Chính văn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Kim thiếu gia, người đâu rồi?"

" Kim thiếu gia, đừng trốn nữa, trời đã tối rồi ngài đi chơi nữa nhất định sẽ bị lão gia phạt quét chuồng ngựa đó. Thiếu gia! Thiếu gia"

"..."

Lần nay cả phủ Kim gia phải huy động người thực rồi, Kim thiếu gia nhà họ nói đi mua ngọc cho phu nhân mà lại mất tăm mất tích cả ngày trời, báo hại họ cất công tìm từ sẩm tối tới giờ, cũng đã qua mấy canh giờ rồi mà đến cái bóng của Kim thiếu gia họ cũng tìm không nổi. Kim thiếu gia, lần này người thực sự lại gây họa rồi. Kim lão gia mà biết, thế nào cũng xảy ra chuyện lớn.

Trong lúc giai nhân trong nhà nhốn nháo đi tìm Kim thiếu gia kia thì người đang ngồi trên cây xem kịch vui kia là kẻ nào? Còn ai vào đây ngoài tên họ  Kim  chết dẫm kia chứ? Hắn thì vui rồi, miệng thì cắn miếng táo, vắt vẻo ngồi trên cành cây xem giai nhân nhà mình chịu khổ.

" Chậc, mấy người này có phải một tay Kim lão lão đào tạo nên không vậy? Đến cả ta mấy người cũng không biết ta đi đâu, mấy người nghĩ gì mà ta sẽ chui vào cái xó bụi rậm kia chứ? Ta vào một lần rồi, hôi thấy mẹ. Ài, lại còn trên cành cây nữa, bọn họ đúng là..."

"Từ  từ đã, bọn họ chuyển sang tìm trên cao rồi sao? Mấy người này sao có thể biết được ta có thuật khinh công cơ chứ? Hừ, Jeon tiểu tử, chắc chắn là nhóc đấy rồi, ta nhất định phải tính sổ với ngươi mới được. Nhưng trước hết bây giờ phải tìm chỗ trốn đã."

Kim thiếu gia của chúng ta đang tính thi triển thuật khinh công, lại bất ngờ nghe gọi

"Kim bá bá, là anh ấy kìa, Kim Seok Jin kìa"

"Khốn nạn, Jeon Jung Kook, sao ngươi dám bán rẻ ta cho lão cha ta chứ. Ngươi ăn xiên dê nướng nhiều quá đến độ không biết ai cho ngươi ăn hả? Còn dám không dùng kính ngữ với ta? Tiểu tử này nhất định phải phạt thật đau mới được .Nhưng từ từ đã,  cảm giác này là gì vậy, sao ta lại thấy mình bay bay?"
.

.

.

.

"Oaaaaaaa, ta bị trượt đà rồi, phía trước là vực thẳm, sao ta lại quên mất chứ, lao xuống dưới kia chẳng phải sẽ bán mạng cho diêm vương sao? Ta không muốn, lão cha, cứu ta, người đem ta về dọn phân ngựa cũng được. Người đâu, cứu ta aaaaaaa.."
.
.
.
.
.
.
.
.

Lúc Kim Seok Jin mở mắt ra đã là trời sáng. Có điều...nơi trắng toát này là đâu vậy? Bạch Long Phủ a? Nhưng Bạch Long Phủ là nơi lão cha hắn duyệt văn thư, đúng là ổng có hơi biến thái vì để cả gian phòng trắng toát nhưng mà đâu có đến mức như thế này?

- Ưm, bệnh nhân số 1204 phòng 17 đã tỉnh lại. Gọi người tới đi.

Tiếng hộ sĩ kéo tâm hồn treo ngoài cành cây trở về. Hắn không biết mình đã rơi vào tình huống gì đây, bệnh nhân sao? Hắn vẫn thanh tỉnh mà, nhưng tại sao chân tay hắn đều không thể cử  động nổi? Tiếng người lại vang lên làm hắn chú ý

"Bác sĩ Park, bệnh nhân số 1204 đã tỉnh, theo báo cáo thì có lẽ sẽ không có vấn đề gì cả. Người này cậu đã nhận, mong cậu hãy có trách nhiệm với anh ấy."

" Được rồi, cô ra ngoài trước đi, mọi chuyện cứ để tôi lo."

Kim Seok Jin khẽ cử động cổ quay ra nhìn vị được gọi là bác sĩ kia nhưng có lẽ không thành, cổ anh được gắn một thứ trông như vòng bảo vệ cổ, lúc nay người được gọi là bác sĩ Park quay lại vừa kịp thấy hành động này đã lập tức chạy đến ngăn cản :

" Jin à, anh không thể cử động cổ đâu, anh có thấy đau đầu không? Có cần em giúp gì không?"

Seok Jin khẽ nhăn mặt kêu đau một tiếng, nghe người này nói có chút ngạc nhiên:

"Cậu biết tôi? "

Người kia khẽ sững một chút nhưng cơ mặt ngay lập tức liền dãn ra một chút

"Jin à, anh ghét em thế nào cũng đừng tỏ ra không quen biết em vậy chứ, anh đâu cần..."

Không để người kia nói hết câu anh liền chặn lại

"Xin lỗi cậu nhầm người rồi, tên của tôi đúng là Jin nhưng chính là tôi chưa gặp cậu bao giờ làm sao có chuyện tỏ ra chán ghét cậu được."

Mặc cho người kia biểu cảm kinh người hắn vẫn thao thao bất tuyệt

" Cũng nói tôi nghe đi nha, cậu là ai thế? Là người nước nào, sao tóc lại ngắn vậy? Trang phục này là truyền thống à, nhìn có chút lạ mắt nha? "

Người kia vẫn nghe hắn hỏi biểu tình vẫn ngờ nghệch như cũ, phải để hắn cố gắng dùng sức chọt hai cái vào hông cậu mới thanh tỉnh

" Haha Jin à, em nhớ anh chỉ làm cảnh sát bắt cướp, không nghĩ đến việc anh cũng thích diễn kịch nha, chúng ta..."

Lúc này thì Jin thực sự bực rồi đấy

" Hừ tên kia, ta nói chuyện vui vẻ với ngươi ngươi liền nghĩ ta đùa. Bổn công tử ta nhìn giống muốn đùa lắm à? Mau trả lời câu hỏi ta, còn nữa vất mấy thứ này ra khỏi người ta mau."

Jimin nhất thời hoàn toàn đông cứng, cách xưng hô này là sao? Nghe thật giống vài trăm nay về trước trong mấy bộ phim dã sử vậy. Trong lòng tràn ngập hồ nghi, Jimin hỏi lại

"Anh biết mình tên gì chứ?"

"Hỏi linh tinh, có ghè mười cục đá vào đầu ta vẫn biết mình tên gia. Bổn thiếu gia đây chính là Kim Seok Jin- thiếu gia của Kim Sơn Trang phủ đây"

"Kim Sơn Trang phủ? Kim Sơn Trang phủ? Gì đây, rõ ràng là ta nghe nhầm mà. Ở cả cái xứ Đại Hàn dân quốc này mọc đâu ra một Kim Sơn Trang phủ chứ?  Kết quả xét nghiệm kiểm tra cho thấy não bộ không hề bị tổn thương, anh ấy khẳng định không bị nhầm lẫn gì đó đi?"

Mặc cho bệnh nhân bên cạnh mình càu nhàu đủ điều Park Jimin vẫn một mực lầm bà lầm bầm. Một suy nghĩ chợt lóe qua đầu cậu, không lẽ...

"Kim Seok Jin năm nay là năm thứ bao nhiêu?"

Đáp lại cậu là giọng nói mang một chút gì đó vừa bực dọc vừa ương ngạnh

"Ta không hiểu sao ngươi luôn hỏi ta những câu hỏi vớ vẩn ấy. Năm nay đương nhiên là năm thứ 1204 rồi"

Jimin sững người, không lẽ là thật? Người trước mắt cậu không phải Kim Seok Jin mà cậu vẫn tâm tâm niệm niệm nhớ mong mà là một Kim Seok Jin đến từ thời cổ đại? Là xuyên không thật sao? Kim SeoK Jin này ở đây vậy "anh ấy" ở đâu?
Rồi Kim Seok Jin này người như thế nào, có hay chăng xấu hay tốt? Bao câu hỏi cứ mòng mòng xoay quanh làm Jimin lúc này không thể vững tâm được. Cậu quay lại bình tĩnh nói

"Tạm thời anh cứ nằm nghỉ ngơi chút đã, tôi đi xem kết quả xét nghiệm như thế nào nhất định sẽ quay lại. Về phần mấy câu hỏi của anh, tôi bây giờ không biết trả lời như thế nào nhưng rất nhanh thôi, tôi sẽ trả lời hết tất cả, tất cả..."

Thế rồi cậu đi ra khỏi phòng bệnh mang theo tâm trạng nặng nhọc, khó thở. Trong khi đó Kim Seok Jin cũng bị rơi vào trạng thái tương tự như Jimin, cũng thẫn thờ đôi chút. Đây là đâu, vì sao cậu anh lại ở đây, nơi đây theo như anh nhận thấy vốn dĩ đã không phải Kim Sơn Trang phủ rồi, vậy nơi này là đâu. Đột nhiên cửa phòng bệnh bật mở, một nữ y tá vào thay lọ truyền nước biển cho anh, vừa giúp anh thoát khỏi những suy nghĩ mông lung, miệng còn hỏi xã giao một hai câu. Trước khi đi,  cô ta có mỉm cười hướng về phía anh nói

"Anh thật tốt, có bác sĩ Park chăn sóc. Park Jimin anh ấy vốn dĩ không để tâm nhiều vào việc này đâu, anh là người thân của anh ấy à?

"Cậu ta tên Park Jimin? Tên thật đẹp a "

Cô y tá thấy Kim Seok Jin không trả lời, miệng còn lẩm bẩm gì đó bèn phóng loại ánh mắt kì dị cho anh rồi mới đẩy bàn ra ngoài.

-------------------------------

Lúc này Park Jimin đang ngồi trong phòng làm việc chứ không hề đi lấy kết quả xét nghiệm như lời cậu nói, căn bản việc ấy đâu phải của cậu. Jimin vẫn mang một dáng vẻ bình tĩnh, điềm đạm của một bác sĩ nhưng ít ai biết được bây giờ cậu đang rối trí như thế nào. Kim Seok Jin hiện thực của cậu vốn là một vị học trưởng cao cao tại thượng mà Jimin vẫn một mực sùng bái, thậm chí là đem lòng yêu thương suốt 7 năm qua. Tất cả mọi thứ về anh ấy đều hoàn hảo cho đến khi cha mẹ anh trong một lần thi hành nhiệm vụ mà cấp trên giao phó- phá một đường dây mại dâm xuyên quốc gia , vụ án được giải quyết nhưng họ lại hy sinh. Đó là cú sốc cực lớn với anh ấy, cho dù là một thằng con trai 18 tuổi anh cũng không thể chấp nhận nổi. Anh điên cuồng lao vào học chỉ để đỗ vào đại học an ninh quốc gia. Và cái gì cũng được đền đáp, anh thi đỗ và trải qua 5 năm học, nghĩ vụ quân sự tại đó. Trong những năm ấy, Jimin đã trở thành một sinh viên ngành y đa khoa, cậu vẫn một mực dõi theo anh như vậy. Nhưng có lẽ mọi nỗ lực của cậu không là gì cả, anh vẫn mảy may giả vờ không hay biết, vẫn lạnh lùng coi cậu là học đệ, chưa từng nói với cậu quá ba câu. Lần này phải vào viện, thực ra Jimin cũng rất hoảng hốt, anh là đang làm nhiệm vụ lại bị bọn cướp đánh lén. Lúc đến nơi cả khuôn mặt đều bị nhuộm đỏ màu máu, phần đầu bị chấn thương mạnh, cũng đã nằm viện 2 tuần nay mới tỉnh lại.

Thế nhưng chào đón cậu lại là một Kim Seok Jin hoàn toàn khác, một Kim Seok Jin là thiếu gia của Kim Sơn Trang phủ, có chút kiêu ngạo, lại hay nói nhiều, hoàn toàn khác với Kim Seok Jin trước kia làm cậu khó có thể thích ứng.

"Người này, rốt cuộc là sao?"

________________________________

Nuốt lại những nghi vấn trong lòng, Park Jimin vẫn giữ đúng lời hứa chăm sóc anh chu đáo. Kim Seok Jin này không hề lạnh lùng, mà ngược nói nhiều đến mức đau đầu Jimin không nhớ phải mất bao lâu để Kim Seok Jin hiểu cái khái niệm "xuyên không" là gì, nơi này là ở đâu, thời điểm này. Trong quá trình tranh luận, vốn dĩ anh nói rất nhiều, đều là không thể tin nổi, hay cậu lừa dối anh, còn hỏi cậu là yêu quái phương nào. Nhưng đến khi hiểu ra, Seok Jin anh ấy lại im lặng đến kì lạ, chỉ đơn giản gật đầu nói một câu đã hiểu rồi lẳng lặng ra khỏi phòng tiến đến khuôn viên sau viện. Jimin ban đầu có chút lo lắng, có lẽ anh ấy chưa thích nghi được chăng? Tuy nhiên ngay xế chiều hôm ấy, Jin hồn nhiên đem về một chùm bóng bay và một cây kẹo bông, nói là không biết mấy thứ này là gì chỉ biết một cô bé đã tặng cho anh. Cái gì cũng cầm, Jimin thấy vậy tự hiểu có lẽ anh đã hiểu mọi chuyện bèn pha câu đùa

"Anh ai cho cái gì cũng nhận, có ngày cầm phải bom về thì tính sao?"

Đáp lại là một câu trả lời ngạo nghễ "Cậu tưởng Kim gia ta ngày đêm chỉ biết ăn không ngồi rồi à? Mấy thứ vũ khí ta rành dữ lắm"

Jimin bật cười, Kim thiếu gia 25 tuổi đây sao? Thật trẻ con mà.

Hai người đã trò chuyện rất nhiều, Jimin nói về cuộc sống hiện đại trong khi phần lớn câu chuyện là những điều ba hoa của Seok Jin về cuộc sống cổ đại, về những lễ giáo, phong tục, cả đại hội võ lâm năm năm một lần nữa. Seok Jin kể năm 20 tuổi anh từng bị ép đi thi cái thứ đại hội võ lâm kia nhưng vốn dĩ lúc ấy lười biếng, đến sát giờ thi liền tự mình uống liều thuốc xổ viện cớ đau bụng nguy cấp mà bỏ cuộc thi. Kết quả suốt bao năm qua hối hận không kịp, tên kia nghiễm nhiên trở thành minh chủ- Minh chủ võ lâm Kim TaeHyung, hắn vốn là bạn nối khố của anh, đã đoạt chức minh chủ thì thôi, hắn còn ngày đêm mang chuyện Kim Sơn Trang thiếu gia liều mạng uống thuốc xổ tránh đại hội ra mua vui nữa báo hại mỗi lần nhìn thấy hắn Seok Jin liền đi đường vòng nếu lỡ gặp nhất định phải mời hắn một chầu rượu mới khiến hắn ngậm cái miệng lại. Năm nay vốn dĩ sẽ thi lại, Kim Seok Jin nói anh nhất định phải đoạt về chức Minh chủ để có thể ngày đêm cợt nhả tên TaeHyung kia mới thỏa.

Mỗi lần Seok Jin kể chuyện, Jimin đều nghe rất chăm chú như hận không thể đem toàn hình bóng của người này thu vào mắt vậy, Jimin đã từng tự hỏi thực ra người cậu thích là Kim Seok Jin ở hiện tại hay Kim Seok Jin trùng sinh từ kiếp trước về lại? Jimin vốn không muốn nghĩ đến vấn đề này nữa, cậu không có khả năng trả lời câu hỏi này của mình.

Bẵng đi nửa tháng, cuối cùng cũng đến ngày Kim Seok Jin xuất viện. Trong khi cậu thì lo anh không thể thích nghi với cuộc sống thì anh lại vô tư đến độ muốn cho vài cái đập. Và quả nhiên đúng như gì trong phim cũng như cậu dự đoán...

"Óa,Jimin, nơi này làm sao lại nhiều người vậy? Mấy thứ trên mặt đường này là gì, đây chắc chắn không phải gỗ đúng chứ?"

"Éc, mấy người kia cưỡi con gì vậy? Là ngựa mặc giáp sắt à?"

"Óe, Park Jimin, cứu! Mấy con kia cứ lao vào anh"

Quả thật lúc ấy cậu không quay lại, nhất định bây giờ cậu không được ở nhà mà phải ở bệnh viện tiếp nhận thêm một ca cấp cứu, mà bệnh nhân lần này lại là Kim Seok Jin bị xe đụng trúng mất.

Dọn dẹp nửa ngày, cuối cùng cậu cũng dọn xong, mấy ngày nay cậu đều ở bệnh viện. Đến quần áo, ăn uống mọi việc đều ở bệnh viện hết, mà tất cả là vì cái người ngồi ngoài phòng khách ngáo ngơ xem phim ngoài kia. Jimin lắc đầu nhìn dáng vẻ mê say đến quên trời đất của ai đó, cậu xuống bếp tùy tiện làm vài món. Bữa cơm đơn giản chỉ có chút trứng chiên, một bát canh, một đĩa đậu xào nhưng lại khiến con lợn đói Seok Jin một đường xử lý xong gọn lẹ, lại không ngừng khen ngon nữa. Trong lòn Jimin lúc này cảm giác có dòng ấm áp chảy qua.

Một nhà hai người cuộc sống cứ thế trôi qua, về phần công tác của Seok Jin, anh được cấp trên duyệt cho nghỉ thêm nửa tháng nữa. Nhưng thực ra nửa tháng nữa thì sao chứ, anh vẫn có biết cảnh sát phải làm gì đâu.

Cuộc sống yên bình tưởng chừng cứ vậy mà trôi qua, cho đến khi biến cố xảy đến, thực sự đã mang để cho Jimin một đả kích không hề nhẹ. Lúc ấy vốn đã tan làm, đi về đến nửa đường liền nhận được cuộc gọi của bác sĩ Choi, toàn bộ những gì anh ta nói đến giờ Jimin vẫn không muốn nhớ lại...Seok Jin của cậu cư nhiên lại xảy ra chuyện lớn.

Không biết nguyên lai sự việc thế nào, chỉ biết một người lạ mặt mang anh trên người máu nhuốm đỏ cả áo vào cấp cứu. Seok Jin mất máu quá nhiều, đặc biệt là phần bụng và một gậy vào đầu làm anh mê man hẳn. Trong lúc loạn ý, Kim Seok Jin không nói gì ngoài gọi " Park JiMin" một câu cũng chỉ "Park Jimin" không nói lời nào khác. Các bác sĩ và y tá đều biết quan hệ giữa họ nên nhanh chóng gọi điện cho cậu vào viện. Tinh thần Park Jimin từ lúc nghe tin đã vô cùng hoảng loạn, đến nơi nhìn tận mắt tình trạng của anh còn hoảng hơn gấp vạn. Chính vì lý đó mà cậu không thể tham gia tiến hành cấp cứu cho anh được. Cậu đến bây giờ vốn không nhớ rõ ngày ấy xảy ra như thế nào, chỉ nhớ trước khi bị đẩy vào phòng, Kim Seok Jin còn cố nói với cậu mấy câu

"Mấy ngày qua... cậu đối với tôi tốt lắm Jimin à.... Tôi nghĩ tôi phải...trở về rồi... hoặc cũng có thể đầu thai thành người khác... Tôi cũng...không biết nữa... chỉ là... lần này ta chắc không gặp lại nữa đâu... hừ... hừ... cái mạng này không giữ nổi nữa.... tôi... vốn không biết mấy thứ... yêu đương... nhưng kì thực.... Jimin à.... để tô...i nói cậu nghe... tôi... thí...ch... cậu... lắ...m"

Giống như thực sự không còn cơ hội để nói, Kim Seok Jin dùng tất cả chút ý thức thanh tỉnh của mình để nói mấy lời này với Jimin, mãi đến khi các bác sĩ một mực can ngăn anh mới thực sự bị đưa vào phòng cấp cứu.

" Tôi thích cậu"

"Tôi thích cậu"

"Tôi thích cậu"

Là anh ấy nói thích mình, lúc này Jimin thực sự bật khóc. Seok Jin cư nhiên nói thích cậu, không phải cái câu cậu mơ ước người kia nói một lần với cậu nữa. Seok Jin này không khiến cậu phải đợi liền nói một câu yêu thích, không phải Seok Jin trước kia lạnh lùng một câu hé miệng với cậu cũng khó nữa. Nhưng tại sao, lúc cậu phát hiện tình cảm của mình thực sự dành cho ai, khi người nói câu yêu thương với cậu thì ông trời lại đặt vận mệnh người cậu yêu thương trước cửa sinh tử chứ? Cậu có trăm lời ước, cả chục cái mạng cũng muốn Seok Jin của cậu trở lại.

Cậu ngồi ở bên ngoài phòng cấp cứu đợi, ngoài đợi ra cậu chẳng thể làm gì khác nữa. Cứ thế ba tiếng trôi qua, với cậu lại như trải qua ngàn thu vậy. Đèn phòng cấp cứu tắt, bác sĩ Jung mang dáng vẻ mệt mỏi tiến ra khỏi phòng, khoát khoát tay nói vài câu mọi chuyện ổn rồi, tuy nhiên việc bao giờ bệnh nhân tỉnh lại là rất khó đoán, còn phải tùy thuộc vào ý thức và vận may của bản thân nữa. Một gậy vào đầu kia đã ảnh hưởng đến chấn thương lần trước, vết thương mới chồng chất lên vết thương cũ, lại do sức khỏe chưa hồi phục hoàn toàn, hơn nhát dao vào bụng kia cũng làm mất rất nhiều máu, Kim Seok Jin cậu ta giữ được cái mạng nhất định là kiếp trước tạo phúc lớn rồi.

Chưa bao giờ Jimin cảm thấy nhẹ nhõm như vậy, cảm tưởng tảng đá trong lòng được gỡ xuống vậy. Bây giờ cậu vẫn chưa thể vào thăm Kim Seok Jin được, cậu vẫn còn phải làm thêm một số giấy tờ quan trọng nữa.

Đến lúc Kim Seok Jin tỉnh lại đã là hai ngày sau, suốt hai ngày nay Jimin gần như không rời khỏi anh. Anh tỉnh dậy thật tốt nhưng cậu vui chưa đủ đã nghẹn đứ họng khi nghe anh nói:

" Tôi đã ngủ bao lâu rồi, học đệ?"

"Học đệ?" Jimin giật mình, anh ấy gọi mình là học đệ? Cậu bàng hoàng, chẳng lẽ đây không phải Kim Seok Jin đã ở cùng cậu hơn tháng qua sao? Chẳng lẽ là Kim Seok Jin trước kia? Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Sau đó đã trả lời cái gì, chính Jimin cũng không nhớ rõ, đến lúc thanh tỉnh thì đã thấy mình ở trước cửa nhà. Cậu lững thững bước vào nhà, tiến đến căn phòng mà Kim Seok Jin từng ở, cậu nằm xuống giường, suy nghĩ mông lung, suốt bao nhiêu ngày qua cậu sốt sắng bên cạnh anh, mong anh tỉnh dậy đáp lại lời yêu thương lần đó anh nói với cậu. Vậy mà vui chưa kịp liền phát hiện Kim Seok Jin này không phải Kim Seok Jin mà cậu muốn đem tình yêu gửi lại một lần nữa.  Chợt cậu thấy một quyển sách lộ ra dưới gối, cậu bèn tò mò lấy nó lên đọc.

Thì ra đây là nhật ký của Kim Seok Jin, các nét chữ vẫn mang dáng dấp cổ đại nhưng vô cùng gọn gàng, rõ nét. Mấy trang đầu chính là những ngày về ở cùng cậu. Đều là những việc cỏn con, linh tinh vớ vẩn. Nhưng điều mà Jimin chú ý là những trang cuối với dòng chữ viết vội...

"Dạo này giấc mơ của ta rất kì lạ, ta luôn thấy mình lạc vào khoảng tối nào đó không có đường ra, còn có tiếng gọi của cha, của Jeon đệ. Cha, đệ đệ, ta muốn gặp các người"

...

" Ta lại không ngủ được rồi, ta thấy sự buồn phiền của cha và mọi người, ta thực muốn trở về, trở về gặp mọi người. Nhưng về rồi còn Jimin thì sao?"

...

" Dạo này luôn có người xuất hiện trong giấc mơ của ta, hỏi ta có muốn trở về không, đã bao nhiêu ngày nay rồi, ta cũng có quyết định của mình, có lẽ ta sẽ trở về. Chuyện này ta không muốn kể Jimin nghe, ta không muốn cậu ấy phiền lòng, không phải không muốn mà có lẽ là không nỡ. Ta sợ cậu ấy nói muốn ta ở lại ta sẽ không dám trở về nữa. Ta thực lòng xin lỗi, Jimin à.

Ta thực lòng xin lỗi Jimin. Thực xin lỗi, kì thực ta rất yêu ngươi.

Rất yêu...."

Jimin gấp lại cuốn nhật kí của anh, đưa tay lên mặt lại giật mình thấy có gì ướt. Cậu cười khổ một tiếng, cư nhiên là một nam nhân lại dễ yếu lòng đến vậy. Nhưng thực sự, chỉ một câu hai chữ rất yêu ấy lại khiến khổ tâm, day dứt. Lặng lẽ nằm xuống giường nơi mà anh từng nằm, cảm giác hai ngày trôi qua nhưng vẫn vương vấn quanh đây. Lại một đêm khó ngủ rồi...

Đến sáng hôm sau, Jimin đến thăm Kim Seok Jin, trên tay còn đem theo một bình canh gà hầm tẩm bổ. Đến nơi Jimin cũng có chút giật mình khi thấy Kim Seok Jin ngồi trên giường bệnh ngẩn người. Đây là Kim Seok Jin mà Jimin đã dành 7 năm thanh xuân của mình để dõi theo, bây giờ đối mặt lại có chút cảm giác gì đó không thật. Đặt bình giữ nhiệt trên mặt bàn, Jimin tiến cạnh giường anh ngồi xuống, tiện tay với lấy dao gọt táo cho anh ăn. Từ lúc cậu đến, anh vẫn không một lời hé miệng, giống như thật sự chuyên tâm gì đó. Không khí xung quanh có chút gì đó gượng gạo, chính Jimin cũng không biết cậu nên nói gì. Đột nhiên Kim Seok Jin mở miệng xua đi cái không khí gượng gạo ấy.

" Jimin, anh nói thật, anh đã mơ thấy một giấc mơ kì lạ nhưng nó rất dài, giống như anh không phải là anh, không còn ở đây nữa"

Jimin thoáng giật mình, một suy nghĩ chợt lướt qua, chẳng lẽ anh ấy cũng...

" Anh không hiểu vì sao, vì sao nữa. Chỉ là anh cảm thấy khó chịu lắm rồi, mấy năm qua làm người đứng xa khiến anh mệt mỏi lắm. Anh thực sự muốn nói điều này, điều mà anh đã sợ rằng mình không còn cơ hội nói với em nữa..."

"Anh xin lỗi. Anh chỉ muốn nói là....anh yêu em... yêu rất nhiều"

"Anh đã từng trải qua bao nhiêu khó khăn, nhưng anh chưa từng cảm thấy việc nào khó khăn như những tháng ngày vừa qua. Anh từng dạo quanh quỷ môn quan, anh sợ rằng nếu thực sự anh không có khả năng trở về, sẽ không có cơ hội bày tỏ với em nữa. Anh thấy mình thật may mắn, may mắn lắm mới có thể sống lại. Anh muốn nói mọi chuyện với em, để không còn vướng bận gì hết"

Jimin giật mình, mọi thứ đến quá nhanh làm cậu không thích ứng nổi. Kim Seok Jin thực ra cũng thích cậu, anh ấy cũng thích cậu.

"Em... thực ra cũng thích anh... từ...lâu rồi"

Kim Seok Jin tựa hồ cũng không tin, anh quay lại hỏi

" Em nói thật chứ... em... em cũng thích anh? Jimin à, anh không nghe nhầm chứ?"

" Đúng... đúng vậy . Nhưng chuyện này đến quá nhanh, em...em không thích ứng nổi. Hãy cho em chút thời gian"

Jimin nói xong cũng không để ý đến Kim Seok Jin đang ngây ngốc trên giường vì vui sướng, như có gì đó lôi kéo khiến cậu muốn ra khoỉ căn phòng ấy, chạy thẳng ra khuôn viên phía sau dãy nhà.

Jimin hít một ngụm khí lạnh, mùa đông vẫn chưa hẳn qua, thời tiết vẫn có chút lạnh nhưng không hiểu sao trong lòng cậu lại cảm thấy phi thường ấm áp, phi thường kì diệu...

Chuyện này thật đúng là kịch , Kim Seok Jin mà cậu chỉ một chút nữa sẽ nói lời yêu thương lại ra đi, không đúng, là trùng sinh mới phải. Nhưng bù lại cho cậu lại là một Kim Seok Jin mà cậu đem lòng yêu thầm suốt bảy năm qua.

Jimin đột nhiên hướng lên trời cao mỉm cười, không hiểu sao lại muốn nói cảm ơn Kim Seok Jin. Cảm ơn vì đã không để cậu cô đơn trong những ngày qua, cảm ơn vì những gì anh để lại cho cậu và cảm ơn vì anh đã mang về cho cậu một Kim Seok Jin- người mà cậu thực sự yêu.

------ Hoàn-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro