họa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

nqh x tlb

quốc hận: người.

lai bâng: em.

-

"gặp được người, ắt hẳn là phúc phần của em."

chắc, kiếp trước, em phải tu nhiều kiếp lắm, mới có thể gặp được người. em thấy, người giống như ánh trăng, mang ánh sáng lấp lánh bước đến bên em, dùng chút ánh sáng ít ỏi của mình, soi sáng con đường tăm tối, cứu rỗi lấy linh hồn mục nát này. những tia nắng ấm áp vào buổi ban mai, sưởi ấm trái tim của em, cũng chẳng thể nào bằng được, thứ ánh sáng dịu êm mà người mang lại.

đó là em thấy vậy, có vẻ khi nghe xong, người lại lắc đầu phủ nhận.

"phúc phần, hay là họa."

em im lặng, không nói gì thêm, không phải em không biết, người đang nói đến cái gì. người cứu rỗi em, lại là người xem chính bản thân họ là tai họa, một người chỉ mang đến đau thương cho người khác. tại sao người lại nghĩ thế, người không phải tai họa, có thể, người là tai họa với những kẻ ganh ghét, đố kị với người. họ cố tình chì chiết, lăng mạ, nặng lời, cố gắng làm tổn thương người.

nhưng mà người biết gì không, đối với em, người là người em yêu nhất, em không biết người nghĩ gì, đối với em, người như ánh trăng dịu nhẹ, êm ả xoa dịu tâm hồn đáng thương của em về đêm.

em vừa thương, vừa yêu người lắm, vì thương vì yêu, nên dù người có tai họa, hay bất cứ thứ gì, em cũng chấp nhận lấy nó. miễn là người, tai họa hay đau thương, nước mắt em có rơi, dù người có làm em em tổn thương thêm cả ngàn lần, em cũng nguyện lòng nhận hết. tai họa gì chứ, tai họa thì đã sao, chúng ta vẫn kiên cường, cố gắng vượt dậy, sau bao nhiêu tai họa ập đến.

phải không.

vậy, nếu người là tai họa, liệu em có thể biến thành một chàng họa sĩ.

người là họa trong tai họa, còn em, họa trong họa sĩ, một chàng họa sĩ vẽ lên bức tranh của riêng hai đứa. em có thể biến người thành họa sĩ, cả hai ta sẽ cùng vẽ lên, một bức tranh chỉ có hai ta, thoải mái tận hưởng cuộc sống, chẳng mảy may để ý đến những việc xung quanh.

một nửa bức tranh của em.

sẽ không có ai làm tổn thương người, không ai có thể xem người là tai họa, cũng chẳng có ai dám làm chỉ trích người, người sẽ không phải ghét bản thân mình. em sẽ vẫn ở đây, dịu dàng ôm lấy cơ thể tổn thương của người, đem người giấu vào trong lòng, đôi bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng. từng cái hôn vụn vặt, từng câu nói an ủi, em cẩn thận gói ghém, bao nhiêu yêu thương, đều trao đến cho người.

khi em muốn kết thúc cuộc đời, người đã đến, ánh trăng cứu ngôi sao nhỏ vực dậy khỏi kết cục biến mất. vậy khi người tiêu cực, em sẽ ở đây, trở thành ngôi sao nhỏ, ngôi sao nhỏ trong hàng nghìn ngôi sao ở ngoài kia, đến bên người, làm chỗ dựa tinh thần cho người. âu yếm, vỗ về người.

chỉ cần người quay lại, em vẫn đứng đó chờ đợi người.

một bức tranh, phác họa khung cảnh đầy thơ mộng, một màn đêm bao trùm lấy tất cả, có một đứa trẻ, nắm tay đứa kia, cả hai cùng chạy. ánh trăng soi sáng đường, dẫn lỗi cho hai đứa trẻ. ấy vậy bọn chúng vẫn chưa tìm thấy được đường ra.

nửa bức tranh còn lại.

xin người hãy hoàn thành nó giúp em. em muốn vẽ cùng người, cùng nắm tay người hoàn thành nốt bức tranh đang dang dở. nhưng em mệt rồi, em không thể cùng người vẽ lên bức tranh này được nữa. xin người hãy giúp em, tô điểm cho bức tranh này. hãy vẽ tiếp, vẽ một con đường giải thoát cho hai đứa trẻ. hãy giải thoát cho chúng.

sau khi bức tranh hoàn thành, hãy mang nó, đặt trước mộ em.

người nhớ nhé, yêu người, em vẫn sẽ mãi là ngôi sao dõi theo người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro