Chương 26: Bắt gặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường lái xe đến công ty, ánh mắt của Park Jimin không thôi liếc về phía ghế phó lái, trên đó có một hộp quà màu xanh, không một ai biết và cũng không một ai dám tin, thực ra đây là quà mà anh mua cho Myoui Mina.

Vốn định để tối nay sẽ đưa cho cô lúc ăn cơm, nhưng không ngờ cô đã có hẹn. Trước mặt mọi người, anh cũng không có can đảm tặng cho cô, bởi đã lâu lắm rồi anh không tặng quà cho bất kì người phụ nữ nào ngoài mẹ và em gái, lâu đến mức anh cũng không nhớ rõ nữa.

Thế nhưng, tặng quà không có nghĩa là anh có tình cảm gì đặc biệt với cô, chỉ là trong tiềm thức, anh cảm thấy không ghét cô đến vậy. So với việc li hôn rồi cưới một người phụ nữ đáng ghét khác, chi bằng cố sống hòa hợp với người phụ nữ mà anh không ghét lắm.

Nếu cô đã từ bỏ cơ hội được nhận quà, vậy thì việc có cần phải tặng món quà này nữa không trở thành vấn đề cần suy nghĩ ngay lúc này.

Jimin suy nghĩ một lát, một bàn tay mở cửa sổ xe, định ném hộp quà này đi, nhưng bàn tay giơ đến nửa chừng lại từ từ hạ xuống, có lẽ anh nên cho cô thêm một hội nữa, dù sao cô cũng không biết tối nay anh mời cô ra ngoài ăn cơm là để tặng quà cho cô.

[ ... ]

Chạng vạng tối, ánh dương cuối ngày nhuộm đỏ nửa bầu trời, Kim Taehyung đứng tựa người bên cạnh xe, đợi Myoui Mina ra khỏi tập đoàn.

Đã quá nửa tiếng đồng hồ kể từ khi tan việc, nhưng Mina cứ kéo dài mãi, cô muốn đợi cho tất cả nhân viên về hết. Hôm nay không giống với những ngày trong quá khứ, cô là một người phụ nữ đã có chồng, từng cử động từng lời nói đều có thể làm hỏng danh tiếng của tên Park Jimin kia.

Taehyung là một người đàn ông vô cùng kiên nhẫn, anh hiểu được băn khoăn của cô, cho nên cũng không vào giục giã. Vất vả lắm mới đợi được cô bước ra, anh lập tức trêu chọc:

" Anh còn tưởng được em cho leo cây nữa chứ ? "

" Em nào dám để giám đốc Kim leo cây ? "

Mina khẽ cười, nụ cười nhu thuần như ngọc, cô nhanh chóng ngồi vào xe của anh.

Sau khi lên xe, thấy cô ngồi thẫn người, anh vươn tay ra định thắt dây an toàn giúp cô, nhưng bị cô ngăn lại với vẻ xa cách.

" Cảm ơn, em tự làm được ! "

Anh thấy chạnh lòng trong thoáng chốc, nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng : " Chúng ta đi đâu ăn nhỉ ? "

" Tùy anh, hôm nay em là chủ, anh là khách. "

" Cơ hội hiếm có quá, anh nhất định phải suy nghĩ cẩn thận ! "

Taehyung nhíu mày lại, tỏ vẻ trầm tư.

" Royal đi ! "

Mina kinh ngạc nhìn về phía anh, khẽ nói : " Đó là em thích... "

" Không sao, anh cũng thích ! "

Cô không nói gì nữa, trong lòng đã hiểu, vì cô thích nên anh mới thích.

Nhà hàng Royal nằm trên con đường yên tĩnh nhất giữa chốn đô thị ồn ào, vừa bước chân vào nhà hàng đã chìm đắm trong không khí lãng mạn, các món ăn tinh tế tràn ngập hương vị châu Âu, bàn ăn cũng được trang trí rất tinh tế.

Hai người ngồi xuống một vị trí gần cửa sổ, nhân viên phục vụ đưa thực đơn tới, Mina liền đưa cho Taehyung:

" Nhìn xem anh thích ăn món gì ? "

Taehyung cũng không từ chối, anh nhận lấy thực đơn nghiêm túc lật đi lật lại. Nhìn anh, lòng cô không khỏi trăn trở, xin đừng gọi món mà cô thích.

Thế mà anh gọi món cô thích thật, cô không ngồi yên được nữa, buồn bực hỏi : " Làm sao mà anh biết được vậy ? "

" Biết cái gì ? "_ Taehyung ngẩng đầu lên nhìn cô.

" Sở thích của em. "

" Em nói xem ? "_ Anh cười cười hỏi lại.

" Sana nói với anh à ? "

" Ừ. "

Mina đỡ trán thở dài, cô nên nghĩ tới từ lâu rồi mới phải, ngoài Sana ra làm gì còn ai dám bán đứng cô, tuy rằng cô cũng không hề tình nguyện làm vậy.

Tầm mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ, vô tình liếc thấy một chiếc xe quen thuộc, trong lòng cô hồi hộp, không dám chắc nên hỏi lại người đàn ông ở phía đối diện:

" Anh nhìn xem chiếc xe kia có phải là BMW không ? "

Taehyung nhìn theo ánh mắt của cô, gật đầu đáp : " Đúng rồi ! "

Trái tim cô chợt run lên, không trùng hợp đến mức Park Jimin đang ở gần đây đấy chứ....

Không thể nào, không thể nào, tuyệt đối không thể, trên thế giới này không chỉ mình anh có chiếc BMW này.

Mina âm thầm phủ định hết lần này đến lần khác, thế nhưng số cô đen đủi như vậy đấy. Mới nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, đã thấy bóng dáng quen thuộc rồi. Bấy giờ Jimjn và một người đàn ông lạ đang đi về phía nhà hàng, hơn nữa, còn là chỗ cô đang ngồi.

Muốn trốn cũng không kịp nữa, cô hoảng loạn cúi đầu xuống, ôm tâm lý cầu may, cầu nguyện rằng đừng để anh phát hiện ra, nhưng tất cả đã muộn, từ lúc vào cửa anh đã nhìn thấy cô rồi.

Cho dù cúi đầu nhưng cũng có thể cảm nhận được áp thấp nhiệt đới đang tới gần, Mina thậm chí còn muốn đi chết luôn rồi. Cô hiểu rõ hơn ai hết, Park Jimin thấy cô ở bên cạnh Kim Taehyung sẽ tức giận đến mức độ nào.

Tối hôm qua ngủ trong phòng anh bị anh bắt được, anh không truy cứu là do cô may mắn, nhưng một lần may mắn không có nghĩa là lần nào cũng may mắn.

Mina chưa bao giờ cảm thấy mình là người may mắn, rất nhiều lúc cô xui tận mạng, ví dụ như hôm nay, ngay lúc này.

Một đôi giày da bóng loáng dừng trước vị trí ngồi của Mina và Taehyung, cô tự biết mình trốn không thoát, từ từ ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt lạnh lẽo của Jimin.

Cô định nói gì đó, nhưng không nói được gì, cổ họng khô rang như sắp bốc khói, hơn nữa, bất kì câu nói nào trong lúc này cũng chỉ là biện hộ.

Lòng đã hiểu rõ, cô đã chuẩn bị đón nhận cái chết. Thời gian trôi đi cực kì chậm, một phút mà dài như một năm, Park Jimin dừng lại trong thoáng chốc, khi cô tưởng rằng anh sẽ bộc phát như bão lốc, anh chỉ lặng lẽ đi qua, không nói câu gì.

Sự khác thường này khiến Mina vô cùng bất an, tuy rằng mới kết hôn với người đàn ông này không lâu, nhưng cô cũng hiểu rõ tính tình anh bảy tám phần. Anh không phải người có thể chấp nhận và nhẫn nhịn những lời nói dối.

Jimin ngồi cách cô một cái bàm, cứng ngắc quay người lại. Đối diện với ánh mắt phức tạp của anh, cô thấy khó chịu không thể nào tả nổi, giống như đang ngồi trên đống lửa.

Tuy rằng anh không nói gì, nhưng ánh mắt ấy còn nghiêm trọng hơn cả cơn phẫn nộ. Mina chẳng còn tâm trí mà ở lại ăn cơm nữa, cô nói với Taehyung bằng vẻ xin lỗi:

" Chúng ta đổi chỗ khác được không ? "

Anh mỉm cười ấp áp : " Được ! "

Tất nhiên anh cũng đã nhìn thấy Park Jimin, cho dù cô không đưa ra đề nghị trước, nhưng xét đến hoàn cảnh của cô, anh cũng sẽ đề nghị như vậy.

Hai người rời khỏi Royal như chạy trốn, Taehyung lái xe tới, đợi cô lên xe rồi, anh hỏi:

" Có muốn về nhà không ? Anh đưa em về. "

" Nhưng vẫn chưa ăn cơm mà ? "

" Không sao, bây giờ e rằng em cũng không có tâm trạng ăn cơm cùng anh, sau này rồi tính. "

Mina vừa áy náy vừa cảm kích, đờ đẫn gật đầu : " Cảm ơn anh ! "

Taehyung đưa cô đến bên ngoài dinh thự Park gia, cô vừa xuống xe liền quay đầu nhìn anh, áy náy nói:

" Thực sự rất xin lỗi, lần sau có cơ hội em sẽ lại mời anh ! "

" Anh sẽ đợi ! "

" Tạm biệt ! "

Cô vẫy vẫy tay, quay người đi về phía trước, bóng cô dưới ánh đèn đường vừa dài vừa cô độc.

" Mina ! "

Taehyung đột nhiên gọi tên cô, cô ngờ vực quay đầu lại : " Sao thế ? "

" Nếu như thấy khổ cực quá thì đừng tiếp tục nữa. . . nhưng anh muốn em biết một điều, dù em chọn con đường nào anh vẫn sẽ luôn ở phía sau ủng hộ em, chỉ cần em quay đầu lại nhìn, anh vẫn sẽ luôn ở đây ! "

Cô khẽ thở dài một tiếng, tự nói với chính mình : " Tuy rằng em không yêu anh, nhưng vẫn phải cảm ơn anh nhiều..."

_________

" Xin lỗi Taehyung, anh xứng đáng với một cô gái tốt hơn em ! "

_________

- tớ đã định đăng hôm qua nhưng watt cứ báo lỗi nên hôm nay mới đăng được🤧

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro