Đêm thứ mười bảy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những hình ảnh mờ nhạt lần lượt quay guồn trong tâm trí Yoongi. Phần ký ức chừng như bị bóng tối phủ mờ dần dần hiện lên một cách rõ ràng. Những gì anh nhìn thấy, những gì anh đã trải qua. Dù là gì đi nữa, chúng đã được khơi gợi hoàn toàn triệt để. Thể như chính bản thân anh đang trở thành khán giả, lặng im và chậm rãi thưởng thức toàn bộ những thước phim quý giá về khoảng thời gian vênh vao, hư tổn trong cuộc đời mình.

Từ lúc được sinh ra, bước chân đầu tiên, lần đầu bập bẹ với những phát âm chưa tròn. Cho đến lúc anh có đủ nhận thức để hiểu được chuyện gì đã và đang xảy ra quanh mình. Những kẻ dị hợm với hàng tá suy nghĩ lệch lạc đến đáng sợ. Bởi lúc ấy anh còn quá nhỏ để hiểu được sự sai trái nằm ở nơi đâu. Vì sao ánh mắt của mọi người lại hoàn toàn trống rỗng, vì sao những tiếng than khóc vẫn cứ theo gió đánh bạt vào tai mỗi khi màn đêm bao phủ.

Những hình ảnh chắp vá cứ lướt qua tiềm thức, chúng đã từng tồn tại, nhưng một thứ gì đó đã khiến chúng bị vùi sâu trong một góc tối cho đến tận bây giờ. Mọi thứ vẫn còn là một đống hỗn độn. Dù vậy ít nhất anh vẫn thấy, anh vẫn nhớ rõ, và anh vẫn còn đủ ý thức để xác định một sự thật hiển nhiên rằng, đứa nhỏ năm xưa, đứa nhỏ lạc loài mồ côi cả cha lẫn mẹ đã bị bóng đen ăn tươi nuốt sống vào ngày hôm ấy. Yoongi còn quá nhỏ, anh chẳng thể làm gì ngoài chôn chặt chân ở đó, trên vũng máu tanh rình và hôi hám. Anh trân trối nhìn Jimin bị nhai nuốt ừng ực mà chẳng thể làm bất cứ điều gì, thậm chí việc thét lên nhờ ai đó cứu giúp cũng trở nên quá khó. Nhưng liệu có ai nghe thấy, liệu ai có thể cảm nhận được sự hãi hùng của viễn cảnh năm xưa.

Đầu anh đang đau, và anh nghĩ mình cần một viên...à không, có lẽ là một vốc thuốc đầy ngay bây giờ. Thứ có đủ tá dược để khiến anh cảm thấy ổn hơn, xoa dịu sự bực dọc trong anh bởi những cơn đau âm ỉ. Không chỉ ở đầu. Ừ! cơn đau không hẳn loang ra từ trí não trong guồng quay của một trăm lẻ một ngàn suy tính, về việc, làm thế nào để che giấu tội lỗi của chính mình. Cơn đau có thể ở đâu đó bên trong mạn sườn, ngay lồng ngực, thậm chí ở những khớp xương. Thể như ai đó vừa thẳng tay vứt anh xuống từ tòa nhà mười lăm tầng. Cơn đau đủ quật ngã anh, nhưng không thể khiến anh chết đi. Rốt cuộc cơ thể anh đang bị giày vò thảm hại.

Anh bị cơn đau kéo khỏi giấc mộng một cách nhanh chóng, dĩ nhiên. Yoongi mở mắt, tim anh bắt đầu đập dồn dập. Trước mắt anh, những không gian của quá khứ, hiện tại như chồng khít lên nhau một cách hỗn độn. Bóng đen đã đứng đó nhìn anh nở nụ cười ghê rợn, sau khi nuốt chửng tròng mắt trong veo thuộc về đứa bé rụt rè vẫn thường bị anh trêu ghẹo. Cơ thể bê bếch máu của Jimin nằm đó...không...những mảnh thịt vụn thuộc về Jimin rải rác trên sàn.

Nhưng...nếu từng phần cơ thể rời rạc của Jimin nằm đó, thì kẻ đang đứng phía xa nhìn anh bằng đôi mắt nâu thăm thẳm là ai? Nếu đứa bé tên Jimin chết rồi, vậy kẻ nào đang sắm vai diễn của cậu ấy trong vở kịch của anh?

Ánh sáng dìu dịu của từng giá nến trong căn phòng rộng cùng mùi tanh rình của máu tươi kích thích giác quan cùng cực. Yoongi không biết mình đang ở đâu, từng mảng ý thức rời rạc cũng không thể cho anh một phản hồi đúng đắn.

Trong giây lát, khi tiêu điểm được điều chỉnh rõ ràng, Yoongi dám chắc tóc gáy của anh đồng loạt dựng lên và cảm giác buồn nôn lại ồ ạt kéo tới như một cơn lũ quét kinh hoàng. Bởi ánh sáng leo lét vừa đủ soi rọi những hình ảnh ghê rợn đang diễn ra trước mắt anh. Jimin đứng đó, lẩn khuất trong bóng tối nhập nhòe, dòng máu đặc quánh theo cánh tay giơ lên trượt xuống, thấm ướt khuỷu tay. Dưới sàn là một đống nhày nhụa của những khớp nối đứt gãy của tay, chân, cổ và đầu. Ánh mắt Yoongi vẫn không thể dao động, môi anh mấp máy nhưng chẳng lời nào có thể thốt ra. Những gì đã và đang tiếp diễn khiến Yoongi không thể nào chối bỏ sự thật rằng, Park Jimin, kẻ mới đây cùng anh mùi mẫn với những cái day tay đầy nhục dục, với những nụ hôn sâu dài rút cạn buồn phổi, đang cắn xé một cơ thể người bằng hàm răng sắc cạnh. Ngoạm chặt, nhai ngồm ngoàm rồi nuốt xuống ừng ực. Từng hành động, từng cử chỉ mới thật hoang dại làm sao.

Yoongi nhìn chằm chằm về phía Jimin, thế rồi Jimin nhìn lại anh, trong khi đưa đầu lưỡi ra liếm nốt những vệt máu dấp dính ở khóe môi.

Yoongi không thể rời mắt khỏi Jimin, bởi sâu trong phần tiềm thức mới vừa được khơi gợi, một hình ảnh mơ hồ vừa kịp lóe lên trong đầu anh. Như một phản ứng tự nhiên, Yoongi để cho hai từ "Bóng đen'' vuột ra thành tiếng.

Jimin quan sát Yoongi bằng ánh mắt của một kẻ săn mồi. Từ từ và chậm rãi.

''Sắc mặt anh tệ quá, ngủ không ngon giấc sao?'' Jimin nhấc môi.

Yoongi run rẩy, anh đoán chắc nếu hiện giờ anh không được đặt trên một chiếc giường đôi cỡ lớn mà đứng đâu đó trong căn phòng u ám này, liệu anh có thể đứng vững với đôi chân không còn sức lực này hay không.

Phản xạ tự nhiên thôi thúc Yoongi lùi ra sau, nhờ vậy anh mới biết cả tay chân mình đều bị trói chặt bởi bốn sợi dây thừng vào bốn góc giường. Tóc anh rũ rượi xõa đầy trên trán, mồ hôi tuôn ra dấp dính vào chiếc áo sơ mi trắng toát với phần cổ áo bật khuy lộ ra gần như cả khuôn ngực.

''Jimin...em định làm gì vậy?'' Yoongi cố gắng điều chỉnh cơ miệng cho ra một nụ cười đúng nghĩa, dù rằng những thứ thể hiện ra bên ngoài chỉ là những bó cơ xô lệch khiến nụ cười trở nên gượng gạo một cách méo mó.

''Chúng ta cần một vài nghi thức nhỏ nữa thôi, Yoongi, trước khi anh hoàn toàn chuyển hóa'' Chiếc khăn mùi xoa trong tay Jimin đang thẩm màu thay cho bàn tay ba giây trước còn sũng máu.

''Chuyển hóa?'' Đôi mắt Yoongi mở to, anh không thể giữ hơi thở mình thôi gấp gáp.

Jungkook đã từng nói về nó, Nhưng rốt cuộc"chuyển hóa" là cái quái gì? Có phải từng bước để biến anh thành một con quái vật chỉ biết ăn thịt người và uống máu tươi hay không? Hay gì khác? mà có thể là gì? Yoongi không biết, anh không hiểu gì cả. Nhưng anh biết, sự Chuyển hóa đó có thể là một quá trình chẳng mang lại cho anh phần trăm lợi ích nào cả. Thậm chí mang một sự nguy hiểm chết người.

Yoongi hít vào một hơi, anh bắt đầu không thở nổi, ''Rốt cuộc chuyện này là sao? Mày là ai? Mục đích của mày là gì? Mày muốn biến tao thành quái vật khốn kiếp hay sao?''

Jimin nhăn mặt, những bó cơ xô đẩy khiến gương mặt tràn trề một sự thất vọng tột cùng ''Những lời này thật khó nghe Yoongi. Anh thậm chí còn không biết mình đang khiếm nhã'' Jimin vẫn giữ tốc độ chậm rãi của mình ''Anh là sản phẩm của một lũ vô dụng với sự chăm bẵm tệ hại của mình''

''Đáng lẽ ra tôi nên đích thân dạy dỗ em mới phải.'' Jimin tặc lưỡi, gã thay đổi cách xưng hô và giọng điệu, đưa tay chạm vào trái cổ của Yoongi, nơi bắt đầu của những vệt hoa sét đang nóng hừng đã đỏ sẫm.

''Em đã nghe quá nhiều những giai thoại về những chuyện siêu nhiên, và chắc mẩm rằng hầu hết chúng đều là sự thật. Nhưng Yoongi bé nhỏ! Thế giới này, làm gì có con quái vật nào tồn tại. Em bắt đầu tưởng tượng thái quá rồi.'' Gã vẫn nói và say sưa vân vê vào vệt đỏ trên cổ Yoongi.

Trong mơ hồ, Yoongi có thể cảm nhận được một sự nhức nhối chạy dọc theo những cái day tay của Jimin. Cả sự lạnh lẽo tỏa ra từ đôi mắt sâu hun hút kia đang khiến tất cả giác quan anh đông cứng. Yoongi không ngăn được cơn run rẩy chạy dọc sống lưng. Tự bao giờ, anh bắt đầu cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với Jimin, trong khi chỉ vài ngày trước, anh còn tự tin mình có thể dễ dàng thâu tóm.

Không phải!

Liệu anh có thật sự điều khiển được gã ta hay không. Hay tất cả đều nằm trong dự tính của gã. Một cái bẫy ngầm sao? Yoongi bắt đầu cảm thấy bất an với những suy nghĩ trong đầu.

"Rốt cuộc mày là ai?" Thật khó khăn để anh dồn nén nỗi sợ hãi của mình ngay lúc này.

"Park Jimin" gã nói.

"Không! Mày không! Jimin đã..."

Khuôn mặt gã giãn ra thành một nụ cười dị hợm, lớp da mặt xô đẩy chừng như muốn bong ra.

"Nếu em ấy đã tự mình nhớ ra, thì việc gì tôi phải che giấu nữa..."

"Phải không Jungkookie?"

Jimin ngoảng mặt, khúc khích cười "Khế ước vô hiệu"

Jungkook bước ra khỏi bóng tối, gương mặt nhợt nhạt và vết khứa trên cổ đã hoàn toàn biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro