôi mắt em nhìn thẳng về bàn ăn, đúng thật.. ô tô đó không phải của Jimin.

Em bình thản đi vào nhà, trong lòng không buồn gì mấy, vì em vốn biết rõ.. anh sẽ không về.

- Mẹ Hwa: "Kìa, em nó về rồi"

Hai người thanh niên xoay người nhìn em, xuýt nữa là vồ đến chổ em. Trổ mã xong sẽ xinh như thế này sao? Kim Taehyung cái miệng không khép lại được, mắt long lanh nhìn về phía em:

- TH: "Con gái nhà ai mà xinh thế này?" 

Taehyung nhìn em chằm chằm, nhìn chút quen nhưng lại không nhớ ra, anh hỏi nhỏ mẹ Hwa:

- TH: "Cô ấy là ai thế bác?"

Mẹ Hwa bật cười, tay đánh nhẹ lên vai của Taehyung: 

- Mẹ Hwa: "Hỏi gì lạ vậy? Con bé đó là Y/N nhà bác chứ ai?"

- TH: " Y/N SAO?"

- Aron: "Y/N SAO Ạ?"

Cả hai không tin hỏi lớn khiến mẹ Hwa giật mình, không tin nổi vào mắt mình cô gái đang đứng trước cửa đó là Y/N - em gái của bạn thân.

- Y/N: "Thưa bác Hwa cháu mới về"

- Mẹ Hwa: "Ừ, lên thay đồ rồi xuống ăn cơm chung với các anh, cháu còn nhớ họ chứ?"

Em đảo mắt nhìn họ, đương nhiên là nhớ, họ đâu có khác gì lúc trước. Thấy em gật đầu, Taehyung và Aron như trúng số, vinh hạnh hết mức vì được em nhớ đến, chuyến đi biển đó thật sự họ cũng không để mắt đến em lắm. Năm đó em chỉ là cô bé cấp 2, nhỏ nhắn trông bình thường không chút ấn tượng, bây giờ gặp lại.. họ không nhớ ra em thì đúng là không gì lạ, nhưng rõ là em xinh đẹp hơn năm đó rất nhiều.

Em cúi đầu chào rồi lên lầu, họ cũng đưa mắt nhìn theo:

- TH: "Y/N bao nhiêu tuổi rồi bác nhỉ?"

- Mẹ Hwa: "Năm nay con bé lớp 11, vài tuần nữa là thi cuối kì rồi"

- TH: " Mười bảy tuổi rồi sao?" anh trầm trồ nhìn lên phòng đã đóng của em, nuốt nước bọt vào bụng.. anh muốn biết em đã có bạn trai chưa? Anh muốn đặt cọc trước năm nay, để khi em đủ tuổi là vồ đến ăn là kịp rồi.

Mẹ Hwa thở dài, nhìn ra bên cửa lớn còn mở.. tại sao người mà bà chờ đợi vẫn không về? Bố con họ định sẽ bỏ rơi người đàn bà này sao? Biết rằng công việc bận rộn nhưng phải dành ít thời gian về nhà chứ?

- Mẹ Hwa: "Hai năm rồi.. Jimin vẫn chưa về"

______________________________

Park Jimin giận dữ ném cả tài liệu xuống đất, sai sót hết cả trang giấy, muốn sửa lại thì tốn bao nhiêu thời gian? Chàng nhân viên là trưởng nhóm của 1 bộ phận hơi cúi đầu, bàn tay run rẫy, đây là tập đoàn lớn.. Jimin nổi tiếng là người sử dụng nhân tài nghiêm khắc, nếu như cậu sai sót nhiều có khi.. bị sa thải.

- JM: " tôi cho cậu 15 phút để sửa lại tất cả lỗi sai mà tôi vừa nói" Anh gằng giọng nói, đã cố bình tĩnh để không hét lên vì giận dữ.

Nhân viên kia cúi đầu nhặt tài liệu rời khỏi phòng, trong đầu luôn bối rối không biết bản thân cậu có vượt qua được sự giận dữ của phó giám đốc hay không nữa.

Jimin thở sâu một hơi để bản thân không trở thành kẻ tàn nhẫn, anh nhìn vào hô sơ lí lịch của tên trường phòng kia.. tay cầm bút vẫn còn chưa quyết định sẽ gạch vị trí của tên đó hay không? Xoay bút 360 độ rồi đặt tại vị trí "trưởng phòng".

Điện thoại có tin nhắn, phân tâm khiến anh bỏ viết xuống. Vào cuộc trò chuyện, Taehyung gửi một bức ảnh. Jimin mở to mắt nhìn, nay lại gửi ảnh gì cho anh vậy không biết. Bên kia đang soạn tin nhắn, gửi:

- TH: " Bạn thân mà giấu nha? Em gái xinh như vậy mà giấu không nói cho bạn bè biết gì cả?"

Anh đứng người cố hiểu đoạn tin nhắn của Taehyung. Anh lướt mắt nhìn tấm ảnh mà cậu ta gửi, chăm chú nhìn một lát, lại một lát:

- JM: " Là.. Y/N?" phát ra cái tên này anh cũng không biết mình nhận ra đúng em gái mình hay không, nụ cười, ánh mắt.. chóp mũi đều rất giống Y/N của anh.

- JM: " Trổ mã đẹp đến như vậy sao?" anh cười ra tiếng, cố phóng to gương mặt trong ảnh, quan sát từng bộ phận trên mặt.. rất giống em gái của anh, thật sự sao?

Hai năm không gặp, em thay đổi ngoại hình khiến anh nhận không ra. Em không còn tròn mũm như mấy năm trước, gương mặt hài hòa hơn trước, chỉ là.. nụ cười của em vẫn như trước.. rất tươi và đáng yêu. Nhìn ảnh của em, nhìn thấy sự thay đổi quá kinh ngạc này khiến anh cũng rất bất ngờ, chuyện định sẽ gạch tên của tên trưởng phòng kia.. cũng hoãn lại.

{ Anh trưởng phòng kia nợ một câu cảm ơn đến Y/N rồi }

Buổi chiều tan làm, mọi người đều dồn về cổng công ty để đi về. Tên nhân viên kia vô tình chạm mặt phó giám đốc mới lên chức 2 năm, ánh mắt lo sợ giật nảy liên tục. Ngược lại, Jimin đi qua hắn ta không chút nhìn lại.. không nói gì. Người nhân viên kia thở phào, hắn không bị gạch sổ giống như các nhân viên xui xẻo trước.

Buổi gặp mặt đêm nay có mặt nhiều đối tượng quen thuộc, hội bạn con nhà giàu đều gặp lại nhau. Sau 4 năm đại học, có người tiếp quản công ty giống Jimin, có người lấy vợ, có người tay rãnh ăn bám gia đình..

Jimin ngồi một góc không tham gia trò chơi nguy hiểm của đám bạn. Ai bốc trúng lá bài đen sẽ phải chấp nhận mọi yêu cầu của người có lá bài đỏ.  Trò này mỗi năm chỉ chơi một lần.. Anh còn nhớ năm trước, là anh bốc trúng lá đen cũng là năm duy nhất anh xui rủi như vậy. Đám lá bài đỏ thống nhất rằng yêu cầu anh tán đỗ một cô gái trong bar. Lúc đó Unji về nhà rất buồn, anh phải chặn số điện thoại của cô gái anh vừa tán đỗ trong trò chơi với đám bạn, dành rất nhiều ngày để vỗ cô bạn gái đang giận.

Quy tắc của trò chơi là.. không được từ chối. Park Jimin bốc chiếc lá bài cuối, những kẻ lá bài đó hét lên sung sướng vì có cơ hội trả thù hoặc hành hạ kẻ khác. Hôm nay không có Unji đi cùng, nếu anh có bốc trúng lá bài đen cũng không sợ bọn chúng làm khó được: tán gái, hôn gái, xin số điện thoại,..vv.. trò đó không gì khó.

Park Jimin lật lá bài ném lên bàn, cả đám nhìn một phen cười lớn.. anh cũng không nghĩ mình lại là người bị tế, không sao.. có cái gì yêu cầu thì tới thôi. 

Taehyung lại gần ngồi cạnh anh, hai tay xoa bóp cái đùi của anh. Jimin nhăn mặt nhìn bạn thân đang làm trò gì thế này, cái nụ cười nham nhở, ánh mắt chớp chớp. Không riêng gì Taehyung, những thằng bạn khác cũng đi đến xoa bóp tay, chân, vai giúp anh. Không giống hành động của việc đang muốn hành hạ gì kẻ thua cuộc hôm nay. Ngược lại, anh hôm nay chính là kèo trên, chiếc lá bài đen đó chỉ là con mồi giúp tụi bạn dễ bàn bạc hơn mà thôi.

- W.Shik: " Nghe nói mày có em gái ở nhà bố mẹ.. rất xinh đúng không hả?" giọng nói nhẹ nhàng, có chút tò mò.

- Y.Rae: " Tao vừa xem ảnh em ấy trên mạng xã hội, đẹp vãi chưởng chúng mày ạ. Cậu có em gái đẹp mà không giới thiệu với bọn này, ích kỷ lắm nha" người kia nói người này liền tiếp.

Jimin ngồi thẳng người, lúc này mới hiểu được cái âm mưu của bọn này.

- JM: "Liên quan gì đến cuộc chơi này?"

- TH: "Liên quan chứ.." giọng nói muôn phần chờ đợi.

những thằng con trai đều nói chung một ý, và nó rất khó để anh tin vào tai mình vừa nghe: 

- " Anh rễ ơi, cho em làm quen em gái anh được không?" đồng thanh, mỗi nụ cười đều chứa hàm ý sâu xa hơn thế, làm quen? Chơi đùa? Yêu thích nhan sắc?

Jimin lắc hai bên đầu cho đỡ choáng, anh đứng khỏi ghế.. nhìn những đứa bạn là con gái, họ còn vui vẻ cười rất thích với hình phạt của bọn con trai dành cho anh sao? Aron kéo anh ngồi xuống, lấy ly rượu đưa lên môi anh, còn nhiệt tình lâu đi vết rượu chạy xuống ngực anh:

- Aron: "Anh rễ chấp nhận em, mỗi ngày em đều phục vụ anh"

Cả đám nhìn Aron, cậu ta mới sửa lại lời nói.. Phục vụ nghĩa trong sáng mới là ý của cậu ta. Sau cậu ta, tiếp đến là Y.Rae muốn rữa chân cho anh mỗi ngày, W.Shik sẽ nấu ăn cho anh mỗi tối, Taehyung sẽ nhảy múa cho anh xem giải trí,..vv..

- JM: "THÔIIII" Anh lớn tiếng quát khiến mọi người ngưng nịnh nọt, không ai nói gì nữa.

Anh nghĩ rằng hình phạt nào anh cũng sẽ thực hiện được vì anh chưa có gì mà không làm được, nhưng rõ ràng đây là hạnh phúc của em gái anh, làm sao anh chấp thuận cho bọn nó làm càng? Y/N không phải đồ chơi, muốn làm gì em.. bước qua xác thằng anh trai này trước đi.

- JM: " Đứa nào dám làm gì em gái tao, đừng trách tại sao tao vô tình!" Anh đứng dậy tức giận bỏ đi.

Cả đám đứng người nhìn anh rời đi, thắc mắc nhìn nhau.. có em gái xinh nhiều thằng thích tại sao người anh trai lại không tự hào, ngược lại cấm đoán đủ điều.

- TH: "Tao biết Y/N từ lúc em ấy 15 tuổi, Jimin rất thương em gái.. chuyện nó từ chối chuyện này cũng dễ hiểu mà"

- Y.Rae: "Nhưng Jimin có em gái sao chúng tao chẳng ai biết?" cậu đại diện hỏi câu mà trong đám cùng câu hỏi.

- TH: " Là em gái nuôi"

Cả đám nhìn nhau rồi ồ lên: " À, nuôi xong rồi thịt?"

__________________________________

Ngày qua ngày, cuộc sống vẫn như vậy.. em bận rộn với cuộc thi cuối học kì. Xong kì thi em rãnh rỗi đi làm vườn bán thời gian, vui lại hoạt động tay chân dãn xương cốt. 4 tiếng trôi qua, em đi vào nghỉ ngơi, rót ly nước cam uống ừng ực. Lấy điện thoại trên đầu tủ lạnh, em giật mình vì quá nhiều tin nhắn làm quen, em không phải gặp lần đầu nhưng đây là rất nhiều tin nhắn xuất hiện cách nhau vài canh giờ. Em bỗng dưng nhức đầu, ném tất cả tin nhắn lạ vào tin thùng rác.

Trời mưa to đột ngột khiến các bác nông dân chăm vườn nhà không kịp giăng vải che chắn cho hoa, em chạy ra ngoài phụ giúp, mặc kệ bản thân vẫn còn bệnh sốt vừa khỏi. Họ bảo em vào nhà nhưng đã giúp rồi thì giúp tới chót.

Không ngoài suy đoán, đêm đó em sốt lại còn tăng độ thêm.. chiếc que đo nhiệt được lấy ra khỏi cơ thể em, mẹ Hwa nhìn rồi thở dài, 40 độ, kiểu này có bị co giật hay không? Bà ướm trán thử nhiệt độ rồi giật cả người, bàn tay vừa chạm vào trán em như vừa đưa vào nước nóng, bà phải giật lại như sợ phỏng bàn tay.

Gọi bác sĩ đến khám, bác sĩ dặn em cách chăm sóc, hạn chế ra nắng, uống nhiều nước, ăn uống dinh dưỡng. Mẹ Hwa có điện thoại nên ra ngoài nghe, để phần bác sĩ dặn cho bà Mon giúp việc ghi nhớ và chăm sóc em giúp.

- JM: "Sao mẹ trông như đang rất buồn, có chuyện gì sao mẹ?"

- Mẹ Hwa: "Không có gì, chỉ là Y/N sốt cao.. " bà thở dài.

Đầu dây bên kia ngừng vài giây rồi nói tiếp:

- JM: " Mẹ đưa điện thoại cho nó, con muốn nói chuyện"

Em vừa chợp mắt muốn ngủ, điện thoại mẹ Hwa đưa đến trước mặt em, em nhìn mẹ khó hiểu:

- Y/N: " Chuyện gì sao bác"

- Mẹ Hwa: "Nghe đi rồi biết"

Em ngập ngừng cầm lấy, áp tai nghe. Âm thanh bên kia phát ra có chút phàn nàn, có lo lắng. Em đơ cả mặt nhìn một chổ, em nhìn cái màn hình điện thoại, điện thoại lưu tên "con trai cưng".. Em liền áp tai nghe thật kĩ, phải đây là giọng của em, rất lâu rồi em mới nghe lại giọng nói ấm áp này, em nhớ anh lắm.. Em ngẫn lệ muốn rơi xuống, bên kia nói rất nhiều nhưng vẫn không có hồi đáp thì hỏi:

- JM: " Em có nghe không, Y/N?"

Anh nhìn lại điện thoại, đâu có tắt, sao anh không nghe em nói gì cả. Anh từ từ nghe tiếng thở vang bên kia, tiếng khịt mũi.

- Y/N: " Anh Jimin về thăm em đi"

Hồi đáp lại anh chính là yêu cầu này, anh còn tưởng nãy giờ anh nói chuyện một mình. Jimin nhìn vào đống lịch của mình, cầm cây viết gạch gạch nhiều vết.

- JM: "Em ngoan, anh sẽ về thăm em"

- Y/N: "Em sẽ ngoan, anh nhớ giữ lời về nhé"

- JM: "Ừ, nghỉ ngơi đi, anh sẽ sắp xếp về thăm em"

Em trả điện thoại lại mẹ Hwa, trước khi trả còn hôn gió phát ra âm thanh lớn để bên kia nghe thấy. Bà Mon cười với nét tinh nghịch của em, cuối cùng em cũng gặp được anh trai thân yêu rồi. Em không còn ảo tưởng nữa, anh sẽ về với em.

Đêm đó em ngủ rất ngon, bác Mon ở lại chăm em.. đến nữa đêm, em cảm nhận bản thân như có ai bế đi, em nghe âm thanh rất lo lắng của mọi người, luôn miệng nói những con số, em không nhớ gì cả.. em muốn ngủ, mắt em không mở to được, cả người em lơ lững trong không trung.. đầu ong ong khiến em đau nhức tận xương tủy. - " 115, có cần gọi 115 không?". "Chở luôn lên cấp cứu đi, không chờ được đâu?"

Em truyền nước biển gấp, nhập viện hơn ba ngày liền vẫn chưa cho xuất viện, bác sĩ bắt em ở lại để điều tra sức khỏe ổn định hơn.. Bản thân em cũng dần khỏe hơn theo từng ngày điều trị với sự chăm sóc của mẹ Hwa và bác Mon. Em mang ơn họ lắm, lúc này.. em nhớ đến mẹ, em nắm tay mẹ Hwa nói với mẹ Hwa đừng báo tin này với mẹ của em, em sợ mẹ sẽ lo. Mẹ Hwa gật đầu, bà cũng chưa từng liên lạc với mẹ của em, cũng không định sẽ báo cáo chuyện tiêu cực này.. nhưng chồng bà thì có thể có liên lạc với mẹ của em vì ông là bạn thân của bố mẹ em. Mẹ Hwa liền điện cho bố Bang để ngăn cản sớm nhất.

Ngày sau mẹ  Hwa về xem vườn nhà để sự chăm sóc cho Bác Mon. Em đói thì thèm ăn, bác Mon đi xuống nhà ăn bệnh viện mua cho em. Ngồi đợi cái bụng hối hả kêu réo, em chọn cách tự mình xuống nhà ăn tìm bác Mon. 

Xuống nhà ăn, tìm cũng thấy bác Mon, em nhìn cái dàn đồ ăn thì thèm lắm, em lấy tiền mua hộp sữa và gói bánh ăn chèm bụng. Vừa đi vừa trở về phòng bệnh, một tay vẫn cẩn thận cầm cây chuyền nước biển.. đi chầm chậm về phòng bệnh.

Gần đến phòng bệnh, em thấy chàng trai mặc đồ vest cũng đang đi về hướng cùng với em. Anh ta dừng lại ngay trước phòng em, mở cửa đi vào. Em đứng lại, nhìn sâu vào phòng để suy đoán.. Ai vậy nhỉ?

Em tiến lại gần hơn, mở cửa phòng, em nhìn thấy tấm lưng của chàng trai đó.. từ từ anh ấy quay lại nhìn em, em bất ngờ làm rơi hết đồ ăn.. Cuối cùng cũng gặp lại anh rồi, người em thầm nhớ hai năm nay. Em nhanh chân chạy lại, mặc kệ tay bị ghim nước biển. Chàng trai ôm em thật chặt, tay xoa đầu em liên tục:

- JM: "Có nhớ anh không?"

Em gật đầu, tay ôm chặt eo anh, cảm thấy không đủ nhảy bổ lên người anh,hai chân kẹp hai bên hông của anh, hai cánh tay em ôm chặt cổ anh.. thở gấp, tim em đập nhanh quá.

- JM: "Bệnh mà vẫn sung sức thế này sao hả?"

- Y/N: "Chỉ với anh thôi"

- JM: " Y/N bệnh anh lo quá, nên anh mới về đây. Y/N có thưởng gì cho anh không?" Jimin luôn tay xoa đầu em.

Em ngẫn mặt nhìn mặt anh, suy nghĩ hồi lâu.. Khoảnh khắc này Jimin thấy rõ được gương mặt thật của em, tấm ảnh Jimin gửi cho anh thật sự là Y/N của anh, em càng lớn càng xinh đẹp, không makeup vẫn khiến thu hút ánh nhìn.. 

- Y/N: "Em vẫn chưa nghĩ ra nữa"

- JM: "Thế cái hôn thì thế nào?" Anh đề nghị, bản thân không nghĩ gì quá xa xôi, lâu quá không gặp lại, một cái hôn má cũng đủ xoa nổi nhớ rồi.

Em chu cái môi ra, áp lên má của anh, em ngại ngùng gục đầu lên vai anh.. Jimin ngẫn đầu cười lớn, bất ngờ này đến bất ngờ khác.. Anh định trêu em thôi, anh không có biến thái đến mức mà đòi em gái hôn đâu.

- JM: "Em chủ động quá rồi"

Em ngại nhảy xuống người anh, định ngồi xuống giường, nhưng khi đi qua anh, hương thơm từ anh phát ra.. một lực nào đó em xà vào anh lần nữa, cả mặt áp vào lồng ngực nam thần, hai tay bất lực thả lỏng. Jimin nhanh tay đỡ lấy em, tư thế này như rằng em đang xĩu rồi.

- Y/N: " Sao đầu em nó quay vòng tròn vậy nè"

- JM:" Ổn chứ?"

- Y/N: " Không ổn, em ngất đây" vừa nói xong, em nhắm mắt rồi ngất luôn.

Jimin hoảng hốt bế em lên giường bệnh rồi chạy đi gọi bác sĩ.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro