[The D'arby Brothers] When the dealin's done

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: AO3 @henrywinter (bakkhant)
CI by: Twitter @kakihameha
Bản dịch có sự đồng ý của tác giả!

Summary: Sau sự kiện Stardust Crusaders, Daniel J. D'arby và em trai hắn sống với nhau. Kẻ thua cuộc lết ra từ chiến trận không được phép nếm vinh quang, song có hề gì khi điều duy nhất đáng phải sợ chính là mất mát? Dẫu lòng người sắt đá đến đâu, cũng có thể tan vỡ bằng được.
Song, chúng sẽ ổn thôi. Thật vậy.

Enjoy~!

Là thế này: Vào một thời điểm bất kì, ở một địa điểm bất định trên Quả Đất hơn 7 tỉ dân số, sẽ luôn có ai đó đang rủa chết cha chết mẹ Jotaro Kujo.
Chín trên mười lần, thì kẻ đó chính là Terence T. D'arby.

Ở đâu thì còn lâu mới nói. Bởi chẳng dễ gì cho y thân cô thế cô đi tìm một nơi đủ xa xôi hẻo lánh như đây; hòng giúp Daniel ngưng hoang tưởng rằng hắn đang bị truy sát và có khả năng bị úp sọt ngay trong buồng ngủ. Có lúc là bởi Jotaro Kujo, có lúc là DIO. Họa hoằn lắm, thì là cả hai, tùy thuộc vào mức độ tỉnh táo hắn mót lại được sau cuộc chạm trán năm xưa.

Mà nói thế, cũng chẳng phải bảo là trước đó Daniel chưa mất trí đâu, không hề.

Khi Terence thảm bại dưới tay Jotaro Kujo cùng đồng bọn cậu, y đã nếm trọn nhục nhã lẫn đớn đau, bởi rõ là Star Platinum chẳng buồn nương tay tí nào. Ít nhất sau ấy, y cũng tự biết lết xác dậy mà đi chạy chữa cho ra hồn người.
Daniel thì; Terence nghĩ; lúc nào cũng là thằng ủy mị hơn trong hai đứa. Y không rõ chuyện quái quỷ gì đã xảy ra tại sảnh bạc Cairo, còn Daniel thà chết chứ quyết không hé môi nửa lời. Song để mà nói, chí ít y không bỏ hàng tháng trời trốn chui trốn lủi như một con chuột, vật vờ hết ngõ này hẻm nọ của Ai Cập trong bộ dạng của một tên ăn mày.

Daniel thì... ừm, thế đó. Chưa kể còn khiến Terence tốn kém biết bao nhiêu để tìm được thằng anh trời đánh. Y, ngay sau khi nhận được điện báo xuất viện, đã một thân khập khễnh rò từng con phố, chỉ với một bên nạng nặng nhức xô và một tấm ảnh. Thậm chí, nếu không vì hình xăm nổi bật trên gương mặt hắn, Terence đã chẳng nhận ra anh mình.

Hai đứa chưa từng thân thiết. Phần nhỏ thôi, là bởi cái khoảng cách tuổi tác to đến kì quặc mà chưa năm nào sống cùng gia đình mình, Terence lại không lôi ra để chất vấn ông bà bô y. Phần nhiều, là do chính cái tính cách như hạch của Daniel, luôn cố xa lánh đứa em tí tuổi đầu của hắn bằng mọi giá.

Terence chưa từng quá nặng lòng.

Song cuộc chiến cuối cùng ở Cairo, đã xoay vần tất cả, và ép cả hai phải tìm đến nhau.

Daniel lúc bấy, chỉ còn là tàn tích. Tâm trí hắn sụp đổ như biệt phủ của DIO, để lại cơ thể hắn yếu ớt nhu nhược, sợ hãi chính cái bóng phía sau mình. Để lại Terence thuận lòng chu toàn tất cả, bởi y giỏi làm điều đó hơn ai. Chúng ẩn dật thu mình dưới một khu trọ rách nát tới khi tiếng đồn về cái chết của DIO lan đến và Jotaro cuối cùng cũng cuốn gói khỏi Ai Cập.

Hai tháng tiếp đó, là khoảng thời gian chúng vất vả thu gom những gì giá trị còn sót lẫn ngân phiếu may mắn vẫn an tọa trong ngân hàng. Sau ấy, chuồn thẳng. Khéo léo và cẩn thận không để lại dấu vết, vì có lẽ chính Terence cũng biết sợ. Chúng giờ ở cái nơi mà y sẽ không bao giờ tiết lộ, và chúng bài bản đã sinh hoạt ổn định.

Terence sẽ dành gần cả ngày giời chỉ để cày game và nghiên cứu, y nghiền ngẫm sạch bách đống sách vở dạy bài bạc lẫn thủ thuật mánh khóe. Y đã thề rằng mình sẽ không thua thêm lần nào nữa. Và đau đớn nhục nhã kia dạy y hay chỉ năng lực thôi là chưa đủ. Y cần trau dồn thêm nhiều, rất nhiều.

Đáng tiếc thay, sau chừng ấy trắc trở gian nan, Daniel chọn từ bỏ bằng hết đam mê cờ bạc. Ban đầu, Terence chẳng mảy may để tâm đến, y quá bận bịu lắng lo nơi ăn chốn ngủ lẫn đường thoát thân cho cả hai, phòng trừ đến tối thiểu trường hợp hiểm nguy gõ cửa nhà chúng. Song cũng chẳng mất bao lâu để y nhận ra, vẻ mặt anh trai tái xanh đi mỗi khi hắn lướt qua máy điện tử y đặt trong phòng khách, giật nảy người khi y nhắc đến trò xì tố và còn chẳng thèm tiếc thương gì bộ sưu tập linh xèng quý giá mà hắn bỏ nửa cuộc đời gầy dựng được.

Chỉ mới hôm qua thôi, Terence lại lôi chuyện đó ra thăm dò anh mình. Y cũng chẳng thích thú gì cho cam. Nhưng hiển nhiên không thể phủ nhận, rằng Daniel là bậc thầy bài bạc, hắn có đủ các chiêu trò lẫn mánh lới khéo léo ẩn sau cổ tay áo, dẫu rẻ tiền đến đâu, vẫn thông qua ngón tay hắn điêu luyện như đồ phác. Và nếu Terence muốn học hỏi, tại sao y có thể bỏ lỡ đi kẻ giỏi nhất?

Y bắt gặp anh mình ngồi xổm ngoài sân, dạo này hắn thường ở đó. Lũ gà có vẻ thích Daniel, và hắn có vẻ cũng thế.

"Daniel..." Terence cất tiếng gọi trước, bởi kinh nghiệm chăm sóc con người này chỉ cho y thấy không nên khiến hắn kinh động. Nhưng rồi y cũng chẳng đủ kiên nhẫn, cứ vậy ấn thẳng bộ tú lên mặt anh mình. Đã quá thể lắm rồi, Daniel thành thế này vốn chọc y cáu tiết.

Daniel rụt lại ngay tắp lự, như thể hắn sợ rằng 52 con bài kia sẽ mọc nanh rồi bâu lấy người hắn mà cắn xé. Terence, tiên liệu được phản ứng, nhanh như cắt tóm lấy cổ áo hắn kéo trở lại, mạnh hóa thô bạo, đủ để nâng luôn cơ thể run rẩy kia khỏi mặt đất tới cả inch mốt.

"Anh còn tí liêm sỉ nào không?" Y rít lên, không gợn thương cảm cho gương mặt tím tái của anh mình. Y ngấy tận cổ cái đớn hèn này, nhu nhược chấp nhận thua cuộc mà chẳng chút ý chí đổi thay của hắn, y ngấy tận cổ việc phải chăm chút cho hắn như một đứa trẻ con. Daniel là anh kia mà, đáng nhẽ hắn phải là người gượng Terence dậy.

Nhưng Daniel thì... thế đó!

Đã hàng tháng trời trôi qua. Và thế là quá đủ rồi.

Daniel không đáp, nhưng Terence còn lâu mới chịu bỏ qua. "Nhìn đây," y gắt gỏng. Đôi mắt mờ mịt trong nước kia né khỏi y, song Terence chắc chắn sẽ không để nó thoát. "Anh tưởng rằng anh có thể bỏ cờ bạc ư? Anh nghĩ anh cứ vậy phủi tay là xong sao? Để tôi nói cho anh rõ. Nó nằm trong máu anh rồi!"
"Đừng mà," Daniel rên rỉ, yếu ớt.
"Không!" Terence khăng khăng. Y nhấn thêm chặt lớp vải cứng, hằn đỏ ửng in lên làn da trắng bệch tựa con lươn độc "Tự soi lại mình đi! Không có nó, anh chẳng là cái mẹ gì hết!"
"Làm ơn, đừng..." Khẽ hơn cả hơi thở, nếu Terence không ở gần hắn đến vậy, y hẳn sẽ lỡ mất lời van nài tuyệt vọng.
Y giá mà mình đã lỡ.
"Chẳng phải anh lúc nào cũng tự hão cái danh D'arby lắm sao, hả anh trai?" y gầm gừ qua kẽ răng chặt cứng uất ức lẫn tội lỗi. "Thú thật với anh, tôi đến là nhục vì phải cùng anh mang nó đấy!"
Y tha cho cổ áo nhàu nát, tay cũng tiện lợi đẩy thân thể run rẩy đó trở lại mặt đất.
"Đồ hèn!" Terence nhổ xuống, ném những lá tú kia vào anh mình. Càng thêm nhức mắt kinh tởm hắn co người lẩy bẩy, bật khóc như một con thú lạc.

Y bỏ vào trong để mặc những tiếng ai oán của Daniel, nghẹn ngào kìm nén, như thể anh trai y hiểu tốt nhất đừng làm y nóng máu hơn. Nhưng cơn bực tức cứ ám lấy lưng y tựa bóng ma, nặng nề treo trên vai Terence cả khi y ngồi trước màn hình máy tính lẫn lúc y làm bữa tối một mình. Bình thường, y sẽ nấu cho cả Daniel nữa, nhưng y chán ốm việc cứ phải chiều chuộng hắn rồi. Nếu anh trai y muốn ăn, hắn sẽ tự đi mà nấu lấy, hoặc ôm cái bụng rỗng ấy đi ngủ, vậy thôi.

Màn đêm yên ả tựa tấm rèm hạ xuống, và giận dữ kia cuối cùng cũng buông tha Terence cùng tia nắng cuối ngày, để lòng y lại rộng chỗ cho chút lắng lo len lỏi. Y gạt nó đi cùng tội lỗi ban nãy, vỗ cái gối bồm bộp ầm một cách không cần thiết, trước khi đặt đầu xuống. Buông xuôi tất cả cho một giấc ngủ ngon.

Khi nắng mai xuyên qua cửa sổ, bên giường Daniel trống trơn. Terence ngờ rằng hắn chui về phòng mình: Mới đầu, chúng cũng thử thế, nhưng sau đâu tầm năm đêm phải giật mình tỉnh giấc bởi tiếng gào thét thảm thương, Terence kê thêm một cái giường nữa trong buồng ngủ của mình. Daniel vẫn rên rỉ trong giấc ngủ chập chờn ác mị. Song từ ngày đó, không bao giờ quay lại phòng hắn thêm lần nào.
Terence với lấy áo ngủ, vươn vai, rồi vội vã rời phòng.
Y chẳng lạ lùng phát hiện anh trai ngoài sân, chính nơi y để hắn lại ngày hôm qua. Những quân bài tứ tán rải trên nền đất lạnh như lá đổ, dễ đã vần vũ suốt đêm trong gió lạnh, dẫu cho buổi qua êm ái biết bao. Y cẩn thận nhặt lại chúng, vì cả nhà cả cửa cũng chỉ có hai bộ thôi, còn Terence luôn tránh hết mức phải trở vào thành phố - trước khi tiến đến bên Daniel.
"Này," Y gọi.

Daniel chẳng buồn nhấc mắt, như thể sinh quan nhạt màu kia đã xóa luôn sự hiện diện của đứa em trai độc nhất.

Thâm tâm Terence thở dài, chùng cơ mặt y nhăn nhó. Nom y mệt mỏi biết bao! Chút thảnh thơi của giấc ngủ đầy mới đó tan sạch. Y kéo vạt áo choàng ngủ cao lên trước khi đặt người ngồi xuống cạnh anh mình. Tiết trời trên đầu chỉ man mát sương gió, nhưng mặt đất dưới da râm ran châm cơn buốt lạnh. Khiến Terence rùng mình, dễ hình dung ra cả một đêm nằm đây chẳng thể êm ái cho được.

Dẫu có bao thứ Daniel lựa chọn là xuẩn ngốc, Terence chưa một lần đủ nhẫn tâm vứt hắn lại. Kể ngày trước thì y dám đấy, nhưng y đã không nỡ khi nhìn thấy anh mình run rẩy bên bức tường cáu bẩn ở Ai Cập, dựa dẫm hết vào lòng thương hại của kẻ qua đường, thì tận bây giờ, cũng sẽ vậy thôi.

Hẳn Cairo đã làm cả hai mủi lòng mất rồi.

Terence hạ quyết tâm "Em xin lỗi." Y khó khăn mở lời. Lời cầu hòa rút kiệt sức lực từ bữa tối hôm qua.

Daniel không buồn nhìn y, cái cách hắn vẫn làm thinh khi nghe đứa em mình cầu chuyện, trước nay không bao giờ thay đổi.
Terence đành đặt một tay lên vai hắn, ngập ngừng tự hỏi ai trong hai đứa sẽ rút lui trước. Nhưng rồi Daniel vẫn im lặng, làm y não nùng chẳng kịp ngăn tiếng lòng buồn bã thoái qua cánh mũi phập phồng. Y vòng tay qua cơ thể bất động kia, bấu lấy hắn như y vẫn làm ngày bé. Dịu dàng kéo thân người lạnh lẽo sau lớp vải mỏng đó về mình. Cho một cái ôm, biết từ bao lâu hai anh em đã chẳng có?

Terence không mấy khi hối hận điều gì, nhưng chính lúc này, lòng y nặng trĩu.

"Cái lần với bạn gái em ấy..." Y thì thầm thú nhận, buốt rát tưởng từng chữ thoát khỏi họng đều bẻ bớt của y một cái răng. "Em có lẽ... đã hơi làm quá lên."
Trái tim Terence suýt nữa xổ khỏi lồng ngực khi Daniel quay đầu, chật vật làm sao để mắt hắn không chạm mặt y một chốc nào.
"Chả thế!" Hắn đáp, nhỏ xíu và khàn đục, nhưng ẩn trong đó, là chút hài hước khô khan mà y những tưởng hắn vứt lại Cairo vào cái ngày máy bay cất cánh.

Terence đút bộ bài vào túi, y nâng người dậy, cũng giúp anh trai mình vững vàng trên đôi chân kẹt cả đêm trên nền đất cứng. Chăm chú lắng nghe tiếng xương cốt hắn lục cục phản đối. Đôi khi Terence quên mất, anh trai y đã có tuổi rồi.

"Vâng..." Y dẫn hắn qua giậu tu lip tươi vàng tựa nắng ấm, thật nhẹ nhàng "Giờ thì vào nhà thôi! Em sẽ làm bữa sáng!"

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jjba#jojo