3. Scent of a Home

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

https://archiveofourown.org/works/28546227
Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả.



"Đừng lo lắng, chỉ cần đừng rời khỏi tôi"

"Sao em có thể nếu như ngay cả việc ở bên cạnh* người em cũng không làm được ?"


Câu trên là câu thầy đã nói với Yuuji khi em tỏ ra sợ hãi lúc thầy đưa em đến xem thầy đấu với Jogo. Chương này tác giả viết sau khi đọc chap 133, chiếc chap truyện khiến GoYuu stan nào cũng đau lòng. Nên nếu bạn nào chưa đọc manga thì đừng đọc chương này nhé. Chương này cũng khá buồn, tác giả lấy bối cảnh khi thầy bị phong ấn, em trở về nhà của thầy sau đó.









Yuuji có được đặc quyền vào nhà của thầy, nằm trong khuôn viên trường. Khá hiển nhiên khi mà em là người đã dành trọn một tháng luyện tập ở tầng hầm của căn nhà.

Dẫu sao, cũng không quá bất ngờ khi tất cả mọi người đều quá mệt mỏi để giải quyết mọi hậu quả, dù chỉ là những hậu quả bề nổi đầu tiên. Ngay sau khi được cô Ieiri chữa trị, em nhận lấy án tử hình, bị giam lỏng ở học viện. Sau cùng, khi đã chắc rằng mọi người không ai tỏ ra chán ghét mình, em chọn quay trở lại nhà thầy.

Không ai thật sự muốn ngăn cản em cả, không phải khi họ biết rõ về sự thân thiết, gần gũi của em và thầy mình. Và đặc biệt là biết về cuộc gặp gỡ của em với "kẻ giả mạo".

Thầy em sống một mình, chỉ có một người giúp việc lui đến đều đặn mỗi tuần một lần ( người mà em đã trở nên thân quen, một cách thật tự nhiên thôi ). Người giúp việc dường như đã biết về mọi chuyện, đương nhiên rồi. Việc chú thuật sư mạnh nhất bị phong ấn có lẽ sẽ trở thành chủ đề để bàn tán trong một thời gian dài. Có lẽ sẽ là mãi mãi ... nếu họ không cứu được anh.

Người giúp việc tốt bụng trao cho em một ánh nhìn thấu hiểu rồi rời đi mà không nói lời nào, hoàn toàn tin tưởng và nguyện ý cho em không gian riêng. Yuuji không nói gì cả, em thậm chí còn không có đủ năng lượng để cảm thấy biết ơn ai đó hay là xa hơn là cảm thấy lo lắng về buổi hành quyết và những chuyện sẽ xảy đến. Chỉ là, em thấy mệt mỏi và cô đơn.

Họ thậm chí không làm gì cả, không để cho em cùng nghĩ cách cứu thầy. Họ bắt em ở lại trong trường cho đến khi họ đưa ra quyết định cuối cùng cho số phận của em. Làm thế nào mà họ lại có thể bình thản để mọi thứ trôi qua như vậy trong khi thầy em vẫn đang bị phong ấn. Họ lẽ ra nên tập hợp lại và cật lực động não, nhưng họ không. Thật không công bằng.

"Thật không công bằng ...", em thì thầm với chính bản thân mình.

Yuuji vẫn ngồi yên lặng trên chiếc ghế sofa yêu thích của thầy em, đó là nơi duy nhất trông có vẻ như được Satoru sử dụng nhiều nhất. Em có thể phần nào cảm nhận được những nếp gấp mềm mại của chiếc đệm nơi người lớn hơn vẫn thường ngồi.

Cảm giác kiệt sức kéo đến, em đã đưa ra quyết định ích kỉ nhất đời mình, lảo đảo đi đến phòng ngủ của Satoru. Yuuji biết rằng thầy em rất hiếm khi dùng phòng ngủ, nhưng chắc chắn rằng nơi đó chính là nơi mang nhiều mùi hương của anh nhất.

Đó là nơi mà người giúp việc không được phép vào, nhưng chiếc giường vẫn trông thật gọn gàng. Điều đó thậm chí đã khiến em nghĩ rằng có lẽ thầy em đã không ngủ được chút nào trước khi tự mình mạo hiểm chạy đến Shibuya.

Mùi hương nồng đượm của anh lẽ ra đã là quá đủ, nhưng có gì đó thôi thúc em, em vẫn chưa thỏa mãn.

Yuuji mạo hiểm hơn nữa, em trượt mở cánh cửa tủ quần áo của anh. Em cảm thấy môi mình run lên khi tự tay cởi bỏ bộ đồng phục nát bươm và thay chúng bắng bất cứ chiếc áo nào bàn tay em chạm đến đầu tiên. Một trong những chiếc áo sơ mi trắng đắt tiền mà thầy em vẫn trông như rất yêu thích chúng - khá giống với chiếc mà em và các bạn đã lỡ tay phá hỏng. Tham lam hơn một chút, em với tay lấy xuống một trong những chiếc áo khoác mà Satoru vẫn thường mặc khi đi làm.

Thỏa mãn gần đủ, em thả mình lên chiếc giường king-sized, trông có vẻ to hơn bình thường. Em vùi mặt vào chiếc áo khoác, để chiếc mũi của em chôn vùi trong lớp vải mịn. Mùi hương lưu lại vẫn quá mạnh, vờn quanh em, nhưng thứ còn thiếu duy nhất là lồng ngực và đôi tay vững chãi của người lớn hơn. Mùi vị như khi chúng ta được trở về nhà nhưng lại không có ai chào đón chúng ta cả.

"Ah thật không công bằng", giọng em nghèn nghẹn, những giọt nước mắt mà em đã tốn công níu giữ nãy giờ cũng thi nhau chảy xuống quanh hốc mắt. Cổ họng em nghẹn ứ, cả người hoàn toàn trống rỗng.

"Thầy ơi ..."

Em hoàn toàn hiểu rằng mình không được mất đi hy vọng ở thời điểm này. Nó không giống như khi ông em qua đời, thầy em vẫn còn sống. Nhưng khả năng em không thể gặp lại người lớn hơn trước khi em biến mất khỏi thế gian này là vô cùng cao. Cao hơn cả mức độ nỗ lực giải phong ấn của những người khác. Và điều đó khá là đau đớn.

Em để những tiếng nức nở bao trùm lấy cơ thể mình, kí ức về cái đêm sai lầm ấy ẩn hiện trong những giọt nước mắt. Từng giây phút trôi qua kể từ khi em không thể cảm nhận được sự tồn tại của thầy mình dường như ăn mòn cả linh hồn của em.

Tại sao ? Có ích gì khi em chỉ chăm chăm quan tâm đến việc những ngón tay còn lại sẽ đe dọa nhân loại như thế nào trong khi ngay chính lúc này đây, họ lại là những người dồn em vào đường cùng, ban cho em một cái chết mà họ cho là nhân đạo thay vì thực hiện kế hoạch mà thầy em đã vạch ra. Có ý nghĩa gì khi họ vẫn nhất quyết bác bỏ sự bảo vệ mà Satoru cố chấp dành cho em ? Liệu điều đó có tốt cho em không ? Khi em đã và đang cố gắng bảo vệ một thế giới mà họ không hề muốn có sự hiện diện của em và anh.

Yuuji lờ mờ cảm nhận được bóng dáng một cánh tay vươn ra xoa nhẹ mái tóc em. Không, lẽ ra em không nên nhớ đến ngày ấy, cái ngày mà mọi thứ bắt đầu. Đã quá muộn rồi, bất cứ điều gì cũng trở nên bất khả thi. Nỗi sợ bao trùm lấy em, tựa như giây phút em đối mặt với Jogo, nhưng khi đó em vẫn có thầy bên cạnh.

"Đừng lo lắng, chỉ cần đừng rời khỏi tôi"

"Sao em có thể nếu như ngay cả việc ở bên cạnh* người em cũng không làm được ?"

Thật tàn nhẫn làm sao.

"Có lẽ khi ấy em nên đồng ý với phương án đầu tiên của thầy. Để rồi có lẽ em sẽ không phải bị nguyền rủa bởi chính tình yêu của mình, thật nhiều tình yêu. Em xin lỗi"

.











*bản gốc là stay by your side, mình đã suy nghĩ rất nhiều khi dịch cụm từ này. theo mình hiểu thì nó có thể mang hai nghĩa. đứng về phía thầy và ở bên cạnh thầy. nghĩa ở bên cạnh thì khá rõ ràng ha, còn vì sao mình nghĩ đến việc còn một tầng nghĩa nữa là vì trong chương này em nhắc đến số phận của em ( và cả thầy ) khá nhiều. Có lẽ ý Yuuji đang muốn nói đến việc đấu tranh cho lý tưởng của thầy em, về việc em và thầy cùng chống lại án tử hình. Về việc thầy em và cả em đều muốn thay đổi thế giới ấy. huhu toi đã quá buồn rồi

Cái chương này buồn thấy ớn luôn. Tên chương là tác giả cố ý viết hoa chữ Home đó.

Nó khá đúng với tưởng tượng của mình nếu thật sự Gojo sensei không thể thoát khỏi Ngục môn cương. Cảm giác của mình sẽ giống với em bé trong chương này đó. Đọc lại chap 133 khi mà em bé 3 lần gào thét câu trả thầy ấy cho ta, xong dịch cái này á mọi người có hiểu cảm giác đó hông huhuhuhuuu. Gege sensei xin hãy sớm cho thầy ra nhé huhu cháu nhớ thầy lắm ;;;;;;;

Hơn nữa cứ nghĩ tới việc không có thầy thì hiện tại không ai có đủ khả năng để bảo vệ em khỏi án tử ấy, nó đau lòng kinh khủng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro