| 1 |

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Chuyện diễn ra tại Venyth - một thế giới phép thuật tồn tại song song với thế giới loài người)

Ráng chiều ở Venyth có màu tựa như những trái đào với đám mây ánh cam phớt hồng vây quanh khắp chốn. Sương mù tuôn trong hành lang dọc dãy kí túc xá phù thủy mịn như nhung và mang đến cảm giác êm ái vô cùng. Seokjin yêu cái cách học viện Stonehill luôn thật xinh đẹp mỗi khi chạng vạng về, toàn bộ khu Eynsworth chìm trong ánh hoàng hôn ngọt lịm. Này đây suối mây mềm đang trôi chảy ngoài khung cửa sổ, vầng trăng khuyết với ánh sáng vàng hòa thêm vẻ huyền ảo cho khung cảnh ngập một sắc hồng mênh mang. Seokjin mơ màng đi trên những đám mây, trong đường nét mềm mại bỗng thấp thoáng một bóng hình nhỏ nhắn, Seokjin vô tình nhìn thấy mái tóc bạch kim thoắt ẩn thoắt hiện sau tầng bông mềm, những sợi tóc gợn sóng kia không thể lẫn đi đâu được. Người mình yêu đang ở trước mặt, có lý nào Seokjin lại không nhận ra, nụ cười liền nở trên môi với dáng vẻ thật trìu mến. Anh vội vàng lùa những đám mây ra để tìm chàng trai của mình.

"Yoongi, em đâu rồi?"

Anh cất tiếng, giọng đong đầy yêu thương, màu hồng nhàn nhạt loang trong đôi mắt, lấp loáng những tia sáng phản chiếu từ ánh trăng vàng. Đuôi mắt anh cong lên thật hiền, gương mặt của chàng trai lúc nãy lại ló ra, mỉm cười nhìn Seokjin.

"Yoongi"

Anh âu yếm gọi, ấm áp và hiền từ. Yoongi định quay lưng bỏ đi nhưng anh đã nhanh chóng tiến đến giữ cậu lại. Anh xoay cậu đối diện với mình, dịu dàng ngắm nhìn đôi mắt đen trong trẻo ấy một lúc lâu, trong lòng Seokjin chợt dâng lên một cảm giác dễ chịu, thậm chí còn thoải mái sự mềm mại của đám mây dưới chân anh nữa. Yoongi chỉ im lặng nhìn anh, đôi mắt nhẹ nhàng chớp mở và đôi môi nghiêm trang khép lại. Seokjin nhìn đôi môi ấy đến mê mẩn, say sưa chiêm ngưỡng cánh môi hồng pha chút sắc đỏ nhàn nhạt, căng mướt, mềm mịn. Thật thích mắt. Seokjin nghĩ thầm, Thật đáng yêu. Tim anh đập lên dồn dập. Anh cúi đầu, chậm rãi đưa mặt mình đến gần mặt cậu, đến gần hơn nữa, rồi gần hơn nữa. Yoongi vẫn giữ nguyên sự im lặng, Seokjin khúc khích cười thầm, nếu là bình thường thì có lẽ bây giờ cậu đã ngượng chín mặt rồi, anh chợt tưởng tượng ra gương mặt khi xấu hổ của Yoongi, ôi cái dáng vẻ chàng trai nhỏ cố che đi đôi má đỏ bừng của mình ấy, chắc sẽ làm anh xao xuyến khôn nguôi mất. Lòng anh lâng lâng, cảm thấy thật hoan hỉ, anh nhắm mắt lại và chuẩn bị thả xuống đôi môi nhỏ ấy một nụ hôn ngọt ngào.

"Jin hyung."

A, Seokjin nghe thấy tiếng chuông thánh đường văng vẳng bên tai, âm thanh trầm ấm đủ để làm cho anh say mê không dứt. Những đám mây bắt đầu che khuất tầm nhìn, trước mắt cứ mờ dần. Seokjin chìm trong bóng tối khoảng ba giây. Mặc dù không nhìn thấy gì nhưng anh vẫn cảm nhận được cái gì đó đang chạm lên mặt mình. Có cơn ngứa ngáy chạy trên gương mặt như chiếc lông vũ phe phẩy trêu đùa. Chóp mũi và hai bên má anh nhồn nhột.

Anh giật mình tỉnh dậy, chùm đèn pha lê trên trần nhà hiện ra trước mặt, như một phản xạ thông thường, Seokjin nhận ra phòng của mình, anh đang nằm trên sô pha với một tay đặt trên bụng, khung cảnh quen thuộc dần đưa anh về với thực tại còn Seokjin lại không muốn chấp nhận điều này chút nào.

Bởi giấc mơ đã tan biến hoàn toàn.

"Ôi không! Lại là mơ sao?"

Anh thất vọng kêu lên, hai tay ôm lấy gương mặt mình, vẫn còn lưu luyến giấc mộng đẹp đẽ lúc nãy mà không để ý có một bóng hình đang ngồi bên cạnh.

"Jin hyung."

"Hở?"

Seokjin nghe thấy giọng nói quen thuộc nhưng hiện giờ anh thấy tâm trạng mình tệ lắm, anh chỉ kêu lên trong cổ họng rồi bần thần ngồi dậy, đầu óc vẫn còn mơ màng. Mắt anh mờ mờ ảo ảo, cứ mãi nghĩ về giấc mơ dang dở ban nãy mà lòng hụt hẫng vô cùng, tiếng gọi vẫn vang đều như đang muốn thu hút sự chú ý của Seokjin. Anh quay sang, tâm sự bộn bề trong lòng chợt tan biến khi nhìn thấy người trước mặt.

Yoongi - chàng học viên trẻ tuổi với mái tóc bạch kim và gương mặt tựa tượng tạc đang ngồi bên sô pha, ngước nhìn anh với một vẻ chăm chú. Đôi mắt cậu lặng yên, màu đen trong con ngươi sắc sảo ấy đủ để làm anh tỉnh táo trở lại. Lòng anh rộn lên và khuôn mặt giãn ra dễ chịu, anh đưa tay vuốt tóc cậu rồi mỉm cười, ân cần cất tiếng:

"Có chuyện gì sao bé cưng?"

"Huh..."

Yoongi hơi bất ngờ trước cách gọi của Seokjn, không vội đáp mà chống khuỷu tay lên nệm ghế, mặt tựa vào lòng bàn tay và ngước nhìn người lớn hơn, ánh nhìn mang một vẻ tĩnh lặng, ôn hòa, dường như cậu đang quan sát thần sắc trên gương mặt anh.

Anh chỉ cười một cái thật ấm áp với nét mặt trìu mến hết mực. Trong lòng bỗng dưng phơi phới mỗi lần ngắm nhìn Yoongi. Vốn dĩ trong mắt anh cậu đã luôn là chàng trai nổi bật và đáng yêu nhất rồi, nhưng bây giờ trông cậu lại càng xinh đẹp hơn, cậu tựa như một bức tranh, yên tĩnh đến hút hồn, đôi mắt đen thu hút... và có chút gì đó rất quyến rũ mà anh không thể giải thích được.

"Không có gì đâu, em thấy anh ngủ ngon quá nên chỉ muốn nhìn một chút thôi. Anh đã đỡ mệt chưa? Vẫn còn lâu mới kết thúc giờ nghỉ trưa mà, anh cứ ngủ thêm chút cũng được."

Cậu điềm đạm trả lời rồi ân cần hỏi, Seokjin có thể nhìn thấy sự lo lắng hiện lên trong đôi mắt chàng phù thủy nhỏ. Tim anh bỗng thấy thật ấm áp, người yêu của anh thật dịu dàng.

"Anh thấy khỏe hơn rồi, với lại lát nữa anh còn đi họp với mấy thầy cô ở phòng giáo vụ, anh nên chuẩn bị thôi."

Seokjin chải lại mái tóc và chỉnh sửa quần áo, anh xoa xoa mắt mình, sau đó kéo Yoongi ngồi bên cạnh.

"Mà anh vừa mơ thấy gì vậy, lúc tỉnh dậy em thấy anh có vẻ nuối tiếc lắm đó."

Yoongi tò mò. Mắt Seokjin chớp chớp, anh giữ nguyên nụ cười mà không phản ứng gì. Anh có nên nói không nhỉ? Seokjin mơ mộng. Sẽ ra sao nếu anh bảo rằng anh đã mơ thấy hai đứa sắp chạm môi nhau? Seokjin thầm nghĩ đó có thể là một nụ hôn ướt át, chà, lãng mạn làm sao. Ồ không! Anh đang nghĩ cái gì thế này? Seokjin nhủ thầm, "Không được", không phải suy nghĩ riêng tư nào cũng nên nói ra đâu vì đa phần nghe nó sẽ khá ngượng ngùng và kì cục, anh phải ngăn cái miệng của mình lại thôi.

Mà chỉ là một nụ hôn thôi mà. Ừ thì chỉ là một nụ hôn, thật khó để tìm một đôi nào đó yêu nhau mà không dành cho nhau những nụ hôn ngọt ngào. Nhưng anh và Yoongi chưa hôn môi lần nào, tại cả hai chưa nghĩ sẽ làm chuyện đó, tình yêu của họ như đóa hoa đơm nở đầu xuân vậy, dễ thương và thật trong sáng. Ở độ tuổi của Yoongi chắc sẽ không nghĩ ngợi gì nhiều về những hành động thân mật ấy đâu, nhưng anh lại không hoàn toàn như vậy. Anh đã hai mươi mốt tuổi rồi, dù khoảng cách tuổi tác không lớn lắm nhưng suy nghĩ của anh trưởng thành hơn nhiều, thậm chí dạo gần đây anh đã nghĩ về chuyện hôn môi rất thường xuyên chỉ vì Yoongi dần chạm ngưỡng mười tám. Tai anh đột nhiên đỏ bừng (biểu hiện lộ liễu mỗi khi anh xấu hổ) khi không thể ngăn những suy nghĩ đen tối cứ ngày một nảy nở trong đầu. Anh ho khan vài tiếng để bình tĩnh lại, chỉ cười cười, trả lời có như không:

"Cũng không có gì, tại dạo này anh mệt quá nên vậy."

Seokjin chỉ đáp đơn giản như thế. Rõ ràng có một sự thật là khi ai đó nói không có gì thì đều có nghĩa rằng trong lòng họ thực sự đang có gì đó. Nhưng Yoongi cũng không mấy để tâm lắm, cậu chỉ "À" một tiếng rồi thôi, Seokjin cũng thôi nghĩ ngợi thêm nhiều.

Có lẽ Seokjin nên thú nhận, có lẽ anh nên bộc bạch rằng dạo này anh tơ tưởng đến cậu rất nhiều, cảm giác say mê người yêu không hiếm gì, còn Seokjin lại chìm đắm trong nỗi nhớ nhung ấy hệt như một kẻ nghiện rượu. Cứ mỗi lần nằm ngủ là anh lại mơ thấy mình hôn Yoongi, không kiểu này thì là kiểu khác. Chúa ơi, anh thừa nhận là công việc dạo này khiến mình căng thẳng rất nhiều, nghĩ vu vơ một chút cũng là lẽ thường tình. Nhưng không hiểu sao Seokjin chỉ mơ về những nụ hôn và mơ thấy chúng rất thường xuyên, nếu phải thừa nhận thì... anh thật sự thích những giấc mơ đó.

Chung quy lại chính là anh yêu việc được gần gũi với Yoongi như vậy, làm sao anh có thể kìm lòng khi ở bên một Yoongi quá đỗi cuốn hút, gương mặt được điêu khắc bởi sự ngây thơ, trong trẻo kết hợp cùng những đường nét sắc sảo lạnh lùng. Một Yoongi luôn đẹp đẽ trong chiếc sơ mi trắng cùng quần tây đen ôm trọn lấy đôi chân thon gọn, là cậu học trò ngoan ngoãn mỗi khi lên lớp và trở thành nhóc phù thủy ranh mãnh thích bày trò những lúc nhàn rỗi, kiểu nào Seokjin cũng thích, kiểu nào cậu cũng làm anh mê mẩn.

Dù là mơ hay thật, anh vẫn luôn muốn được hôn lên khuôn mặt trắng trẻo của cậu cho thỏa thích, có điều anh không chắc Yoongi có nghĩ giống mình không, bởi cậu là một chàng trai kiêu hãnh, đôi khi sẽ hơi khó tính nữa nhưng dù sao cũng rất ngọt ngào và dễ thương. Anh không biết cậu sẽ nghĩ gì khi nghe thấy những khát khao trần trụi thốt ra từ miệng người yêu mình. Seokjin không tưởng tượng ra. Thế nên anh chỉ giữ trong lòng, nhưng mỗi lần nhớ về những giấc mơ ấy thì anh lại thấy thần kinh kích thích, một cảm giác vừa nôn nao mà vừa tội lỗi lan tỏa khắp tâm trí anh.

Nói đi cũng phải nói lại, Seokjin trở nên như vậy cũng có nguyên do. Chuyện là vì Yoongi càng lớn càng đáng yêu, thi thoảng hay bĩu môi khi đang nói chuyện với anh làm anh yêu chết đi được. Với lại Yoongi cũng sắp trở thành phù thủy rồi, ở thế giới Venyth hay trường Stonehill nói riêng thì việc trở thành một phù thủy hoặc tiên đồng nghĩa với việc người đó đã học xong chương trình đào tạo. Và thay vì tổ chức lễ tốt nghiệp cho tất cả mọi người như bên Leyebourne - nhà của các thần tiên, thì cộng đồng phù thủy thuộc nhà Eynsworth lại có xu hướng tổ chức lễ cho riêng từng người, ngày lễ đó được gọi là lễ trưởng thành. Dù là lễ tốt nghiệp hay lễ trưởng thành thì đó đều là cột mốc đánh dấu sự kiện quan trọng trong cuộc đời tất tả những người ở đây, đó là một ngày trọng đại.

Cũng không còn bao lâu nữa là đến lễ trưởng thành của Yoongi, sau hôm đó thì cậu và anh sẽ chính thức ở bên nhau, do vậy Seokjin không thể không nghĩ đến những chuyện mà mình sẽ làm khi có cậu bên cạnh. Bất cứ chàng trai nào cũng muốn người mình yêu chỉ thuộc về riêng mình thôi, Seokjin cũng không ngoại lệ, nhưng ngoài điều đó ra thì anh còn trân trọng và yêu thương Yoongi rất nhiều cho nên anh không muốn làm chuyện gì vượt ngoài sự cho phép.

Seokjin tát nhẹ lên má mình, anh đang nghĩ đi đâu thế này? Dạo này Seokjin có dấu hiệu bị ngớ ngẩn rồi, có lẽ phần nhiều là do tối nào anh cũng thức thâu đêm để làm mấy cái thí nghiệm nên chẳng thể dành thời gian cho bản thân, thế là sáng ra mặt mũi anh cứ lờ đà lờ đờ, không thì biến thành con sâu ngủ cả ngày uể oải.

Quay lại thực tại, Seokjin nhìn người yêu bé nhỏ đang ngồi bên cạnh, anh dịu dàng cất lời:

"Thế còn em, nãy giờ em làm gì vậy?"

Yoongi nhìn anh với vẻ mặt điềm nhiên, cất lên giọng nói trầm ấm dịu êm:

"Bài tập nhàm chán quá nên em định tìm thứ gì đó giải trí một chút, mà kí túc xá của mấy thầy cô phù thủy chẳng có gì thú vị cả, bộ chỉ có mỗi phòng của anh hay tất cả mọi người đều giống vậy thế?"

Chàng trai chán chường trả lời. Seokjin choàng tay qua vai cậu, tiện tay bẹo chiếc má mềm một cái.

"A! Đau em!"

Yoongi ré lên, vẻ mặt hơi dỗi làm Seokjin bật cười.

"Sau này sống ở đây là biết ngay," anh đáp. "Không nhắc thì anh quên mất. Hồi nãy em làm gì anh phải không?"

"Thật sao? Em có đâu, em chỉ giải trí chút xíu thôi mà."

Yoongi nhanh nhảu phân bua.

Anh hơi nheo mắt, vẻ đa nghi, lấy hai ngón tay véo nhẹ chóp mũi Yoongi:

"Em giải trí bằng cách trêu chọc một người đang ngủ à? Anh biết em làm gì trong lúc anh đang say giấc đó nhé."

"Anh lạ ghê ấy, em có làm gì đâu nào."

Yoongi ung dung đáp, chẳng có gì là sợ cả vì Yoongi biết anh sẽ không bao giờ giận cậu. Seokjin cười thầm với gương mặt như đã biết thừa mọi thứ. Anh tựa đầu lên ghế, lấy lại thần thái của một giáo viên, anh hỏi:

"Thế bài tập môn thảo dược học của em tới đâu rồi, trò Yoongi?"

Yoongi cũng biết pha trò, cậu cong môi đáp, vừa lễ phép cũng vừa tinh nghịch, chẳng khác gì trên lớp cả:

"Em sắp xong rồi, còn một bước nấu thuốc nữa là xong, đó chỉ là chuyện nhỏ đối với em. Anh nghĩ xem em nên hoàn thành vào lúc này hay để đến tối rồi làm nhỉ thưa-thầy?"

"Tùy em thôi, nhưng chẳng phải sáng mai là đến hạn nộp bài rồi sao? Nếu bây giờ có thể làm xong thì em nên làm đi, đừng để nước đến chân mới nhảy." Anh nhắc nhở, khoé môi hơi nhếch lên vì khoái chí trước cách xưng hô của Yoongi.

Yoongi ngả lưng lên sô pha, cậu nghĩ ngợi điều gì đó rất chăm chú. Seokjin cũng không làm phiền cậu, cứ để chàng trai chìm vào thế giới nội tâm của mình. Rồi cậu kéo anh lại mà tuyên bố:

"Thôi, em không làm bài nữa đâu."

Seokjin tá hỏa:

"Ơ sao lại thế? Em sắp tốt nghiệp rồi, sắp thành một phù thủy thực thụ rồi đó. Không học bây giờ là không có được đâu. Nghĩ đến tương lai gần nhất của em đi, chẳng phải ngày mai em có tiết của thầy Samari sao? Em biết ông ấy hung dữ cỡ nào mà, nếu lỡ bị phạt thì anh cũng không cứu nổi đâu cho em hay trước."

Yoongi thở dài dựa vào lòng Seokjin, anh thuận tay ôm lấy cậu. Cậu bĩu môi, từ góc nhìn của Seokjin có thể thấy được hai cái má trắng sữa và đôi môi xinh xắn, không nghĩ gì nhiều, dễ thương! Seokjin thấy dễ thương muốn xỉu. Nhưng bây giờ Yoongi đang nhõng nhẽo với anh, không được, anh phải nghiêm, nếu không sẽ bị nhóc phù thủy này điều khiển theo ý của cậu mất.

"Em đã học năm cuối rồi mà, lười một chút có sao đâu."

"Không cho lười, lo học đi ông tướng của tôi ơi."

Seokjin xoa đầu cậu, ngoài mặt thì nghiêm nghị nhắc nhở nhưng trong lòng lại muốn yêu chiều cục bông này. Quả thật anh không làm ra vẻ nghiêm khắc được. Anh tự trách. Chúa ơi, cái tên si tình này!

"Thôi nào Jin hyung. Nhiều lúc em thấy căng thẳng lắm, có những thứ khiến em rất đau đầu."

Yoong đáp lại, tự nhiên anh cảm thấy người yêu của mình hôm nay thật lạ, cái sự lạ lùng này làm anh thích thú, bụng dạ cứ ngứa ngáy nổi lên cảm giác muốn chòng ghẹo.

"Yoongi của anh hôm nay sao vậy? Ai gây sự với em à? Nói với anh kẻ nào để anh xử hắn cho. Anh sẽ bỏ mắt mèo vào đồ của hắn."

Anh ôm chầm cậu vào lòng, tựa mũi lên đỉnh đầu Yoongi và khẽ thơm lên mái tóc mềm.

Chàng thơ trong lòng rục rịch, anh nghe tiếng cậu cười khúc khích, hai mắt cong lên như trăng khuyết, lòng anh cũng tự dưng mềm nhũn theo.

"Thầy Seokjin xấu tính thật đấy."

Yoongi nhìn anh mà cười rộ lên. Còn Seokjin lại xem đó như một lời khen đầy yêu thương.

"Anh mua quýt với em đi, nếu bây giờ được ăn quýt thì em sẽ có tinh thần hơn đó."

Cậu thì thầm mà nghe như một lời năn nỉ.

Trông cậu đáng thương quá, nhưng quýt chỉ có ở hạ giới thôi chứ chốn trên mây này làm gì có trái cây, cùng lắm chỉ có mấy cây tiên dùng làm thuốc. Mà bây giờ muốn đi cũng phải đến tối muộn mới tới nơi được, từ Stonehill xuống mặt đất xa xôi vô cùng, cái trường này nằm chót vót tận chín tầng mây ấy. Seokjin chợt nhớ ra ngày mai cả hai còn phải đến lớp sớm, anh nhìn cậu rồi nhẹ nhàng bảo:

"Em chưa làm xong bài tập, sáng mai còn có tiết học nữa, vậy mà đòi đi kiểu gì được. Với lại ăn quýt ban đêm không sợ nặng bụng sao?"

Yoongi đẩy khóe môi sang hai bên thành một đường ngang, vẻ mặt kiêu kỳ đáp lại:

"Em có thể chế ra loại thuốc mà ăn một trăm trái quýt cũng không bị sao cả."

"Chà, bé cưng của anh giỏi thế nhỉ. Nhưng thời gian không cho phép thì em có chế ra thuốc gì đi nữa cũng vô ích thôi cưng à."

Anh trả lời như đang chọc ghẹo, anh hôn nhẹ lên vầng trán trắng trẻo của cậu, nhẹ nhàng khuyên nhủ:

"Để sáng mai học xong rồi anh sẽ đi với em, đến lúc đó em muốn ăn bao nhiêu cũng được."

Yoongi ngẩng mặt nhìn anh, hỏi vặn:

"Thật không?"

"Thật." Seokjin cam đoan.

"Nếu anh bùng thì sao?"

"Thì anh sẽ bị trây mắt mèo."

"Vậy cũng được à? Lỡ anh bị nổi mụn thì sao đây? Anh sẽ hết đẹp trai mất."

Yoongi nghiêng đầu chiêm ngưỡng nhan sắc rực rỡ của anh.

"Có sao đâu, em làm thì anh đều chấp nhận hết mà."

Seokjin cười với vẻ mặt thản nhiên, không thành vấn đề.

Mấy lời đùa vui đó dễ dàng làm Yoongi bật cười, khuôn mặt cậu nom rất vui vẻ, nụ cười hở lợi dễ thương đã xuất hiện. Anh say sưa ngắm nhìn, tuyệt, anh thắng rồi.

"Vậy mai học xong em sẽ đến gặp anh."

Yoongi nói xong bèn đứng dậy, Seokjin nhìn theo cậu rồi vén tay áo nhìn đồng hồ. Anh cũng đứng dậy theo. Yoongi quay lại, cậu ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt trong veo, hàng mi rung rinh tựa cánh hoa. Cậu nhắc lại một lần nữa:

"Anh nhớ đó nha."

"Dĩ nhiên rồi, sao mà anh quên được."

Chàng giáo viên ngọt ngào trả lời, không nhịn được thơm một cái nữa lên trán cậu. Mặt Yoongi hơi đỏ lên, cậu cười dịu dàng, nói đùa:

"Nhìn SeokJin giống người yêu của em quá đi."

SeokJin nghe xong tỏ vẻ hờn dỗi, anh phụng phịu không chịu, đùa lại:

"Chứ anh là người yêu em mà!"

"Ừ, phải ha!"

Yoongi tươi cười đáp lại, cậu nắm lấy vai anh và kiễng chân đặt một nụ hôn thật kêu lên má Seokjin. Sau đó liền chạy đi như chú sóc nhỏ.

"Thôi, em làm bài tiếp đây, đừng có làm phiền em đó!"

Anh nghe tiếng cửa phòng học đóng cái rầm, Yoongi cũng nhanh nhẹn quá đi mất. Seokjin ngơ ngác đứng như trời trồng, anh quay sang nhìn căn phòng mà cậu mới bước vào. Anh bật cười, tay ôm lấy bên má vừa được hôn, vừa cười vừa lầm bầm trách yêu:

"Yah, Yoongi. Thiệt tình." Anh ngã xuống phịch ghế. Chết mất thôi, tim Seokjin loạn xà ngầu lên hết rồi. Nhóc con nghịch ngợm này sao mà dễ thương quá vậy? Anh cứ mơ màng nhớ về khoảnh khắc vừa rồi, anh cười rung cả người, thích chết đi được.

"Đồ ngốc, em làm vậy là anh không có chịu nổi đâu đó."

Anh tự nói cho chính mình nghe, vẫn say sưa nghĩ về chàng trai nhỏ vừa mới chuồn khỏi. Tiêu rồi. Seokjin nghĩ thầm. Anh tiêu tùng thật rồi. Anh muốn hôn Yoongi quá, anh muốn hôn cậu thật nhiều, hôn đến khi cậu xây xẩm mặt mày, chẳng còn sức để trêu đùa mà chỉ biết xiêu vào lòng anh như chú mèo nhỏ. Seokjin đập tay lên ngực trái mà cảm nhận từng nhịp bồi hồi rộn rã. Tiêu anh rồi, anh không thể ngăn mình ngày càng thích chuyện này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro