3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh dạy chữ cho em nha, Seongwoo?"

"Thôi đi!"

Bị cậu từ chối thẳng thừng như vậy thật chỉ muốn đập một phát vào mặt cậu vì lòng tự trọng. Seongwoo khốn kiếp. 😂

"Anh hay nổi nóng lắm! Em không muốn bị anb chửi mà uất ức chết đâu!"

"Em nói quá!"

Seongwoo cười. Tôi cũng cười. Seongwoo nói thế đấy nhưng vẫn nhận lời để tôi day chữ. Seongwoo tốt vậy mà!

.

Một năm sau.

Rồi một tối, Seongwoo đứng cạnh cửa sổ nơi tôi học bài mà gọi tên tôi. Tôi nhổm mông qua ô cửa sổ nhìn ra ngoài trời đã tối nhưng trăng đã mọc soi xuống đường khá sáng. Đầu đông, cũng không đến nổi không nhìn ra mặt người, tôi nói dối mẹ đi mua đồ dùng học tập ở tiệm bách hóa rồi leo lên xe cho cậu đèo đến canh đồng hoa cải, hoa cỏ.

  Bầu trời đêm mùa đông, sáng hơn bất cứ mùa nào trong năm, nên có thể nhìn rõ hơn. Cánh đồng hoa cải mà Seongwoo thích nhất trong đêm đột nhiên đẹp mê ly.

"Anh biết vì sao ba mẹ anh lại không thích em không, Jisung?"

Tôi giật mình vì câu hỏi của cậu? À mà không, đó không phải hẳn là câu hỏi. Nó là một câu vào đề cho một câu chuyện dài ngoằng của Seongwoo.


Tôi đã từng nói , không hiểu vì sao ba mẹ lại không cho tôi chơi cùng Seongwoo mặc dù Seongwoo rất tốt lại vô cùng thông minh.

"Vì em là người Bắc Hàn!"

Tôi giật mình vì nhận ra sự thật về người bạn thân bao năm này.

"Ba em là gián điệp. "

Tôi nhìn Seongwoo, nhìn cách cậu nhẹ nhàng nói ra những bí mật khó khăn ấy với tôi. Seongwoo tin tưởng tôi đến thế sao?

"Gia đình em sắp phải trở lại Bắc Hàn! Ba em đã đem đủ thông tin về cho đất nước rồi! "

Seongwoo nhìn tôi cười rộ lên. Nhưng có trời mới biết sau câu nói đùa và tiếng cười sang sảng ấy tôi buồn bã biết bao nhiêu, tôi nhìn Seongwoo không cười cũng chẳng khóc bởi cảm giác hiện tại cứ lưng chừng đến khó chịu.

"Khi nào em đi?"

Chẳng hiểu vì sao tôi lại hỏi Seongwoo bằng giọng rất nhỏ, như sợ nếu nói to hơn cậu sẽ phát hiện sự run rẩy trong giọng nói mình vậy. Tôi đặt hai tay xuống bụng, đầu ngửa ra hết cỡ để quan sát bầu trời và ngôi sao Kim ở tận một góc xa tít.

"Mai."

Tôi lặng im, không muốn hỏi thêm gì nữa. Seongwoo với tôi bây giờ có chút gì đó xa cách. Có phải vì sự thật kia không? Tôi nhìn sang Seongwoo, cậu ấy ngồi bó gối bên cánh đồng hoa cải, đầu ngẩng cao nhìn lên bầu trời rộng. Càng im lặng, vị chua nghèn nghẹn ở dạ dày cứ dồn lên đầy cả một khoang ngực.

"Seongwoo, sao em không sang bên anh ngồi này?"

"Mọi thứ không cho phép! "

Tôi không hiểu ý cậu. Trong đầu lại chợt nhớ đến câu truyện lúc trước tôi từng nhắc.

"Mình đố cậu, khoảng giữa cánh đồng và hoa là gì?"

"Là một con đường đất rất hẹp đủ để một bàn chân người đi qua!"


"Sai rồi! Là con đường rất hẹp đủ để một bàn chân mình đi qua và bước vào trái tim của cậu!"

Có phải tác giả đã đi đến tương lai mà viết lại câu chuyện của chúng tôi không? Tại sao lại trùng hợp đến vậy. Tôi đánh liều hỏi cậu một câu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#onlyjei