h

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 25 (14/09/2012)

Ji Yeon yên lặng ngồi xổm bên cạnh vườn củ cải xem xét nửa ngày mới bắt đầu hái, sau đó quay đầu nhìn về phía đám người đang câu cá bên hồ, cô đột nhiên cảm thấy không công bằng.

Nhà tư bản đúng thật là hủ bại, nói câu cá là đi câu cá, còn có căn nhà gỗ nhỏ để trú, một đám người ngồi đó vừa uống trà vừa câu cá vừa cười nói với nhau, trong khi cô ngồi hái củ cải trong trời gió lạnh thế này !

Người hầu còn có bị như vậy đâu !

Ji Yeon còn tính bãi công không thèm hái nữa… Nhưng lại nhớ tới chuyện mình đang ở nhờ nhà Sếp Jung, lại nhờ người ta mua vé máy bay dùm, tinh thần khởi nghĩa vũ trang giành lại công bằng của Ji Yeon tắt ngấm… 

Quên đi, quên đi, hái củ cải cũng chẳng có gì phí cả… Ji Yeon dù ngồi hái củ cải nhưng lâu lâu lại liếc nhìn về phía bên hồ, đến lần thứ N nhìn lén thì vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Sếp Jung.

Ánh mắt Eun Jung chợt lóe, đứng dậy đi đến vườn rau.

Ji Yeon liền cúi đầu ra vẻ chuyên tâm hái củ cải.

“Yah!Park Ji Yeon, đây là thành quả nửa ngày hái củ cải của em sao?”

Dù đã quen với giọng nói trầm bổng, đôi mắt dài đen huyền nhưng Ji Yeon vẫn cảm thấy tủi thân, cũng chẳng để ý đến Jung, ngón tay lay bùn đất, rầu rĩ trả lời: 

“Đất cứng quá, hái không được!”

“Park Ji Yeon!” Eun Jung hơi hơi cúi người, quan sát biểu hiện của cô: “Em nói sẽ không câu cá!” 

“……Tôi có thể học!”

“Phải không?” Eun Jung lên giọng cuối câu, tràn ngập hoài nghi: “Vậy là em không có hứng thú thả dây dài câu cá lớn àh?”

Ji Yeon sửng sốt, những lời này nghe rất quen tai…. Bên tai văng vẳng câu nói của Jung: “Park Ji Yeon, em sẽ không có hứng thú thả dây dài câu cá lớn àh?”

Lúc nãy còn mơ hồ không hiểu gì, nhưng giờ phút này đầu óc chậm chạp của Ji Yeon đã được khai sáng.

Sao Jung lại nhắc đến chuyện này chứ? Ji Yeon chân tay luống cuống, nhìn chằm chằm vào đống củ cải, cố lấy dũng khí lắp bắp trả lời: “Hiện tại, hiện tại có hứng thú rồi!” ()

Nhưng nghĩ đến Gyuri thì trong lòng cô lại buồn bực: “Nhưng bến câu này đã có người tới trước rồi….” (chà! Nàng bắt đầu bjk dùng hàm ý )

Đây là ghen tị sao? Eun Jung ánh mắt nheo lại, mỉm cười gian xảo, Jung đột nhiên hỏi: “Park Ji Yeon, em có muốn cảnh báo những người câu cá khác?”

Ji Yeon nghi hoặc, “Cảnh báo gì?”

“Nói cho người khác biết, bến câu này đã có người nhận thầu!” 

A?

Ji Yeon khó hiểu ngửa đầu nhìn Jung, sau đó tầm mắt bị che khuất, môi cô bị cái gì đó ấm áp chạm vào…. 

Cô.... cô.... cô… giống như…. Bị hôn ???!!!!

Sếp Jung cuối xuống, vòng tay ôm bả vai Ji Yeon, hôn phớt qua môi cô như chuồn chuồn lướt nước, sau đó nhìn bộ dáng cô ngơ ngơ ngác ngác, Jung nhẹ giọng cười: 

“Đây là bản ký kết hợp đồng nhận thầu!” (Sếp dễ thương quá:”>)

……… Ji Yeon làm rơi củ cải đang nắm trong tay…. Cô cuối cùng cũng không đi câu cá, mà ngồi xổm như tượng bên vườn củ cải….

Park Gyuri câu được vài con cá nên rất cao hứng, còn Ji Yeon chỉ miễn cưỡng cười lấy lệ. 

Đến lúc trở về, Park Gyuri đi nhờ xe họ, lúc nãy cô còn vui mừng vì câu được cá nhưng giờ lại ngồi thất thần. So với Gyuri thì Ji Yeon lại càng thất thần hơn.

Trong đầu Ji Yeon cứ nghĩ tới chuyện xảy ra ở vườn củ cải… Đến nỗi dù ăn cơm tất niên món ăn rất phong phú, nhưng cô chỉ luôn nghỉ đến củ cải… (chết rồi )

Thật ra cũng không thể trách cô, bị đánh cắp first kiss ở vườn củ cải, thì làm sao mà hoàn hồn nhanh như vậy được?

Khi nghe Eun Jin nói muốn về nhà, Ji Yeon mới hồi phục lại tinh thần, theo bản năng mà giữ chặt Eun Jin: “Cô không ở lại đây ngủ sao?”

Eun Jin nghĩ trước kia đương nhiên sẽ ở đây, nhưng năm nay unnie cô đã có người bầu bạn rồi. Eun Jin tủm tỉm cười; “Đúng vậy, ngày mai 7h sáng chúng tôi phải đáp máy bay đến nhà Lee Joon, đồ đạc còn chưa sắp xếp xong nữa!”

“Kia… kia…” Ji Yeon không biết nói gì, đột nhiên muốn gói gém hành lý ra sân bay qua đêm.

Eun Jin nháy mắt mấy cái: “Tốt quá rồi còn gì!”

Tốt cái gì mà tốt chứ? Cô đang khẩn trương muốn chết đây nè!

Người hầu dọn dẹp bàn ăn xong đều về nhà, trong nhà to như vậy chỉ còn 2 người bọn họ, trong lòng Ji Yeon cảm thấy chua xót. 

Giao thừa đương nhiên phải ở bên cạnh người thân, nhưng giờ chẳng ai bên cạnh cô cả. Cho dù có Sếp Jung bên cạnh nhưng cô vẫn thấy buồn và cô đơn.

Giọng nói Ji Yeon hơi khẩn trương, cô lắp bắp hỏi: “Buổi tối chúng ta làm gì?”

Eun Jung hỏi lại: “Em muốn làm gì?”

Ji Yeon suy nghĩ nửa ngày: “Xem pháo hoa?”

Eun Jung không nói gì nhìn cô một cái, hai người cùng đi vào phòng khách, mở TV và chờ xem pháo hoa.

Ji Yeon nhìn đồng hồ treo tường, còn 15 phút nữa là đến giờ bắn pháo hoa, chỉ cần thuận lợi vượt qua 15 phút này thôi, đến lúc bắn pháo hoa thì cô sẽ không còn bộ dạng xấu hổ và ngây ngốc không biết nói gì cả.

Đấy đấy ! Thế giới này có pháo hoa thật là tốt quá.

Ji Yeon nhìn về nhà bếp, “Tôi đi làm ít trái cây ăn!”

Lục đục nửa ngày trong nhà bếp, Ji Yeon mới đi ra, trên tay bưng 2 dĩa đầy trái cây.

“Trái cây đến đây!”

Eun Jung ngồi yên lặng trên sofa, ánh mắt nhìn di động trên tay.

“Park Ji Yeon, Jung mới nhận được 1 tin nhắn!”

“Sao?” Ji Yeon không hiểu sao Jung lại nói điều này với mình?

“Có người chúc Jung năm mới vui vẻ!”

Ji Yeon vẫn mờ mịt. Điều này rất bình thường mà, ai mà chẳng muốn nịnh Sếp Jung? đợi chút… Cô giống như quên mất cái gì…

Eun Jung bật ra 2 chữ: “Là em!”

Ji Yeon rốt cuộc cũng hiểu ra… Đặt dĩa trái cây lên bàn trà, Ji Yeon ủ rũ nghe Sếp Jung hỏi: “Không phải di động em mất rồi sao?”

“Là tin nhắn hẹn giờ thôi!” Ji Yeon nhỏ giọng trả lời.

“Gửi đi khi nào?”

“Mấy ngày hôm trước!”

Eun Jung dừng một chút. “Em gửi cho tất cả mọi người sao?”

“Không có!” Ji Yeon càng nhỏ giọng: “Chỉ gửi cho mình Jung!”

Eun Jung gật gật đầu, không nói gì nữa. Trên TV sắp bắn pháo hoa, Ji Yeon cứ thế mà nhìn chằm chằm TV, trong lòng rất rối loạn, y như tội phạm bị phát giác.

Bỗng nhiên “Bụp!” một tiếng, Eun Jung tắt TV. Trong phòng khác nhất thời tĩnh lặng, ngay cả một cây kim rớt xuống cũng còn nghe được.

“Park Ji Yeon, cái này cũng là không bị ép buộc?”

“Vậy còn Jung?” Ji Yeon không biết lấy dũng khí ở đâu mà hỏi lại, “Jung lúc ở vườn củ cải, như vậy…. cũng là không bị ép buộc sao?”

Eun Jung không ngờ cô sẽ hỏi lại, cười cười, giọng nói có chút ý vị: “Không, chỉ là dụ địch xâm nhập!” (giống câu dụ rắn vào hang ấy)

Cô đã ở nhà Jung, chẳng lẽ còn chưa đủ xâm nhập hay sao? nếu đối phương còn cảm thấy chưa đủ xâm nhập, như vậy….

“Eun… Eun Jung!”

Lần đầu tiên cô gọi thẳng tên Jung, Ji Yeon không được tự nhiên cho lắm, nhưng vào lúc này, không thể nào kêu Sếp Jung được cả.

“Em chưa từng thích ai, cho nên không biết cảm giác thích là như thế nào? Lúc cuối năm, do bận rộn kiểm kê sổ sách nên em không nghĩ đến chuyện này, nhưng sau đó thì…..”

Cô ngẩng đầu lên, dũng cảm nhìn thẳng Jung.

“Mấy ngày trước không nhìn thấy Jung, trong lòng em có chút mất mát, nhìn Jung ở ngoài đồn cảnh sát chờ em, em cảm thấy thật mất mặt, nhưng cũng rất vui. Jung dẫn em tới đây, em tuy rằng cảm thấy không nên, nhưng cũng muốn ở gần Jung. Lúc nãy cùng Jung ăn cơm tất niên, em còn… rất vui vẻ. Em không biết mật mã thẻ tín dụng của Jung, nhưng em có thể đem mật mã thẻ của em nói Jung biết. Em nghĩ hình như em đã thích Jung, như vậy, còn chưa rõ ràng sao?”

Cô cái gì cũng đều không hiểu, cho nên đối mặt với người thông minh thì chỉ có biện pháp này. 

Ji Yeon ôm đầu gối, dịch qua dịch lại trên sofa, chớp chớp mắt nhìn Jung. Cô thoạt nhìn nhát gan mà lại dũng cảm, ánh mắt chờ mong nhìn Jung. Park Ji Yeon cho tới bây giờ đều làm những việc khiến người ta dở khóc dở cười. Nhưng Eun Jung chưa bao giờ thấy Ji Yeon như vậy cả, bỗng dưng trong lòng xao động.

“Park Ji Yeon!” Jung vòng tay qua vai cô, chậm rãi cuối đầu hôn lên trán cô một cái, nói: “Chúng ta thử xem đi!” 

Chap 26 (15/09/2012)

Khi nãy Eun Jung nói câu “thử xem đi”, nhưng một lúc sau lại tỏ vẻ không có gì chân thật.

Đôi môi ấm áp của Jung rời khỏi trán cô, Ji Yeon cả người như đang trong mộng. 

Eun Jung tưởng chừng sẽ tiếp tục hôn cô, nhưng nhìn vẻ nặt ngây ngốc của cô, Jung lại bật cười, xích ra một tí: “Quên đi!”

Trong lòng Jung thầm nghĩ cứ từ từ thôi. Jung cầm điện thoại, hỏi cô: “Chỉ có 1 tin nhắn thôi?”

Cô gật gật đầu.

Eun Jung cất điện thoại và để trên bàn trà. Sau đó dẫn cô vào phòng sách, bắt đầu chơi cờ cùng cô. 

Nhưng lòng cô thực sự rối loạn, không hề có hứng chơi, thế nên cô kiếm vài cuốn sách mà đọc. Nói kiếm sách đọc, nhưng cô chỉ lật qua lật lại vài trang.

Đồng hồ điểm đúng 12h, bầu trời ngập tràn ánh sang sắc sỡ của pháo hoa.

Bởi vì xung quanh không có nhà cao tầng nào, nên từ cửa sổ phòng sách có thể xem rõ pháo hoa, Ji Yeon buông cuốn sách, chạy ngay tới cửa sồ để xem.

Eun Jung cũng đi tới, đứng bên cạnh cô.

“Em chưa từng xem bắn pháo hoa?”

“Eun Jin nói các người chưa bao giờ xem?”

“Ừ!” Eun Jung gật đầu, sau đó nhìn về phía cô, bất ngờ cúi đầu hôn cô.

Đây là lần thứ 3 hôm nay Jung hôn cô.

Cô cảm thấy hình như hơi nhiều nhưng tuyệt nhiên lại không chán ghét.(khoái chứ ghét j' nàng )

Sau đó…. Thân thể cô mềm nhũn trở về phòng ngủ.

Đầu năm đã đến, Ji Yeon nhẹ nhàng đi xuống dưới lầu ăn điểm tâm.

Vừa xuống lầu thì gặp Areum bộ dạng mừng rỡ: “Park tiểu thư, năm mới vui vẻ!”

“Năm mới vui vẻ!” Ji Yeon liền đáp lại.

Areum vui sướng nói: “Park tiểu thư nhanh đến ăn điểm tâm đi, cô chủ đang đợi đó, tiện thể lấy lì xì luôn!”

“Lì xì?” Ji Yeon sung sướng, “Tôi cũng có sao?”

“Đương nhiên!” Areum nói, “Cô chủ năm nào cũng đều lì xì cả! Park tiểu thư làm sao không có chứ?”

Ý của Areum là, cô chủ và Ji Yeon có quan hệ thế nào thì không cần bàn cãi, đương nhiên tiền lì xì sẽ rất nhiều.

Nhưng đồng chí Park Ji Yeon lại suy nghĩ đằng khác – có tiền ! Cô cũng là nhân viên của Sếp Jung, chắc phải có lì xì rồi.

Ji Yeon vui vẻ chạy nhanh về phòng ăn. Phòng ăn chỉ có Sếp Jung và Han quản gia, Eun Jung tựa hồ đang cùng quản gia nói chuyện, vừa thấy cô đi vào, vuốt cằm nói: “Ji Yeonnie lại đây!”

Ji Yeon vội vàng đi qua, ánh mắt khát đói như con chó nhỏ nhìn thấy xương vậy. 

Eun Jung nhìn thấy ánh mắt cô,Jung đột nhiên nghẹn một chút, hỏi: “Nhà em có bao nhiêu người?”

“Hả?” Điều tra nhân khẩu sao? Ji Yeon một hơi đem trực hệ nói ra 1 lần: “Ba, mẹ, ông nội, bà nội, ông ngoại, bà ngoại, còn có chú, cậu, 2 người dì, mỗi gia đình có 1 đứa con nhỏ!”

“Được!” Eun Jung gật đầu, nhìn quản gia nói, “Chuẩn bị một chút!”

Quản gia gật đầu.

Ji Yeon tò mò hỏi: “Chuẩn bị cái gì?”

Eun Jung tùy ý nói: “Em không cần phải xen vào!”

“……….” Ji Yeon cảm thấy chuyện này cũng không liên quan mình nên cũng không hỏi nhiều nữa. (gia đình mà kiu hok liên quan =.=)

Eun Jung ngồi xuống dùng bữa sáng: “Vé máy bay đã mua rồi, lát nữa Jung có việc, trợ lý Kim sẽ đưa em ra sân bay!”

Đến sây bay, lái xe Kim lấy từ sau cốp xe ra 2 hộp lớn, Ji Yeon mới hiểu được, Eun Jung hỏi gia đình cô có mấy người thì ra để chuẩn bị quà.

“Cô chủ giao phó, Park tiểu thư về nhà nên mang theo quà đầu năm!”

Quà đầu năm cái gì….Sếp Jung cũng chu đáo quá.

Nghĩ đến việc Sếp Jung chuẩn bị quà cho mình, lòng cô vừa cảm thấy rối rắm lại vừa nhộn nhạo, nhưng nhìn đến kích thước của 2 hộp quà đó, cô bắt đầu rầu rĩ làm sao mà cầm về nhà được, quà của Sếp Jung chắc hẳn là mắc lắm, làm sao cô giải thích với gia đình việc quà này ở đâu mà có?!

Trợ lý Kim nhiệt tình giúp cô check-in, gửi hành lý, Ji Yeon đành không làm gì, chỉ đi theo sau trợ lý Kim. Cuối cùng đến cửa hải quan,trợ lý Kim đưa cho cô 1 cái hộp nhỏ.

“Park tiểu thư, cô chủ nói, trong khoảng thời gian này, cô dùng tạm điện thoại cũ của cô chủ!”

Ji Yeon ngây người một chút, mỏ hộp ra xem, quả nhiên là kiểu điện thoại sang trọng.

Chờ vào bên trong sân bay rồi, Ji Yeon mới lấy điện thoại ra và chăm chú nhìn kỹ. 

Di động còn rất mới, chưa hề có dấu vết gì đã sử dụng. Cô mở danh bạ ra, bên trong chỉ duy nhất số của Sếp Jung. Cô nhìn chằm chằm một hồi, nhịn không được cầm di động gọi cho Eun Jung.

Bên kia rất nhanh tiếp máy: “Đến nới rồi àh?”

“Vâng. Em thấy Jung đã chuẩn bị quà dùm em, còn cho em mượn di động nữa!”

Eun Jung lên tiếng, “Không cần phải cám ơn!”

“……….. Ai nói em muốn cám ơn….. Quà nhiều như vậy làm sao mà xách nổi chứ?” (nàng bắt đầu bá đạo )

Bên kia cười, “trợ lý Kim không nói với em sẽ có người đón hay sao?”

Ji Yeon sửng sốt, bỗng nhiên cảm thấy không được tự nhiên, “Jung không cần như vậy… em không quen….”

“Vậy tập làm quen đi. Ji Yeon, năm mới vui vẻ!”

Chuyến bay hạ cánh là vào buổi chiều, vừa xuống ra khỏi sân bay, quả nhiên cô nhìn thấy có người chờ sẵn, một người đàn ông trẻ họ Lee, tự giới thiệu là nhân viên CCM chi nhánh ở đây. Thấy cô, anh liền chào “Park tiểu thư!”.

Ji Yeon thực không quen, không biết ở đây cũng có chi nhánh của CCM, lại càng không biết Eun Jung dặn người đón cô.

Nhà Ji Yeon ở gần thành phố B, từ sân bay đi khoảng 2 tiếng. Về nhà cũng đã là buổi tối. Người đàn ông đó đưa cô đến dưới lầu, muốn giúp cô mang hành lý lên lầu, nhưng cô khéo léo từ chối.

Khi người đàn ông đó đi rồi, Ji Yeon mới gọi điện thoại cho nhà, ba mẹ cô chạy xuống đón cô và phụ xách hành lý.

Chap 27 (15/09/2012)

Ba mẹ Ji Yeon xuống lầu đón cô, đương nhiên cũng trách mắng cô để xảy ra nhiều chuyện phiền toái như vậy, còn tốn tiền đi máy bay về nữa, nhìn 2 hộp lớn bên cạnh Ji Yeon, đầu tiên là hoảng sợ, khi biết được là quà đầu năm, họ lại thầm trách cô mua này mua nọ.

Ji Yeon biết những lời trách cứ này chỉ là lời quan tâm của ba mẹ nên chỉ cười hì hì.

Hôm nay vừa vặn mọi người trong gia đình đều tụ họp ở nhà ba Ji Yeon, cô lại về trễ nên mọi người cũng chẳng chờ cô mà đã bắt đầu ăn. Ông nội bà nội, gia đình cậu, gia đình chú đều đã đến đây, một bàn 10 người vừa đủ.

Thấy Ji Yeon trở về, mọi người đều dừng đũa, ông nội thấy nàng, cười đến híp mắt, “Tiểu Yeon về rồi à?”

Ji Yeon đã lâu không gặp họ, liền chạy tới ôm, “Ông nội, bà nội!”

Nghe Ji Yeon kêu, bà nội đau lòng nói: “Mau ngồi xuống ăn cơm, đi đường mệt lắm không? Tên trộm đó chẳng ra gì, canh ngay lúc Tết mà lại trộm!”

Ji Yeon khẽ cười một chút.

Mẹ nắm tay Ji Yeon ngồi xuống: “Mọi người đều ngồi xuống ăn đi!”

Mọi người lần nữa ngồi xuống ăn, hỏi chuyện Ji Yeon, đầu tiên là hỏi chuyện công việc, sau lại hỏi tiền lương, tiền thưởng. Ji Yeon cũng không để ý, có bao nhiêu nói bấy nhiêu, vì thế mọi người đều trầm trồ khen.

Chae Rin là con gái của cậu Ji Yeon, cả nhà Park gia có tổng cộng 3 đứa cháu, đều là nữ: Chae Rin, Ji Yeon, còn có con của chú là Hyo Rin.

“Dì, Chae Rin cũng……”

Định nói tiếp gì đó nhưng Ji Yeon lại nhỏ giọng, gian nan nói: “Chae Rin cũng có người yêu?” 

Cũng may mọi người không ai nghe thấy, dì cô đắc ý nói: “Àh, Ji Yeon, Chae Rin nhà dì cũng làm việc ở thành phố Seoul. Gia đình chúng ta 2 cô cháu gái lớn đều đi làm ở thành phố lớn, ông nội thực sự rất mừng!”

Dì cô luôn cảm thấy trong 3 đứa cháu gái của Park Gia thì Chae Rin là ưu tú nhất, kết quả Park Ji Yeon đi thành phố lớn làm việc, người thân trong nhà đều bảo cô chắc sẽ thăng quan tiến chức, dì chỉ biết nhịn, chờ thời cơ như bây giờ mà khoe.

Chae Rin không lên tiếng, cô chỉ đưa cho dì dĩa rau.

Ji Yeon nhìn Chae Rin, yên lặng đồng tình. Chae Rin rất xinh đẹp, lại thông mình, bởi vậy từ nhỏ đến lớn đi đến đâu dì đều đem cô ấy khoe với mọi người, còn cố tình nói bóng nói gió với cô, khiến cô thống khổ vô cùng. 

Nhưng cũng không thể trách được, dù gì cô cũng có phải con gái của dì đâu, đương nhiên trong mắt dì, cô không thể nào bằng Chae Rin được. Mà Chae Rin cũng chẳng thể nói gì, vì cô ấy không phải con ruột của dì, dì chỉ là nhận nuôi mà thôi.

Người khác khi nhận con nuôi, đều sợ đứa nhỏ biết họ không phải cha mẹ ruột nên đều che giấu. Nhưng dì thì lại không như vậy, sợ con gái sau này sẽ không hiếu thảo với mình, nên từ nhỏ đã nói rằng bà ấy nhận nuôi Chae Rin do cha mẹ Chae Rin nghèo, Chae Rin vốn tính hiền dịu nên luôn xem dì cô như mẹ ruột.

Em họ Hyo Rin ngồi bên cạnh Ji Yeon, kề tai cô nói nhỏ: “Ji Yeon unnie, unnie có biết người yêu của Chae Rin unnie là ai không?”

“Ai?”

“Chính là con trai của tổng giám đốc công ty unnie ấy, chính là công ty trước đây unnie làm đó! Unnie nói nếu như unnie vẫn còn làm ở đó, thì chắc giờ bạn gái anh ta đã là unnie rồi phải không?”

Ji Yeon tốt nghiệp xong thì ở quê tìm công ty làm việc, đó là 1 công ty có chút danh tiếng ở đây, vốn là chuyện tốt, nhưng lại bị dì biết được công việc đó là do ông nội tìm dùm Ji Yeon, vì giám đốc nhân sự công ty đó là con của bạn ông nội.

Dì làm lớn chuyện, nói rằng ông nội bất công, chỉ lo cho Ji Yeon mà không lo cho Chae Rin, khiến cho lúc đó nhà cửa không yên. 

Ji Yeon phải đem công việc này nhường lại cho Chae Rin, nhưng được làm việc tại 1 công ty lớn vậy đương nhiên mẹ Ji Yeon không chịu để Ji Yeon nhường lại. 

Trùng hợp lúc đó Ji Yeon tìm được công việc ở thành phố Seoul, nên ông nội phải đến gặp người bạn và giới thiệu công việc đó cho Chae Rin. Sau đó dì mới cho qua chuyện

Ji Yeon nghe Hyo Rin nói: “Em nói tầm bậy gì thế?”

Hyo Rin ngượng ngùng, hắc hắc nói: “Mẹ em ở nhà hay nói vậy mà!” Lại bĩu môi nói: “Chae Rin unnie thì chẳng có nói gì, nhưng dì thì cứ oang oáng đem khoe khắp phố, làm em điếc cả lỗ tai!”

Ji Yeon nhéo lỗ tai Hyo Rin: “Vậy để chị bồi bổ lại cái lỗ tai của em cho!”

Hyo Rin “phốc” 1 tiếng, nhìn Ji Yeon: “Unnie, trong 2 cái hộp đó là gì thế? Có quà cho em không đó?”

“A, còn đòi quà nữa hả?”

Ji Yeon nhớ tới quà Eun Jung chuẩn bị, cơm cũng chưa ăn xong liền buông chén đũa vội mang 2 cái hộp đến. Mọi người hiếu kì không biết là gì.

Sau đó Ji Yeon mở 2 cái hộp mà lòng đầy chờ mong, nhưng nhất thời đầu óc lại choáng váng….Ơ… Cái gì đây?

1 túi củ cải ? (Sếp tặng củ cải )

Khụ! Mọi người đều im lặng nhìn nhau.

Dì tủm tỉm cười: “Ôi, củ cải ở thành phố Seoul ngon lắm sao mà con phải nhọc công mang về thế?”

Mọi người đều cười không ngừng, Ji Yeon mắc cỡ vô cùng, đành phải nói: “Củ cải này ngon lắm, đặc biệt ngọt, con đặc biệt mang về cho mọi người !”

Sếp Jung làm cái gì vậy, tự nhiên lại gói cho cô toàn củ cải? Vẫn là bởi vì….. Ji Yeon thập phần xác định Sếp Jung là cố ý.

Phía dưới túi củ cải toàn là những thứ rất “đỗi bình thường” 

Bất quá, quà này đối với nhà Sếp Jung mà nói là bình thường. Nhưng với nhà Ji Yeon thì……. Ji Yeon đưa túi củ cải cho người lớn trong nhà mà nói không nên lời, còn về mấy đứa em thì mỗi đứa là 1 cái Ipad mới cóng. Ji Yeon biết rõ nó “giá trị liên thành” Vì thế mọi người nhìn quà mà có chút hoảng sợ.(Sếp chơi khủng thật )

Dì đột nhiên chết lặng. Mẹ Ji Yeon trên mặt tuy cười, nhưng trong lòng bà biết rõ Ji Yeon kiếm được bao nhiêu tiền, mua nhiều như thế thì chắc cô đã phải dành dụm mấy tháng tiền lương.

Chỉ có ông bà nội là không biết rõ giá trị những món đồ này, trong lòng vui sướng, còn Hyo Rin thiếu chút nữa nhảy cẫng lên khi thấy Ipad.

Hyo Rin vội mở quà ra, nói : “Ji Yeon unnie, chị cướp ngân hàng hả ?”

Ji Yeon nhanh nhẩu nói: “Ha ha, là như vậy, cái Ipad này… là hàng nhái thôi, đừng nhìn vậy mà tưởng thật, hàng nhái mà thôi… Nhưng xài rất tốt… chỉ có vài chục nghìn won…. Hơn nữa năm nay công ty có doanh thu cao, nên cuối thăm được thưởng rất nhiều!”

Ji Yeon muốn khóc, Sếp Jung vừa đưa cho cô củ cải, lại cho mượn di động, hoàn toàn không cho cô quyền từ chối, lại còn tặng quà đắt tiền cho nhà cô nữa!

“Ji Yeon chúng ta đi làm kiếm được bộn tiền!” Bà nội vui mừng nói, “Nhưng mà lần sau đừng mua nhiều như vậy, đồ ăn dinh dưỡng đó thực quý (ý nói củ cải và vài món đồ ăn khác trong hộp ấy), dù cuối năm được thưởng nhiều nhưng cũng không nên mua nhiều vậy!”

Ji Yeon có tật giật mình nói: “Kỳ thật là con cùng đồng nghiệp mua, đều mua giá sỉ đấy, ha ha!”

Vừa nói vừa nghĩ trong lòng, Sếp Jung cũng coi như là đồng nghiệp của cô, nên nói là “cùng đồng nghiệp” mua cũng không ngoa.

Dì lập tức lên tiếng: “Thì ra là mua sỉ, Ji Yeon, mấy cái này ăn vào không bị gì chứ? Con đừng mua lầm đó nha!”

Lời này tưởng chừng như quan tâm, nhưng lại ám chỉ nói Ji Yeon mua hàng giả.

Ji Yeon sớm đã quen cách nói này của dì, cũng không tức giận: “Dì, dì yên tâm đi, con cùng đồng nghiệp ngày nào cũng ăn, chắc chắn không có vấn đề gì!”

“Ấy, dù sao cũng là quà từ thành phố lớn, vẫn là Ji Yeon khôn khéo, Chae Rin nhà dì cùng chỉ dám mua đồ bình thường thôi, nhưng cũng rất là quý!”

Mọi người hai mươi mấy năm nay đều nhịn được, đương nhiên cũng sẽ không vì mẹ Chae Rin mà ăn không ngon. Ăn xong, mẹ Ji Yeon cùng dì dọn dẹp bàn ăn, Ji Yeon và Chae Rin ở trong bếp chuẩn bị ít trái cây.

“Ji Yeon, em đừng giận mẹ unnie!” Chờ mọi người lên trên hết rồi, Chae Rin nhẹ giọng xin lỗi cô.

Ji Yeon nói: “Em đâu có giận!”

Chae Rin cười cười, vẻ mặt có tí giãn ra. Ji Yeon biết cô vừa có người yêu nên đặc biệt quan tâm: “Unnie, sao unnie lại đi thành phố Seoul thế?”

Chae Rin nhỏ giọng nói: “Người ấy nói muốn đi thành phố Seoul phá triển, không muốn dựa dẫm gia đình!”

“Người ấy thế nào hả unnie? Unnie thực sự thích người ấy?”

Ji Yeon hỏi như vậy vì từ đầu đến cuối không thấy Chae Rin có chỗ nào vui vẻ, không giống như là đang yêu.

Chae Rin cuối đầu gọt trái cây, một lát sau nói: “Dù thích hay không thích cũng được, miễn sao mẹ vui là được!”

Trái cây đem ra đúng lúc mọi người đang ngồi trò chuyện, Ji Yeon ngồi nhìn mọi người 1 lúc, sau đó thì đi đến nhà của IU. 

Trời mùa đông ban đêm giá rét thấu xương, bông tuyết bay trên bầu trời. Đi ở ngã tư đường, Ji Yeon bỗng nhiên muốn gọi điện thoại cho Eun Jung. (ai gu! Nhớ người ta rồi )

Nhưng…. Cô mới về nhà có vài tiếng thôi mà?

Kiềm chế kiềm chế…. Nhất định phải kiềm chế! Trên đường đi cô cứ nói mãi 2 từ này, rất nhanh Ji Yeon đã đi đến nhà IU. Nhà IU và nhà cô rất gần, chỉ cách một con phố, họ sống ở trên lầu, còn ở dưới thì ba IU mở một cửa hàng bánh ngọt, buôn bán rất tốt.

Ji Yeon vào nhà của IU, mới vừa đưa quà xong liền bị IU kéo vào phòng. Đóng cửa lại, IU nắm 2 bả vai Ji Yeon, nghiêm túc hỏi: “Park Ji Yeon, cậu phải nói thật cho tớ biết, lần trước cậu nói có 1 người tỏ tình là thật phải không?”

“Hả ???”

Ji Yeon nhất thời chột dạ.

IU quan sát sắc mặt cô, kích động: “A a a!!!! thật hả ? A a a !!!!!! Tớ cứ tưởng cậu vẩn vơ hỏi tớ vậy thôi, không ngờ là thật a a a!!!! Mau nói tớ biết, người đó rất giàu có phải không? Người đó làm gì? Cao không? Đẹp lắm không? Có ảnh chụp không?……”

Ji Yeon vội vàng đưa tay đầu hàng, “Cả một rừng câu hỏi, làm sao mà tớ trả lời được?”

“Được rồi, đầu tiên, có đẹp không?”

Ji Yeon gật gật đầu. IU hớn hở: “Di động có ảnh chụp không, cho tớ xem đi!”

“…..Không có….”

“Tớ không tin, đưa di động đây, tớ tự xem!” Cô nói xong liền móc túi Ji Yeon lấy di động, vừa lấy ra IU cảm thấy ngờ ngợ.

“Cậu đổi di động rồi hả?”

“…… là của người ta!”

“A a a!!!!!” IU càng hưng phấn bội phần, “Đã tiến triển đến nỗi trao đổi di động sao ?”

“Không phải, di động của tớ bị mất, người ta đưa mình dùng tạm cái này!”

“Đó đó, săn sóc chu đáo ghê!”

“Àh, đúng rồi. Cậu cho tớ lại số điện thoại đi, tớ làm mất điện thoại kia nên giờ không có số ai cả!”

“Đừng đánh trống lãng, người ta làm nghề gì?”

“…..là sếp của tớ!”

“Sao ? Sếp của cậu à?”

“So với sếp còn lớn hơn!”

“…… lớn thế nào?”

“……”

IU rung rung,“Chẳng lẽ, chẳng lẽ là trong truyền thuyết ……CEO?”

“Ừ!”

“……” IU thì thào nói,“Ji Yeon, cậu làm tớ điên mất rồi!”

Một lát sau, IU lấy lại tinh thần, “Mặc kệ, thân phận là gì không quan trọng, tớ sẽ không vì chức vị của người ta mà kì thị ! Quan trọng là quá trình yêu nhau ! Hai người sao lại quen nhau ?”

Ji Yeon mờ mịt nhìn IU, “Kỳ thật tớ cũng không biết……”

“Kể tớ nghe đi! Là ai yêu ai trước, là ai tỏ tình trước ?”

“Ừm, xem như người ta đi!” Ji Yeon quyết định đem những lời cô thổ lộ đêm giao thừa coi như không có!

“Oa!” IU nắm hai tay, bộ dáng đầy vẻ mơ mộng, “Vậy cảm giác của cậu thế nào?”

“Cảm giác?” Ji Yeon nghĩ đến chuyện thẻ tính dụng lần trước IU nói, “ Giống như đang đi trên đường, bỗng nhiên nhặt được 10.000 won!”(ví dụ cụ thể)

“Nhất định là rất sung sướng? Bay ngay đến nhặt tiền !”

“Chuyện đó……Tớ hoài nghi điều đó không thật lắm……”

Gì?

IU nhạy cảm nhìn ra có gì đó không bình thường, “Cậu cảm thấy người ta không thật lòng với cậu sao?”

“…… Đương nhiên không phải, người ta sẽ không như vậy!” Ji Yeon rầu rĩ nói, “Tớ chỉ là cảm thấy, mọi thứ như giấc mộng vậy!”

“Này, Park Ji Yeon, tớ biết nguyên cái thẻ tín dụng kim cương rơi từ trên trời xuống làm cậu choáng váng, nhưng trên thế gian này có rất ít rất ít người thập toàn đại mỹ, cậu biết không ?Cho nên tuyệt đối không được nghĩ đông nghĩ tây!”

IU nắm tay Ji Yeon, “Ji Yeon, đừng có sợ, tớ sẽ là quân sư tình yêu cho cậu!”

Chap 28 (15/09/2012)

Ji Yeon ở nhà đến mùng 7 mới về, trong thời gian này, cô đã cùng Sếp Jung trò chuyện 4 lần, cô chủ động gọi 2 lần, Sếp Jung gọi 2 lần. 

Cô gọi Jung chủ yếu để nói hỏi về việc ăn uống của Jung, còn Sếp thì chủ yếu thông báo cho cô việc Jung đi bàn thảo hợp đồng với khách hàng và đáp chuyến bay cùng ngày với cô.

“Cậu đi máy bay ? Không phải trước kia đều đi xe lửa sao?” IU ngồi lên giường Ji Yeon, nhìn cô thu dọn hành lý.

Ji Yeon cũng không nói gì, lấy di động ra, cho IU xem tin nhắn mà cô nhận được. IU nhìn nhìn, “Đây là thông tin vé máy bay của cậu mà, đưa tớ làm gì ?”

“Không phải tớ đặt vé…. Hôm kia người ta nhắn cho tớ như thế !”

“Thật là độc tài, kiểm soát chặt ghê nha!” IU phụng phịu. Ji Yeon không dám nói thêm gì nữa, cô quyết định không cho IU coi tin nhắn sau của người nào đó cưỡng chế cô xuống máy bay không được đi đâu, phải chờ chuyến bay của Jung đáp xuống.

IU háo sắc nói : “Ji Yeon, cậu có tính toán gì không ?”

“Ơ, thì trước tiên trả lại tiền vé chứ sao?” Ji Yeon thành thật nói ra suy nghĩ của mình.

IU la lên : “Trả tiền gì chứ ! Không được trả!”

“Nhưng tớ không thể lấy tiền của người khác được!” Ji Yeon kiên trì nói.

“Nhưng cậu không biết như vậy là rất sòng phẳng sao? Cậu nghĩ nhà Sếp Jung chẳng lẽ thiếu mấy tờ tiền lẻ này àh? Dùng cách khác mà trả tiền đi!”

“Cách gì chứ ?” Ji Yeon há hốc mồm, nghe IU nói vậy, cô thầm nghĩ nếu cô cầm tiền trả lại Sếp thì chỉ bị Sếp cười cho.

“Qua năm mới không phải là lễ tình nhân sao? Thay gì lấy tiền trả lại, hay là cậu mua quà cho người ta đi!” IU rít gào, cô là chuyên gia đọc tiểu thuyết tình yêu, nhưng sao lại có người bạn chả biết gì về tình yêu cả.

IU cứ mãi thúc giục, 2 người ăn mặc chỉnh tề cùng nhau đi đến trung tâm mua sắm.

Đi trên đường, Ji Yeon luôn miệng hỏi phải mua cái gì, IU mặc cho Ji Yeon suy nghĩ. Khi đến trung tâm mua sắm, Ji Yeon nắm chặt tay IU, nghiêm túc nói: “IU, tớ nghĩ rồi, chúng ta không thể mua quà trị giá 20.000 won được, bạn nghĩ thử xem, mình nợ người ta 20.000 won, tính thêm quà cho ngày tình nhân nữa, thôi thì mua cái nào trị giá 25.000 won đi…..”

IU liếc mắt nhìn Ji Yeon, sau đó liền mở miệng kết thúc cuộc nói chuyện này: “Park Ji Yeon, im miệng!”

Hai người đi dạo trong trung tâm, phát hiện thì ra mua quà cho Sếp không dễ tí nào, nhất là cho đại gia Ham Eun Jung.

“Hay là chúng ta mua bút máy đi?” Ji Yeon đề nghị.

“Cậu đừng cổ lổ sỉ vậy chứ!”

“Hay là dây nịt ?”

“Cũng không được, rất biến thái!”

“Sao lại biến thái?”

“Người ta nói người mà mua quần áo cho phụ nữ ý là muốn cởi đồ họ, bạn mà mua dây nịt cho Sếp Jung thì ý là…..”, IU cười hắc hắc, “Tớ từng đọc cuốn truyện nói nhân vật nữ chính bất hạnh tặng dây nịt cho nhân vật nam chính, anh ta liền lấy cớ đó mà ở chương 1 ăn luôn!” (IU này đọc tiểu thuyết qá r')

“……….IU, cậu đang sáng tác tiểu thuyết “đen” àh ?”

Hai người ở trung tâm đi dạo suốt 2 tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng chọn được quà.

Món quà này được hai người tỉ mỉ chọn lựa, trị giá 25.800 won.

Hôm nay Ji Yeon đáp máy bay trở lại thành phố Seoul, máy bay đáp xuống vào khoảng 3h chiều, mà chuyến bay của Sếp 1 tiếng sau mới đáp xuống, cho nên Ji Yeon xuống máy bay liền kéo hành lý đến sảnh sân bay, ngồi ở quán cafe 2 tầng chờ Jung.

Đây là Sếp ra lệnh cô ở chỗ này chờ Jung.

Gọi đồ uống, Ji Yeon tìm chỗ ngồi thuận tiện thấy được lối ra của hành khách, sau đó cô gọi về nhà báo bình an. Ji Yeon giương mắt nhìn về phía lối ra vào. Nhìn vài lần thì cô bắt đầu nhàm chán, nhấp vào ngụm nước rồi lấy quà đã mua cho Sếp Jung ra xem.

Đây là 1 đôi cúc tay áo màu bạch kim, khảm một bảo thạch đen, trên mặt chạm rỗng hoa văn tinh tế, trông rất tinh xảo.

Ji Yeon cầm đôi cúc tay áo trong tay, vừa suy nghĩ không biết làm sao tặng Sếp Jung ?

Phải chờ đến 14/2 hay là lát nữa tặng luôn?

Sếp Jung sẽ có phản ứng thế nào?

Ngồi dựa vào bàn, vừa ngắm cúc tay áo vừa suy nghĩ mông lung, Ji Yeon cảm thấy mệt mỏi rã rời. Cô nắm chặt cúc tay áo, quyết định nhắm mắt nghỉ ngơi 1 lát.

Không biết qua bao lâu, nghe thấy phía đối diện có tiếng đồ sứ va chạm rất nhỏ, Ji Yeon mơ màng tỉnh dậy, vừa ngẩng đầu lên, đập vào mắt là áo sơmi phẳng phiêu màu đen. Cô bật dậy, hai mắt trợn tròng thấy khuôn mặt “đẹp trai” của Sếp Jung.

Jung một tay bưng chén trà uống, một bên xem tạp chí.

“Tỉnh rồi à?”

“……..”

Ji Yeon hoàn toàn tỉnh, cô nhìn Jung đầy vẻ ngạc nhiên, “Jung xuống máy bay khi nào vậy ?”

“Nửa giờ trước!”

Ơ, Ji Yeon ngượng ngùng nói : “Sao Jung không gọi điện thoại cho em?”

“Tôi nghĩ ra khỏi sân bay thì sẽ có người nghênh đón!”

“……” Ji Yeon xấu hổ, “Em, em chỉ ngủ quên thôi!”

“Ngủ ngon lắm à ?” Eun Jung không chút để ý hỏi.

“……Ngon !”

“Đi thôi, xe sắp đến rồi!” Eun Jung buông chén trà, cầm túi và hành lý của Ji Yeon.

“A, đợi chút!” Ji Yeon dừng lại, sốt ruột tìm tới tìm lui dưới đất, cô vừa nãy khi đứng lên phát hiện đôi cúc tay áo chỉ còn lại 1 cái.

Eun Jung nhìn cô tìm lung tung rồi mới vươn tay, “Tìm cái này sao ?”

“………” Ji Yeon nhìn cúc tay áo trong tay Eun Jung, “Cái đó…… làm sao có thể…….”

“Tôi nhặt được ở dưới chân em. Còn một cái đâu?”

Ji Yeon đem cúc tay áo còn lại đang nắm trong tay đưa cho Jung.Haizz, vốn tính tìm dịp nào đưa cho Jung, tự nhiên lại bị phát hiện.

“Cái này hình như cho tôi thì phải!”

“……Phải, là cho Jung!”

“Quà?”

“….Đúng vậy !”

Eun Jung không nói thêm gì, cất bước ra khỏi quán cafe. Ji Yeon yên lặng đi theo Jung, vào trong thang máy, Eun Jung bỗng nhiên nói : “Sao em lại tặng quà cho tôi?”

“Ừm, vì sắp đến lễ……..”

“Lễ tình nhân?” Eun Jung cười cười, “Nhà chúng tôi có truyền thống không theo lễ tiết phương Tây!”

A ? Ji Yeon ngạc nhiên.

“Ba mẹ tôi lúc còn trẻ rất thích những ngày lễ thế này, nhưng ông nội thì lại cực kỳ ghét ngày lễ Phương Tây, không chỉ một lần la ba mẹ tôi về chuyện này. Cho nên vào những dịp lễ tình nhân, ba mẹ thường giả bộ nói dẫn tôi và Eun Jin đi chơi, nhưng thật ra sau đó đem chúng tôi đưa cho bảo mẫu giữ, 2 người họ lén lút đi chơi!”

Ji Yeon biết ba mẹ Jung đã qua đời trong 1 tai nạn xe, tuy rằng lúc Jung nói đến họ, Jung không có biểu hiện gì cả, nhưng trong lòng cô biết rất rõ Jung rất nhớ họ.

Ji Yeon bỗng nhiên muốn nắm tay Jung, nhưng lại ngượng ngùng. Nhưng cuối cùng cũng chạm vào ngón tay Jung, nhưng tay cô mới vừa chạm vào thì đã bị Jung nắm chặt.

Tuy rằng họ đã từng thân thiết hơn so với bây giờ, nhưng nắm tay trước bàn dân thiên hạ như vậy vẫn làm Ji Yeon cực kỳ khẩn trương, lòng tràn đầy lo sợ, đành phải lãnh sang chuyện khác: “Chúng ta thì sao? Hay là lễ tình nhân này, chúng ta lén lút đi chơi đi!”

Eun Jung quay đầu nhìn cô, nắm chặt bàn tay nhỏ bé như đang muốn chạy trốn của cô, môi dưới cong lên.

“Được!”

Có lẽ do bàn tay Jung rất ấm áp, có lẽ do Jung nắm tay cô làm lòng cô rối loạn, Ji Yeon đến bãi đỗ xe thấy lái xe mới sực tỉnh, hỏi: “Chúng ta đi đâu?”

“Tới nhà Jung ở trong thành phố, em tắm rửa thay đồ, rồi chúng ta ra ngoài ăn cơm!”

Tắm rửa thay đồ gì chứ…. Ji Yeon có chút không được tự nhiên nói: “….. À, đúng rồi, chúng ta đi đến cửa hàng điện thoại đi, em muốn mua điện thoại!”

“Được!” Eun Jung cầm tay cô và nhẹ nhàng hôn lên môi cô, “Em thật phiền toái!”

Đến giờ cơm chiều, Ji Yeon cảm thấy hơi tayJung vẫn còn lưu lại trên tay mình. Cô ngẩng đẩu, lén nhìn người đang ăn cơm ở đối diện. Về đến nhà thì Jung thay quần áo, cài đôi cúc tay áo mà cô tặng Jung. 

Cô vốn cảm thấy đôi cúc tay áo này rất tinh xảo nhưng khi Jung cài vào thì vẻ tinh xảo chẳng còn thấy đâu nữa, thay vào đó là 1 đôi cúc tay áo rất đỗi bình thường.

“Nhìn cái gì? Luyến tiếc đã tặng Jung sao?”

“Không có!”

Ji Yeon vội thu hồi ánh mắt, ngượng ngùng cúi đầu ăn. Sau đó cô bỗng nhiên ý thức được, 2 người đã chân chính ở cùng nhau sau lần đầu tiên tỏ tình.

Bất luận thế nào thì đây cũng được xem như buổi hẹn hò đầu tiên hoàn hảo.

Nhưng mà, còn bạn học của Park Ji Yeon…….. cơm nước xong, Eun Jung đưa cô đến nhà bạn học. Eun Jung dừng xe, nói:“Ngày mai buổi sáng Jung đến đón em!”

Ji Yeon khoát tay, “ Không cần, gần đầy có xe điện ngầm, đi lại rất tiện! Từ nhà Junggie đến đấy rất xa, rồi còn kẹt xe nữa!”

Nhà của Eun Jung ở gần công ty, lại chạy qua đây đón cô thì quá bất tiện.

Eun Jung gật gật đầu, không miễn cưỡng cô, “Vậy mai trưa nhớ lên lầu ăn cơm!”

“Không được!” Ji Yeon thốt ra.

“Vì sao?” Luân phiên bị cự tuyệt, giọng nói Eun Jung có vẻ tức giận.

“Trước kia chúng ta ăn cơm khi chưa có quan hệ gì hết, nhưng hiện tại, chúng ta đang yêu nhau, vậy nên….. Junggie phải làm gương tốt chứ !!!!”

Eun Jung nhíu mày, “Cái gì làm gương tốt? Em nói rõ xem!”

“Ơ, Junggie không biết sao?” Ji Yeon giật mình nhìn Jung, “Công ty chúng ta không cho phép nhân viên yêu đương trong công ty!”

Chap 29 (16/09/2012)

Park tiểu thư vẫn không lên ăn cơm, Ham tổng tâm tình không được tốt lắm, chẳng lẽ mới có một kì nghỉ đông mà hai người họ chia tay rồi?

Nhưng nếu đúng vậy thì cũng không giống như phong cách hàng ngày của Ham Tổng.

Thứ hai đầu tuần là ngày họp ban giám đốc, trợ lý Kim duy trì hình tượng của một trợ lý tinh anh ngồi nghe các cổ đông hết nói hươu nói vượn đến cằn nhằn, nhưng tâm trí đã bay đi xa cả vạn dặm rồi…. 

Quả nhiên, hội nghị kết thúc, Eun Jung gọi trợ lý Kim vào phòng. Ngồi sau chiếc bàn màu đen, Eun Jung trầm ngâm 1 lúc, hỏi:“Công ty chúng ta không cho phép nhân viên yêu đương?”

Trợ lý Kim bình tĩnh trả lời: “Hình như là vậy!”

“Vì sao tôi không hề biết cái quy định này?”

“Chỉ là tin đồn thôi!” Trợ lý Kim hiểu mình nên làm gì, anh nói : “Tôi sẽ làm sáng tỏ chuyện này!”

“Không cần!” Gõ gõ mặt bàn, Eun Jung mặt không chút thay đổi nói : ”Tập trung vào lợi ích của công ty!”

……..Kỳ thật Ham Tổng vì quy định này mà không thể cùng Park tiểu thư công khai yêu nhau trong công ty nên cũng chẳng muốn ai trong công ty “thuận buồm xuôi gió” cả. (nham hiểm nhở !) 

Trợ lýKim vẫn điềm tĩnh trả lời : “Dạ!”

Đồng chí Park Ji Yeon không ngờ rằng chỉ vì 1 câu nói của mình mà lại hại cả công ty không được công khai yêu đương, phải lén lút vụng trộm. Buổi tối lúc ăn cơm, Ji Yeon không hề biết ”chuyện nhỏ” mà cô đã gây ra ở công ty, nên vẫn ung dung kể cho Eun Jung nghe chuyện phiền não của cô: “Em phải tìm phòng gấp, nếu không lúc bạn trai của bạn em về, thì không biết chỗ đâu mà ở?”

Eun Jung đang ăn thì đột nhiên dừng lại, “Bạn trai của bạn em?”

“Đúng vậy. Bạn em và bạn trai quen nhau được 3 năm rồi, hiện giờ anh ta đang đi thực tập nên em mới có thể ở nhờ!”

Eun Jung nghiêm mặt, “Yah!Park Ji Yeon, hình như trước giờ em chưa từng nói với Jung rằng bạn em sống cùng bạn trai ?”

Ji Yeon ngẩn ngơ. “Chưa nói sao ? Nhưng cũng có gì đặc biệt đâu, anh ta hiện giờ cũng đâu có ở Seoul!”

“Tốt lắm. Park Ji Yeon, Jung muốn hỏi em cái này. Em nghĩ Jung sẽ để em ngủ trên giường của đàn ông khác à?”

Park Ji Yeon há hốc mồm…. Gì gì chứ ?…. ngủ trên giường của đàn ông khác?

Sếp Jung suy nghĩ gì vậy chứ???

Ji Yeon biện giải: “…….Ở cùng bạn học em có sao đâu, hơn nữa bạn trai của bạn ấy không có ở đây!”

Eun Jung chẳng thỏa hiệp với cô, Jung nói ra quyết định của mình: “Em trong khoảng thời gian này ở lại nhà Jung, đến khi kiếm được phòng thì mới được phép dọn đi!”

Park Ji Yeon theo bản năng phản đối: “Không được, em làm sao mà ở nhà Junggie được….”

Nói xong cô phát hiện vẻ mặt Sếp Jung trở nên hung tợn, cô nuốt nước miếng lựa lời thương lượng với Jung: “Vậy, vậy em sẽ lấy chăn mền của bạn em mà ngủ!”

Vẻ mặt Eun Jung càng thêm thâm sâu khó lường, Ji Yeon tiếp tục thương lượng: “…… vậy em sẽ ngủ ở sofa?”

“Nằm ngủ dưới đất?”

Eun Jung cầm chén cơm lên ăn, không nhanh cũng không chậm, rồi bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Ji Yeon, bạn em và bạn trai muốn kết hôn sao?”

“Không có!”

“Bọn họ cứ như vậy mà sống chung với nhau?”

Eun Jung nheo nheo mi mắt, trong giọng nói cố ý ra vẻ điều đó không hợp tình hợp lý. Quả nhiên Ji Yeon liền vì bạn học mà giải thích: “Không có gì đâu, bạn học em rất tốt, hơn nữa sống chung với bạn trai là chuyện bình thường, hiện tại có rất nhiều cặp cũng sống chung với nhau vậy!” ( nàng trúng kế rồi )

Eun Jung gật gật đầu, “Thật vậy sao? Vậy thì trước khi tìm được nhà thì em sẽ ở nhà của Jung!”

Ji Yeon ngu ngốc, giờ mới biết mình bị lừa, mặt mày chù ụ…. Sếp, Jung một ngày không chọc phá em thì không sống được sao? A a a a a!!!!

“Là em sai, em cam đoan trong vòng 3 ngày sẽ tìm được phòng, không cần rắc rối như vậy!” Ji Yeon vỗ tay, ánh mắt cầu xin nhìn Jung.

“Một ngày!” Eun Jung nghiêm mặt, “Ngày mai em mà không tìm thấy thì phải dọn qua đây!”

Ji Yeon vội vàng gật đầu, “Vậy ngày mai!”

Ngày mai sẽ là một ngày dài đây…. Ji Yeon lau lau cái trán, phải dưỡng sức phải dưỡng sức.

Cơm nước xong, Eun Jung theo thường lệ chở cô về nhà bạn học, Ji Yeon sợ Jung sẽ đổi ý, nói tạm biệt xong liền chạy vọt lên lầu. Eun Jung ngồi bên trong xe, nhìn bóng dáng cô lên lầu,Jung lấy di động ra, gọi cho cố vấn quản lý tài sản của mình.

Ji Yeon cảm thấy thật kì lạ. Cô mới đăng ký tìm phòng với người môi giới kia, vậy mà mới đi có vài trăm mét thì liền nhận được điện thoại của chủ thuê nhà?

“Xin hỏi có phải là Park tiểu thư không?”

“Vâng, anh là….?”

“À à, xin chào Park tiểu thư, tôi họ Tae, cô cứ gọi tôi Tae Min là được, cô muốn thuê phòng phải không? Tôi vừa vặn có 1 căn phòng muốn cho thuê, phù hợp với yêu cầu của cô."

“Ơ, làm sao anh biết số tôi mà gọi?”

“Tôi thấy trên mạng!”

“Nhưng tôi không đăng tin thuê phòng trên mạng!”

“Có có!” Im lặng một lát, đối phương khẩn trương nói.

“…….” Phải không? Ji Yeon cũng chẳng biết có thật hay giả, chẳng lẽ người môi giới đó nhanh như vậy đã đem thông tin của cô đăng lên mạng?

“Nhưng mấy cái này không phải môi giới liên hệ sao?”

“Ơ…. Ha ha ha, kì thật lúc nãy tôi ở công ty địa ốc nhìn lén số điện thoại của cô!”

Đầu dây bên kia không muốn dây dưa vấn đề này nữa nên liền lãng sang chuyện khác: “Khi nào cô rảnh tới xem phòng của tôi?”

Ji Yeon do dự nói: “Hiện giờ tôi đang rảnh!” Vì cô chỉ có 1 ngày để tìm phòng thôi.

“Thật tốt quá, tôi cũng đang rảnh, tôi sẽ lái xe đến đón cô xem phòng nhé!”

…… Chắc là kẻ lừa đảo rồi ! Ji Yeon không nói thêm gì nữa, quyết đoán ngắt điện thoại.

Một lúc sau, cô nhận được điện thoại của Eun Jung hỏi chuyện tìm phòng. Ji Yeon liền đem chuyện lúc nãy nói cho Jung nghe,“Anh ta có phải là kẻ lừa đảo không?”

“Không phải!” Eun Jung vừa coi văn kiện vừa nói, “Vậy đi, em đưa Jung số điện thoại của người đó, hoặc Jung cho tài xế đến đón em?”

“Được rồi, em đưa Junggie số điện thoại người đó, không cần phiền trợ lý Kim đâu, em chỉ nhất thời lo sợ thôi, có gì em sẽ gọi Junggie ngay. Đợt chút, em nhắn cho Junggie số người kia đã!”

Sau một lát, Eun Jung nhận được tin nhắn của Ji Yeon, bên trong tin nhắn là dãy số điện thoại rất quen thuộc, Jung không khỏi lắc đầu cảm thấy buồn cười. Xem ra dù là nhà cố vấn quản lý tài sản chuyên nghiệp cũng chưa chắc sẽ là môi giới bất động sản xuất sắc. 

Cảnh cáo Tae tiên sinh một phen xong, Ji Yeon mới yên tâm mà xem phòng. Căn phòng mà cô xem rất tốt, khoảng 30 mét vuông, có luôn cả bàn ăn và ban công, bày trí tao nhã, nhìn mà phát mê, hơn nữa lại rất gần công ty, Ji Yeon cực kì vừa lòng.

“Phòng này thuê bao nhiêu 1 tháng?”

Chủ nhà tự xưng là Tae Min suy nghĩ hồi lâu: “4.000… àh không, 2.500 won!”

Giá này thực sự rất thấp, vì thế sự nghi ngờ anh là kẻ lừa đảo lại càng tăng thêm, chắc anh ta muốn lừa tiền cô đây này….“Tôi có thể xem giấy tờ nhà chứ?”

Tae Min khó xử, “Kỳ thật phòng này không phải của tôi, là của người bạn đang sống ở nước ngoài, phòng này chưa từng cho thuê bao giờ, nhưng hôm qua bạn tôi gọi điện thoại nhờ nên tôi mới kiếm người đến thuê, tôi không có giấy tờ nhà này, nếu cô không tin thì……”

Tae Min vẻ mặt bi tráng, “Như vậy đi, cô thử ở trước đi, nếu thấy được thì trả tiền thuê!”

Ji Yeon trợn mắt há hốc mồm.

Cuối cùng cô cũng ký hợp đồng thuê nhà, đưa trước 2 tháng tiền nhà. Chờ cho chủ thuê nhà đi rồi, Ji Yeon đi qua đi lại trong phòng, càng xem càng hài lòng, lấy di động gọi cho Eun Jung.

“Eun Jung, Eun Jung, em vừa mới ký hợp đồng thuê nhà nè, nhà đầy đủ tiện nghi nhưng giá thuê lại không mắc, ở gần công ty, Junggie tan ca thì tới giúp em chuyển nhà đi!”

Dám sai Jung chuyển nhà dùm cô, Eun Jung ngắt điện thoại, sắc mặt hơi tối sầm.

Nửa giờ sau, Eun Jung kêu Qri vào phòng, đưa văn kiện vừa coi xong cho cô, hỏi: “Hôm nay còn chuyện gì nữa không?”

Qri lật xem nhật ký và trình bày: “Đã không còn việc gì nữa!”

Eun Jung vuốt cằm, tắt máy vi tính đứng dậy.

Qri ôm văn kiện hỏi Jung: “Ham Tổng, hôm nay ngài tan ca sớm à?”

“Ừh, chuyển nhà!”

Qri đi theo Jung ra khỏi phòng, trong lòng có chút nghi ngờ, cô chưa từng nghe Ham Tổng nói muốn chuyển nhà, chẳng lẽ Jung chuyển đến biệt thự cao cấp hơn? 

Nếu không sao mặt Jung lại rạng rỡ như thế?

Chap 30 (16/09/2012)

Đồ đạc của Ji Yeon cũng không nhiều lắm, hơn nữa năm ngoái cô cũng từng thu dọn qua 1 lần, cho nên lần dọn nhà này rất nhẹ nhàng. Căn phòng này còn rất mới, chẳng cần sơn sửa gì nhiều, dọn qua là có thể ở ngay.

Nhìn căn phòng sáng sủa, sạch sẽ, Ji Yeon ngồi ở sofa cảm thấy rất hài lòng: “Có thể tìm được căn phòng như thế này thật không dễ nha!”

Eun Jung cũng tỏ vẻ đồng ý, với danh nghĩa của Jung mà tìm được 1 căn phòng nhỏ như thế này đúng thật không dễ gì! Ngồi xuống cạnh cô, Eun Jung nhắc nhở: “Có rảnh thì mời bạn học em dùng cơm!”

“Sao?”

“Em ở nhà người ta lâu vậy, Jung muốn cảm ơn cô ấy!”

Vì sao Jung là người cảm ơn chứ….. Ji Yeon trong lòng nhộn nhạo một chút: “Em mời cơm cô ấy được rồi!”

“Trả tiền nhà xong em còn tiền sao?”

…… Ừh ha…

“Vậy Junggie mời đi…. Àh, đúng rồi, em chưa ăn cơm tối…. Junggie tiện thể mời em ăn luôn đi!” 

Buổi tối, sau khi tiễn Sếp Jung về, Ji Yeon nằm trên giường gọi điện thoại cho Bo Ram. Bạn học của Ji Yeon tính vốn thích ăn uống, nghe Ji Yeon mời cơm liền mừng rỡ.

“Được được…. vậy ngày mốt đi, bạn trai mình cũng đã về rồi, mọi người cùng nhau ăn, mà sao tự nhiên lại muốn mời mình dùng cơm vậy, bạn phát tài hả?”

“Ở nhà bạn lâu như vậy nên mình muốn mời bạn dùng cơm!”

“Ai nha, đều là bạn bè cả, cần gì phải khách sao thế?”

“Ơ, nhưng người ta nói…..” Ji Yeon không quen ở trước mặt người khác gọi Eun Jung là người yêu, dù giờ cô đang ở nhà mình gọi điện thoại, cũng chẳng có ai khác ngoài cô cả, nhưng không khỏi ôm gối ngượng ngập.

“Người yêu bạn cũng đến hả?!” Tuy rằng chưa gặp Eun Jung bao giờ, nhưng Ji Yeon ở nhà cô lâu vậy, đương nhiên cũng đoán được cô ấy có người yêu. Bo Ram lập tức phấn khởi nói, “Thật tốt quá, mình chưa gặp người đó bao giờ, đừng nói cám ơn khách sáo thế, lần này 2 người mời mình ăn, lần sau mình sẽ mời lại!”

“Được!” Ji Yeon lên tiếng, “Vậy bạn muốn ăn gì?”

“Àh àh, để mình suy nghĩ, ăn cái gì ngon ngon đi, ví dụ như vi cá, tổ yến, thần mã tượng bạt trai ngọc ….” Bo Ram cứ hễ nhắc đến ăn uống, miệng lưỡi liến thoắng.

“…. Bạn đợi chút, để mình lấy giấy viết!”

“Ghi gì chứ? Mình nói giỡn thôi, tìm chỗ nào ăn ngon ngon là được rồi, chủ yếu là gặp người yêu bạn thôi… Ủa, đâu rồi?”

Ji Yeon đã xuống giường đi kiếm giấy viết, căn bản không nghe được Bo Ram nói gì… Vì thế 3 ngày sau. 

Bo Ram nhìn thấy 1 bàn mỹ thực, cô hoàn toàn chết lặng, không nói năng gì được. Ji Yeon cầm tờ giấy nhỏ đối chiếu lại từng món, Eun Jung thấy cô cầm tờ giấy trong tay, nheo nheo mắt.

“Em sao cả tượng bạt trai ngọc cũng ghi sai?”

Cái này không phải ghép vần sao? Ji Yeon cảm thấy thật vô tội, “Em không biết mấy chữ đó viết sao cả… Nhưng Bo Ram nói em nhớ kỹ lắm!”

“Mai mốt đừng nói em là nhân viên của Jung!”

“A, thì em sẽ nói là bạn gái…. Này, Bo Ram, ăn cái này đi, ngon lắm!”

Nghe có người kêu mình, ánh mắt Bo Ram đang nhìn mấy món ăn chuyển qua ánh sáng chói lóa trên người ngồi đối diện… Sau đó cô kiếm cớ kéo Ji Yeon vào toilet.

“Đó là người yêu bạn ?”

“Đúng vậy!”

“Sếp của bạn?”

“…… Phải!”

Bo Ram nhớ lại lúc đến công ty Ji Yeon chơi, nhưng mà…. Khóe miệng cô run rẩy, ”Thành thật khai báo, bạn đang tham gia tổ chức tà giáo gì phải không?”

“Hả ?”

“Nếu không bạn vào tộc người thổ dân rồi phải không ?”

“……..”

Bo Ram mới vừa đi ra khỏi toilet thì lại chạy vào nữa, “Chuyện mình nói sẽ mời bạn ăn cơm, bạn có nói với người yêu không ?”

“Mình không có nói!”

“Thế thì mình yên tâm!” Bo Ram thở phào nhẹ nhõm, ôm hai vai Ji Yeon, hai mắt chăm chú nhìn cô : “Bạn quên chuyện đó đi nha! Mình còn muốn để dành tiền đám cưới nữa!” 

Hai người trở lại chỗ ngồi, Ji Yeon kinh ngạc thấy Sếp Jung đang cầm muỗng múc canh vô chén cô…. 

Lấy ra rau thơm ?! Jung vừa nói chuyện với bạn trai Bo Ram về thị trường kinh tế vừa tao nhã gắp rau thơm từ chén ăn của cô ra, hành động rất tự nhiên, giống như đã làm trăm ngàn lần rồi…. Bo Ram kì lạ hỏi : “Rau thơm không ngon hả ?”

Eun Jung cười, đem chén canh đã bỏ ra hết rau thơm đưa lại cho Ji Yeon, nói : “Cô ấy không ăn!”

Hả ? Jung đóng kịch giỏi ghê ! Rõ ràng bình thường đều là cô gắp ra cho Jung mà!!!! Hơn nữa cô khi nào nói là không ăn rau thơm, người không ăn là Jung mới đúng !

“Nhìn bạn thế mà kén ăn ghê đó!”

Nhìn ánh mắt châm chọc của Bo Ram, Ji Yeon không khỏi ngượng ngùng…

Nhưng mà ăn xong sẽ có tráng miệng, ánh mắt Ji Yeon lóe sáng, lòng cảm thấy phấn khích, đem chén canh 1 hơi uống hết.

Buổi sáng hôm sau khi đi làm, Ji Yeon ôm bụng quặn đau lần thứ 2 vô toilet. Lao công đang dọn dẹp toilet, Ji Yeon ôm bụng chạy vội xuống dưới lầu.

Vào đến toilet, Ji Yeon cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, cảm giác này cũng không giống như tiêu chảy, chắc là do ngày hôm qua ăn quá nhiều…. Đang suy nghĩ, ngoài cửa có tiếng giày cao gót vọng vào, 2 nữ nhân viên trò chuyện về đồ trang điểm.

“Bạn gần đây đang dùng phấn Chanel à ?”

“Chỉ dùng đại thôi à. À, KK mới ra sản phẩm mới đó.”

Ji Yeon trong bụng quặn đau, chợt nghe họ nói chuyện phiếm, cô gần đây cũng hứng thú với đồ trang điểm, chỉ tại không có tiền thôi. Đang muốn nghe ngóng để lấy kinh nghiệm, họ lại chuyển đề tài khác.

“Này, cái người kia chia tay với lầu 12 rồi hả?”

“Nghe nói dạo gần đây cô ta cũng chưa lên đó ăn cơm nữa!” Cô gái mở hộp phấn, “Hơn nữa cũng không thể nói là chia tay, Ham Tổng có gì với cô ta đâu mà bắt đầu với chả kết thúc!”

“Ham Tổng đúng thật là kiên định, không bỏ quy định của công ty!”

“Đúng vậy, cô ta giờ chắc cũng chịu không ít khổ sở, mọi người trong công ty đều thấy cô ta muốn lấy lòng Ham Tổng mà, bữa tiệc năm ngoái, tưởng chừng người thắng là Bae Suzy, rốt cuộc lại chẳng được gì!”

“Aizzz, chỉ tội nghiệp cho chúng ta. Nếu không làm tốt phận sự, thì chắc chắn sẽ bị đuổi việc ngay!”

Hơn mười phút sau, Ji Yeon đi ra khỏi toilet, lên lầu, về đến bàn làm việc của mình, cô nhất thời không có tâm trí làm việc.

2 nữ đồng nghiệp tuy chưa nói gì quá đáng, bất kì người nào thấy cô đi cùng Sếp Jung thì nếu sẽ nghĩ như vậy. IU tuy cũng cổ vũ và ủng hộ cô, nhưng đôi khi cô lại thấy lo lắng.

Không biết Bo Ram nghĩ thế nào về cô và Eun Jung? Bỗng nhiên Ji Yeon vội vàng muốn biết cái nhìn của người khác, chắc sẽ cảm thấy họ xứng đôi và sẽ chúc phúc cô? Nhớ tới Bo Ram hình như có làm 1 trang web để liên lạc với bạn ở đại học, Ji Yeon kiềm chế không được vào web đó coi.

Vào được web, Bo Ram quả nhiên đem chuyện hôm qua ra tám.

Bo Ram: Hôm qua mình được ăn 1 bàn tiệc toàn món ăn ngon, siêu cấp đắt tiền, giống như nằm mơ vậy đó ! Mình ăn hết sạch sành sanh! Hắc hắc, nói cho mọi người biết, người yêu của bạn học chúng ta siêu cấp giàu có, tuổi trẻ tài cao, còn có xe xịn nữa ! “Đẹp trai” lắm lắm luôn !

Phía dưới đã có vài người trả lời.

AA: Ước gì mình được ăn 1 bàn tiệc như vậy !

Bo Ram: Nhưng mà đối phương thực ra chi quá mạnh, cảm giác, sợ bạn học chúng ta mất mặt.

VV: Nhưng mà bạn học đó là ai chứ?

TT: Ở thành phố Seoul này, những người ham người giàu có nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể là những đứa con gái hám tiền, he he, thấy mình nói đúng không? mọi người phong mình làm”trinh thám” đi.

Bo Ram: Không phải hám tiền đâu, làm sáng tỏ mọi việc đã.

TT: Đừng thừa nước đục mà thả câu, nói mau là ai.

Bo Ram: Đó là chuyện riêng tư, không thể nói không thể nói, đến lúc kết hôn thì các bạn sẽ biết.

Ji Yeon yên lặng tắt trang web.

Cô biết Bo Ram “thích người giàu có” cũng không có ý gì xấu, cách nói này hiện nay thường xuyên dùng để trêu chọc hay nói giỡn, hơn nữa cô ấy cũng thật cẩn thận không nói ra là ai, nhưng ba chữ vô tình vẫn làm cho Ji Yeon rầu rĩ không nói nên lời.

“Ji Yeon, sao vẻ mặt bạn hoảng hốt vậy? Chuyện vé xe lửa bạn đừng suy nghĩ nhiều, mình quên rồi!” dồng nghiệp A cầm ly trên tay, đi đến bên cô, hoài nghi nói: “Chẳng lẽ bạn và Ham Tổng xảy ra vấn đề gì hả? Nói mình nghe đi, mình tìm cách cho!”

“Mình với Sếp Jung chẳng có yêu nhau gì hết!” Bị nói “thích người giàu có” khiến cô có chút mẫn cảm, Ji Yeon phản xạ có điều kiện thốt ra.

Phía sau cách đó không xa, người mặc áo vest đang đi đột nhiên dừng lại, đám người phía sau cũng dừng lại. Jung dừng lại một lúc rồi rất nhanh đi tiếp, sắc mặt không thay đổi, nhân viên của phòng tài vụ liếc nhìn phía Ji Yeon, sau đó vội vàng đuổi theo.

Đồng nghiệp A vốn đang cầm ly nước nhàn nhã uống trà, ánh mắt đột nhiên lo sợ “Trời ạ!” một tiếng, chạy nhanh về bàn làm việc của mình.

Ji Yeon bị cô làm hết hồn, liếc mắt về phía mà A vừa nhìn thấy, liền thấy dáng vẻ cao ráo của Eun Jung.

Trong lòng cô cũng “lộp bộp” một tiếng, phát hoảng đứng lên.

Jung sao lại đến phòng tài vụ?

A nhỏ giọng hỏi đồng nghiệp: “Ham Tổng xuống đây khi nào vậy, sao lại đến văn phòng chúng ta?”

Đồng nghiệp ngồi bên cạnh nói: “Đến đây 10 phút rồi, bạn không biết sao?”

“Mình đi pha trà mà!”, cô quay đầu hỏi Ji Yeon: “Bạn cũng không biết hả?”

Cô vừa mới đi toilet mà… Ji Yeon nhìn người có dáng vẻ cao ráo kia, trong lòng bất an đứng lên, Jung có nghe được lời cô vừa nói không?

Buổi tối cùng ăn cơm , Eun Jung tuy rằng có nói chuyện với cô, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh như băng, Ji Yeon không ăn nữa, có tật giật mình đứng lên.

“Tuần sau Jung đi Mỹ, khoảng 1 tuần! ”

“A!”

“Em có thể cùng đi với Jung!”

“Đi nước ngoài ? Nhưng em không có hộ chiếu!”

Vẻ mặt Eun Jung vẫn lạnh tanh như trước : “Quên đi!”

Ăn xong Jung đưa cô về nhà, lúc lên lầu, Eun Jung đột nhiên kêu cô : “Park Ji Yeon!”

“Sao?”

Ji Yeon quay đầu, thấy Eun Jung chăm chú nhìn cô khoảng vài giây, sau đó Jung nói : “Em lên lầu đi!” 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro