Chương 7: Đổi phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gojo nằm bẹp trên giường, chờ phản chuyển thuật thức thong thả phát huy tác dụng, chữa trị thương tích trên người anh.

Đau không phải vấn đề, anh đã từng bị thương nặng hơn rất nhiều. Vấn đề là, cơ thể không đau, nhưng danh dự cùng tôn nghiêm bị chà đạp nghiêm trọng. Những lời Kenjaku nói trước khi ra tay... Là coi anh như thú cưng sao?

Thú cưng, vật nuôi,... giá trị toàn bộ phụ thuộc vào niềm yêu thích của nhân loại, không có tự do cùng ý thức, hệt như một loại đồ vật sống nương nhờ vào chủ nhân. Nếu không chiếm được cảm tình, vậy cái gì cũng không còn...

Nghe cũng có điểm tương tự với hoàn cảnh hiện tại, nhưng anh tuyệt đối không thể lấy lòng tên kia!

Kenjaku... Đánh xong, Kenjaku còn tiện tay gõ anh bất tỉnh. Đến khi anh tỉnh lại, hắn đã ném anh sang một gian phòng mới, tất cả đồ vật lại quay về chỉnh tề ngăn nắp. Gojo bật dậy, phản ứng mạnh làm anh đau muốn nhảy dựng, đành quay về nằm úp mặt xuống giường. Gian phòng mới này, ngoại trừ một lớp bụi mỏng trên tủ đầu giường, đều mới y nguyên, thậm chí chăn đệm trên giường vẫn đang gấp chỉnh tề.

Lúc trước lục tung phòng lên, Gojo phát hiện hành lý tùy thân của Kenjaku vốn dĩ không nhiều, chuyển phòng cũng rất đơn giản. Ây dà, vốn đang cho rằng ít nhất cũng sẽ thành công bắt hắn dọn phòng... Biết thế đừng nên phá hoại quá mức, chỉ tìm kiếm manh mối thì tốt rồi.

Mình sốt ruột quá sao... Nhưng anh thật sự chán ghét cảm giác bất lực này, cảm giác cái gì đều không làm được.

Không lâu sau, mùi đồ ăn bay đến nhắc nhở Gojo đã đến giờ ăn trưa. Anh ngẩng đầu nhìn lên, thấy hai hộp mì trên bàn, đều là vị hải sản.

Kenjaku mở một hộp ra, đổ nước mới đun sôi vào.

"Ngươi cần ăn cơm không? Theo lý thuyết thời gian trong Ngục Môn Cương hẳn là ngừng lại, ngươi không ăn uống cũng có thể sống sót, nhưng ta có đem thêm một hộp về."

Gojo sờ bụng, anh thật sự không cảm thấy đói. Đói khát là xúc cảm thông thường, nhưng giờ phút này anh cũng chẳng còn là thường nhân.

"Nếu ta nói có, ngươi sẽ cho ta sao?"

"Sẽ không trực tiếp cho ngươi." Kenjaku lấy nĩa của khách sạn khuấy đều hộp mì. "Nhưng cũng sẽ không gây khó dễ... Vừa lúc trong ngăn kéo khách sạn có một chồng card Truth or Dare(*)." Hắn kéo ngăn kéo, duỗi tay lấy một tấm card.

(*) Truth or Dare (Thật hay Thách): Người chơi có 2 lựa chọn, thành thật trả lời một câu hỏi hoặc thực hiện một thử thách bất kì tùy theo yêu cầu của người chơi khác.

"Tỏ tình với người gần bạn nhất. Muốn thử không?"

"Xung quanh không có ai, ngươi không phải người." Dù sao anh cũng không muốn ăn, Gojo cự tuyệt.

"Vậy hộp này coi như bữa tối của ta đi." Kenjaku nhét lại tấm card vào ngăn kéo.

Cứng miệng vậy, nhưng chính mình cũng cảm thấy đói khi nhìn người khác ăn. Chưa kể, dù cơ thể bị phong ấn không còn nhu cầu gì cụ thể, nhưng thói quen sinh hoạt cũ vẫn còn. Không có cách rời đi, Gojo cũng không thể bịt mắt che tai. Thà chơi Truth or Dare với Kenjaku, cũng không thể để hắn phát hiện anh đang cố tình né tránh.

Mỗi tội, Kenjaku làm gì cũng chậm như một con rùa, nhìn hắn ăn mì gói mà như đang thưởng thức sushi cao cấp không bằng... Khi nào mới kết thúc đây?

"Ê, ngươi có mang kẹo về không?" Nghẹn mất nửa ngày, Gojo cuối cùng cũng tìm được cớ đánh vỡ sự im lặng trong phòng.

"Có, nhưng ta không nhìn kỹ nên lấy nhầm vị." Kenjaku chỉ túi mua hàng cạnh cửa. "Khả năng ngươi sẽ không thích."

Gojo cảm thấy, chỉ cần là kẹo, anh đều có thể ăn được, miễn đừng cho hộp mì trước mặt tiếp tục tra tấn anh. Anh cầm lấy túi đồ, lấy ra một gói kẹo vị ớt hiểm Mexico.

Cái này là kẹo?

Chờ anh thoát khỏi Ngục Môn Cương, dẹp yên chú thuật giới, chắc chắn phải dùng tiền lẫn quyền của một trong tam đại gia tộc cho tập đoàn chết tiệt này phá sản... Gojo nghĩ, cố chấp mà ăn thử một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro