Chương 56: Tiến độ 56%

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Độ hảo cảm tăng một cách vi diệu khiến tâm tình Rin cũng vi diệu theo.

Cô xem xét hảo cảm trước mắt của Gojo Satoru: 50.

“Gojo- sensei, thầy rất muốn bị em đánh sao?” Rin đeo kính râm của hắn lên, giơ giơ cằm.

Nhưng mà trước mắt lại tối sầm —— ở bên dưới kính râm cái gì cũng không thấy.

“Từ từ, kính râm kiểu gì vậy?”

Rin định tháo kính xuống để nhìn rõ xem chuyện là thế nào, kết quả liền thấy gương mặt phóng đại của Gojo Satoru.

“Hửm? Muốn đánh thầy à?” Gojo Satoru để sát vào mặt cô, khóe môi treo tươi cười mang theo vài phần ý muốn diễu võ dương oai, “Tới thử xem?”

Đánh một cái thầy có tăng độ hảo cảm không? —— Rin muốn hỏi như vậy.

Chậc chậc chậc, có vô hạ hạn thì ghê gớm lắm hả?

Rin dùng chiến thuật ngửa ra sau nhằm kéo dài khoảng cách, cuối cùng không ra tay mà hỏi: “Gojo- sensei, quên hỏi chuyện này, rốt cuộc thầy hơn hai mươi hay hơn ba mươi rồi?”

Số liệu hệ thống đều để dấu chấm hỏi, đại khái bởi vì Gojo Satoru bị phong ấn một năm, tình huống đặc thù, dẫn tới hệ thống không thể tính toán chính xác.

Gojo Satoru suy tư một chút, không đáp mà hỏi lại: “Hơn hai mươi tuổi và hơn ba mươi tuổi có gì khác nhau sao?”

Rin cười: “Khác, dĩ nhiên khác nhau rất lớn. Bởi vì đàn ông đến chết vẫn là thiếu niên, hơn ba mươi tuổi mới vừa thành niên, nếu thầy còn chưa tới 30 thì đó là vị thành niên.”

“……” Giáo viên vị thành niên bị dỗi đến thương tích đầy mình, nhưng ý cười bên môi vẫn chưa hề thuyên giảm, mặt mày cũng cười tủm tỉm, tựa hồ vô cùng hưởng thụ sự công kích của cô.

Điều này lại làm cho Rin không hề có chút cảm giác thành tựu:(

Buổi trình diễn pháo hoa bất tri bất giác đã hạ màn, nhóm người chưa đã thèm bắt đầu ầm ĩ, Gojo Satoru rút kính râm từ trong tay cô đeo lên, bỗng nhiên nói: “Thầy đi trước.”

Rin: “Hả?”

“Đột nhiên có điểm việc gấp ấy mà.” Gojo Satoru cảm nhận được gì đó, trong mắt xẹt qua tia khác thường, liếc mắt về một hướng.

“Là chú linh sao?” Rin hỏi, “Em cũng đi.”

“Không không không, em đi sẽ ảnh hưởng đến thầy, lại chưa có thông tin xác định không biết có phải đơn thuần là chú linh không, Rin cứ tiếp tục ngốc ngốc ở đây chơi hoặc bắt xe về đi nhé ~”

Rin không thèm: “Nhưng mà chúng ta còn chưa đi sân băng mà.” Vẫn chưa xoát đủ tích phân đâu!

Gojo Satoru ấn ấn cái trán của cô: “Lần sau nhất định.”

Rin: “……”

Hình như Gojo Satoru thật sự có việc gấp, hơn nữa tình huống còn không đơn giản, Rin rất tò mò. Nhưng lần này thái độ Gojo Satoru kiên quyết, tay ôm eo cô đưa đến bờ liền cất bước xoay người rời đi.

Rin không quên gọi hắn: “Đợi chút đã!”

Hắn quay đầu nhìn qua.

Rin nói: "Sinh nhật vui vẻ.”

Gojo Satoru sửng sốt, giương môi cười, bước trở về, duỗi tay nhéo mặt cô lại cọ cọ mũi cô, không nói gì, xoay người quay đầu vứt một nụ hôn gió cực kỳ sáng lạn đẹp trai, chân dài ba mét nhảy lên mặt hồ.

Cơn gió thổi tung áo khoác của hắn, giống hệt như nam chính của một bộ tiểu thuyết lãng mạn.

Thấy hắn đi rồi mà không tăng độ hảo cảm, Rin cảm thấy cái câu sinh nhật vui sướng này nói ra cũng vô ích ==

Tiết mục bắn pháo hoa qua đi, lâu đài rốt cuộc chậm rãi trở về yên tĩnh, nhưng cách lúc đóng cửa còn một khoảng thời gian, Rin tính toán chơi thêm một lát.

Tiếc là những cái bóng bay trước đó đều bị Gojo Satoru dùng chú lực đánh vỡ, bằng không Rin còn muốn bán lại.

Cô một bên xem xét hệ thống một bên đi theo dòng người, lúc này phía trước đột nhiên phát ra tiếng ồn ào, như là xảy ra vụ nổ.

Rin nhìn về trước, đám người đã r·ối l·oạn, thật nhiều người xô đẩy hò hét, thét chói tai kêu cứu, trong không khí hình như còn có hắc khí vờn quanh.

Nội dung tất cả truyền vào tai, Rin lập tức phản ứng —— là chú lực bùng phát, trước kia bị phong ấn không cảm nhận được, hiện tại khôi phục thể chất và thuật thức, mãnh liệt nhận thấy lượng chú lực cực kỳ bất ổn kia!

Một người, hai người…… Không ngừng tăng lên, số lượng nạn nhân không thể xác định. Rin theo thói quen sờ kiếm, lại thấy rất không khỏe ——

Tất cả sự việc gần như quá trùng hợp, Tokyo đã thật lâu không phát sinh việc phi thuật sư bùng nổ chú lực, hiện tại lại đột nhiên tập trung bùng nổ, lại còn ở Disneyland nơi Gojo Satoru vừa mới đi, hơn nữa hắn nói đột nhiên có việc gấp, chẳng lẽ có người ý định âm mưu nhử hắn?

Không kịp suy nghĩ tiền căn hậu quả, hiện tại trấn áp đám đông quan trọng hơn, thời điểm hơi thở vô dụng, cô cũng không biết dùng thuật phong ấn phong ấn những người bị hại, loại trừ tất cả, chỉ còn lại……

Rin cởi áo khoác, vén tay áo, chạy đến trung tâm sự r·ối l·oạn, móng tay cào lên cánh tay trắng nõn, tuy rằng không biết hiệu quả thế nào nhưng vẫn đáng thử một lần!

【 thuật thức —— mị hương của cơ thể! 】

…… con mẹ nó, cảm giác ngại muốn chết.

Bởi vì quá nhiều người nên không thể xác định mục tiêu, Rin lập tức phóng thích lượng lớn chú lực, mùi thơm kỳ lạ toát ra từ làn da cô, nháy mắt bao vây cả một vùng……

Đám người hỗn loạn chậm rãi lắng xuống, tiếng gào yếu đi, mọi người một người tiếp một người trúng thôi miên mà chậm rãi ngã xuống, hoặc là vô ý thức đứng tại chỗ rung đùi đắc ý, giống như đang uống say.

Rin thở phào nhẹ nhõm một hơi, không ngờ tới kỹ năng này còn khá tốt! Tuy rằng không bằng công kích vật lý, nhưng cũng đủ làm người ta cảm thấy thành tựu.

Cô nghĩ thuật thức này hiệu quả hẳn là liên tục không được bao lâu, định tranh thủ thời gian tìm ra hung thủ, lúc này lỗ tai lại bỗng nhiên bắt được một âm thanh điên cuồng hướng về mình.

Keng!

Tốc độ rút kiếm của Rin nhanh đến mức không thể nhìn thấy, nhưng đối phương cũng không phải đèn cạn dầu, không biết dùng loại v·ũ kh·í gì, phản ứng cực nhanh chặn đòn tấn công của cô, phát ra âm thanh kim loại v·a ch·ạm. Sau khi nhanh chóng kéo ra khoảng cách, Rin nhìn thấy chính là một người đàn ông xa lạ, ăn mặc bình thường, khẩu trang đen che nửa khuôn mặt, thấy không rõ diện mạo.

“Rin- san.” Giọng nói gã cũng rất xa lạ, nhưng lại biết tên cô.

Rin cầm kiếm, nhướng mày, đối với việc gã biết mình không quá kinh ngạc, người này xuất hiện trong bóng tối, nhân lúc hỗn loạn tấn công, e rằng đã âm mưu từ trước……

Hơn nữa quan trọng nhất, gã dường như còn là chú thuật sư.

“Có chuyện nói thẳng.” Cô nói.

Tầm mắt người đàn ông đảo qua đám người bị thôi miên, không đáp lời, ngược lại xoay người bắt đầu chạy.

Rin theo bản năng đuổi theo.

Đuổi mãi đuổi mãi liền cảm thấy không đúng, lúc đến trên cầu thì dừng lại.

Người đàn ông thấy cô dừng lại, vì thế cũng dừng lại theo: “Sao cô không đuổi theo?”

Rin: “Sao ngươi không chạy nữa?”

Người đàn ông “……”

Làn gió xẹt qua mặt hồ mang đến một trận lạnh thấu xương, ánh đèn trong công viên giải trí đã tắt không ít, vài con quạ ngân dài tiếng kêu bay ngang đỉnh đầu.

Người đàn ông thấy Rin không làm theo kịch bản, vì thế đành phải trở về đến trước mặt cô, hơi kéo khẩu trang, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm cô, hạ giọng nói: “Giáo chủ của chúng tôi muốn gặp cô.”

Rin sửng sốt…… Giáo chủ?

Ở trong đầu lập tức rà soát tin tức, người muốn gặp cô chắc chắn quen biết cô, mà trong tất cả người cô quen chỉ có một người được xưng là giáo chủ……

Cô kéo dài ngữ điệu thử hỏi: “Giáo chủ của mấy người…… họ Suguru?”

Người đàn ông: “…… họ Getou.”

Rin: “……”

…… à há!

Còn tưởng là ai? Hóa ra là Getou Suguru!!

Là Getou Suguru hơn ba mươi chương vẫn chưa xuất hiện! Là công cụ xoát tích phân quan trọng nhất! Chú Getou không não!!

Rin không biết bây giờ cuộc sống của Getou Suguru có tốt không, cơ mà nhanh như vậy đã có thủ hạ để sai phái, hơn nữa thực lực người kia còn không bình thường.

“Ngươi tên gì? Giáo chủ mấy người tìm tôi chi?” Rin hỏi.

“Chuyện này cô đi theo tôi sẽ biết.” Người đàn ông nói, ngữ khí không được tính là quá thân thiện, “Nếu cô không phản kháng, tôi sẽ không làm cô bị thương, nếu không đừng trách tôi nặng tay.”

“……” Rin vốn định giao thiệp với hắn, nghe hắn khiêu khích liền cảm thấy không thú vị.

Rin giơ kiếm lên hỏi: “Muốn nặng tay thế nào?”

Tiếng nói vừa dứt, đám người bị thôi miên cách đó không xa bỗng nhiên tỉnh lại, sau khi thuật thức hết hiệu lực, bọn họ tựa hồ đều tràn ngập mờ mịt sợ hãi, lại có dấu hiệu chuẩn bị loạn thành một đoàn.

Lực chú ý của Rin bị dời đi một chút, kẻ thù nhanh chóng nhân cơ hội ra tay tấn công, đúng lúc này đột nhiên một tiếng kêu truyền vào tai —— “Tiền bối!”, vút một tiếng, trước mặt dường như xuất hiện tàn ảnh, một cổ tay áo màu trắng chắn trước mặt cô, chặt chẽ chặn đứng đòn tấn công của kẻ thù!

Rin ngẩng đầu nhìn sườn mặt lạnh lùng của thiếu niên tóc đen.

“Tên khốn này dám tấn công tiền bối??”

Thanh âm Itadori Yuji từ một nơi khác truyền đến, nắm tay phải công kích kẻ thù, lại bị Okkotsu Yuuta ra tiếng ngăn cản: “Itadori-kun! Cậu qua kia sơ tán đám đông, ở đây cứ để tôi ứng phó.”

Nắm đấm của Itadori Yuji thiếu chút nữa không vững, do dự một giây, song không thể không nghe lời tiền bối nói, xoay người chạy về phía đám người hỗn loạn.

“Răng rắc” —— tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, Okkotsu Yuuta gắt gao nắm chặt tay đối phương, nhìn chăm chú vào ánh mắt bởi vì đau mà trở nên vặn vẹo của gã, hỏi: “Ngươi là ai?”

Không biết ngọn gió nào thổi Tử Thần đại nhân và Itadori tới, cô định cảm ơn, trong nháy mắt há miệng nhưng xuất phát từ nguyên nhân nào đó lại ngậm chặt.

Trong mắt gã hiện ra một tia u ám, cánh tay khác đột nhiên móc ám khí ra công kích Okkotsu Yuuta, người sau kịp thời né tránh, lại không thể không buông lỏng tay.

Gã lui về phía sau vài bước, kéo dài khoảng cách, Okkotsu Yuuta nói với Rin, “Tôi mượn katana một chút.”

Rin ném kiếm cho hắn: “Cậu chưa mua mới à?” Tuy rằng vốn dĩ thanh này là hắn tặng……

“Gãy rồi.” Okkotsu nhận katana, nhanh chóng lao về phía kẻ thù, tốc độ nhanh như tia chớp, thân thủ mạnh mẽ phi thường, hắn nhìn qua mảnh khảnh nhưng thân thể được chú lực cường hóa rất mạnh mẽ, đánh gã ta liên tiếp bại lui.

Rin cũng không định để mình hắn chiếm hết nổi bật, vén tay áo chuẩn bị phát động thuật thức thôi miên: “Okkotsu cậu cẩn thận một chút, tôi chuẩn bị……”

Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên nhìn thấy Okkotsu che ngực lui ra phía sau vài bước, katana dùng sức chống trên mặt đất trụ vững cơ thể, sắc mặt của hắn bỗng chốc trở nên cực kỳ khó coi, giống như có hàng ngàn thanh đao vô hình chém lên người, áo trắng không ngừng thấm ướt máu.

Rin sửng sốt, lập tức tiến lên: “Cậu không sao chứ ——”

“Đừng tới đây…!” Okkotsu Yuuta vươn tay ngăn cản cô tới gần, thanh âm thống khổ run run bởi vì lí do nào đó không biết tên.

Rin đứng yên tại chỗ, quanh thân hắn như có khí đen lưu chuyển, chú áp tỏa ra khắp nơi.

Trong mắt gã ta hiện lên tia ý cười vì thực hiện thành công kế hoạch, vặn cổ, động tác đáng sợ không hợp mỹ cảnh, từ trên cao nhìn xuống mà nhìn xuống Okkotsu Yuuta đang kịch liệt thở dốc, cười lạnh nói: “Cho dù là đặc cấp thuật sư, chú lực cường đại thế nào mà không kiểm soát được thì cũng như con kiến mặc người dẫm đạp thôi.”

Rin kinh hoảng: “Ngươi vừa làm gì cậu  ấy!?”

Gã ta hừ cười một tiếng, tựa hồ cảm thấy đã nắm chắt chiến thắng trong tay, không khỏi tốt tính giải thích vài câu: “Cái gọi là chú thuật sư bất quá là hành động điều khiển chú lực thôi, một khi hệ thống chú lực tan vỡ, cho dù có thuật thức mạnh mẽ cỡ nào thì cũng chỉ là thùng rỗng kêu to.” Nói, gã đắc ý giơ ánh sáng hồng nhạt quanh tay lên, “Thuật thức của ta là rối loạn chú lực, bất kể đối thủ là chú thuật sư hay phi thuật sư.”

Rin ra vẻ kinh ngạc: “Ý ngươi…… Chẳng lẽ, trận náo động vừa nãy là do ngươi?”

Người đàn ông cười lạnh nói: “Yên tâm đi, ảnh hưởng với phi thuật sư không lớn. Thuật thức này chỉ tác động đến chú lực, nói cách khác, chú lực của ngươi càng lớn, chịu phản phệ sẽ càng mạnh.”

Nói, gã trào phúng nhìn thiếu niên chống trên mặt đất thở dốc, “Đương nhiên, đối với đặc cấp thuật sư sở hữu lượng chú lực khủng bố, phản phệ là điều cực kỳ trí mạng.”

“Vô sỉ!” Rin lập tức giơ cánh tay, bày ra tư thế muốn phát động thuật thức.

Người đàn ông nhìn thấy cô hành động, ánh sáng hồng nhạt quấn quanh tay phải lập tức thay đổi phương hướng, bay về phía cô——

Nhưng đến nửa đường đột nhiên dừng lại.

“Sao lại thế này?!” Người đàn ông không thể tin được thuật thức của mình sẽ đột nhiên mất đi hiệu lực, khoảnh khắc sơ hở lập tức bị Rin một cú đá bay xa.

Rin hận sắt không rèn thành thép mà lắc đầu: “Đại ca, ngươi không biết có câu phản diện chết vì nói nhiều hả?”

Sau đó quay đầu nói với Okkotsu Yuuta: “Copy xong chưa?”

Đồng tử gã co rụt lại, vậy mà lại thấy thiếu niên chỉ còn một hơi tàn trên mặt đất đứng lên!

“Ừm…… cũng được đại khái rồi.” Okkotsu Yuuta dùng lòng bàn tay lau đi v·ết m·áu bên môi, chống katana chậm rãi đứng lên, ánh mắt một mảnh hờ hững.

Rin nói: “Vậy nhanh kết thúc đi.”

Người đàn ông ngồi dưới đất, hoảng sợ nhìn ánh sáng hồng nhạt không ngừng tiếp cận mình —— đó là thuật thức của gã!

Thằng nhóc này sao lại có thuật thức y hệt gã?!?

Okkotsu Yuuta sớm đã phát động “Phản chuyển thuật thức” khi gã tấn công, tự mình điều tiết sự hỗn loạn chú lực cùng phản phệ, tình cảnh suy yếu lúc sau hoàn toàn là diễn.

Chỉ không ngờ tới Rin còn thảo luận với kẻ địch, khiến hắn giải thích nguyên lý vận hành thuật thức, vừa vặn cho Okkotsu cơ hội học tập, cũng không biết là cố ý hay vô tình.

Ngay khoảnh khắc kẻ thù chủ động tấn công Rin lần hai, Okkotsu Yuuta nhanh chóng kích hoạt “Giải trừ thuật thức”, tiêu trừ công kích của gã.

Hiện tại, hắn một tay cầm kiếm, một tay quấn quanh “Phản phệ chú lực”, từng bước đến gần kẻ thù đang không ngừng lùi về sau.

“Không! Không! Ngươi vừa rồi rõ ràng ——” gã lắc đầu, trong mắt toàn là khó thể tin được.

“Vừa rồi?” Okkotsu Yuuta hơi hơi mỉm cười, “Đương nhiên là giả vờ.”

“Ngươi nói cái gì?!”

“Chậc, thuật thức của ngươi vui thế nào, ngươi tự mình thử xem đi.” Khuôn mặt mười phần ôn hòa, lời nói ra lại khiến người ta không rét mà run.

Vụt một tiếng, ánh sáng hồng nhạt hóa thành lưỡi dao chỉa thẳng vào chóp mũi gã: “Không phải ngươi nói không thể khống chế chú lực sẽ chỉ giống như con kiến sao? Ngươi cũng tới thử xem?”

“Khốn kiếp……!” Người đàn ông vừa bị tiêu trừ thuật thức vừa bị sao chép thuật thức, không cam lòng co rúm người lại, cuối cùng đột nhiên đứng lên, nhảy vào trong hồ!

“Hắn muốn chạy trốn??” Rin đang muốn đuổi theo, bị Okkotsu ngăn lại.

“Tôi vừa sử dụng thuật thức lên hắn.” Okkotsu Yuuta nhìn chăm chú vào mặt hồ đen nhánh, “Cái giá phải trả khi phát động thuật thức làm hỗn loạn chú lực đối phương là một lượng lớn chú lực của bản thân, không thể khôi phục, hắn sử dụng nhiều lần, cơ bản đã hao tổn hết, dư lại một chút cũng bị tôi nhúng tay vào, cho dù nhặt về một cái mạng cũng sẽ trở nên vô dụng.”

“……” được thôi.

Rin nghe thế liền từ bỏ.

Chỉ là không biết vì sao Getou Suguru lại phái người nọ đi tìm cô, hiện tại gã chạy mất, không thể hỏi ra điều gì, ai có thể ngờ được Tử Thần đại nhân sẽ đột nhiên giá lâm đâu?

Lại còn hung hăng diễn một màn kịch phối hợp với cô, nhìn không ra Tử Thần đại nhân lại là một diễn viên chuyên nghiệp vậy đó.

“Cậu ổn chứ?” Rin nhìn v·ết m·áu trên bộ đồng phục trắng tinh của hắn, “Cậu nói khi dùng thuật thức đó phải trả giá lớn, còn không thể khôi phục, vậy cậu sao rồi?”

Okkotsu Yuuta xoay người dựa vào lan can, “Không có việc gì, chú lực tôi nhiều.”

“……” tốt lắm.

Thiếu chút nữa đã quên chú lực của Tử Thần đại nhân 9999+: )

“Thật sự là cái gì cũng có thể sao chép sao?” Rin không kìm được tò mò, “Cậu thấy thuật thức của tôi rồi đúng không? Cũng có thể sao chép y như vậy ư?”

Okkotsu Yuuta tra kiếm vào vỏ, duỗi tay để vào túi kiếm sau lưng cô, “Không thể, thuật thức của cậu phải có thể chất đặc thù mới sử dụng được, giống như vô hạ hạn của Gojo- sensei cần có Lục Nhãn.”

“À……” Rin cái biết cái không gật gật đầu, sau đó trên dưới đánh giá hắn một lần, hắn có chút vô lực dựa vào lan can, hơi rũ mắt, ánh đèn không tính là sáng ngời, trên mặt không có chút máu, không biết là do nghỉ ngơi không tốt hay di chứng của lần phản phệ kia.

“Sao ban nãy cậu không gọi Rika ra đánh?” Rin hỏi, nghĩ đến cô ấy dù sao cũng là thuật thức của hắn.

Okkotsu Yuuta liếc cô một cái, bỗng nhiên đứng dậy, cũng không quay đầu mà đi xuống dưới cầu, “Không liên quan đến cậu.”

“……” sao đột nhiên lại giận rồi.

“Tôi nói liên quan tới tôi khi nào?” Rin đi theo xuống, “Vừa nãy đau đớn như vậy, còn tưởng rằng cậu ch·ết bất đắc kỳ tử luôn rồi, tội gì phải một mình lo liệu?”

Còn không bằng thả cô tới chỗ Getou Suguru kéo tích phân, làm chút việc.

Chậc chậc chậc, Tử Thần đại nhân tới không đúng lúc nha.

“Tiền bối! Hai người giải quyết xong rồi sao???” Itadori Yuji chạy tới, bên người dẫn theo một nhân viên công tác của Disneyland, “Em vừa mới hỏi, có ba người bị thương nghiêm trọng, đã được đưa đến bệnh viện gần nhất, Ieiri- san nói sẽ xử lý.”

“Ừm, vậy tốt quá, cậu vất vả rồi Itadori-kun.” Okkotsu Yuuta cười cảm kích.

“Tiền bối, quần áo của anh…… anh b·ị th·ương??” Itadori kinh ngạc nhìn chằm chằm áo trắng nhiễm máu của hắn.

Nhân viên công tác nơm nớp lo sợ hỏi: “Cần gọi xe cứu thương không?”

“Không cần.” Okkotsu cười an ủi nói, “Tôi không sao.”

Bởi vì có biến cố xảy ra, Disneyland bắt buộc phải đóng cửa, nhân viên công tác dẫn bọn họ ra ngoài, dọc đường còn không ngừng cảm ơn bọn họ hỗ trợ khống chế hỗn loạn.

Trong lúc đó, Rin đột nhiên nhớ tới trọng điểm, mở miệng hỏi: “Đúng rồi, sao hai người lại ở đây vậy?”

Itadori: “Gojo- sensei.”

Okkotsu: “Đi ngang qua.”

“……”

“……”

Hai người đồng thời mở miệng, đáp án hoàn toàn bất đồng.

Rin trực tiếp làm lơ người anh em 'đi ngang qua' Disneyland, chuyển hướng hỏi Itadori Yuji: “Gojo- sensei làm sao? Chẳng lẽ thầy ấy bảo hai người tới chơi với chị?”

Nếu thật là như vậy, không thể không nói Gojo Satoru đúng là chu đáo, một công cụ người bỏ đi lại đưa tới cho cô hai công cụ người khác ==

Itadori Yuji gãi gãi đầu, ngượng ngùng giải thích nói: “Thật ra là như vậy, bọn em nhìn thấy Miwa- san đăng ảnh chụp hai người, nói Gojo- sensei dẫn chị tới đây chơi. Nơi này siêu vui! Em vẫn luôn muốn đến đây chơi! Lúc đó trùng hợp ở cùng Okkotsu tiền bối, tiếc là anh ấy quá bận……”

Tóm lại là, sau khi Itadori Yuji nhìn thấy ảnh chụp, hâm mộ ghen ghét gửi tin nhắn cho Gojo Satoru, nói cái gì mà khi nào rảnh rỗi nhớ dẫn bọn họ đi, kết quả đến đêm, cũng chính là trước đó không lâu, Gojo Satoru trực tiếp gọi điện thoại đến, bảo hắn rảnh thì đến Disneyland chơi với Rin, còn mình thì bận việc khác.

Suy xét đến việc Itadori Yuji hành động đơn độc có thể gây nguy hiểm, vì thế liền kêu Okkotsu Yuuta đi cùng.

Chỉ là không ngờ đụng phải kẻ địch, sau đó liền biến thành cục diện như bây giờ.

“Ra vậy, đúng là cố ý tới tìm chị nha.” Ánh mắt Rin xoay chuyển giữa hai người họ, nhìn bốn phía, bỗng nhiên nghĩ ra chuyện gì.

Cô hỏi nhân viên công tác đi phía trước, “Còn bao lâu nữa thì đóng cửa?”

Nhân viên công tác nhìn đồng hồ, “Khoảng chừng mười phút.”

“Mười phút, hẳn là vẫn còn một số trò chơi đúng không?” Rin hỏi.

Nhân viên công tác kinh ngạc, có hơi khó xử nói: “Hả? Cái này……”

Rin đánh gãy hắn: “Chúng tôi cũng coi như giúp mọi người giải quyết náo loạn, cũng không cần trả tiền, cho tụi này chơi thêm một lát được không?”

Nhân viên công tác: “Chuyện này……”

Itadori Yuji chờ mong nói: “Tiền bối? Bây giờ chúng ta còn cơ hội chơi sao?”

Okkotsu Yuuta bất đắc dĩ khuyên nhủ: “Cậu đừng làm khó dễ người ta…… “

"Nhưng mà tôi rất muốn chơi với hai người nha”! “Rin cười đánh gãy,” đặc biệt là cậu, Okkotsu đồng học."

Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị cue, Okkotsu Yuuta ngẩn ra.

Ánh mắt giật giật, hắn liếc nhìn cô một cái:”…… cậu muốn chơi cái gì? “

“Tôi cảm thấy trò đó cực kỳ hợp với cậu!” Rin chỉ chỉ lên trên.

Okkotsu Yuuta ngẩng đầu nhìn theo, đập vào mắt là một tòa kiến trúc cao lớn đồ sộ ——

Drop Tower- nhảy tháp.

...

Drop Tower, hay còn được gọi với cái tên thân thuộc đồng quê là nhảy lầu nhảy tháp...., đây là một trò mạo hiểm khá phổ biến trong công viên giải trí, chơi cái này mấy ní sẽ được tận hưởng cảm giác đi đu đưa đi từ độ cao tương đương tòa nhà chục tầng rồi đùng đùng cái rớt vèo xuống mặt đất, nội tạng của mấy ní sẽ có một chuyến du lịch vòng quanh khoang bụng, tim gan phèo phổi mấy ní sẽ lộn xào hết cả lên, rồi nào là cơ mặt biến dạng, ngôn từ mất kiểm soát, ....vv.

Không dành cho những con tym thủy tinh đụng là nát, như tôi.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro