Extra 1: lá thư năm ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


gửi karina - nữ thần của em

lúc nàng đọc lá thư này, em đoán nàng đang ở trong toa tàu đến na uy và có lẽ đang tự hỏi vì sao em lại viết nó. đơn giản là vì đây là điều em muốn làm cho nàng. lá thư này như một lời thú nhận của đứa trẻ không dám nói trực tiếp với nàng. mong nàng đừng cười em đấy.

karina biết không, em vốn không giỏi thổi harmonica, bản duy nhất em biết chơi là canon in d. thật ra em cũng không yêu harmonica đến thế. karina đã nói thích nghe em thổi harmonica, đặc biệt là bản canon in d nên mỗi lần ra biển ngồi ở đoạn gần nhà nàng em đều mang theo harmonica dù cho có gặp nàng hay không.

em thích dáng vẻ yêu kiều của nàng. từng bước đi trên đôi cao gót, trong những bộ váy thời trang nhất. không một mỹ từ nào có thể lột tả được vẻ đẹp của nàng.

em thích nghe giọng nói của nàng, trầm thấp lại có chút khàn và cả khi nàng gọi em là " bé " con tim em nảy lên từng nhịp.

và còn nhiều điều nữa nhưng ngắn gọn thì, em thích hết mọi thứ từ nàng.

em nghĩ về nàng cả mùa hè.

em nhớ lần đầu bắt gặp ánh mắt màu xám nhạt dịu hiền nơi nàng bên bờ biển. đáy mắt nàng tĩnh lặng nhưng khiến tâm em gợn sóng.

karina khiến em quên mất nắng hè đang oi bức, quên mất gió biển thổi vào mang theo hương muối mặn chát.

nàng tựa như ấm áp từ ngọn lửa giữa trời đông, rạng rỡ nơi nàng là ánh mặt trời sáng soi vạn vật, chói lóa khiến ai cũng phải ngắm nhìn.

em nhớ những con đường nàng đi, những sạp chợ và cửa tiệm nàng thường đến. vì đã có khoảng thời gian em luôn đi phía sau nàng.

nàng không biết đúng không ? em cũng không muốn cho nàng biết đâu. vì nếu lỡ như nàng hỏi đến, em không thể trả lời kiểu "em tình cờ đến đây" hay nói thẳng do em theo sau nàng được. em nhận ra, từ khi con tim này thổn thức vì nàng, hành động của em thật tùy hứng. nhưng có vẻ mọi thứ sắp trở lại như cũ rồi, vì nàng không ở đây nữa.

đến lúc này, đã đến lúc em phải thú nhận, rằng em thương karina biết bao. em xin thề bằng cả con tim và trước ánh trăng, rằng tình cảm em dành cho nàng không phải thứ tình cảm như những cậu trai, gã đàn ông khát khao có được nàng.

chỉ là em muốn thấy nàng hạnh phúc, không còn đau khổ và buồn tủi. chỉ là em đã ước gì mình là người lớn để ở bên nàng, dõi theo nàng.

nhưng cách nàng cười cho có lệ với những gã theo đuổi nàng, cách nàng từ chối những ngỏ ý giúp đỡ từ họ đều cho em biết, nàng vẫn còn yêu chồng đậm sâu. điều đó khiến em hối hận sau đêm ở nhà nàng. trong lúc nàng yếu đuối, mệt mỏi nhất em đã ích kỷ, con tim đã không còn nghe theo lý trí mà quá phận với nàng. nhiều ngày sau và cho đến tận lúc này, em vẫn không đủ dũng khí nhìn nàng, xin lỗi nàng vì tối hôm ấy.

cho nên em đành nhờ những dòng thư này gửi đến nàng lời xin lỗi từ tận sâu cõi lòng. em xin lỗi vì đã cư xử không đúng chừng mực, đã phản bội lại niềm tin nàng dành cho em.

em không đủ mạnh mẽ để tiễn nàng đi. con đường dẫn nàng vào cuộc sống em lại cũng chính nó dẫn nàng đến nơi khác. đôi mắt nâu trà này không thể nhìn bóng lưng yêu kiều thanh cao của nàng ra đi trong buổi sớm mai. vì không thể ngăn dòng lệ chực trào.

mọi thứ sau này sẽ vẫn như cũ, chỉ khác là lửa lòng em chỉ còn đốm đỏ, không còn rực cháy như trước và nắng thụy điển dường như nhuốm màu buồn, không còn rực niềm hạnh phúc.

em mong karina ở nơi xa biết chăm sóc cho bản thân, đừng hút thuốc mỗi khi màn đêm buông xuống ( đừng hỏi vì sao em biết điều này, em sẽ không tiết lộ đâu ), đừng bỏ bữa nữa. nếu còn gặp lại nhau, mong karina đừng quên đứa nhỏ này nhé.

cuối cùng, dù karina ở na uy, ba lan, pháp hay bất cứ nơi nào xin nàng hãy nhớ một điều rằng,

chạng vạng nắng hay rực rỡ hoàng hôn ở miền nam thụy điển, vẫn có người chờ nàng cùng điệu nhạc canon in d, tiếng harmonica bên bờ biển lộng gió.

thương karina vô vàn,

giselle

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro