Chương 28: Tiến độ 28%

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ hệ thống ấm áp nhắc nhở: sau khi hảo cảm đạt 70, vì tránh những phiền toái không cần thiết, kiến nghị ký chủ chỉ nên tấn công một mục tiêu, khi hảo cảm đủ 100 thì tích phân sẽ tự động biến thành vĩnh cửu, sau đó xóa bỏ toàn bộ hảo cảm ]

* chú ý: Hảo cảm về 0 sẽ không thể tiếp tục công lược.

Rin nhìn hệ thống nhắc nhở, lâm vào trầm tư.

Bởi vì mục tiêu công lược không chỉ có một người, nếu tất cả đồng thời đều tới 70 thì có khác gì một chân đạp n thuyền đâu chứ.

Cho nên hệ thống đề nghị chỉ tập trung công lược một người cũng coi như hợp tình hợp lý.

Mà khi hảo cảm đầy 100 sẽ đổi thành tích phân vĩnh cửu, hảo cảm lại biến về 0, như thế vừa có thể thuận lợi rời khỏi thế giới này, vừa có thể khiến đối phương không bị tổn thương.

Nói cho dễ hiểu thì kịch bản là thế này [sau khi yêu đương ngọt ngào với nhân vật chính, tôi đột nhiên ấn nút biến mất, đem tất cả kỷ niệm hóa thành con số 0].

Anh là anh, tôi là tôi, sau khi tôi đi hảo cảm của anh sẽ tiêu biến hết, ký ức cũng không cánh mà bay, anh đi đường anh tôi đi đường tôi.

Như vậy thì không đau khổ nữa, bởi vì quên đi hết sẽ không đau, không phải con người có câu nói: ký ức là di sản của quá khứ còn sự nuối tiếc là nỗi đau của ký ức sao.

Rin cảm thấy thiết lập này rất có đạo đức.

Ít nhất có thể giảm bớt một chút áy náy. Giống như Kamo Noritoshi, cô biết rằng đại đa số hảo cảm của hắn đều dành cho nguyên chủ, cô vẫn đang hưởng ké cô ấy.

Như vậy, ổn không?

Chắc là ổn.

Tất cả là vì tích phân mà!

Kamo Noritoshi là ba sao, nếu có thể xoát đến 100 điểm hảo cảm, sẽ là 30×1000=30, 000, không hề ít đâu.

Tuởng tượng không khỏi nhớ tới Getou Suguru, hẳn là do đã ở cạnh hắn một khoảng thời gian, hắn là năm sao khó khăn, hảo cảm cũng chỉ có 43, nếu có thể xoát đến hơn 70 thì có thể đổi 10.000 tích phân, tổng cũng hơn 3 vạn.

Còn Okkotsu Yuuta tận bảy sao...... dẹp đi, hiện tại cô không muốn nghĩ tới, tốt nhất vẫn nên tiếp tục xoát tiền.

Nếu vậy thì mục tiêu hàng đầu là Kamo Noritoshi, xoát đến 100 thì có thể nói lời tạm biệt.

Rất tốt, cuối cùng cũng đã có hướng đi, loại bài tập này quá khó nhằn với một người không có kinh nghiệm yêu đương như cô.

Nhưng mà không ăn thịt heo thì cũng đã từng thấy heo chạy, cô có thể học tập mà.

Cũng may điện thoại có internet, Rin ở trên mạng lục soát cái gọi là [ bí quyết hẹn hò ], vẫn luôn "Ra sức học hành" đến hai giờ sáng...... Sau đó bi ai phát hiện mình thật sự không hiểu nỗi những thứ này.

Cô phát điên xoa tóc, nhìn thấy vài sợi tóc mỏng manh rơi trong tay.

...... khá lắm, hóa ra yêu đương cũng có thể khiến người ta trọc đầu.

Rin uống ít nước trên bàn, có lẽ chiều nay ngủ quá nhiều nên cô không thể ngủ nữa, quyết định đi dạo.

Vừa ra khỏi cửa liền bị không khí lạnh lẽo ập vào người, sân trường rạng sáng một mảnh yên tĩnh, không nghe thấy tiếng người, chỉ có tiếng gió xào xạt nhẹ lay lá cây.

Hoàn cảnh an tĩnh mát lạnh rất thích hợp để suy ngẫm, cô đeo tai nghe, coi tử vi 12 cung hoàng đạo, dựa theo hướng này mà phân tích bao lâu nữa mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.

100 điểm hảo cảm của mục tiêu 3 sao có thể đạt được 37, 000 tích phân, năm sao là 307, 000, năm sao trở lên là 3, 007, 000......

Thở hết nổi.

Thô sơ mà tính toán một chút, muốn nhanh chóng đạt 1 trăm triệu tích phân, thì cần phải có nhiều hảo cảm của đối tượng trên năm sao, nhưng cô còn chưa gặp nhiều đối tượng như thế.

Mà mục tiêu trên năm sao trước mắt chỉ có Okkotsu Yuuta thôi....

Nghĩ mà xem, cô mới đến thế giới này chưa đầy hai tuần, xoát 80.000 tích phân, bốn bỏ lên năm, làm tròn thành 100,000... vậy trung bình một ngày cô kiếm được 7,000 tích phân.

Hahahaha, với tốc độ này thì 39 năm sau là hoàn thành nhiệm vụ.

......39 năm!!!

Tuyệt đối không được.

Hảo cảm quá ít! Tiền cũng quá ít!

Sau này phải nỗ lực hơn nữa.

Cô hít sâu một hơi, để khí lạnh tràn vào phổi, bắt đầu chạy chậm, muốn tập thể dục để giảm bớt phiền não.

Nhưng mà tục ngữ có câu đi đêm có ngày gặp ma. Rin lang thang không mục đích chạy vòng quanh sân thể dục không gặp quỷ, nhưng lúc xuống sườn núi lại đụng phải một tên Tử Thần vừa làm nhiệm vụ về....

2 giờ 50 phút sáng, sân trường cực kỳ yên tĩnh, ánh đèn thưa thớt ở trên đường núi chiếu ra ánh sáng, thiếu niên đi ra từ bóng đêm, vóc người rất cao, khỏe mạnh thong dong, trên vai treo túi kiếm, ngón cái đặt trong túi quần, vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn cô.

Rin tháo tai nghe xuống, vẫn chủ động nói, "Về trễ thật."

Tiếng bước chân của thiếu niên không lớn không nhỏ, đến trước cô, dưới ánh đèn u ám liếc cô một cái, "Mộng du?"

Rin cúi đầu nhìn áo ngủ trên người mình, vốn lúc nãy chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí nên cũng không thay ra, "Nằm mơ thấy tử thần, bị dọa không ngủ được." Cô nói.

"......" Okkotsu Yuuta nghe xong phản ứng đầu tiên là nhíu mày, trong lòng thấy kỳ lạ.

Hắn dời tầm mắt, tiếp tục đi, "Mau về đi, nếu không tôi lại tưởng rằng cậu muốn chạy trốn."

Chữ 'lại' này nói ra rất tự nhiên.

Nhưng Rin cũng không muốn cãi nhau với hắn, mặc dù tử thần rất đáng ghét nhưng lại là một cái công cụ siêu siêu béo bở.

Giá trị to lớn! Siêu cấp! Công cụ!

Hơn nữa hắn còn có tiền!

Rin chăm chú nhìn bóng dáng hắn, ánh mắt giống như đang nhìn một khối thịt mập mạp.

Okkotsu Yuuta đi vài bước thì phát hiện cô không theo kịp, hơi dừng lại quay đầu liền đối diện với một đôi mắt sáng rực như sao.

Hắn sửng sốt một chút.

"Làm sao vậy?"

Đại khái bởi vì chưa từng nhìn thấy ánh mắt này của cô nên hắn hơi không tự nhiên, nói chuyện rất nhanh.

Rin vội thu liễm biểu tình, chấp tay ra sao giở vờ nói.

"Kusakabe- sensei nói án tử tạm hoãn cũng có thể làm nhiệm vụ."

"Làm nhiệm vụ?" Okkotsu Yuuta dùng đuôi mắt nhìn cô, "cậu không có thuật thức, cậu nghĩ rằng chút chú lực Getou Suguru khuếch đại này có thể thanh tẩy bao nhiêu chú linh?"

"Vậy cậu giải phong ấn cho tôi đi." Rin thử nói.

Ai ngờ thiếu niên không chút do dự cự tuyệt: "Tuyệt đối không thể."

Rin: "......"

"Trừ khi..." Hắn ép giọng nói trầm xuống, "Chúng ta định trói buộc."

Nghe thấy hai từ khó chịu này, mặt Rin nháy mắt trầm xuống, "Không thèm."

Okkotsu Yuuta nhìn đèn đường nhấp nháy, nói: "Vậy không có cách nào."

Rin hít sâu một hơi, vẫn không muốn từ bỏ: "Không phải mấy người đang truy bắt Getou Suguru à? Tôi cũng coi như vật thí nghiệm của hắn, sao không thử bắt tôi làm mồi nhử này?"

"......" Okkotsu Yuuta không nói chuyện, giống như đang suy xét tính khả quan của câu này.

Rin thấy hắn có hứng thú, tiếp tục nói: "Getou Suguru sẽ có nhiều hành động hơn nữa, dựa vào tốc độ thí nghiệm này thì hẳn sẽ rất thiếu thốn nhân lực, dù sao sau này chúng ta không chỉ phải chiến đấu với chú linh."

[ Okkotsu Yuuta hảo cảm +1]

...... ồ?

Rin có chút vui vẻ, xem ra Okkotsu rất tán thành đề nghị này, tuy rằng ngoài miệng chưa nói gì.

Nhưng mà giây tiếp theo......

[ Okkotsu Yuuta hảo cảm -1]

Rin: "......"

Nói thật, cô đã quen rồi.

Cho dù không âm nhưng hảo cảm của Okkotsu vẫn nhảy nhót thất thường như vậy.

Không nhịn được xem xét hảo cảm hiện tại của hắn, ồ, là 3, còn ổn.

"Có phải cậu muốn làm chuyện xấu không?" Okkotsu Yuuta sâu kín hỏi.

Rin cười, nghiêng đầu nhìn hắn: "Tôi thì có thể làm chuyện gì? Cậu nói xem."

Okkotsu Yuuta giật giật môi lại nhắm lại, không tự chủ nhớ đến văn phòng hôn nhân hôm ấy.

"Sao cậu lại có điện thoại mới?" Hắn bỗng nhiên chuyển sang chủ đề khác, vẫn dùng ngữ khí chất vấn hỏi, "Getou Suguru cho?"

Rin nghĩ thầm Getou Suguru làm gì có tiền mua điện thoại cho cô, nhưng cô không nói ra, miễn cho hắn biết được cô đang có tiền.

Cô nói: "Cắt tóc bán."

"......" Okkotsu Yuuta mặt liệt nhìn cô, tưởng hắn là đồ ngốc à?

"Sao vậy, không được hả?" Rin nói, "Cậu có thể lấy lưỡi hái chém rau củ, tôi thì không thể cắt tóc bán sao?"

Okkotsu Yuuta: "Sao cậu không nói mình bán thận luôn đi?"

Rin không cho là đúng: "Thận rất quan trọng đó, tôi không muốn tuổi trẻ mà lại suy kiệt như cậu đâu."

"......" Okkotsu Yuuta cảm thấy ba hoa với Rin chính là hành động ngu xuẩn.

Bất tri bất giác đã đi đến phòng ngủ, bởi vì đêm khuya nên hành lang chỉ có một hai ngọn đèn, cái bóng của hai người in lên lớp tường phía sau.

Rin phát hiện Okkotsu Yuuta cố tình thả nhẹ bước chân, ngay cả mở khóa cũng vô cùng yên lặng.

Nhưng trên thực tế phòng ngủ ở cao chuyên cách âm tương đối tốt, bây giờ lại là thời điểm say ngủ, khả năng ảnh hưởng đến người khác vô cùng thấp.

Thính lực của cô là ngoại lệ, đôi khi nửa đêm sẽ nghe tiếng mở khóa chầm chậm ở cách vách, cũng nhận ra hắn cố ý làm vậy.

Lần trước đúng là cô chơi xấu nói phòng hắn cách âm kém, nhưng hành động này của Okkotsu làm Rin có hơi cảm động.

"Okkotsu Yuuta." Cô bỗng gọi đầy đủ họ tên hắn.

Okkotsu Yuuta vừa định mở cửa khẽ khựng lại, dường như đây là lần đầu cô gọi tên hắn, bởi vì xung quanh quá mức an tĩnh nên giọng nói của Rin nghe qua rất nhu hòa.

[ Okkotsu Yuuta hảo cảm +1]

"......" Rin rất tự giác chờ nó giảm.

Nhưng mà không có. Hắn banh mặt ra, một bộ 'tôi đây rất không muốn nói chuyện với cậu', lạnh lùng hỏi có chuyện gì.

Rin nói: "Cậu đi làm nhiệm vụ có đói không? Muốn ăn gì không?"

"......"

Okkotsu Yuuta nhíu mày, trên mặt viết mấy chữ 'cậu đang nói mê sảng gì đấy?'.

Rin chỉ phòng mình: "Cơm nắm của Inumaki vẫn còn, tôi có thể miễn cưỡng chia cho cậu một cái."

"Tôi ăn rồi." Okkotsu Yuuta lãnh đạm quay đầu đi.

Rin lại nói: "Hôm nay tôi nhìn thấy em gái cậu, con bé rất đáng yêu."

Okkotsu Yuuta "ừm" một tiếng, mở cửa xong liền đi vào, tỏ vẻ không muốn nhiều lời.

"Được rồi, thật ra tôi có chuyện muốn hỏi." Rin ở phía sau hắn nói.

Tay Okkotsu Yuuta dừng ở trên tay nắm, dùng khóe mắt liếc cô, rất không kiên nhẫn.

"Thứ bảy tôi muốn ra ngoài."

"Làm gì?"

"...... quên mua sào phơi đồ." Rin lấy cớ.

Okkotsu Yuuta hơi hơi nghiêng đầu: "Chỉ như vậy?"

"Ừm, sào phơi đồ rất quan trọng, hôm nay tôi không phơi quần áo được."

"Không cần, tôi có." Okkotsu Yuuta nhanh chóng vào phòng lấy một cái sào phơi đồ, "Không dùng nữa, cho cậu."

Nói xong hắn xoay người muốn đóng cửa.

Rin cầm sào phơi đồ nhìn nhìn, hình dáng rất bình thường không có gì đặc biệt, còn không thể dài ra, hắn quyết tâm không để cô xuống núi đến vậy ư.

"Không được." Cô nói, "Của cậu quá ngắn."

"......"

Okkotsu Yuuta đột nhiên dừng lại, quay đầu trừng cô.

Rin: "?"

Lại nói sai gì à?

......

Sau khi bị cửa đập vào mặt, Rin cảm thấy người nào đó hẳn là thức quá khuya dẫn đến đầu óc không bình thường, vì thế tự mình về phòng.

Tuy hảo cảm của Okkotsu Yuuta không còn âm nhưng cũng không hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, cách duy nhất để xoát hảo cảm của hắn là để hắn bớt đề phòng cô, nhưng bảy sao quá khó, đầu cô đau vô cùng.

Lại xem thông báo.

* Okkotsu Yuuta tặng ngài sào phơi đồ, giá trị 1728 yên, đổi thành 1728 tích phân.

Ha hả.

Rin tắt hệ thống, có chút buồn ngủ, vì thế ngủ 1 giấc đến giữa trưa.

Bởi vì Internet còn mở nên điện thoại không ngừng run, Rin giãy giụa trong chăn, đưa tay mò mẩm điện thoại.

Đầu tiên là Kamo Noritoshi, hắn nói thứ bảy lại có nhiệm vụ đột xuất, hỏi cô có thể dời đến tối thứ sáu không.

Rin nói có thể.

Tắt di động, ngựa quen đường cũ xem xét tích phân: 92, 032/100, 000, 000.

Sáu số tích phân gần ngay trước mắt, Rin tức khắc tỉnh táo tinh thần, đi rửa mặt.

Khóa học của năm 3 kỳ thật rất ít, buổi sáng hôm nay không có tiết, sau khi tập thể dục buổi sáng xong thì cô mở GPS, muốn tìm hiểu cấu trúc ngôi trường.

Đường để xuống núi chỉ có một, cũng có thể đi đường vòng, nhưng phiền toái nhất là kết giới ở cao chuyên, ai vào ai ra đều được ghi lại rõ ràng.

Hôm qua cô đã nói là muốn thứ 7 đi, tên tử thần tâm cơ kia có lẽ đã cảnh giác rồi.

Nhưng hiện tại Kamo Noritoshi sửa thành thứ 6 cũng rất thuận tiện. Okkotsu Yuuta làm đặc cấp chú thuật sư nên đương nhiên không thể ngây ngốc trông chừng cô hoài, Rin định đi tìm Kusakube xin một chút.

Chú lực không nhiều, thuật thức không có, cô ra ngoài một chuyến cũng đâu thể hủy diệt thế giới đâu.

Lúc đang cân nhắc, Line bỗng nhảy ra thông báo.

【' lá trúc siêu khó ăn ' đã gửi lời mời kết bạn 】

Rin chớp chớp mắt, người dùng này dựa vào vị trí của cô để gửi thông báo à.

Chậc chậc chậc, cái tên này không ngờ lại là biệt danh của Panda.

Rin nhấn đồng ý.

[ Panda hảo cảm +1]

Ồ, quả nhiên.

【 lá trúc siêu khó ăn: [ Panda thăm dò gif]】

【 người dùng này không tồn tại: hi, bạn học Panda. 】

【 lá trúc siêu khó ăn: cậu là Rin sao? [ buồn cười ] gif】

【 người dùng này không tồn tại: Đúng vậy. 】

【 lá trúc siêu khó ăn: à hú hú hú! Tớ đã nói cái id này nhất định là của cậu, vậy mà Toge lại không tin ~[ nhộn nhạo gif]】

Rin yên lặng bày tỏ cảm xúc, sau đó dùng emoji [ ha ha ] bắn qua cho hắn.

Chỉ là hơi tò mò Panda đánh chữ thế nào.

Tạm thời rời khỏi khung chat, click mở những id gần đó, tìm tòi một chút, danh sách xuất hiện một đống tên: ' cơm nắm ăn ngon thật ', ' tôi là Maki ', ' hôm nay cũng không muốn dậy sớm ', ' Kamo Kiyomitsu ', 'Yumi·lucky'.

Ngoại trừ ' hôm nay cũng không nghĩ dậy sớm ' thì toàn bộ đều rất dễ đoán, dùng phương pháp loại trừ liền biết được cái id này là của ai.

Rin gửi lời mời kết bạn đến tất cả.

【 lá trúc siêu khó ăn: đúng rồi, hôm nay bọn tớ nhận được nhiệm vụ ở Hatchobori, cậu có kế hoạch gì chưa? 】

【 người dùng này không tồn tại: Không có, án tử tạm hoãn có thể có kế hoạch gì..】

【 người dùng này không tồn tại: mọi người đều đi hết sao? 】

【 lá trúc siêu khó ăn: Chỉ có Toge đi với tớ, nhiệm vụ của Maki khá xa, Yuuta cũng có việc cần làm. 】

【 lá trúc siêu khó ăn: tớ muốn nhờ cậu giúp đàn em khóa dưới luyện tập một chút á. ps: Kiếm pháp gì mà giỏi ghê. [ Gojo Satoru giơ ngón tay cái.jpg]】

Rin thả biểu tượng cảm xúc, cắn môi hỏi về kế hoạch tuần này của bọn họ, dọc đường đi, Panda liên tục bày tỏ một làn sóng bất bình rằng hắn cảm thấy mình không được coi trọng.

Bởi vì giá trị hảo cảm khá cao nên họ đều yên tâm giao Okkotsu Yumi cho cô, không mãi nghi ngờ như Okkotsu Yuuta, an ủi cô đừng cảm thấy mình vô dụng, sau này chắc chắn sẽ có cơ hội làm nhiệm vụ.

Rin không biết mình phải biểu hiện tốt đến mức nào, có khi cô phải xoát hảo cảm của tử thần đến chết.

Nhưng mà hảo cảm hiện tại Okkotsu Yuuta là 4, có cũng như không, chả khác nào zero tròn trĩnh.

Nhưng thông qua buổi trò chuyện này mà Rin biết được kế hoạch của Okkotsu Yuuta tuần tới: thứ sáu hắn có nhiệm vụ ở nơi khác, nhanh nhất cũng phải sáng thứ bảy mới về.

Thấm thoát đã đến thứ 6, Rin đúng giờ tiến vào văn phòng của Kusakabe, dùng lời lẽ tình cảm, diễn xuất hoa mỹ, nước mắt lã chã để bày tỏ khát vọng đối với cuộc sống bình thường của mình, cái gì mà cứ bị vây nhốt ở đây sẽ nhanh chóng phát điên, chém gió đến mức Kusakabe há mồm, kẹo dính ở đầu lưỡi mãi không rớt được.

"Thầy ơi, mau uống đi." Rin đưa nước trên bàn cho hắn.

Kusakabe uống một ngụm, bỏ kẹo qua vào một cái ly rỗng, thở dài với cô.

Rin ánh mắt sáng quắc nhìn hắn.

Kusakabe không chịu nổi đôi mắt nhiệt liệt như vậy, rối rắm một phen hỏi: "Thật sự chỉ muốn đi chơi sao?"

"Vâng, thật ra em có hẹn với Noritoshi, thầy biết đó, khó khăn lắm mới gặp người nhà......"

"Em muốn gặp người thân?" Kusakabe gật gật đầu, "Cũng không phải không thể, chỉ là gần đây bên ngoài hỗn loạn, thầy không nghi ngờ em làm chuyện xấu mà lo lắng cho an nguy của em......"

"Thưa thầy, để em đưa cô ấy đi."

Lúc này, sau cửa đột nhiên vang lên tiếng nói, thiếu niên nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

Rin chửi thầm trong bụng, nhìn thiếu niên áo trắng bước đến gần cô.

...... không phải hắn đi công tác, mai mới về được à?

Khi nãy cô diễn quá nhập tâm, không chú ý tiếng bước chân bên ngoài, sợ là hắn đã nghe thấy cả rồi......

"Yuuta về sớm vậy?" Kusakabe hỏi.

"Vâng, hoàn thành nhiệm vụ xong thì cấp tốc trở về, em cũng đã báo cáo xong rồi." Okkotsu Yuuta đút tay vào túi, thoáng nhìn Rin, "Nếu như cậu muốn ra ngoài thì phải có người giám sát đi theo."

Kusakabe cuối cùng cũng yên tâm: "Vậy phiền em, Yuuta. Rin, tốt rồi nha."

Rin: "......"

Tốt tốt tốt! Tốt con khỉ???!

Đã gần tới chạng vạng, ánh nắng chân trời nhu mỳ kỳ lạ, mây trắng đỏ hồng tầng tầng lớp lớp, rất thích hợp ra ngoài.

Rin nhanh chóng bước ra khỏi khu dạy học, đi xuống chân núi, bước chân phía sau không nhanh không chậm đuổi theo.

Đi được nửa đường, cô rốt cuộc chịu không nổi quay đầu lại, hiếm khi nghiêm túc nói với hắn: "Bạn học Okkotsu bận trăm công ngàn việc, không cần cậu nhọc lòng đâu, mau về nghỉ ngơi đi ha, tôi tuyệt đối không làm gì ngu ngốc."

Okkotsu Yuuta ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục đi xuống, thờ ơ : "Không sao, không bận, không nhọc lòng."

"Người giám sát nghĩa là cái gì cũng phải giám sát à? Tôi ra ngoài thăm người thân chứ có phải hủy diệt thế giới đâu?"

"Sao hôm nay cậu kích động vậy?" Okkotsu Yuuta dừng lại, nhìn cô, "Chỉ là một chuyến đi mà thôi, sao cậu lại nhất quyết không cho ai theo cùng, rốt cuộc cậu muốn làm gì? Hay là nói cậu đang mưu tính chuyện gì?"

Hắn đè thấp giọng nói cảnh cáo, Rin lại tức đến bật cười.

"Tôi đi gặp Kamo Noritoshi."

Okkotsu không dao động: "Ừm, sau đó?"

"Sau đó, tôi muốn hẹn hò với anh ta." Cô nói, ngước mắt nhìn, "Thế nào, cậu còn muốn đi nữa không?"

....

(thật ra toàn văn là no couple, còn là OE, nhưng thiếu niên Okkotsu là đứa có nhiều hint nhất)









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro