no law in this world is sacred or sane

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: gemini-hua (gemini_nan)

Translator: Elenya Saevarys

Link tác phẩm gốc: https://archiveofourown.org/works/48917704?view_adult=true

Mời các cậu ghé qua blog của mình để đọc thêm các fic/dou/strip về Satoru và Suguru: https://puredawnc.wordpress.com/jjk-heisei-29-december-24th/

no law in this world is sacred or sane

"Cậu đến muộn, Suguru. Không, là sớm mới đúng." Có gì đó không ổn. "Suy cho cùng, Bàn Tinh Giáo sở hữu rất nhiều tòa nhà trong thành phố này."

Có gì đó không ổn. Những người xung quanh họ đang vỗ tay. Tại sao họ vẫn vỗ tay khi rõ ràng là có điều gì đó không ổn?

Khi Suguru nghe tin Satoru còn sống chỉ vài giây sau khi tỉnh dậy, hắn đã lập tức chạy đến chỗ cậu, hắn cần gặp Satoru, cần chắc chắn rằng cậu ấy không sao. Nhưng con người lúc này đứng trước mặt hắn, quần áo và khuôn mặt dính đầy máu khô, hai tay bế cỗ thi thể của Riko... người này không thể nào là Satoru được.

Đây không thể là Satoru của hắn được.

"Là Satoru... đấy sao?"

Cái quái gì đã xảy ra vậy...!?

Satoru quay lại nhìn hắn và trong một khoảnh khắc ấy cậu trông già hẳn đi, đôi mắt mệt mỏi, lông mày trĩu xuống, nhưng cậu cũng rất trẻ, trẻ hơn bao giờ hết, cậu không giống Gojo Satoru, cậu trông như một người xa lạ.

"Cậu đến chỗ Shoko rồi phải không?" Và giọng nói của cậu hoàn toàn chết chóc và lặng lẽ. Satoru đã bao giờ nói như thế này chưa?

"Ừ, cậu ấy chữa cho tớ rồi. Tớ ổn." Giọng Suguru cứng ngắc, hắn nhanh chóng bước đến chỗ Satoru. "Không. Tớ ổn hay không không hề quan trọng."

"Tớ đã làm hỏng việc," Satoru đáp ngay và trái tim Suguru thắt lại trong lồng ngực. "Không phải lỗi của cậu."

Nhưng tại sao, cảm giác như nó là lỗi của tớ?

"...Chúng ta về thôi." Suguru bắt đầu quay người, hắn không thể chịu nổi khi nhìn thấy Satoru như thế này nữa.

"Suguru." Satoru gọi tên hắn. Ngay cả cái này cũng sai. Satoru luôn gọi tên hắn như thể điều ấy làm cậu vui vẻ, như thể đó là một thú vui nội tâm mà chỉ mình cậu biết, như thể cậu rất thích gọi. Lần này, nó giống một lời cảnh báo hơn. "Chúng ta có nên giết những kẻ này không? Nếu làm điều đó bây giờ... chắc tớ sẽ không cảm thấy gì đâu."

Suguru chết lặng giữa những bước đi. Tâm trí hắn hóa thành yên tĩnh dù xung quanh thì không. Những kẻ đó vẫn vỗ tay, vẫn mỉm cười như thể ổn thôi, như thể Suguru không hề biết người bạn thân nhất của hắn đã chết để rồi nhận ra cậu ấy vẫn sống và tan vỡ. Tức giận trào lên dữ dội trong lồng ngực hắn, nhưng...

"Không, làm vậy cũng vô nghĩa." Hắn cố tỏ ra bình thường, không tiết lộ bất cứ điều gì, nếu không Satoru sẽ nhìn thấy sự do dự. "Theo như tớ thấy, đám tín đồ ở đây đều không phải chú thuật sư. Những kẻ chủ mưu thực sự đã bỏ trốn rồi. Ngay từ đầu đây đã là một tổ chức có vấn đề... nên chúng sẽ bị giải tán sớm thôi."

Tiếng vỗ tay không ngừng. Suguru cố gắng phớt lờ âm thanh và khuôn mặt của những kẻ đó, hắn dán mắt vào Satoru, người đang nhìn lại Suguru như thể hắn chẳng phải là con người.

"Ý nghĩa," Satoru lặp lại. "Nó... có thực sự quan trọng không?"

... Có hay không?

Cuộc sống của Suguru được dẫn lối bởi ý nghĩa kể từ khi hắn đủ nhận thức để hiểu được nó. Thanh tẩy lời nguyền để cứu lấy những kẻ yếu đuối không phải chú thuật sư vì ngươi đủ mạnh, làm một học viên có đạo đức và nguyên tắc vì ngươi muốn cha mẹ cảm thấy tự hào, tuân theo mệnh lệnh từ cấp trên vì ngươi được kỳ vọng để làm điều đó. Luôn hành động đúng đắn. Tất cả tạo thành cái gọi là 'ý nghĩa' của cuộc đời Suguru. Cuộc đời Suguru là vì những người khác.

Hắn nhìn Satoru vẫn đang đứng bất động trước mặt. Chẳng phải cuộc đời của cậu cũng là vì những người khác sao? Hắn lại nhìn sang Riko, trẻ và đã chết, cuộc đời của em ấy cũng là cho những người khác, em ấy sống vì người khác cần, và chết khi người khác muốn.

Hắn nhìn những người xung quanh.

Họ đã sống vì những người này. Họ đã chết vì những người này...

Tiếng vỗ tay trở nên choáng ngợp. Mạng sống của chúng là vô nghĩa nên việc giết chúng cũng vô nghĩa thôi. Nhưng việc họ làm không phải là vô nghĩa. Mạng sống của Riko không phải là vô nghĩa.

"Tất nhiên ý nghĩa có quan trọng, nhưng..." Suguru cuối cùng cũng trả lời. "Có lẽ nếu chúng chết, nó còn có ý nghĩa hơn. Với tớ, nó sẽ có ý nghĩa."

Satoru không phản ứng, nhưng Suguru biết cậu. Satoru sẽ luôn hiểu. Hắn rất vui vì Satoru còn sống.

Không cần nói lời nào, Suguru đến cạnh đỡ lấy cái xác Riko từ tay Satoru. Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Satoru, cảm giác vừa sợ hãi vừa vô cùng hưng phấn. Satoru nhìn hắn mỉm cười, nhẹ nhàng, mệt mỏi, nhưng rồi thế giới cân bằng trở lại chỉ trong một giây.

"Cẩn thận," Suguru thì thầm.

Satoru không nói gì, cậu chỉ gật đầu và nhìn theo bóng lưng Suguru rời khỏi hội trường. Suguru bước ra ngoài, gật đầu khích lệ lần cuối rồi đóng cửa lại. Satoru quay người lại, đối mặt với những tín đồ vẫn đang mỉm cười như thể họ đang mãn nguyện vì sắp bị giết. Ghê tởm.

Suguru rời đi khi cảm nhận được nó. Một bể năng lượng nguyền rủa dâng trào, khác với Thương, khác với tất cả những lần Satoru từng thử gọi Hách. Nó cường đại khủng khiếp, hoang dã và chết chóc. Đến sau nó, sự hủy diệt. Tòa nhà tự sụp xuống và phát nổ.

Tim hắn rớt xuống bụng. Hắn muốn chạy trở lại, muốn kiểm tra xem Satoru có ổn không, hắn rất muốn cảm thấy hối hận.

Nhưng hắn vẫn đứng đó bất động, thậm chí không có hơi thở, năng lượng tỏa ra từ trong đó thật khủng khiếp. Và sau đó, không có gì. Im lặng, trống rỗng. Bụi lắng xuống, Satoru xuất hiện trên đống đổ nát và trông cậu còn mệt mỏi hơn.

Suguru muốn nhìn ra phía sau để thấy đống thi thể, vì một ham muốn tò mò bệnh hoạn hay vui mừng thuần túy hắn cũng không rõ. Satoru không muốn vậy, cậu bước ngay đến trước mặt Suguru và chắn đi tầm nhìn.

"Chúng ta nên thiêu rụi những gì còn sót lại, để chúng không..." Rò rỉ năng lượng nguyền rủa. Năng lượng của chúng ta. Được tìm thấy. Tất cả. Satoru cố gắng quay lại nhưng Suguru không để cậu đi.

"Để tớ làm cho. Cậu vừa lãng phí một đống chú lực rồi," Satoru có vẻ muốn vặn lại nhưng Suguru đã quyết rồi. "Nếu việc này sẽ khiến cậu mệt đến mức không thể đi nữa thì nó thực sự vô nghĩa."

Satoru thở dài, đảo mắt hết mức mà cơn mệt mỏi cho phép, rồi cậu lại trở nên nghiêm túc. Do dự. "Tớ không muốn cậu phải... Cậu đừng nhìn, nó thực sự ghê lắm."

Cảm động rung lên trong bụng Suguru. Hắn mỉm cười với Satoru, cậu đang cố nhìn đi chỗ khác.

"Tớ sẽ không đến gần đâu." Hắn dang tay để Satoru ôm lấy Riko, rồi quay mặt ra cửa và triệu hồi một lời nguyền.

Con rồng hiện ra sống động và sau một cái vẫy tay ra hiệu rất nhanh của chủ nhân, nó thổi lửa vào những gì còn sót lại của sảnh đường. Mọi thứ bùng lên, rực cháy. Không có cảm giác tội lỗi, không có đau buồn. Satoru đã đúng, hắn không cảm thấy gì cả. Hắn nhìn sang người con trai bên cạnh, đôi mắt xanh lam tỏa sáng một cách nhẫn tâm như ánh lửa, cậu đang nở một nụ cười nhẹ nhất và nhìn lại Suguru. Cảm giác ấy giống như rửa tội.

Hắn thu lại lời nguyền và sau đó là cơ thể của Riko, việc mà Satoru không phản đối.

Họ lặng lẽ bước đi.

Họ đã đi xa đến mức ngọn lửa chỉ còn là một chấm màu cam lẻ bóng, rồi Suguru là người phá vỡ sự im lặng.

"Mình có nên bảo với Shoko không?"

"Cậu ấy sẽ xé nát đầu bọn mình." Satoru trả lời. "Nhưng mình nên làm vậy. Và còn... cậu biết đấy..."

Satoru chỉ vào cái xác của Riko. Suguru gật đầu và dừng bước, Satoru cũng dừng lại bên hắn. Suguru triệu hồi nguyền hồn cá đuối.

Hắn leo lên trước, ngồi xuống và đặt Riko trong lòng, còn Satoru leo lên phía sau.

"Tớ thực sự xin lỗi Satoru, nhưng tớ cần cậu tỉnh táo," Suguru nói với cậu khi Satoru ngồi xuống.

Cậu bé bên cạnh thở dài. "Tớ biết rồi."

Suguru ra lệnh cho nguyền hồn bay về trường Cao Trung. Họ không nói gì trong suốt quãng đường vì không khí xé tai sẽ át đi bất cứ điều gì họ nói ra, vì Suguru quá tập trung vào việc cố gắng phớt lờ cơ thể lạnh giá của Riko dưới bàn tay hắn.

Có lúc, Satoru tựa đầu vào lưng Suguru nhưng cậu ấy không ngủ. Sau đó Suguru nhận ra cậu đã mất đi cặp kính đen, nên hắn cũng không bình phẩm gì thêm.

Họ đáp xuống ngay bên ngoài lớp bảo vệ của trường. Vụ việc xảy ra cách đây không lâu nên hắn mong rùm beng đó đủ để mọi người phân tâm cho đến khi họ kịp rời đi lần nữa. Suguru thu lời nguyền của mình về rồi quay sang Satoru.

"Cậu đi lấy bất cứ thứ gì có thể mang theo được trong phòng của chúng mình, tớ sẽ đưa Riko đến chỗ Shoko và hai đứa mình gặp nhau ở đó, được không? Đừng dùng chú lực nữa, để dành nó trong trường hợp... ừm, phòng trường hợp có ai đó nhìn thấy chúng ta trên đường ra ngoài."

"Tớ biết rồi," Satoru trả lời với vẻ khó chịu giả tạo quen thuộc. Suguru không thể không mỉm cười.

Họ bước vào bên trong lớp bảo vệ và hướng về phía tòa nhà, ngay trước khi bước tiếp, Suguru dừng lại, đột nhiên lo sợ bị tách khỏi nhau.

"Này, Satoru."

"Hả?"

"... Bỏ đi. Nhanh lên nhé."

Đôi mắt của Satoru lướt khắp cơ thể Suguru, như thể đang cố gắng tìm kiếm câu trả lời, hoặc có thể là một vết thương. Cậu không tìm thấy nên gật đầu và chạy về phía tòa ký túc xá. Suguru tiếp tục hướng về phía nhà xác.

Shoko không hỏi bất kỳ câu hỏi nào khi hắn đến. Cô chỉ đơn giản bế lấy Riko và đặt cô bé lên giường, nhẹ nhàng phủ lên người Riko một tấm khăn trắng.

"Satoru còn sống," Suguru nói trước.

"Tớ nghe rồi. Tên ngốc đó, tại sao ngay từ đầu cậu ta lại đi chết?" Giọng cô vừa khó chịu vừa thích thú. Thật dễ dàng để mến Satoru, ngay cả khi cậu ấy đi làm mấy điều ngu ngốc như chết vậy.

"Cậu ấy đã học được Phản Chuyển Thuật Thức," Suguru tinh nghịch tiếp tục. Shoko chỉ thở dài khi dọn dẹp dụng cụ của mình.

Họ để sự im lặng lấp đầy cho đến khi Suguru thở dài và phá vỡ nó.

"Shoko, bọn tớ vừa xóa sổ một tổ chức. Ít nhất 40 người không phải chú thuật sư."

Shoko thở dài, lập tức rút điếu thuốc từ trong túi ra, như thể đã chuẩn bị sẵn sàng. Suguru không nói chi tiết, cậu chỉ châm lửa cho cô, thoáng tự hỏi khi nào mới có thể lại làm việc này lần nữa. Cô kéo một hơi dài.

"Cậu không nên hút thuốc trong phòng," Suguru nửa vời nói đùa.

"Ừ, còn các cậu không nên phạm tội giết người hàng loạt," cô trả lời nhanh, rồi cười lớn, có vẻ như đã nhận ra rằng Suguru đã liệu trước lời đáp trả của cô. Họ mỉm cười với nhau. "Cậu ấy đâu?"

"Lấy đồ cho hai đứa tớ."

Cô lại gắt gỏng. "Cái quái gì vậy? Thẻ digimon của cậu ấy và phiếu giảm giá McDonald's mà bọn mình lấy được vào tuần trước thì sao?"

Suguru cười khúc khích mệt mỏi. "Tớ xin lỗi. Bọn tớ phải để cậu đi một mình."

"Cậu xin lỗi cho cái này thôi hả?" Cô nói một cách trêu chọc trước khi trở nên nghiêm túc trở lại. Suguru im lặng. "Mọi thứ luôn thế này, Geto. Ngay cả nếu một trong hai người ở lại, ngay cả nếu cả hai đều ở lại đây. Các cậu luôn bị cuốn vào nhau. Nên chắc đây là viễn cảnh tốt nhất."

Hơi thở của Suguru nghẹn lại trong cổ họng. Cảm giác như Shoko đang cho hắn một manh mối, một chiếc hộp nhỏ có ổ khóa bị hỏng, chờ hắn mở nó ra. Đây có phải là cảm giác của Pandora không?

Thay vì trân trọng suy nghĩ của mình hay lời nói của Shoko bằng cách đáp lời, Suguru bước lại gần và ôm lấy cô. Cô không ôm lại, nhưng cũng không tách ra.

Đó là khi Satoru tìm thấy họ. Cậu hắng giọng rồi dựa vào cửa, cặp kính mới trượt xuống sống mũi, như thể cậu không hề mệt mỏi chút nào và chỉ làm vậy cho ngầu thôi.

"Xin lỗi phải làm gián đoạn khoảnh khắc cảm động, nhưng bọn tớ đang chạy trốn nên chắc là bọn tớ nên đi thôi."

Suguru lắc đầu và tách khỏi Shoko, người đang cười tươi với Satoru.

"Ừ, và đó là lỗi của ai?"

"Tớ đã bảo với cậu là Suguru là người có ảnh hưởng xấu mà cậu không tin, trời ơi, hãy nhìn bọn tớ bây giờ đi," nụ cười của Satoru rõ ràng là rạng rỡ quá mức, nhưng nó chân thực như chính ngày hôm đó vậy, làm Suguru cũng mỉm cười theo.

Shoko đáp: "Cậu biết đấy, tớ chỉ nghĩ đến mấy cái như cậu ta rủ cậu hút thuốc uống rượu, chứ nào nghĩ đến diệt chủng". Satoru bước lại gần họ, cậu có hai chiếc túi, mỗi túi đeo một bên vai.

"Diệt chủng là một từ rất nặng đấy, cậu có nghĩ vậy không?" Cô lắc đầu nhẹ nhàng, rồi Satoru ôm cô, nhanh và thật chặt. "Hẹn gặp lại nhé, Shoko."

Cậu quay sang đưa Suguru một trong hai chiếc túi, mỉm cười với Shoko lần cuối rồi họ rời đi. Suguru không còn sức để nhìn lại.

Không ai bắt gặp họ. Toàn bộ chỗ này yên tĩnh đến lạ thường, nhưng hắn vẫn đợi cho đến khi ra ngoài rào chắn để triệu hồi cá đuối lần nữa, chỉ khác là bây giờ, hai chiếc túi đã thế chỗ Riko.

Lần này, không mất quá 5 phút để Satoru tựa đầu vào vai Suguru, nhưng giờ đây Suguru không hề bị phân tâm, hắn siêu nhận thức được điều đó. Hơi thở ấm áp, mái tóc cù vào cổ hắn, bàn tay Satoru siết chặt lấy áo khoác của hắn.

Họ vừa phạm một tội ác, tội ác vô biên, họ đã kết liễu mạng sống con người và Suguru chỉ có thể nghĩ về một điều, rằng hắn hạnh phúc biết bao khi Satoru còn sống.

[Bản dịch thuộc về Elenya Saevarys tại puredawnc.wordpress.com]

Lợi dụng sự gần gũi, Suguru nghiêng đầu lại nói.

"Còn nhớ quán trọ ở Yokohama không? Cái từ nhiệm vụ năm ngoái ấy?"

Satoru ậm ừ, Suguru cảm nhận được rung động của nó nhiều hơn là nghe thấy âm thanh, cậu vẫn gục đầu vào vai hắn.

"Bọn mình sẽ ở đó chỉ tối nay thôi, sau đó mới quyết định đi đâu tiếp theo."

Satoru lại gật đầu.

Quán trọ, một ryokan truyền thống, hẻo lánh, vắng tanh khi họ đến đó. Họ không lãng phí thời gian và đi vào trong. Suguru chào nhân viên tiếp tân bằng một nụ cười rạng rỡ trong khi Satoru đứng đằng sau, dùng cơ thể của Suguru để che khuất tầm nhìn, một cử chỉ vừa trẻ con vừa dễ thương.

Nhân viên tiếp tân dường như không bận tâm đến việc chỉ có Suguru chào cô, cô mỉm cười đáp lại và ngọt ngào hỏi tên Suguru rồi giao cho hắn chìa khóa.

Phòng của họ nhỏ, sạch sẽ và trống rỗng, giống như hầu hết các phòng trọ kiểu ryokan. Điều đầu tiên Suguru làm là bảo vệ cửa sổ và cửa ra vào, khi Satoru nhìn thấy cậu chỉ bĩu môi.

"Tớ muốn đi tắm cơ."

"Và rửa trôi đống máu đó giữa chốn công cộng? Đừng ngu ngốc."

"Tại sao chúng ta lại ở trong ryokan nếu cậu không cho tớ tắm bồn?" Satoru đang cố tỏ ra khó chịu, Suguru biết điều đó, nhưng cậu ấy cũng mệt mỏi đến mức nó giống một cơn giận dữ hơn. Suguru không thể không cười.

"Lại đây," thay vào đó hắn bảo, dẫn Satoru vào phòng tắm bằng một bàn tay nhẹ nhàng đặt trên lưng và đẩy cậu ngồi xuống trên bồn cầu. Satoru nghe lời.

Hắn lấy một chiếc khăn tắm trên giá và thấm nó bằng nước trong bồn rửa. Hắn quay sang Satoru và chỉ vào mặt cậu.

"Cởi kính ra."

Satoru tháo kính ra. Đôi mắt cậu mệt mỏi và khó chịu. Nhẹ nhàng, Suguru dùng tay nâng cằm Satoru lên và bắt đầu lau chiếc khăn trên mặt cậu ấy. Satoru vẫn rất yên.

"Trên mặt tớ không còn tí máu nào nữa," cậu nói bằng giọng trầm.

"Nhưng cậu quá mệt để rửa mặt mà không bị chết đuối, nên đây là giải pháp thay thế."

"Heh, cảm ơn."

Sau khi Suguru làm xong, hắn giặt lại chiếc khăn. Hắn cảm nhận được ánh mắt của Satoru đang theo dõi chuyển động của mình.

"Cởi áo ra đi," Suguru nói. Satoru nở nụ cười ranh mãnh khiến Suguru bất lực. "Câm miệng."

"Tớ có nói gì đâu," Satoru từ từ cởi áo khoác đồng phục, nụ cười vẫn nở trên môi. Suguru muốn để cậu ta chết đuối, chỉ trong một giây. Nhưng cũng rất từ từ, cậu cởi chiếc áo đẫm máu, cử động đau đớn và cứng ngắc khiến Suguru cảm thấy ngập tràn tội lỗi.

Máu đã chảy từ cổ xuống bụng, một màu gỉ sắt, nâu nhiều hơn đỏ bám vào da Satoru. Suguru lau cổ cậu trước. Không có vết thương nào, chỉ có một vết sẹo nhỏ mà hắn chắc chắn rằng ngày mai sẽ không còn nữa, nên hắn nhìn nó, thu lấy hình dạng của vết sẹo nhỏ, mỏng đó và vụng về vạch ngón tay lên. Hắn tự hỏi liệu Satoru có bao giờ có sẹo nữa không.

Satoru không phản ứng, chắc vì cậu quá mệt rồi, hoặc vì cậu quá hiểu rằng khoảnh khắc này cần phải im lặng. Có lẽ Satoru cũng đang thương tiếc sự mất mát của tất cả những vết sẹo trong tương lai.

Suguru giặt lại chiếc khăn, màu đỏ hồng chảy xuống theo đường thoát nước. Lần này hắn quỳ trước mặt Satoru. Lau sạch ngực, bụng, vết đỏ nhỏ trên cánh tay. Satoru rất mềm mại dưới bàn tay Suguru và mắt cậu chưa một lần rời khỏi khuôn mặt hắn. Suguru thường sẽ xấu hổ mỗi lần như vậy, bởi ánh mắt xuyên thấu của Satoru, bởi sự đụng chạm, nhưng giờ thì không. Hắn chỉ cảm thấy rất yêu, rất thương và rất đau lòng, cảm thấy cần phải bảo vệ Satoru, người có lẽ sẽ không bao giờ cần được bảo vệ nữa.

Khi lau xong, Suguru không đứng dậy mà chỉ đặt tay xuống, để chiếc khăn kéo lê trên sàn và ngước nhìn đôi mắt vẫn cảnh giác của Satoru. Họ nhìn nhau, vô cảm, trong nhiều giây, nhiều phút. Sau đó Satoru thở dài, toàn bộ cơ thể cậu sụp xuống.

Đột nhiên giật mình, Suguru nhớ ra Satoru cần phải ngủ ngay lập tức. Hắn đứng dậy đỡ lấy Satoru khi cậu đứng lên. Họ quay lại phòng, Suguru đưa cho Satoru một trong những chiếc túi.

"Cậu có cần tớ..."

"Không cần đâu, cảm ơn," Satoru ngắt lời. Tất nhiên là cậu không cần giúp đỡ.

Suguru gật đầu và đi vào phòng tắm. Hắn tắm một cách dè chừng. Vòi hoa sen là nơi hoàn hảo để có những suy nghĩ khủng khiếp. Nhưng sau đó hắn nhận ra, việc để Satoru ngủ ngoài tầm mắt khiến hắn quá lo để có thể nghĩ đến bất cứ điều gì khác. Đó chỉ là một lần tắm yên tĩnh và nhanh gọn.

Khi ra khỏi phòng tắm, Satoru đã ngủ rồi. Và khi Suguru nằm xuống tấm nệm bên cạnh, tắt đèn, hơi thở của cậu ấy đã trở nên sâu và đều đặn.

Suguru thích những ryokan, mùi sàn trải chiếu tatami bên dưới hắn, âm thanh của dòng nước onsen phía xa xa, những tấm cửa sổ mỏng bằng giấy chỉ đủ cho ánh trăng xuyên qua để Suguru có thể nhìn thấy Satoru nằm bên cạnh. Tóc cậu ánh lên màu bạch kim kỳ lạ vào những đêm thế này.

Satoru thường bồn chồn, ngay cả trong giấc ngủ, cậu ngủ muộn và dậy sớm, xoay người, lăn lộn và thức dậy chỉ bởi những âm thanh nhỏ nhất, với sự thay đổi nhỏ nhất của năng lượng nguyền rủa xung quanh, nhưng bây giờ, Satoru im lặng và an tĩnh, giống như khi Suguru tìm thấy cậu ở trụ sở Bàn tinh giáo. Nó xa lạ và sai trái, khiến Suguru có cảm giác như đang nuốt phải một lời nguyền. Vì thế Suguru không thể ngủ được.

Thay vì ngủ, hắn nhìn chằm chằm vào Satoru. Hắn tập trung vào hơi thở của cậu, vào hàng mi dưới ánh trăng, vào quầng mắt hơi tối. Nhẹ nhàng, hắn đưa tay vuốt tóc khỏi mặt cậu. Những suy nghĩ vô nghĩa dần nảy sinh trong đầu. Hắn tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu hắn ngăn Satoru lại. Liệu cậu ấy có hối hận không? Liệu sau này hắn có hối hận vì sự lựa chọn này không?

Buổi sáng đã đến, nhưng cảm giác tội lỗi không bao giờ đến.

Satoru tỉnh dậy và khi thấy Suguru đang nhìn mình, cậu không nói gì. Họ ở đó một lúc, nằm dưới ánh sáng ấm áp của buổi sáng và chỉ nhìn nhau cho đến khi Satoru ngồi dậy trước.

"Chúng ta phải rời đi sớm thôi."

Họ lặng lẽ mặc quần áo. Suguru yêu cầu chuyển bữa sáng đến phòng của họ, vì vậy khi giao đến, Suguru chỉ nhận và từ chối bất kỳ sự trợ giúp nào thêm, sau đó ra hiệu cho Satoru ngồi xuống.

Họ cũng lặng lẽ ăn. Chỉ có tiếng nước chảy, tiếng chim hót líu lo và tiếng đũa kim loại chạm vào bát.

"Cậu nghĩ họ đã phát hiện ra chưa?" Suguru phá vỡ sự im lặng. Satoru nuốt một ngụm cơm trước khi trả lời.

"Có lẽ rồi, nhưng tớ nghĩ bản năng đầu tiên của họ là đổ lỗi cho Toji hoặc một số chú nguyền sư khác. Họ sẽ đổ lỗi cho giáo phái trước khi đổ lỗi cho bọn mình."

"Vì họ quá thích bọn mình nhỉ?" Suguru hỏi một cách mỉa mai, Satoru cười khúc khích và nở một nụ cười tinh nghịch thân quen đến mức Suguru cảm thấy có lẽ mọi chuyện đều ổn.

"Bởi vì họ biết họ không thể đánh bại chúng ta."

Chúng ta là mạnh nhất. Cụm từ đó bây giờ giống như một lời nguyền nên hắn không nói ra, nhưng hắn nghĩ vậy và hắn biết Satoru cũng đang nghĩ vậy. Hắn mỉm cười.

"Cậu nói vậy nhưng Nanami chắc sẽ thuyết giáo chúng ta đến chết."

"Hừ, đừng có nói thế, tớ khóc đấy."

"Nếu tớ yêu cầu, cậu có để họ sống không?"

Câu hỏi đã lướt qua môi Suguru mà hắn không nhận ra, Satoru cũng có vẻ bối rối. Cậu mỉm cười trêu chọc, gần như là ác ý.

"Nghĩ lại rồi à, Suguru?"

"Không," hắn nói thành thật. "Tớ chỉ tò mò thôi."

Satoru gật đầu, đưa tay lên cằm, như thể đang suy nghĩ sâu xa về chuyện này. Nhưng nụ cười vui tươi của cậu đã phản bội sự nghiêm túc.

"Tớ sẽ làm vậy. Nếu cậu muốn tớ để họ sống, tớ sẽ làm y vậy."

"Tại sao?"

Suguru ước gì có thể nhìn xuyên qua cặp kính của Satoru, hắn ước gì có thể nhìn xuyên qua bộ não, trái tim và nụ cười nhỏ nhắn trêu chọc của cậu. Hắn muốn biết cảm xúc của cậu thực sự là gì.

"Tớ tin vào khả năng phán đoán của cậu nhiều hơn những gì cậu vẫn biết. Tớ tin tưởng cậu nhiều hơn những gì cậu vẫn biết. Tớ sẽ làm hầu hết những gì cậu muốn tớ làm."

Bây giờ Suguru ước hắn cũng có cho mình một cặp kính. Hắn là một kẻ nói dối giỏi, một kẻ giả vờ giỏi, tạo ra một nụ cười xa cách và ngụy trang nó thành sự thân thiện là điều hắn làm rất giỏi, nhưng với Satoru, hắn sụp đổ và tan chảy, tất cả mọi cảm giác hắn ấp ủ đều bộc lộ ra ngoài cho Satoru thấy, kể cả cậu không có Lục Nhãn chăng nữa.

"Thật tốt khi được biết," cuối cùng hắn nói, như thể mình chưa bị suy sụp đến tận xương bởi sức nặng của sự tin tưởng Satoru trao cho. Satoru mỉm cười hài lòng và tiếp tục ăn, chỉ thế thôi.

Họ sẵn sàng rời đi ngay sau đó, không phải Satoru không phàn nàn về việc không được tắm khi có một suối nước nóng hoàn toàn tốt ngay trước mặt họ, nhưng Suguru đơn giản là không thể mạo hiểm ở không gian công cộng.

Suguru gỡ phong ấn khỏi cửa sổ trước khi rời đi.

Suốt một thời gian, họ bước đi mà không có lộ trình cụ thể. Họ dừng lại ở một cửa hàng tiện lợi để bổ sung dự trữ đồ ăn (và mua một lượng kẹo đáng lo ngại cho Satoru), rồi tiếp tục đi và nói chuyện, như thường lệ, về những thứ không quan trọng. Đó là một kiểu bình thường mong manh.

Shoko nhắn tin cho Suguru khoảng một giờ sau.

ieiri shoko: họ đang tìm hai cậu đấy
ieiri shoko: nghe nói phong thanh về "cuộc hành quyết sắp tới" nên hãy cẩn thận nhé haha
ieri shoko: và đừng nói cho tớ biết hai cậu đang đi đâu, tớ không muốn dính líu gì hết

"Cậu muốn đi đâu?" Suguru hỏi sau khi cho Satoru xem tin nhắn, hắn gửi cho Shoko một biểu tượng cảm xúc thích.

"Okinawa," Satoru trả lời, nửa đùa nửa thật, nhưng quá nhanh để có thể coi là một trò đùa.

"Đừng có ngốc thế, họ sẽ biết chúng ta tới đó."

"Họ biết thì cũng chẳng sao cả, nhỉ?"

Có lẽ vậy. Trừ khi họ đem theo một nhóm lớn các chú thuật sư, nếu không, họ sẽ không thể đánh bại Satoru và Suguru. Nên có lẽ...

Suguru nói: "Họ sẽ có lợi nếu chúng mình đến đó." Satoru mỉm cười hài lòng với câu trả lời của hắn. "Họ sẽ cảm thấy an toàn hơn khi biết chúng ta đang ở đâu, và trừ khi chúng ta hành động lần nữa, họ sẽ không can thiệp vào việc của chúng ta, vì họ biết họ không thể."

"Đing-đing," Satoru hát vui vẻ. "Kiểu như một chút thỏa hiệp. Trừ khi cậu định làm thêm vài vụ giết người nữa!"

Suguru đảo mắt nhưng lại mỉm cười hào hứng.

"Vậy chúng ta lại đi bằng máy bay nhé?"

"Và bỏ lỡ dịp tận hưởng một chuyến đường bộ? Hứng thú phiêu lưu của cậu đi đâu hết rồi hả Suguru?"

"Chuyến đường bộ nghĩa là sử dụng cá đuối phải không?" Suguru nói với vẻ mặt khó tả. "Được rồi, vậy cứ để tớ làm tất cả công việc."

Satoru thở hổn hển giễu cợt.

"Tớ không thèm. Tớ sẵn sàng đưa hai đứa mình bay tới đó để thể hiện tinh thần đoàn kết nha."

"Xin đấy, cậu thậm chí còn không thể tự mình nổi được," Suguru trêu chọc, khiến Satoru càng phóng đại vẻ mặt phẫn nộ của mình hơn.

"Không đúng! Tớ hoàn toàn có thể dịch chuyển chúng ta tới đó ngay bây giờ, cậu muốn thử không?" Satoru nhướn mày, đưa tay cho Suguru. Suguru gạt tay đi và cười khúc khích.

"Nhỡ mà nó trục trặc, tớ không muốn chấm hết ở vực thẳm không-thời gian nào đó đâu, cậu biết không?"

"Chúng ta đã ở đó rồi mà." Giọng Satoru vẫn trêu chọc, nụ cười trên khuôn mặt vẫn hiện hữu, nhưng ẩn sau đó là sự dịu dàng thấm tràn giọng nói. Nụ cười của Suguru cũng dịu đi.

"Cậu nói đúng, chắc tớ nên quay lại và tránh xa cậu," Suguru đáp, giọng hắn trở nên ngọt ngào và nhẹ nhàng, nhưng hắn không đủ quan tâm để kiềm chế nó nữa.

"Không, vậy tớ cũng sẽ đi đầu thú và bọn mình sẽ cùng đến nhà ngục của chú thuật sư rồi cùng bị xử tử chung với nhau. Cậu không bao giờ thoát khỏi tớ được đâu," Satoru tự hào nói.

Suguru cười lặng lẽ và dừng lại. Satoru cũng dừng theo ngay trước hắn vài bước và quay lại với ánh mắt dò hỏi. Suguru nhìn chằm chằm vào Satoru.

Suguru luôn nghĩ rằng tình cảm hắn dành cho Satoru là chiếc hộp Pandora. Một món quà thần thánh trên cao ban tặng cho hắn, một món quà khi được mở ra sẽ gieo giáng cái ác và sự tuyệt vọng xuống thế giới của hắn, tiêu diệt sự sống của hắn và mọi người xung quanh, bao gồm cả Satoru. Vì vậy hắn vẫn đóng nó lại, rút ra bài học từ những sai lầm của Pandora và không dám nghĩ tới chiếc hộp. Bằng cả tâm trí, bằng cả trái tim.

Nhưng bây giờ, hắn thấy cảm xúc của mình giống ngọn lửa của Prometheus hơn. Một món quà chưa ai từng tặng hắn, không, nó là thứ gì đó hắn nhìn thấy và bị mê hoặc, hắn muốn đánh cắp nó từ các vị thần. Hắn khao khát thế giới của mình có nó, ngay cả khi kết cục là sự trừng phạt.

Hắn đã sẵn sàng cho sự trừng phạt rồi. Hắn không còn chút hối tiếc nào nữa. Hắn bước lại gần Satoru và chậm rãi giơ tay lên.

Tay hắn đặt trên má Satoru, hơi thở của Satoru trên môi hắn nóng rực như lửa. Satoru không di chuyển. Satoru chưa bao giờ đứng yên, nhưng lúc này cậu ấy hoàn toàn bất động. Bởi vậy, Suguru hôn cậu, và giống như Psyche được hồi sinh nhờ nụ hôn từ Eros, Satoru dần cử động.

Và ngọn lửa đã cháy.

"Giống như một lời nguyền vậy," Suguru nói khi hắn lùi lại, nở nụ cười nhẹ trên môi.

"Huh?" Satoru vẫn còn choáng váng, cặp kính lệch và đôi mắt nhắm hờ.

"'Cậu không bao giờ thoát khỏi tớ được đâu'. Câu này giống như một lời nguyền."

"Vậy thì có tệ không?" Bàn tay Satoru đã đặt xuống eo Suguru, nắm chặt lấy áo khoác của hắn.

Suguru mỉm cười và lắc đầu.

"Tớ muốn luôn được cậu nguyền rủa."

"Tớ muốn cậu vẫn ám ảnh tớ ngay cả sau khi chết," Satoru mỉm cười nói. Khi Satoru cười như vậy, trông cậu có vẻ già đi và bất lực nên Suguru cũng mỉm cười.

Không cần suy nghĩ, hắn hôn cậu một lần nữa, nhanh chóng, thuần khiết, rồi lùi lại để tự nguyền rủa mình.

"Tớ không thể tin được là cậu đã lên kế hoạch cho cái chết của tớ, Satoru. Chắc vụ giết người đã thay đổi cậu mất rồi."

Suguru không nhìn thấy nhưng chắc chắn là Satoru đang đảo mắt.

"Cậu chẳng vui chút nào cả."

"Xem ai đang nói kìa."

Bĩu môi, Satoru đi theo hắn ra phía sau nguyền hồn cá đuối, và lần này cậu ôm lấy eo Suguru một cách có chủ ý. Khi họ bay lên lao vào một tương lai không chắc chắn, bầu trời trong xanh hơn bao giờ hết.

- End -

Nơi tổng hợp các fiction, doujinshi và strip mình dịch về Gojo Satoru và Geto Suguru: https://puredawnc.wordpress.com/jjk-heisei-29-december-24th/

Elenya Saevarys

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro