5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn thân Tử Du gần đây thất nghiệp, vì an ủi cô ấy, tôi quyết định bước ra khỏi ngôi nhà ấm áp này.

Tối hôm sau trở về nhà, tôi không nói một lời nào, mang một người đầy áp lựcnhảy vào ngực Phác Chí Mẫn.

Phác Chí Mẫn kêu lên một tiếng, giơ tay sờ đầu tôi, khó có được lần không cười nhạo: " Làm sao vậy?"
Tôi ôm cổ anh, im lặng hồi lâu mới rầm rì trả lời: "Tử Du thất nghiệp."

Phác tiên sinh: "Anh đang tìm người sắp xếp công việc thích hợp cho cô ấy."

Tôi siết chặt cổ anh: "Nhưng mà Tử Du chủ động từ chức."

Phác tiên sinh: "?"

Tôi: "Cậu ấy nói muốn đi bày hàng, bày hàng đó anh biết không? Hôm qua bọn em đi trên đường thấy một vị mỹ nữ lái xe mui trần mở quầy hàng trên phố. Công việc kinh doanh rất tốt, cả đêm kiếm được hai ngàn đồng!"

Phác Chí Mẫn bị tôi ôm đến ngạt thở, kéo cánh tay tôi ra: "Hai ngàn đồng, tiền lời về không có bao nhiêu đâu, có khả năng bán hàng vì yêu thích thôi."

Tôi ôm lấy eo anh, rầm rì: "Em cũng muốn được sự yêu thích này."

"Em muốn đi bày hàng?"

"Trọng điểm không phải là bày hàng, là em muốn đi xe mui trần bày hàng được không!" Tôi nói, " Em là người phụ nữ hư vinh, lúc đó mở cửa xe ra liền bày một dãy hàng phong cách, lúc đấy em nhất định là người đẹp nhất trên phố."

Phác tiên sinh: "Ý tưởng không tồi, bằng lái của em đâu?"

Tôi: "..."

Tôi cọ mặt anh, cực kì mất mát: "Cho nên em mới không vui đó, em và Tử Du đều không có bằng lái, trong gara những chiếc xe mui trần đó một cái em đều không thể chạm vào."

Phác tiên sinh: "..."

Tối thứ sáu này, Phác Chí Mẫn lái chiếc xe mui trần màu trắng xám từ gara ra, trong mắt tôi như thấy một xe tiền đi qua.

Tôi ồ lên tán thưởng: "Chồng đẹp trai quá."

Phác tiên sinh tháo kính râm xuống, hướng tôi ngoắc ngoắc tay, nói với giọng điệu còn cường điệu hơn cả tôi: "Lên xe, đêm nay chồng em đưa em đi chơi vui vẻ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro