chap 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

16 năm sau
...

Khí trời ngày càng chuyển lạnh, đông tới với từng trận tuyết dày đặc che lấp cả ánh dương của mặt trời. Tàn tích của chiến tranh để lại một đất nước với nhiều nơi hoang phế, cỏ cây khó nảy mầm, quang cảnh u tối, khắp nơi đều nghẹn kịt với khói từ các nhà máy thải ra, có chỗ ô nhiễm môi trường đến nặng nề.

Hôm nay lại lạnh hơn hôm qua, nhiệt độ có khi đã xuống đến âm gần chục độ. Tiếng bước chân kéo trên nền tuyết một cách khó nhọc, in hằn từng dấu vết của đôi chân cùng vệt dài từ thau đựng nước.

Park Jimin lách cách mang nước về nhà. Đông tới khiến mặt hồ ở phố 5 bị đóng băng, hồ nước này dường như là tất cả nguồn nước ngọt, nước sạch từ thiên nhiên mà họ có, nay mỗi mùa giá lạnh tới không kiêng kỵ mà ngủ đông. Chính phủ chỉ cấp nước vào thứ tư và thứ năm, còn quy định theo giờ. Mỗi một ngày được hai tiếng, làm cho người dân không đủ dùng, mọi người phải lên núi để lấy nước. Trên đó có suối nóng, chảy quanh năm, cội nguồn của hồ ở khắp các thành phố.

Dừng lại một chút, cậu lấy đôi tay đã sưng đỏ vì lạnh và vì sức nặng của thau nước chà xát vào nhau, mong cho bàn tay đã gầy gò ốm yếu mà chai sạn được ít hơi ấm, cũng như nghỉ ngơi một chút trước khi về đến cửa nhà.

Park Jimin nghĩ, sắp đến ngày tuyển dụng nhân tài rồi, cũng là lúc Jimin trưởng thành, đủ để đến lượt mình. Cậu ngửa cổ lên trời cao, nơi không chút ánh sáng, thay vào đó chỉ toàn mây đen, nặng nề như một người sắp khóc. Cố gắng hít lấy bầu không khí trong lành hiếm có, giờ các nhà máy chưa đến giờ hoạt động, cho nên phố 5 như được đặc xá chút thời gian cỏn con để người dân có thể hít thở mà không cần đến bình dưỡng khí. So với việc đeo mặt nạ để làm việc hay phải cách xa các nhà máy nhất có thể, thì phút giây này quan trọng và đáng giá hơn nhiều.

Jimin chỉ muốn, có khi nào cậu may mắn, sẽ không phải đi đến nơi đó hay không? Nhưng cậu là người ngoại tộc, thuộc dòng dõi nô lệ, cả gia đình bị đày đến đây để làm lụng, may mắn lắm mới có một căn nhà ở phố 5, không đến mức phải trốn chui lủi trong nhà lao tập thể và làm việc ở các xưởng dưới mỏ hầm. Nghĩ đến đó, Park Jimin đã muốn cảm ơn ông trời vì một ít may mắn ban cho gia đình cậu, không thì cuộc sống này ngoài đào hầm cuốc đất cho đến chết sẽ chẳng còn gì nữa.

Từ nhỏ, vì được một thương nhân cưu mang cả nhà nên đã cho gia đình jimin lưu lại làm giúp việc cho ông. Thương gia này rất thích dùng kiếm, cũng yêu quý jimin vì đứa nhỏ này ngoan hiền và hiếu thuận, đợi cậu làm hết việc nhà liền gọi cậu ra dạy cho cậu vài chiêu thức lẫn thủ thuật sự dụng kiếm. Ông có thể nhìn thấy đôi ngươi nâu đồng lấp lánh lên mỗi khi nhìn trộm ông luyện tập, đến ngay cả người con quá cố yêu thích võ thuật là thế nhưng chẳng thể toả ra cỗ khí hăng say như bạn nhỏ này.

Cứ thế, jimin theo học được một khoảng thời gian khá dài, tay nghề ngày được nâng cao, thông thuận hơn, như một chú kiếm sĩ nhỏ oai hùng.

Cho đến khi cậu 11 tuổi, thương gia lâm bệnh mà qua đời. Trước khi ông mất, có cho gia đình cậu một căn nhà ở phố 5, chính là nơi ở bây giờ. Căn biệt thự kia thương gia để lại cho cháu trai, mong người đó sẽ kế thừa sản nghiệp lẫn gia tài của ông.

Đặc biệt hơn, ông tặng Jimin cây kiếm của mình. Lúc đó vị thương gia nằm trên giường bệnh, nắm tay một cậu nhóc nước mắt nước mũi đã tèm lem, nhẹ nhàng mỉm cười, ôn nhu nói:

' con trai, ta tặng con cây kiếm này, cây kiếm mà ta thích nhất. Hãy nhận lấy nó, sử dụng nó như vật bảo hộ của con. Ta tin, nó sẽ bảo vệ được con. Sống thật tốt, đừng quá nhu thuận, vì nơi này không có chỗ cho bao dung và nhân hậu. Hứa với ta, luôn mang nó bên mình, nhé? '

Nhóc con nghe vậy vội vàng gật đầu, la toáng lên, vừa mếu vừa đáp:

' lão gia, con hứa, con hứa mà, người hãy mau khoẻ lại đi lão gia '

Ngài không nói gì, lẳng lặng nhắm lại đôi mắt, đôi tay đang nắm lấy tay của Jimin cũng theo đó mà nới lỏng, không còn hơi ấm.

Sự ra đi của một người mà mình hết lòng tôn kính cùng mến mộ, Park Jimin tuổi còn nhỏ chỉ biết khóc nấc lên, đôi mắt sưng vù.

Ngày chôn cất vị thương gia, có cậu nhóc cứ đứng trước bia mộ rơi nước mắt, miệng lặp đi lặp lại duy chỉ hai chữ ' lão gia '. Cậu nhận thức được, từ giờ sẽ không còn ai bên cạnh cậu ngoài gia đình, vừa làm bạn, vừa làm một người thầy nữa.

Sau khi lễ tang được hoàn thành, jimin cùng cha mẹ tạm biệt nơi đây, rời về căn nhà nhỏ ở phố 5, sinh sống cho đến tận bây giờ.

...

Park Jimin xách thau nước vào trong nhà, miệng gọi mẹ Park, nói rằng:

' Mẹ, con mang nước về rồi đây, sắp đến giờ ăn tối rồi, con ra ngoài đi săn một chút '

Thức ăn ở nơi đây khan hiếm, rau cùng cơm ra thì chẳng có gì, muốn thịt phải lên núi kiếm. Park Jimin từ lúc mới về đây đã tập tành đi săn, lâu ngày thành quen, tích lũy được những kinh nghiệm, trở thành một thợ săn thực thụ.

Ngoại trừ kiếm, cậu còn học thêm một chút về sử dụng cung tên, đủ để nhắm những con mồi, phục vụ cho bữa ăn mà không cần tham chiến.

Cậu xách lấy cây cung cùng mũi tên tự chế đặt ở góc nhà, chuẩn bị lên đồi để đi tìm bữa tối. Vóc người Jimin tuy không được đô con như những thằng con trai khác, nhìn vào sẽ thấy nhẹ cân và tiều tuỵ yếu mềm. Nhưng thực chất cậu không hề như vẻ bề ngoài, thậm chí còn có tốc độ và sự nhanh nhạy do nhiều năm tập luyện!.

Mới bước ra khỏi nhà chừng năm bước, Park Jimin nhìn thấy phía đối diện cách cậu chỉ gần 20 mét, có người lê được vài bước dưới trời rét cóng như vậy rồi gục hẳn xuống. Quần áo lôi thôi, rách rưới, vóc người cao to bẩn thỉu dính đầy bùn đất, không biết có phải hay không, anh ta như là không muốn ai nhận ra mình.

Park Jimin vội vàng chạy tới xem người đàn ông đó ra sao, đến nơi thì thấy anh ta đã bất tỉnh.

Cậu mau chóng lấy đầu nhọn của mũi tên làm bằng kim loại, để đầu tên theo hướng ngang rồi đưa sát vào mũi của chàng trai này. Thấy xuất hiện hơi ẩm và độ ấm đọng lại trên đó, Jimin mới âm thầm thở phào.

Cậu không hề muốn ai chết ngay trước mặt của mình, kể cả người xa lạ.

Jimin để vũ khí ra sau lưng, nhanh đỡ anh ta dậy rồi đi về nhà

Đặt người này lên ghế sô pha, mặc kệ mùi hôi của bùn đất, đi vào trong nhà lấy nước đun lên. Thật may là sáng nay cậu có đi lấy nước, không thì chẳng biết giải quyết ra sao.

Tầm mười phút cho nước sôi, bắc xuống đổ đầy một chậu nhỏ, nói vọng vào phòng ba mẹ. Giờ cha Park đang đi làm, chỉ còn mẹ ở nhà.

Bà Park nghe thấy tiếng con trai gọi, chạy xuống thấy một đống đang nằm trên sô pha thiếu điều muốn hét lên. Áp chế lại tâm tình kích động vì sự xuất hiện của vật thể lạ trong nhà, hỏi cậu:

' Jim, cái gì đang nằm ở trên ghế nhà chúng ta thế kia? '

Park Jimin nghe mẹ hỏi, vẫn tất bật đi chuẩn bị dụng cụ, trả lời bà:

' Mẹ, con thấy người này bất tỉnh cách nhà mình không xa, nên con mang anh ta về nhà. Trời lạnh như này, ở bên ngoài không chết vì đói cũng chết vì rét. Mẹ, mẹ lấy hộ con cái khăn mặt với ạ '

Bà Park nghe xong cũng thôi không nói nữa, bà biết con trai nhỏ vì sự ra đi của người thầy mà trở nên ám ảnh. Không muốn ai gục trước mặt nó, luôn cưu mang và giúp đỡ. Con trai bà lớn tầm tuổi này, vẫn tốt bụng như thế, tâm tư toan tính một chút cũng không. Bà chẳng biết nên vui hay nên buồn, vì ở trong hoàn cảnh đang loạn lạc, những người có tấm lòng như vậy muốn tồn tại là điều mong manh.

Theo lời Jimin, lấy khăn mặt cho con mình xong, bà vào trong bếp, nấu cho kẻ xa lạ một bát cháo cùng cốc nước ấm. Bên ngoài, Jimin đặt chậu xuống, với tay vào bên trong xem độ ấm đã vừa chưa. Thấy vừa rồi lại đem chiếc khăn mặt nhúng xuống chậu để làm ướt, vắt ẩm rồi lau người cho hắn.

Cậu lau qua một lượt, rồi lại đun một ấm nước khác, vò thật sạch khăn.

Trong lúc đợi, Jimin lấy trong tủ quần áo của ba, tìm một bộ quần áo mới để thay cho hắn.

Cậu để bộ quần áo lên bàn, đi kiểm tra xem nước đã được chưa. Được rồi thì lặp lại hành động như vừa nãy, lúc mang vào cũng thấy mẹ park bê cháo ra.

Thấy mẹ đặt bát xuống bàn xong, cậu liền nói:

' Cảm ơn mẹ. Giờ mẹ lên phòng nghỉ ngơi đi, còn lại để con lo, kể cả cơm tối cũng vậy '

Mẹ cậu nghe xong cũng gật đầu coi như tán thành, rồi lên phòng, để lại cậu cùng tên kia ở bên dưới

Park Jimin lần này tỉ mỉ, cần mẫn hơn, giúp hắn làm sạch cơ thể. Khi cậu lau sạch khuôn mặt của anh ta, phát hiện rằng chàng trai này vẻ ngoài không đến nỗi tệ.

Ngũ quan anh tuấn, sống mũi cao thẳng, môi mỏng cùng hàng mi dài. Lông mày rậm đẹp đẽ nhưng cứ nhíu lại, anh ta đang khó chịu hay sao? không biết đôi mắt kia như nào nhỉ? Jimin vừa chăm sóc anh ta, vừa nghĩ ngợi.

Chờ đến lúc xong xuôi mọi thứ, Jimin mới chợt nhớ ra anh ta đang bất tỉnh, vậy thì ăn kiểu gì? Ô, sao cậu lại quên mất điều đó chứ.

Đứng dậy mang bát cháo đã hơi nguội vì trời quá lạnh vào trong lò vi sóng, Jimin đợi anh ta tỉnh dậy sẽ hâm nóng lại sau.

Quay trở về, một tên đô con nhếch nhác đang nằm ở trong nhà khiến Jimin hơi bất mãn. Bữa tối hôm nay có lẽ ăn tạm bằng thứ khác thay thịt vậy.

Park Jimin tiến lại gần hắn, thử vỗ vỗ vô người xem hắn có động tĩnh hay vẫn bất động như thế. Xong lại đá đá, miệng lẩm bẩm gì đó đại loại như: ' tên chết tiệt, làm gì còn không mau dậy đi chứ '

Một lúc sau thấy vô dụng, cậu đành giúp hắn thay quần áo. Nhưng không biết vì cái gì, đàn ông con trai với nhau mà Park Jimin lại đỏ hết cả mặt khi nghĩ đến cảnh sẽ thoát y toàn bộ rồi ngắm nhìn hắn loã thể.

Trước đây, cậu chưa từng nhìn qua ai khác ngoài mình, nên không tránh khỏi xấu hổ. Park Jimin tự cho mình cái suy nghĩ đó.

Đôi bàn tay chậm chạp chạm vào lớp vải mỏng manh, cảm nhận được từng tấc da thịt của nam nhân, nóng bỏng và rắn chắc. Park Jimin thấy cơ thể mình bủn rủn, động tác đã chậm nay lại chậm hơn

Mặc áo cho anh ta xong, cuối cùng vừa thẹn thùng vừa chạm đến cúc quần của nam nhân. Bất chợt thấy toàn thân anh ta căng cứng, giống con thú lên tinh thần chiến đấu với đối thủ

Park Jimin chưa kịp hiểu chuyện gì, một giây sau thấy đôi bàn tay to lớn thô ráp nắm chặt cổ mình, đau đến nghẹn thở. Đôi mắt đáng lẽ phải nhắm tịt giờ đây mở ra đầy tơ máu, trừng lớn như muốn giết đối phương nhìn chằm chằm vào cậu

Giọng nói nam nhân vang lên đầy từ tính, chỉ kém thời tiết nơi đây vài phần, trầm thấp đến đáng sợ, ẩn chứa bên trong là tàn nhẫn. Dù hơi khàn vì khát nhưng không vì thế ảnh hưởng đến độ uy hiếp khi nó phát ra từ miệng hắn:

' ngươi là ai? Và đây là đâu? Nói '

...

*là park jimin đó, không phải Chí Mẫn hay Trí Mân đâu TT. Mà nếu mình có type lỗi từ Jimin thành chí mẫn ở đâu thì nói lại giúp mình để mình sửa nhé. Mình cảm ơn

À, mình viết truyện này dựa trên câu chuyện ở nhật bản và bộ phim hunger game nên sẽ có vài tình tiết na ná giống trong phim ấy ạ ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro