Chương 17 ( End )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau này, Kim Mẫn Đình và Lưu Trí Mẫn cùng sống những ngày không chậm không vội.

Lưu Trí Mẫn dịu dàng và tinh tế, thậm chí để cho Kim Mẫn Đình từ từ quên mất mình từng mê hoặc người phụ nữ này, mãi cho đến một ngày Lưu Trí Mẫn cầu hôn nàng.

Nhìn thấy tổng giám đốc xinh đẹp ở trước mặt đang vô cùng thành ý đeo nhẫn cầu hôn cho nàng, đột nhiên nàng cảm thấy rất áy náy.

Nàng cảm thấy mình không nên lừa gạt Lưu Trí Mẫn.

"Em xin lỗi." Kim Mẫn Đình cụp mắt.

"Chị đã làm sai chỗ nào sao?" Lưu Trí Mẫn hỏi.

"Không phải." Kim Mẫn Đình lắc đầu, nàng khẽ nói: "Em có chuyện vẫn luôn giấu chị."

Lưu Trí Mẫn mỉm cười, cô nhìn nàng, giống như là đang nói đùa: "Chẳng lẽ em có người nào khác sau lưng chị?"

Kim Mẫn Đình chớp mắt nhìn cô: "Đương nhiên không thể nào có chuyện đó, em luôn chung thủy với tình cảm của mình."

Lưu Trí Mẫn nắm lấy tay nàng, không cho nàng cơ hội từ chối, sau khi chậm rãi đeo nhẫn lên ngón tay nàng, cô nắm chặt bàn tay trắng như tuyết rồi nhẹ nhàng hôn lên.

Ngay cả ánh mắt và lông mày của người phụ nữ này đều mang theo vẻ thâm tình, rất dễ mê hoặc người ta hãm sâu vào trong, cô nói: "Vậy những chuyện khác đều không là gì cả, chị cũng không quan tâm, Đình Đình, chị thích em, chị thật lòng thật dạ muốn cưới em."

Vành mắt Kim Mẫn Đình ửng đỏ, cuối cùng nàng cũng không rút tay lại mà chỉ buồn bực nói: "Chị còn không biết em đã làm gì, mà nói không quan tâm. . ."

Lưu Trí Mẫn nhướng mày, kéo nàng vào trong lòng, ôm chặt nàng nói: "Sao em chắc chắn là chị sẽ không biết?"

Kim Mẫn Đình nghe đến đây, lập tức trở nên ngơ ngác.

Lưu Trí Mẫn ôm chặt nàng, cô nhẹ nhàng nói: "Dù sao mỗi lần làm chuyện xấu, em đều dùng camera quay lại, em để lại chứng cứ rõ ràng như vậy, làm sao chị có thể không biết được chứ?"

Khuôn mặt xinh đẹp của Kim Mẫn Đình lập tức ửng đỏ, nàng lắp bắp nói: "Chị, chị. . . Làm sao chị biết được? Chị. . . Chị biết từ khi nào. . . Em, em. . ."

Lúc Lưu Trí Mẫn nói thời gian và nguyên nhân, cô hôn lên mặt nàng rồi cười xin lỗi: "Chưa xin phép đã đụng vào máy tính của em là lỗi của chị, nhưng mà em cũng không xin phép đã lén dùng côn thịt của lão công em, bây giờ chúng ta huề nhau, em đừng trách chị có được không?"

Kim Mẫn Đình biết Lưu Trí Mẫn muốn an ủi nàng, trong lòng nàng vừa chua xót lại vừa ngọt ngào, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào: "Làm sao em có thể trách chị chứ?"

Lưu Trí Mẫn cũng hỏi lại: "Vậy sao chị có thể trách em chứ?"

Cuối cùng Kim Mẫn Đình ôm chặt lấy cô, chui vào trong ngực của cô.

Tối ngày kết hôn, hai người về đến nhà, Lưu Trí Mẫn vỗ nhẹ lên bờ vai trắng nõn của Kim Mẫn Đình, nhìn cô dâu mặc váy cưới nằm trên giường, trong mắt cô đều là vẻ mê luyến.

"Đẹp quá." Lưu Trí Mẫn nói.

Kim Mẫn Đình đưa tay kéo váy cưới
trên người cô, khuôn mặt nàng ửng đỏ trả lời cô: "Hôm nay chị cũng rất xinh đẹp."

Ngày đó Kim Mẫn Đình còn chưa cởi áo cưới, Lưu Trí Mẫn đã bắt đầu xé lớp vải mỏng dưới váy nàng, cô thả côn thịt thô to ra, chậm rãi đâm vào trong tiểu huyệt vừa chật vừa ướt át kia.

"Tiểu huyệt của Đình Đình là thao không lỏng sao?" Lưu Trí Mẫn đẩy eo, vừa đẩy vừa nói: "Gần như ngày nào chị cũng thao em, tiểu huyệt của em lại chật như vậy, có phải lén chị đi luyện thu nhỏ tiểu huyệt gì đó hay không?"

"A~"

Cô nói xong, vừa đúng lúc côn thịt cắm vào cửa tử cung, cảm giác sung sướng lập tức làm cho Kim Mẫn Đình rên rỉ ra tiếng.

"Sướng quá. . . Lão công~ Cắm vào chỗ đó nữa đi. . . Em thích lắm, a~ Sướng muốn chết rồi!"

Lưu Trí Mẫn bị tiểu huyệt mềm mại làm cho da đầu tê dại, cửa tử cung mút chặt làm cho cô thoải mái muốn chết, cô liên tục dùng quy đầu xoay tròn ma sát cửa tử cung của nàng, cô nhìn Kim Mẫn Đình, vừa thở hổn hển vừa nói: "Còn có thể sướng hơn đó, Đình Đình."

"A a a a!"

Lưu Trí Mẫn đẩy mở cửa tử cung, cắm thẳng côn thịt vào trong, cảm giác sung sướng khi bị cắm sâu vào làm cho Kim Mẫn Đình cong chân, liên tục rên rỉ.

Bàn tay vốn dĩ đang nắm eo nàng lại di chuyển lên nắm lấy ngực nàng, cô nắm chặt bầu ngực trắng nõn của Kim Mẫn Đình, cắm mạnh côn thịt vào trong tiểu huyệt mềm mại, mỗi lần cắm vào đều cắm thẳng đến tử cung.

Đêm đó Kim Mẫn Đình chảy rất nhiều nước, lúc lên đỉnh cửa tử cung lại cắn chặt quy đầu, Lưu Trí Mẫn biết rõ còn cố ý hỏi nàng: "Có thể bắn vào bên trong không? Đình Đình, chị có thể bắn vào trong tử cung em không?"

Kim Mẫn Đình lắp bắp trả lời: "Nhanh, nhanh một chút. . ."

Cứ bắn hết cho nàng.

Trong miệng, trong tiểu huyệt, trong tử cung, chỉ cần Lưu Trí Mẫn có thể cho nàng tình yêu dịu dàng và cảm giác sung sướng, tất cả những chỗ này đều có thể nhận tinh dịch của Lưu Trí Mẫn.

"A~"

Quả nhiên Lưu Trí Mẫn đã bắn ra.

Tinh dịch nóng bỏng phun thẳng vào trong tử cung, làm cho Kim Mẫn Đình vừa run rẩy vừa vui sướng, trong cơn vui sướng nàng đã ngủ thiếp đi.

Lúc thức dậy, Kim Mẫn Đình bị cô làm cho thức giấc, Lưu Trí Mẫn đứng bên giường nắm lấy chân nàng, liên tục vận động hông cắm côn thịt vào trong tiểu huyệt của nàng.

"Ưm~"

"Có sướng không?" Lưu Trí Mẫn ra sức cắm vào trong tiểu huyệt.

Kim Mẫn Đình liếc cô một cái, nàng nắm chặt chăn nói: "Chị muốn trả thù em, ưm. . . Có đúng không?"

Lưu Trí Mẫn không hiểu: "Chị trả thù em cái gì?"

Kim Mẫn Đình nâng người cho cô cắm vào, đợi sau khi lên đỉnh một lần, nàng mới giương chân nói: "Bởi vì em đã lén chơi côn thịt của chị lúc chị ngủ, cho nên bây giờ chị cũng muốn làm vậy."

Lưu Trí Mẫn cúi đầu hôn nàng, cô cười nói: "Chị không nhớ dai như vậy đâu, Đình Đình, chị làm em chỉ có một lý do chính là yêu em, muốn thao em, nhưng mà .. ."

Kim Mẫn Đình nheo mắt: "Nhưng mà cái gì?"

Lưu Trí Mẫn lại hôn mạnh lên môi nàng, ma sát tai nàng rồi nói: "Nếu như có thể trở về lúc đó, chị muốn được thức dậy khi em đang làm chị, chị sẽ nói với em, nếu em muốn côn thịt của lão công thì cứ nói thẳng, lão công còn không để cho em chơi sao?"

Kim Mẫn Đình cười, nàng lật người cưỡi lên trên người cô: "Lão công, bây giờ em muốn."

Côn thịt của Lưu Trí Mẫn lại cương cứng.

Bây giờ cô có chuyện phải làm, đó chính là tiếp tục thỏa mãn tiểu huyệt dâm đãng của Đình Đình nhà cô.

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro