28.0

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jk_Jeon:

Anh ơi?

Anh Hobi ơi?

Junghope đã xem

Junghope:

Anh đây?

Jk_Jeon:

Thầy Lee bảo anh sẽ có
một khóa đào tạo mới

Junghope đang soạn văn bản....

Junghope:

Yup, Los Angeles

Jk_Jeon đang soạn văn bản....

Jk_Jeon:

Khi nào anh đi?

Junghope:

Một tuần nữa

Nhớ đi tiễn anh đấy nhé!!

Anh sẽ nhớ chú lắm á!!

Jk_Jeon đã xem

Jk_Jeon đang soạn văn bản....

Jk_Jeon:

Em sẽ nhớ anh đấy

Lúc về anh nhớ mua
quà cho em nhé?!

Junghope:

Thằng quỷ, ý cuối mới
quan trọng đúng không?

( ಠ ಠ )

Jk_Jeon đã xem

Jk_Jeon:

Dạ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾

Junghope đã xem

Junghope đã offline

Jk_Jeon:

Ơ kìa anh?

Sao xem mà không rep?

Anh Hobi?

Đã vậy còn off nữa

Đau lòng chưa kìa ( ͡° ͜ʖ ͡°)

Jk_Jeon đã offline

o0o

Jung Hoseok nhàm chán để điện thoại sang một bên, ngẩng đầu liền đúng lúc bắt gặp bóng dáng mình vẫn luôn chờ đợi từ lâu, vui sướng vẫy vẫy tay: "Thầy Min! Bên này!"

Min Yoongi nhanh chóng sải chân lại gần, trước khi ngồi xuống còn lịch sự gật đầu một cái xem như chào hỏi.

Người gì mà cứng nhắc thế không biết, Jung Hoseok không thú vị bĩu môi.

Thật ra thời điểm nhận được điện thoại mời đi ăn của cậu trai trẻ họ Jung này Min Yoongi theo bản năng đã từ chối ngay lập tức, thế nhưng tận nửa tiếng đồng hồ sau đó đối phương một chút cũng không chịu để anh yên, ồn ào phiền phức không thôi.

Cuối cùng Min Yoongi lựa chọn khuất phục.

Lúc gọi món Jung Hoseok hỏi Min Yoongi thích ăn món gì, anh lại tùy tiện bảo anh không kén ăn, thế là người họ Jung nhanh nhảu gọi một bàn đầy ụ sắc màu cực kỳ đa dạng.

"Nhỏ mà có võ." Min Yoongi cảm thán.

Câu nói này được bật ra khỏi miệng với âm lượng rất nhỏ, vì vậy Jung Hoseok không nghe thấy được.

Thời điểm đi dạo cho tiêu thực, người kia lại hỏi anh vì sao lại ăn ít như vậy.

Min Yoongi đảo mắt: "Cho tôi xin đi, là cậu do ăn nhiều chứ không phải tại tôi ăn ít."

Jung Hoseok gãi đầu có chút ngượng ngùng: "Lúc thức dậy chưa có ăn sáng."

Min Yoongi liếc mắt nhìn cơ thể với tỷ lệ các múi cơ chuẩn như tạc tượng, chẹp miệng không đáp lại.

Được rồi, người ta có quyền ăn bao nhiều cũng không mập.

Bỏ lại một câu cảm ơn vì bữa ăn, Min Yoongi toan rời đi lại bị kéo ngược lại.

"Thầy Min, một ngày làm thầy cả đời làm thầy mà, cho tôi đến studio của thầy một chút được không?"

Min Yoongi nhướng mày, cái ánh mắt 'cậu mà vậy dám xin xỏ' biểu thị rõ mồn một.

Anh dứt khoát từ chối: "Không được."

"Xin thầy mà thầy Min, chỉ bảo thêm cho tôi đi mà. Tôi thích rap lắm, tôi nghĩ trong tương lai mình cũng sẽ trở thành một rapper cũng nên?"

Min Yoongi khiêu mi: "Tôi tưởng trước đó có thà chết không chịu rap cơ mà."

"Đó là lúc trước, lúc trước tôi cùng kén ăn lắm đấy, bây giờ ăn bù rồi này." Jung Hoseok vừa nói vừa xoa bụng.

Jung Hoseok cao hơn Min Yoongi một khoảng không đáng kể, thế nhưng đối phương cố tình lại áp sát vào người anh, vòng tay sống chết không buông ôm chặt người lớn tuổi.

Min Yoongi trước giờ chỉ biết nuông chiều một mình người em nhỏ hơn hai tuổi kia lại lần đầu tiên sinh ra cảm giác bất lực khôn cùng.

#Seen

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro