21. Tình yêu của chúng ta..!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi bóng dáng em rời đi, Jungkook đã tức giận đến nỗi đập phá hết đồ đạc mọi thứ xung quanh, hắn khuỵa xuống vì sự ngu ngốc của mình, bây giờ hắn không thể gặp em dễ dàng như trước nữa, chỉ cần sự chứng kiến một lần nữa  của Yoongi cũng đủ để giết đi Jeon Jungkook này rồi.

-"Jungkook, ngài không sao chứ?"
Vì nghe tiếng đồ đạc lẫn người Jungkook đang bị chảy máu, thư ký đã kịp thời gọi bác sĩ.

...

-"Em ăn đi, đừng có nhìn anh như vậy"
Ba nói với mẹ, từ sáng đến giờ em không nhận được chút đồ ăn gì từ bên ngoài, mẹ rất lo cho em, nếu như một ngày không ăn như vậy sẽ kiệt sức mất.

-"Anh ăn đi, em vào với con bé một chút"

-"Đừng chiều con bé quá nhiều, nó lớn rồi, anh biết mình đang làm gì để tốt cho nó"

-"Nó sẽ chẳng chịu được nỗi đau này mất, và em sẽ tìm cách để nó biết mình phải làm gì"

Mẹ mở cửa vào phòng, căn phòng tối um lại lạnh nữa, mẹ có thể cảm nhận được nó đang đau buồn thay cho em thế nào. Mẹ tìm hình bóng em, tiến lại gần giường, thấy em ôm lấy đầu gục xuống đầu gối, mẹ nhìn em đến thương, hai ống quần đầu gối của em ướt hết để biết rằng em đã khóc nhiều thế nào, cửa sổ cũng chẳng thèm đóng, mặt sàn lạnh thế này mà em vẫn ngồi, em như đứa bé mới lớn vậy, không biết vực dậy bản thân, chỉ biết gục đầu mà khóc.

-"Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi vì đã không thể biết nỗi đau của con!"

Em mở mắt ra nhìn mẹ, mẹ vào từ lúc nào em cũng chẳng biết, có lẽ do hôm nay em mệt quá, chỉ muốn tìm bờ vai ai đó để tựa vào, nếu như chú ấy thì tốt biết mấy..

-"Mẹ, ba ghét con đúng không?"

-"Ba không ghét con, ba chỉ đnag muốn tìm cho con một ngã rẽ tốt hơn" Mẹ xoa lưng em.

-"Vậy ngã rẽ bây giờ của con là không tốt sao?"

-"Con gái, mẹ cũng từng như con vậy, cũng bị bà ngoại cấm yêu bố con như vậy, nhưng con biết không..mẹ đã không đủ can đảm để đến bên ba, mẹ tìm cách trốn tránh, để rồi mẹ đã tuột mất hai bố con con như bây giờ vậy, và con lại đang giống như mẹ lúc đó, chỉ là bây giờ mẹ không muốn con giống như mẹ, mẹ không muốn con phải tuột đi thứ mình yêu thương, không muốn con phải khổ như mẹ.."

-"Mẹ..ước gì con mạnh mẽ như mẹ"

-"Con gái mẹ mạnh mẽ mà, con gái mẹ mạnh mẽ vượt qua nỗi đau này, mẹ biết con sẽ làm được, mẹ sẽ giúp con nếu đó chính là hạnh phúc của con, nào, bây giờ hãy ăn chút gì đó để bồi bổ sức khỏe nào!"

-"Mẹ!"

Cũng nhờ lúc này em mới biết mẹ quan trọng đến nhường nào, mẹ là hơi ấm đưa em đến yên bình nhất, chỉ cần những lời động viên của mẹ cũng đủ để em cảm nhận được cuộc đời này lặng thinh thế nào rồi. Em sẽ chẳng biết phải làm như thế nào khi không có mẹ ở đây nữa!

Hình bóng ngoài cửa rời đi, trên môi còn nở nụ cười nhẹ nữa.

....

Sáng hôm sau, em đợi lúc ba mẹ đến công ty thì mình cũng trốn vú để ra ngoài, còn nhắc nhẹ vú là em đi chơi cùng bạn để khuây khỏa tâm hồn. Ai mà ngờ rằng, đi được nửa đường, đã bịt kín còn chả bắt được cái taxi nào, cho đến khi kiệt sức thì có một chiếc xe màu đen lù lù sau lưng xuất hiện.

-"Namjoon?"

....

Ra là Namjoon. Anh ấy đã mời em đi cafe đề nói chút chuyện.

-"Tiền bối có chuyện gì muốn nói với em sao?"

Sở dĩ gọi Namjoon là tiền bối vì cả hai đều học chung ngành, chung nghề và anh ấy là cấp trên của em.

-"Yoongi hyung đã biết chuyện của Jungkook và cô rồi sao?"

-"Vâng, mới hôm qua.."

-"Yoongi hyung tính thẳng thắn, cậu ấy sớm muộn gì cũng ngăn cản chuyện này" Namjoon nhâm nhi cốc cafe trên tay.

-"Tiền bối quen ba em sao?"

-"Jungkook, Yoongi hyung và tôi là bạn thân năm xưa"

-"Có phải còn 4 người kia nữa đúng không?"

-"Họ bây giờ chắc cũng đã có vợ con rồi.."

Vậy là anh zai Namjoon vẫn cô đơn :)) 🤣

-"Thế tiền bối cũng chưa có vợ con hả? Kể ra là tiền bối cũng gần 40 rồi còn gì, trẻ đâu nữa :v"

-"Này, cái con bé này!"

-"Tiền bối có cần con bảo mẹ giới thiệu cho chú vài cô không?"

-"Bàn vào vấn đề chính mau!"

Nói chuyện cùng Namjoon một hồi tâm trậng em cũng tốt hơn, nhìn chú ta trẻ thế mà bây giờ vẫn chưa có vợ, thế ba em cũng gặp mẹ em sớm phết!

Đang suy nghĩ lung ta lung tung thì Jungkook gọi.

-"Em đang ở đâu?"

-"Hôm qua đến giờ mà chú mới gọi cho tôi, ba mới mắng tôi một trận đấy!"

-"Gặp em bây giờ khó rồi, để ý xung quanh chắc chắn sẽ có người theo dõi em"

-"Ý chú là người của ba tôi sao?"

-"Ừ"

-"Chú ở đâu thế? Sao lại có giọng phụ nữ?"

-"Đang ở cuộc họp mà còn điện cho em đấy"

-"Không tin, tôi muốn gặp chú bây giờ"

-"Nhớ sao? Nhớ thế đến nhà riêng của tôi đi"

-"Không biết nhà sao đến?"

-"Có trợ lý Namjoon của tôi bên cạnh đó còn gì"

-"Sao..c-chú, alo? Alo?"

Đồ Jeon Jungkook lưu manh!

Thế là Namjoon chở em đến nhà riêng của Jungkook, công nhận nhà riêng thôi mà cũng đã to thế này rồi, thế này em cũng không lạ gì khi công ty ba em và Jungkook lại cạnh tranh mạnh đến vậy..

-"Nè, Namjoon tiền bối"

-"Đừng có gọi tôi là tiền bối, gọi là Namjoon thôi được rồi"

-"Yah, chú hoen tôi đến gần 2 củ đấy"

-"Thế thì hyung"

-"Chú không phải anh trai tôi"

-"Ahjushi"

Ôi, cái con bé này làm aegyo dễ thương muốn chết!

-"Rồi thế, ok"

Loay hoay trong căn nhà lớn này mà không biets làm gì, Namjoon bảo em bật tivi mà coi thì em nghe lời, tưởng tượng căn nhà này mà chất đồ ăn thì khi nào hết nhỉ?

-"Khi nào Jungkook mới về thế chú?"

-"Gọi không ngôn ngữ thế coi bộ thân lắm ha"

-"Không lẽ tôi phải gọi là 'Ahjushi' nữa sao?"

-"Thôi, thôi, bớt cái kiểu nớ đi!"

Quen nó rồi mới biết nó diên kiểu gì!

Ngồi hồi ngủ quên té!

-"AAaAAAAAA! MÌNH NGỦ QUÊN MẤT RỒI! CHẾT CHẾT MẤY H RỒI???"

Kiểu này ba em sẽ giết em mất! Đã gần 7h tối rồi.

-"Ahjushi, Namjoon, yahhhhh, chú mau dậy chở tôi về, lẹ lên!"

Chú ta còn ngủ quên bên cạnh mình nữa chứ!

Cái đồ Jeon Jungkook đáng ghét kia nữa, thật là, chờ mãi mà không về làm mình ngủ quenennnn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro