CHƯƠNG 67 - Nổi điên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minjeong vừa hiểu ra một chuyện rồi, nàng không là gì với Jimin. Hết lần này đến lần khác, lúc điên cuồng muốn nàng thì luôn ngon ngọt dụ dỗ. Đến khi xong chuyện lại quay sang tỏ thái độ như không cần tới nàng nữa.

Đôi mắt Minjeong long lanh nhìn Jimin, nàng sẽ nhất định không tin bất cứ lời nào của Jimin nữa. Minjeong dũng cảm không để rơi giọt nước mắt nào. Nàng quay đầu định bỏ đi thì bị Jimin bắt lấy cổ tay kéo lại gần.

"Thái độ như vậy là sao?" Đôi mày Jimin cau lại trông rất bực dọc."

"Không có, em buông ra..." Minjeong muốn rút tay lại, mặt cúi xuống không nhìn vào Jimin. Ai mới là người tỏ thái độ chứ?

"Không buông." Jimin ngang ngược ôm Minjeong lại gần, cúi xuống muốn hôn nàng, nhưng Minjeong vùng vẫy nghiêng mặt đi né tránh.

"A- buông ra." 

Jimin siết lấy eo nàng, ánh mắt của Jimin khiến nàng cảm giác run rẩy, giống như cô muốn nuốt chửng nàng vào trong bụng. Bây giờ nàng mới thấy Jimin đúng là đồ xấu xa, tính khí không ai đoán được, muốn thì liền làm tổn thương nàng.

Rốt cuộc cũng bị Jimin hôn xuống, nụ hôn cuồng nhiệt mút lấy lưỡi nàng.

"Ưm- buông..." 

Minjeong không chịu nổi nữa dùng sức đẩy Jimin ra, hai chân yếu ớt bỏ chạy, Jimin tức giận ném áo vest xuống đất liền đuổi theo. Minjeong cố chạy nhanh xuống lầu nhìn thấy bà chủ đang ở phòng khách, nàng liền chạy đến trốn sau bà.

"Có chuyện gì vậy?" Phu nhân quay sang thấy Minjeong ướt đẫm nước mắt, sợ hãi nấp sau lưng, tay còn bấu vào cánh tay bà chủ.

Jimin không nói lời nào, đôi mắt u ám đi tới muốn kéo Minjeong về thì bà chủ liền ngăn lại, tức giận đẩy vai Jimin ra.

"Con làm gì vậy? Minjeong chỉ mới xuất viện, lại ăn hiếp con bé nữa rồi?"

"Chuyện của con và Minjeong mẹ đừng xen vào." Jimin giống như đang nổi điên, bà chủ thấy cô giống như đang biến thành một người khác, từ trước đến nay cô chưa bao giờ có hành động thô lỗ như vậy.

Jimin tiếp tục sấn tới, bà chủ liền ôm Minjeong lại. Lớn tiếng quát: "Con muốn làm gì Minjeong?"

Quản gia trong nhà nghe lớn tiếng liền đứng sang một bên xem viễn cảnh hỗn loạn ba người giằng co. Bọn họ định bước tới can ngăn liền bị Jimin phóng cho ánh nhìn sắc bén. "Không ai được phép tới đây."

Không ai dám bước tới, Jimin giống như đang nổi điên không kiềm chế được bản thân nữa.

"Mẹ buông Minjeong ra." Jimin nổi giận bắt được cánh tay Minjeong, nàng hoảng sợ rụt tay lại ôm lấy bà chủ.

"Con say xỉn rồi thì về phòng ngủ, đừng có ở đây làm loạn! Chuyện những bức ảnh của con bị đăng tải lên tin tức, mẹ còn chưa tính sổ với con."

Jimin như không quan tâm cô kéo mạnh Minjeong về phía mình. Nàng sợ hãi khóc nức nở nắm lấy tay bà chủ: "Bà chủ, nói với cô chủ bỏ qua cho con đi mà... con sợ quá, bà chủ ơi..."

"Con buông con bé ra có nghe không?" Sức lực bà chủ tất nhiên sẽ không thể trọi lại Jimin, chỉ có thể kéo tay Minjeong lại.

Jimin yên lặng, mặt hầm hầm tiếp tục kéo tay Minjeong đi, tay nàng bị rơi ra khỏi vòng tay của bà chủ. Minjeong hoảng loạn níu lại, sợ hãi cầu xin tha thứ: "Cô chủ, bỏ qua cho tôi đi mà..."

Jimin như vậy thô bạo kéo Minjeong lên phòng, bà chủ liền đuổi theo. Lên đến phòng thì Jimin đóng sập cửa lại còn khóa trái.

"Yu Jimin!!! Con nổi điên cái gì lại trút lên Minjeong? Mau mở cửa ra!!" Bà chủ sợ cô sẽ làm tổn thương đến Minjeong liên tục đập cửa, tuy nhiên phòng Jimin thì chỉ có cô mới có chìa khóa.

A!"

Minjeong bị đẩy mạnh lên giường đến đàu váng mắt hoa, vừa hồi phục tinh thần liền ngẩng đầu muốn bỏ chạy liền bị Jimin đẩy xuống nệm lần nữa.

"Muốn bỏ trốn sao?"

Jimin thở hì hục, giọng thấp xuống đáng sợ. Tiếp theo hành động của Jimin khiến Minjeong hoảng hốt. Cô vung tay gạt hết toàn bộ ly và bình nước thủy tinh xuống đất vỡ nát. Ngay cả lúc đạp lên mảnh vỡ cũng không có cảm giác đau đớn.

Minjeong hoảng sợ tiến không được, lùi cũng không xong. Tiếp theo Jimin giật mạnh hộc tủ, xốc hết toàn bộ đồ dùng trong đó ra ngoài. Jimin thở hồng hộc như con thú bị thương, cảm thấy chưa đủ, cô vung chân đạp thẳng vào tủ kính khiến chúng bị vỡ ra.

Bà chủ bên ngoài nghe tiếng đổ vỡ bên trong thì vô cùng hoảng sợ, bà vẫn tiếp tục đập cửa dù vô vọng.

Jimin tiếp tục vung tay gạt hết đồ dùng làm việc trên bàn rơi xuống đất. Trong phòng hiện tại chính là một đống hỗn độn chưa từng thấy.

Lúc này Minjeong nhìn thấy máu từ chân Jimin đang bắt đầu rỉ rả, nàng vô cùng sợ hãi, không nghĩ gì liền chạy tới ôm Jimin lại, đau lòng khóc nức nở. Minjeong vừa chứng kiến cảnh tượng gì đây...

"Cô chủ, cô chủ đừng tức giận... đừng tức giận mà, cô chủ bị thương rồi..." Nếu tiếp tục, e là cô sẽ mất máu mà chết.

Jimin vừa được Minjeong ôm chầm lấy, cảm giác trong lòng như được xoa dịu. Mồ hôi ướt đẫm thân áo, Jimin thở từng hơi nặng nhọc, đến khi có thể bình tĩnh lại thì mới nắm lấy vai Minjeong nhẹ đẩy ra.

Vẻ mặt Jimin hiện tại thật sự rất thê thảm, cô không nói lời nào quay đầu muốn đi ra ngoài thì bị Minjeong kéo lại.

"Cô chủ đừng đi nữa, chân của em..." Minjeong vừa rồi rất hoảng sợ bộ dạng của Jimin, nhưng vừa thấy cô bị thương liền khiến cho nàng tâm hoảng ý loạn. Nàng vô cùng dịu dàng dìu tay Jimin đi đến ngồi xuống giường.

Minjeong quên rằng bản thân đã rất đau lòng, vừa khóc thút thít, hít hít mũi nhỏ vừa đi tới hộp sơ cứu treo trên tường lấy ra bông băng thuốc đỏ. Jimin theo dõi từng hành động của nàng, nên cô thừa biết nàng chuẩn bị làm cái gì.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro