Chương 13: Cát chảy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khác với Gojo, Kenjaku có toàn quyền đi lại trong thành phố, ngay cả kết giới Tử Diệt Hồi Du cũng không ảnh hưởng đến hắn.

Nhưng hiện tại hắn cũng giống Gojo, cũng có chuyện phiền não. Tuy chỉ là việc nhỏ, lại không dễ giải quyết.

Kenjaku đau đầu chuyện cất chứa cũng như vận chuyển Gojo.

Sau khi điều chỉnh phong ấn Ngục Môn Cương, thả Gojo Satoru ra, hắn phát hiện không có biện pháp nhét đối phương lại trong thời gian ngắn. Mà hắn hiển nhiên không tính toán ở lại nơi đây quá lâu, cho nên hiện tại phát sinh vấn đề mới.

Làm thế nào để đem Gojo theo khi rời đi đây...

Nếu phong ấn của Ngục Môn Cương có thể thay đổi tùy ý thì tốt rồi... Nói thế nào thì ôm một cái hộp cũng tiện hơn nhiều so với ôm theo một con người thân cao gần 2m chứ ha...

Hay để Gojo đi cùng hắn... Ý tưởng này vừa xuất hiện đã bị Kenjaku phủ quyết. Chú thuật sư mạnh nhất chưa bao giờ là dễ bảo, vĩnh viễn luôn chờ đợi cơ hội để ra tay. Vì vậy, hắn cần thiết phải chuẩn bị một phương pháp kín kẽ, tuyệt không sơ hở.

"Chân dài như vậy, lại không có cách cắt ra, muốn thế nào mới có thể hoàn chỉnh mà cất ngươi đi đây? Cao 1m8 còn chưa đủ cho ngươi sao? Nhìn thế nào cũng thấy hơi bị quá mức." Nhân lúc Gojo ngủ, Kenjaku xốc chăn lên, vừa khoa tay múa chân vừa lắc đầu thở dài.

Mỗi lần Gojo ngủ sẽ ngủ đến bất tỉnh, hoàn toàn không hề hay biết. Chỉ khi sắp tỉnh lại, anh mới có chút động tĩnh với thế giới bên ngoài, bằng không có làm gì anh cũng sẽ không phản ứng.

Nếu Gojo không biết, Kenjaku sẽ nói hết với anh chuyện gì đã xảy ra trong lúc anh ngủ. Đôi khi Kenjaku thầm nghĩ, có lẽ phần hắc ám trong nội tâm của hắn vẫn luôn tồn tại. Chẳng qua hắn có biện pháp giải tỏa cảm xúc tiêu cực, cho nên vẫn luôn có thể điềm tĩnh dịu dàng trước mặt người kia.

Thật ra hắn cũng không làm gì kỳ quái, chỉ là muốn ở gần Gojo lúc ngủ một chút, cùng lắm cũng chỉ sửa lại tư thế nằm hay vuốt phẳng lại quần áo của đối phương.

Hắn cũng kiên nhẫn như vậy với tiểu Lục. Quả nhiên đặt tên cho thú cưng thì quan trọng nhất vẫn là thuận miệng; tuy rằng Kenjaku vẫn luôn thích tên Lục Điều Ngộ, nhưng để gọi thì tiểu Lục vẫn dễ dàng hơn nhiều.

Do ảnh hưởng của phong ấn, thời gian ngủ của Gojo dài hơn Kenjaku rất nhiều, khi Gojo tỉnh thì hắn cũng sẽ tỉnh. Nhưng tiểu Lục thì khác, mèo dù gì cũng là động vật hoạt động về đêm. Mỗi tối, ngoại trừ hai cái giường, toàn bộ trong phòng đều trở thành lãnh địa của nó.

Kenjaku dù có ngủ cũng không ngủ sâu. Từ khi ôm mèo về, trên cơ bản mỗi buổi tối hắn đều có thể cảm nhận được có vật thể chạy qua chạy lại trên người.

Cũng có vài lần Gojo tỉnh dậy lúc Kenjaku vẫn đang nghỉ ngơi. Chú thuật sư mạnh nhất không chịu nổi tịch mịch, sẽ luôn lựa chọn thời điểm này để tạo điểm phiền toái nhỏ cho hắn.

Dù hắn không chỉ có Ngục Môn Cương cùng kết giới trong phòng, còn có bao thủ đoạn bố trí được tích lũy sau nghìn năm toan tính, nhưng hắn vẫn không có cách nào yên tâm ngủ trước mặt Gojo. Luôn có một loại lo lắng, nỗi lo được lo mất này ngự trị trong tâm trí hắn, khiến hắn bất an ngay cả trong tình huống vạn vô nhất thất như hiện giờ.

Tựa như cát trong lòng bàn tay, thật cẩn thận mà nâng niu, không dám dùng sức dù chỉ một chút, sợ chỉ cần một giây sơ sẩy sẽ khiến công dã tràng.

Lần đầu tiên Kenjaku gặp Gojo Satoru, cũng là lần đầu tiên Lục Nhãn thế hệ này xuất hiện trước công chúng. Hắn chỉ đứng từ xa mà xác nhận một chút, liền xoay người rời đi, vì chỉ cần một chớp mắt, một cái liếc mắt, liền đủ khiến hắn rơi vào hồi ức.

Đôi mắt mà hắn chưa bao giờ quên, đôi mắt mà hắn tuyệt đối sẽ không lầm, cùng chủ nhân hiện tại của chúng.

Đây là số mệnh mà hắn bắt buộc phải đối mặt trong sông dài lịch sử, đối thủ mà hắn không cách nào đánh bại, là Vô Hạn mà hắn vĩnh viễn chẳng thể lướt qua.

Hắn từng vì thế mà chết, lại vì thế mà sinh; hắn từng vì thế mà kiên trì, cũng từng vì thế mà mê mang; hắn từng thử quên đi, cũng từng không từ thủ đoạn mà truy cầu. Không phải ác mộng, cũng chẳng phải địch nhân, bọn họ chẳng qua cũng chỉ là một phần của luân hồi.

Đối với Kenjaku mà nói, trong thế giới không tồn tại Lục Nhãn, thì hắn cũng chẳng thể nào toàn vẹn.

"Một ngày nào đó ta sẽ giết ngươi."

"Nếu Satoru làm được thì cứ làm đi. Đương nhiên, ta cũng sẽ không ngoan ngoãn ngồi yên chờ ngươi tới. Muốn tìm được ta cũng là vấn đề không nhỏ đâu."

Mỗi lần Gojo phát cáu sẽ buông lời hung ác trước mặt hắn. Hiệu quả đương nhiên là không có, nhưng sướng miệng thì cũng có, nên Kenjaku thỉnh thoảng cũng sẽ đón hùa ý của đối phương.

"Chuyện này ngươi khỏi lo... Ta nhất định sẽ tìm được ngươi!"

Tuy rằng Gojo Satoru vốn đã gần như hoàn mỹ từ khi sinh ra, chỉ cần một ánh nhìn cũng có thể khiến người vĩnh viễn không quên, nhưng quả nhiên vẫn là đẹp nhất khi cười.

"Ngươi chẳng lẽ thật sự không sợ chết sao? Nếu cầu xin ta buông tha ngươi, biết đâu ta sẽ đồng ý đâu... Tuy rằng suy nghĩ của ta sau này chắc chắn sẽ khác với hiện tại." Có một lần Gojo đã hỏi hắn như vậy.

"Satoru chắc gì đã có biện pháp hoàn toàn giết được ta. Nếu thật sự muốn nghe ta cầu xin, Satoru đồng ý cùng ta lập lời thề sao? Ta không thích nói dối." Cũng không thích nói lời vô nghĩa, trừ khi cảm thấy chơi vui.

"Vậy thôi đi. Các thế hệ Lục Nhãn trong quá khứ cũng không có ai hoàn toàn giết được ngươi. Giờ ta muốn giết ngươi, càng không thể tạo thêm hạn chế cho bản thân." Nếu thành lập khế ước, Gojo sẽ càng dễ tìm được Kenjaku, nhưng sẽ càng khó để tìm cách hoàn toàn giết chết hắn. Cái giá phải trả hoàn toàn không tương xứng, lại không hề ý nghĩa.

"Đúng rồi, cho nên dù là chú thuật sư mạnh nhất, Satoru vẫn cần cố gắng nhiều."

"Ngươi câm miệng." Khuyên người khác mạnh lên rồi tới giết mình... Kenjaku quả nhiên là đầu óc có vấn đề mà, Gojo nghĩ.

Tuy rằng số mệnh đã an bài, nhưng khác với suy nghĩ của Gojo cùng một số người biết được chút ít nội tình, Kenjaku cũng không coi Gojo Satoru là kỳ phùng địch thủ. Kỳ phùng địch thủ ám chỉ hai bên vĩnh viễn ở thế đối lập, mà kẻ đối địch với Gojo Satoru vĩnh viễn không có khả năng thắng lợi.

Mỗi ngày mọi người đều nhìn mặt trời lặn, mặt trăng mọc, nhưng không có ai sẽ nói ánh trăng thuộc về ai, nhìn thấy ánh trăng là may mắn hay bất hạnh. Đối với Kenjaku mà nói, sự tồn tại của Lục Nhãn là ánh sao băng xuất hiện mỗi 500 năm, rực rỡ trước mắt hắn trong biển sao trời.

Tuy rằng so sánh với thời gian dài lâu của Kenjaku, ánh sao này cũng chỉ là thoáng chốc, dù có là chú thuật sư mạnh nhất cũng chẳng thể nào tồn tại muôn đời. Dù vậy, hào quang sớm nở tối tàn của nó vẫn sống mãi, vĩnh viễn khắc sâu trong ký ức của hắn.

Kenjaku từng nghĩ, có lẽ nhân sinh của hắn vẫn còn một ý nghĩa khác. Ý nghĩa này chẳng vì nhân loại cũng không vì thương sinh, không vì hoài bão cao cả hay ước vọng vĩ đại gì, hắn chỉ muốn cùng người tái kiến, cùng người có một buổi hẹn hò đơn phương.

Dù hắn chỉ có thể nhìn người từ xa, dù hắn chết dưới chú thuật của người, cũng chẳng hề chi.

Để rồi, mãi trăm năm sau, lại một lần tương ngộ chú thuật sư kế thừa Lục Nhãn.

Hắn không phải chưa từng vọng tưởng, nếu bọn họ không cần phải ngươi chết ta sống, không cần tự giam bản thân vào thiên kiếp vô giải, liệu có thể ngồi xuống nói chuyện vài câu, nói đôi chút về thời tiết, về sản phẩm mới nhất của cửa hàng bánh ngọt nào đó. Đối với Kenjaku, ngụy trang thành người thường là chuyện không thể dễ dàng hơn, bằng không hắn cũng chẳng thể sống mãi nghìn năm mà cơ hồ không cho bất luận kẻ nào phát hiện ra sự bất thường của bản thân. Chỉ tiếc rằng, con người không có khả năng cùng chú thuật sư sinh ra liên hệ, đến cả nguyền sư cũng chẳng thể hiểu được lý tưởng của hắn là gì.

Cho nên, sau bao công sức mới có thể thiên thời địa lợi nhân hòa mà nắm giữ Ngục Môn Cương trong tay, hắn tuyệt đối không cho phép chính mình xuất hiện bất kỳ sai lầm nào dù chỉ là nhỏ nhất, mất đi cơ hội mà hắn đã chờ đợi nghìn năm này.

Kenjaku đắp lại chăn cho Gojo. Không quấy rầy nữa, dựa theo kinh nghiệm, người kia cũng sắp tỉnh rồi.

Hôm nay đi chơi ở trung tâm thương mại bên kia thành phố đi.

---

"Ngươi cầm cái gì về vậy?" Sáng nay, Kenjaku kéo theo một cái vali siêu to trở về, có thể nói là cái vali to nhất Gojo từng thấy. Anh dù đã đi công tác nhiều, cũng chưa bao giờ cần phải dùng đến vali to như vậy.

Hôm nay hắn dọn sạch khu snack của siêu thị à? Gojo tự hỏi. Kenjaku cơ hồ đáp ứng toàn bộ yêu cầu của anh; nếu không phải ngoại vật bao gồm đồ ăn không thể có tác dụng lên người bị Ngục Môn Cương phong ấn, Gojo chỉ sợ mình đã bị đối phương vỗ béo vài cân.

Kenjaku mở vali ra, bên trong trống không.

"Đây sẽ là nhà mới của Satoru khi chúng ta rời đi. Ta cảm thấy Satoru nằm trong này sẽ không thành vấn đề, nhưng vẫn nên để chính chủ thử nghiệm một chút." Hắn vẫy tay với Gojo. "Đến đây đi."

"Ta có thể cự tuyệt sao?"

"Nếu ngươi cự tuyệt ta, ta cũng chỉ có thể thực xin lỗi mà ép buộc ngươi. Không còn cách nào khác."

Gojo cuộn người lại, vô cùng miễn cưỡng mà chui vào vali. Chỉ là nằm một chút, cũng không phải việc gì quan trọng, hoàn toàn không phải do Kenjaku đem snack mấy ngày tới ra uy hiếp anh.

"Tư thế này làm Satoru trông nhỏ bé đáng thương lại bất lực ghê á."

"Cũng tạm đi... Ta chỉ là cố gắng không chiếm dụng không gian mà thôi..."

Sau đó, Gojo nghe thấy tiếng chụp hình.

Âm thanh camera vang lên. Lại tiếp một tiếng, vẻ kinh ngạc trên mặt anh cũng bị chụp lại.

"Ngươi làm gì?"

"Chụp ảnh đó."

"Ta biết là chụp ảnh, ngươi chụp ảnh làm cái gì?"

"Muốn lưu giữ lại bộ dáng đáng yêu của Satoru ấy mà."

Gojo nhảy ra đoạt máy ảnh trong tay Kenjaku, cuối cùng cũng không cướp được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro