1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi và Seongwoo cùng nhau lớn lên ở một vùng quê cách thật xa thành phố nhộn nhịp.

Gần nhà chúng tôi có một cánh đồng cỏ và một cánh đồng hoa cải, hai khu chỉ cách nhau một con đường vô cùng nhỏ mà Seongwoo nói là chúng được người trong làng đắp lên để đi lại. Vào mùa xuân, khi hoa cải vàng nở vàng rực thì hoa cỏ xanh tốt trông đến là mướt mắt, tôi thường rủ Seongwoo chạy ra triền đê lộng gió ngắm cảnh.

Tôi lớn hơn Seongwoo một tuổi nhưng cả hai vẫn gọi nhau là 'mày' 'tao' vì chúng tôi quen như thế!

Tôi mới chỉ năm hai trung học, cả một tương lai phía trước, tôi tự nguyện chúng ở phía trước thay vì cố gắng lo lắng, nghĩ suy cho được một ước mơ đầu đời như các học sinh khác.

Còn Seongwoo, cậu chẳng đi học như tôi! Tôi thắc mắc nhưng không dám hỏi vì sợ cậu sẽ khó xử.

Đường từ trường về nhà phải băng qua cánh đồng hoa cỏ và hoa cải rộng lớn. Và lúc nào cũng thế, Seongwoo luôn đứng ở cánh đồng hoa cải đợi tôi tan học sẽ  thi nhau đạp xe tới cuối cánh đồng, ai tới trước thì được sẽ được hai cây kẹo mút mà người đến sau mua cho. Tôi khi nào cũng thua cậu, ai bảo chân dài quá làm gì? Đi bộ cũng nhanh hơn tôi, mà chay xe cũng nhanh hơn tôi.

Rõ ràng là Seongwoo nhỏ hơn tôi 4 tuổi sao lại cao lớn như thế? Seongwoo hay đưa tay đặt lên đầu tôi mà cười tít mắt.

"Anh chậm cao thế Seongwoo?"

"Thằng chó!"

Tôi gạt bàn tay kiêu ngạo đang đặt trên đầu mình. Cầm lấy củ khoai lang to vừa đào lên khi nãy dọa ném vào cậu. Khi ấy Seongwoo cười tươi hết cỡ, chạy đi thật xa.

Nhưng tôi nào chịu thua chạy đuổi theo cậu ấy. Mặc dù tôi sẽ chẳng bao giờ đuổi kịp.

Tôi mặc kệ, Seongwoo vẫn chạy, tôi vẫn sẽ đuổi theo. Đến khi nào bắt được cậu mới thôi! Nhưng chẳng bao giờ tôi thắng cậu. Ừ thì chân dài nên chạy cũng nhanh. Chân tôi cũng dài vậy? Chỉ là không bằng cậu ấy thôi!

Tôi thở hồng hộc mà dừng lại khi thấy Seongwoo chạy vào cánh đồng hoa cải! Tôi không đuổi nữa, vươn hai tay đỡ lấy gáy áp lưng xuống nệm hoa cỏ êm ái. Tôi nhìn trời, nhìn những đám mây màu trắng điểm xuyến những khoảng trời không xanh tuyệt đẹp. Đó là hôm nay trời nhiều mây, nếu mà mùa hè tới, trời sẽ ít mây và nhìn cao hơn rất nhiều.

Seongwoo quay lại thấy tôi nằm vắt chân nhìn trời mây mà đi ngược lại. Cậu ấy vẫn đứng bên cánh đồng hoa cải vàng rực. Chúng tôi cách nhau một khoảng cách của con đường giữa cánh đồng hoa cải và cánh đồng hoa cỏ. Vài ba bước chân là đến nhưng chẳng ai trong chúng tôi tình nguyện bước qua.

" Jisung, anh có thắc mắc đêm xuống nơi này sẽ trông thế nào không? "

"Không! "

"Tối nay ra chơi đi? "

"Không được đâu! Em biết ba mẹ anh khó mà?"

"Không nói chuyện với anh nữa!"

Tôi ngẩng đầu thấy Seongwoo nằm xuống phía cánh đồng hoa cải 🌼
Seongwoo chẳng bao giờ bước qua con đường đất ngăn hai cánh đồng cả. Thật khó hiểu.

Tôi đưa mắt cố nhìn vào mặt trời có chút chói chang nhưng không nóng bức ấy. Thời tiết đầu đông thật dễ chịu.

Cánh đồng hoa cải phía Seongwoo nằm đã nở vàng rực, thật đẹp đẽ. Chẳng như cánh đồng hoa cỏ nơi tôi nằm. Quanh năm chỉ có một màu xanh nhợt nhạt.

Mùi hương hoa cải chạy xọc vào mũi. Mùi hương của thiên nhiên, của vùng quê yên bình. Tôi thấy tâm mình trôi thả bồng bềnh theo những đám mây trên bầu trời xanh thẫm.

Tôi chợt nghĩ đến câu truyện tôi từng đọc. Nơi đó cũng có những canh đồng hoa như nơi tôi sống, cũng nhớ đến câu hỏi của đứa trẻ nghèo đó. "Cậu có biết khoảng cách giữa cánh đồng và hoa là gì không?"

"Seongwoo này!"

"Sao ạ?"

"Khoảng giữa cánh đồng và hoa là gì thế Seongwoo?"

Lúc ấy Seongwoo im lặng thật lâu, có lẽ là suy nghĩ để trả lời, một lúc thật lâu sau tôi nghe giọng Seongwoo có chút khàn khàn vang lên giữa những tiếng chim hót véo von ở hàng cây tít xa kia, tôi giật mình vì nó chân thật đến từng tế bào.

"Là một con đường đất rất hẹp đủ để một bàn chân người đi qua."

Tôi giật mình vì câu trả lời của Seongwoo thật giống như câu trả lời trong câu truyện kia. Có thể Seongwoo đã đọc nó... Không đúng! Seongwoo của tôi không biết chữ cơ mà?

Tôi không suy nghĩ nữa, dù là gì đi nữa thì tôi cũng thật hài lòng với câu trả lời này. Seongwoo nếu có thể đi học chắc chắn sẽ rất thông minh. Tôi ngồi bật dậy vì nhớ ra phải về nhà nhanh. Không thì sẽ bị ăn đòn tét đít mất.

"Anh về đây! "

"Tối ra đây nhé! "

"Không biết nữa! Lén được anh sẽ ra! "

Tôi chạy về mặc cho Seongwoo đứng một mình ở cánh đồng hoa cải. Trông thật đẹp cũng thật cô đơn.

Buổi tối hôm đó. Tôi cứ đi ra đi vào mà trong lòng một mớ lùng bùng. Vì tôi chẳng tài nào lén ra khỏi nhà khi ba tôi đang ngồi uống trà cùng với bác Han ở trước sân.

"Jisung. "

Tôi giật mình vì tiếng mẹ gọi ở phía sau. Đúng là đang làm chuyện gian nên một tiếng động của phải giật mình.

"Đi ngủ đi con. Mai còn đi học!"

"Dạ!"

Seongwoo đành để cậu ấy leo cây rồi!

Hai ngày sau đó Seongwoo  không còn đợi tôi tan học như mọi khi nữa, tôi chuyển từ lo lắng sang giận dỗi, giận cậu thù dai, giận cậu vốn hiểu tính tôi nhưng vẫn cố tình ghi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#onlyjei