jjjkjk

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa bước xuống trạm xe bus , Ngọc đã cau có nhìn Vũ :

_ Có xe mà không đi , đi cái xe quỷ này chen lấn làm chi cho mệt nữa không biết !

_ Thì ai bắt Ngọc đi đâu ,tự dưng đi theo tui giờ còn nói gì nữa !

Cô gái tức giận không biết nói gì , đá Vũ cho thằng bạn trai của mình một cái , Ngọc vượt lên trên thật nhanh , cố nép mình vào bóng cây bên đường để tránh cái nóng gay gắt của buổi trưa mùa hè . Chàng trai cũng uể oải bước theo cô bạn gái đỏng đảnh của mình , thực lòng Vũ cũng không muốn để bạn gái mình phải cực khổ chen chút trên cái xe bus chật chội nóng nực kia chút nào , nhưng Vũ biết làm sao cho Ngọc hiểu rằng cả sáng nay , anh phải bước vào lớp với cái bụng sôi sùng sục vì đói và cái ví trống rỗng không còn một đồng nào để uống nước chứ nói gì đến việc đổ xăng cho con xe để đưa đón cô bạn gái đi học .

_ Nhanh lên , còn chút nữa là tới rồi ! - Vũ ngồi xuống bên cạnh Ngọc , đưa tay lau mồ hôi đang chảy ròng ròng trên mặt cô bé .

_ Từ từ , mệt quá . Lại mua hai bịch nước mía uống nhanh đi !

Nhìn sang bên kia đường , thì ra có một tiệm bán nước mía , Vũ lúng túng nhìn Ngọc

_ Gần tới nhà tui rồi, ráng đi mấy bước nữa đi , nước trong tủ lạnh thiếu gì .

_ Nhưng mà giờ tui khát quá , đi không nổi nữa , lại mua đi , nhanh lên !

Lại một lần nữa , Ngọc dở trò mè nheo với Vũ , vì cô bé biết rằng cứ anh chàng lúc nào cũng chiều chuộng theo những gì mà cô bé muốn mỗi khi cô nũng nịu với anh , nhưng làm sao cô biết được , trong ví anh chàng bạn trai đại gia của mình , đến 1 ngàn đồng còn không có , một điều mà không bao giờ Ngọc có thể tưởng tượng đến .

Nhìn vẻ mặt sốt ruột của Ngọc , Vũ cũng không biết phải giải thích như thế nào để cho cô bạn mình hiểu rằng mình không có tiền .

_ Thôi đi . Không mua thì thôi ! có 1 bịch nước mía mà cũng sợ tốn ! - Ngọc hờn dỗi đứng dậy bỏ đi ...

_ Mày còn dám chối à con quỷ cái , bằng chứng rành rành mà mày còn dám cãi à ! - tiếng chửi của ai đó sang sảng giữa trưa hè , đập vào tai Ngọc .

nhìn Vũ , Ngọc hỏi :

_ Hình như có cãi nhau phải không !

_ Ừ, hình như là chỗ nhà tui .

cả hai vội vã bước nhanh trên con đường tiến về nhà Vũ . Quả nhiên đang có một cuộc cãi vã diễn ra ở trước Biệt thự của Vũ , nói đúng hơn là một cuộc đánh ghen giữa 3 người phụ nữ , và 1 trong những người phụ nữ đó không ai khác chính là người mẹ xinh đẹp của Vũ . Một mình mẹ Vũ đang phải chống trả lại hai người phụ nữ khác , một người thì mắng nhiếc , người còn lại thì cứ liên tục đẩy mẹ của Vũ ép vào tường không cho chạy thoát . Cả hai đều bịt mặt kín mít .

_ Vũ Vũ...nói nè..hình như là...mẹ ông phải không !

_ ừ !

Ngọc hơi bất ngờ trước thái độ bình thản của bạn trai mình , cô không hiểu vì sao chứng kiến cảnh mẹ mình bị hai người đàn bà hung dữ vây lấy vừa sỉ nhục vừa động chân động tay , mà Vũ lại vẫn có thể bình thản không chút cảm xúc gì như vậy !

_ Còn nói nữa. lại can họ ra đi - Ngọc đẩy Vũ về phía trước . Nhưng Vũ vẫn lầm lì không muốn nhúc nhích , vì đối với cậu , chuyện này vốn không còn xa lạ gì

Trên con đường đi qua khu biệt thự nhà Vũ , những người hiếu kì cũng tò mò đứng lại để xem tại sao người đàn bà xinh đẹp kia lại đang phải nép mình vào tường chịu đựng sự sỉ nhục nặng nề đến vậy , trên gương mặt sợ hãi của mẹ Vũ , nước mắt chảy xuống làm nhòe đi lớp trang điểm mà chỉ vài tiếng trước , nàng còn ngồi trước gương vừa chau chuốt vừa tự hãnh diện với chính mình vì vẻ đẹp sắc nước hương trời của nàng đã làm say mê biết bao nhiêu là đàn ông ở bất kì nơi nào nàng xuất hiện ... nhớ lại ngày nào khi mơi được ông Thanh , bố của Vũ đón lên từ quê , nàng chỉ là một thôn nữ duyên dáng hiền lành và đầy e thẹn , nhưng cuộc sống sung túc và khá giả đã biến nàng thành một con người hoàn toàn khác , dần dần nàng biết cách ăn diện , trang điểm theo đúng với phong cách của người thành thị , ông Thanh ban đầu cũng rất hãnh diện vì có người vợ xinh đẹp tuyệt sắc ai ai cũng phải ngước nhìn , nhưng dần dần , ông cũng phải ngán ngẩm chán nản vì thói ăn tiêu xa hoa phung phí của vợ mình , để có được vị trí đại gia trong thành phố này, ông đã phải bắt đầu từ hai bàn tay trắng , trải qua bao nhiêu thất bại rồi làm lại ông mới có được cơ ngơi như ngày hôm nay , chính vì vậy , nhìn vợ hoang phí những đồng tiền mà do chính mình làm ra , ông không khỏi buồn phiền . Nhưng điều làm ông tức giận hơn cả chính là thói trăng hoa lẳng lơ của vợ mình . Nói về Kiều vợ ông , từ ngày được một đại gia trên thành phố giải thoát khỏi cảnh đầu tắt mặt tối , được ăn sung mặt sướng , được đi đây đi đó , tiếp xúc với nhiều người , nàng nhận ra một điều, tất cả đàn ông trên đời này không ai thoát được khỏi ải mỹ nhân , mỗi lần được ông chồng dẫn đến những bữa tiệc hay hội họp linh đình hay nghiêm trang , nàng đều là tâm điểm chú ý của mọi gã đàn ông , từ những kẻ đạo mạo quyền cao chức trọng đến những gã bồi bàn , không ai có thể không động lòng trước nhan sắc của nàng , trước những lời tán tỉnh nịnh hót , ban đầu nàng còn thẹn thùng tránh né nhưng càng lúc nàng càng cảm thấy thích thú và coi đó là điều dĩ nhiên đối với mình . và nàng bắt đầu sụp đổ trong vòng tay của những kẻ tán tỉnh Để rồi những cuộc ngoại tình chớp nhoáng lén lút diễn ra ngay sau lưng ông chồng đại gia của nàng . Và hậu quả của thói trăng hoa của nàng không gì khác chính là những lần đánh ghen làm ô nhục thanh danh của chồng và con nàng ,đã bao lần nàng cũng tự dằn lòng sẽ kiềm chế sự thèm khát dục vọng đang lớn lên trong con người của nàng lại nhưng lại nhưng đứng trước những lời đường mật nhữn cơ thể cường tráng lực lưỡng , những cái bùi làm tình không biết mệt mỏi , nàng lại thả mình vào trong khoái lạc và bỏ mặt tất cả !

Về phần Vũ , đây không phải là lần đầu cậu chứng kiến cảnh mẹ mình bị đánh ghen , đã không biết bao nhiêu lần cậu phải chịu sự dèm pha sỉ nhục của những người hàng xóm xung quanh chỉ vì tội lỗi của mẹ mình nhưng lâu dần thành quen , câu quyết định không thèm quan tâm đến một người mẹ lẳng lơ như vậy nữa .

_ ông...làm gì đi ...cứ để vậy hoài sao ! - Ngọc kéo vũ tiến tới gần hơn , từ trong góc tường,Kiều đã thấy dáng con mình , và nàng sững sờ vì nó chỉ đứng yên đó trừng mắt về phía nàng mà không làm gì để giúp mẹ mình .

_ Á - bàn tay giật mạnh tóc nàng làm nàng đau nhói

_ con đỉ , mày tin tao rạch mặt mày không !

_ bỏ ra , tôi không biết chồng mấy chị là ai cả , đừng có vu khống , Á

_ mày còn bày đặt mồm miệng à , con hồ ly tinh , tao giết mày !

_ Mấy bà kia , bỏ mẹ tôi ra ! - Cả ba người đàn bà quay lại , Kiều mừng rỡ ra mặt khi thấy con trai mình .

_ Mày là thằng nào , cút không tao tát rách mặt bây giờ - một người đàn bà hăm dọa

_ tui mới báo cảnh sát 113 rồi đấy , cái đồn cảnh sát đầu ngõ kìa , bà có ngon thì bà đứng lại đây thêm mấy phút nữa coi rồi biết ! - Vũ hét lớn

_ mày hù ai đấy thằng mất dạy !

_Tui không có hù mà tui làm thiệt ! 2 bà muốn kiểm tra là hù hay thiệt thì cứ đứng đây chờ nó tới rồi tất cả lên đồn giải quyết ! vậy thôi !

bỏ tay ra khỏi tóc Kiều , hai người đàn bà nhìn nhau xầm xì gì đó qua lớp khẩu trang , rồi vội vã lên xe chạy thẳng , vẫn không quên để lại một lời hù họa đằng sau

_ Mẹ con nhà mày nhớ mặt tụi tao đấy ! lần sau mà để tao gặp mày ngoài đường là tao tạt axit cho nát cái mặt yêu ma của mày nghe chưa con đĩ !

2 người đàn bà hung tợn đã đi khuất ...nhưng cả Vũ và Kiều , không ai có thể nhúc nhích , Kiều tựa người vào tường, vừa đau vừa xấu hổ trước những người đi đường , còn Vũ thì vẫn đang nhìn chằm chằm vào mẹ mình đầy tức giận , còn Ngọc thì sao ...cô bé vẫn đang đứng đó , nhìn theo phía con đường mà hai người phụ nữ vừa phóng xe đi . Cô bé không còn tin vào mắt mình nữa , chiếc xe dyland ấy , chính là chiếc xe mà mẹ cô hay đi , nhìn cái biển số , ko thể lẫn vào đâu được !                    

_ Nhìn cái gì mà nhìn ! Mấy người thích xem đánh nhau lắm hả ! Cút hết đi ! - Vũ ném ánh nhìn tức giận vào những người đi đường đang nán lại vì hiếu kì , trong đó có cả những ánh mắt thèm thuồng của những gã đàn ông đang soi mói vào cơ thể nõn nà của Kiều . Nhưng trước sự nổi điên của gã thanh niên , tất cả đều bỏ đi không ai dám đứng lại nhìn thêm nữa . Ngọc cũng vội bước lại gần dìu mẹ Vũ đứng dậy

_ Cô có sao không ?

_ không sao , chỉ hơi đau chút thôi . Thôi vào nhà đi con . - Kiều gọi Vũ , nhưng không thèm quan tâm đến mẹ , Vũ lạnh lùng đẩy cổng bước vào trong nhà rồi lên thẳng trên phòng đóng sầm cửa lại .

Nằm trên giường , Vũ nhớ lại bữa cơm hôm trước được ăn ở nhà Ngọc , một bữa cơm đầm ấm hương vị gia đình , có ba có mẹ và con cái quây quần bên nhau , đã lâu rồi Vũ không được ăn một bữa cơm ngon như vậy , trước đó , rất ít khi gia đình của Vũ được sum vầy đông đủ bên bữa cơm , vì ông Quang ba Vũ vốn là một doanh nhân bận bịu , còn bà Kiều thì khỏi nói , từ ngày làm quen với cuộc sống ăn sung mặc sướng , công việc duy nhất mà nàng muốn làm chỉ là đi dạo shopping và tiệc tùng . Và từ ngày ông Quang biết vợ mình cắm sừng mình , thì tình cảnh gia đình càng thêm đổ nát , hầu như không có lúc nào gia đình Vũ quây quần lại một nơi nữa , có chăng chỉ là những ánh mắt liếc vội , những lời nói hờ hừng dành cho nhau rồi ai cũng trở về với cuộc sống riêng của mình .

Trằn trọc vì đói , bước ra khỏi giường , Vũ tìm xuống nhà bếp mở tủ lạnh , giang bếp rộng lớn nhưng lạnh lẽo vì đã lâu không ai nấu nướng trong này nữa , Vũ thở dài nhìn tủ lạnh vẫn toàn là thịt cá đông lạnh và rau sống , chúng đã nằm trong đó cả tuần nay kể từ ngày chị giúp việc duy nhất của ngôi nhà này xin nghỉ việc . Người duy nhất trong căn nhà ấy chăm lo được cho anh em Vũ đã ra đi , giờ thì tự Vũ phải nấu nướng , công việc mà cậu ghét cay đắng, dàn đồ đông lạnh trong tủ ra , Vũ không biết phải làm gì đầu tiên, tất cả đều cứng ngắc , đập còn không bể chứ nói gì đến bỏ vào nồi nấu . Ngán ngẩm , Vũ trở lên phòng , cố lục hết trong túi quần mình , cuối cùng cũng phát hiện ra tờ 5 ngàn dưới bàn phím máy tính . Sướng như bắt được vàng , cậu chạy biến ra khỏi nhà ...

Trước cửa hàng tạp hóa , Vũ dừng lại...cậu đang rất bối rối vì không biết có nên vào hay không , vì không ai xa lạ gì cậu ở cái vùng này , đã là con của đại gia đồ gỗ nội thất , giàu nứt đố đổ vách lại trắng trẻo đẹp trai nhưng ít ai có thể tưởng tượng rằng cậu đang cầm 5 nghìn trong tay vào trong cửa hàng để mua mì tôm .

_Chị ơi... - Vũ rụt rè nhìn chị bán hàng

_ Chờ chị chút nghen cưng - đang nhăn nhó với người khách trước mặt , nét mặt cô bỗng cười tươi khi thấy Vũ , cô gái vội vã thối tiền cho người khách trước mặt để quay sang phục vụ cho anh chàng đẹp trai đang đứng bên cạnh !

_ Rồi, em mua gì !

_ Bán cho em ...gói mì tôm ...

_ Hả ...mì...mì...tôm hả - Cô bán hàng không thể tin được vào tai mình nữa "con trai của "Quang đại nhân " đang mua mì tôm "

_ dạ..

_ À..mì tôm à ...mì gì em ! có mì Hàn Quốc ngon lắm , hay mì Nhật !

_ bao nhiêu chị ...

_ 20 ngàn 1 gói thôi em , ngon lắm , em lấy chục gói về ăn thử đi ! - cô gái hào hứng tin chắc rằng mình sắp lời được một khoảng lớn ...nhưng mặt cô ỉu xìu trở lại khi thấy Vũ công tử chìa ra tờ 5 ngàn nhàu nát

_ Có mì gì...5 ngàn không chị ...

_ Hả...5..5 ...ngàn hả...à... - thở dài ngao ngán , cô gái mò trong tủ ra gói 2 gói mì hảo hảo và nói : hai gói 6 ngàn nè , em lấy luôn nghen !

nhưng cô không biết rằng cô lại đặt anh chàng vào tình thế khó xử khi trong tay Vũ giờ đây chỉ còn đúng 5 ngàn duy nhất .

_ À...thôi , 1 gói thôi chị , ăn không hết !

_ Ừ , vậy 3 ngàn em. 

Nỗi ngượng ngùng xấu hổ khi phải cầm 5 ngàn đi mua mì tôm ăn nhanh chóng tan biến khi cái bụng đói của Vũ lại réo lên ầm ầm , đẩy cửa bước vào nhà , Vũ vừa xé gói mì ra vừa nhâm nhi mấy vụng mì tôm ngon lành vừa chạy xuống bếp định bắt nồi nước thì , cậu khựng lại , trước mặt cậu là một cảnh tượng mà cậu không dám tin là thật : Mẹ cậu đang đứng trong bếp nấu nướng , bên cạnh là Ngọc , người yêu cậu cũng phụ một tay . Gói mì trong tay Vũ rơi xuống , vắt mì văng ra sàn nhà ...hai người phụ nữ ngước qua

_ Vũ... - Kiều bối rối nhìn đứa con mình . còn Ngọc thì mỉm cười nói

_Đói bụng hả , chờ chút , săp xong rồi.

Không biết nói gì thêm , Vũ cuối xuống nhặt vắt mì và bỏ lên phòng .

Vừa nhai mì tôm , Vũ vừa nghĩ : không biết bà ta đang làm cái quái gì vậy, định dở trò gì nữa đây , phải chăng đang muốn lấy lòng mình hay cố gỡ lại chút thể diện của người mẹ , không thể nào , vì bà ta có coi cái nhà này ra cái gì đâu , lại còn bày trò đóng kịch vào bếp !

Mì khô nghẹn ứ trong cổ họng , nhưng điều làm vũ nghẹn ngào hơn đó chính là sự tức giận , hờn tủi của một người con sống trong gia đình có đầy đủ ba mẹ chị em nhưng không ai thèm chú tâm đến mình , chỉ biết lo cho cuộc sống riêng , làm cậu phải sống một cuộc sống cô độc thèm khát tình thương . cổ họng khát khô , dù muốn xuống nhà lấy chai nước để uống nhưng Vũ lại ghét phải chứng kiến màn kịch "mẹ hiền " của Kiều ! nằm xuống giường , vũ quyết định quên đi ngươi mẹ vô trách nhiệm ấy .

_ Vũ , dậy ăn cơm đi !

Ngọc bước vào ngồi cạnh Vũ

_ Mới ăn mì no rồi .

_ No gì mà no, xuống nhanh đi , để tui còn ăn nữa , tui đang đói bụng đây !

_ Thì Ngọc ăn đi , nói nhiều !

_ Vũ ...đang giận mẹ đúng không !

Vũ im lặng . Ngọc biết làm sao mà Vũ không giận được khi có một người mẹ lẳng lơ trăng hoa như bà Kiều , từ lâu Ngọc đã nghe đồn Vũ có một người mẹ rất đẹp nhưng tính tình thì rất lẳng lơ , bị đánh ghen không ít lần nhưng không ngờ hôm nay chính mắt Ngọc lại chứng kiến điều đó , nhìn tình cảnh của Vũ , Ngọc lại thấy tội nghiệp cho người bạn trai của mình ,cầm cái ví của Vũ để trên bàn mở ra , hoàn toàn trống rỗng , Ngọc lại thấy ân hận vì lúc sáng đã trách Vũ bắt mình đi xe Bus và không mua nước cho mình uống mà không biết rằng trong túi Vũ chỉ đủ tiền để ăn mì tôm . Thở dài , Ngọc rút trong ví mình ra 200 ngàn và nhét vào ví cho Vũ rồi đi xuống ...

Tỉnh dậy , Vũ nhìn quanh , trời đã chập tối , gói mì lúc trưa đã tiêu đâu hết , bụng đã đói trở lại nhưng giờ thì tiền bạc đã hết sạch , làm cách nào đây . Sực nhớ lúc trưa Mẹ và ngọc đã nấu cơm , vừa định đứng dậy bước xuống nhà bếp thì Vũ chợt nhớ rằng mình vẫn đang rất căm ghét gia đình này , nên cậu quyết không ăn dù là một hột cơm của Kiều !

bước ra khỏi nhà tắm , đang loay hoay mặc quần áo thì mắt Vũ chợt sáng lên khi thấy trong Ví mình , có tờ tiền lòi ra , chụp lấy cái ví , là 1 tờ 200 ngàn ! Không gì hạnh phúc hơn , Vũ Biết không phải của ai khác mà chính là của Ngọc . Không suy nghĩ gì nữa , Vũ phóng vội xuống quầy tạp hóa và lấy ngay 5 gói mì Hàn Quốc về "dùng thử "

Vừa bưng tô mì nóng hổi lên phòng khách , đồng hồ đã điểm 6 h , vẫn như mọi ngày , căn nhà trống không không tiếng cười nói , nhớ lại lúc nhỏ , cứ đến h này , mọi người lại quây quần bên nhau ăn cơm tối và trò chuyện vui vẻ ,và khi thời gian trôi đi , căn nhà nhỏ lúc xưa đã để chuyển đến 1 khu biệt thự xa hoa , và cuộc sống gia đình cũng tan vỡ từ đó , mở nắp tô mì , nước mắt Vũ rơi xuống tiếc nuối cho những ngày đã qua .

_ Vũ ... - Tiếng Kiều từ ngoài cửa , bỏ đũa xuống, Vũ nhìn mẹ , vẫn là người mẹ xinh đẹp của Vũ như ngày nào , nhưng điều gì đã làm hình ảnh người mẹ ấy tồi tệ trong mắt Vũ , chính là sự ham mê dục vọng khoái lạc, chính là những lời ngon ngọt của những nhân tình đã làm hư Kiều , h đây, đứng trước con mình , kiều cũng ko đủ tự tin để nhìn vào mắt Vũ nữa , nhưng kiều ko nghĩ lỗi là do Kiều , tất cả là do ông Quang chồng nàng đã lạnh lùng với nàng trước , vì công việc mà ông không quan tâm chăm lo cho nàng , chính vì vậy nàng phải tự lo cuộc sống của riêng mình , mặc khác , con cái nàng đã lớn rồi , nó tự lo cho bản thân nó được và chính với suy nghĩ ấy , nàng cứ lao vào những cuộc tình chớp nhoáng không ràng buộc , để thỏa mãn thể xác và khao khát được yêu thương của mình nhưng chứng kiến cảnh đứa con phải ngồi một mình trong bóng tối ăn mì tôm , lòng nàng không khỏi thương xót .

_ Sao mẹ nấu cơm mà con không ăn mà ăn mì vậy ? - Kiều ngồi xuống cạnh Vũ

Vẫn lầm lì không nói gì , Vũ ôm tô mì đứng dậy vào nhà bếp ...

Kiều buồn bã nhìn thái độ lạnh lùng của con , nàng biết nàng có lỗi rất lớn với Vũ , trong thời kì mà con nàng cần sự chăm sóc nhất thì nàng lại bỏ mặc nó để theo đuổi hạnh phúc cá nhân , để rồi h đây , khoảng cách giữa hai mẹ con đã ngày một xa dần.

ăn xong , Vũ cầm chai nước bước thẳng lên phòng , bỏ mặc Kiều ngồi lại một mình trong phòng khách . Buồn bã nhìn theo bước chân Vũ , Kiều thấy tủi thân vì sự lạnh nhạt của con . Nhưng nàng biết đó chính là những gì nàng phải chịu vì chính những gì mình gây ra.

Trời đã khuya , trong căn biệt thự này , chỉ còn tiếng kim đồng hồ vang lên từng nhịp , lại một ngày nữa trôi qua mà ko ai nói với ai lời nào , một ngày buồn của Vũ và Kiều....

Đang trằn trọc không ngủ được , chợt Vũ lắng nghe có tiếng bước chân lại gần phòng mình . Quái lạ , không biết là ai đây , phải chăng là...ma , vì đã hơn một tuần nay , kể từ lúc chị giúp việc bỏ đi , ko ai vào trong phòng này nữa . Chỉ có mình Vũ , đi đi về về không ai biết , vậy ai đang bước vào đây ?

Vũ nằm im nghe ngóng , ôi thơm quá , mùi nước hoa tỏa vào trong không gian làm Vũ ngây ngất , nếu đúng là ma thì đây quả là một con ma điệu đà , người Vũ run lên vì sợ , vì dạo này Vũ hay nghe thấy tin đồn về những khu biệt thự trong khu phố này có ma . và chỉ vài giây nữa , Vũ sẽ phải đối mặt với nó ...

_ Vũ ơi... - Giọng "con ma " vang lên thật dịu dàng , con ma đó chính là Kiều mẹ của Vũ .

Dù vũ không muốn tin nhưng đúng là người đang ngồi bên cạnh cậu chính là bà Kiều mẹ của cậu ... chưa bao h cậu cảm thấy bối rối như lúc này , vì Vũ không biết nên vui hay nên buồn, đã lâu rồi mẹ con Vũ mới gần bên nhau như vậy , đã lâu rồi Vũ thèm khát được sự quan tâm , chăm sóc của mẹ như bao đứa bạn khác trong lớp , nhưng kẻ luôn nhìn cậu với con mắt ngưỡng mộ thán phúc nể sợ , vì chúng nghĩ cậu là kẻ có tất cả nhưng chúng đâu có biết rằng Vũ thiếu một thứ quan trọng nhất mà ai cũng cần có đó chính là tình gia đình !

_ Ngủ chưa con ?

lại một câu hỏi khác của Kiều , làm cho Vũ run lên vì vui sướng ,nhưng mặc cảm và tức giận vì ko được quan tâm trong thời gian qua khiến vũ không thể nào làm khác hơn ngoài sự im lặng .

Nằm xuống bên cạnh con , nhớ lại chuyện lúc sáng , từ xa Kiều thấy vũ đứng đó và không làm gì , nàng đã rất tuyệt vọng nhưng khi Vũ xuất hiện để giái thoát cho nàng , nàng chợt vỡ òa trong sung sướng khi biết con mình còn quan tâm đến mình , bấy lâu nay , nhiều lúc về nhà nàng cũng muốn được lại gần Vũ để hỏi han chuyện học hành và cuộc sống, nhưng cứ mỗi lần nàng lại gần thì Vũ cứ lạnh lùng bước đi ko cho nàng chút cơ hội nào vì biết mình không có thời gian để chăm lo cho con cái, nàng đã thuê một cô phục vụ về để lo cho anh em Vũ , nhưng không ngờ điều đó lại làm khoảng cách giữa nàng và con cái xa dần , vì từ ngày có sự chăm lo của Nga , người giúp việc , thì cứ mỗi lần nàng về nhà lại thấy những đứa con của mình vui vẻ cười đùa cùng người giúp việc , và khi nàng bước vào , tiếng cười ấy lại tắt đi , lâu dần nàng đâm ra căm ghét Nga vì đã dành lấy những gì thuộc về nàng , và như giọt nước tràn li , nàng đổ cho Nga việc lấy cắp đồ trong nhà mặc dù Nga ko lấy ...và từ ngày Nga ra khỏi nhà , căn nhà lại trở về sự im lìm như xưa ...

Cả buổi trưa nay khi Vũ không xuống ăn cơm , nàng biết Vũ đang rất hận mình vì đã ko làm tròn bổn phận của người mẹ , nhưng nàng biết trong sâu thẳm , Vũ luôn dành tình cảm cho người mẹ như nàng , bằng chứng là cuộc giải cứu của Vũ lúc sáng và giờ đây nàng đang cố làm tất cả để nối lại tình cảm với con , thứ ma lâu nay nàng tưởng chừng đã đánh mất . Đặt tay lên lưng vũ , nàng có thể cảm nhận thấy cơ thể thật ấm áp của con nàng , hơi ấm mà đã lâu nay những kẻ tình nhân hờ hững ngoài kia ko đem được lại cho nàng và chính sự động chạm ấy làm cho Vũ run lên vì xúc động , đã lâu rồi Vũ mới được bàn tay mẹ chạm đến , nước mặt chợt lăn trên má Vũ . Người chàng giờ run lên bần bật ...

_ trời , sao con run vậy Vũ , lạnh hả con ?

nàng đưa tay áp lên khắp người vũ để xem con có bị sốt không nhưng nàng ko biết rằng Vũ đang sung sướng biết chừng nào khi được mẹ quan tâm săn sóc đến vậy . Dù cho người mẹ đó có xấu xa hư hỏng đến mức nào thì Vũ biết rằng mình không thể nào chối bỏ sự thật đó chính là mẹ của mình . Dù cho giờ đây Vũ đang rất hạnh phúc những cậu vẫn quay lại , đẩy mẹ ra

_ không sao cả ! - Vũ lạnh lùng

Thì ra vũ còn thức , nàng nhủ thầm

_ sao con run dữ vậy , có cảm sốt gì không . - Một ý nghĩ cay độc thoáng qua đầu vũ rằng đó chỉ là một màn kịch của mẹ mình rằng Kiều chỉ đang bày trò ...nhưng mà để làm gì , Vũ đâu còn ý nghĩ gì trong mắt mẹ nữa .

_ Đã nói là không sao mà ! - Vũ lập lại

_ ừ...không sao thì tốt ...- nàng nói khẽ .

_ có chuyện gì thế ! - Vũ thận trọng nhìn mẹ

_Không có gì ...chuyện lúc sáng...mẹ...cảm ơn con nghen...thực tình mẹ không biết hai người đó là ai cả ...

Nhìn ánh mắt buồn tủi của mẹ , Vũ không nỡ nói thêm những câu làm Kiều buồn nữa , nằm xuống , Vũ vẫn quay lưng về phía Kiều vờ như không muốn nghe nàng nói thêm nữa ...Kiều biết con trai vẫn đang giận mình , nàng không biết nói gì thêm , chỉ biết lặng lẽ bỏ về phòng...

Sáng hôm sau , vừa bước xuống nhà , Vũ đã rất bất ngờ thi thấy có tiếng xào nấu từ phía nhà bếp , thì ra là Kiều đang nấu bữa sáng , nàng đang tìm cách chiếm được tình cảm của con mình bằng cách làm tròn bổn phận người mẹ , vừa thấy Vũ nàng đã tươi cười

_ dậy rồi hả Vũ , ăn sáng đã con...

không thể tin vào mắt mình là mẹ đang nấu bữa sáng , cậu run rẩy dựa vào thành cầu thang , cậu đang thắc mắc tại sao mẹ cậu lại quay ngoắc 180 độ như vậy . Dù sao điều đó cũng làm Vũ thật sự xúc động . Bước xuống cầu thang , cậu giả vờ đi tìm cái gì đó nhưng không biết phải tìm gì , thực ra mắt cậu vẫn đang liếc về phía mẹ , thật đáng yêu và thân thương làm sao , nếu như là ngày xưa , cậu sẽ không ngần ngại chạy đến hỏi mẹ đang nấu gì và đòi thử một miếng nhưng tiếc là bức tường mặc cảm trong cậu còn quá lớn .

Kiều cũng liếc sang đưa con của mình , và vô tình hai mẹ con bắt gặp ánh mắt nhau , Vũ vội vã quay đi lên lầu , con kiều thì cũng khẽ cười trước sự ngại ngùng của đứa con

bước lên phòng Vũ, liếc nhìn vào phòng , nàng sững sờ , trước mặt nàng là Vũ đang trần truồng , thì ra cậu đang thay đồ đi học , nhìn bắp tay cơ vai lực lưỡng trên người Vũ , nàng nhận thấy giờ đây con nàng đã thành một thanh niên trai tráng thực thụ , nàng quay đi ngượng ngùng ko dám nhìn tiếp nữa , mặt nàng đỏ bừng bừng lên vì ngượng , chưa bao giờ náng thấy một cơ thể đàn ông nào đẹp như vậy , những ý nghĩ đen tối lại bắt đầu ám ảnh nàng , lấy lại bình tĩnh nàng lên tiếng

_ vũ ơi , xuống ăn sáng con

_ biết rồi ! - Cậu đáp trổng không , nhưng trong lòng cậu đang rất vui sướng vì đã lâu rồi mới được mẹ nấu bữa sáng ...

Rồi mọi chuyện cũng diễn ra êm thấm , ngồi vào bàn ,đối diện mẹ ,Vũ tỏ ra dè dặt ...biết con còn ngại , Kiều đứng dậy , giả vờ vào bếp uống nước , từ trong bếp Kiều đã thấy Vũ chộp ngay lấy cái bánh mì và dĩa thịt bò hầm đậu rồi ăn ngấu nghiến , cũng vì từ hôm qua đến h Vũ chưa được ăn gì ngoài một gói mì tôm , nước mắt Kiều rơi nghẹn ngào khi thấy đứa con mình ăn như một kẻ đói khát lâu ngày như vậy , nàng giận bản thân mình biết bao khi không hiểu bấy lâu nay mình đã vì sự ích kỉ của bản thân mà bỏ rơi một đứa con trai đang tuổi trưởng thành phải sống từng ngày không có sự chăm sóc của mẹ . nàng tự hứa với mình sẽ không để cho Vũ phải chịu đựng thêm sự cô độc lần nào nữa , rót ly nước cho con , nàng khẽ bước lại gần , Vũ vẫn đang ăn nhồm nhoàm...

Ngước lên , Vũ nghẹn ngào khi thấy Kiều đang đứng bên cạnh , trên tay cầm ly nước , Kiều đặt xuống cạnh vũ

_ từ từ thôi con, nghẹn bây giờ , uống chút nước đi

vũ thấy thật xấu hổ khi bị mẹ trông thấy kiểu ăn uống như một kẻ ăn mày của mình , cậu cầm ly nước uống vội rồi cầm cặp chạy thẳng ra khỏi nhà , đằng sau vẫn còn nghe tiếng của Kiều

_ Đi từ từ thôi con...

Đứng trên xe bus , cậu không còn bực bội vì bị xô đẩy nữa , mà cậu đang hạnh phúc hơn bao giờ hết vì mẹ cậu đã trở lại như ngày xưa , một người mẹ dịu dàng ân cần với con cái như khi còn ở nhà cũ . Cả ngày hôm đó cậu cứ cười một mình , làm cho cô bạn gái hỏi này nọ nhưng cậu không nói mà chỉ cười vì trong lòng cậu đang tràn đầy hi vọng về một mái ấm gia đình có vòng tay chăm sóc của mẹ . H đây cậu chỉ muốn về nhà thật nhanh để được gặp lại người mẹ xinh đẹp của mình ...

Tiếng trống trường cuối cùng đã vang lên , không chờ ngọc như mọi ngày nữa , cậu chạy biến ra khỏi lớp , leo lên xe bus ,rồi chạy hết tốc lực từ trạm xe bus về nhà , trời nắng nóng làm mồ hôi cậu túa ra như tắm nhưng điều đó vẫn không làm cậu khó chịu vì cậu biết mẹ đang nấu cơm chờ mình ở nhà

Vừa đẩy cửa vào nhà , cậu đã nhìn vào kính và điều chỉnh gương mặt mình từ hớn hở trở lại thành lạnh lùng để đánh lừa mẹ , rồi hiên ngang bước vào nhưng , mọi hy vọng trong cậu chợt tắt ngấm khi trước mặt cậu là một cảnh tượng làm cậu choáng váng

trên bộ sa lông trong phòng khách , người mẹ mà lúc sáng đã gieo trong cậu bao nhiêu hy vọng h lại đang trần truồng nằm cong người như một con điếm để cho một gã đàn ông từ phía sau đâm buồi vào liên tục , gã đàn ông đó không phải ai khác đó chính là Bố của Ngọc . ông Chiến

Cái cặp rơi tuột khỏi tay vũ xuống đất làm hai kẻ dâm loạn trên ghế đẩy nhau ra .

_ Trời ! - Kiều thốt lên khi thấy trước cửa là Vũ với gương mặt đầy bàng hoàng đang nhìn nàng , chụp vội cái váy ngủ mỏng tanh , Kiều cố che chắn cơ thể lõa lồ của mình trước ánh mắt của con trai, gã đàn ông cũng vội vã tóm lấy quần áo rời bước vào góc nhà mặc vào . Không biết nói gì nữa khi mà mọi hy vọng về một tương lại tươi sáng đã hết , Vũ thẫn thờ bước đi từng bước như người vô hồn lên từng bật thang rồi vào phòng khóa trái cửa lại...

Dưới nhà , ông Chiến cũng đang thấp thỏm lo sợ , đơn giản là vì gã chính là cấp dưới trong công ty của ông Quang, một tay sai đắc lực của Quang , từ ngày được Quang nâng đỡ gã đã thăng tiến như diều gặp gió , từ một anh sinh viên quèn mới ra trường , h gã cũng đã có một cơ ngơi trong tay từ khi lên chức phó giám đốc công ty ,và trong một buổi tiệc tất niên , lần đầu tiên Chiến được trông thấy vợ Quang , gã đã mê đắm sắc đẹp của nàng , nhờ biết cách lấy lòng người khác , gã đã nhanh chóng tán tỉnh được Kiều và những cuộc ân ái lén lút cũng diễn ra từ đó , một tháng qua khi Quang đi công tác ngoài Sài gòn , cứ cách mấy hôm gã lại đến nhà rước Kiều đi với lý do bàn bạc với các cổ đông trong công ty nhưng Kiều vừa lên xe , họ đã đưa nhau vào ngay khách sạn để gian dâm với nhau .

Hôm qua biết vợ mình đã đến đánh ghen trước nhà Kiều , Chiến vội vã tới thăm dò để xem thử Kiều có biết đó là vợ Chiến không, nhưng may thay nàng không hề biết chút gì về hai người đàn bà kia , và sau những lời an ủi nài nỉ , cuôi cùng Chiến cũng lột sạch được quần áo trên người Kiều ra và ân ái ngay giữa phòng khách . Nhưng gã không ngờ , hôm nay bí mật của gã và Kiều đã bị lộ tẩy bởi sự xuất hiện của Vũ , bạn trai của con gái gã , con của kiều ! H đây tất cả những gì Chiến có thể nghĩ đến là viễn cảnh u tối của mình khi thằng con của Quang nói cho quang biết về chuyện động trời này , lúc đó thì chắc chắn Chiến sẽ không còn con đường nào khác ngoài cuốn gói ra đi khỏi xứ này vì với ảnh hưởng của mình , Quang có thể làm tất cả để trừng phạt những kẻ phản bội mình !

_ Thôi , anh về đi ! Nhanh dùm em đi - Kiều dục Quang

_ Em...lựa lời...nói nó...giữ kín chuyện này nhé ... lộ ra thì...anh với em....đều chết ! - Chiến sợ hãi nhìn Kiều

trong mắt kiều , h đây trong chiến mới thảm hại làm sao , khác hẳn với một kẻ lúc nào cũng vỗ ngực trước mặt nàng tự cao tự đại . Nàng bắt đầu hối hận vì lúc nãy đã để mặt chiến muốn làm gì thì làm , những cố gắng làm lành với vũ mới nhen nhóm h đã tắt lụi .

Chiến vừa ra khỏi nhà , nàng đã bước vội lên phòng Vũ

_ Vũ ...mở cửa cho mẹ con...mẹ...nói cái này ...Vũ ơi...

Ko có bất kì âm thanh nào vọng ra ...Kiều đập cửa và gọi tiếp , nhưng vẫn không có tiếng trả lời , nàng hình ảnh của nàng trong mắt Vũ h đây đã hoàn toàn bị sụp đổ , vừa giận bản thân mình vừa sợ Vũ sẽ tiết lộ cho chồng biết , nhưng nàng không biết phải làm gì lúc này , có lẽ đành phải chờ Vũ bình tĩnh lại ...

Chiều dần buông xuống ...

Đã hơn 5 tiếng kể từ lúc Vũ nhốt mình trong phòng , đứng trước cửa phòng Vũ , Kiều đang lo sợ không biết con mình đang làm gì trong đó mà không xuống để ăn hay uống nước , nhớ lại hình ảnh lúc sáng Vũ ăn ngấu nghiến vì đói , nước mắt nàng lại chảy ròng ròng vì thương con , giờ đây nỗi sợ duy nhất trong nàng không phải là chuyện nàng ngoại tình với Chiến bị bại lộ nữa mà là Vũ đang tự hành hạ mình vì lỗi lầm của chính nàng gây ra .

_ Vũ ơi..mở cửa cho mẹ đi con...mẹ biết mẹ sai rồi , con cứ ra đây cho mẹ xin lỗi , rồi con muốn chửi mắng gì mẹ cũng chịu , con đừng có hành hạ mình nữa...ra đây đi con .

Vẫn không có chút động tĩnh gì từ bên trong , chợt nàng nảy ra ý định , nàng biết nếu Vũ đói thì Vũ cũng sẽ không xuống nhà để ăn , nên nàng đem thật nhiều đồ ăn để trước cửa phòng vũ

_ Vũ , con đói thì ra ăn đi nhé , mẹ biết con ko muốn nhìn mặt mẹ lúc này , nên mẹ đi đây ....con cứ ra ăn đi , đừng ở trong đó chịu đói nhé ... - nàng quay đi rồi nép bên bức tường và chờ đợi nhưng cách nàng nghĩ ra hoàn toàn không hiệu quả , Vũ vẫn im lìm trong phòng ...

Ngồi đợi Vũ ra, nàng ngủ thiếp đi lúc nào không biết .

Tiếng chuông quả lắc đồng hồ lại vang lên ...

Kiều sực tỉnh giấc , nhìn đồng hồ , Kiều hoảng loạng lên khi biết đã hơn 9 h tối , vậy là đã gần nửa ngày Vũ nhốt mình trong phòng , đồ ăn trước cửa vẫn không mất đi thứ gì , h thì nàng bắt đầu sợ hãi cực độ , cứ nghĩ đến ánh mắt đau đớn của Vũ lúc sáng khi thấy nàng trần truồng trên ghế , Kiều lại đau thắt ruột , chưa bao h nàng thấy có tội với con như vậy , bây h điều khát khao nhất của nàng là được nhìn thấy Vũ , rồi nàng sẽ sẵn sàng quỳ xuống xin Vũ tha thứ và nếu Vũ có muốn mắng chửi sĩ nhục gì nàng cũng chịu , chỉ cần nàng thấy Vũ...

Quỳ trước cửa phòng , nàng tựa vào cửa và khóc

_ Con ơi...mẹ hối hận lắm , con ra đây đi , đừng tự hành hạ mình nữa , mẹ sợ lắm , mẹ biết mẹ đang chết rồi , con ra đây đi con...huhu...vũ ơi , con ra đây đi mà ....mẹ sợ lắm ...mẹ chỉ có mình con thôi ....con đừng làm mẹ sợ mà ....

nước mắt nước mũi nàng chảy ròng ròng , chưa bao h nàng hoảng loạn như vậy trong đời mình , lần đầu tiên nàng sợ hãi tột cùng như vậy , nàng sợ Vũ có chuyện gì thì nàng sẽ mang tiếng nhục suốt phần đời còn lại và hơn hết là nàng lo cho tính mạng của Vũ ...

" Đúng rồi " - trong đầu nàng chợt nảy ra môt lối thoát ! đó là gọi điện cho bạn gái Vũ , chính là ngọc, con của Chiến , h đây chỉ còn mình Ngọc là có thể giúp cho nàng chuyện này ! Ko chần chừ gì nữa , nàng bước vội xuống nhà nhấc máy lên :

_ Alo - may mắn thay , người bắt máy lại chính là Ngọc ! nàng vội rối rít lên

_ Trời ơi ngọc ơi , vũ nó chết mất , giúp cô với ngọc ơi !

_ Trời , có chuyện gì thế cô !

_ Thằng Vũ , nó giam mình trong phòng cả ngày nay không ăn không uống gì hết , h cháu tới giúp cô thuyết phục nó đi Ngọc ơi

_Trời...sao vậy cô...trời...cháu tới liền , chờ cháu nghen !

Trên suốt quãng đường tới nhà Vũ , Ngọc cứ tự hỏi chuyện gì đang xảy ra với vũ , tại sao lúc sáng rõ ràng Vũ cười suốt cả ngày ,làm ngọc đến phát bực , h thì lại đóng cửa nhốt mình ở nhà , càng nghĩ Ngọc càng không hiểu có chuyên quái quỷ gì đang diễn ra , chỉ có khả năng duy nhất : Vũ bị điên ! vì chỉ có người điên mới khóc cười thất thường như vậy , nhưng cô đâu ngờ , kẻ gây ra tình cảnh bi thảm của Vũ lại chính là người bố thân yêu của cô !

Vừa tới nhà vũ , Ngọc đã thấy mẹ vũ đứng trước nhà nước mắt dàn dụa

_ Trời , ngọc ơi , nhanh lên cháu

_ Vũ đâu cô !

_ Trong phòng ấy , từ lúc đi học về đến h nó ở lì trong đó

_ Nhưng mà tại sao vậy , rõ ràng lúc sáng đi học cháu thấy Vũ rất vui mà , từ lúc vào lớp đến lúc ra về cứ ngồi cười suốt , cháu hỏi sao không nói, cứ cười như có chuyện gì vui lắm mà , sao h lại vậy !

_ Trời ơi ! - Kiều bàng hoàng thốt lên ! Nàng gục xuống trên bật thang ...những lời ngọc nói như nhát dao đâm xuyên qua tim Kiều , có ai ngờ rằng đứa con luôn lạnh lùng trước mặt nàng chỉ là giả vờ , chỉ một bữa sáng thôi mà lại làm nó hạnh phúc đến mức cười cả ngày vậy ư ! Kiều òa khóc nức nở

_ Trời ơi...huhu...tôi sống làm gì nữa hả trời ! - nàng gục đầu vào thành cửa than khóc , chỉ nghĩ đến cảnh Vũ cười hạnh phúc vì được một bữa sáng do mẹ nấu thôi , Kiều đã thấy mình độc ác tàn nhẫn đến mức nào khi bao nhiêu ngày qua , Kiều đã làm mất đi trong cuộc đời Vũ bao nhiêu là bữa sáng hạnh phúc như bữa sáng nay ...tim nàng thắt lại vì nhớ đến hình ảnh Vũ ngồi một mình trong bóng đêm cặm cụi ăn mì , rồi sáng nay lại nhai ngấu nghiến bánh mì sau lưng nàng , Kiều càng khóc lớn hơn khi nghĩ đến cảnh con mình phải âm thầm chịu đói chịu khát còn mình thì suốt ngày tiệc tùng ở mọi lúc mọi nơi , gặp gỡ người này người nọ , suốt ngày nghe những lời phỉnh nịnh của không biết bao nhiêu gã đàn ông cốt chỉ để đươc lên giường với nàng , rồi những cuộc vui thâu đêm suốt sáng khiến cho nàng ko bao h về nhà truoc 12 h đêm và sáng dậy ko bao h sớm hơn 9 h sáng... ....tiếng khóc vang vọng khắp căn nhà im ắng , bên cạnh ngọc bối rối không hiểu mình đã nói gì sai mà lại làm Kiều nức nở đến vậy , cuối xuống , ngọc ko biết làm gì khác ngoài an ủi Kiều

_ Cô...bình tĩnh đi ...để cháu lên gọi Vũ ra...không sao đâu cô ...

dìu Kiều lại bàn , ngọc rút trong túi ra bịch khăn giấy đưa cho Kiều lau nước mắt

_H cô cứ ngồi đây đi , để cháu lên xem sao

_Không, để cô đi cùng , lỗi là ở cô - Kiều níu tay ngọc đứng dậy , cả hai vừa định bước lên cầu thang thì : Xoảng ! -tiếng bát đũa vỡ vang lên ...cả hai nhìn nhau không hiểu chuyện gì

_Vũ...nhanh lên cháu , chắc có chuyện gì rồi - không suy nghĩ gì nữa , cả hai chạy một mạch lên cầu thang

Trước cửa phòng vũ , đồ ăn văng lên tung tóe , chén bát văng khắp nơi , và cánh cửa phòng đã mở...

_Trời...chuyện gì vậy ...Vũ ơi...con ... - cả hai vội vã chạy vào ...và kinh hoàng khi thấy trên sàn nhà Vũ nằm đó , thoi thóp thở ...

_Trời ơi là trời ! -cả hai hét lên kinh sợ , Kiều lao tời ôm đầu vũ đặt vào lòng khóc lớn : Con ơi là con , sao vầy nè con....huhu...nói gì với mẹ đi Vũ...

_vũ ơi sao vậy vũ - Ngọc cũng khóc thét vì sợ ...còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra thì ngọc đã phải chứng kiến cảnh bạn trai mình đang nằm bất động mà không biết vì điều gì

Mở mắt ra...Vũ nói lời cuối cùng trong hơi thở yếu ớt : Sao...mẹ...khóc... - cậu ngất đi trên tay Kiều...

Đã hơn một ngày Vũ từ lúc Vũ bất tỉnh vì kiệt sức , và từng giờ trôi qua Kiều vẫn ngồi túc trực bên giường Vũ không rời , nàng biết chính nàng là người gây ra nghịch cảnh này , nhìn đứa con mà mình dứt ruột đẻ đau nằm bất động trên giường bệnh , Kiều lại quặng lòng đau nhói , vén mái tóc của Vũ lên , đã lâu lắm rôi Kiều mới có cơ hội được ngắm nhìn con mình ngủ , dù cho giấc ngủ ấy đến thật nghiệt ngã , gương mặt mang nét đẹp lạnh lùng của Vũ h đã không còn , trông vũ lúc ngủ thật hiền lành làm sao , đặt tay lên ngực Vũ , Kiều muốn cảm nhận nhịp tim đang đập mãnh mẽ trong lồng ngực con trai mình và nàng tự hỏi làm sao để Vũ có thể dẹp bỏ hết những oán hận của Vũ dành cho nàng và bộc lộ tình cảm chân thật của Vũ cho nàng biết , vì nàng tin chắc rằng đằng sau gương mặt lạnh lùng, ánh mắt né tránh của Vũ là cả một tình yêu nồng ấm của con trai dành cho mẹ , câu nói cuối cùng của Vũ đã nói lên tất cả : sao...mẹ khóc.... !

Cứ nghĩ đến cảnh Vũ gượng dậy khỏi giường khi nghe tiếng nàng khóc dưới nhà , Kiều lại cám thấy mình đáng chết đến nhường nào , bao ngày qua nàng cứ nghĩ Vũ đã lớn và cần không gian riêng , mặc khác nàng cũng muốn có cuộc sống của riêng mình , và nàng nghĩ chỉ cần đưa cho Vũ những tờ Polyme xanh đỏ tím vàng thì sẽ làm con hài lòng như những đứa khác ! nhưng h nàng nhận ra Vũ hoàn toàn khác biệt , tất cả những gì cậu cần chính là hơi ấm từ tình mẹ , dù giờ đây vũ đã 18 tuổi , nhưng tâm hồn Vũ vẫn như một đứa trẻ ngày nào , cần được sự chăm lo vỗ về của mẹ hơn là những đồng tiền vô tri kia ...

Và cả ngày hôm đó , người ta cứ thấy bà phu nhân xinh đẹp của Quang đại nhân cứ xiết chặt tay đứa con quý tử mình , nước mắt cứ ướt đẫm mi , thỉnh thoảng áp trán áp mặt vào người con...ai cũng cảm động trước những cử chỉ đầy yêu thương của Kiều , nhưng không ai nghĩ rằng chỉ mới ngày hôm qua , chính Kiều đã làm đứa con mình ngã quỵ trong tuyệt vọng , tương lai mờ mịt đang ở trước mắt kiều vì khi Quang về đây , nàng có 10 cái miệng cũng không thể giải thích được tại sao thằng con quý tử của ông lại có thể nhập viện vì kiệt sức trong đói khát !

Về đến nhà , ngọc nằm phịch xuống nệm mệt mỏi , cả đêm qua Ngọc cùng với kiều cứ túc trục bên giường của vũ đến khi bác sỹ kết luận là không sao và kiều khuyên Ngọc ra về để sớm còn đi học , dù rất mệt mỏi nhưng sáng nay có tiết kiểm tra anh văn nên Ngọc không thể nghỉ được , vừa cầm cặp xuống nhà thì ngọc đã gặp Bố mẹ mình đang ngồi dưới nhà , nhìn nét mặt lạnh lùng của họ , cô lại tự hỏi mấy ngày nay không biết trong nhà có chuyện gì mà ba mẹ cô cứ lạnh nhạt như người dưng với nhau ,rồi đêm đến tiếng cãi vã lại phát ra từ phòng họ . Vừa thấy cô , bà Hồng mẹ ngọc đã mắng

_ Cô đi đâu mà đến gần sáng mới mò về thế hả , hôm qua tôi mệt nên ngủ quên không biết chứ tôi mà biết thì cô chết với tôi !

_ Mệt má quá , đi giúp người ta chứ đi đâu !

_ giúp ai , ai làm gì mà phải giúp !

_ Thì thằng Vũ con ông Quang chứ ai !

Vừa nhắc đến tên Vũ , Chiến đã đánh rơi tờ báo trong tay , liếc mắt về phía con gái mình, gã nghe ngóng

_ Nó làm sao mà phải giúp !

_ Ai biết đâu , tự nhiên nó đi học về rồi giam mình trong phòng không ăn không uống gì nên ngất xỉu , phải đưa vào bệnh viện cấp cứu kìa !

_ Trời - Bà Hồng bàng hoàng - thật...không con !

_ Con nói dối mẹ làm gì , không tin mẹ gọi điện hỏi bà Kiều mẹ nó coi ! cả đêm ngồi canh cho mẹ nó đi làm thủ tục thuốc thang này nọ mệt gần chết đây nè !

Vừa nhắc đến tên Kiều , bà hồng đã trừng ông Chiến một cái tóe lửa . Chiến vội bỏ tờ báo xuống giả vờ ngạc nhiên

_ Đến thế cơ à ! mà có chuyện gì thế , sao nó làm vậy ?

_ Đã nói con không biết rồi mà , lấy xe chở con đi học đi , trễ rồi nè

_ Ùh ..

Cả quãng đường đi đến trường Ngọc, trong đầu Chiến cứ hoang mang vì lo sợ , không ngờ giờ đây mọi việc lại trở nên rối rắm đến vậy , không ngờ thằng Vũ lại tức giận đến mức tuyệt thực cả ngày, giờ thì hay rồi, ông Quang về mà điều tra ra thì .... cứ nghĩ đến đó , hai tay Chiến cứ run lên cầm cập không cầm vững tay lái nữa . Chở Ngọc đến trường xong , ông cũng quay về công ty ...xe đi qua đoạn đường vắng , vì trong đầu mãi nghĩ đến tương lai đen tối của mình, chiến đã mất tập trung , vừa đi qua con đường đất ghề , từ trong ngõ , một người bán trái cây dạo vừa đạp xe lao ra làm chiến bất ngờ , và chiếc Honda Civic của ông lao đến húc thẳng vào người đàn bà tội nghiệp , không kịp kêu lên một tiếng , bà ta văng ra khỏi chiếc xe cọc cạch nằm bẹp dí trên đường , những cái cam từ trong giỏ đổ ra lăn long lóc khắp nơi .

Màn đêm buông xuống làm cho cái oi bức của ngày hè dịu đi bớt . Trong căn phòng đặc biệt của bệnh viện nơi Vũ nằm tỉnh dưỡng , Kiều vẫn ngủ đang gục đầu trên người vũ ngủ say , cả ngày ngồi canh vũ không dám rời đi đâu , h thì kiều cũng đã thấm mệt ...mở mắt ra , Vũ khẽ nhúc nhích người cho đỡ mỏi , thật ra cả ngày nay , Vũ đã tỉnh giấc mấy lần , nhưng vì có Kiều ngồi bên cạnh , Vũ không dám mở mắt , cũng vì Vũ còn đang giận mẹ nên không muốn nói chuyện với Kiều trong lúc này , mặt khác , tuy tức giận là vậy nhưng nước mắt kiều cứ nhỏ xuống ướt đẫm ngực Vũ, cậu biết kiều đã thực sự hối hận . Trước sự ôm ấp ve vuốt của Kiều , bức tường băn giá giam hãm trái tim cậu cũng đã sụp đổ, h thì cậu hoàn toàn tin rằng trong kiều luôn luôn dành cho Vũ một tình yêu thương mãnh liệt , dù cho cuộc sống đầy cạm bẫy có làm tình yêu ấy phôi phai nhưng tất cả vẫn còn nguyên vẹn . Vũ gần như nín thở khi Kiều khẽ nhúc nhích , rồi lại chìm vào giấc ngủ ngon lành , nhìn khuôn mặt thánh thiện xinh đẹp như thiên thần của mẹ , Vũ lại thấy mẹ đáng thương biết bao , nhớ lại có lần Vũ chứng kiến cảnh ông Quang nạt nộ chửi mắng Kiều khá thậm tệ khi thấy Kiều đi nhờ xe của một gã đàn ông xa lạ về , Vũ còn nhớ y nguyên cảnh kiều nép mình vào góc tường khóc lóc sợ hãi khi bị ông Quang dồn ép , dù lúc đó Vũ cũng muốn ngăn ông Quang hành hạ kiều nhưng Vũ cũng hiểu rằng chính mẹ mình đã sai khi bỏ bê gia đình . khẽ cựa mình , Kiều làm vũ nóng cả người khi hai bầu ngực của nàng áp lên tay Vũ , vừa ngượng nhưng vũ cũng sướng rân rân lên vì đã lâu rồi tay vũ mới được chạm vào ngực mẹ, nhớ lại ngày xưa còn ở nhà cũ , nhà có 3 chị em , nhưng lúc nào vũ cũng được mẹ cưng chiều cho ngủ chung rồi mỗi khi Vũ không ương bướng , lì lợm nghịch phá không chịu ngủ , chỉ cần Kiều cởi nút áo ra là Vũ lại ngoan ngoãn nằm xuống cạnh mẹ để áp mặt vào hai bầu vú căng tròn của mẹ ...Quá khứ đã xa , nhưng cảm giác mềm mại ấm áp của bầu ngực kiều luôn đậm nét trong tâm trí Vũ ,những đêm cô đơn nằm trong phòng , Vũ lại khao khát được nằm trong vòng tay kiều , được nghịch bầu vú của nàng như lúc nhỏ , nhưng cứ nghĩ đến cảnh mẹ đang nằm trong vòng tay người đàn ông khác , vũ lại tức điên lên và cố xóa đi những hình ảnh đó trong tâm trí...

Nửa đêm tỉnh dậy , Kiều thấy mình nằm bên cạnh con , nàng mỉm cười hạnh phúc , nàng biết chính Vũ chứ không ai khác đã bế nàng lên giường và chừa một chỗ thoải mái để nàng ngủ . kéo mền đắp cho con , đêm đó là đêm nàng được trải qua một giấc ngủ ngon lành nhất từ trước đến h khi được nằm trong vòng tay ấm áp của đứa con thân yêu . Cả Vũ cũng vậy , có mẹ bên cạnh , Vũ không còn cảm thấy lạnh lẽo cơ đơn thêm một giây phút nào nữa , trong cậu một ý nghĩ bừng cháy : từ nay sẽ không cho bất kì gã đàn ông nào được đến gần mẹ xinh đẹp của cậu nữa !

Trong tòa cao ốc Verizon Plaza , nơi đặt trụ sở chính của công ty Quang đại nhân , đã 7 h đêm , những nhân viên dọn dẹp vệ sinh cuối cùng đã rời đi , trong văn phòng phó giám đốc , điện vẫn sáng . Trên bàn làm việc bề bộn giấy tờ , Chiến ngồi đó , khuôn mặt đờ đẫn vì lo sợ , trong đầu Chiến , hình ảnh người đàn bà nằm bất động trên vũng máu cứ ám ảnh chiến từ sáng đến h , nhưng đó không phải là phần chính yếu của câu chuyện , Chiến đã dậm ga lao đi , bỏ mặc người đàn bà tội nghiệp nằm lại đó . H đây , nỗi sợ hãi lại càng chồng chất lên người Chiến, sau khi mối quan hệ bất chính bị bại lộ , h lại một nỗi sợ khủng khiếp khác lại bao trùm lên chiến, nỗi lo sợ của kẻ tội phạm giết người bỏ trốn.

Đã 2 ngày trôi qua từ lúc Vũ được xuất viện về nhà , dưới bàn tay chăm sóc của Kiều , Vũ đã khỏe hơn trước rất nhiều , chính cảm giác hạnh phúc khi được bên mẹ đã làm Vũ cảm thấy khỏe khoắn hơn bao giờ hết , cả kiều cũng mừng vì Vũ đã chấp nhận sự chăm sóc của mình tuy là khuôn mặt Vũ vẫn lạnh lùng và anh mắt vẫn hờ hững với kiều , nhưng nàng biết mọi chuyện đã khá hơn trước , tuy vậy , Vũ vẫn chưa nói Kiều được câu nào mà vẫn suốt ngày lặng im nằm một mình trong phòng , điều đó làm kiều không khỏi phiền muộn , nhưng nàng biết Vũ cần có thời gian để quên đi mọi chuyện xấu xa mà nàng đã gây ra...

Không khí căn nhà đã dần đầm ấm hơn khi bàn tay kiều nấu nướng và dọn dẹp nhà cửa , đã lâu rồi nàng mới làm lại công việc nhà nên vừa mới giặt giũ nấu nướng một chút mà nàng đã cảm thấy mệt , nhưng vì đã hứa với lòng mình sẽ làm tròn trách nhiệm của người mẹ , nàng vẫn kiên nhẫn từng chút một .

Trời đã về khuya, Vũ vẫn nằm đó , thao thức không ngủ được, cậu đang tự nhủ tại sao mẹ lại chưa lên đây để ôm ấp , ve vuốt chàng như đêm hôm qua , phải chăng mẹ biết cậu đã khỏe nên không thèm để ý nữa , ý nghĩ bị mẹ bỏ mặc làm cậu lại cảm thấy bắt đầu giận kiều , nhưng sự thực không phải vậy , cả ngày nấu nướng dọn dẹp làm kiều mệt rã rời , nàng không hiễu tại sao trước kia đi mua sắm , tiệc tùng cả ngày mà chả thấy mệt mà giờ đây chỉ mới nấu nướng lau dọn một chút mà nàng đã cảm thấy như kiệt sức , vừa nằm xuống ghế , nàng đã ngủ thiếp đi lúc nào không biết .

Tiếng chuông đồng hồ lại vang lên , mở mắt ra , nàng định nằm rướn thêm chút nữa cho khỏe rồi mới đi tắm rửa cho sạch sẽ , nhưng chợt kiều nghe thấy có tiếng bước chân từ trên cầu thang đi xuống...nhắm mắt lại , nàng giả vờ nằm im.Nàng biết người đang tiến lại gần nàng không ai khác chính là đứa con "lạnh lùng " của nàng , chính vì vậy nàng đang muốn biết Vũ sẽ làm gì , tiếng bước chân dừng lại bên cạnh nàng , mắt nàng vẫn nhắm nghiền .

Tim nàng chợt đập thình thịch khi bàn tay Vũ chợt đặt lên mái tóc nàng , không biết vũ sẽ làm gì đây , nàng vẫn nằm im chờ đợi .

Bàn tay ấp áp vũ cứ vuốt đều lên mái tóc mềm mại của Kiều , rồi bất chợt , hai tay vũ xọc xuống dưới người Kiều , đang hốt hoảng không biết vũ định làm gì mình thì toàn bộ cơ thể Kiều đã được hai bàn tay mạnh mẽ của Vũ nâng lên . bước từng bước nhẹ nhàng , Vũ bế Kiều lên từng bậc thang , dừng lại trước phòng mình Vũ định bế Kiều vào nhưng không biết cậu nghĩ gì lại bước tiếp vào phòng Kiều và nhẹ nhàng đặt mẹ mình xuống trên giường . Kiều xúc động đến phát khóc vì lần đầu tiên trong đời , nàng được nâng niu trong vòng tay của một người đàn ông một cách nhẹ nhàng lãng mạn như vậy , đặc biệt hơn khi đó lại chính là đứa con mà kiều đang cố chiếm lấy tình cảm , kiều biết h đây công việc ấy đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều khi vũ đã bộc lộ bằng chính hành động nâng niu vừa rồi , lần đầu tiên có một người đàn ông làm nàng rung động mãnh liệt như vậy , đó chính là đứa con 18 năm trước nàng đã sinh ra và giờ đây lại đang cố làm một công việc ngược đời là cố làm nó yêu mình .

Về phần Vũ , chờ hoài không thấy mẹ sang , quá sốt ruột , cậu bật dậy khỏi giường , không thấy động tĩnh gì dưới nhà , Vũ cứ sợ là mẹ đã bỏ đi theo người đàn ông nào khác , nghĩ vậy , cậu vội chạy xuống nhà , nhưng vừa thấy mẹ nằm ngủ trên ghế , cậu lại thở phào nhẹ nhõm, cậu biết cả ngày nay một mình kiều phải dọn dẹp ngôi biệt thự rộng lớn này , nên vừa nằm xuống đã ngủ ngay , nghĩ đến cảnh mấy đêm nay mình kiều vừa lo việc nhà vừa lo cho Vũ, cậu lại thấy vừa vui vừa tội nghiệp cho mẹ , dù cho người mẹ ấy đã làm cậu tuyệt vọng nhưng cậu biết không thể nào làm ngơ trước mẹ thêm nữa. Dù rất muốn được ở lại ngủ cùng mẹ nhưng cậu nghĩ đến cảnh sáng mai thức dậy phải đối diện với mẹ , cậu lại cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ, thôi thì cố dằn lòng về phòng vậy , nhưng cậu không biết răng , người mẹ đang nằm trên giường kia lại đang rất muốn cậu ở lại và được cậu ôm ấp như cái đêm hai mẹ con còn ở trong bệnh viện ...

Nhìn theo bước chân Vũ đi ra , Kiều thở dài tiếc nuối ....

Gần sáng , Vũ chợt tỉnh giấc khi bàn tay Vũ chạm phải cái gì đó mềm mềm ấm ấm , đúng rồi , Vũ nhận ra đó là một cơ thể ấm áp của phụ nữ , Vũ sướng rơn lên với ý nghĩ mẹ đang nằm trong vòng tay mình , áp mặt hôn lên tóc mẹ , Vũ kéo mẹ sát vào lòng mình , nhưng lạ thay , Vũ cảm thấy mùi hương trên tóc mẹ rất khác với mọi ngày , và mái tóc ấy lại thẳng mượt chứ không cong cong gợn sóng như tóc mẹ ,tay chàng run rẩy vén tóc người phụ nữ nằm bên cạnh lên và chàng hoảng hồn buông người phụ nữ nằm bên cạnh ra , miệng ú ớ như người gặp phải ma

t dậy ra khỏi giường , cậu giật mạnh tấm màn cửa sổ , ánh sáng lờ mờ vcủa buổi sớm cũng đủ làm cậu nhận ra người nằm trên giường là ai , quỳ xuống bên giường ,cậu gần như phát khóc khi thấy gương mặt xinh đẹp của chị mình đang say giấc nồng trên chính chiếc giường cậu , dụi mắt cho thật tỉnh táo , Vũ cứ ngỡ mình đang còn trong giấc mơ , đưa tay khẽ chạm vào người chị, rồi áp mặt lại gần để nhìn rõ hơn khuôn mặt chị mình , Vũ xúc động đến rơi nước mắt . "Đúng là Lan , chị mình rôi " , cậu từ nhủ , đã hơn gần 1 năm kể từ ngày Lan vào Sài gòn học đại học, 1 năm mà vũ ngỡ như 1 thế kỉ , cũng bởi vì suốt 17 năm từ lúc sinh ra đến lúc phải chia tay chị mình , chưa một ngày nào Vũ xa chị , là con gái đầu của gia đình , ngay từ lúc còn nhỏ Lan đã biết phụ mẹ chăm sóc em mình và làm việc nhà mỗi khi mẹ bận bịu và bố thì đi vắng , có lẽ vì vậy , lan đã sớm chững chạc ,dù cho chỉ hơn Vũ đúng 1 tuổi nhưng cô lúc nào cũng tỏ ra là một cô gái có cá tính mạnh mẽ và rất thương yêu hai đứa em của mình , đối với Vũ , Lan vừa là một người chị vừa là một người mẹ , dù cho lúc nhỏ nhiều lúc Vũ bị Lan cho ăn đòn thẳng tay vì những trò nghịch ngợm phá phách của mình , nhưng Vũ chưa bao h ghét Lan vì những điều như vậy , bởi vì nhờ có sự chăm lo của Lan mà Vũ mới có được như ngày hôm nay , đặc biệt là kể từ khi gia đình đổ vỡ , kiều và Quang không còn ai thiết tha với gia đình nữa , đó là lúc một mình Lan khi đó chỉ mới bước vào cấp 3 đã ngày ngày bên cạnh Vũ chăm lo và an ủi Vũ .... Vũ còn nhớ như in ngày Lan nhận được giấy báo trúng tuyển đại học,một ngày mà gia đình không bóng ba mẹ như mọi ngày , nếu ở một gia đình khác thì chắc chắn sẽ có những bữa tiệc linh đình , ba mẹ chúc mừng con cái , cùng nhau nâng ly chạm cốc , nhưng ở ngôi biệt thự này , không có những điều như vậy , cả ngày hôm đó lan nằm trong phòng một mình , đến chiều đi học về không thấy chị đâu , Vũ vội vã đi tìm Lan thì thấy cô bé đang nằm khóc nức nở , vừa thấy Vũ , Lan đã ôm chầm lấy em và khóc , hỏi ra mới biết chị mình đậu đại học, Vũ hỏi chị tại sao khong mừng mà lại khóc , Lan không trả lời mà còn đánh Vũ nữa , những cái đánh thật đau vì tội ngốc của thằng em khờ dại , rồi 3 chị em dẫn nhau đi uống rượu rồi hát karaoke ... và điều gì đến cũng phải đến , cuộc chia ly đến trong bất ngờ và đau đớn làm cho Vũ còn hoang mang đến tận bây h....

Ngắm nhìn người chị xinh đẹp của mình thêm một chút nữa , Vũ đứng dậy kéo rèm lại và bò lên giường với chị , kéo Lan vào lòng , cậu nhẹ nhàng đặt bàn tay lên tay chị , rồi khẽ đan từng ngón tay vào và nắm lại ...hôn lên cổ Lan , Vũ không còn ngại ngùng gì nữa , Vũ muốn được cảm nhận cơ thể Lan thật nhiều để thõa những ngày cô đơn thiếu bóng lan bên cạnh , chợt Vũ cảm thấy bàn tay chị cũng chợt xiết lại ...và hai chị em lại chìm vào trong giấc ngủ đêm đềm như những ngày thơ bé bên nhau.

_ Trời , Lan ! - Tiếng kiều thốt lên làm hai chị em tỉnh giấc .

Chạy lại giường , Kiều vén mái tóc của Lan lên để nhìn cho rõ mặt con mình , nhưng đáp lại sự mừng rỡ của mẹ , Lan quay sang phía Vũ và nhắm mắt lại ngủ tiếp . Khuôn mặt rạng rỡ của kiều trở nên u ám vì thái độ hờ hững của con , Dù vậy , Kiều vẫn ngồi đó , ngắm nhìn con mình thật kĩ , nàng không dám chạm vào người Lan nữa , nàng biết lý do của sự lạnh nhạt này ...

Nhìn mẹ bằng ánh mắt ái ngại , Vũ kéo mền lên đắp cho Lan rồi đứng dậy ra hiệu cho mẹ đi ra khỏi phòng cùng mình

ra tới hành lang vũ an ủi Kiều

_ H chị đang mệt , có gì chút nữa nói đi .

_ uhm, chị con ...về lúc nào vậy Vũ

_ Cũng không biết nữa , chắc là gần sáng mới về .

_ mà sao đang học thì lại về nhỉ ?

_ cũng không biết ...

_ à...tối qua con ngủ được không , cảm thấy trong người sao rồi - Định đưa tay lên rờ trán Vũ nhưng Vũ đã lùi lại lạnh lùng nói

_ Không sao ...khỏe rồi .

_ uhm..vậy thôi con đi nghỉ đi , để mẹ đi chợ mua gì ngon nấu cho chị em con ăn cho lại sức

Kiều thở dài quay đi ...nhìn nét mặt buồn của mẹ , Vũ cũng không muốn thấy điều đó chút nào , nhưng biết làm sao được , hai mẹ con chỉ mới thân thiết trở lại được vài ngày , sự mặc cảm còn quá lớn.

Trở lại phòng , Vũ vừa nằm xuống , Lan đã ôm chặc lấy em trai mình , chân gác lên người Vũ , hai mắt vẫn nhắm nghiền làm bộ như đang ngủ , biết chị đã thức , Vũ trêu Lan

_ Thôi , tha cho tui , con gái con lứa gì mà đụng đâu ôm nấy !

Vừa nghe Vũ nói xong, không những không bỏ ra , lan nhoài người lên nằm đè lên người Vũ, dính chac lấy người cậu em trai

_ Ặc ặc , chị giết tui hả , ngộp thở quá nè - nói là vậy nhưng tay hai tay Vũ cũng vòng qua người Lan ôm cô chị lại , dù tư thế này có làm cậu hơi ngượng vì hai cơ thể ép vào nhau nhưng cậu sung sướng vì sau 1 năm xa cách , những hành động , cử chỉ của Lan vẫn mạnh mẽ , nồng nhiệt như chị Lan của Vũ ngày xưa ...

Đã gần 7 h đêm , bà hồng ngồi một mình trong phòng khách , chốc chốc lại đứng dậy nhìn ra ngoài cổng rồi lại ngồi xuống ghế nhìn đồng hồ " lạ thật , cha con nhà này đi đâu mà cả ngày vẫn chưa thấy vác mặt về là sao nhỉ ? " bà nghĩ , có tiếng xe máy ngoài cổng

_ Mẹ ơi mở cửa cho con với !

Hồng nhận ra giọng của thằng con , nàng vội vã đứng dậy ra mở cửa cho nó

_ Đi đâu mà giờ mới về thế ! - nàng định mắng nó một câu nhưng thấy cái mặt hớn hở của nó , hồng cũng không nỡ làm con mất vui .

_ Đi đá banh chứ đâu , hồi chiều con mới nói má rồi mà , giờ còn hỏi nữa !

_ Đá với chả đấm , học không lo học mà suốt ngày banh với bóng , anh liệu hồn tôi đấy ! - Hồng bực bội quay vào nhà , người nàng muốn gặp nhất bây h là chính là ông chiến vẫn chưa thấy tăm hơi đâu

_ Hơ ! sao lạ thế nhỉ , có ai làm gì đâu mà bực !

dắt xe vào nhà , thằng con liếc hồng một cái , nhận ra những nét bực bội trên mặt nàng , nó cũng không dám hó hé gì nữa ,nó chạy vội vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ trước khi ông chiến về trông thấy bộ dạng nhếch nhác của nó lại nói này nói nọ , nó biết chuyện duy nhất làm Hồng bực bội mấy hôm nay không gì khác ngoài chuyện về ông bố nó , ông chiến !

Ngồi đợi thêm một lát nữa vẫn không thấy ai về , biết thằng con đi về đói bụng , Hồng cũng không im nữa mà đi sửa soạn bữa ăn tối cho nó , chợt hai cánh tay ai đó ôm chầm lấy nàng từ phía sau

_ Cái gì nữa đây ! - Hồng quay ra sau liếc thằng con

_ Sao rồi má . - nó nhìn hồng thăm dò

_ sao là sao !

_ Thì cái chuyện kia nè ? - Bỏ tay ra khỏi người nàng , nó giúp nàng bưng tô canh lại bàn

_ Chuyện kia là chuyện gì ? - nàng giả vờ không hiểu ý của nó

_ thì chuyện ông ba chứ chuyện gì nữa , má đã "điều tra " ra chưa

nàng vừa quên được một chút thì h nó lại khơi lại nỗi bực tức của nàng , đưa chén cơm cho nó nàng thở dài

_ thôi con đừng hòi chuyện đó nữa .

_ Sao vậy má, có gì kể con nghe đi , có chuyện rồi phải không !

_ uhm...thôi ăn cơm đi , chút nữa má kể cho ...

Nhìn nét mặt buồn bực của nàng , nó cũng không muốn làm má nó mất ngon nữa , ăn được vài miếng , nàng đứng dậy uống nước rồi lên phòng , thằng Hùng con nàng cũng vội dọn dẹp giúp mẹ rồi cũng lên với nàng .

Vừa vào phòng , nó thấy nàng nằm trong phòng tối om , vừa định bật điện lên thì nó đã nghe tiếng nàng khóc thút thít , nó vội chạy đến cạnh mẹ

_ trời , sao vậy má, gì mà ...khóc vậy , nói con nghe đi

nàng vẫn khóc ...

_ có phải là do ông ba không , chả lẽ ổng dám...

_ chứ gì nữa ! - nàng nấc lên

_ trời, mà với ai ! má điều tra được rồi hả !

_ uhm

_ mà có bắt được tận tay không

_ cần gì phải tận tay , thấy là tao biết rồi !

_ trời , mà hồi nào !

_ Hồi sáng hôm bữa chứ hồi nào , rõ ràng kêu tao đi họp giao ban , tao thấy nét mặt chả khả nghi nên tao rủ bạn tao đi theo

_ Trời, rồi...sao

_ Thì thấy chả tới đón con quỷ cái đó đi chứ sao nữa !

_ Mà ...con quỷ đó là con quỷ nào , ở đâu !

_ Còn ai trồng khoai đất này nữa , là con Kiều vợ thằng sếp ba mày chứ ai !

_ Trời ...ông ba...dám à !

_ Con quỷ cái đó mà . nó hại bao nhiêu người tan nát nhà cửa rồi, không ngờ thằng cha mày cũng không thoát khỏi móng nó !

_ Gì..mà ghê vậy má ...mà chắc chắn không

_ sao không chắc , đi họp cái quái quỷ gì mà son môi đánh phấn ăn mặc hở hang vậy, đúng là con quỷ mà ! tao mà bắt tận tay thì nó chết với tao

_ Rồi sao nữa...rồi má có làm gì chưa

_ Thì tao tới tận nhà , đè nó ra đánh một trận nhừ tử chứ sao nữa !

_Trời...má...thiệt hay giỡn vậy , ông quang mà biết ...coi ổng xử đẹp nhà mình luôn đó ...không phải chuyện giỡn đâu

_ tao không biết ,nó phá nhà tao tao đánh thẳng tay !

_ trời...gì mà nóng dữ má ơi , có gì từ từ nói chứ , chưa chắc chắn gì mà , vậy h má tính sao đây ... má hỏi ông ba chưa

_ Chưa ! hỏi làm gì mà hỏi

_ má làm gì mà nóng quá ...mà đánh bữa nào , ông quang biết chưa !

_ sao mà biết được , nói vậy thôi..chứ bữa đó mới đụng tay chút xíu thôi thì thằng con nó về nên tao cũng chưa làm được gì , mà bữa đó bịt mặt kín mít nên chắc nó cũng không biết tao là ai đâu

_trời ! may thiệt...thôi nghen ...con can ...coi như lần này gặp may , cứ hỏi đầu đuôi câu chuyện đã chứ !

một tiếng động lớn dưới nhà làm hai mẹ con hồng bật dậy , hình như là một tiếng thủy tinh vỡ , hai mẹ con chạy vội xuống nhà thì thấy ông chiến đang nằm lăn quay ra sàn nhà , mùi bia rượu bốc lên nồng nặc , bên cạnh là thằng nhân viên đang đỡ ông ngồi dậy , bà hồng vội chạy đến

_ chứ cái gì vậy , gì mà say xỉn vầy !

anh nhân viên bối rối đáp

_ dạ...tại uống hơi quá , em đưa ảnh về , chị ..thông cảm

_ uống thì uống mà cũng vừa vừa phải phải thôi chứ , hùng, lại đỡ ba mày lên phòng coi !

Ba người hùa nhau vật ông chiến lên phòng xong , thằng nhân viên cũng chạy biến , quá tức giận bà Hồng cũng để mặc chồng nằm đấy rồi định qua phòng thằng con nằm nhưng vừa ra tới cửa , nàng đã nghe tiếng Chiến ú ớ :

_ Tôi...ko cố ý mà ...tại chị... chạy qua nhanh quá thôi ...tôi không biết....á....tha cho tôi...

Hồng thở dài khong hiểu ông chiến đang mơ cái quái gì , cởi đồ cho ra cho chiến, nàng vào phòng tắm lấy khăn ra lau mặt cho chồng !

Á - tiếng la của Lan trong phát ra từ phòng tắm làm Vũ đang ngồi trong vội vã lại gần nhà tắm

_ Gì thế chị Hai ! - Vũ hỏi

_ Không ...có gì , hihi, tại bấm lộn vòi nước nóng , tí nữa thì phỏng tay !

_ Xớn xác quá mà ! - Vũ trêu chị !

_ Ê , coi chừng nghen ! sáng h thấy hơi bị hỗn với chị mày đấy ! - Lan nghiêm giọng trước thái độ cà chớn của thằng em , nhưng nàng biết vì tất cả cũng vì nó đang rất vui vì được gặp lại mình , nên nàng không hề giận nó chút nào , vì từ trước h ở nhà này , Lan hiểu tính nó nhất , lúc nào cũng cãi ngang cãi ngược với chị , nhưng ra đường thì lúc nào cũng im phăng phắc không quan tâm đến ai bao h . Càng nghĩ lan càng thấy tội nghiep Vũ hơn khi nàng đã bỏ nó lại một người mẹ vô trách nhiệm như kiều , nàng biết tuy mang danh công tử con nhà giàu nhưng nó chẳng bao giờ cảm thấy sung sướng hạnh phúc vì lúc nào cũng chịu sự dèm pha soi mói của những kẻ bên ngoài , nhớ có lần Lan đi họp phụ huynh dùm Vũ , ngồi đằng sau lưng , hai người đàn bà kháo nhau rằng lớp này có con của Quang đại nhân học , vừa nhắc đến ông quang , một bà khác đã nhắc ngay đến Kiều , và ngay sau đó là những tin tức nóng hổi về người đàn bà đệ nhất lẳng lơ này , cả buổi đó , lan chỉ còn biết cuối gầm mặt xuống vì nhục nhã và xấu hổ ... nàng cứ tưởng chỉ có một mình bạn bè nàng biết về bà kiều mẹ nàng không ngờ cả Vũ cũng phải chịu nỗi nhục này , ngày qua ngày , chị em Vũ chỉ còn biết câm lặng bên nhau âm thầm chịu đựng, chưa bao h Lan nói cho Vũ biết nàng căm ghét mẹ mình thế nào vì lan không muốn Vũ phải mắc tội với mẹ , nhưng Vũ hiểu chị mình , Vũ không bao h đề cập về Kiều trước mặt Lan . Và lâu dần , đối với hai chị em , hình ảnh Kiều đã hoàn toàn phai nhòa đi , dù thực sự không muốn bỏ em lại một mình để vào sai gòn học, nhưng trước sự bắt ép của cha , nàng đành phải chịu, kế hoạch của Quang rất rõ ràng , cô lập kiều khỏi tất cả con cái để chúng không phải ảnh hưởng xấu từ Kiều , và Lan chính là đứa con đầu tiên Quang muốn thực hiện điều đó , nhưng Quang đâu ngờ , Lan ra đi lại là cơ hội để Vũ và Kiều xích lại gần nhau hơn...

Ôm mái tóc đẫm nước vào phòng Vũ , Lan la oai oái

_ kiếm cho chị cái khăn sạch nhanh lên ! nhanh lên !

Vũ vội vàng mở tủ ra lấy khăn trùm lên đầu cho chị rồi nhẹ nhàng vuốt từng lọn tóc ướt cho Lan , đã lâu rồi Vũ mới được xoa tóc cho chị , Vũ thích được nhìn cái cổ trắng ngần và bờ vai nhỏ nhắn của Lan , quay mặt lại , Lan bắt gặp nụ cười trên môi Vũ

_ cười cái gì đấy nhóc !

_ Tui lớn rồi mà cứ kêu tui nhóc hoài à !

_ đâu , cái gì lớn đâu chỉ coi ! - câu trêu chọc của nàng làm Vũ lúng túng , chả lẽ lại gồng cơ bắp khoe ra ! nhưng lan chỉ đùa là vậy , nàng thực sự bất ngờ trước sự trổ mã mạnh mẽ của em trai mình , gương mặt non choẹt búng ra sữa h đã có những nét thật ngang tàng và quyến rũ, đôi mắt đen lạnh lùng và cuốn hút , cơ thể Vũ đã nở nang ra rất nhiều , nhìn cơ vai cơ bụng trên người em mình là nàng biết , tuy vậy nàng vẫn thấy thích những nét thơ ngây của Vũ ngày xưa hơn , chợt nàng mỉm cười vì ý nghĩ ngây ngô của mình : " từ nay mình không còn đè nó ra đánh đòn được nữa rồi "

_ủa, chị hai , sao đang học mà chị ...lại về vậy !

câu hỏi của Vũ làm nàng giật nẩy mình quay lại nhìn Vũ

_ trời , nhắc mới nhớ , em ...sao rồi Vũ , có chuyện gì mà phải đi viện cấp cứu vậy , nói chị nghe coi !

Vũ cười nhìn Lan

_ ko sao cả , chỉ mệt chút thôi mà .

_ Thật không ! - nàng đưa tay bốp bốp người vũ , nhìn khuôn mặt hồng hào rạng rỡ của em , nàng an tâm phần nào .

_ thật ! mà chị về đây...là thăm em hả !

_ chứ còn làm gì nữa , đáng lẽ về hôm qua rồi nhưng phải ở lại thi giữa học kì , thi xong ra bến xe về đây luôn ne

_ Trời , sao không đi máy bay cho nhẹ !

_ gấp quá không có vé .

_uh , đi xe mệt lắm phải không !

_uhm, không thấy về đây là nằm lăn ra ngủ luôn hay sao mà hỏi

Vũ thực sự xúc động vì sự quan tâm lo lắng của chị mình , người mà Vũ tưởng đã đánh mất sau khi vào sài gòn , ôm chị vào lòng , Vũ khẽ chạm mũi lên trán Lan một cái , rồi hai chị em cùng nằm xuống cạnh nhau , tựa đầu vào ngực chị , Vũ cảm thấy thật yên bình và ấm áp , những cử chỉ của Vũ cũng đủ khiến lan biết em nàng đã thiếu thốn tình thương như thế nào , ôm lấy đầu vũ, lan khẽ hôn lên tóc em và thì thầm

_ Vũ...nhớ chị không

_ Không... - Vũ nghẹn ngào

_ Vậy mà...tui tưởng...

_ tui ghét chị lắm...

_ uhm...ông nhớ nghen , ghét tui nghen !

ôm chặc lấy Lan Vũ khóc

_ Chị bỏ tui đi làm tui đêm nào cũng khóc hết, chị ác vừa thôi chứ !

Lan cũng nghẹn ngào trong nước mắt

_ Chị ...đâu có muốn bỏ Vũ đâu mà , chị thương vũ lắm , đêmnào trong đó chị cũng khóc hết vũ không biết đâu

_ Chị thương tui sao còn bỏ tui ! huhu...

_ Chị không muốn thật mà...chị xin lỗi

_ Đừng bỏ tui đi nữa nghen !

_uh...chị ko đi nữa đâu...huhu

Đứng bên ngoài cửa...Kiều đã nghe thấy tất cả, nàng đưa tay bịt chặt miêng không cho tiếng khóc của mình thoát ra ngoài ....

lái xe vào trong sân , Kiều đã nghe thấy giai điệu quen thuộc của "when you're gone " phát ra từ trong nhà , Kiều không biết tên bài hát ấy là gì , chỉ biết đó là ca khúc mà Lan rất thích , mỗi lần nàng đi ngang qua phòng con đều nghe thấy chất giọng trong trẻo mà mạnh mẽ đầy cảm xúc của cô gái hát bài hát ấy , đôi lúc nàng cũng muốn vào phòng Lan để trò chuyện hay hỏi han con mình , nhưng chưa bao h cửa phòng Lan rộng mở với nàng , cánh cửa ấy lúc nào cũng khóa chặc và chỉ mở mỗi khi có Vũ hoặc Ly , cô con gái út của gia đình vào . Điều đó làm cho nàng không khỏi chạnh lòng ...xách hai bịch đồ ăn vào nhà , nàng nghĩ đây sẽ là cơ hội tốt để chứng minh cho Lan thấy nàng đã thay đổi , nàng sẽ nấu những món thật ngon cho hai anh em Vũ và Lan ăn để chúng biết nàng luôn là một người mẹ của chúng .

Vừa vào trong nhà, nàng đã nghe thấy tiếng cười đùa của Vũ và Lan trong phòng khách , trên bộ salon , Lan và Vũ đang giành giật nhau cái điện thoại

_ haha , để tui đăng lên mạng cho bà chết luôn

_ Dám không , trả đây ! đập chết bây h !

tiếng cười giỡn của hai anh em chợt tắt ngấm khi thấy Kiều bước vào , giật điện thoại trên tay vũ , Lan ngồi xuống xem TV vờ như không thấy Kiều

_ Hai đứa đói bụng chưa , chờ mẹ chút nghen , mẹ mua nhiều đồ ăn lắm !

Đáp lại lời Kiều , Lan nhìn Vũ nói :

_ Chị đói quá Vũ , lên thay đồ đi , trưa nay vào nhà hàng nào nhậu nghen .

vũ bối rối không biết nói gì , không ngờ đã 1 năm qua đi , mà chị cậu vẫn lạnh lùng với mẹ như ngày nào , chắc lan còn giận mẹ lắm

_ Nhanh lên , đói quá rồi đây nè , đứng đó nữa ! - Lan hối thúc Vũ , nàng không thèm quan tâm đến khuôn mặt sững sờ của mẹ mình

Quay sang nhìn mẹ ái ngại , Vũ nói với Lan

_ Thôi , mới ăn sáng no quá , để ...chút nữa đã .

_ Thì giờ đi uống nước cho mát , ở nhà chán quá ! - Lan cố ý nói thật to để Kiều nghe thấy

Và Lan đã đạt được ý định của mình, hai hàng nước mắt đã lăn dài trên má Kiều , trong lòng nàng cảm thấy thật đau xót và tủi thân khi nghe những lời vô tình như vậy từ miệng đứa con gái của mình , nàng biết là nàng có lỗi rất lớn với Lan nhưng nó có cần phải vô tình vô nghĩa vậy không , xách hai tui đồ lên , nàng lẳng lặng bước vào bếp .

Bị kẹt giữa hai người phụ nữ , Vũ cũng không biết phải làm gì khác , một người là chị một người là mẹ , cả hai người Vũ đều yêu thương , không biết phải chiều ai bỏ ai , kéo chị đứng dậy , Vũ đẩy Lan lên trên lầu , vừa vào phòng, Vũ đã đóng cửa lại và nói

_ Thôi chị hai , không cần thiết phải làm vậy đâu .

Ngồi xuống giường , Lan hét lớn lên

_ Tao làm gì đâu ! tao kêu mày đi ăn chứ tao có nói gì đâu !

Đưa tay che miệng Lan lại , Vũ kéo chị nằm xuống, ôm Lan vào lòng , Vũ an ủi chị

_ Thôi mà , thì em có nói gì đâu , nhưng mà từ từ đã , làm gì mà nóng nảy vậy !

_Mày không đi thì thôi , nói này nói nọ làm gì !

_ Thì trưa nay , ở nhà ăn một bữa đã chứ , mẹ cũng mua đồ rồi mà...

_ Tao không ăn , mày thích thì ăn đi - Đẩy Vũ ra , lan quay mặt đi

Nhìn khuôn mặt tức giận của chị , Vũ biết Lan còn đang rất hận mẹ , không hận làm sao được khi Kiều đã gây ra không biết bao nhiêu là tai tiếng cho chị em Lan , phải mang tiếng làm con của một người mẹ hư hỏng , chị em Vũ không bao giờ dám vác mặt tới nơi đông người nào , chứ đừng nói chi đến một cuộc sống thanh thản hạnh phúc như những người bạn đồng trang lứa khác , chính vì vậy , Lan và Vũ luôn sống khép mình ngoài xã hội , ít tiếp xúc với ai , và người khác cũng ngại tiếp xúc với họ vì biết họ là con của đai gia có tiếng , nhưng ít ai hiểu rằng họ thèm được quan tâm thấu hiểu như thế nào , và chỉ có khi ở bên nhau , Lan và Vũ mới có được thấu hiểu đồng cảm và cảm thấy hạnh phúc. Từ khi vào Sài gòn , Lan cảm thấy cuộc sống nhẹ nhàng bớt áp lực đi rất nhiều vì không ai biết đến quá khứ của mình , nhưng mặt khác, nàng lại càng thấy đau đớn hơn khi nghĩ đến Vũ và Ly , hai đứa em đáng thương của mình còn phải chịu đựng ngoài đó , trước khi đi , nàng đã dặn dò Nga, người giúp việc trong nhà rất nhiều phải chăm sóc , quan tâm đến em mình từng li từng tí , không được để cho em mình thiếu thốn gì , bất kể động tĩnh gì trong nhà đều phải gọi điện vào báo cho nàng , và nga đã làm đúng như những gì lan dặn , thay thế Lan chăm lo cho Vũ và Ly , khiến lan cũng yên tâm phần nào , nhưng từ 1 tuần trước , nàng nhận được tin dữ khi biết nga đã bị Kiều đuổi khỏi nhà , cả tuần đó nàng như ngồi trên đống lửa khi không biết tình hình của em mình thế nào , nhưng vì đang phải thi cử nên nàng không thể bỏ về được , và một tin choáng váng lại đến với nàng từ ngọc, bạn gái của em trai nàng , Vũ phải vào viện cấp cứu vì kiệt sức, nàng như chết lặng , vừa thi mà nàng vừa khóc vì thương em , và mới làm bài chị được nửa thời gian , nàng đã nộp để chạy thẳng ra bến xe đi về ...

Chuyến xe đưa lan về đến thành phố lúc 4 h sáng, vừa về đến cổng nhà , nàng đã sững sờ khi thấy cửa nhà từ trong ra ngoài đều mở toang hoang ra như nhà không người , cũng vì từ ngày Kiều đuổi Nga đi , không còn ai làm những việc tưởng chừng vặt vãnh như vậy nữa , vừa tức giận Kiều vừa lo cho em , nàng lao ngay lên phòng Vũ , và thở phào nhẹ nhõm khi thấy em đang ngon giấc ...dù đang rất giận kiều , nhưng nàng cũng thấy hơi bất ngờ trước sự thay đổi của mẹ mình , và nàng cảm thấy điều đó có vẽ đã tác động đến Vũ , làm Vũ lại gần mẹ hơn ,tuy nhiên không hiểu sao điều đó lại làm nàng cảm thấy ...ghen tức .

Chờ Lan ngủ xong , Vũ rón rén xuống dưới nhà xem mẹ đang làm gì , thấy kiều vừa làm bếp vừa khóc , lòng Vũ lại thấy thương mẹ vô cùng, nhẹ nhàng lại gần, vũ hỏi

_ Có làm gì không, đưa ...con phụ cho

Kiều ngẩng mặt lên, đôi mắt Kiều nhìn Vũ kinh ngạc, đã lâu lắm nàng mới nghe thấy vũ xưng " con " với mình , không còn trổng trổng như trước nữa . Lau nước mắt nàng cười

_ À...không ...con cứ đi ...nghỉ đi để mẹ làm cũng được

_ Thì...cùng làm cho nhanh...cả đống đồ mà ...

_ À...vậy..thì con đem mấy củ cà rốt khoai tây gọt dùm mẹ, được không

Ngoại trừ phải nấu nướng thì việc gì Vũ cũng làm được, mở bọc ra , chàng lấy rau củ đem ra phòng khách ngồi cắm cúi gọt, chàng không dám đứng chung bếp với mẹ vì sợ chị thấy mình thân thiết vơi mẹ lại buồn...nhìn con đang giúp mình , nỗi buồn vì bị lan hắt hủi cũng tan đi , Kiều mỉm cười hạnh phúc...còn Vũ thì cũng nhẹ lòng khi thấy Kiều vui , trong đầu chàng đang nghĩ cách hàn gắn những người trong gia đình này lại .

Bước vào nhà , ngọc uể oải quăng cái cặp xuống ghế, " lạ nhỉ , mọi người đâu hết rồi " nàng nghĩ , ngôi nhà thật yên ắng và vắng lặng , nhìn đồng hồ , mới chỉ 8 h thôi mà , đáng lẽ h này mọi người đang ngồi coi tv chứ , nàng bước lên lầu , đi qua phòng bố , thì thấy có tiếng ngáy phát ra , nàng đoán ông chiến lại vừa đi nhậu say xỉn về rồi lăn ra ngủ , rồi đi qua phòng thằng Hùng em nàng , có tiếng thì thầm nói chuyện phát ra , dừng lại nàng lắng tai nghe

Bước vào nhà , ngọc uể oải quăng cái cặp xuống ghế, " lạ nhỉ , mọi người đâu hết rồi " nàng nghĩ , ngôi nhà thật yên ắng và vắng lặng , nhìn đồng hồ , mới chỉ 8 h thôi mà , đáng lẽ h này mọi người đang ngồi coi tv chứ , nàng bước lên lầu , đi qua phòng bố , thì thấy có tiếng ngáy phát ra , nàng đoán ông chiến lại vừa đi nhậu say xỉn về rồi lăn ra ngủ , rồi đi qua phòng thằng Hùng em nàng , có tiếng thì thầm nói chuyện phát ra , dừng lại nàng lắng tai nghe

Tuy tiếng nói rất nhỏ nhưng cũng đủ để nàng nhận ra đó chính là mẹ và thằng hùng em nàng

_ Mạnh...mạnh lên chút nữa đi...hùng

_ Mạnh...nữa hả , đau ráng chịu nhen ...

_ Không sao đâu mà , cứ mạnh lên, xích lên chút nữa ...uhm , chỗ đó ...

Hồn bay phách tán , Ngọc run lên bần bần khi nghe tiếng mẹ và tiếng em trai mình vang ra từ trong căn phòng tối om " trời ơi ! quỷ thần ơi ! cái nhà này ...loạn hết rồi! " , định bỏ chạy , nhưng nàng không thể để điều tội lỗi này diễn ra trong ngôi nhà này được , nước từng bước run rẩy vào phòng , tay nàng mò lên phía công tắc đèn điện và ấn một cái , đèn bật sáng , ngay trên cái giường đó , mẹ nàng đang nằm úp xuống và thằng em nàng đang ngồi bên cạnh để xoa bóp lưng cho Hồng !

_ Trời ơi là trời ! - Nàng thốt lên . Nửa muốn cười nửa muốn khóc!

_ ủa , gì vậy Ngọc - Mẹ nàng kéo áo ngồi dậy , thằng Hùng cũng nhìn nàng ngạc nhiên

_ sao...sao...không khóa cửa nhà vậy hả ! - nàng bối rối bày ra lý do

_ thì để con về mà , có chuyện gì mà bực bội vậy !

_à ..không có , có cơm chưa , đói bụng quá .

_rồi , để má xuống dọn cho ăn nghen !

_thôi..khỏi, để tự ăn cũng được !

. Trở về phòng , nàng lại tự trách mình làm sao có thể có ý nghĩ tội lội như vậy được chứ , chắc tại do cả ngày đi học mệt quá nên nghĩ lung tung , vừa nằm xuống giường định chợp mắt một chút thì điện thoại nàng run lên , nhìn cái tên hiện lên trên màn hình , nàng hồi hộp mở máy ra :

_ Alo , chuyện gì nữa vậy !

_ Về đến nhà chưa cưng !

_ Rồi , sao , có việc gì không !

_ làm gì mà cằn nhằn dzữ vậy , hỏi thăm chút mà , tối mai mình gặp nữa được không , anh lại nhớ em rồi nè !

_ Điên hả , mới gặp rồi gặp gì nữa

_ Nhưng mà lúc nãy vội vã , chưa "sướng " gì cả , mai ...mình tiếp nha

_ Dẹp đi , lần này là lần thứ mấy rồi hả , h anh muốn gì đây !

_ thì muốn được ở bên em thôi mà , vậy nha , mai đứng trước cổng trường chờ anh nha , anh qua rồi tụi mình đi ăn rồi về nhà anh nữa nghen !

_ tôi nói không là không , anh đừng có mặt dày ăn quen , không phải thấy tôi không nói là muốn làm gì làm đâu nha

_ Thôi được rồi , tùy em thôi, em cứ suy nghĩ đi rồi gọi cho anh , nhưng mà chiều mai em không đứng trước cổng trường chờ anh thì em coi chừng đấy , bữa h mình làm gì anh cũng quay phim lại hết rồi , anh mà đưa cho thằng Vũ thì , hậu quả sao em tự chịu nhá ! thôi nhé , ngủ ngon !

ừa nhìn thấy những củ khoai tây cà rốt do con gọt vỏ , kiều đã khen

_ Gọt sao mà trọn lẳng dễ thương quá !

Vũ vẫn tỏ ra lạnh lùng nhưng trong anh đang sướng rơn vì lần đầu làm bếp đã được mẹ khen , thực ra nhờ con dao gọt cả , chỉ cần đặt vào và đẩy nhẹ chẳng khác gì gọt lê gọt táo để ăn , nhưng điều đó làm vũ vô cùng thích thú , cậu nghĩ " làm bếp thì cũng có gì khó đâu chứ ".

_ Làm gì nữa không mẹ ? - Vũ tỏ ra hào hứng ! nhìn thấy sự vui vẻ trên gương mặt cậu , Kiều biết sự kiên nhẫn của mình đã có kết quả

_ À...vậy con sẵn tay thì , cắt củ đó ra dùm mẹ đi !

_ ơ...cắt sao

_ dễ lắm , đặt khoai tây lên thớt cắt làm đôi rồi thái " hạt lựu " ra

_ hạt lựu là sao ?

_ là miếng vuông nhỏ nhỏ đấy, được ko , hay để mẹ làm

_ trời , có gì mà không được, đưa đây cho con

Hùng hổ là vậy , nhưng ngay nhát dao đầu tiên , củ khoai tây trỏn lẳng của Vũ trượt ra khỏi tay và lưỡi dao nhật sắt bén cứa đầu ngón tay làm maú Vũ tứa ra khắp mặt thớt

_ Á. - vũ rên lên

Quay lại , Kiều hoảng hốt chụp lấy ngón tay đầy máu của con :

_ trời ơi , đau không con , đưa mẹ coi

đưa ngón tay của Vũ lên miệng , Kiều ngậm lại để cầm máu , dù rất đau và rát nhưng hành động đáng yêu của mẹ làm Vũ vừa vui vừa xúc động

kéo Vũ lại ghế , Kiều lấy bông băng lại cho Vũ , mắt kiều rươm rướm như muốn khóc

_ mẹ...xin lỗi...tự nhiên lại bắt con làm mấy chuyên này

_ không sao đâu mà .

_ đau không con .

_ hơi đau thôi

Nhìn khuôn mặt hốt hoảng của mẹ , Vũ không ngờ kiều lại yếu đuối đến như vậy , chỉ mới chút máu thôi mà cũng làm Kiều hoảng sợ đến gần khóc , ở trong nhà đã vậy , thì cũng dễ hiểu khi bao nhiêu gã đàn ông mưu mô quỷ quyệt ngoài kia luôn tìm cách đánh vào tâm lý yếu đuối của mẹ mình để lợi dụng , nghĩ như vậy , Vũ lại giận sôi máu lên , giật ngón tay lại bất ngờ , Vũ nhìn kiều , ánh mắt trừng trừng của Vũ làm Kiều thắc mắc về những gì Kiều đang nghĩ , nhưng bất ngờ thay , cậu lại níu mẹ lên ghế rồi ôm Kiều ngả vào lòng , không ngần ngại gì nữa , Kiều cũng vòng tay ra sau lưng Vũ và ôm vũ thật chặc , tựa đầu lên bờ vai Vũ , nàng nở nụ cười mãn nguyện như vừa trải qua thử thách gian khó nhất của cuộc đời mình. Vậy là Vũ đã trở về với vòng tay của nàng , một tương lai mới đầy hy vọng lại đến với hai mẹ con .

Trong khi hai mẹ con đang âu yếm bên nhau , họ không biết rằng trên lầu kia , có một ánh mắt đầy bực bội và tức tối đang nhìn về phía họ , người đó không ai khác chính là Lan

Ngồi trên ghế coi Tv , nhưng vũ chỉ giả vờ , cứ chốc chốc cậu lại liếc về phía nhà bếp để nhìn mẹ rồi cười thầm , chưa bao h cậu thấy mẹ đáng yêu đến vậy , từ lâu cậu biết mẹ cậu nổi tiếng xinh đẹp nhưng cậu lại căm ghét cái vẻ đẹp ấy của mẹ , chính vì cái sắc đẹp ấy đã làm tan nát gia đình này , nhưng giờ đây , khi đã có mẹ bên cạnh , cậu lại thầm cảm ơn trời đã cho cậu một người mẹ tuyệt vời như vậy , Đã gần 40 mà Kiều vẫn xinh tươi mơn mởn như con gái mới về nhà chồng, không chỉ có nhan sắc tuyệt vời , mà cả thân hình Kiều cũng làm bao nhiêu kẻ thèm muốn , làn da trắng hồng hào đầy sức sống , bầu ngực căng tròn làm bao nhiêu nhiêu kẻ vừa nhìn đã muốn úp mặt vào ngực Kiều , vòng eo thon thon và cặp mông trỏn lẳng , mỗi lần nàng xuất hiện ở đâu thì cũng là tâm điểm chú ý của tất cả, đàn ông thì nhìn nàng thèm muốn , còn đàn bà thì ganh ghét !

_ Vũ ơi !

_ sao..sao mẹ - Vũ đưng dậy lại gần nàng , nhìn hai hai má của mẹ đỏ hồng hồng vì đứng lâu bên bếp lửa , mồ hôi thì nhễ nhại , Vũ lại thấy như được trở về quá khứ hạnh phúc ngày xưa ở ngôi nhà cũ , thời mà Kiều chỉ biết suốt ngày chăm lo việc bếp núc giặt giũ và lo cho con cái

_ đói bụng chưa , mẹ nấu xong hết rồi , con lên gọi chị đi .

_ Uhm, mẹ...đi tắm đi , từ từ ăn nha - Vũ nói vậy vì biết còn phải tốn thời gian nài nỉ thuyết phục Lan nữa , mỉm cười nhìn con , Kiều đi lên phòng , Vũ cũng vội vã chạy lên phòng mình với Lan

vừa bước vào phòng, Vũ đã nghe thấy tiếng Lan thút thít

_ Trời ,sao..mà khóc vậy ! - nằm xuống bên cạnh Lan , Vũ vén tóc chị lên

_ Đi ra đi , đi...! - Đẩy Vũ ra , lan hét lên

_ tự nhiên đuổi vậy trời , có chuyện gì mà khóc !

_ Đã bảo cút đi cơ mà !

_ Nhưng ...đây là phòng của em mà ! - vũ nhắc lan nhớ ...khiến nàng lại khóc to hơn ?!!

_thôi...em thương...có gì nói nghe đi , tự nhiên khóc vậy ? - kéo mặt lan vào áp vào ngực mình , Vũ dỗ dành

_đồ ...phản bội , cút đi ! - Lan lại dãy ra vừa khóc vừa đánh em trai

_ơ hơ ! em làm gì mà...phản bội ! - cậu vẫn ngơ ngác vì lời kết tội của chị , cậu đâu biết rằng hành động âu yếm mẹ dưới nha đã lọt vào mắt Lan và làm nàng nổi điên lên khi điều đó phản bội lại " chân lý " của hai chị em từ trước đến h , trong mắt Lan , Vũ là đứa em của riêng nàng, và nàng biết đối với Vũ , nàng là người duy nhất nó tin tưởng yêu quý nhưng không ngờ h đây , nó lại quay ngược lại vào vòng tay của người mà đã gây cho hai chị em nhiều đau đớn và nhục nhã , đó là Kiều , Lan không thể tin điều đó lại xảy ra , và Lan càng không tin là Kiều đã thay đổi , trong đầu Lan lúc này chỉ có duy nhất một ý nghĩ là Kiều đang dụ dỗ em trai mình , nhưng vì sao thì nàng không giải thích được. chắc chẳng ngoài lí do sợ thiên hạ chê cười.

dù không hiểu sao Lan lại cư xử lạ như thế , nhưng Vũ biết nguyên nhân cũng không nằm ngoài sự tức tối của Lan với Kiều , cậu thở dài nằm xuống bên cạnh chị

_ Chị hai ,hôm bữa lúc em phải vào viện đó , mẹ khóc suốt , cả ngày mẹ ngồi bên em không dám đi đâu hết, rồi lúc em ra viện , một mình mẹ phải lo dọn dẹp nhà cửa chăm sóc cho em nữa...

Lan ngừng khóc , nàng im lặng không nói gì , nhưng vẫn đang lắng nghe .

kéo chị vào lòng , Vũ đưa tay lau nước mắt dàn dụa trên má lan , vén mái tóc mềm mại của chị sang hai bên , vũ nhìn chị âu yếm

_ bây h chị em mình còn bên nhau , nhưng ít hôm nữa chị lại phải đi , rồi ai lo cho em nữa , chắc chỉ còn mình mẹ thôi đúng không ?

_ được lắm , lại còn "mẹ " này "mẹ " nọ, sao hồi trước bả bỏ mày theo bồ , mày không đi theo bả luôn đi

biết chị đang giận , Vũ không để bụng lời nói phũ phàng của chị

_ chuyện gì đã qua rồi cho qua đi , h quan trọng là mẹ đã muốn thay đổi , mình phải giúp mẹ chứ , cứ xa lánh tránh né mẹ thì cũng đâu được gì

_ tao không quan tâm , mày thích làm gì thì làm đi ! thay đổi à , để đó rồi mày xem , bả làm vậy để che mắt thiên hạ thôi .

_ Che mắt hay không không quan trọng , miễn là bả không gây tiếng xấu nữa là được rồi

_ thôi mày đừng có bênh vực bả nữa , tao không muốn nghe đâu .

_ bây h chị có thương em không , chị nói đi !

Câu hỏi thẳng thừng của Vũ làm lan bối rối , rõ ràng nó biết câu trả lời mà

_ được rồi , im lặng tức là thương phải không ! - Vũ nhìn vào mắt chị , còn nàng thì quay đi hờn dỗi

Kéo chị nằm úp lên người mình , hai chị em lại dính chặt vào nhau , Vũ ôm lan thật chặt và không cho nàng thoát ra nữa , vờ vịt đánh Vũ mấy cái rồi nàng cũng nằm im trên người em , vuốt ve mái tóc dài mềm mại của Lan , vũ nói

_ nếu thương em thì đừng có giận má , đừng làm má buồn nữa , h má đang cố thay đổi mà , phải giúp má " hoàn lương " , như tội phạm mới ra tù ấy , cứ né né người ta , người ta lại làm liều thì sao

sự so sánh của Vũ làm lan ko thể nhịn được cười , úp mặt lên ngực vũ , nàng đánh yêu em mình , nàng biết dù bây h nàng có nói gì thì không thể làm Vũ thay đổi ý định , nàng biết em mình cũng như mọi đàn ông khác trên đời , bên ngoài tỏ ra cứng rắn lạnh lùng , nhưng chỉ cần có bàn tay vuốt ve chìu chuộng của phụ nữ lại mềm lòng ngay . Dù điều này làm Lan buồn , nhưng nàng biết lợi ích cuối cùng cũng dành cho đứa em thân yêu của mình ...

_ Lan ơi , em đói... - chàng nhắc khéo chị

_ Thì thay đồ đi , tui chở đi ăn , còn ngồi nói nữa

_ Nhưng mà ...đồ ăn đầy dưới nhà kìa ...xuống ăn cho rồi, đi đâu nữa cho mệt .

trừng em một cái , nàng đứng dậy đi rửa mặt rồi cùng Vũ xuống nhà ăn với mẹ...

....

Trống trường đã điểm , buổi học thêm kết thúc , mọi người ùa ra khỏi lớp còn ngọc thì vẫn nép mình trong cửa nhìn ra ngoài sân....ánh mắt cô đảo khắp sân trường , mở diện thoai ra , nàng gọi cho anh tài xế nhà mình

_ Alo , bác Ba ,bác tới chưa đang đứng đâu vậy !

_ tới rồi tới rồi , đứng ngay cổng trường đây ! Cháu đứng đâu sao bác không thấy !

_ chờ chút nha !

nàng chạy vội vã ra cổng rồi nhảy ngay lên xe, miệng dục bác tài đi gấp

_ Nhanh lên bác

_ Gì vậy , làm gì mà gấp dzữ

_đi nhanh đi , cháu đau bụng

xe lăn bánh , nàng ngoái nhìn qua cửa sổ , hắn vẫn còn đang đứng cạnh chiếc SH , mắt nhìn theo xe nàng ..

Bữa tối , vẫn như mọi ngày chỉ có Hồng , Ngọc và Hùng , còn ông chiến thì vẫn mất dạng từ sáng đến h , vừa cầm đũa lên hồng đã than thở

_ Sau này mày đừng có bắt chước thằng cha mày nghen hùng !

Chỉ có nàng và hùng mới hiểu nàng đang nói gì , còn ngọc thì vẫn ngồi một cách lơ đãng , không buồn gắm thức ăn

_ À , chị hai , hồi sáng anh Quân hỏi chị đó ! - hùng hào hứng !

_ Quân là ai thế ngọc - Hồng nhìn con

Vừa nhắc đến tên Quân , ngọc đã buông đũa

_ Kệ nó , từ nay mày đừng nhắc đến tên thằng đó trước mặt tao nghe chưa !

_Ớ ! - Hùng ngớ người ra , không hieu sao chị mình lại kho chịu với quân đến vậy . Nói về quân , gã chính là người đã cung cấp thông tin về chuyện đi ngoại tình của ông Chiến cho Hùng nghe , và nhờ đó hùng nói mà bà hồng mới biết chuyện chồng mình , Quân là con chủ nhà hàng khách sạn Paradise lớn nhất nhì thành phố , tuy mới học 12 nhưng gã ăn chơi không kém gì các đại gia ở tp này , nhà hàng của bố mẹ gã thường xuyên đón các vị khách Víp đến ăn chơi trac tán, nhờ có đội ngũ tiếp viên chân dài khêu gợi mà nơi đây được mệnh danh " thiên đường khoái lạc " của thành phố này , trong những khách quen của nhà gã ,có cả ông chiến , vì gã mê ngọc con gái chiến đã lâu , nên gã bắt đầu chú ý đến chiến , và phát hiện ra chiến hay dẫn tình nhân đến đây , để lấy lòng ngọc, Quân kết thân với em ngọc và cung cấp cho nó nhiều thông tin thú vị về những đại gia trong thành phố này , trong đó có cả cha của nó , ông chiến !

Ngọc vừa bỏ chén cơm xuống bước lên phòng thì hồng đã hỏi ngay thằng hùng :

_ ủa , quân là thằng nào mà sao con ngọc tức vậy !

_thì là cái anh mà con ông chủ khách sạn Paradise đấy , chính ảnh nói cho con chuyện ông ba mình hay tới đó với bà Kiều chứ đâu !

_ Ủa, vậy hả ! má đâu biết , mà sao con với con ngọc quen nó

_ Thì do ảnh học cùng khối chị ngọc , thấy hai người cũng hay nói chuyện , hồi bữa chính chị ngọc giới thiệu con với ảnh chứ ai .

_ ủa vậy hả ...mà nó là người sao , có đang hoàng không , phải định tán tỉnh con ngọc nữa phải không !

_ chắc không phải đâu , thấy ảnh đàng hoàng mà

_tao lạ gì mấy thằng công tử đấy ! thấy con gái nhà người ta xinh là tươm tướp lên , mày coi chừng đấy , dạo này tao nghe mày cũng cặp bồ cặp bịch phải ko

Hùng nhăn nhó

_ mệt quá , lớn rồi để tự do chút chứ , h má muốn con ế hay sao vậy

_ ế càng tốt !

_ má nói nghen , con mà ế là má nuôi con suốt đời đó !

_càng tốt - Hồng trêu con , nhìn cái mặt phụng phịu của thằng con , hồng lại thấy yêu nó hơn , đúng như ông bà đã dạy , con trai theo mẹ , con gái theo cha , nhà này chỉ có mình nó là hiểu ý nàng nhất , dù từ nhỏ đến lớn nàng đánh mắng nó không biêt bao nhiêu lần nhưng lúc nào nó cũng bám theo nàng không rời , mỗi lần hờn giận ông chiến , nàng lại hay tâm sự với nó , vì nàng biết chỉ có nó mới biết lắng nghe nàng nói , còn ngọc thì ...từ nhỏ đã ương bướng , ngang ngạnh và đỏng đảnh , chỉ nghe lời ông chiến , nên cứ nói chuyện một lúc hai mẹ con lại sinh ra cãi nhau . Lâu dần thì trong nhà cũng chia ra làm hai phe với quân số đồng đều nhau , tuy là vậy nhưng bao năm trôi qua , tình cảm của họ vẫn khăn khít không rời , nhưng từ ngày ông chiến ngoại tình ,gia đình khăng khít ấy lại đang có nguy cơ đổ vỡ ...

Vũ , vũ , dậy đi ...

Mở mắt ra , Vũ thấy Lan đang ngồi bên cạnh

_ Gì...vậy ?

_ Đói bụng quá, dậy rửa mặt rửa mày rồi chở tui đi ăn coi ! - Nàng nhăn nhó

_ Ủa , dưới nhà còn đồ mà , đói thì xuống ăn đi chứ !

_ Không ! - Lan thẳng thừng

_ Sao vậy , ngon mà !

_ mệt quá, nhanh đi , đói lắm rồi nè ,hồi sáng hứa rồi mà !

Lộm cộm bò dậy , chàng biết tại sao chị mình lại đói lã như vậy , lúc trưa , cũng tại lan làm điệu làm bộ nên chỉ ăn có miếng súp rồi lên phòng nằm , chả thèm nói với ai câu nào , dù Vũ đã khuyên chị hết lời nhưng không vì vậy mà Lan hết giận Kiều , chỉ vì nể em mà nàng mới ngồi cùng ăn với mẹ , vì chỉ mới nhìn mặt mẹ , Lan đã thấy tức giận không nuốt nổi , nhìn gương mặt dè dặt rụt rè của Kiều, Lan cứ có ý nghĩ là mẹ chỉ đang giả vờ đóng kịch trước mặt em trai mình , về phần kiều , trước thái độ của Lan ,nàng cũng không biết phải làm gì hơn ngoài sự chịu đựng ...suốt bữa ăn , Vũ cũng cố nói vài câu để gợi chuyện , nhưng chỉ có Kiều là rụt rè đáp , còn Lan thì vẫn im thin thít !

Chờ em thay đồ xong , hai chị em cùng đi xuống nhà

_ hai đứa dậy rồi hả , lại ăn cơm cho nóng nè ! - Ngồi trên ghế ,Kiều đã chờ sẵn từ lúc nào

hai chị em nhìn nhau không biết nói gì

_ mẹ dọn xong hết rồi nè , lại ăn đi - Kiều hớn hở bước đến dở lồng bàn ra

_ hay ...ở nhà ăn nghen ! Vũ nhìn Lan

_ Không ! - nang gắt lên , nắm tay em nàng lôi Vũ đi , vừa bước theo chị , Vũ vừa ngoái lại nhìn mẹ , kiều cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra ...

_ Ủa...sao vậy , hai đứa - Nàng bước theo hai con ra cửa . Nhìn Lan dắt xe ra khỏi nhà ,đằng sau là Vũ , nàng đã hiểu ra ...từ ngoài sân Vũ ngoái lại nhìn mẹ , nhìn kiều đứng đó tựa vào cửa gương mặt đầy buồn thiu, chàng chỉ muốn tới ôm mẹ an ủi , nhưng vì không muốn làm chị buồn , cậu đành đi theo lan...

Nằm trong phòng , tay ngọc cứ muốn bấm nút bật điện thoại lên để gọi cho Vũ , nhưng vì sợ Quân gọi , nàng cũng đành chịu . Nhắm mắt lại , nàng cô quên đi gương mặt đểu giả của Quân , kẻ đã đem đến cho ngọc cơn ác mộng kinh hoàng nhất, kẻ đã ép buộc nàng để thõa mãn thú tính của hắn nhưng nghĩ cho cùng thì cũng chính do nàng đã quá buông thả ...nhớ lại ngày đầu tiên gặp Quân , Ngọc cứ nghĩ hắn là một thằng con trai hiền lành , nhìn cặp kính gả đeo , ngọc không ngờ hắn ta lại là một thằng lưu manh mạt hạng , trong lớp học thêm , hắn cứ tìm cách ngồi gần nàng để hỏi bài này nọ , mặc dù không quen biết , nhưng thấy hắn hiền lành chịu khó học , nàng cũng không nỡ từ chối , qua thông tin bạn bè , ngọc biết hắn là công tử nhà giàu , tuy không bằng Vũ , nhưng tính tình thì hài hước và khéo ăn nói chứ không lầm lì im lặng như Vũ nên nàng cũng rất có cảm tình , từ những buổi học thêm trên lớp , hai người bắt đầu thân thiết dần , mới đầu ngọc cũng chỉ định làm vậy để cho Vũ ghen , nhưng tính Vũ vốn ít nói , dù tức cũng không muốn nói ra nên ngọc cũng để im vậy , tiếp xúc nhiều ngọc mới phát hiện ra Quân không phải là kẻ hiền lành như nàng nghĩ , ngược lại gã là một tay ăn chơi có tiếng , vì quá ham chơi đua đòi nên đã ở lại lớp năm lớp 9 , từ khi lên cấp 3 , nhờ dùng tiền mua điểm nên gã càng thỏa sức ăn chơi mà không bận tâm gì . Từ ngày làm bạn với gã , ngọc bắt đầu tiếp xúc với một thế giới mới , thế giới của Vũ trường , sàn nhảy và những cuộc vui bất tận , mang tiếng là bạn gái Vũ công tử , nhưng từ trước đến h , mỗi lần đi chơi , toàn là ngọc chủ động , dắt đi đâu thì vũ đi đấy nhưng từ lúc quen với quân , ngọc mới cảm thấy thế giới xung quanh còn nhiêu điều mà những nữ sinh ngây thơ như nàng nếu ko tìm hiểu thì sẽ chẳng bao h biết , ban đầu nàng còn sợ sệt nhưng lâu dần thì nàng thấy thích , và hậu quả đã rõ ràng trước mắt , sau một bữa tiệc say bí tỉ ở nhà một dân chơi , nàng thức dậy mà trên mình không còn mảnh quần áo nào , và bên cạnh là hai gã đàn ông , quân và gã bạn của hắn , vừa đau đớn vừa nhục nhã , nàng chạy xuống nhà tìm con dao và lên phòng định đâm cho mỗi thằng một nhát , nhưng những kẻ xung quanh đã phát hiện và tống nàng ra khỏi nhà .

Sau đêm đó , nàng hận quân đến thấu xương , nhưng cũng không biết phải làm gì , đành câm lặng vì sợ Vũ biết , nhưng hắn không buông tha cho nàng , một đêm nọ , nàng nhận được một tin nhắn của hắn , và một đường dẫn tới những bức ảnh lõa thể của nàng ...

Vừa về đến nhà , Lan đã gục xuống ghế mỏi mệt , rót nước cho chị uống , Vũ trêu

_ mới có 2 chai mà làm gì đuối dữ vậy !

_ Uhm....lâu rồi mới uống lại mà , trong đó đâu có ai nhậu với tui đâu

_ uhm..ai biểu , học ở đây không chịu mà cứ vào sài gòn làm gì không biết nữa !

nhắc đến chuyện đó Lan lại thấy buồn , vì ít hôm nữa nàng lại phải trở vào Sài gòn , nắm tay Vũ ngồi xuống , Lan muốn nhìn em mình thật kĩ để hình ảnh Vũ không bao h phai mờ trong tâm trí nàng

_ Mệt chưa, đi ngủ nghen - Vũ nói

_ uhm .. quàng tay lên cổ Vũ , Lan cưới thích thú vì sắp được vũ bế lên giường như một nàng công chúa , nhưng vừa mới nâng nàng lên một chút Vũ đã thả xuống

_ ặc...sao...nặng dzữ

đánh em một cái nàng nhăn nhó

_ đừng có xạo , tui sút kí mà nặng gì !

_ hihi..thiệt mà , thôi , leo lên lưng cõng đi , nhanh nè !

Nằm bên cạnh Lan...chờ nàng ngủ xong , Vũ vội vã chạy ngay sang phòng mẹ , cửa khép hờ , chàng nhìn vào trong ...đèn tắt nên chàng không biết có mẹ nằm trong đó không , định quay về phòng ngủ nhưng cứ nghĩ đến ánh mắt buồn bã của mẹ lúc nhìn chị em Vũ lúc tối , Vũ lại không nỡ bỏ đi ...rón rén bước vào phòng , chàng lại gần giường kiều , lạ thật , không nghe thấy tiếng thở của mẹ , mò mẫm khắp giường , chàng phát hoảng lên khi không thấy mẹ đâu .

Chạy xuống dưới , chàng bật hết đèn trong nhà lên . rồi ngồi thừ xuống ghế , vậy là Lan đã đúng , Kiều lại bỏ chàng đi theo người khác , thay đổi ư , chỉ là giả tạo , gục đầu xuống gối , chàng lại thấy tương lai phía trước của mình tăm tối trở lại

_ Vũ , sao vậy con ! - Giọng kiều vang lên

Ngước lên , Vũ nhìn kiều kinh ngạc, đúng là mẹ rồi , vậy mà mình cứ ngỡ - Vũ nghĩ ...nén sự vui sướng lại , vũ bình thản

_ À...không có gì , mẹ chưa ngủ hả

_ uhm...khó ngủ nên lên sân thượng ngồi cho mát

_ trời ! coi trúng gió bây h !

ngồi xuống cạnh vũ , nỗi buồn bị bỏ mặc một mình lúc tối không còn nữa khi thấy sự Kiều thấy sự quan tâm của Vũ dành cho mình.

_ Tối h con với chị đi đâu vậy ...ăn uống gì chưa

_ đi dạo dạo thôi mà

_ uhm...chắc mệt rồi phải không...đi ngủ đi

_ mà mẹ khóa cửa chưa , hôm qua để cửa toang hoang rồi đi ngủ phải không

_ ủa...vậy hả ...mẹ...quên

_ thôi không sao, từ nay nhớ đóng nhen , muốn ăn trộm vào khiêng đi hả !

_uhm.hihi.

Căn nhà lại yên ắng trở lại , mỗi người lại về với phòng riêng của mình , nhưng chỉ có mình Lan là say giấc vì mệt , còn Vũ và Kiều cứ nằm trằn trọc mãi không sao ngủ được , chỉ 24 tiếng đồng hồ thôi mà đã biết bao nhiêu là chuyện xảy ra .đối với kiều , nàng buồn biết bao khi Lan vẫn lạnh nhạt với mình , nhưng đâu ngờ rằng chính điều đó lại khiến Vũ con trai nàng thương nàng hơn , nàng không thể ngờ chỉ mới vài ngày trước cả hai còn xa cách bao nhiêu vậy mà hôm nay lại được nghe vũ gọi mẹ đầy triều mến , rồi còn cái ôm thắm thiết hồi sáng nữa , vui không sao tả hết . còn Vũ , cậu đang nhớ lại hình ảnh đôi mắt rươm rướm của mẹ lúc sáng khi thấy cậu bị đứt tay , rồi khuôn mặt ửng đỏ của mẹ lúc đứng trong bếp ...vũ cảm thấy h đây không thể thiếu mẹ được nữa .

Bật điện thoại lên , đã 1h đêm , chắc mẩm rằng mẹ đã ngủ , chàng bước ra khỏi giường và tiến về phòng mẹ , "chỉ nhìn mẹ một chút thôi rồi ra " chàng tự nhủ ...lại rón rén bước vào phòng, ngồi xuống cạnh giường , và lại một lần nữa , chàng bàng hoàng khi trên chiếc giường ấy không có mẹ mình !

Chuyện quái quỷ gì thế này, rõ ràng lúc nãy thấy mẹ đi vào đây mà ! sao lại như thế này được , chạy ra khỏi phòng , chàng tạt qua nhà vệ sinh , không có ai trong đó cả , bước từng bước run rẩy , chàng chạy lên sân thượng , chỉ có gió thổi vi vút . " mẹ ơi , mẹ ở đâu " , chàng càng lúc càng hoảng loạng

chợt chàng nghe thấy có tiếng động gì dưới nhà , ngay lập tức, Vũ phóng xuống dưới

_ Trời ơi ! - chàng thốt lên !

trong nhà bếp , kiều đang bưng tô cơm ngồi ăn cắm cúi ... vừa thấy con , nàng đã bỏ thìa xuống

_ ủa...gì vậy vũ ...sao chưa ngủ hả con

đây là lần thứ 2 trong đêm kiều làm vũ điêu đứng vì sợ , không thể kiềm nén được nữa Vũ gắt lên

_ trời ...sao tối không ...ngủ mà lại đi ăn cơm vậy !

kiều cũng không biết trả lời câu hỏi ...lãng nhách của vũ ra làm sao ...nàng không hiểu tại sao Vũ lại bực mình vì việc mình đi lục cơm ăn , nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng trả lời

_ à...tại má..đói ...nên..

nhận thấy sự vô lí của mình , vũ nhìn mẹ cười thẹn thùng

_ không sao...không sao...thì ..ăn đi ai nói gì đâu , mà sao h mới ăn cơm ...

_ tại lúc nãy chờ con về ăn mà không thấy...

lần thứ 3 trong đêm , Kiều làm vũ xúc động không sao nói nên lời , chàng chỉ muốn chạy đến gục đầu vào lòng mẹ mà xin lỗi vì bỏ nàng một mình và bắt nàng phải đợi cơm đến nỗi nữa đêm mới dám đi ăn . cố kiềm chế không khóc nhưng giọng vũ vẫn run lên đầy nghẹn ngào

_ à...vậy...hả...còn...cơm không...con ăn với...con cũng đói

_ trời , sao không , còn nhiều lắm , mình mẹ sao ăn hết , lại mẹ bới cho !

xúc thìa cơm lên miệng , vũ không sao nuốt được vì xúc động , vũ tự hứa với lòng sẽ không bao h bắt mẹ chờ thêm lần nào nữa ...

lại một lần nữa , hai mẹ con lại cùng nhau lên phòng , đi trước mẹ , nhưng vũ cố bước thật chậm thật chậm, vũ ước gì mẹ sẽ nói muốn vũ ngủ cùng , rồi chàng sẽ giả vờ miễn cưỡng như bị ép buộc , còn kiều thì sao , nàng cũng muốn vũ ở lại nhưng không dám nói vì sợ con sẽ lại từ chối ...hai mẹ con cứ như vậy đi từng bước thật chậm thật chậm ...cửa phòng Kiều đã ở trước mặt nhưng vẫn không ai nói được lời nào .

dừng lại trước cửa phòng mình , kiều biết mình ko còn lý do gì để đi theo con nữa , nàng đứng đó thở dài nhìn vũ đi tiếp

_ à...mẹ

_ Sao con ! - nàng mừng rỡ

_ mẹ...khóa cửa chưa ?

câu hỏi của Vũ làm nàng hụt hẫng

_ à...khóa rồi...

_à...vậy hả ...vậy thì tốt...sợ ăn trộm...

_ uhm...ăn trộm...sợ ...thật...

.....

Vũ thở dài nằm xuống giường tự trách mình tại sao lại có thể nhát đến vậy , rõ ràng đó là mẹ mình mà, có gì mà phải ngại ngùng cơ chứ,mẹ cũng đã thay đổi rồi, mẹ còn thương mình hơn trước kia nữa...tại sao lại phải ngại ngùng

Kiều cũng vậy , nàng cũng tự trách mình vũ là con mình , tại sao lại không dám gọi nó vào , mấy đêm nay ngủ cùng nó có thấy nó từ chối đâu , lại còn ôm mình nữa , ghét thật !

Nghĩ vậy , hai mẹ con lại đứng dậy , và chạy ra khỏi cửa vừa ra khỏi phòng thì họ đã thấy người kia cũng đang đứng trên hành lang ! lại những lời ngại ngùng phát ra

_ Mẹ...

_ con...

bước từng bước lại gần nhau , hai mẹ con nhìn vào mắt nhau và họ cùng hiểu ra những điều mà người kia muốn nói ...

khẻ khàng đưa tay chạm vào người vũ, không còn sự tránh né như sáng hôm nào nữa , vũ xích lại, nắm lây tay mẹ ....cả hai cùng bước vào trong căn phòng kiều

Trong phòng kiều , tuy hai mẹ con đã nằm bên cạnh mẹ , nhưng Vũ vẫn còn dè dặt không dám nói gì , thỉnh thoảng kiều lại khẽ nghiêng đầu sang nhìn Vũ và bắt gặp ánh mắt con cũng đang lén nhìn mình , rồi họ hai quay đi ngượng ngùng . Cứ tưởng nằm cạnh nhau sẽ được được hạnh phúc nhưng tình thế tiến thoái lưỡng nan này lại khiến hai mẹ con càng bối rối ngại ngùng hơn .

_ Vũ ... - Kiều khẽ gọi con ...

_ sao mẹ ...

_ có chuyện này ...mẹ nói được không ....

_ chuyện gì ...

_ cho mẹ...xin lỗi ...

_ thôi...mẹ đừng nói nữa , con đang cố quên , mẹ đừng gợi lại nữa ...

Vũ đã nói vậy , kiều cũng không muốn làm còn buồn thêm. cả hai lại im lặng , nghe mẹ thở dài , Vũ cũng biết kiều đang rất buồn , cả chàng cũng vậy , chợt Kiều lại nói

_ từ bữa đó tới h , mẹ lúc nào cũng muốn xin con tha thứ hết , mẹ xấu xa lắm phải không...

_ đã nói là đừng nói nữa mà ! ... nếu muốn con tha thứ thì đừng có bao h lập lại chuyện đó nữa nghe chưa !

Chỉ chờ có vậy , kiều đã nắm chặc tay Vũ và thề thốt

_ mẹ thề không bao h làm vậy nữa đâu...con đừng giận mẹ nữa nhen...

Trước thái độ thành khẩn của Kiều , vũ cũng không muốn làm mẹ áy náy nữa

_ không biết ...để coi thử mẹ có thành khẩn không đã ...

_ mẹ...nói thật mà , mẹ thề không làm vậy nữa đâu !

_ được rồi , nếu muốn con tha thứ cho mẹ thì từ h mẹ phải làm 2 điều

_ điều gì con , làm gì cũng được

_ một là bất kể đi đâu cũng phải nói cho con biết , không được tự ý bỏ nhà đi nữa, sao , thấy được không , hay là thôi !

_ trời , tất nhiên là được... - nói là vậy nhưng kiều biết , phải từ bỏ những thú vui bên ngoài , là một cực hình đối với người như nàng , nhưng vì không muốn làm Vũ thất vọng , Kiều biết mình phải làm quen với điều đó

_ còn điều nữa , từ nay mẹ phải cố gắng làm hòa với chị con và Ly , mẹ phải cố quan tâm chăm sóc 2 người đó nữa , dù bây h có thể chị con với ly còn giận mẹ , nhưng mà mẹ phải cố lấy lòng họ , làm gia đình mình trở lại như trước kia , được không ?

_ À...mẹ biết mà...dù con không nói mẹ cũng làm mà... - Kiều biết đó chính là thử thách khó khăn nhất của nàng , mang gia đình trở lại bên nhau , Ly thì nàng có thể vượt qua dễ dàng vì cô bé chỉ mới lớp 10 , còn ngây ngô hồn nhiên nên chưa bao h ly giận ai lâu cả , còn Lan thì ...không cần phải nói nhiều , chính Lan là người chịu đựng những hậu quả nặng nề nhất từ những hành động tồi tệ của cả ông quang và kiều trong một thời gian dài , nên khong dễ gì để làm lan thay đổi được .

_ vậy h mình thống nhất vậy nha , móc nghéo nè - Vũ đưa tay ra chờ mẹ

_ hihi...móc thì móc ! - đã lâu rồi mới thấy Vũ lại có hành động ngây ngô như vậy , đúng là Vũ ngày xưa của Kiều rôi - nàng nhủ thầm

Sau cú móc ấy , không ngần ngại gì nữa , Vũ ôm mẹ vào lòng , tựa đầu vào ngực con , tay kiều cũng khẽ luồn ra sau lưng chàng ...ngẩng mặt lên ,kiều nhìn Vũ âu yếm , chưa bao h nàng cảm thấy được gần vũ như vậy , cả nàng và Vũ đều nhận ra rằng , chỉ có giải bày thật lòng những gì mình nghĩ thì mới làm con người ta xích lại gần nhau được . vậy là từ h cả hai mẹ con không còn gì ngại ngần khi đối diện nhau nữa , cả hai bây h đều đã kí vào bản hiệp ước gắn chặt cuộc đời 2 người lại với nhau , chặt như vòng tay vũ đang xiết kiều lại vậy . kéo Kiều xích lên , hai gương mặt dần dần xích lại nhau , Vũ muốn được cảm nhận hơi thở ấm áp thoát ra từ ngực kiều để biết mẹ đã là cua Vũ ...

_ Mẹ ...

_ sao con... - Kiều đáp lại bằng giọng run run

_ từ h đừng bỏ con đi nữa nghen...

_ mẹ thề...không...bỏ ...Vũ nữa...mẹ thề đấy ! - Kiều nghẹn ngào .

hôn lên má kiều , nước mắt Vũ rơi xuống lăn trên mặt kiều , vậy là từ nay không gì chia cắt được họ nữa , trong vòng tay con , Kiều đã thấy người mà mình sẽ bên cạnh từ nay đến lúc tim nàng ngừng đập không phải là ai khác mà chính là Vũ , đứa con mà bị nàng bỏ rơi , sống bao ngày trong đau khổ , vậy mà h chính nó lại đang giang rộng vòng tay đón nàng vào trái tim của nó , nảng sẽ mãi yêu nó đến hơi thở cuối cùng.

Bỗng dưng Vũ lại đẩy kiều ra và đứng dậy , nàng nhìn vũ không hiểu lại có chuyện gì nữa đây . bước ra cửa , Vũ dừng lại và khóa cửa phòng lại rồi trở lại giường với kiều , vũ bối rối nhìn mẹ

_ khóa lại ...chứ không sáng chị Lan qua thấy.

_ uhm..mẹ hiểu mà... - nhìn cái cách hai đứa con mình ôm nhau khóc lúc sáng nàng biết tình cảm thân thiết của chúng đến mức nào.kiều biết lan sẽ lại giận Vũ khi thấy Vũ không ngủ cùng Lan mà ngủ với kiều ..

vòng tay Vũ lại giang ra ôm Kiều vào , hai mẹ con lại ấm áp bên nhau như những ngày thơ bé trong căn nhà xưa....

Sáng , tiếng chim hót ríu rít trong khu vườn gia đình làm Vũ tỉnh dậy , ngẩng đầu lên nghe ngóng , không có tiếng động gì , vậy là chị Lan chưa dậy , khẽ kéo tay mẹ đang đặt trên ngực mình sang một bên , Vũ cuối xuống tranh thủ vuốt ve rồi hôn lên tóc lên mặt mẹ thêm chút nữa vì cậu biết cả ngày hôm nay có chị bên cạnh cậu và Kiều sẽ không được gân nhau nữa , càng ngắm nhín Kiều , Vũ càng thấy mẹ cuốn hút khó tả , làn mi cong cong , đôi môi căng mọng , hai má hồng hồng , làn da trắng nõn nà , sau lớp áo ngủ bằng satanh mỏng manh ép chặt vào cơ thể gợi cảm của mẹ làm Vũ ngượng ngùng không dám nghĩ tiếp ,kéo mền lên đắp cho Kiều , vừa định hôn mẹ thêm một cái nữa thì hai bàn tay Kiề bất ngờ đưa lên ôm chặc cổ Vũ kéo xuống . Chàng bối rối không biết làm gì khi bị mẹ bắt quả tang , nhưng Kiều không hề trách Vũ mà ngược lại còn rất thích thú vì những nụ hôn âu yếm của con , từ lúc cưới ông quang đến h chưa bao h nàng được thứa dậy với những nụ hôn ngọt ngào như vậy , kéo con xuống , nàng muốn được ôm con thêm chút nữa để ghi nhớ buổi sáng tươi đẹp này

_ Mẹ ...ngủ....ngon không - Cậu lắp bắp hỏi

_ tất nhiên rồi - Kiều mỉm cười , nụ cười của mẹ làm Vũ biết mẹ thích được bên cạnh mình như thế nào , nhưng đã đến lúc hai người lại phải ra khỏi giấc mơ đẹp để quay lại với cuoc sống

_ Con...đi ..học nha...mẹ

_ ủa , khỏe chưa mà đi , hay ở nhà thêm vài bữa nữa đi , chừng nào khỏe hẳn đã chứ

_ thì cũng muốn...nhưng mà sắp phải thi giữa kì rồi ...

_ uhm...vậy à...vậy thôi cũng được....để mẹ đưa con đi nha !

_không cần đâu...đi xe bus cũng được !

_trời , sao...sao lại đi xe bus , không được, để mẹ chở đi , con thay đồ đi rồi chờ mẹ chút nha ! mẹ xuống liền !

_dà....

Suốt đường đi , dù phải lái xe nhưng Kiều không quên trò chuyện với Vũ về việc học hành trường lớp của con , vì hai người đã giao ước nên Vũ không ngại ngần gì mà kể hết cho kiều nghe , vì từ giờ Kiều đã trở lại vị trí người mẹ cậu yêu quí , nên Vũ muốn kiều biết hết những chuyện gì về mình .Dừng trước cổng trường , tháo dây an toàn ra , hai mẹ con nhìn nhau quyến luyến , thời gian có vẻ quá ít cho họ tìm hiểu nhau . vừa định mở cửa xe quay đi thì Kiều đã nắm tay con trai lại và hai mẹ con lại ôm nhau âu yếm , Vũ lại có dịp tranh thủ hôn lên tóc lên má mẹ , còn kiều thì lại áp mặt lên vai con tận hưởng sự âu yếm ngọt ngào mà chưa gã đàn ông nào cho nàng biết trước đây !

_ mấy h con đi học ra Vũ.., mẹ đón con nha ...

_ ấy không cần đâu , con về thất thường lắm , có lúc phải học lấn tiết nữa ...con đi xe bus về cũng được mà

_ vậy ...lúc nào cần cứ gọi mẹ nhen...à..suýt quên ...số con là gì

_ 0909987789 , số mẹ là gì

_ xxxxxxx08 113 ( đừng gọi nha , công an bắt đấy ) , nhớ về nha , mẹ chờ cơm con đấy

_dạ...

Vừa bước xuống xe , Vũ đã gặp ngay Hùng , emt trai Ngọc

_ Anh Vũ !

_ Dạo này sao rồi nhóc !

_ bình thường , ba anh đi Hà nội về rồi hả !

_ Ủa , đâu có đâu !

_ Ủa , chứ ai chở anh đi học vậy ?

_ .à...mẹ anh

_ cái gì ? ...Vừa nhắc đến bà Kiều , Hùng đã kinh ngạc , theo những gì chị ngọc nó kể thì cả 3 chị em nhà Vũ đề ghét Kiều vì sự lẳng lơ của mẹ , nói không đâu xa , ba Hùng là một " nạn nhân" . Chính vì vậy , Hùng không bao h thấy Vũ nhắc đến mẹ mình chứ đừng nói gì là đưa đi học . Nhìn nét mặt tỉnh bơ của Vũ , Hùng hỏi thăm dò xem Vũ đã biet người hôm nọ đến đánh kiều là mẹ mình chưa .

_ Anh Vũ , bữa nghe chị Ngọc nói mẹ anh cãi nhau với người ta hả ...

_ uhm....là hiểu nhầm thôi - Vũ vội giải thích , cậu vội vã lái sang chủ đề khác - À , sao bữa h anh gọi cho chị ngọc không được vậy ? có chuyện gì không

_ em cũng không biết nữa , cứ đi về là thấy mặt mày cau có nhăn nhó khó chịu lắm , em cũng không dám hỏi nữa

_ à ...vậy à

Vũ và hùng đang nói chuyện thì nhân vật thứ 3 xuất hiện , không ai khác đó chính là Quân

_ hùng !

_ Ủa , anh quân hả !

_ uh !chị ngọc sao rồi em ! - Quân hỏi thẳng trước mặt Vũ

Biết cả hai đang tranh dành chị mình , Hùng vội chào tạm biệt Vũ và kéo quân đi chỗ khác

_ trời ! ông anh giữ mồm giữ miệng chút đi , ông Vũ biết thì phiền lắm !

_ haha , anh mày sợ gì thằng nào , chú em cứ yên tâm , nó ko dám làm gì anh đâu

Biết tính khí ngang ngược của Quân , hùng cũng không muốn nói nữa , còn Vũ thì sao , chàng cũng chả lạ gì thằng Quân này , sự thật chàng còn biết rất rõ về gia cảnh thằng Quân nữa , ba nó vốn là bạn làm ăn với ông Quang , nhà hàng khách sạn của nhà quân cũng là do ông Quang hùn vốn gần một nửa , cứ mỗi lần Quang dẫn Vũ và chị em tới đây ăn tối thì bố của Quân lại bắt cả vợ con ra tiếp đón không dám thất lễ , cũng chính nhờ quang lo tay trong tay ngoài mà dịch vụ massage chân dài trá hình nhà Quân mới không bị công an điều tra PC14 sờ gáy . Biết ba mẹ mình lúc nào cũng phải luồn cúi thần phục ông Quang , quân tức lắm nhưng cũng ko thể làm được gì , mỗi lần thấy khuôn mặt lạnh lùng của Vũ đi qua làm bao nữ sinh trong trường phải trầm trồ , hắn lại tức điên lên , để chứng minh cho mọi người thấy hắn không thua kém gì Vũ , hắn quyết chơi Vũ tới cùng !

tiếng trống trường lại vang lên , vừa thấy Vũ bỏ sách vở vào cặp định ra về thì ngọc đã níu lại

_ Vũ , chờ tui với !

_ ủa sao vậy !

_ ông có phải là bạn trai tui không !

_ à...thì...chứ còn gì nữa !

_ sao bữa h ông cứ lạnh nhạt với tui vậy ! - Nhìn ánh mắt khẩn thiết của Ngọc , Vũ bối rối không biết nói gì , vì tất cả những gì Vũ đang nghĩ đến là gia đình mình , còn thời gian đâu mà lo cho ngọc nữa

_ hơ...sao lại nói vậy , cả ngày hôm qua tui gọi điện cho Ngọc có được đâu , tui bị đau mà ngọc không đến thăm tui mà còn nói nữa !

_ à ...thì ...hôm qua tui bận - làm sao Vũ biết được, mấy hôm nay ngày nào Ngọc cũng bị thằng đểu Quân dày vò hết thể xác đến tinh thần .

_ uhm...vậy thôi ...h mình về đi , Vũ có chuyện ở nhà chút !

_ ông...đưa tui về đi vũ.

_ nhưng mà Vũ đi xe bus mà...xe ngọc đâu .

Ngọc buồn bã nhìn vũ , ngọc ước có thể nói ra cho vũ biết nỗi sợ của mình . nắm chặt tay Vũ , ngọc nói

_ h tui muốn về nhà ông , đi !

_ à...thì đi...

nhưng vừa ra tới cửa lớp thì một tiếng gọi làm ngọc giật bắn người , lại là thằng chó đểu - ngọc rủa thầm

_ Ngọc , Quân có chuyện muốn nói với ngọc được không !

Nằm chặt tay Vũ , Ngọc trừng gã

_ H tui bận rồi ! để lúc khác !

_ haha...bận gì , Ngọc quên tụi mình đã thỏa thuận gì sao ! - nhìn ánh mắt đểu cáng của Quân và nét mặt sợ hãi của Ngọc , Vũ đã linh cảm có điều gì đó không hay . từ lâu vũ đã cảm thấy khó chịu với Quân , và cậu lên tiếng

_ không nghe người ta nói bận rồi à !

ngọc nhìn Vũ ngạc nhiên , lần đầu tiên Vũ tỏ ra thái độ thẳng thừng như vậy , nhưng thằng Quân không chịu buông tha

_ Làm gì nóng vậy , tao gặp ngọc chứ tao có gặp mày đâu mà mày phải xoắn !

_ không có gặp gì hết ! tao đếm từ một đến 3 mày không biến đi thì mày xoắn với tao đấy !

Nhìn thân hình cao to của Vũ , Quân biết là không thể chơi lại được, hắn im lặng liếc ngọc và nở nụ cười ma mãnh , Ngọc vội vã kéo Vũ đi vì sợ dây dưa sẽ làm lộ chuyện

_ Thôi bỏ đi Vũ , mình đi !

đẩy Quân sang một bên, hai người đi để Quân ở lại , nhưng hắn ko quên hù dọa Ngọc

_ Ngọc , em nhớ đấy , chính do em chứ anh không muốn đâu nhá , sau này đừng trách anh độc ác

Nhìn nét mặt run sợ của ngọc, Vũ đã biết chuyện này thực sự rất tồi tệ ...

Từ nhà Vũ trở về , được bên cạnh người mình yêu , ngọc đã khuây khỏa phần nào sau bao ngày lo sợ trước những lời đe dọa của Quân , nhưng nỗi khuây khỏa ấy không kéo dài được bao lâu khi vừa về đến nhà , nàng đã thấy tiếng của Quân vang lên . Nhìn vào nhà bếp , nàng không thể tin là Quân đang ngồi vừa ăn uống vừa nói cười vui vẻ với em trai và mẹ nàng , vừa thấy ngọc , hồng đã gọi

_ Ủa , sao về trễ vậy con , vào ăn cơm luôn đi , có bạn con nữa này !

_ ủa , sao về trễ vậy Ngọc - gã hỏi nàng bằng cái giọng ngây ngô !

Tức giận đùng đùng , Ngọc chạy thẳng đến bàn ăn hét lên

_ Đi ra ngay , cút ngay !

_ Ơ...con sao vậy Ngọc! - Bà hồng trố mắt kinh ngạc trước thái độ khiếm nhã của con gái mình . cả hùng cũng ngây ra , cậu cứ ngỡ Quân và ngọc chỉ đang giận nhau vì hiểu lầm nên đã rủ Quân về nhà chơi để giảng hòa với chị .

_ thôi không sao đâu cô...lỗi của con...làm ngọc buồn...thôi con về đây , để hôm nào con sang chơi nữa vậy !

_ không sao đâu , cháu cứ ngồi đó đi , cái con này, sao bất lịch sự vậy ngọc.

không muốn nhìn cái mặt đểu cán của gã thêm nữa , ngọc bỏ thẳng lên lầu ...

tiễn Quân ra cửa, bà hồng vội xin lỗi Quân

_ thôi con bỏ qua cho nó nha ! chắc nó đang buồn , bữa h ngày nào về nó cũng cau có hết đó ! - hồng cố giải thích cho Quân hiểu , nhưng nàng không biết rằng đứng trước mặt nàng chính là kẻ đang hành hạ con gái bà .

_ thôi không sao đâu cô , để cháu gọi điện nói chuyện với ngọc .

_ uhm. à...cô cảm ơn Quân nha .may nhờ có cháu báo tin kịp thời chứ không thì !

_ dạ không có gì đâu , cũng vì cháu quý hùng với ngọc thôi...mà chuyện đó , cô phải bình tĩnh , cháu nghĩ bác chiến cũng bị người ta lợi dụng thôi !

_ chứ còn gì nữa , con quỷ đó mà ! nó hại bao gia đình rồi ! ....xin lỗi cô nóng quá...tại cô giận quá , cháu thông cảm

_ không sao đâu , cháu hiểu mà. cô giận cũng phải , sao mà ko giận được - cái lưỡi quân vẫn dẻo như kẹo , hắn đang cố lấy lòng Hồng

_ uhm...cháu giúp cô chuyện này vậy , cứ có tin gì cháu nhớ báo cho cô nhé , phải báo ngay , để cô đến tại chỗ vạch mặt nó ra cho nó khỏi chối!

_vâng ạ, cô yên tâm đi , cháu sẽ giúp cô giữ gìn gia đình mình . cháu hứa đây !

_uhm...cô ...cảm ơn quân nhiều lắm...

hồng vẫn không biết nàng đã đặt niềm tin vào một kẻ đang có âm mưu hãm hại toàn bộ gia đình nàng tan cửa nát nhà .

Ngọc vừa về , Lan đã chạy ngay sang phòng Vũ , vừa tung cửa vào thì nàng đã thấy Vũ đứng đó ,trần truồng không một mảnh vải che thân

_ Á á á - hai chị em cùng hét lên !

nhảy ngay lên giường , Vũ lấy cái mền che phần dưới lại

_chứ cái gì vậy ! sao vào phòng mà không gõ cửa trời !

Lan lắp bắp

_ tại thấy...không khóa...mà..

_ ra..cho em mặc đồ đã...nhanh đi trời .

Chưa nghe hết câu , Lan đã chạy biến về phòng mình , đóng cửa lại , nàng úp mặt xuống gối xấu hổ , tuy không phải đây là lần đầu nàng thấy Vũ khỏa thân , nhưng lần cuối cùng là vào lớp 2 hay lớp 3 gì đó , khi nàng bắt nó cởi đồ ra để tắm cho nó , nhưng h đây mọi chuyện đã khác , cả Vũ và Lan đều đã dậy thì , nàng không thể tin được là lại vừa thấy toàn bộ cơ thể của thằng em trai không xót chỗ nào, kể cả " con chim" của Vũ theo cách gọi của hai chị em , nàng nhớ rõ ràng ngày xưa lúc tắm cho Vũ , nó chỉ có cỡ bằng quả ớt , và mỗi khi nàng thấy Vũ đứng tè bậy trước nhà thì nó cũng chỉ cỡ bằng ngón tay út và nhăn nhăn nhúm nhúm , nhưng nàng lại không ngờ rằng , " con chim" mà nàng vừa thấy lúc nãy lại dài và to đến vậy , có khi ngang quả chuối chứ chẳng đùa , lại còn thẳng đờ vương ra đằng trước , chứ không nhăn nhúm như ngày xưa , nhưng nàng đâu biết rằng , lý do mà chim Vũ lại cương lên như vậy là do Ngọc , cô bạn gái vừa đi về của Vũ , cứ mỗi lần nằm bên nhau , trò chơi thích thú của ngọc là mò mẫm chỗ ấy của Vũ và nhìn nó cương lên dần dần đến khi căng cứng và nổi lên khỏi lớp quần . Dù cũng ngại nhưng Vũ chưa bao h từ chối trò chơi nghịch ngợm ấy của Ngọc , vì lúc nào Vũ cũng cảm thấy sướng lân lân..

_ Chị hai , tui ...vào được không ... - tiếng vũ bên ngoài cửa

_ à...ờ...vào đi

mở cửa phòng, Vũ ngồi xuống cạnh chị , nhìn hai cái má đỏ ửng của Lan , Vũ biết chị đang còn xấu hổ ...

_ lúc nãy ...có gì ...mà ập vào phòng người ta vậy ...

_ hả...đâu có..có gì đâu ? - Thực ra nàng đã định qua đánh cho vũ một trận vì cái tội dám dắt bạn gái vào phòng , điều mà nàng cảm thấy thật quá lố lăng của lớp 9x thời này , nhưng nàng không biết rằng đây không phải là lần đầu , cũng bởi vì từ ngày nàng đi , không ai để tâm đến Vũ , nhưng nhờ có ngọc bên cạnh mà chàng cảm thấy đỡ cô đơn hơn .

_ không có gì à ...thật không

_ đã nói là không có gì mà - cầm cái gối , lan phang cho vũ một cái vào đầu

_ vậy thôi..em về phòng nha ...

_ à..khoan đã , từ nay cấm dẫn gái vào phòng nghe chưa ! - Lan nhìn vũ nghiêm khắc !

_ hơ...tại sao !

_ còn nói nữa , có gì xuống nhà nói , dẫn lên phòng đóng cửa lại làm gì , coi chừng tui đấy , tui mà bắt gặp làm chuyện gì bậy bạ là ăn đòn đấy !

_ cứ nghĩ xấu cho người tốt , tui có làm gì đâu !

_ ko làm gì thì lên phòng đóng cửa làm gì , sao ko dẫn xuống nhà !

_ thì phải để cho người ta có không gian riêng chút chứ !

_ nhưng mà nam với nữ , cứ ôm ôm ấp ấp vậy cũng xảy ra chuyên , hiêu chưa !

_ chuyện gì ! - vũ cố chọc tức chị

biết em đang cố trêu ngươi mình , cầm cái gối lan lên lan đánh vũ tới tấp

_ chuyện gì nè , láo nè, chừa chưa !

_chưa ! - giật cái gối ra khỏi tay lan , Vũ đè chị xuống và cù vào hai bên eo chị , làm lan giật thót người vì nhột

_ bỏ ra...hihi...nhột quá ...bỏ ra không...hihi....thằng quỷ

vẫn lì lợm , vũ mò tiếp lên hai bên nách lan làm nàng phải nằm úp xuống giường để né tay Vũ

_ chừa chưa ,dám đánh tui nữa không - nằm đè lên chị , tay vũ lại mò xuống eo nàng

_ thôi...á...hihi...nhột...bỏ ra không...thôi mà...tui thua...được chưa !

thấy mặt chị đỏ gay , và nước mắt trào ra vì cười , vũ thả chị ra . vừa thoát ra , Lan đã đè vũ xuống đánh em tới tấp , chụp hai tay chị , Vũ kéo lan ôm vào lòng...đánh vũ thêm mấy cái lấy lệ , lan cũng mềm ra trong tay em, ngước mặt lên , lan thấy Vũ đang nhìn mình âu yếm , chẳng khác gì ánh mắt những đôi tình nhân nhìn nhau..nàng vội úp mặt vào ngực vũ né tránh

_ hư lắm đấy nhé...bữa nay dám đánh lại tui à ! - nhéo vũ một cái , nàng trách em.

_ mới chút đã giận, hồi nhỏ chị đánh tui bao nhiêu lần mà tui có nói gì đâu .

_ thù dai quá há...h tính trả thù tui hả...

_ uhm...phải trả thù chứ , chị đánh tui đau đến h nè

_ xạo quá...đau chỗ nào đâu , ai biểu lì lợm chi ! đánh chừng nào hết lì thì thôi .

_ h mà chị đánh tui nữa là...

_ sao..dám làm gì hả...tính làm... - vừa nói nàng vừa ngước mặt lên thách thức em , nhưng bất ngờ , môi nàng và môi vũ lại chạm vào nhau...cả hai giật bắn người như có luồng điện chạy qua cơ thể , cả hai không biết đây có phải là cái mà người ta gọi là nu hôn không , nhưng cả vũ và lan đều nằm im bất động , không ai dám nhúc nhích ... đẩy em ra , nàng quay đi xấu hổ.

vũ cũng quay mặt sang ra sau , cậu không biết cậu vừa cướp đi nụ hôn đầu tiên của chị gái mình..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro