Chương 12: Tiến độ 12%

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đề nghị của Mei Mei nhìn như rất nhiệt tình nhưng thật ra lại làm cho người ta cảm giác không tốt.

Nhưng ngoài nhiệm vụ của hệ thống ra thì tình cảnh hiện tại của Rin đúng là tương đối bị động, thiếu tình báo, cũng thiếu tiền, Mei Mei tựa hồ nhắm trúng vào điểm này, đúng thời cơ mà đưa ra lời đề nghị hết sức hấp dẫn.

Từ phong cách ăn mặc trang điểm và bước chân của Mei Mei, có thể thấy cô không phải là một người thiếu tiền, ngược lại còn rất giàu.

—— một người biết rõ ràng cô là “Tội phạm” đang cực kỳ thiếu tiền, cũng không có đồ để thế chấp mà vẫn hào phóng cho cô vay.

Mei Mei tự xưng là thương nhân, nhưng cũng từng là giáo viên của cao chuyên, là người của giới chú thuật, chắc chắn quen biết Okkotsu Yuuta, nói không chừng còn gặp hắn ta trên đường. Nhìn thấy cô xuất hiện ở cửa hàng sencond- hand cũng không có gì kinh ngạc. Nếu cô không đồng ý đề nghị này của Mei Mei, có thể Mei Mei sẽ đem việc cô bán đồ để lấy tiền nói cho Okkotsu Yuuta biết, như vậy độ tín nhiệm của Okkotsu đối với cô chắc chắn sẽ giảm xuống, mang đến nhiều bất lợi cho sự phát triển sau này.

Một tràn suy nghĩ phân tích trào ra, Rin đã đoán được dụng ý của Mei Mei: “Lời nói này của cô không phải là đề nghị, mà là ‘ ép mua ép bán ’ có phải không? Tôi thực sự không có sự lựa chọn nào khác?”

Nếu tiếp nhận đề nghị của Mei Mei thì các các lợi ích của cô ít nhiều sẽ bị kiềm hãm. Mei Mei làm cột cho vay, cho cô- cựu “Nguyền rủa sư” vay tiền, đương nhiên cũng không phải việc quang minh chính đại gì.

Quả thật là giang hồ hiểm ác, nơi nơi đều giăng bẫy nhau.

Mei Mei toát ra một tia ngoài ý muốn, không kìm được cười: “Em quả thật rất thông minh…… Bất quá mượn tiền ở chỗ chị không cần định ra “Trói buộc”, về việc này em có thể yên tâm.”

“Hơn nữa chị cũng không cho vay nặng lãi, 50 vạn trở lên thì mặc kệ mượn kỳ hạn dài hay ngắn đều lấy lãi xuất mượn tiền của tư nhân, 3% không trả giá; dưới 50 vạn lãi xuất hàng tháng là 5%.”

Rin:…… Như thế này mà không gọi là cho vay nặng lãi??

“Không có “Trói buộc”, cô làm sao đảm bảo tôi sẽ trả tiền?” Cô hiếu kỳ nói, “Tôi lại không có bất động sản để thế chấp, chẳng lẽ lấy mạng tôi ra thế sao?”

Mei Mei nghe thế lại cười, bỗng nhiên đến gần cô một bước, hơi hơi cúi người, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được nói: “Em nói đúng, mạng của em đúng là rất đáng giá.”

… lượng tin tức của lời này quả thật có chút lớn.

Kỳ thật mượn tiền đối với Rin không phải chuyện gì xấu, cô không sợ trả không nổi, bởi vì tiền có thể sinh ra tiền, sợ nhất chính là trên tay không có tiền.

Vấn đề là mượn nhiều hay ít.

Mượn một trăm triệu thì chuyện này lập tức kết thúc, hơn nữa Mei Mei không phải đối tượng công lược, muốn đổi tích phân, các mục tiêu công lược khác phải trả cho cô ấy, hơn nữa rủi ro của loại phương thức này cũng không quá xác định. Mượn quá ít lãi quá cao lại không được việc.

Rin tự dặn lòng nhất định phải cẩn thận, sau đó nói với Mei Mei mượn một trăm vạn.

Không có lựa chọn khác, huống hồ này số tiền đối với cô cũng có chỗ hữu dụng.

“Đúng là em đáng yêu nhiều hơn so với trước đó nha.” Mei Mei nhanh chóng viết xong hợp đồng và chi phiếu, thỏa mãn nở nụ cười, cúi người nhẹ nhàng sờ vào tóc mai của Rin, ở bên tai cô nghiền ngẫm nói: “Nếu như vẫn không nhận được nó, vậy thì em chính là người của chị nha.”

??

Đem đống chi phiếu cất thật kỹ, Rin từ biệt Mei Mei, lần theo đường cũ trở về cửa hàng nội y, tùy tiện chọn vài món đắt nhất, mở hệ thống ra để xác nhận tích phân: 35,017/100,000,000.

Tiền Mei Mei cho mượn quả nhiên không tính, tiền bán được từ mấy món đồ kia cũng không.

Nhưng mà thuộc tính giao diện của Rin lại có thay đổi, tài sản cá nhân cuối cùng cũng không chỉ có một cái trứng, mà biến thành 1,000,950.

Rin vừa lòng cười, cảm thấy hệ thống lúc này đã có thể sửa tên rồi, không phải là《 yêu đương cùng chú thuật sư 》, mà là 《 kiếm tiền cùng chú thuật sư : )

·

Tại tiệm cà phê ở phố đối diện, thiếu niên áo trắng tay cầm một ly cà phê nóng ngồi dựa gần cửa sổ, một chân tùy ý cong lên, chân khác chạm đất, vừa thanh thản uống cà phê vừa gọi điện thoại.

“Nhiệm vụ bên này vừa mới kết thúc, có cần tớ qua giúp một tay không?” Zenin Maki ở đầu dây điện thoại bên kia nói.

“Không có việc gì, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, tớ ở đây có thể ứng phó được mà.” Okkotsu Yuuta buông cà phê, nhìn chăm chú vào dòng người tới lui ở đối diện, ngữ khí không thể nghe ra bất cứ cảm xúc gì, “Lúc bình thường khi hai người ở chung, cậu có phát hiện ra điểm gì đặc biệt không?”

“Trừ việc mất trí nhớ, tính tình so với lúc trước cũng không thay đổi gì nhiều.” Zenin Maki nói, “Sao thế, cậu phát hiện ra cái gì khác thường sao?”

“Cũng không có.” Okkotsu Yuuta vuốt ve ly cà phê, ánh mắt buông xuống, không biết suy nghĩ điều gì.

“Yuuta, có phải cậu rất mệt mỏi không?” Zenin Maki hỏi, “Cậu bận rộn như vậy còn phải dành thời gian ra trông chừng Rin, thật sự không cần tớ giúp đỡ sao? Loại chuyện đưa nữ sinh đi dạo phố thế này tớ mới là người thích hợp hơn cậu, không phải sao?”

Okkotsu Yuuta giật giật môi, tầm mắt chuẩn xác bắt lấy mái tóc đen của thiếu nữ con phố đối diện, hắn nói với Maki: “Không có việc gì, cậu ta ra rồi, đợi mua xong là có thể trở về, cậu cứ yên tâm.”

Nói xong hắn nhanh chóng đem cà phê uống hết, nắm túi kiếm đeo lên vai đứng dậy, sau đó nghe được Maki ở đầu dây bên kia trêu chọc một câu ——

“Cảm giác như một buổi hẹn hò thật.”

Okkotsu Yuuta sửng sốt, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, thiếu nữ tóc đen đang đi đến chỗ hắn.

Hắn bất đắc dĩ nói: “Maki-san, đừng nói giỡn……”

Nói xong hắn cúp điện thoại.

“Tôi mua xong rồi.” Rin xách túi bước vào cửa, đưa tiền lẻ cho hắn.

Okkotsu Yuuta tiếp nhận vài đồng tiền lẻ ít ỏi, hỏi: “Hóa đơn đâu?”

Rin: "Hả? Hóa đơn gì?”

Okkotsu sửng sốt: “… Cậu không bảo bọn họ đưa hóa đơn sao?”

“Không có.” Rin đứng ở đó mắt to trừng mắt nhỏ.

“……” Môi Okkotsu Yuuta mở ra lại đóng lại, cuối cùng cứng đờ, có chút vô ngữ, “…… quên đi.”

Lực chú ý của Rin bỗng nhiên bị menu hấp dẫn, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm số đồ uống rực rỡ phía trên,  bất động thanh sắc liếm môi.

Okkotsu Yuuta nhét điện thoại di động vào túi, quét mắt nhìn cô xem menu, thấp giọng hỏi: “Muốn uống?”

“Có thể chứ?” Rin chớp đôi mắt nhìn về phía hắn.

Okkotsu cảm thấy bộ dáng thành khẩn này của cô chút buồn cười, cũng không biết lúc trước là ai dõng dạc nói muốn ăn hết một trăm triệu.

“Muốn uống thì uống, một ly cà phê mà thôi.” Hắn lập tức đi về phía quầy.

Rin lần này vậy mà không có chọn loại đắt nhất, giá cả cũng không chênh lệch quá nhiều, không thể xoát phân, chỉ có thể uống đỡ ghiền thôi.

“Xin hỏi hai người muốn một ly caramel macha sao?” nhân viên cửa hàng nhìn thấy hai người đi cùng nhau, lập tức bật chế độ chuyên nghiệp: “Cửa hàng chúng tôi có phần ăn dành cho các cặp đôi, mua hai ly giảm 10%, hai người có muốn suy xét không ạ?”

Okkotsu Yuuta nâng mí mắt lên, không mặn không nhạt mở miệng: “Ai nói chúng tôi là một cặp?”

Ngữ khí của hắn thực nhẹ, khóe miệng mang theo nụ cười lễ phép ôn hòa, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác áp bách.

Nhân viên cửa hàng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi……”

Rin đột nhiên nói: “Muốn muốn muốn!!”

Okkotsu:?

Cuối cùng hai ly đều do Rin uống……

Okkotsu Yuuta chịu thua nhìn cô một tay một ly, hoài nghi dạ dày của cô là một cái động không đáy.

“Ngon quá.” Rin uống một ngụm liên tiếp một ngụm, ngay cả hơi thở cũng phảng phất hương thơm của cà phê, cô đem ống hút quấy bơ để vào trong miệng, dáng vẻ kia giống như đang ngậm lấy nụ hoa.

Okkotsu Yuuta thu hồi tầm mắt, tăng tốc đi lên phía trước cô: “Mua xong rồi thì trở về.”

Rin ném ly vào thùng rác, liếm môi, trở về?

Cô còn chưa xoát đến sáu chữ số đâu: )

Hơn nữa vất vả lắm mới được ra ngoài một chuyến, lần sau còn không biết là khi nào, nên đương nhiên không thể qua loa.

“Chưa mua xong.” Cô nói.

Okkotsu Yuuta “……” Quay người lại, không nói nên lời, “Còn muốn mua cái gì?”

Ăn dùng mặc đều mua rồi, cô còn muốn mua gì?

Rin đưa tay ngang trán nhìn Hãng phim Universal cách đó không xa: “Đã lâu rồi chưa đi xem phim nha.”

“……”

“Nghe nói Tokyo Disney không tồi chút nào, tôi còn chưa có đi đến đó nữa.”

“……”

“Không biết công viên Ueno bây giờ còn thiên nga đen không nhỉ ?”

“……”

Okkotsu Yuuta hít một hơi “Cậu cho rằng chúng ta đang ——”

Lời nói chưa dứt đã nghẹn lại, hai từ “Hẹn hò” này hắn nói không nên lời.

Không khỏi nhớ tới lời trêu chọc của Zenin Maki, vẻ mặt của hắn giống như mới vừa ăn một tấn muối, chỉ hy vọng Gojo-sensei giây tiếp theo có thể từ Ngục Môn Cương trở về, cứu vớt hắn ra khỏi nước sôi lửa bỏng.

....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro