em thấy gì trong nắng hạ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba kể về ngày trẻ ba từng yêu,

Yêu say đắm một người không phải mẹ.

Nắng hạ Sài thành gay gắt, đốt chảy mùi hương nhu thành mớ hỗn độn gai mũi. Tôi mặc vest, lụi hụi đắp thêm đất cho bụi hoa hồng, mồ hôi thi nhau nhễ nhại ướt cả sườn mặt thon gầy. Thạc Kỳ tung tăng chạy đến trên đôi chân ngắn tũn, bím tóc dày ngả màu nâu sữa nhảy nhót cùng con. Bé chui tọt vào lòng tôi, làm tôi không nhịn được mà mỉm cười, vòng tay ôm lấy thiên thần nhỏ.

Hai bố con cứ thế ngồi dưới hiên nhà, mặc kệ hơi nóng hun cho má ửng hồng. Đầu óc tôi ong ong, tâm trí trôi dạt về thuở nào xa lắm.

Nắng Huế không giống Sài Gòn. Nắng Huế vẫn nóng nhưng dịu dàng, chừa chỗ đủ cho một cốc chè đậu ngự* ngọt mát. Thuở ấy, trưa hè nắng rọi, còn tôi và em ngồi thảnh thơi ăn chè, chân đá hết bên trái rồi bên phải, đá vào cái bàn nhựa đã phai màu từ lâu. Gò đất cạnh sông Hương vắng teo, lác đác dăm chùm phượng đỏ thẫm.

Em tên Doãn Kỳ, là người gốc Huế. Chắc vì thế nên giọng em nặng phương ngữ mà vẫn ngọt lịm. Em ít nói, chỉ biết cười, một nụ cười không rõ nghĩa, cũng chẳng vương sắc màu.

Đi với em, tôi đảm nhiệm chuyện nói, nói nhiều đến mức tự tôi thấy ngại. Trách tôi sao được, vì mỗi khi tôi im lặng, em lại ngẩng đôi mắt trong veo, đen láy, soi rõ thiên thanh trên đỉnh đầu hòa vào ngàn vạn nỗi buồn sâu thăm thẳm. Nhìn đôi mắt ấy, tôi không bao giờ giận em nổi 5 giây. Em đẹp nhưng buồn.

Tôi không bao giờ hiểu được em. Lời em thốt ra khó hiểu, quá khứ của em cũng khó hiểu nốt. Em cù bơ cù bất, không cha không mẹ, hay bị bạn bè gọi là kẻ mồ côi. Tất cả những gì em có chỉ là ngôi nhà lợp mái tôn cũ kĩ mà ngoại để lại, tấm thân gầy lao lực cố kiếm cái ăn và cái buồn rẻ mạt dai dẳng bám lên vai chẳng ai ngó ngàng. Em hay trích truyện Nguyễn Ngọc Tư, rằng "sống là một thứ bổn phận trời dúi vào tay, cầm thì khổ mà không cầm thì áy náy."

Chiều chiều quen thói, tôi lại tạt ngang chỗ em, thó chiếc bánh bột lọc** em bán ế nằm chỏng chơ trong xửng hấp. Tôi và em ngồi trên bậc tam cấp, bóc từng lớp lá úa màu, mở lộ lớp bột óng ánh dưới nắng hạ oi ả. Em ngả đầu vào vai tôi, gió đưa hương hoa bưởi vương tóc em, vấn vít, thơm lạ lùng.

Thời gian chạy nhanh hơn con chó ngoài đồng. Thu về, nắng tắt, chỉ còn mỗi gió sướt mướt bên dòng sông. Hạ cuốn cánh phượng đỏ đi mất, bỏ lại cành cây khẳng khiu nhớ hoa nhớ lá. Bọn học trò thôi đùa giỡn lông bông mà vùi đầu vào sách vở, trong đám đó có tôi.

Còn em, em làm gì có thì giờ mà học với hành, em chỉ đọc. Em lao vào con chữ như thiêu thân lao vào ánh đèn, không kén chọn gì, tứ cổ chí kim, cứ có chữ là em đọc. Tôi hỏi em dăm câu thơ, em sẽ vanh vách ngâm từ Chế Lan Viên qua tới Xuân Diệu, Tô Hoài. Tôi lại hỏi, Doãn Kỳ thích bài gì nhất? Em lỏn lẻn cười đến là duyên, gò má nhô lên tròn trĩnh và trắng trẻo như cái bánh bao của bà Tư đầu hẻm.

"Kỳ thích bài Tình trai của Xuân Diệu."

Ngày đó, nụ cười em đưa tôi vào mê man những ái tình ngây dại, làm tôi say đắm cả một đời.

-

Có dạo nọ, tôi rủ em vào Hội An. Em xoắn xuýt: "tiền ở mô?"

Tôi cốc trán em hai cái, bảo.

"Trân đập ống heo. Không nhiều đâu, ăn nhín nhín thì đủ."

Doãn Kỳ vừa mếu vừa xua tay, "làm răng mà tốn rứa!"

"Bây chừ có đi khôn?" ***

Thế là chúng tôi đi. Hai ngày một đêm trên con Cub cọc cạch, băng đèo vượt biển rồi cũng tới Hội An. Gió mơn lên tóc, lên má, luồn vào trong lớp áo cũ bạc thếch, chọc cho em nhột nhạt, cười khanh khách rộn cả khoảng trời. Lúc ấy, tôi thật muốn gửi thanh âm của em vào biển cả, chôn chặt dưới lòng đại dương xanh ngăn ngắt, ích kỉ giữ cho riêng mình tôi nghe.

Tôi người Sài Gòn, bám áo mẹ về xứ Huế mộng mơ, nên tôi giống em, chẳng biết Hội An như nào. Bốc đồng lần này là lần đầu tiên, nhưng tôi thấy nó đáng giá. Nhìn em hớn hở thăm thú khắp nơi, niềm vui lần đầu hiện rõ nơi khóe mắt, làm tôi vui lây.

Tôi cùng em đi ăn cao lầu, đi uống bạc xỉu, rồi đi thả hoa đăng trên sông Thu Bồn. Tôi tò mò Doãn Kỳ ước gì, em chỉ cười cười, "nói ra thì hết linh".

Đêm, phố lên đèn, dòng người tấp nập ngược xuôi. Em níu lấy tay tôi, bàn tay em chằng chịt vết chai sần nhưng ấm sực. Ánh sáng vàng đượm trơn trượt, chảy dài lên làn da trắng sữa. Môi em có vị như cốc trà mót**** ban nãy, ngọt thanh, đằm thắm, dịu dàng len lỏi vào tim.

Hai đứa ngã lên giường phòng trọ, luống cuống rũ bỏ áo quần. Thân thể va chạm, từng tấc da thịt nóng bỏng tay. Em nỉ non khi tôi ở trong em, mắt mờ đi không rõ mộng hay thực, tâm trí bị khoái cảm lôi tuột đi mất.

Qua cơn cao trào, tôi ôm em, thiếp ngủ với hương hoa bưởi cuốn quanh tấm lưng trần. Hôm đó, tôi đã dợm một bước chân xuống cửa địa ngục, để mai này, tôi ôm ân hận mà chết đi.

-

Mẹ tôi khi biết chuyện tôi và Kỳ đã nổi một cơn giận kinh hoàng. Mặc tôi kêu gào khóc lóc, mẹ vẫn xăm xăm đi về hướng ngôi nhà mục nát của em, miệng ngoác ra chửi rủa, rằng em là thằng đồng tính, thằng mồ côi, mẹ dọa giết em, "mạng mày rẻ mạt, chết cũng chẳng ai trông."

Em cúi đầu, mái tóc dài phủ kín khuôn mặt. Tôi sợ lắm, sợ em sẽ rời bỏ tôi, nhưng tôi không dám bước tới ngăn cản. Tôi những muốn hét lên, "Doãn Kỳ, chạy đi em!" Chạy đi em, sao em không chạy? Sao em khóc? Sao tôi nỡ để Kỳ rơi nước mắt? Doãn Kỳ, người con trai nhỏ bé quật cường chưa từng để lộ cảm xúc cho ai, đã rơi nước mắt vì tôi. Vì một thằng hèn.

Thế mà những ngày sau, em lại chờ. Em ngồi nơi hiên nhà đã từng có hai người, đôi mắt tôi yêu thẫn thờ không sự sống. Em chờ mãi, chờ mãi, làm tim tôi quặng lên đau đớn, con dao vô hình bén ngót cứa từng vết ngang dọc.

Ngày tôi quay đi, tôi biết lòng tôi câm lặng. Từ nay về sau, trái tim của Thạc Trân này, chỉ chứa nổi một mình em.

-

Tôi vào Sài Gòn đất chật người đông, cốt để quên hình bóng em và cảm giác tội lỗi gặm mòn cả xác lẫn hồn. Cho tới một ngày, tôi nhận được số lạ, nhưng giọng nói thì quen thuộc vô cùng. Nam Tuấn, người giờ đang làm cảnh sát ở Huế, gọi điện để báo tin cho tôi.

Nghe xong, tôi ngã xuống, tòa thành vững chãi tôi dựng sụp đổ dưới chân, vỡ vụn. Mắt tôi mờ dần, nhưng kí ức mà tôi cố mài cho mòn vẹt lại hiện thật rõ nét.

Em mất rồi. Trước khi đi, em viết cho tôi lá thư vỏn vẹn hai dòng, không trách móc không mắng mỏ, mặc cho mọi điều tàn nhẫn tôi làm với em.

"Thạc Trân,

Anh phải luôn thật hạnh phúc nhé.

Em thương anh, Doãn Kỳ thương anh."

Đêm mùa hạ, cả thế giới nghe tôi thét gào tên em.

-

Sau này, tôi lấy vợ, cô gái giỏi giang tháo vát, học vấn cao, khiến ba mẹ tôi rất mực hài lòng. Thế nhưng bàn tay cô mềm mại quá, còn tóc cô chẳng vương hương hoa bưởi thanh thuần của em.

Trân Kỳ là món quà vô giá cô trao cho tôi. Tôi chỉ biết làm một người cha tốt, chứ không tài nào làm một người chồng tốt được nữa.

Chợt, Trân Kỳ lay tôi tỉnh dậy khỏi cơn mê, thỏ thẻ.

"Ba ơi, Doãn Kỳ là ai vậy ạ? Sao ba cứ nhắc tên người đó thế?"

Tôi hôn lên tóc con, nở nụ cười vô vị.

"Ngày xưa, khi con chưa ra đời, ba yêu một người con trai rất xinh đẹp..."

-

Chú thích: 

đậu ngự: 

bánh bột lọc: bánh có bột trong, nhân tôm thịt, bọc nhiều lớp lá chuối

"tiền ở mô": tiền ở đâu

ăn nhín nhín: ăn dè sẻn, tiết kiệm

"làm răng mà tốn rứa" - làm gì mà tốn thế

bây chừ: bây giờ

trà mót: trà thảo mộc với nguyên liệu chính là gừng, chanh, sả, quế... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro